• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tình Yêu Bá Đạo Của Tổng Giám Đốc Hắc Bang (2 Viewers)

  • Chương 72

"Mẹ kiếp, cậu định đứng như bức tượng thế này đến bao giờ?!" Mạc Vũ tức giận, tay phải không cầm nước vung lên, đấm một phát vào chiếc cằm hoàn mỹ không tỳ vết của Lăng Diệp.



Trong con mắt đỏ au, quyến rũ của Lăng Diệp gợn lên từng đợt sóng lăn tăn. Hai chân anh vẫn không di chuyển, tay nhanh chóng đưa lên, hóa giải đòn công kích của Mạc Vũ, đồng thời tay phải nắm thành quyền, vung về phía gò má của đối phương không chút lưu tình.



Mạc Vũ né không kịp, kết quả bị trúng một đấm. Anh vô cùng buồn bực, dùng đôi mắt đào hoa nhìn chằm chằm Lăng Diệp. Với cái tư thế điêu khắc này của Diệp, không phải là sẽ không ra tay đánh trả sao?



Chỉ có điều, trong lòng Mạc Vũ lại vui sướng càng thêm nhảy nhót, rút cuộc Diệp cũng chịu động thủ rồi!



Thiên Nhất thấy thế, trong mắt thoáng qua vẻ căng thẳng. Ngay cả hắn cũng không biết tại sao vừa rồi tim của mình lại nhảy vọt ra ngoài nữa. Hắn không tự chủ được đứng dậy, nhưng bị Tề Ngôn dùng tay ngăn lại.



Tề Ngôn vẫn nhìn Lăng Diệp và Mạc Vũ như cũ, giọng trầm xuống nói với Thiên Nhất:



"Không sao đâu."



Anh hi vọng Mạc Vũ có thể chọc cho Diệp giận, để Diệp ra tay động thủ. Phát tiết một chút cho cảm xúc trong lòng mau trào ra cũng tốt.



Lúc này Thiên Nhất mới phát hiện ra hành vi của mình. Mặt hắn không khỏi ảo não, ngồi trở lại trên ghế.



Hắn thấy hộp cơm và chai nước ở trên ghế, nhìn nửa bên mặt của Tề Ngôn, chậm rãi hỏi:



"Anh cũng không ăn không uống gì sao?"



Tầm mắt Tề Ngôn vẫn như cũ, khóa chặt trên hai người kia, nhàn nhạt đáp:



"Tôi không đói, cũng không khát."



Thiên Nhất khẽ thở dài một cái. Hắn có cảm giác giữa ba người này có một loại từ trường không thể nói lên thành lời mà bất cứ một ai cũng không thể phá hủy được. Bọn họ kết hợp với nhau giống như là những cặp song sinh, có thể hiểu được rõ ràng những thay đổi cảm xúc của nhau, cảm thụ được toàn bộ những cảm nhận của đối phương.



Mạc Vũ xoay người, tiếp tục ra đòn công kích về phía Lăng Diệp. Nhiều chiêu anh đưa ra rất tàn nhẫn, không chút lưu tình, giống như Lăng Diệp chính là kẻ địch của mình vậy.



Lăng Diệp đã bắt đầu di chuyển nhiều hơn để né tránh, dần dần cũng quyết tâm rồi. Anh đưa tay phải chụp cổ tay trái đang định đánh úp về phía lồng ngực mình của Mạc Vũ, kéo đối phương về phía mình, đồng thời nâng chiếc chân trái thon dài, có lực lên, quét về phía hai chân Mạc Vũ, ngay sau đó, anh dùng khuỷu tay trái ra đòn vào lưng Mạc Vũ.



Mạc Vũ rên lên một tiếng, ngã xuống đất. Anh đứng dậy, không công kích Lăng Diệp nữa mà đưa tay ra xoa xoa chỗ lưng vừa bị đánh, ảo não nhìn Lăng Diệp, buồn bực nói:



"Cậu không thể để cho tôi đánh cậu được một cái sao?"



"Không được." Lăng Diệp trả lời ngắn gọn nhưng đanh thép.



Mạc Vũ nhíu mày, trước đây khi đánh nhau Diệp vẫn có thể để cho mình có chút điểm, ít nhất cậu ấy sẽ để cho mình đánh trúng hoặc đá trúng được một lần. Thế nhưng hôm nay cậu ấy lại không hề nhường nhịn.



"Tại sao hả? Điều này quá không công bằng nha?"



Khóe miệng Tề Ngôn không tự chủ được kéo ra. Hiện giờ mới công bằng đi, trước kia đều là Diệp nhường.



"Tiểu Yên sẽ đau lòng." Giọng nói lạnh lùng của Lăng Diệp vang lên, mang theo chút yếu đuối không dễ phát hiện ra.



Nếu có vết bầm tím, Tiểu Yên tỉnh lại nhìn thấy sẽ đau lòng, cho nên anh không thể để người khác lưu lại dấu vết trên người mình được.



"......" Đột nhiên Mạc Vũ không biết nên nói gì. Anh cũng đâu có đáng bị đánh. Anh đi đến bên cạnh Thiên Nhất, nằm bò lên trên ghế, hai chân thon dài chiếm phần lớn diện tích của ghế. Anh đặt lồng ngực lên trên đùi Thiên Nhất, làm nũng:



"Mau mau giúp anh xoa, đau chết mất."



Mạc Vũ không nói ngoa, anh đau thật. Da thịt anh nóng rát giống như có hàng vạn con kiến đang cắn.



Tề Ngôn liếc anh một cái coi thường, tiếp tục để ý đến tình huống của Lăng Diệp.



Mạc Vũ sờ sờ mũi vô tội, có bản lĩnh thì cậu tự đi mà đánh nhau với Diệp!



Thiên Nhất đưa tay lên, chần chờ một lúc rút cuộc cũng đặt tay lên vùng lưng Mạc Vũ.



Khóe môi Mạc Vũ nâng lên hài lòng, bỏ tay mình ra khỏi lưng.



…………….



Italy, Nhan gia, thư phòng Nhan Hạo.



"Đương gia, theo báo cáo của thám tử ở Newyork, tổng giám đốc của tập đoàn Lăng Thị - Lăng Diệp, chính là bang chủ Liệt của bang Liệt Diễm." Một người đàn ông mặc tây trang, khuôn mặt không biểu cảm, hơi khom lưng, hai tay chồng lên nhau thành trục hoành đặt trước người, cúi đầu cung kính nói với người đang ngồi trên chiếc ghế xoay bằng da thật trước bàn đọc sách.



Nhan Hạo nhíu mày, quả nhiên là cùng một người? Hắn đã nghi ngờ điều này từ lâu rồi, chỉ có điều chưa chắc chắn mà thôi. Từ lúc Liệt Diễm bất chấp việc đụng mặt với hắn để cứu bằng được Úc Hàn Yên, đến sau đó là việc phát động công kích với Nhan gia, rồi lần trước ở Đỉnh Vô Danh đột nhiên xuất hiện một số lượng lớn quân binh tinh nhuệ cùng Mạc Vũ, gần như đã giải thích rõ ràng Lăng Diệp và Liệt Diễm chính là một người.



Chỉ có điều, trước đây không có chứng cứ xác thực nên hắn cũng không dám nói bừa bãi. Dù sao cũng có thể là quan hệ của hai người bọn họ thật sự rất tốt, như tình anh em nên mới thế.



Nhưng mà, tại sao Lăng Diệp không giấu giếm thân của mình nữa?



Nhan Hạo dựa lưng vào ghế, chậm rãi hỏi:



"Chứng cớ đâu?"



Người áo đen kể lại ngọn ngành:



"Rạng sáng giờ Newyork, Lăng Diệp đã lái xe của Liệt Diễm đi đến bệnh viện Thiên Lăng. Không lâu sau đó hai đại đường chủ của bang Liệt Diễm cũng đồng thời xuất hiện, kéo theo đó là toàn bộ người của bang Liệt Diễm cũng vây quanh bệnh viện."



Nhan Hạo nhàn nhạt hỏi:



"Người nằm viện là ai?" Lái chiếc xe của Liệt Diễm quả thật đã đại diện cho thân phận của anh ta. Hơn nữa, cả hai người Tề Ngôn và Mạc Vũ đều xuất hiện, lúc đó lại không thấy bóng dáng của Liệt Diễm đâu, chứng tỏ Lăng Diệp chính là Liệt Diễm!



"Vợ chưa cưới của Lăng Diệp —— Úc Hàn Yên." Người áo đen khúm núm nói.



Đúng là cùng một người! Lăng Diệp không giấu giếm thân phận của mình là vì Úc Hàn Yên? Nhưng mà, cô gái kia sao lại nhập viện?



Nhan Hạo nhíu mày một cái, trầm giọng hỏi:



"Tại sao cô ấy phải nằm viện?"



"Không rõ lắm, nhưng nghe nói cô ấy đã được đưa vào phòng giải phẫu hơn sáu tiếng rồi." Người áo đen cúi đầu đáp.



"Đến giờ vẫn còn đang giải phẫu?" Chân mày Nhan Hạo vắt thành một cục, hỏi có chút kinh hãi.



"Đúng vậy thưa đương gia."



Nhan Hạo phất phất tay với người mặc tây trang màu đen, nhàn nhạt nói:



"Cậu lui ra đi."



Tại sao Úc Hàn Yên nằm viện? Tại sao giải phẫu lại lâu như vậy? Cô ấy sẽ chết sao?



Nhan Hạo đứng dậy, đi tới trước cửa sổ sát đất, hai tay cắm nghiêng trong túi quần, nhìn phong cảnh phía ngoài lẩm bẩm:



"Cô gái, em đừng chết! Em chết rồi tôi sẽ không được nhìn thấy đôi mắt có thể chiếu sáng cuộc sống tăm tối của tôi, tẩy rửa linh hồn dơ bẩn của tôi."



Thời gian chầm chậm trôi qua, nhiệt độ ngoài phòng giải phẫu càng lúc càng thấp, không khí càng lúc càng nặng nề.



Tề Ngôn nhìn đồng hồ đeo tay có chút sốt ruột. Anh trở về từ phòng giám sát tính ra đã hơn bảy tiếng rồi. Người kia nói nếu thuận lợi thì chưa đầy bảy tiếng sẽ kết thúc cuộc giải phẫu, vậy bây giờ………



Mạc Vũ đã tách ra khỏi người Thiên Nhất từ lâu, đang dựa vào tường. Coi như anh có thích thân mật với Thiên Nhất thì ở trong hoàn cảnh này cũng chẳng có tâm trạng.



Thiên Nhất dựa lưng vào ghế, đầu cúi xuống không biết đang nghĩ gì.



Sát khí trên người Lăng Diệp bị anh đè nén không được, tản ra từng chút chút một, bao trùm lên thân hình thon dài của anh, giống như muốn cải tạo anh.



Một giờ qua đi, hai người tương đối nhạy cảm với sát khí là Tề Ngôn và Mạc Vũ cảm thấy khí thế xung quanh người Lăng Diệp đã thay đổi. Dưới chân anh, dường như có một cái tu la tràng (*) xoay tròn với tốc độ cao, như muốn hủy diệt thế giới này.



(*) Tu La tràng: Trong truyền thuyết Phật giáo, Atula Vương thường đánh nhau với Đế Thích Thiên, vì Atula có mỹ nữ mà không có mỹ thực, ngược lại Đế Thích Thiên có mỹ thực mà không có mỹ nữ, đôi bên đố kị mà tranh giành lẫn nhau, mỗi lần xảy ra ác chiến đều long trời lở đất, cụm từ Tu La tràng là để diễn tả cảnh tượng trên.



Hai giờ trôi qua, người không có thân thủ là Thiên Nhất cũng nhận ra sự thay đổi của Lăng Diệp. Rõ ràng vẫn là anh, nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác khác nhau hoàn toàn. Anh bây giờ không giống con người, mà giống như là ma quỷ nhập đã nhập vào trong thân xác vậy.



"Thiên Nhất, đưa" Giọng nói lạnh lẽo thấu xương không hề có điềm báo trước của Lăng Diệp vang lên, nhưng lại kết thúc đột ngột.



Ba người đang kỳ quái, chỉ thấy đèn trên cửa phòng giải phẫu đã tắt, tiếp đó cửa phòng bị người bên trong mở ra, hơn mười vị bác sĩ mồ hôi đầm đìa, sắc mặt tái nhợt bước ra ngoài.



Bọn họ vừa nhìn thấy Lăng Diệp đứng ở trước cửa, liền vội vàng nói:



"Phẫu thuật thành công, bệnh nhân đã được chuyển đến phòng bệnh ICU (phòng chăm sóc đặc biệt)."



Trong mắt Lăng Diệp thoáng qua một tia vui mừng. Anh cũng chẳng thèm hỏi nguyên nhân thời gian phẫu thuật bị dài hơn, mà giống như một cơn gió, biến mất khỏi hành lang phòng giải phẫu.



Mạc Vũ và Tề Ngôn không hẹn mà đều thở phào nhẹ nhõm. Cũng may mà phẫu thuật thành công, nếu không thế giới này sẽ biến thành địa ngục mất.



Mạc Vũ cúi đầu thấy Thiên Nhất đang nhặt ba chai nước còn nguyên bỏ vào trong cái túi to. Anh nhìn về phía Tề Ngôn nói:



"Cậu đi tới chỗ Diệp trước đi."

Một khi tinh thần đã thả lỏng thì phải nghĩ tới chuyện khác thôi.



Tề Ngôn gật đầu, thâm sâu nhìn thoáng qua Thiên Nhất, sau đó đi về phía phòng bệnh ICU.



Mạc Vũ im lặng đi tới sau lưng Thiên Nhất không một tiếng động. Đôi mắt đào hoa của anh lấp lánh, thật dụ người.



Thiên Nhất xách chiếc túi to lên, quay người lại, liền bị ôm một cách triệt để.



"Anh muốn uống nước." Mạc Vũ cúi đầu, cắn nhẹ vành tai trắng nõn của Thiên Nhất, dùng giọng khêu gợi thì thầm.



Thiên Nhất cảm giác có một luồng điện xuyên qua màng nhĩ chạy thẳng đến trái tim. Thân thể hắn không tự chủ được run lên. Hắn giơ tay phải đang xách cái túi lên cao hơn một chút, đỏ mặt nói:



"Nước ở trong đây."



Dường như Mạc Vũ vô cùng chán ghét. Anh tự tay cầm lấy chiếc túi trên tay Thiên Nhất ném xuống ghế, nhìn khuôn mặt ửng hồng của Thiên Nhất, nghiêm túc nói:



"Anh không muốn uống thứ nước đó, không giải khát được."



Thiên Nhất trừng mắt nhìn anh, ngơ ngác hỏi:



"Vậy anh muốn uống nước gì?"



Mạc Vũ vừa kéo Thiên Nhất đi đến bên cạnh vách tường không có ghế, vừa dùng giọng mị hoặc hỏi:



"Anh muốn nước gì em sẽ đều cho anh sao?"



Thiên Nhất không gật đầu ngay, mà đang tự hỏi, thứ nước Mạc Vũ muốn uống có thể là nước gì đây?



Mạc Vũ thấy hắn ngẩn ra cũng không để hắn phải rối rắm tìm ra đáp án nữa, mà trực tiếp đè hắn lên trên tường, nói cực nhanh câu: "Anh muốn uống nước miếng của em", hôn lên môi Thiên Nhất.



Thiên Nhất bởi vì câu này của Mạc Vũ mà mang tai cũng đỏ hết cả lên.



Có vẻ như Lăng Diệp đã nói đúng, “Mạnh mạnh sẽ thành quen”. Thiên Nhất đã không còn phản kháng trước sự động chạm hay nụ hôn của Mạc Vũ nữa. Có thể là bởi vì có phản kháng cũng vô dụng, và điều này đã mọc rễ ăn sâu vào trong đầu hắn.



Lăng Diệp vào phòng bệnh của Úc Hàn Yên, ngồi xuống bên cạnh cô, tham lam nhìn cô. Mới chỉ qua mười tiếng, nhưng anh lại cảm thấy như đã trải qua cả một thế kỷ.



Mặc dù trên đầu cô bị quấn đầy băng gạc, trên mặt cũng không còn giọt máu, còn mang cả máy thở ôxy nhưng anh lại vẫn thấy cô đẹp như trước, rung động lòng người.



Chỉ cần nhìn cô, trái tim nóng nảy của anh cũng sẽ an tĩnh lại.



Viện trưởng đi tới bên ngoài phòng bệnh của Úc Hàn Yên, nhìn tình huống bên trong qua tấm kính thủy tinh.



Tề Ngôn đang đi tới từ một hướng khác thấy vậy, không nhịn được lên tiếng hỏi:



"Thân thể chị dâu còn có vấn đề gì nữa không?"



Viện trưởng nghe thấy tiếng nói quay đầu nhìn lại, nhận ra đó chính là người đàn ông đã xông vào phòng giám sát lúc trước. Ông lắc lắc đầu, cười nói:



"Tôi định qua giải thích một chút với Tiểu Diệp về nguyên nhân cuộc phẫu thuật bị kéo dài hơn, nhưng nhìn thấy cảnh tượng bên trong tôi liền dừng bước, không đành lòng phá hỏng sự yên tĩnh này."



Tề Ngôn nhíu mày, cũng đi tới đứng trước cửa sổ thủy tinh. Anh thấy tình huống bên trong phòng bệnh, khóe môi không tự chủ được nâng lên, dường như cũng cảm nhận được sự vui sướng của Lăng Diệp.



"Không cần giải thích, chỉ cần chị dâu bình yên khỏe mạnh, Diệp sẽ không trách mọi người."



Tề Ngôn dừng một chút, lạnh lùng nói:



"Đương nhiên, nếu sau khi chị dâu tỉnh lại có bất kỳ vấn đề gì, thì các ông có muốn giải thích cũng vô dụng. Không ai có thể chịu được lửa giận của cậu ta đâu."



Viện trưởng tức cười. Hiện tại ông nhớ lại giọng nói không có chút nhiệt độ nào của Tiểu Diệp trước lúc giải phẫu, tim cũng không nhịn được đập nhanh.



Qua tấm kính thủy tinh, Tề Ngôn đưa mắt nhìn Lăng Diệp một cái, sau đó xoay người rời đi.



Anh nên đi chuẩn bị cho Diệp một chút thức ăn………..



Tề Ngôn lái xe tới cung điện Lăng Thị, vừa mới bước vào cửa không hẹn mà gặp lại Dany. Cô đang kéo tay một quý bà, mà đứng bên cạnh quý bà đó là một người đàn ông trung niên nho nhã, hình như là ba người vừa dùng cơm xong, đang chuẩn bị rời đi.



Dany hơi bất ngờ khi nhìn thấy Tề Ngôn. Cô cười nói:



"Hey, thật trùng hợp."



Tề Ngôn cười lễ độ, hỏi:



"Không biết hai vị này là?"



"Ah, quý ông nho nhã này là cha tôi, còn quý bà xinh đẹp này là mẹ tôi." Dany giới thiệu từng người một.



Tiếp đó cô chỉ về phía Tề Ngôn giới thiệu với cha mẹ mình:



"Đây là Tề Ngôn."



Tề Ngôn cười đúng mực, không đến nỗi quá lạnh nhạt mà cũng không trở nên quá nhiệt tình. Anh chào hỏi:



"Chào bác trai, bác gái."



Tề Ngôn? Hai mắt Lam Nguyệt hơi mở to, hỏi:



"Cậu chính là người đã giúp chúng tôi chăm sóc Ny lúc ở Đỉnh Vô Danh?"



Tề Ngôn lắc đầu, ngượng ngùng nói:



"Dany đã cứu cháu, cháu chăm sóc cô ấy là việc nên làm."



Chuyện này Dany đã giải thích tường tận với cha mẹ. Lam Nguyệt và Đan Liên nhìn nhau cười, ý trời như vậy có phải là muốn ám thị điều gì không?



Chàng trai này có vẻ ngoài anh tuấn đẹp trai, khiến cho người ta cảm nhận được cậu ta rất điềm tĩnh, có giáo dưỡng. Không tệ! Không tệ!



Dany thấy cha mẹ mình nhìn Tề Ngôn như đang quan sát con rể, da đầu không khỏi tê dại. Cô nhìn xung quanh Tề Ngôn, thấy anh không đi cùng bạn, không nhịn được hỏi:



"Một mình anh tới đây ăn tối sao?"



Tề Ngôn cười cười, giải thích:



"Tôi tới lấy bữa tối mang về cho Diệp."



Dany trợn tròn mắt, tò mò hỏi:



"Hàn Yên đâu? Tại sao không phải là lấy cho hai người, hoặc hai người bọn họ tự ra ngoài ăn?"



Tề Ngôn nghĩ đến mối thâm giao giữa cô và chị dâu, cũng không giấu giếm nói:



"Chị dâu vừa làm phẫu thuật xong, vẫn còn chưa tỉnh."



"Sao hả?! Anh nói Hàn Yên làm phẫu thuật? Phẫu thuật cái gì?" Dany khiếp sợ không thôi, không kiềm chế được nâng cao âm lượng hỏi.



Lam Nguyệt cũng rất có thiện cảm với Úc Hàn Yên, nên giờ nghe nói cô làm phẫu thuật, cũng không khỏi quan tâm:



"Rút cuộc là Hàn Yên làm sao vậy? Tại sao phải phẫu thuật?"



"U não." Tề Ngôn không nói quá cặn kẽ, chỉ nói đơn giản.



Nhất thời Dany liền cảm thấy cay cay chóp mũi. Tại sao có thể như thế được? Rõ ràng mới không gặp chẳng bao lâu….. Cô quay đầu nói với cha mẹ mình:



"Cha, mẹ, con muốn đến bệnh viện thăm Hàn Yên."



Lam Nguyệt và Đan Liên không hẹn mà đều gật đầu. Lam Nguyệt nhìn về phía Tề Ngôn, nói:



"Vậy làm phiền Tề tiên sinh rồi."



Tề Ngôn cười cười, dùng giọng giàu từ tính nói:



"Bác gái không cần phải khách khí, gọi cháu Tiểu Tề là được rồi. Đến lúc đó cháu sẽ đưa Dany an toàn về nhà."



Đan Liên nhìn Dany nói:



"Vậy cha mẹ đi trước."



Sau đó lại nhìn về phía Tề Ngôn cười ôn hòa:



"Tiểu Tề, chúng tôi đi trước đây."



"Vâng, bác trai và bác gái đi thong thả." Tề Ngôn lách người, nhường đường nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom