Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51
Trên tầng trời thứ 33, Lam Phượng với nét mặt tươi cười hờ hững đang nói chuyện với Già Lam. Nhưng mặt Già Lam không vừa ý, đôi môi khẽ chu.
"Già Lam, nếu đã giúp thì ngươi dứt khoát giúp tới cùng đi, viên duyên (tròn duyên, để duyên viên mãn) cho bọn họ di, đừng hành hạ bọn họ nữa." Dứt lời, Lam Phượng ôm nhẹ eo hắn, duỗi lưỡi liếm lên cổ hắn một chút.
Thân thể không khỏi run lên, Già Lam trả lời: "Ta đã phá lệ để nàng trở lại kiếp trước, cũng để nàng nhìn rõ mọi việc. Ta đã làm đủ rồi, ngươi còn muốn ta phải làm sao nữa?" Nghe người phía sau cầu xin cho người khác, lòng Già Lam như ngâm trong hũ giấm, chua lét.
"Già Lam, chỉ là một giấc mộng luân hồi mà thôi, chẳng lẽ người không thể khiến mọi chuyện nhanh hơn một chút được à?" Lam Phượng cũng không bỏ mà khuyên.
"Sao ngươi lại cố chấp cầu xin cho bọn hắn như vậy? Chẳng lẽ ngươi thích một người trong bọn hắn à?" Vừa nghĩ tới có thể hắn sẽ có mới nới cũ, Già Lam liền mất kiên nhẫn, xoay người, nhìn Già Lam đầy tức giận,
Trong đôi mắt phượng ẩn chứa chút ánh sáng, Lam Phượng ôm ngang hắn lên, đi về phía cung điện, vừa đi vừa nói, "Tới bây giờ mà còn có tâm tư nghĩ ngợi lung tung, xem ra, ngươi thật là thiếu dạy dỗ." Ngầm dùng pháp thuật cấm chế thần lực của hắn, mục đích chỉ có một, muốn hắn tận hết tinh lực, khóc lóc cầu xin hoan ái, rồi sau đó mình sẽ buộc hắn đi vào khuôn khổ, thay đổi vài nghiệt duyên phàm trần trong số kiếp của mấy người này.
Đợi bóng dáng bọn họ biến mất thì bóng dáng Tuyết Hồ Mạc Ly hiện ra, thì thầm một câu với hạ giới: "Mộc Thanh Vũ, bạn thân của ta, ta chỉ có thể giúp huynh thế này thôi, hy vọng huynh có thể có kiếp sau hạnh phúc." Dứt lời, bóng dáng liền biến mất.
Một ngày trên trời bằng một năm ở nhân gian.
Lúc Lam Phượng sảng khoái tinh thần, toàn thân thoải mái đi ra từ tẩm cung thì Già Lam uể oải nằm trên giường. Chỉ có điều tuy hắn không thể đứng lên nhưng sách thần ghi lại số kiếp luân hồi đã được sửa lại trong lúc hắn bị công kích đến quăng mũ cởi giáp. Vận mệnh của đám người Minh Thương Vũ, Mộc Thanh Vũ nơi phàm trần được viết lại, tình duyên được nối.
Hạ giới, đại lục Viêm Hoa, điện Ngọc Thanh, ngay lúc Minh Cửu Phượng mơ giấc mơ đẹp vô cùng ân ái với Mộc Thanh Vũ thì có bốn tiên sứ đưa thần dụ từ thượng giới xuống, ép nàng chặt đứt trần duyên và tình căn, quay về tiên giới, làm quân vương có địa vị cao quý.
Tâm không cam lòng không nguyện nhưng thần lực bị chế ngự, cuối cùng là bị xóa hết trí nhớ về trần duyên, trở về làm tiên vô tình vô tâm. Nhưng nàng còn ứng kiếp mà sinh trí nhớ, cũng không còn si niệm điên cuồng với Mộc Thanh Vũ. Trước khi đi, nàng để lại một lời tiên đoán cho Mộc Thanh Vũ: Dù cho các người có đấu tranh thế nào thì cũng không thoát khỏi số mệnh luân hồi, các người sẽ phải dây dưa đời đời kiếp kiếp không ngừng, cho đến khi phá kiếp trùng sinh mới có thể nối lại tình duyên."
Mộc Thanh Vũ hồ đồ lờ mờ, không để ở trong lòng khiến cho cuộc sống sau này của hắn gặp rất nhiều trắc trở.
Số kiếp của Minh Cửu Phượng hết, quay về trời, ngay sau đó Minh Thương Vũ lên ngôi, trở thành nữ hoàng tân nhậm.
Nữ hoàng đăng cơ, phải lập hậu. Minh Thương Vũ cười đáp lời, Mộc Thanh Vũ tan nát cõi lòng, khóc ra máu trong im lặng. Cũng đã bi thương thấm vào hồn, chết lặng không có phản ứng. Trên mặt hắn là nụ cười nhưng trong tâm hồn đang khóc lóc cho việc nàng tuyển hậu. Trong hôn lễ, hắn ra khỏi bàn tiệc sớm nhất, biến mất trong màu đỏ vui mừng.
Lễ mừng kết thúc thì đã qua giờ Tuất. Kiều nhan Minh Thương Vũ đỏ ửng, bước vào tân phòng, nhìn như hạnh phúc mà uống rượu giao bôi với tân hậu. Nhưng không biết trong rượu đã sớm bị Phó Linh hạ dược khiên tình. Nhưng chốc lát sau bọn họ liền ngất trên đất, như đi vào giấc mộng đẹp.
Nhấc Minh Thương Vũ không còn thần thức lên, Phó Linh cười lạnh, đáy mắt âm ngoan, biến mất trong tân phòng. Trong chớp mắt liền xuất hiện ở Thanh Vũ uyển, trong phòng Mộc Thanh Vũ. Nàng thả Minh Thương Vũ và Mộc Thanh Vũ đang mê man lên giường, cho Mộc Thanh Vũ uống thứ gì đó rồi biến mất. Cũng bày ra kết giới ở ngoài phòng, đề phòng không cho kẻ nào bước vào.
Cúi đầu nỉ non bằng giọng căm giận: Mộc Thanh Vũ, nếu không có cách nào có được chàng, có được tình yêu của chàng thì thà rằng ta phá hủy tất cả chứ không muốn thấy chàng sớm chiều ở bên nàng ta. Ta muốn nhìn xem rốt cuộc tình cảm giữa chàng và nàng ta sâu đậm bao nhiêu!
Giằng co thầm mến mấy ngàn năm, một lần Mộc Thanh Vũ từ chối dứt khoát đã tạo ra mê tâm chấp niệm của Phó Linh, điên niệm đã nhập vào hồn khiến nàng ta làm ra việc sai với nhân duyên, thay đổi vận mệnh của mọi người!!!
Mà vô tội nhất chính là tân hậu Mộc Thanh Liên! Vốn tưởng rằng có thể trường tương tư thủ với nữ tử mà mình yêu thương lại không ngờ đều là bắt đầu nghiệt duyên.
Oán ngàn năm, động phòng hoa chúc
Một giọt dịch khiên tình cộng thêm thi chú của Phó Linh từ một nơi bí mật gần đó, chỉ một lát sau Minh Thương Vũ liền mở mắt ra. Nhớ ra hôm nay là ngày đại hôn của mình nàng nhìn sang bên cạnh theo bản năng, lại không thể dời mắt đi.
Tâm tâm niệm niệm, yêu đơn phương thấm vào linh hồn, người bên cạnh chính là người mình hằng đêm mong nhớ, muốn nắm tay đến trọn đời - Mộc Thanh VŨ. Giật mình như tỉnh giấc mơ, cho rằng không phải thật, vươn tay ra xoa nhẹ lên má người bên cạnh thì thào: "Thanh Vũ, Thanh Vũ, chẳng lẽ là thần linh chưởng quản vận mệnh tình duyê thấy ta tương tư quá nặng với chàng nên mới cho ta mơ một giấc mơ trong đêm tân hôn sao? Thất thần tự nói, không ai có thể đáp lại, chỉ có bầu không khí ấm áp mà ái muội từ từ lưu chuyển, trong vô hình mê hoặc lòng người.
Có thể là do ánh mắt của nàng quá nồng nàn, cũn có thể là Mộc Thanh Vũ cảm giác được nỗi tương tư sâu nặng của nàng nên lông mi hắn run lên, mở mắt ra, liếc mắt một cái liền rơi vào trong tình cảm nồng nhiệt của nàng, trong ánh mắt lóe ra quấn quýt si mê và tình yêu nồng nàn. Là kinh ngạc? Là kinh hỉ? Không thể phân biệt được. Nhiều loại tình cảm phức tạp hiện lên trong mắt hắn.
Còn chưa chờ hắn mở miệng thì Minh Thương Vũ đã cúi người ghé vào trước mặt hắn, "Thanh Vũ, chàng biết không, từ khi ta sinh ra ta đã hiểu việc đời, biết nhân tình. Nhưng là vì để có thể ở trong lòng chàng vĩnh viễn, được chàng dịu dàng che chở nên ta luôn không để lộ bản tính, luôn giả vờ thông minh, bộ dáng khả ái, chỉ là vì để có thể sớm chiều bên chàng." Nói xong những lời này, Minh Thương Vũ cọ cọ trong ngực hắn, trái tim nhảy loạn, không tin vào mọi chuyện mà tưởng rằng mình đang mơ nên mới nói hết nỗi khổ tương tư cho hắn.
Nghe những lời nàng nói, Mộc Thanh Vũ bỗng ngồi bật dậy, nắm lấy hai vai của nàng, hỏi một câu với giọng run rẩy: "Vũ Nhi, ý của nàng là, nàng..." Mấy năm nay lòng hắn đã trải qua quá nhiều thương tổn nên hắn thấp thỏm không dám nói tiếp. Nhưng vẻ mặt bất an lại có chút kích động mà nhìn vào mắt nàng.
Minh Thương Vũ dịu dàng nhìn hắn, vươn hai tay, đè lên hai bàn tay đang nắm lấy vai mình, sau đó nắm thật chặt, cúi đầu chôn vào lòng hắn, "Thanh Vũ, đến lúc này mà chàng còn không rõ ư?" Thanh Vũ, Thanh Vũ, từ rất lâu trước đây Minh Thương Vũ đã muốn gọi hắn như thế nhưng sự thật tàn khốc khiến nàng đành bất đắc dĩ, chỉ có thể gọi tên hắn đầy thâm tình trong giấc mơ.
Mộc Thanh Vũ nuốt nước miếng một cái, sự kích động trên mặt càng sâu thêm, không dám tin vào những gì mình nghĩ, lại hỏi một câu: "Vũ Nhi, ta không rõ."
Nghe xong câu hỏi này, Minh Thương Vũ ngẩng lên từ trong lòng hắn, kiều nhan mang theo chút đỏ ửng ngượng ngùng, ánh mắt thẹn thùng: "Thanh Vũ vẫn ngốc như thế, nhưng ta thích chàng như vậy." Không nói tới chủ đề chính.
"Vũ Nhi, nàng thích ta?" Mộc Thanh Vũ bỗng cảm giác mình đang mơ, có chút không dám tin.
"Thanh Vũ ngốc, chẳng lẽ chàng còn không rõ sao? Ta muốn ở mãi bên chàng, không phải với thân phận người thân mà là như phu thê, như người yêu mà ở bên nhau trọn đời." Minh Thương Vũ cười hạnh phúc, thầm cảm ơn ông trời đã cho nàng một giấc mơ đẹp như vậy.
"Vũ Nhi, Vũ Nhi, Vũ Nhi..." Ôm chặt nàng vào lòng, Mộc Thanh VŨ lẩm bẩn tên nàng như phát điên. Mà khi hắn nhớ ra hôm nay là đại hôn của nàng và Mộc Thanh Liên thì hạnh phúc vừa được khơi lên liền bị một chậu nước lạnh tạt vào, lạnh thấu tâm can.
Cảm giác được người hắn cứng đờ, Minh Thương Vũ ở trong lòng hắn hỏi: "Thanh Vũ, chàng sao vậy?" Chỉ là một giấc mơ đẹp mà thôi, hẳn là phải hạnh phúc sung sướng, sao hắn lại đột nhiên không vui?
Dịch khiên tình, dịch khiên tình, cho dù là thần tiên cũng mất hồn, tựa như đang nằm mơ. Minh Thương Vũ trúng chiêu của Phó Linh nhưng Mộc Thanh Vũ thì không. Nhưng những điều này Minh Thương Vũ không biết, nàng chỉ cho đó là một giấc mơ.
Nhưng trong mắt Mộc Thanh Vũ, rốt cuộc Minh Thương Vũ đã hiểu lòng hắn, hiểu tình cảm của hắn, hiểu tình yêu của hắn, hiểu hắn thật lòng. Nguyên nhân đã rõ nên hắn bối rối bất đắc dĩ, đau đơn lo lắng. Dù sao thì tân hậu của nàng chính là đệ đệ Mộc Thanh Liên của mình. Qua một năm sống chung với nhau thì Thanh Liên đã sớm đâm sâu rễ tình với nàng, không thể tự kiềm chế được, tình yêu đã nhập vào hồn. Sau đại điển, được nàng tuyển chọn. Vả lại, hắn yêu nàng không ít hơn mình, hôm nay lại là ngày đại hôn của hắn, sao mình có thể khiến lòng hắn tổn thương?
Nghĩ tới đây, tâm tình Mộc Thanh Vũ phức tạp, nói một câu: "Vũ Nhi, hôm nay là ngày đại hôn của nàng và Thanh Liên."
Nghe hắn nói như thế, Minh Thương Vũ ngẩng đầu, vươn tay che miệng hắn lại, "Thanh Vũ, cưới hắn là vì hắn dịu dàng giống chàng, sẽ không khiến người ta ghét, chạm tới dây đàn sâu trong lòng ta nên đừng nói nữa có được không?" Khi lần đầu tiên gặp Mộc Thanh Liên thì Minh Thương Vũ đã giật mình. Ở chung với hắn, biết hắn đơn thuần, biết hắn dịu dàng, biết thất khiếu lung linh tâm của hắn. Cho nên, chọn hắn làm hậu, lập gia đình với hắn. Tất cả tất cả Minh Thương Vũ cũng không thể nói rõ nguyên nhân. Nhưng chỉ có thể khẳng định một điều đó là vào lúc nàng khổ sở nhất hắn đã cho nàng ấm áp, cho nàng chỗ dựa. Hắn trong lòng nàng là một sự tồn tại đặc biệt.
"Vũ Nhi, chẳng lẽ nàng chưa bao giờ động tâm với hắn ư?" Đã hiểu tình yêu, biết tình yêu cho nên Mộc Thanh Vũ không thể chấp nhận được việc người mình yêu thích kẻ khác, cho dù người đó là đệ đệ ruột của mình.
"Suỵt..." Minh Thương Vũ dùng ngón tay ngọc thon thon che lại bờ môi hắn, "Thanh Vũ, tất cả mọi chuyện đã không còn quan trọng. Quan trọng là ta yêu chàng, cho nên, đừng nói gì nữa cả."
"Vũ Nhi...Vũ Nhi..." Nghe lời tuyên cáo của nàng, chìm đắm trong sự dịu dàng đã lâu không gặp của nàng, Mộc Thanh Vũ vứt hết tất cả đau đơn và tổn thương ra sau đầu. Trong mắt và trong đầu ngoài hình bóng và lời nói của nàng thì rốt cuộc không thể chứa được bất cứ thứ gì nữa. Cúi đầu, hắn ngậm chặt đôi môi hồng hào mềm mại của nàng, động tác ngây ngô mút liếm đôi môi anh đào của nàng.
Cảm nhận được tình yêu nóng bỏng và thâm tình không hối hận của hắn trong nụ hôn, Minh Thương Vũ vòng tay lên cổ hắn, từ từ dẫn dắt hắn ngả ra sau, ngã xuống giường. Hơi nheo đôi mắt phượng, mặc kệ bản thân mình trầm luân trong nụ hôn của hắn.
Tình thâm thấu tận xương, thấm vào hồn, trầm luân trong dục vọng cấm ái
Chỉ một lát, trên mặt hai người liền xuất hiện vệt đỏ của tình dục, hô hấp trở nên gấp gáp, buông lỏng đôi môi và lưỡi của người kia ra.
"Vũ Nhi, Vũ Nhi, Vũ Nhi..." Mới nếm thử tình yêu lần đầu, đối phương lại là người mình yêu mến, lực kiềm chế của Mộc Thanh Vũ không tốt lắm, giọng đã khàn khàn, đáy mắt cũng nổi lên nhiều ngọn lửa nóng rực, như muốn đốt cháy người dưới thân, nuốt vào bụng.
Trong giấc mơ can đảm, ảo tưởng thái quá, Minh Thương Vũ ngẩng đầu hôn lên môi hắn, thẹn thùng trong mắt càng sâu, mặt như phù dung. "Thanh Vũ, để cho hỉ phục đỏ tươi trên người ta làm hoa chúcchứng kiến đêm nay được không?" Dứt lời, khẽ cụp mắt, kiều nhan đẹp như hoa, mắt nhìn đi chỗ khác. Vươn một tay, run run cởi quần áo trên người mình, làn da như mỡ đông như ẩn như hiện, thật là câu nhân.
Cảnh đẹp khiến Mộc Thanh Vũ quên đi tất cả, cổ họng khô khốc, ánh mắt càng tối hơn. Bàn tay to nhẹ giơ lên, từ từ xoa lên người nàng, cởi quần áo trên người nàng ra từng chút rồi sau đó cởi cho mình. Quần áo rơi rải rác trên đất, trên người hai người không còn mảnh vải nào.
Cúi người, cúi đầu, Mộc Thanh Vũ lại hôn lên đôi môi anh đào của nàng lần nữa, trằn trọc trăn trở mút lấy cái lưỡi thơm tho của nàng, động tác đã thuần thục hơn lúc đầu, hai bàn tay to cũng không nhàn rỗi.
Theo sự kích thích vuốt ve của hắn, khoái cảm quét qua toàn thân Minh Thương Vũ, khiến người nàng run lên, trong cổ không tự chủ được mà tràn ra tiếng ngâm khẽ yêu kiều.
Nghe tiếng yêu kiều như oanh hót của nàng, lửa dục niệm trong mắt Mộc Thanh Vũ càng sâu thêm, trong đầu hiện lên hình ảnh trong Xuân Cung Đồ. Hắn buông môi nàng ra, làn môi ấm áp và cái lưỡi mềm mềm trượt dọc một đường.
Chưa bao giờ trải qua chuyện này, Minh Thương Vũ sao có thể chống đỡ nổi loại xâm nhập và tiến công này? Chỉ một lát hô hấp của nàng càng nhanh hơn, vừa thở dốc vừa ngâm nga.
*Các thí chủ tự tưởng tượng*
"Vũ Nhi, ta muốn nàng." Giọng hắn trầm thấp khàn khàn, nhưng lại như bị *** buộc chặt.
*Các thí chủ tự tưởng tượng*
Nghe hắn thở gấp và gọi tên mình đầy yêu thương, khóe mắt Minh Thương Vũ có một giọt lệ như giọt châu trong cơn hoan ái, thêm vài phần quyến rũ phong tình.
"Già Lam, nếu đã giúp thì ngươi dứt khoát giúp tới cùng đi, viên duyên (tròn duyên, để duyên viên mãn) cho bọn họ di, đừng hành hạ bọn họ nữa." Dứt lời, Lam Phượng ôm nhẹ eo hắn, duỗi lưỡi liếm lên cổ hắn một chút.
Thân thể không khỏi run lên, Già Lam trả lời: "Ta đã phá lệ để nàng trở lại kiếp trước, cũng để nàng nhìn rõ mọi việc. Ta đã làm đủ rồi, ngươi còn muốn ta phải làm sao nữa?" Nghe người phía sau cầu xin cho người khác, lòng Già Lam như ngâm trong hũ giấm, chua lét.
"Già Lam, chỉ là một giấc mộng luân hồi mà thôi, chẳng lẽ người không thể khiến mọi chuyện nhanh hơn một chút được à?" Lam Phượng cũng không bỏ mà khuyên.
"Sao ngươi lại cố chấp cầu xin cho bọn hắn như vậy? Chẳng lẽ ngươi thích một người trong bọn hắn à?" Vừa nghĩ tới có thể hắn sẽ có mới nới cũ, Già Lam liền mất kiên nhẫn, xoay người, nhìn Già Lam đầy tức giận,
Trong đôi mắt phượng ẩn chứa chút ánh sáng, Lam Phượng ôm ngang hắn lên, đi về phía cung điện, vừa đi vừa nói, "Tới bây giờ mà còn có tâm tư nghĩ ngợi lung tung, xem ra, ngươi thật là thiếu dạy dỗ." Ngầm dùng pháp thuật cấm chế thần lực của hắn, mục đích chỉ có một, muốn hắn tận hết tinh lực, khóc lóc cầu xin hoan ái, rồi sau đó mình sẽ buộc hắn đi vào khuôn khổ, thay đổi vài nghiệt duyên phàm trần trong số kiếp của mấy người này.
Đợi bóng dáng bọn họ biến mất thì bóng dáng Tuyết Hồ Mạc Ly hiện ra, thì thầm một câu với hạ giới: "Mộc Thanh Vũ, bạn thân của ta, ta chỉ có thể giúp huynh thế này thôi, hy vọng huynh có thể có kiếp sau hạnh phúc." Dứt lời, bóng dáng liền biến mất.
Một ngày trên trời bằng một năm ở nhân gian.
Lúc Lam Phượng sảng khoái tinh thần, toàn thân thoải mái đi ra từ tẩm cung thì Già Lam uể oải nằm trên giường. Chỉ có điều tuy hắn không thể đứng lên nhưng sách thần ghi lại số kiếp luân hồi đã được sửa lại trong lúc hắn bị công kích đến quăng mũ cởi giáp. Vận mệnh của đám người Minh Thương Vũ, Mộc Thanh Vũ nơi phàm trần được viết lại, tình duyên được nối.
Hạ giới, đại lục Viêm Hoa, điện Ngọc Thanh, ngay lúc Minh Cửu Phượng mơ giấc mơ đẹp vô cùng ân ái với Mộc Thanh Vũ thì có bốn tiên sứ đưa thần dụ từ thượng giới xuống, ép nàng chặt đứt trần duyên và tình căn, quay về tiên giới, làm quân vương có địa vị cao quý.
Tâm không cam lòng không nguyện nhưng thần lực bị chế ngự, cuối cùng là bị xóa hết trí nhớ về trần duyên, trở về làm tiên vô tình vô tâm. Nhưng nàng còn ứng kiếp mà sinh trí nhớ, cũng không còn si niệm điên cuồng với Mộc Thanh Vũ. Trước khi đi, nàng để lại một lời tiên đoán cho Mộc Thanh Vũ: Dù cho các người có đấu tranh thế nào thì cũng không thoát khỏi số mệnh luân hồi, các người sẽ phải dây dưa đời đời kiếp kiếp không ngừng, cho đến khi phá kiếp trùng sinh mới có thể nối lại tình duyên."
Mộc Thanh Vũ hồ đồ lờ mờ, không để ở trong lòng khiến cho cuộc sống sau này của hắn gặp rất nhiều trắc trở.
Số kiếp của Minh Cửu Phượng hết, quay về trời, ngay sau đó Minh Thương Vũ lên ngôi, trở thành nữ hoàng tân nhậm.
Nữ hoàng đăng cơ, phải lập hậu. Minh Thương Vũ cười đáp lời, Mộc Thanh Vũ tan nát cõi lòng, khóc ra máu trong im lặng. Cũng đã bi thương thấm vào hồn, chết lặng không có phản ứng. Trên mặt hắn là nụ cười nhưng trong tâm hồn đang khóc lóc cho việc nàng tuyển hậu. Trong hôn lễ, hắn ra khỏi bàn tiệc sớm nhất, biến mất trong màu đỏ vui mừng.
Lễ mừng kết thúc thì đã qua giờ Tuất. Kiều nhan Minh Thương Vũ đỏ ửng, bước vào tân phòng, nhìn như hạnh phúc mà uống rượu giao bôi với tân hậu. Nhưng không biết trong rượu đã sớm bị Phó Linh hạ dược khiên tình. Nhưng chốc lát sau bọn họ liền ngất trên đất, như đi vào giấc mộng đẹp.
Nhấc Minh Thương Vũ không còn thần thức lên, Phó Linh cười lạnh, đáy mắt âm ngoan, biến mất trong tân phòng. Trong chớp mắt liền xuất hiện ở Thanh Vũ uyển, trong phòng Mộc Thanh Vũ. Nàng thả Minh Thương Vũ và Mộc Thanh Vũ đang mê man lên giường, cho Mộc Thanh Vũ uống thứ gì đó rồi biến mất. Cũng bày ra kết giới ở ngoài phòng, đề phòng không cho kẻ nào bước vào.
Cúi đầu nỉ non bằng giọng căm giận: Mộc Thanh Vũ, nếu không có cách nào có được chàng, có được tình yêu của chàng thì thà rằng ta phá hủy tất cả chứ không muốn thấy chàng sớm chiều ở bên nàng ta. Ta muốn nhìn xem rốt cuộc tình cảm giữa chàng và nàng ta sâu đậm bao nhiêu!
Giằng co thầm mến mấy ngàn năm, một lần Mộc Thanh Vũ từ chối dứt khoát đã tạo ra mê tâm chấp niệm của Phó Linh, điên niệm đã nhập vào hồn khiến nàng ta làm ra việc sai với nhân duyên, thay đổi vận mệnh của mọi người!!!
Mà vô tội nhất chính là tân hậu Mộc Thanh Liên! Vốn tưởng rằng có thể trường tương tư thủ với nữ tử mà mình yêu thương lại không ngờ đều là bắt đầu nghiệt duyên.
Oán ngàn năm, động phòng hoa chúc
Một giọt dịch khiên tình cộng thêm thi chú của Phó Linh từ một nơi bí mật gần đó, chỉ một lát sau Minh Thương Vũ liền mở mắt ra. Nhớ ra hôm nay là ngày đại hôn của mình nàng nhìn sang bên cạnh theo bản năng, lại không thể dời mắt đi.
Tâm tâm niệm niệm, yêu đơn phương thấm vào linh hồn, người bên cạnh chính là người mình hằng đêm mong nhớ, muốn nắm tay đến trọn đời - Mộc Thanh VŨ. Giật mình như tỉnh giấc mơ, cho rằng không phải thật, vươn tay ra xoa nhẹ lên má người bên cạnh thì thào: "Thanh Vũ, Thanh Vũ, chẳng lẽ là thần linh chưởng quản vận mệnh tình duyê thấy ta tương tư quá nặng với chàng nên mới cho ta mơ một giấc mơ trong đêm tân hôn sao? Thất thần tự nói, không ai có thể đáp lại, chỉ có bầu không khí ấm áp mà ái muội từ từ lưu chuyển, trong vô hình mê hoặc lòng người.
Có thể là do ánh mắt của nàng quá nồng nàn, cũn có thể là Mộc Thanh Vũ cảm giác được nỗi tương tư sâu nặng của nàng nên lông mi hắn run lên, mở mắt ra, liếc mắt một cái liền rơi vào trong tình cảm nồng nhiệt của nàng, trong ánh mắt lóe ra quấn quýt si mê và tình yêu nồng nàn. Là kinh ngạc? Là kinh hỉ? Không thể phân biệt được. Nhiều loại tình cảm phức tạp hiện lên trong mắt hắn.
Còn chưa chờ hắn mở miệng thì Minh Thương Vũ đã cúi người ghé vào trước mặt hắn, "Thanh Vũ, chàng biết không, từ khi ta sinh ra ta đã hiểu việc đời, biết nhân tình. Nhưng là vì để có thể ở trong lòng chàng vĩnh viễn, được chàng dịu dàng che chở nên ta luôn không để lộ bản tính, luôn giả vờ thông minh, bộ dáng khả ái, chỉ là vì để có thể sớm chiều bên chàng." Nói xong những lời này, Minh Thương Vũ cọ cọ trong ngực hắn, trái tim nhảy loạn, không tin vào mọi chuyện mà tưởng rằng mình đang mơ nên mới nói hết nỗi khổ tương tư cho hắn.
Nghe những lời nàng nói, Mộc Thanh Vũ bỗng ngồi bật dậy, nắm lấy hai vai của nàng, hỏi một câu với giọng run rẩy: "Vũ Nhi, ý của nàng là, nàng..." Mấy năm nay lòng hắn đã trải qua quá nhiều thương tổn nên hắn thấp thỏm không dám nói tiếp. Nhưng vẻ mặt bất an lại có chút kích động mà nhìn vào mắt nàng.
Minh Thương Vũ dịu dàng nhìn hắn, vươn hai tay, đè lên hai bàn tay đang nắm lấy vai mình, sau đó nắm thật chặt, cúi đầu chôn vào lòng hắn, "Thanh Vũ, đến lúc này mà chàng còn không rõ ư?" Thanh Vũ, Thanh Vũ, từ rất lâu trước đây Minh Thương Vũ đã muốn gọi hắn như thế nhưng sự thật tàn khốc khiến nàng đành bất đắc dĩ, chỉ có thể gọi tên hắn đầy thâm tình trong giấc mơ.
Mộc Thanh Vũ nuốt nước miếng một cái, sự kích động trên mặt càng sâu thêm, không dám tin vào những gì mình nghĩ, lại hỏi một câu: "Vũ Nhi, ta không rõ."
Nghe xong câu hỏi này, Minh Thương Vũ ngẩng lên từ trong lòng hắn, kiều nhan mang theo chút đỏ ửng ngượng ngùng, ánh mắt thẹn thùng: "Thanh Vũ vẫn ngốc như thế, nhưng ta thích chàng như vậy." Không nói tới chủ đề chính.
"Vũ Nhi, nàng thích ta?" Mộc Thanh Vũ bỗng cảm giác mình đang mơ, có chút không dám tin.
"Thanh Vũ ngốc, chẳng lẽ chàng còn không rõ sao? Ta muốn ở mãi bên chàng, không phải với thân phận người thân mà là như phu thê, như người yêu mà ở bên nhau trọn đời." Minh Thương Vũ cười hạnh phúc, thầm cảm ơn ông trời đã cho nàng một giấc mơ đẹp như vậy.
"Vũ Nhi, Vũ Nhi, Vũ Nhi..." Ôm chặt nàng vào lòng, Mộc Thanh VŨ lẩm bẩn tên nàng như phát điên. Mà khi hắn nhớ ra hôm nay là đại hôn của nàng và Mộc Thanh Liên thì hạnh phúc vừa được khơi lên liền bị một chậu nước lạnh tạt vào, lạnh thấu tâm can.
Cảm giác được người hắn cứng đờ, Minh Thương Vũ ở trong lòng hắn hỏi: "Thanh Vũ, chàng sao vậy?" Chỉ là một giấc mơ đẹp mà thôi, hẳn là phải hạnh phúc sung sướng, sao hắn lại đột nhiên không vui?
Dịch khiên tình, dịch khiên tình, cho dù là thần tiên cũng mất hồn, tựa như đang nằm mơ. Minh Thương Vũ trúng chiêu của Phó Linh nhưng Mộc Thanh Vũ thì không. Nhưng những điều này Minh Thương Vũ không biết, nàng chỉ cho đó là một giấc mơ.
Nhưng trong mắt Mộc Thanh Vũ, rốt cuộc Minh Thương Vũ đã hiểu lòng hắn, hiểu tình cảm của hắn, hiểu tình yêu của hắn, hiểu hắn thật lòng. Nguyên nhân đã rõ nên hắn bối rối bất đắc dĩ, đau đơn lo lắng. Dù sao thì tân hậu của nàng chính là đệ đệ Mộc Thanh Liên của mình. Qua một năm sống chung với nhau thì Thanh Liên đã sớm đâm sâu rễ tình với nàng, không thể tự kiềm chế được, tình yêu đã nhập vào hồn. Sau đại điển, được nàng tuyển chọn. Vả lại, hắn yêu nàng không ít hơn mình, hôm nay lại là ngày đại hôn của hắn, sao mình có thể khiến lòng hắn tổn thương?
Nghĩ tới đây, tâm tình Mộc Thanh Vũ phức tạp, nói một câu: "Vũ Nhi, hôm nay là ngày đại hôn của nàng và Thanh Liên."
Nghe hắn nói như thế, Minh Thương Vũ ngẩng đầu, vươn tay che miệng hắn lại, "Thanh Vũ, cưới hắn là vì hắn dịu dàng giống chàng, sẽ không khiến người ta ghét, chạm tới dây đàn sâu trong lòng ta nên đừng nói nữa có được không?" Khi lần đầu tiên gặp Mộc Thanh Liên thì Minh Thương Vũ đã giật mình. Ở chung với hắn, biết hắn đơn thuần, biết hắn dịu dàng, biết thất khiếu lung linh tâm của hắn. Cho nên, chọn hắn làm hậu, lập gia đình với hắn. Tất cả tất cả Minh Thương Vũ cũng không thể nói rõ nguyên nhân. Nhưng chỉ có thể khẳng định một điều đó là vào lúc nàng khổ sở nhất hắn đã cho nàng ấm áp, cho nàng chỗ dựa. Hắn trong lòng nàng là một sự tồn tại đặc biệt.
"Vũ Nhi, chẳng lẽ nàng chưa bao giờ động tâm với hắn ư?" Đã hiểu tình yêu, biết tình yêu cho nên Mộc Thanh Vũ không thể chấp nhận được việc người mình yêu thích kẻ khác, cho dù người đó là đệ đệ ruột của mình.
"Suỵt..." Minh Thương Vũ dùng ngón tay ngọc thon thon che lại bờ môi hắn, "Thanh Vũ, tất cả mọi chuyện đã không còn quan trọng. Quan trọng là ta yêu chàng, cho nên, đừng nói gì nữa cả."
"Vũ Nhi...Vũ Nhi..." Nghe lời tuyên cáo của nàng, chìm đắm trong sự dịu dàng đã lâu không gặp của nàng, Mộc Thanh Vũ vứt hết tất cả đau đơn và tổn thương ra sau đầu. Trong mắt và trong đầu ngoài hình bóng và lời nói của nàng thì rốt cuộc không thể chứa được bất cứ thứ gì nữa. Cúi đầu, hắn ngậm chặt đôi môi hồng hào mềm mại của nàng, động tác ngây ngô mút liếm đôi môi anh đào của nàng.
Cảm nhận được tình yêu nóng bỏng và thâm tình không hối hận của hắn trong nụ hôn, Minh Thương Vũ vòng tay lên cổ hắn, từ từ dẫn dắt hắn ngả ra sau, ngã xuống giường. Hơi nheo đôi mắt phượng, mặc kệ bản thân mình trầm luân trong nụ hôn của hắn.
Tình thâm thấu tận xương, thấm vào hồn, trầm luân trong dục vọng cấm ái
Chỉ một lát, trên mặt hai người liền xuất hiện vệt đỏ của tình dục, hô hấp trở nên gấp gáp, buông lỏng đôi môi và lưỡi của người kia ra.
"Vũ Nhi, Vũ Nhi, Vũ Nhi..." Mới nếm thử tình yêu lần đầu, đối phương lại là người mình yêu mến, lực kiềm chế của Mộc Thanh Vũ không tốt lắm, giọng đã khàn khàn, đáy mắt cũng nổi lên nhiều ngọn lửa nóng rực, như muốn đốt cháy người dưới thân, nuốt vào bụng.
Trong giấc mơ can đảm, ảo tưởng thái quá, Minh Thương Vũ ngẩng đầu hôn lên môi hắn, thẹn thùng trong mắt càng sâu, mặt như phù dung. "Thanh Vũ, để cho hỉ phục đỏ tươi trên người ta làm hoa chúcchứng kiến đêm nay được không?" Dứt lời, khẽ cụp mắt, kiều nhan đẹp như hoa, mắt nhìn đi chỗ khác. Vươn một tay, run run cởi quần áo trên người mình, làn da như mỡ đông như ẩn như hiện, thật là câu nhân.
Cảnh đẹp khiến Mộc Thanh Vũ quên đi tất cả, cổ họng khô khốc, ánh mắt càng tối hơn. Bàn tay to nhẹ giơ lên, từ từ xoa lên người nàng, cởi quần áo trên người nàng ra từng chút rồi sau đó cởi cho mình. Quần áo rơi rải rác trên đất, trên người hai người không còn mảnh vải nào.
Cúi người, cúi đầu, Mộc Thanh Vũ lại hôn lên đôi môi anh đào của nàng lần nữa, trằn trọc trăn trở mút lấy cái lưỡi thơm tho của nàng, động tác đã thuần thục hơn lúc đầu, hai bàn tay to cũng không nhàn rỗi.
Theo sự kích thích vuốt ve của hắn, khoái cảm quét qua toàn thân Minh Thương Vũ, khiến người nàng run lên, trong cổ không tự chủ được mà tràn ra tiếng ngâm khẽ yêu kiều.
Nghe tiếng yêu kiều như oanh hót của nàng, lửa dục niệm trong mắt Mộc Thanh Vũ càng sâu thêm, trong đầu hiện lên hình ảnh trong Xuân Cung Đồ. Hắn buông môi nàng ra, làn môi ấm áp và cái lưỡi mềm mềm trượt dọc một đường.
Chưa bao giờ trải qua chuyện này, Minh Thương Vũ sao có thể chống đỡ nổi loại xâm nhập và tiến công này? Chỉ một lát hô hấp của nàng càng nhanh hơn, vừa thở dốc vừa ngâm nga.
*Các thí chủ tự tưởng tượng*
"Vũ Nhi, ta muốn nàng." Giọng hắn trầm thấp khàn khàn, nhưng lại như bị *** buộc chặt.
*Các thí chủ tự tưởng tượng*
Nghe hắn thở gấp và gọi tên mình đầy yêu thương, khóe mắt Minh Thương Vũ có một giọt lệ như giọt châu trong cơn hoan ái, thêm vài phần quyến rũ phong tình.
Bình luận facebook