Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 158
Giữa cái mùi thuốc súng nồng nặc , những làn mưa đạn bom cứ dội vào nhau , tiếng nổ , tiếng bắn từ những cây súng máy khiến người ta không thở nỗi
Khi mà cả hai đứng đối diện nhau , khi mà nó nhìn thấy mình trong đôi mắt sâu hun hút kia nó mới nở nụ cười . Nụ cười thật ngọt ngào , khiến người ta cảm thấy thanh thản nhưng lại không hề phù hợp với tình cảnh hiện tại !
- Lần này tới lượt em bị điên à ?
Hắn chau mày nhìn nó , lúc này hắn cảm thấy ghét cái nụ cười kia..
- Chúng ta thử cá cược xem !
Nó quay đầu nhìn sang phía cửa sổ gần đó , bên ngoài là người của đối phương ập tới , cũng có người bên nó . Không hiểu sao , lúc này tâm trạng nó lại có phần tốt hơn..
- Được ! Em muốn cá gì ?
- Liệu đây có phải lần cuối cùng mình gặp nhau hay không ?
Nó lại quay sang nhìn hắn , nhìn vào khuôn mặt lạnh băng ấy . Hắn nhíu mày rồi từ từ giãn ra , khuôn mặt lại trở về vẻ bình thương như mọi ngày . Chẳng phải đây là việc nằm trong tay hắn sao ? Chỉ cần đưa nó ra khỏi đây , hắn sẽ thắng .
- Nếu không phải thì sao ? - Hắn nói tiếp
- Tôi sẽ làm theo một yêu cầu của anh !
Hắn nở nụ cười đắc ý nhưng rồi cũng nhanh chóng tắt đi , nếu nó thắng thì sao ? Câu hỏi này chạy ngang qua dòng suy nghĩ , cắt ngang nụ cười của hắn..
- Đi thôi , Ken đang đợi !
Nó cũng không nói nếu đây thật sự là lần cuối cùng thì sao , cứ vậy mà cá cược . Hắn cũng giữ im câu hỏi này trong đầu , hắn tin rằng điều này không thể xảy ra !
Nhờ tập luyện hàng ngày , nó có được sự chịu đựng khá tốt . May mà đạn bắn vào phần mềm , nó vẫn còn gắng gượng được . Hắn dìu nó đi , từng bước đều rất cẩn thận . Từng bước một mà tiến đến sảnh chính , mồ hôi trên trán nó tuôn ướt cả mặt . Không hiểu sao trên đường tới sảnh chính , tụi nó không hề gặp người của đối phương mặc dù tiếng súng máy vẫn còn . Hắn thân thủ tốt , có vác thêm nó cũng chẳng nhằm nhò gì nên bước chân không hề chậm lại..
Ngôi trường này quá rộng , nên sảnh chính cũng phải tương xứng như thế . Bên trong sảnh , hai bên đang đấu đá lẫn nhau . Hắn với nó nép sát vào bức tường , hắn quan sát một hồi rồi mới quay sang nó :
- Ở đây đợi tôi , tôi quay lại liền !
- Cẩn thận !
Hắn gật đầu rồi nhanh chóng đi tới nơi Ken , không hề trúng một viên đạn nào cả . Nó thở phào nhẹ nhõm nhìn xuống bắp chân mình , cử động nhiều khiến máu lại chảy tiếp . Mất quá nhiều máu , nó cũng có thể đi đời . Thở hắt ra một tiếng , nó mạnh tay xé một mảnh vải rồi buộc chặt vết thương . Cái đầm trắng xinh giờ đã bị rách te tua , còn vương cả màu đỏ của máu . Nó cũng chẳng quan tâm , buộc xong nó lấy từ phía thắt lưng sau cái bóp mà ban nãy đã nhanh tay nhét vào lúc hắn xử lí vết thương . Nó lấy cái điện thoại từ bên trong , cả một cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn từ một số lạ mà lần trước nó đã gặp . Nó mở tin nhắn , nội dung lại một lần nữa khiến nó nhíu mày , đăm chiêu suy nghĩ . Bỗng từ phía sảnh chính , tiếng nói của một người cắt ngang dòng suy nghĩ đó :
- Thì ra là hai người , thật vinh hạnh cho tiểu nhân quá !
Một người đàn ông bước vào vác trên vai cây súng máy lớn , vẻ mặt chẳng xem ai ra gì . Anh giơ tay ra hiệu dừng bắn , cả bên đối phương cũng không tiếp tục nhả đạn nữa . Ông ta nhìn Ken , môi nở nụ cười khinh bỉ :
- Xin chào , Bạch Minh Phong ! - Ông ta nói
- Chào
Anh không hề run sợ , một tay đút vào túi quần một tay cầm súng . Hôm nay anh mặc một bộ vest trắng , từ đầu đến cuối chưa về có một vết dơ dính lên người anh . Nhìn anh như một công tử nhà giàu ăn chơi , chứ không ai nghĩ anh có thể đáng sợ đến dường nào !
- Thật là có lỗi , đám tang của bà Bạch tôi không thể đến được !
Người đàn ông đó cố ý nói lớn , nó đứng dựa vào bức tường nghe rõ từng chữ một . Ken chau mày lại , anh biết đối phương đang mưu tính điều gì ! Thuộc hạ hai bên đều căng thẳng , súng vẫn nhằm vào đối phương chuẩn bị nhả đạn . Người đàn ông đó nở nụ cười đắc ý nhưng cũng nhanh chóng vụt mất bởi một câu nói của anh :
- Dù ông không đến , mẹ tôi vẫn yên nghỉ nơi suối vàng !
Anh lạnh lùng đáp lại , chuyện đã đổ vỡ anh đành lật bài ngửa thôi !
Nó cầm chặt điện thoại trong tay , nghe từng lời ở ngoài kia mà lòng đau nhói . Thì ra đây là sự thật . Anh lại nói dối nó , một lần nữa . Mắt nhìn lên trần nhà , bỗng lúc này tim nó nhói lên .
- Chết tiệt !
Nó hạ thấp giọng , lại lên cơn nữa rồi . Nghiến chặt răng lại , nó ngó sang sảnh chính , nơi mà hai bên đang đối đầu với nhau . Nếu như lúc này mọi người phát hiện ra nó lại tái phát thì tình hình sẽ càng tệ , kẻ thù sẽ nhắm vào điểm yếu đó . Nó không cho phép vì bản thân mà liên luỵ tới người khác .
Cơn đau ngày càng dồn dập khiến nó thở dốc , mặt nhăn tít lại ngước nhìn trần nhà . Nó cố lấy cái bóp từ thắt lưng , lấy ra một bao nhỏ trong suốt . Cái bao nhỏ đó đựng vài viên thuốc mà nó đã chuẩn bị sẵn , dường như nó đã đoán trước được việc này . Không chần chừ , nó lấy ra hai viên rồi nuốt vào . Thường khi tái phát , nó chỉ uống một viên nhưng hôm nay thì khác . Nó cần tập trung , không được xảy ra bất cứ sơ suất nào cả..
Để bóp lại vị trí cũ , nó quăng cái bao còn vài viên thuốc xuống sàn , có lẽ từ giờ thì không cần nữa . Thuốc có tác dụng rất nhanh , cả cơ thể đã trở về trạng thái bình thường và bắp chân không còn đau nữa . Mà không , nó không còn cảm giác nữa mới phải...
- Tôi cũng mong là vậy vì các người đã tìm lại được cô con gái thất lạc rồi mà !
Lúc này người đàn ông nói , chân nhịp nhịp xuống sàn . Hắn đứng cạnh anh nghe thế khẽ nhíu mày rồi từ từ giãn ra . Đây là việc của Bạch gia , hắn không thể chen vào được nên đành im lặng quan sát .
- Chắc là phải cực khổ lắm mới tìm lại được nhỉ ? - Ông ta nói tiếp
- Cảm ơn ông Triệu đây đã quan tâm đến chúng tôi , đúng là việc đó khó hơn với việc cha tôi diệt sạch đám người năm đó . Ông Triệu quả là mạng lớn nên bây giờ còn đứng đây mà phun ra những lời " vàng ngọc " !
Anh nói môi nhếch lên khinh bỉ đối phương . Ông Triệu mặt tối sầm lại , chân cũng không còn nhịp nữa..
- Chỉ sợ những lời đó vừa nói ra đã trở thành chất thải của con người !
Câu nói của anh khiến thuộc hạ muốn cười mà cười không được , ai cũng mím môi lại . Ông Triệu tức đến đỏ mặt , mắt hằn lên vài tia đỏ . Ông ta đưa mắt sang thuộc hạ đứng cạnh , mắt hai người chạm nhau và người thuộc hạ kia khẽ gật đầu . Cây súng từ từ di chuyển sang tay anh..
- Những lời của Bạch thiếu gia không phải là quá khiếm nhã rồi sao ?
Ông ta vờ bình tĩnh , trong khi người thuộc hạ của mình chuẩn bị bóp cò . Anh đương nhiên là phát hiện ra , môi càng nở nụ cười khinh bỉ :
- Tôi thấy những lời này thích hợp với ông Triệu đấy chứ !
- Pằng.. Aaaaaaa
Tiếng súng nổ lên nhưng tiếng la không phải là anh mà là tên thuộc hạ kia . Hắn ta ôm lấy bả vai đang đổ máu , một viên đạn đã cắm thẳng vào xương . Anh chỉ cau mày , mắt quan sát xung quanh . Lúc này mọi ánh nhìn hướng về một hướng , là ở đằng sau anh và hắn .
- Thật là không có phép tắc !
Nó bước tới đứng cạnh anh , ngữ khí ngang tàn khiến đối phương ngạc nhiên . Trên tay là cây súng lục , nó nhìn đối phương bằng ánh mắt khinh khi . Người ra tay là nó !
- Đây không phải là Bạch Hạ Băng sao ? Hôm nay tôi may mắn thật đấy !
Ông Triệu chuyển sang nó , ánh mắt ông ta như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương . Nó chỉ cười nhạt một cái , rồi tiếp tục lên nòng . Tiếng lên nòng súng khiến không khí càng thêm căng thẳng , đối phương vài người nổi cả da gà..
- Chơi lén không thấy bẩn sao ?
Nó tiếp lời , mắt nhìn về phía tên thuộc hạ đang ôm bả vai đổ máu kia , khuôn mặt hắn ta hiện lên nỗi đau đớn tột cùng . Ông Triệu cũng đanh mặt lại , nhìn tên thuộc hạ rồi lại nhìn nó :
- Vậy hành động của tiểu thư không phải là chơi lén sao ?
- Pằng... Aaaaaaaaaaaaaaaaaa
Thêm một viên đạn cắm thẳng vào đùi của tên thuộc hạ , nó ra tay trước mặt nhiều người . Ông Triệu sắc mặt tối sầm lại , nó nhìn ông ta bằng ánh mắt khiêu khích :
- Bây giờ thì không !
- Mày , hỗn láo !
Ông ta gầm lên , chĩa súng về phía nó . Nhưng lúc này anh và hắn cũng nhắm thẳng vào ông ta , môi nó nhếch lên :
- Đã vào cuộc thì ai cũng như ai , với lại ông là gì mà tôi phải nể mặt ông ?
Nó ngông cuồng , không xem đối phương ra gì cả . Anh lúc này cũng nhếch mép , mắt nhìn sang nó rồi nhìn lại ông Triệu . Ông ta nghiến chặt răng , tay muốn bóp cò mà không thể , vì nếu làm vậy mạng ông ta cũng đi toi !
- Mày ngông cuồng y chang mẹ mày vậy , ngu xuẩn !
Mặt nó đanh lại theo từng lời của ông ta , anh cũng cau mày rồi đưa tay kéo nó lại . Nó nhìn anh , rồi nắm chặt bàn tay anh lại , nó biết anh giấu nó có lí do . Lúc này không phải là lúc để xúc động , chuyện này nó sẽ giải quyết với anh và Bạch gia !
- Cẩn thận lời nói của ông , đừng động đến mẹ tôi !
Nó nói , ngữ khí vẫn bình tĩnh nhưng đã trầm xuống . Hắn liếc mắt sang nó , môi hơi nhếch lên . Ông Triệu nghe thế liền bật cười :
- Con đàn bà đó , đến chết vẫn giữ tấm lòng chung thuỷ với chồng . Nếu lúc đó , nó chịu ngủ với tụi tao thì đã không chết rồi !
Ông ta buông lời sỉ nhục , nó càng ngày càng nắm chặt tay anh lại , hơi thở cũng bắt đầu nhanh hơn . Anh đứng cạnh , súng vẫn chỉa về ông ta , mặt đang lạnh dần đi..
- Mày rất giống mẹ mày , y như đúc vậy . Hay là hôm nay mày ngủ với ông đây , ông sẽ tha mạng cho chúng mày hahahahahahahahaha !
Giọng cười khả ố của ông ta khiến nó muốn nôn ra , người đàn ông này thật kinh tởm . Nó bắt đầu quan sát , số người hai bên không quá chênh lệch và bên nó đang chiếm ưu thế . Nhưng nó không thể để cho tỉ lệ tử vong tăng cao nữa !
- Ngủ với ông , được thôi !
Nó cười tươi khiến ông Triệu đầy thích thú , thuộc hạ bên nó cũng sững sờ nhưng không để lộ ra ngoài . Anh đứng cạnh cũng ngạc nhiên , nhưng khi thấy nụ cười kia liền nhếch môi . Nó buông tay anh ra , bước tới đứng cạnh hắn . Yun đưa mắt nhìn nó , cau mày không biết nó định làm gì . Nó dùng cây súng lục trên tay , vẽ theo từng đường nét trên người hắn , môi nở nụ cười tinh quái rồi quay sang ông Triệu đang đắc ý đằng kia :
- Ngủ với ông , nếu ông có một body như thế này , và cả khuôn mặt điển trai như thế này nữa thì tôi sẽ ngủ với ông ! Chứ nếu tôi ngủ với một ông già xấu xí , lại còn không có nhân phẩm thì người ta sẽ nói tôi ngủ với một con lợn mất
Nó vỗ nhẹ vào mặt Yun , nụ cười tinh quái khiến hắn càng cau mày lại rồi từ từ giãn ra . Ông Triệu nghe thế liền gầm lên :
- Mẹ kiếp , mày nói ai là con lợn hả ?
- Là ông điếc hay tôi nói chưa rõ ? - Nó đáp lại
- Con khốn này , hôm nay tao không giết được mày thì tao không phải là con người !
- Đúng rồi , vì ông là con lợn mà !
Nó nhanh chóng đáp lời , càng nói càng khiến ông ta tức đến tím mặt . Hôm nay , ông ta bị sỉ nhục bởi một con nhóc còn chưa đến tuổi thanh niên ! Thật nhục nhã !
- Pằng...
- Pằng pằng...
Một viên đạn bay về phía nó , hắn nhanh tay kéo nó né đi . Rồi lại thêm hai viên đạn bay đến hướng ông Triệu từ anh , cả hai bên lại bắt đầu cuộc chiến . Hắn kéo nó ra phía sau mình , không để nó bị thương . Ông Triệu ăn trọn hai viên đạn của anh vào chân và tay . Người của ông ta cũng nhanh chóng đầu hàng , chết hơn một nửa ! Chỉ trong chốc lát , bên nó đã chiếm phần thắng . Đến tên thuộc hạ cuối cùng của ông ta cũng buông súng mà đầu hàng , chỉ còn lại duy nhất ông ta .
- Lũ chó , tụi bây còn không mau giúp tao !
Ông ta gầm lên khi thấy thuộc hạ của mình bị bắt giữ , ai nấy đều buông súng !
- Chịu chết đi !
Anh lên tiếng , nhìn bộ dạng thảm hại của ông ta !
- Có chết tao cũng lôi tụi mày theo , nơi này sẽ nhanh chóng thành biển lửa mà thôi ! Người của tao đã đổ xăng bên ngoài , chỉ cần tao chết thì sẽ có tín hiệu và nơi này sẽ bị thiêu rụi hahahahaha
- Lũ ăn hại này làm ông đắc ý rồi !
Ông ta còn đang cười thì từ bên ngoài , Key cùng thuộc hạ giải một đám người khác vào . Có cả Kino , Cen , Mạnh Cường , Tuấn Anh , Ngọc đang nhàn nhã đi vào . Ông Triệu quay lại , khuôn mặt từ đỏ biến thành tím ngắt rồi thành trắng bệch ra . Người của ông , đã bị tụi nó tóm gọn !
Những tên đó khuôn mặt đầy hốt hoảng , và người thu hút ánh nhìn của nó chính là Thu . Cô ta đang bị Ngọc bẻ ngược tay lại , bộ dạng nhếch nhác vô cùng . Ngọc chạm mắt với nó , tự nhiên trong lòng lại cảm thấy có lỗi khi giấu việc này đi . Và khi nhìn thấy vết thương ở bắp chân , Ngọc càng cảm thấy có lỗi nhiều hơn nữa . Nó nhìn Ngọc , hừ lạnh một tiếng rồi bước đi đứng cạnh anh . Chưa kịp đi mấy bước thì đã bị hắn kéo ngược lại , bắt đứng cạnh mình . Nó cau mày rồi không nói gì , giờ không phải là lúc cãi nhau !
- Ông còn gì trăng trối trước khi chết không ? - Anh cười lạnh
- Tao không tin là tụi mày dám giết vị hôn thê của Trang gia !
Ông ta bám lấy tia hi vọng cuối cùng , là Thu ! Hắn quay sang nhìn Thu , chạm mắt với cô ta rồi nhếch mép cười khinh . Mọi ánh nhìn tập trung lên cô ta , Ngọc cười nhạt rồi đạp vào lưng khiến cô ta té ập về phía trước .
- Con khốn !
Thu gắt lên chửi Ngọc , Ngọc định bỏ đi nhưng nghe thế liền quay đầu lại bước tới , dùng một chân đạp mạnh vào lưng cô ta . Thu hét lên , mắt đầy căm phẫn nhìn Ngọc . Ngọc chỉ nhếch môi , ấn mạnh chân mình xuống :
- Không bằng mày !
Ngọc hôm nay bộ đầm hôm trước đã mua cùng nó , nhìn cô nàng đẹp vô cùng . Mái tóc nâu đỏ buộc cao làm lộ ra cái cổ trắng ngần , đôi mắt đen láy càng khiến Ngọc thêm phần dịu dàng . Quả thật không hợp với tình cảnh hiện tại !
- Trang Hoàng Nhật , mày không định cứu vợ mày sao ?
Ông Triệu hơi , ông ta bám lấy bất cứ hi vọng nào giúp mình thoát chết . Thu là tia cuối cùng , vì theo ông ta biết và chính Thu cũng nói , hắn yêu Thu tha thiết ! Vì vậy , hắn ta sẽ không giết Thu !
Hắn nghe nhắc đến tên mình , liền nhìn ông ta , khuôn mặt vẫn vô cảm như thường :
- Vợ tôi đang đứng bên cạnh , ông còn kêu tôi cứu ai ?!
Hắn ám chỉ nó , khiến mọi người ngạc nhiên trừ những ai đã thân thuộc với cảnh này . Nó cau mày , tên chết tiệt này còn tâm trạng để giỡn sao ??
- Ý anh là anh trai tôi sao ?
Nó đáp lại , anh cũng đứng cạnh hắn mà ? Nghe đến đây Ngọc , Kino , Tuấn Anh bật cười nhưng cố nén lại..
- Vợ , em nói gì vậy anh nghe không rõ ?
Hắn giả điên , nở nụ cười dịu dàng với nó . Nó chỉ hừ lạnh một tiếng , đồ mặt dày !
- Anh nói gì vậy Nhật , không phải chúng mình đã đính hôn sao ?
Thu nghe hắn gọi nó là vợ liền hốt hoảng , chẳng lẽ cô ta đã sai sao ?
- Anh đừng đùa nữa , hôm nay là em bị hại em bị người khác sai khiến . Đừng bỏ em , em xin anh !
Thu bắt đầu khóc lóc , nước mắt ngắn nước mắt dài trên mặt nhưng cũng chẳng lay động được hắn . Ngọc thấy vậy liền bỏ chân ra , không thể nào chịu được thể loại này mà !
Ông Triệu bây giờ cũng đã bị người của anh bắt lại , không thể nào tấn công được nữa . Thấy tình cảnh hiện tại , ông ta cảm thấy điềm không lành đang dần ập tới với chính mình !
Thu chạy đến trước mặt hắn , nó thấy vậy liền né sang một bên khiến hắn nhíu mày . Nó khẽ nhún vai , chẳng lẽ nó phải đứng đó coi hai người sướt mướt sao ?! Đi đến đứng cạnh Ken , anh nhìn nó rồi lấy tay vỗ nhẹ đầu như một lời an ủi .
- Em bị người ta hãm hại , anh phải tin em !
Thu định ôm hắn nhưng hắn đã dùng tay cản lại , dù gì hắn cũng không muốn mạnh tay mạnh chân với phái yếu . Nhìn người con gái trước mặt , hắn đã từng yêu cô ta , chỉ là tình yêu tuổi mới lớn nhưng lại khiến hắn không thể nào quên được . Bây giờ nhìn Thu thảm thương thế này , nếu có người hỏi hắn có đau lòng không ? Hắn dứt khoát trả lời : " Tại sao phải đau lòng ? " .
- Đừng chạm vào tôi ! - Hắn nói
- Anh không tin em sao , chúng mình đã đính hôn , sẽ kết hôn mà ! Em chỉ bị người khác dụ dỗ thôi , việc lần này không phải nhắm vào anh - Thu phân bua
- Đính hôn , có không ? Cô mau quên vậy sao ? Hôm đó tôi còn chưa kịp trao nhẫn , đã thấy cô lăng loàn với thằng khác trên giường . Cô cũng là người nói chia tay , mau quên vậy sao ?
Hắn nói mà vẫn rất bình tĩnh , trong hắn đã không còn hình bóng của Thu !
- Em... Em... - Thu lắp bắp
- Đừng nói với tôi là cô cũng bị hại , lão già đằng kia cũng đã chơi cô đến chán . Qua mặt tôi ? Cô đủ khả năng sao ? - Hắn nói tiếp
Thu ngẩn người , nước mắt vẫn lăn dài trên khuôn mặt . Không ngờ hắn lại vô tình đến vậy , nghĩ đến đây Thu liền bật cười . Nụ cười tâm thương , cô ta cười nhạo bản thân mình..
- Vậy là sao , chẳng phải cô nói hắn ta yêu cô sâu đậm sao ?
Ông Triệu lúc này gắt lên , ván bài này ông ta đã thua sao ?!
- Ông im đi , chỉ vì ông kéo tôi vô vụ này nên mới thảm bại như thế này !
Thu quát , chỉ vì nghe lời dụ dỗ của ông Triệu mà giờ cô ta đã mất hết tất cả..
- Mày cũng muốn giết Bạch Hạ Băng , đúng không ? Chẳng phải đây là mục đích của mày sao ? Bây giờ thắng thua đã rõ , mày muốn lật lọng sao ?
Ông Triệu cười nửa miệng , lời ông ta nói khiến Thu khựng lại rồi quay sang nhìn nó . Nó vẫn đứng đó với khuôn mặt vô cảm nhìn Thu , như không hề để tâm đến việc có người khác định giết mình . Anh đứng cạnh nghe thế liền nhíu mày nhìn Thu , tay khoác vai nó kéo về phía mình như sợ Thu sẽ nổi điên rồi lao tới !
- Mày rốt cuộc cũng chỉ là công cụ phát tiết thôi , chỉ có thể rên la dưới hạ thân của tao thôi . Tao có chết , mày cũng phải chết theo !
- Pằng.. Aaaaaaa
Ông ta vừa dứt lời , một viên đạn đã yên vị ở bả vai , máu tuôn ra không ngừng . Thu quay sang nhìn Yun , hắn đã tặng ông ta một viên !
- Đúng là chó không thể phun được ngà voi !
Kino nói , quan sát tình hình nãy giờ lại còn thấy nó nên trong lòng cũng đã an tâm . Thu nhìn nó rồi nhìn hắn , nở nụ cười nhạt :
- Một lũ máu lạnh !
- Câm mồm trước khi tôi tặng cô một viên ngay đầu !
Hắn đặt họng súng ngay trán Thu khiến cô ta cứng đờ người . Chuyện đã đến mức này , hắn không còn đủ kiên nhẫn nữa..
- Giải hết về bang , đem lão già kia cầm máu lại rồi nhốt chung với cô ta . Ai bị thương thì xử lí đi !
Hắn buông súng xuống nói , không thể ở lại chỗ này thêm một phút nào nữa . Mọi việc đã xong , kẻ thù cũng bị bắt lại rồi không nên day dưa nữa ! Anh cũng im lặng đồng ý , mọi người nhanh chóng làm việc . Nó không nói gì , cũng chẳng cảm thấy cơ thể mệt mỏi , có lẽ là do thuốc !
Mọi người bắt đầu ra khỏi sảnh , nó cùng hắn , anh và Thu là những người ra cuối cùng . Thu bị người của bang bắt lại , từng bước di chuyển nặng nề . Trước mặt cô ta là hắn , là tấm lưng rộng lớn nhưng đầy uy nghiêm . Mắt hằn lên vài tia đỏ , cô ta không thể để mọi chuyện kết thúc như thế này được..
Thu dùng sức đẩy người ở phía sau ra , nhanh tay lấy con dao găm đã chuẩn bị từ trước ra rồi lao về phía hắn . Yun phát giác liền quay lại thì đã Thu gần ngay trước mắt với khuôn mặt giận dữ . Mọi chuyện xảy ra như chớp , hắn nghĩ mình đã ăn một dao nhưng không ! Ai đó đã chạy tới ôm chầm lấy hắn rồi cả hai ngả xuống đất .
- Như !
Giọng anh đầy hoảng hốt , hắn mở mắt ra đã thấy nó nằm úp trên người mình và con dao đã đâm thẳng vào bả vai nó . Anh chạy tới đỡ nó dậy , giọng nói gấp gáp :
- Như , mở mắt ra nhìn anh !
Nó nghe thấy giọng nói của anh , nghe thấy tiếng bước chân dồn dập rồi từ từ mở mắt . Anh đỡ nó đứng dậy , nó chỉ nhìn anh rồi khẽ cười :
- Em không sao !
- Không phải là lúc nói chuyện đó , Yun mày lại đỡ Như đi , tao ra lấy hộp sơ cứu !
Hắn tới đỡ nó , tên thuộc hạ cũng đi theo anh . Chỉ còn lại ba người ở trong sảnh , không ai giữ Thu vì họ biết cô ta không còn sức để trốn nữa !
- Được , đúng là cơ hội tốt . Cả ba sẽ cùng chết với nhau !
Thu nói , rồi tiếp theo đó cô ta xoay xoay chiếc vong trên tay rồi ấn một cái , không biết từ đâu mà ngọn lửa đã cháy lên !
Hắn liền đỡ nó chạy ra ngoài , nhưng đã quá trễ , ngọn lửa trong tích tắc đã bao quanh sảnh chính . Những người bên ngoài liền hoảng hốt , đi tìm nước mà dập lửa !
- Cô điên rồi !
Hắn quát Thu , không khí ngày càng nóng lên..
- Đến tận cuối cùng , anh vẫn vô tình với tôi ! Ngày hôm nay có chết tôi cũng phải đem theo hai người , không thì sẽ cô đơn nơi suối vàng mất !
- Đồ ngu xuẩn ! - Nó nói
- Chịu được không ? - Hắn hỏi nó
- Được , không sao đâu ! - Nó nói
Hắn dìu nó đi tìm đường ra , bao quanh là biển lửa , chỉ còn cách lao thẳng ra ngoài ! Hắn cởi áo vest ra khoác cho nó , rồi nói :
- Chạy thật nhanh ra ngoài , bám sát tôi !
- Ừ !
Hắn nắm chặt tay nó , cảm giác bất an tràn ngập . Nó nhìn Thu , cô ta vẫn đứng đó như chờ chết . Nó cũng không để tâm nữa , mặc kệ cô ta !
- 1...2...3 !
Nơi này bắt đầu sập , khung cảnh hỗn loạn . Hắn kéo nó chạy ra ngoài , nó nhắm tịt mắt chạy theo nhưng vì vết thương ở chân nên khiến nó chậm đân kéo theo cả hắn . Lúc này khi đã gần thoát ra ngoài , hắn chỉ còn một chút nữa sẽ thoát thì nó lại bị Thu kéo lại
- Tao sẽ không chết một mình đâu !
Hắn vẫn nắm chặt tay nó , nó dùng sức gạt Thu ra nhưng không được . Giằng co ở giữa biển lửa , nó phát hiện trên đầu hắn một mảnh tường sắp rơi .
- Không được buông tay , nắm chặt vào !
Hắn nói , cố kéo nó ra ngoài , khói khiến cả ba không thể thở được ! Nó nhìn hắn , nhìn khuôn mặt đang lo lắng kia rồi mỉm cười . Nếu cứ giằng co , cả ba sẽ chết . Hắn cảm giác tay nó không còn nắm chặt nữa , một nỗi sợ dâng lên trong lòng hắn . Và khi nhìn thấy nụ cười trên môi nó , là nụ cười của sự tuyệt vọng . Trong lúc không chú ý , hắn bị nó đạp một cái thật mạnh rồi văng ra ngoài , thoát ra khỏi biển lửa . Đồng thời mảnh tường rơi xuống chặn cả lối đi !
- NHƯ , NHƯ !
Hắn gào thét , anh liền chạy tới chưa kịp hỏi han đã thấy bộ dạng của hắn liền biết đã có chuyện xảy ra . Và khi không thấy nó , anh ngã khuỵa xuống đất ! Hắn như người điên muốn xông vào nhưng bị Kino cùng Cen giữ lại :
- BUÔNG TAO RA !
Hắn gầm lên , như con thú hoang bị bắt..
- EM ĐIÊN RỒI , EM MAU BƯỚC RA ĐÂY CHO TÔI !
- Mày bình tĩnh đi , muốn chết hả ? - Cen gắt lên
- Mẹ nó , mau ra cửa sau !
Key dẫn theo thuộc hạ chạy vòng theo cửa sau , trong khi anh đứng đưa mắt nhìn biển lửa rồi chân tự động bước tới . Ngọc phát hiện liền bước tới ôm chặn anh lại :
- Điên rồi hả ?
- EM BUÔNG RA ! - Anh nói
- TỈNH LẠI ĐI , ANH CÒN MẤT BÌNH TĨNH NỮA THÌ PHẢI LÀM SAO ĐÂY ?
Ngọc quát , cả hai sếp lớn đều điên lên , chỉ sợ mọi người không quản nỗi mất ! Lúc này , qua tai nghe vang lên một giọng nói quen thuộc , thanh âm bay bổng , có chút nặng nề..
- Trang Hoàng Nhật , tôi thắng rồi....
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Khi mà cả hai đứng đối diện nhau , khi mà nó nhìn thấy mình trong đôi mắt sâu hun hút kia nó mới nở nụ cười . Nụ cười thật ngọt ngào , khiến người ta cảm thấy thanh thản nhưng lại không hề phù hợp với tình cảnh hiện tại !
- Lần này tới lượt em bị điên à ?
Hắn chau mày nhìn nó , lúc này hắn cảm thấy ghét cái nụ cười kia..
- Chúng ta thử cá cược xem !
Nó quay đầu nhìn sang phía cửa sổ gần đó , bên ngoài là người của đối phương ập tới , cũng có người bên nó . Không hiểu sao , lúc này tâm trạng nó lại có phần tốt hơn..
- Được ! Em muốn cá gì ?
- Liệu đây có phải lần cuối cùng mình gặp nhau hay không ?
Nó lại quay sang nhìn hắn , nhìn vào khuôn mặt lạnh băng ấy . Hắn nhíu mày rồi từ từ giãn ra , khuôn mặt lại trở về vẻ bình thương như mọi ngày . Chẳng phải đây là việc nằm trong tay hắn sao ? Chỉ cần đưa nó ra khỏi đây , hắn sẽ thắng .
- Nếu không phải thì sao ? - Hắn nói tiếp
- Tôi sẽ làm theo một yêu cầu của anh !
Hắn nở nụ cười đắc ý nhưng rồi cũng nhanh chóng tắt đi , nếu nó thắng thì sao ? Câu hỏi này chạy ngang qua dòng suy nghĩ , cắt ngang nụ cười của hắn..
- Đi thôi , Ken đang đợi !
Nó cũng không nói nếu đây thật sự là lần cuối cùng thì sao , cứ vậy mà cá cược . Hắn cũng giữ im câu hỏi này trong đầu , hắn tin rằng điều này không thể xảy ra !
Nhờ tập luyện hàng ngày , nó có được sự chịu đựng khá tốt . May mà đạn bắn vào phần mềm , nó vẫn còn gắng gượng được . Hắn dìu nó đi , từng bước đều rất cẩn thận . Từng bước một mà tiến đến sảnh chính , mồ hôi trên trán nó tuôn ướt cả mặt . Không hiểu sao trên đường tới sảnh chính , tụi nó không hề gặp người của đối phương mặc dù tiếng súng máy vẫn còn . Hắn thân thủ tốt , có vác thêm nó cũng chẳng nhằm nhò gì nên bước chân không hề chậm lại..
Ngôi trường này quá rộng , nên sảnh chính cũng phải tương xứng như thế . Bên trong sảnh , hai bên đang đấu đá lẫn nhau . Hắn với nó nép sát vào bức tường , hắn quan sát một hồi rồi mới quay sang nó :
- Ở đây đợi tôi , tôi quay lại liền !
- Cẩn thận !
Hắn gật đầu rồi nhanh chóng đi tới nơi Ken , không hề trúng một viên đạn nào cả . Nó thở phào nhẹ nhõm nhìn xuống bắp chân mình , cử động nhiều khiến máu lại chảy tiếp . Mất quá nhiều máu , nó cũng có thể đi đời . Thở hắt ra một tiếng , nó mạnh tay xé một mảnh vải rồi buộc chặt vết thương . Cái đầm trắng xinh giờ đã bị rách te tua , còn vương cả màu đỏ của máu . Nó cũng chẳng quan tâm , buộc xong nó lấy từ phía thắt lưng sau cái bóp mà ban nãy đã nhanh tay nhét vào lúc hắn xử lí vết thương . Nó lấy cái điện thoại từ bên trong , cả một cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn từ một số lạ mà lần trước nó đã gặp . Nó mở tin nhắn , nội dung lại một lần nữa khiến nó nhíu mày , đăm chiêu suy nghĩ . Bỗng từ phía sảnh chính , tiếng nói của một người cắt ngang dòng suy nghĩ đó :
- Thì ra là hai người , thật vinh hạnh cho tiểu nhân quá !
Một người đàn ông bước vào vác trên vai cây súng máy lớn , vẻ mặt chẳng xem ai ra gì . Anh giơ tay ra hiệu dừng bắn , cả bên đối phương cũng không tiếp tục nhả đạn nữa . Ông ta nhìn Ken , môi nở nụ cười khinh bỉ :
- Xin chào , Bạch Minh Phong ! - Ông ta nói
- Chào
Anh không hề run sợ , một tay đút vào túi quần một tay cầm súng . Hôm nay anh mặc một bộ vest trắng , từ đầu đến cuối chưa về có một vết dơ dính lên người anh . Nhìn anh như một công tử nhà giàu ăn chơi , chứ không ai nghĩ anh có thể đáng sợ đến dường nào !
- Thật là có lỗi , đám tang của bà Bạch tôi không thể đến được !
Người đàn ông đó cố ý nói lớn , nó đứng dựa vào bức tường nghe rõ từng chữ một . Ken chau mày lại , anh biết đối phương đang mưu tính điều gì ! Thuộc hạ hai bên đều căng thẳng , súng vẫn nhằm vào đối phương chuẩn bị nhả đạn . Người đàn ông đó nở nụ cười đắc ý nhưng cũng nhanh chóng vụt mất bởi một câu nói của anh :
- Dù ông không đến , mẹ tôi vẫn yên nghỉ nơi suối vàng !
Anh lạnh lùng đáp lại , chuyện đã đổ vỡ anh đành lật bài ngửa thôi !
Nó cầm chặt điện thoại trong tay , nghe từng lời ở ngoài kia mà lòng đau nhói . Thì ra đây là sự thật . Anh lại nói dối nó , một lần nữa . Mắt nhìn lên trần nhà , bỗng lúc này tim nó nhói lên .
- Chết tiệt !
Nó hạ thấp giọng , lại lên cơn nữa rồi . Nghiến chặt răng lại , nó ngó sang sảnh chính , nơi mà hai bên đang đối đầu với nhau . Nếu như lúc này mọi người phát hiện ra nó lại tái phát thì tình hình sẽ càng tệ , kẻ thù sẽ nhắm vào điểm yếu đó . Nó không cho phép vì bản thân mà liên luỵ tới người khác .
Cơn đau ngày càng dồn dập khiến nó thở dốc , mặt nhăn tít lại ngước nhìn trần nhà . Nó cố lấy cái bóp từ thắt lưng , lấy ra một bao nhỏ trong suốt . Cái bao nhỏ đó đựng vài viên thuốc mà nó đã chuẩn bị sẵn , dường như nó đã đoán trước được việc này . Không chần chừ , nó lấy ra hai viên rồi nuốt vào . Thường khi tái phát , nó chỉ uống một viên nhưng hôm nay thì khác . Nó cần tập trung , không được xảy ra bất cứ sơ suất nào cả..
Để bóp lại vị trí cũ , nó quăng cái bao còn vài viên thuốc xuống sàn , có lẽ từ giờ thì không cần nữa . Thuốc có tác dụng rất nhanh , cả cơ thể đã trở về trạng thái bình thường và bắp chân không còn đau nữa . Mà không , nó không còn cảm giác nữa mới phải...
- Tôi cũng mong là vậy vì các người đã tìm lại được cô con gái thất lạc rồi mà !
Lúc này người đàn ông nói , chân nhịp nhịp xuống sàn . Hắn đứng cạnh anh nghe thế khẽ nhíu mày rồi từ từ giãn ra . Đây là việc của Bạch gia , hắn không thể chen vào được nên đành im lặng quan sát .
- Chắc là phải cực khổ lắm mới tìm lại được nhỉ ? - Ông ta nói tiếp
- Cảm ơn ông Triệu đây đã quan tâm đến chúng tôi , đúng là việc đó khó hơn với việc cha tôi diệt sạch đám người năm đó . Ông Triệu quả là mạng lớn nên bây giờ còn đứng đây mà phun ra những lời " vàng ngọc " !
Anh nói môi nhếch lên khinh bỉ đối phương . Ông Triệu mặt tối sầm lại , chân cũng không còn nhịp nữa..
- Chỉ sợ những lời đó vừa nói ra đã trở thành chất thải của con người !
Câu nói của anh khiến thuộc hạ muốn cười mà cười không được , ai cũng mím môi lại . Ông Triệu tức đến đỏ mặt , mắt hằn lên vài tia đỏ . Ông ta đưa mắt sang thuộc hạ đứng cạnh , mắt hai người chạm nhau và người thuộc hạ kia khẽ gật đầu . Cây súng từ từ di chuyển sang tay anh..
- Những lời của Bạch thiếu gia không phải là quá khiếm nhã rồi sao ?
Ông ta vờ bình tĩnh , trong khi người thuộc hạ của mình chuẩn bị bóp cò . Anh đương nhiên là phát hiện ra , môi càng nở nụ cười khinh bỉ :
- Tôi thấy những lời này thích hợp với ông Triệu đấy chứ !
- Pằng.. Aaaaaaa
Tiếng súng nổ lên nhưng tiếng la không phải là anh mà là tên thuộc hạ kia . Hắn ta ôm lấy bả vai đang đổ máu , một viên đạn đã cắm thẳng vào xương . Anh chỉ cau mày , mắt quan sát xung quanh . Lúc này mọi ánh nhìn hướng về một hướng , là ở đằng sau anh và hắn .
- Thật là không có phép tắc !
Nó bước tới đứng cạnh anh , ngữ khí ngang tàn khiến đối phương ngạc nhiên . Trên tay là cây súng lục , nó nhìn đối phương bằng ánh mắt khinh khi . Người ra tay là nó !
- Đây không phải là Bạch Hạ Băng sao ? Hôm nay tôi may mắn thật đấy !
Ông Triệu chuyển sang nó , ánh mắt ông ta như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương . Nó chỉ cười nhạt một cái , rồi tiếp tục lên nòng . Tiếng lên nòng súng khiến không khí càng thêm căng thẳng , đối phương vài người nổi cả da gà..
- Chơi lén không thấy bẩn sao ?
Nó tiếp lời , mắt nhìn về phía tên thuộc hạ đang ôm bả vai đổ máu kia , khuôn mặt hắn ta hiện lên nỗi đau đớn tột cùng . Ông Triệu cũng đanh mặt lại , nhìn tên thuộc hạ rồi lại nhìn nó :
- Vậy hành động của tiểu thư không phải là chơi lén sao ?
- Pằng... Aaaaaaaaaaaaaaaaaa
Thêm một viên đạn cắm thẳng vào đùi của tên thuộc hạ , nó ra tay trước mặt nhiều người . Ông Triệu sắc mặt tối sầm lại , nó nhìn ông ta bằng ánh mắt khiêu khích :
- Bây giờ thì không !
- Mày , hỗn láo !
Ông ta gầm lên , chĩa súng về phía nó . Nhưng lúc này anh và hắn cũng nhắm thẳng vào ông ta , môi nó nhếch lên :
- Đã vào cuộc thì ai cũng như ai , với lại ông là gì mà tôi phải nể mặt ông ?
Nó ngông cuồng , không xem đối phương ra gì cả . Anh lúc này cũng nhếch mép , mắt nhìn sang nó rồi nhìn lại ông Triệu . Ông ta nghiến chặt răng , tay muốn bóp cò mà không thể , vì nếu làm vậy mạng ông ta cũng đi toi !
- Mày ngông cuồng y chang mẹ mày vậy , ngu xuẩn !
Mặt nó đanh lại theo từng lời của ông ta , anh cũng cau mày rồi đưa tay kéo nó lại . Nó nhìn anh , rồi nắm chặt bàn tay anh lại , nó biết anh giấu nó có lí do . Lúc này không phải là lúc để xúc động , chuyện này nó sẽ giải quyết với anh và Bạch gia !
- Cẩn thận lời nói của ông , đừng động đến mẹ tôi !
Nó nói , ngữ khí vẫn bình tĩnh nhưng đã trầm xuống . Hắn liếc mắt sang nó , môi hơi nhếch lên . Ông Triệu nghe thế liền bật cười :
- Con đàn bà đó , đến chết vẫn giữ tấm lòng chung thuỷ với chồng . Nếu lúc đó , nó chịu ngủ với tụi tao thì đã không chết rồi !
Ông ta buông lời sỉ nhục , nó càng ngày càng nắm chặt tay anh lại , hơi thở cũng bắt đầu nhanh hơn . Anh đứng cạnh , súng vẫn chỉa về ông ta , mặt đang lạnh dần đi..
- Mày rất giống mẹ mày , y như đúc vậy . Hay là hôm nay mày ngủ với ông đây , ông sẽ tha mạng cho chúng mày hahahahahahahahaha !
Giọng cười khả ố của ông ta khiến nó muốn nôn ra , người đàn ông này thật kinh tởm . Nó bắt đầu quan sát , số người hai bên không quá chênh lệch và bên nó đang chiếm ưu thế . Nhưng nó không thể để cho tỉ lệ tử vong tăng cao nữa !
- Ngủ với ông , được thôi !
Nó cười tươi khiến ông Triệu đầy thích thú , thuộc hạ bên nó cũng sững sờ nhưng không để lộ ra ngoài . Anh đứng cạnh cũng ngạc nhiên , nhưng khi thấy nụ cười kia liền nhếch môi . Nó buông tay anh ra , bước tới đứng cạnh hắn . Yun đưa mắt nhìn nó , cau mày không biết nó định làm gì . Nó dùng cây súng lục trên tay , vẽ theo từng đường nét trên người hắn , môi nở nụ cười tinh quái rồi quay sang ông Triệu đang đắc ý đằng kia :
- Ngủ với ông , nếu ông có một body như thế này , và cả khuôn mặt điển trai như thế này nữa thì tôi sẽ ngủ với ông ! Chứ nếu tôi ngủ với một ông già xấu xí , lại còn không có nhân phẩm thì người ta sẽ nói tôi ngủ với một con lợn mất
Nó vỗ nhẹ vào mặt Yun , nụ cười tinh quái khiến hắn càng cau mày lại rồi từ từ giãn ra . Ông Triệu nghe thế liền gầm lên :
- Mẹ kiếp , mày nói ai là con lợn hả ?
- Là ông điếc hay tôi nói chưa rõ ? - Nó đáp lại
- Con khốn này , hôm nay tao không giết được mày thì tao không phải là con người !
- Đúng rồi , vì ông là con lợn mà !
Nó nhanh chóng đáp lời , càng nói càng khiến ông ta tức đến tím mặt . Hôm nay , ông ta bị sỉ nhục bởi một con nhóc còn chưa đến tuổi thanh niên ! Thật nhục nhã !
- Pằng...
- Pằng pằng...
Một viên đạn bay về phía nó , hắn nhanh tay kéo nó né đi . Rồi lại thêm hai viên đạn bay đến hướng ông Triệu từ anh , cả hai bên lại bắt đầu cuộc chiến . Hắn kéo nó ra phía sau mình , không để nó bị thương . Ông Triệu ăn trọn hai viên đạn của anh vào chân và tay . Người của ông ta cũng nhanh chóng đầu hàng , chết hơn một nửa ! Chỉ trong chốc lát , bên nó đã chiếm phần thắng . Đến tên thuộc hạ cuối cùng của ông ta cũng buông súng mà đầu hàng , chỉ còn lại duy nhất ông ta .
- Lũ chó , tụi bây còn không mau giúp tao !
Ông ta gầm lên khi thấy thuộc hạ của mình bị bắt giữ , ai nấy đều buông súng !
- Chịu chết đi !
Anh lên tiếng , nhìn bộ dạng thảm hại của ông ta !
- Có chết tao cũng lôi tụi mày theo , nơi này sẽ nhanh chóng thành biển lửa mà thôi ! Người của tao đã đổ xăng bên ngoài , chỉ cần tao chết thì sẽ có tín hiệu và nơi này sẽ bị thiêu rụi hahahahaha
- Lũ ăn hại này làm ông đắc ý rồi !
Ông ta còn đang cười thì từ bên ngoài , Key cùng thuộc hạ giải một đám người khác vào . Có cả Kino , Cen , Mạnh Cường , Tuấn Anh , Ngọc đang nhàn nhã đi vào . Ông Triệu quay lại , khuôn mặt từ đỏ biến thành tím ngắt rồi thành trắng bệch ra . Người của ông , đã bị tụi nó tóm gọn !
Những tên đó khuôn mặt đầy hốt hoảng , và người thu hút ánh nhìn của nó chính là Thu . Cô ta đang bị Ngọc bẻ ngược tay lại , bộ dạng nhếch nhác vô cùng . Ngọc chạm mắt với nó , tự nhiên trong lòng lại cảm thấy có lỗi khi giấu việc này đi . Và khi nhìn thấy vết thương ở bắp chân , Ngọc càng cảm thấy có lỗi nhiều hơn nữa . Nó nhìn Ngọc , hừ lạnh một tiếng rồi bước đi đứng cạnh anh . Chưa kịp đi mấy bước thì đã bị hắn kéo ngược lại , bắt đứng cạnh mình . Nó cau mày rồi không nói gì , giờ không phải là lúc cãi nhau !
- Ông còn gì trăng trối trước khi chết không ? - Anh cười lạnh
- Tao không tin là tụi mày dám giết vị hôn thê của Trang gia !
Ông ta bám lấy tia hi vọng cuối cùng , là Thu ! Hắn quay sang nhìn Thu , chạm mắt với cô ta rồi nhếch mép cười khinh . Mọi ánh nhìn tập trung lên cô ta , Ngọc cười nhạt rồi đạp vào lưng khiến cô ta té ập về phía trước .
- Con khốn !
Thu gắt lên chửi Ngọc , Ngọc định bỏ đi nhưng nghe thế liền quay đầu lại bước tới , dùng một chân đạp mạnh vào lưng cô ta . Thu hét lên , mắt đầy căm phẫn nhìn Ngọc . Ngọc chỉ nhếch môi , ấn mạnh chân mình xuống :
- Không bằng mày !
Ngọc hôm nay bộ đầm hôm trước đã mua cùng nó , nhìn cô nàng đẹp vô cùng . Mái tóc nâu đỏ buộc cao làm lộ ra cái cổ trắng ngần , đôi mắt đen láy càng khiến Ngọc thêm phần dịu dàng . Quả thật không hợp với tình cảnh hiện tại !
- Trang Hoàng Nhật , mày không định cứu vợ mày sao ?
Ông Triệu hơi , ông ta bám lấy bất cứ hi vọng nào giúp mình thoát chết . Thu là tia cuối cùng , vì theo ông ta biết và chính Thu cũng nói , hắn yêu Thu tha thiết ! Vì vậy , hắn ta sẽ không giết Thu !
Hắn nghe nhắc đến tên mình , liền nhìn ông ta , khuôn mặt vẫn vô cảm như thường :
- Vợ tôi đang đứng bên cạnh , ông còn kêu tôi cứu ai ?!
Hắn ám chỉ nó , khiến mọi người ngạc nhiên trừ những ai đã thân thuộc với cảnh này . Nó cau mày , tên chết tiệt này còn tâm trạng để giỡn sao ??
- Ý anh là anh trai tôi sao ?
Nó đáp lại , anh cũng đứng cạnh hắn mà ? Nghe đến đây Ngọc , Kino , Tuấn Anh bật cười nhưng cố nén lại..
- Vợ , em nói gì vậy anh nghe không rõ ?
Hắn giả điên , nở nụ cười dịu dàng với nó . Nó chỉ hừ lạnh một tiếng , đồ mặt dày !
- Anh nói gì vậy Nhật , không phải chúng mình đã đính hôn sao ?
Thu nghe hắn gọi nó là vợ liền hốt hoảng , chẳng lẽ cô ta đã sai sao ?
- Anh đừng đùa nữa , hôm nay là em bị hại em bị người khác sai khiến . Đừng bỏ em , em xin anh !
Thu bắt đầu khóc lóc , nước mắt ngắn nước mắt dài trên mặt nhưng cũng chẳng lay động được hắn . Ngọc thấy vậy liền bỏ chân ra , không thể nào chịu được thể loại này mà !
Ông Triệu bây giờ cũng đã bị người của anh bắt lại , không thể nào tấn công được nữa . Thấy tình cảnh hiện tại , ông ta cảm thấy điềm không lành đang dần ập tới với chính mình !
Thu chạy đến trước mặt hắn , nó thấy vậy liền né sang một bên khiến hắn nhíu mày . Nó khẽ nhún vai , chẳng lẽ nó phải đứng đó coi hai người sướt mướt sao ?! Đi đến đứng cạnh Ken , anh nhìn nó rồi lấy tay vỗ nhẹ đầu như một lời an ủi .
- Em bị người ta hãm hại , anh phải tin em !
Thu định ôm hắn nhưng hắn đã dùng tay cản lại , dù gì hắn cũng không muốn mạnh tay mạnh chân với phái yếu . Nhìn người con gái trước mặt , hắn đã từng yêu cô ta , chỉ là tình yêu tuổi mới lớn nhưng lại khiến hắn không thể nào quên được . Bây giờ nhìn Thu thảm thương thế này , nếu có người hỏi hắn có đau lòng không ? Hắn dứt khoát trả lời : " Tại sao phải đau lòng ? " .
- Đừng chạm vào tôi ! - Hắn nói
- Anh không tin em sao , chúng mình đã đính hôn , sẽ kết hôn mà ! Em chỉ bị người khác dụ dỗ thôi , việc lần này không phải nhắm vào anh - Thu phân bua
- Đính hôn , có không ? Cô mau quên vậy sao ? Hôm đó tôi còn chưa kịp trao nhẫn , đã thấy cô lăng loàn với thằng khác trên giường . Cô cũng là người nói chia tay , mau quên vậy sao ?
Hắn nói mà vẫn rất bình tĩnh , trong hắn đã không còn hình bóng của Thu !
- Em... Em... - Thu lắp bắp
- Đừng nói với tôi là cô cũng bị hại , lão già đằng kia cũng đã chơi cô đến chán . Qua mặt tôi ? Cô đủ khả năng sao ? - Hắn nói tiếp
Thu ngẩn người , nước mắt vẫn lăn dài trên khuôn mặt . Không ngờ hắn lại vô tình đến vậy , nghĩ đến đây Thu liền bật cười . Nụ cười tâm thương , cô ta cười nhạo bản thân mình..
- Vậy là sao , chẳng phải cô nói hắn ta yêu cô sâu đậm sao ?
Ông Triệu lúc này gắt lên , ván bài này ông ta đã thua sao ?!
- Ông im đi , chỉ vì ông kéo tôi vô vụ này nên mới thảm bại như thế này !
Thu quát , chỉ vì nghe lời dụ dỗ của ông Triệu mà giờ cô ta đã mất hết tất cả..
- Mày cũng muốn giết Bạch Hạ Băng , đúng không ? Chẳng phải đây là mục đích của mày sao ? Bây giờ thắng thua đã rõ , mày muốn lật lọng sao ?
Ông Triệu cười nửa miệng , lời ông ta nói khiến Thu khựng lại rồi quay sang nhìn nó . Nó vẫn đứng đó với khuôn mặt vô cảm nhìn Thu , như không hề để tâm đến việc có người khác định giết mình . Anh đứng cạnh nghe thế liền nhíu mày nhìn Thu , tay khoác vai nó kéo về phía mình như sợ Thu sẽ nổi điên rồi lao tới !
- Mày rốt cuộc cũng chỉ là công cụ phát tiết thôi , chỉ có thể rên la dưới hạ thân của tao thôi . Tao có chết , mày cũng phải chết theo !
- Pằng.. Aaaaaaa
Ông ta vừa dứt lời , một viên đạn đã yên vị ở bả vai , máu tuôn ra không ngừng . Thu quay sang nhìn Yun , hắn đã tặng ông ta một viên !
- Đúng là chó không thể phun được ngà voi !
Kino nói , quan sát tình hình nãy giờ lại còn thấy nó nên trong lòng cũng đã an tâm . Thu nhìn nó rồi nhìn hắn , nở nụ cười nhạt :
- Một lũ máu lạnh !
- Câm mồm trước khi tôi tặng cô một viên ngay đầu !
Hắn đặt họng súng ngay trán Thu khiến cô ta cứng đờ người . Chuyện đã đến mức này , hắn không còn đủ kiên nhẫn nữa..
- Giải hết về bang , đem lão già kia cầm máu lại rồi nhốt chung với cô ta . Ai bị thương thì xử lí đi !
Hắn buông súng xuống nói , không thể ở lại chỗ này thêm một phút nào nữa . Mọi việc đã xong , kẻ thù cũng bị bắt lại rồi không nên day dưa nữa ! Anh cũng im lặng đồng ý , mọi người nhanh chóng làm việc . Nó không nói gì , cũng chẳng cảm thấy cơ thể mệt mỏi , có lẽ là do thuốc !
Mọi người bắt đầu ra khỏi sảnh , nó cùng hắn , anh và Thu là những người ra cuối cùng . Thu bị người của bang bắt lại , từng bước di chuyển nặng nề . Trước mặt cô ta là hắn , là tấm lưng rộng lớn nhưng đầy uy nghiêm . Mắt hằn lên vài tia đỏ , cô ta không thể để mọi chuyện kết thúc như thế này được..
Thu dùng sức đẩy người ở phía sau ra , nhanh tay lấy con dao găm đã chuẩn bị từ trước ra rồi lao về phía hắn . Yun phát giác liền quay lại thì đã Thu gần ngay trước mắt với khuôn mặt giận dữ . Mọi chuyện xảy ra như chớp , hắn nghĩ mình đã ăn một dao nhưng không ! Ai đó đã chạy tới ôm chầm lấy hắn rồi cả hai ngả xuống đất .
- Như !
Giọng anh đầy hoảng hốt , hắn mở mắt ra đã thấy nó nằm úp trên người mình và con dao đã đâm thẳng vào bả vai nó . Anh chạy tới đỡ nó dậy , giọng nói gấp gáp :
- Như , mở mắt ra nhìn anh !
Nó nghe thấy giọng nói của anh , nghe thấy tiếng bước chân dồn dập rồi từ từ mở mắt . Anh đỡ nó đứng dậy , nó chỉ nhìn anh rồi khẽ cười :
- Em không sao !
- Không phải là lúc nói chuyện đó , Yun mày lại đỡ Như đi , tao ra lấy hộp sơ cứu !
Hắn tới đỡ nó , tên thuộc hạ cũng đi theo anh . Chỉ còn lại ba người ở trong sảnh , không ai giữ Thu vì họ biết cô ta không còn sức để trốn nữa !
- Được , đúng là cơ hội tốt . Cả ba sẽ cùng chết với nhau !
Thu nói , rồi tiếp theo đó cô ta xoay xoay chiếc vong trên tay rồi ấn một cái , không biết từ đâu mà ngọn lửa đã cháy lên !
Hắn liền đỡ nó chạy ra ngoài , nhưng đã quá trễ , ngọn lửa trong tích tắc đã bao quanh sảnh chính . Những người bên ngoài liền hoảng hốt , đi tìm nước mà dập lửa !
- Cô điên rồi !
Hắn quát Thu , không khí ngày càng nóng lên..
- Đến tận cuối cùng , anh vẫn vô tình với tôi ! Ngày hôm nay có chết tôi cũng phải đem theo hai người , không thì sẽ cô đơn nơi suối vàng mất !
- Đồ ngu xuẩn ! - Nó nói
- Chịu được không ? - Hắn hỏi nó
- Được , không sao đâu ! - Nó nói
Hắn dìu nó đi tìm đường ra , bao quanh là biển lửa , chỉ còn cách lao thẳng ra ngoài ! Hắn cởi áo vest ra khoác cho nó , rồi nói :
- Chạy thật nhanh ra ngoài , bám sát tôi !
- Ừ !
Hắn nắm chặt tay nó , cảm giác bất an tràn ngập . Nó nhìn Thu , cô ta vẫn đứng đó như chờ chết . Nó cũng không để tâm nữa , mặc kệ cô ta !
- 1...2...3 !
Nơi này bắt đầu sập , khung cảnh hỗn loạn . Hắn kéo nó chạy ra ngoài , nó nhắm tịt mắt chạy theo nhưng vì vết thương ở chân nên khiến nó chậm đân kéo theo cả hắn . Lúc này khi đã gần thoát ra ngoài , hắn chỉ còn một chút nữa sẽ thoát thì nó lại bị Thu kéo lại
- Tao sẽ không chết một mình đâu !
Hắn vẫn nắm chặt tay nó , nó dùng sức gạt Thu ra nhưng không được . Giằng co ở giữa biển lửa , nó phát hiện trên đầu hắn một mảnh tường sắp rơi .
- Không được buông tay , nắm chặt vào !
Hắn nói , cố kéo nó ra ngoài , khói khiến cả ba không thể thở được ! Nó nhìn hắn , nhìn khuôn mặt đang lo lắng kia rồi mỉm cười . Nếu cứ giằng co , cả ba sẽ chết . Hắn cảm giác tay nó không còn nắm chặt nữa , một nỗi sợ dâng lên trong lòng hắn . Và khi nhìn thấy nụ cười trên môi nó , là nụ cười của sự tuyệt vọng . Trong lúc không chú ý , hắn bị nó đạp một cái thật mạnh rồi văng ra ngoài , thoát ra khỏi biển lửa . Đồng thời mảnh tường rơi xuống chặn cả lối đi !
- NHƯ , NHƯ !
Hắn gào thét , anh liền chạy tới chưa kịp hỏi han đã thấy bộ dạng của hắn liền biết đã có chuyện xảy ra . Và khi không thấy nó , anh ngã khuỵa xuống đất ! Hắn như người điên muốn xông vào nhưng bị Kino cùng Cen giữ lại :
- BUÔNG TAO RA !
Hắn gầm lên , như con thú hoang bị bắt..
- EM ĐIÊN RỒI , EM MAU BƯỚC RA ĐÂY CHO TÔI !
- Mày bình tĩnh đi , muốn chết hả ? - Cen gắt lên
- Mẹ nó , mau ra cửa sau !
Key dẫn theo thuộc hạ chạy vòng theo cửa sau , trong khi anh đứng đưa mắt nhìn biển lửa rồi chân tự động bước tới . Ngọc phát hiện liền bước tới ôm chặn anh lại :
- Điên rồi hả ?
- EM BUÔNG RA ! - Anh nói
- TỈNH LẠI ĐI , ANH CÒN MẤT BÌNH TĨNH NỮA THÌ PHẢI LÀM SAO ĐÂY ?
Ngọc quát , cả hai sếp lớn đều điên lên , chỉ sợ mọi người không quản nỗi mất ! Lúc này , qua tai nghe vang lên một giọng nói quen thuộc , thanh âm bay bổng , có chút nặng nề..
- Trang Hoàng Nhật , tôi thắng rồi....
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook