Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38
Chương 38: Họp phụ huynh
Khi Kiều Phương Hạ quay về nhà, cảm thấy vừa mệt vừa bưồn ngủ, hai ngày nay bà dì của cô ghé thăm, suốt ba năm nay, mỗi khi bà dì đến là cô lại đau đớn đến mức chết đi sống lại Nếu không phải là vì Đình Trung, cô dự định mấy hôm này không ra khỏi nhà.
Kiều Phương Hạ tự pha cho mình một cốc nước đường nâu, nẵm trên ghế sô pha, đau đến mơ màng, rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
“Phụ huynh không đến không được đâu” Trong giấc ngủ chập chờn, dường như Kiều Phương Hạ đang trở lại mười lăm năm về trước.
Cô giáo đã dặn dò cô rất nhiều lần, nhất định phải có một người nhà đến.
“Tao không đi họp phụ huynh cho mày đâu, mày có còn là người nhà họ Kiều nữa đâu, đi mà bảo mẹ mày đi” Bên trong điện thoại, giọng nói thiếu kiên nhẫn của Kiều Đông Phương vang lên.
Kiều Phương Hạ nắm chặt lấy ống nghe đi lặng vài giây: “Mẹ con đi công tác nước ngoài r ngại không dám nhờ bác Lệ.”
“Không phải mẹ mày muốn ngủ với nhà họ Lệ sao? Bây giờ ông ta là ba mày rồi, mày ngại hay không liên quan quái gì đến tao.” Kiều Đông Phương nói xong lời này, liền cúp điện thoại Kiều Phương Hạ nghe thấy tiếng cúp máy, liền thở dài đây bất lực.
Cô quay người bước ra ngoài bốt điện thoại “Thời nào rồi mà còn có người sử dụng bốt điện thoại công cộng?” Vài bạn nữ cùng lớp đi ngang qua, cười nhạo cô.
Kiều Phương Hạ chỉ nhìn bọn họ, không nói câu nào.
Nhưng việc Kiều Phương Hạ im lặng ngược lại lại khiến bọn họ được nước lấn tới, cho răng cô đang khinh thường bọn họ.
“Chẳng phải mẹ nó sống tốt lắm sao, sao đến cái điện thoại di động cũng không mua nổi cho con gái vậy?”
“Đúng đấy.”
“Ngủ với nhau mười năm rồi nhưng vẫn chưa kết hôn, nói trắng ra chỉ là tình nhân thôi, có gì hay ho chứ?”
Kiều Phương Hạ bước ra bên ngoài cổng trường, đi đến bên đường, định qua đường để đến trạm xe buýt đối diện, nhưng vừa định bước chân liền dừng lại.
Chiếc xe Rolls Royce biển số “001” bỗng dừng trước mặt cô, Người đàn ông ngồi ở hàng ghế sau liếc nhìn mấy nữ sinh đang ở phía sau Kiều Phương Hạ, rồi chuyển tầm mắt về phía cô, trâm giọng hỏi: “Sao không nói gì về chuyện họp phụ huynh?”
Kiều Phương Hạ nắm chặt chiếc túi trong tay, vài giây sau, mới lí nhí gọi Lệ Đình Tuấn: “Anh”
“Lên xe đi.”
Kiều Phương Hạ biết rất rõ cô và An Phương Diệp ở nhà họ Lệ có vị trí như thế nào, nói khó nghe một chút thì bọn họ không cả bãng người làm ở đây, vì người làm còn làm việc để kiếm sống, còn An Phương Diệp lại dựa vào việc lên giường.
Cho nên cô vẫn luôn hành xử thật cẩn trọng, ngoài trừ khá thân thiết với người đàn ông vừa lạnh lùng vừa đáng sợ Lệ Đình Tuấn này ra, nhưng thứ khác cô đều không dám vượt qua giới hạn.
“Sau này không được gọi cho Kiều Đông Phương nữa, có bất cứ chuyện gì cứ nói với mẹ hoặc là nói với anh” Lệ Đình Tuấn cầm lấy cặp sách trong tay Kiều Phương Hạ, cầm lấy bàn tay sưng tấy của cô, đặt vào lòng bàn tay anh, chăm chú quan sát “Em không biết là mẹ ra nước ngoài, buổi sáng em gọi cho mẹ mới biết”
Kiều Phương Hạ nhỏ giọng nói: “Anh với bác bận rộn, em tưởng cả hai người đều đi công tác”
“Sau này dùng điện thoại này đi” Lệ Đình Tuấn rút một chiếc điện thoại màn hình cảm ứng mới nhất từ túi áo vest của mình ra rồi nhét nó vào cặp sách của Kiều Phương Hạ.
Khi Kiều Phương Hạ quay về nhà, cảm thấy vừa mệt vừa bưồn ngủ, hai ngày nay bà dì của cô ghé thăm, suốt ba năm nay, mỗi khi bà dì đến là cô lại đau đớn đến mức chết đi sống lại Nếu không phải là vì Đình Trung, cô dự định mấy hôm này không ra khỏi nhà.
Kiều Phương Hạ tự pha cho mình một cốc nước đường nâu, nẵm trên ghế sô pha, đau đến mơ màng, rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
“Phụ huynh không đến không được đâu” Trong giấc ngủ chập chờn, dường như Kiều Phương Hạ đang trở lại mười lăm năm về trước.
Cô giáo đã dặn dò cô rất nhiều lần, nhất định phải có một người nhà đến.
“Tao không đi họp phụ huynh cho mày đâu, mày có còn là người nhà họ Kiều nữa đâu, đi mà bảo mẹ mày đi” Bên trong điện thoại, giọng nói thiếu kiên nhẫn của Kiều Đông Phương vang lên.
Kiều Phương Hạ nắm chặt lấy ống nghe đi lặng vài giây: “Mẹ con đi công tác nước ngoài r ngại không dám nhờ bác Lệ.”
“Không phải mẹ mày muốn ngủ với nhà họ Lệ sao? Bây giờ ông ta là ba mày rồi, mày ngại hay không liên quan quái gì đến tao.” Kiều Đông Phương nói xong lời này, liền cúp điện thoại Kiều Phương Hạ nghe thấy tiếng cúp máy, liền thở dài đây bất lực.
Cô quay người bước ra ngoài bốt điện thoại “Thời nào rồi mà còn có người sử dụng bốt điện thoại công cộng?” Vài bạn nữ cùng lớp đi ngang qua, cười nhạo cô.
Kiều Phương Hạ chỉ nhìn bọn họ, không nói câu nào.
Nhưng việc Kiều Phương Hạ im lặng ngược lại lại khiến bọn họ được nước lấn tới, cho răng cô đang khinh thường bọn họ.
“Chẳng phải mẹ nó sống tốt lắm sao, sao đến cái điện thoại di động cũng không mua nổi cho con gái vậy?”
“Đúng đấy.”
“Ngủ với nhau mười năm rồi nhưng vẫn chưa kết hôn, nói trắng ra chỉ là tình nhân thôi, có gì hay ho chứ?”
Kiều Phương Hạ bước ra bên ngoài cổng trường, đi đến bên đường, định qua đường để đến trạm xe buýt đối diện, nhưng vừa định bước chân liền dừng lại.
Chiếc xe Rolls Royce biển số “001” bỗng dừng trước mặt cô, Người đàn ông ngồi ở hàng ghế sau liếc nhìn mấy nữ sinh đang ở phía sau Kiều Phương Hạ, rồi chuyển tầm mắt về phía cô, trâm giọng hỏi: “Sao không nói gì về chuyện họp phụ huynh?”
Kiều Phương Hạ nắm chặt chiếc túi trong tay, vài giây sau, mới lí nhí gọi Lệ Đình Tuấn: “Anh”
“Lên xe đi.”
Kiều Phương Hạ biết rất rõ cô và An Phương Diệp ở nhà họ Lệ có vị trí như thế nào, nói khó nghe một chút thì bọn họ không cả bãng người làm ở đây, vì người làm còn làm việc để kiếm sống, còn An Phương Diệp lại dựa vào việc lên giường.
Cho nên cô vẫn luôn hành xử thật cẩn trọng, ngoài trừ khá thân thiết với người đàn ông vừa lạnh lùng vừa đáng sợ Lệ Đình Tuấn này ra, nhưng thứ khác cô đều không dám vượt qua giới hạn.
“Sau này không được gọi cho Kiều Đông Phương nữa, có bất cứ chuyện gì cứ nói với mẹ hoặc là nói với anh” Lệ Đình Tuấn cầm lấy cặp sách trong tay Kiều Phương Hạ, cầm lấy bàn tay sưng tấy của cô, đặt vào lòng bàn tay anh, chăm chú quan sát “Em không biết là mẹ ra nước ngoài, buổi sáng em gọi cho mẹ mới biết”
Kiều Phương Hạ nhỏ giọng nói: “Anh với bác bận rộn, em tưởng cả hai người đều đi công tác”
“Sau này dùng điện thoại này đi” Lệ Đình Tuấn rút một chiếc điện thoại màn hình cảm ứng mới nhất từ túi áo vest của mình ra rồi nhét nó vào cặp sách của Kiều Phương Hạ.
Bình luận facebook