Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 77: Không thể không quan tâm
“Tôi đang nghĩ, năm đó, nếu như không gặp được cô, thì cô vẫn sẽ tiếp tục kiên trì đi học diễn xuất” King nói một cách nhẹ nhàng.
“Không đầu” Kiều Phương Hạ mỉm cười và trả lời: “Nếu như anh không xuất hiện, thì tôi có thể đã chết trên bàn mổ hoặc là trên giường bệnh rồi”
Ba năm trước, ngày hôm đó giống như một cơn ác mộng dưới địa ngục vậy, từ lúc đó Kiều Phương Hạ chưa bao giờ dám chủ động nghĩ lại chuyện đó.
Cho dù đã qua ba năm nhưng nỗi đau đớn thấu tim đó vẫn còn hiện lên rất rõ nét.
Không chỉ là nỗi đau mất con, mà đó còn là nỗi đau bị người thân bỏ rơi, không quan tâm gì tới bệnh tình của cô, điều quan trọng nhất chính là vào ngày hôm đó, cuối cùng cô cũng đã hiểu được Lê Đình Tuấn đã hận cô đến mức nào.
Từ khi cô gặp chuyện đến bây giờ anh đều không hề xuất hiện, dù chỉ là xuất hiện để nhìn mặt đứa con trai đã chết của họ.
Lúc đó, cô nghèo đến mức không thể trả nổi chi phí cấp cứu, trên giường đầy máu, cộng thêm việc não bị chấn động mạnh, tính mạng của cô lúc này như ngàn cân treo sợi tóc, ở đây cô không có gì cả, và cũng không có ai giúp đỡ.
Khi cô rơi vào tình trạng hôn mê, King đã xuất hiện như một vị cứu tinh và cứu sống cô.
Kể từ ngày hôm đó, cô đã tự nhủ với bản thân rằng sẽ phải trở nên mạnh mẽ, và cô sẽ không bao giờ để cho bản thân mình bị rơi vào tình trạng bất lực và nghèo khổ đó một lần nào nữa.
King là người đã cho cô cuộc sống mới. Bây giờ, ngoại trừ Ninh Nguyệt ra thì King chính là người thân duy nhất của cô trên thế giới này.
“Anh cứ yên tâm mà chữa trị vết thương, tôi nhất định sẽ khiến cho những người đó phải trả giá” Kiều Phương Hạ im lặng một lúc lâu, rồi mới nói nhỏ với King.
Cô nhất định sẽ làm cho những người đã làm tổn thương King hiểu sâu sắc một điều rằng King là người mà họ không bao giờ được đụng đến.
King vô cùng tin tưởng vào khả năng của Kiều Phương Hạ, thế nhưng lần này lại là một vấn đề lớn.
Anh ấy nhìn chằm chằm vào Kiều Phương Hạ, và nói một cách nghiêm túc: “Hãy nghe lời tôi, không được hành động thiếu suy nghĩ, thể lực của những người đó trên thế giới vô cùng rắc rối và phức tạp, chuyện trả thù là việc của tôi, không phải là việc của cô.”
“Cô chỉ cần yên tâm mà trở về đồng hành với ông cụ chặng đường cuối cùng, rồi sau đó quay trở lại bên cạnh tôi và Ninh Nguyệt là được rồi”
Kiều Phương Hạ chỉ cau mày mà không nói thêm bất cứ điều gì. Bởi vì cô đã biết được chuyện đó, nên cô không thể không lo được.
Trên đường chú Thiên đưa Kiều Phương Hạ trở về trang viên, có đi ngang qua một khu chợ trời ở bên đường, trong lúc đang chờ đèn đỏ, Kiều Phương Hạ ngồi ở ghế sau đột nhiên nói: “Chú Thiên, tôi muốn xuống xe một chút, chú đợi tôi khoảng mười phút nhé”
Chú Thiên cũng không biết là cô đang định làm gì, vì vậy ông ta đã cho một người bảo vệ đi theo phía sau cô.
Kiều Phương Hạ đi thẳng vào chợ bán máy tính cũ ở phía trong, cô chọn ngẫu nhiên một chiếc máy tính cũ có tính năng hoàn chỉnh nhất, và còn mua thêm một con chuột máy tính với tổng giá trị là 50 Euro.
Sau đó, từ trong túi, cô lấy ra chiếc điện thoại di động đã bị tắt máy cả ngày, và yêu cầu nhân viên củahàng sử dụng thẻ điện thoại nội địa miễn phí để kết nối internet giữa điện thoại di động với máy tính.
Khoảng hai phút sau, Kiều Phương Hạ đã đăng nhập được vào máy tính ở quầy lễ tân của công ty để tìm được người đứng đằng sau xúi giục trong vụ ám sát King.
“Đồ rác rưởi, là các người tự gây ra phiền phức.” Cô nhìn những người đó qua màn hình ghi lại ở quầy lễ tân, cười nhếch mép, rồi nói nhỏ.
Ngay khi có kết nối được với camera, thì trong nháy mắt cô đã xâm nhập được vào lỗ hổng của tường lửa, có một vài bóng người vụt qua trong màn hình giám sát thang máy ở tầng một.
Lệ Đình Tuấn mặc một chiếc áo Windbreaker màu đen và nhanh chóng bước vào thang máy, trong thời gian đứng chờ thì anh đã ngước lên và liếc nhìn vào mắt của camera ở trong góc một cách lạnh lùng.
“Chào mừng ông Lệ đã ghé thăm, vẫn còn một chặng đường dài ở phía trước!” Một giọng nói bất ngờ vang lên từ trong camera. Lê Đình Tuấn không khỏi cau mày, anh vì Chu Tước mới đi đến đây, đối phương nói rằng đã lấy được thông tin nhân sự bí mật của Truth.
“Không đầu” Kiều Phương Hạ mỉm cười và trả lời: “Nếu như anh không xuất hiện, thì tôi có thể đã chết trên bàn mổ hoặc là trên giường bệnh rồi”
Ba năm trước, ngày hôm đó giống như một cơn ác mộng dưới địa ngục vậy, từ lúc đó Kiều Phương Hạ chưa bao giờ dám chủ động nghĩ lại chuyện đó.
Cho dù đã qua ba năm nhưng nỗi đau đớn thấu tim đó vẫn còn hiện lên rất rõ nét.
Không chỉ là nỗi đau mất con, mà đó còn là nỗi đau bị người thân bỏ rơi, không quan tâm gì tới bệnh tình của cô, điều quan trọng nhất chính là vào ngày hôm đó, cuối cùng cô cũng đã hiểu được Lê Đình Tuấn đã hận cô đến mức nào.
Từ khi cô gặp chuyện đến bây giờ anh đều không hề xuất hiện, dù chỉ là xuất hiện để nhìn mặt đứa con trai đã chết của họ.
Lúc đó, cô nghèo đến mức không thể trả nổi chi phí cấp cứu, trên giường đầy máu, cộng thêm việc não bị chấn động mạnh, tính mạng của cô lúc này như ngàn cân treo sợi tóc, ở đây cô không có gì cả, và cũng không có ai giúp đỡ.
Khi cô rơi vào tình trạng hôn mê, King đã xuất hiện như một vị cứu tinh và cứu sống cô.
Kể từ ngày hôm đó, cô đã tự nhủ với bản thân rằng sẽ phải trở nên mạnh mẽ, và cô sẽ không bao giờ để cho bản thân mình bị rơi vào tình trạng bất lực và nghèo khổ đó một lần nào nữa.
King là người đã cho cô cuộc sống mới. Bây giờ, ngoại trừ Ninh Nguyệt ra thì King chính là người thân duy nhất của cô trên thế giới này.
“Anh cứ yên tâm mà chữa trị vết thương, tôi nhất định sẽ khiến cho những người đó phải trả giá” Kiều Phương Hạ im lặng một lúc lâu, rồi mới nói nhỏ với King.
Cô nhất định sẽ làm cho những người đã làm tổn thương King hiểu sâu sắc một điều rằng King là người mà họ không bao giờ được đụng đến.
King vô cùng tin tưởng vào khả năng của Kiều Phương Hạ, thế nhưng lần này lại là một vấn đề lớn.
Anh ấy nhìn chằm chằm vào Kiều Phương Hạ, và nói một cách nghiêm túc: “Hãy nghe lời tôi, không được hành động thiếu suy nghĩ, thể lực của những người đó trên thế giới vô cùng rắc rối và phức tạp, chuyện trả thù là việc của tôi, không phải là việc của cô.”
“Cô chỉ cần yên tâm mà trở về đồng hành với ông cụ chặng đường cuối cùng, rồi sau đó quay trở lại bên cạnh tôi và Ninh Nguyệt là được rồi”
Kiều Phương Hạ chỉ cau mày mà không nói thêm bất cứ điều gì. Bởi vì cô đã biết được chuyện đó, nên cô không thể không lo được.
Trên đường chú Thiên đưa Kiều Phương Hạ trở về trang viên, có đi ngang qua một khu chợ trời ở bên đường, trong lúc đang chờ đèn đỏ, Kiều Phương Hạ ngồi ở ghế sau đột nhiên nói: “Chú Thiên, tôi muốn xuống xe một chút, chú đợi tôi khoảng mười phút nhé”
Chú Thiên cũng không biết là cô đang định làm gì, vì vậy ông ta đã cho một người bảo vệ đi theo phía sau cô.
Kiều Phương Hạ đi thẳng vào chợ bán máy tính cũ ở phía trong, cô chọn ngẫu nhiên một chiếc máy tính cũ có tính năng hoàn chỉnh nhất, và còn mua thêm một con chuột máy tính với tổng giá trị là 50 Euro.
Sau đó, từ trong túi, cô lấy ra chiếc điện thoại di động đã bị tắt máy cả ngày, và yêu cầu nhân viên củahàng sử dụng thẻ điện thoại nội địa miễn phí để kết nối internet giữa điện thoại di động với máy tính.
Khoảng hai phút sau, Kiều Phương Hạ đã đăng nhập được vào máy tính ở quầy lễ tân của công ty để tìm được người đứng đằng sau xúi giục trong vụ ám sát King.
“Đồ rác rưởi, là các người tự gây ra phiền phức.” Cô nhìn những người đó qua màn hình ghi lại ở quầy lễ tân, cười nhếch mép, rồi nói nhỏ.
Ngay khi có kết nối được với camera, thì trong nháy mắt cô đã xâm nhập được vào lỗ hổng của tường lửa, có một vài bóng người vụt qua trong màn hình giám sát thang máy ở tầng một.
Lệ Đình Tuấn mặc một chiếc áo Windbreaker màu đen và nhanh chóng bước vào thang máy, trong thời gian đứng chờ thì anh đã ngước lên và liếc nhìn vào mắt của camera ở trong góc một cách lạnh lùng.
“Chào mừng ông Lệ đã ghé thăm, vẫn còn một chặng đường dài ở phía trước!” Một giọng nói bất ngờ vang lên từ trong camera. Lê Đình Tuấn không khỏi cau mày, anh vì Chu Tước mới đi đến đây, đối phương nói rằng đã lấy được thông tin nhân sự bí mật của Truth.
Bình luận facebook