• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận - Kiều Hạ Phương (1 Viewer)

  • Chương 83-88

Chương 83: Cơ hội đến tay lại vụt mất

€ô bình tĩnh nhìn Vô Nhật Huy, giờ mới hiểu ra được, người động tay động chân vào điện thoại của cô chính là Lệ Đình Tuấn.

King bị thương phải nằm bệnh viện, Q thành nội gián, cũng bởi vì giao dịch giữa Lệ Đình Tuấn và công ty Ân Lợi, anh muốn có được tư liệu chính xác của Chu Tước.

“Cậu hai, chúng ta mất dấu rồi!” Vô Nhật Huy quay trở về phòng truyền dịch ở lầu một bệnh viện, nhìn Lệ Đình Tuấn đang tiêm thuốc chống viêm mà thấp giọng nói.

Lệ Đình Tuấn liếc mắt nhìn Vô Nhật Huy, không nói gì cả.

“Nhưng nội gián mà Ân Lợi sắp xếp ở Truth đã khẳng định, một tiếng trước, Chu Tước đã lái chiếc xe bảng số kia rời khỏi trụ sở chính của Truth. Chu Tước đến đây, chứng tỏ King chắc chắn cũng đang ở đây!” Vô Nhật Huy tiếp tục thấp giọng nói.

“Vậy thì anh tiếp tục theo dõi chỗ này đi” Lệ Đình Tuấn nhẹ nhàng trả lời.

Sau khi y tá giúp Lệ Đình Tuấn tiêm thuốc xong, anh rút tay về, ấn bông gòn, đứng dậy đi ra ngoài Lệ Đình Tuấn càng bình tĩnh thì trong lòng của Vô Nhật Huy càng lo sợ, bọn họ đuổi theo lâu như vậy, thế mà cơ hội đến tay lại vụt mất.

Thế nhưng trước mắt đối với bọn họ, Chu Tước rất quan trọng!

“Cậu hai, không bằng tôi sẽ ở đây trông coi hai mươi tư giờ luôn? Dù bọn họ cẩn thận như thế nào thì cũng sẽ để lộ manh mối! Nếu không thì chúng ta hãy điều tra lý lịch của tất cả những bệnh nhân vào viện ngày hai mươi ba, hai mươi bốn!” Vô Nhật Huy đắn đo vài giây, chạy theo nhỏ giọng nói.

Lệ Đình Tuấn nhận lấy áo khoác mà bảo vệ đưa cho, nhẹ giọng trả lời: “Người trong nhà mới gọi điện đến, Đình Trung xảy ra chuyện rồi.”

‘Vô Nhật Huy thấy Lệ Đình Tuấn đã thay bộ đồ bệnh nhân ra, biết anh lo lắng cho Đình Trung, đang định về nhà.

“Thế nhưng mà…” Vô Nhật Huy chần chừ một lúc.

“Anh về cùng tôi luôn.” Lệ Đình Tuấn mặc quần áo, thấp giọng trả lời.

Lầu một của bệnh viện, phòng cấp cứu.

“Anh nói em đừng nhúng tay vào chuyện đó!” King ngồi bên mép giường bệnh, nhíu mày nhìn y tá băng bó vết thương do đạn sượt qua trên cánh tay của Kiều Phương Hạ.

Mặc dù chỉ vài centimet ngản ngủi, vết thương cũng không sâu nhưng máu me đầm đìa, ai nhìn thấy cũng phải giật mình.

“Thật sự xin lỗi…” Kiều Phương Hạ mấp máy khóe miệng, lúng túng trả lời.

“Đối phương đã đông lại còn mạnh, thế mà em cũng dám ra tay! Bình thường anh dạy em như thế nào?” King càng nói, ngữ khí càng nghiêm khắc.

Tình huống lúc ấy đặc biệt Hơn nữa, nếu không phải là bởi vì cô nhận ra Vô Nhật Huy, có hơi lúng túng, động tác chậm chạp nửa giây thì Vô nhật Huy không có khả năng bản trúng cô được.

Kiều Phương Hạ nhìn King, muốn nói rồi lại thôi.

Bây giờ trong lòng cô có hơi đấu tranh, nếu như cô nói cho King nghe chuyện của Lệ Đình Tuấn, thì chính là trực tiếp khiến cả hai người này thành kẻ thù của nhau.

Với lại cô cũng không biết, rốt cuộc là Lệ Đình Tuấn để người của công ty Ân Lợi đến giết King, hay là công ty Ân Lợi mượn danh nghĩa của Lệ Đình Tuấn để giết King, ngậm máu phun người.

Nếu chuyện này không được điều tra rõ ràng thì nó sẽ gây nên hiểu lầm rất lớn.

Hơn nữa, cô không muốn để King biết được việc của mình và Lệ Đình Tuấn, khiến anh ấy lo lắng Cân nhắc một hồi, cô vẫn bất đắc dĩ trả lời: “Thành thật xin lỗi, để anh phải lo lắng rôi, sau này em sẽ không như vậy nữa”

83-tinh-yeu.jpg


“Thế nhưng anh…”
Chương 84: Cưới cô?

Kiều Phương Hạ mới nói mấy chữ, King đã tặng cho cô một ánh mắt sắc bén, cô ngay lập tức không dám nói thêm điều gì Sau một lúc, King khẽ thở dài, cẩn thận nắm bàn tay phải được băng bó kỹ càng của cô, nói: “Hi vọng nó sẽ không để lại sẹo, sau khi trở về nhớ bôi thuốc một ngày ba lần, sau vài ngày thì miệng vết thương sẽ khép lại”

Kiều Phương Hạ của anh ấy là người hoàn mỹ không một khuyết điểm, trên cơ thể không thể để lại một vết sẹo nào.

“Được” Kiều Phương Hạ nghe thấy giọng điệu nhẹ nhàng của anh, ngay lập tức được đà lấn tới, cười hì hì trả lời: “Nhất định sẽ không quên Dứt lời, cô lại nhìn King nói nhỏ: “Vậy anh đừng giận nữa có được không?”

Cô quay về không phải là để chọc giận King, hơn nữa trí nhớ của anh ấy vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, anh ấy không chịu được kích thích.

King nhìn cô chảm chấm một lúc, ánh mắt dần dân dịu | dàng: “Phương Hạ, anh để em đến trụ sở chính không phải là hi vọng em có thể cống hiến và hi sinh vì nơi đó, anh chỉ hi vọng em có thể bảo vệ bản thân mình tốt hơn.”

“Nếu như còn thêm một lần nữa, thì anh sẽ không cho phép em bước vào trụ sở chính một bước nào nữa.”

Những điều mà King nói, trong lòng của Kiều Phương Hạ đều hiểu, nhưng mà có đôi khi, cô luôn luôn không thể khống chế chính bản thân mình, muốn gánh vác giúp anh ấy, để anh ấy có thể thoải mái hơn.

“Hơn nữa… anh nghĩ, chờ sau khi em chính thức tốt nghiệp thì anh sẽ cưới em.” King nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhìn chăm chẵm cô, tiếp tục nhỏ giọng nói.

Kiều Phương Hạ đi khỏi nhiều ngày như vậy, anh ấy luôn luôn cảm thấy lo lắng.

| Anh ấy không đợi được nữa, anh ấy nhất định phải cho Kiều Phương Hạ một lời hứa hẹn chắc chắn, trước khi Kiều | Phương Hạ lại dây dưa với người đó.

King vừa nói xong, Kiều Phương Hạ ngước mắt nhìn về phía anh ấy, đôi mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc, ngây ngẩn cả người.

Cưới cô?

“Anh cho em thời gian cân nhắc, khi nào em suy nghĩ kỹ rồi thì nói lại với anh” King lại dịu dàng cười cười nhìn cô, nói khẽ.

Ngoài hành lang phòng cấp cứu, người đàn ông lắng lặng nhìn chảm chằm hai người đang thân mật ở bên trong, ánh mắt từng chút, từng chút trở nên lạnh lẽo.

Đám người viện trưởng đứng sau lưng không biết phải làm sao, không hiểu tại sao Lệ Đình Tuấn đi đến đây lại đột nhiên dừng lại.

Lệ Đình Tuấn tập trung nhìn người đàn ông điển trai mặc quần áo bệnh nhân ngồi trên xe lăn kia.

Thì ra, Kiều Phương Hạ chính là vì người đàn ông này mà bỏ cả tiệc sinh nhật của Đình Trung để gấp gáp trở về.

Một lúc lâu sau, anh không một tiếng động mà cười lạnh, ời, tiếp tục đi về phía hành lang bên kia.

‘Vô Nhật Huy không ngờ rằng, đã không tìm được Chu Tước mà lại còn để Lệ Đình Tuấn nhìn thấy cảnh tượng như thế này, anh ta đi theo phía sau Lệ Đình Tuấn, nơm nớp lo sợ, không dám thốt lên một lời nào cả.

“Người ngồi trên xe lăn có lai lịch thế nào?” Một lúc lâu sau, Lệ Đình Tuấn bỗng nhiên trâm giọng mở miệng, hỏi viện trưởng ở sau lưng.

Viện trưởng nhanh chóng bảo người điều tra hồ sơ nhập viện và thông tin cụ thể của King, đưa đến trước mặt Lệ Đình Tuấn: “Tên là Cố Dương Hàn, người châu Á, cùng quê với cậu Lệ, mười năm trước, anh ta đã chuyển hộ khẩu về nước Nguyệt Chị, tư liệu cho thấy anh ta là một ông chủ bán sản phẩm điện tử.”

Ánh mắt của Lệ Đình Tuấn nhìn chăm chú vào tài liệu cụ thể của Cố Dương Hàn.

Ba mẹ đều đã mất, mười năm trước du học ở nước Nguyệt Chỉ, bởi vì chuyện ba mẹ bị tai nạn xe cộ qua đời mà bỏ học giữa chừng, sau khi về nước bán tất cả tài sản thì chuyển chỗ ở đến nước Nguyệt Chỉ, mở một cửa hàng điện tử không lớn không nhỏ ở đây.

Chiếc xe mà anh ta đậu trong bệnh viện là một chiếc.

Mercedes-Benz E-series, không quý, thậm chí còn có thể nói là rất rẻ.

Cho nên Kiều Phương Hạ có thể lái xe Mercedes, cũng là bởi vì người đàn ông này.

84-tinh-yeu.jpg

Chương 85: Tại sao lại trùng hợp như vậy?

Kiều Phương Hạ ở nhà thu xếp hành lý. Đột nhiên chú Thiên vội vàng gõ cửa chạy đến, nói: “Cô chủ, cửa hàng nhà chúng ta bị người ta đập phá!”

“Cảnh cáo một chút là được” Kiều Phương Hạ không để tâm, trả lời.

Chuyện nhỏ kiểu này, bình thường chú Thiên đều tự mình xử lý, chẳng qua chỉ là phá tiệm cướp bóc, không biết tại sao lại nói cho cô biết.

“Không phải vậy…” Chú Thiên cầm máy tính trong tay đưa cho cô xem: “Cô nhìn camera theo dối xem!”

Kiều Phương Hạ nhận lấy, nhìn qua vài lần, chợt phát hiện, người cầm đầu phá tiệm trông vô cùng quen. Là Vô Nhật Huy.

Không ngờ Lệ Đình Tuấn lại tìm được cửa hàng của King!

Cô hơi run lên, lập tức ngước mắt nhìn chú Thiên, trầm giọng hỏi: “Báo cảnh sát chưa?”

“Chúng tôi kiểm tra lý lịch của đối phương trước, vẫn chưa báo cảnh sát.” Chú Thiên cẩn thận trả lời.

Kiều Phương Hạ nghĩ ngợi một lúc lâu rồi đứng lên nói: “Đừng báo, tôi sẽ tự mình xử lý. Chuyện này tạm thời không cần nói cho King, anh ấy sẽ lo lắng”

Lệ Đình Tuấn chỉ đập phá cửa hàng nhà họ, chắc chắn vẫn chưa rõ về thân phận thực sự của King. Anh vì cô nên mới ra tay.

Cho nên, đây là chuyện riêng giữa cô và Lệ Đình Tuấn.

Trước khi chưa được xử lý tốt, King biết sẽ chỉ làm mọi chuyện trở nên phức tạp hơn. Nhất là hiện giờ, cô đã hiểu rõ tấm lòng của King Cô đản đo hai phút, cầm lấy di động trên bàn, vừa mở ghi chú thông tin ra, đúng lúc có điện thoại gọi đến.

Cô lập tức nhận máy.

“Cô về nước chưa? Có biết Lệ Đình Tuấn đã xảy ra chuyện không?” Vừa được nối máy, Đường Minh Kỷ ở đầu bên kia điện thoại đã hỏi cô đồn dập.

“Anh ta đi theo cô đến nước Nguyệt Chỉ, đúng lúc gặp phải một vụ nổ. Bây giờ quay về nước, nhưng mà đóng cửa từ chối tiếp khách để tĩnh dưỡng, không biết bị thương có nặng không”

Vụ nổ?

Kiều Phương Hạ sửng sốt một lần nữa, tại sao lại trùng hợp như vậy?

Thấy một lúc lâu cô không lên tiếng, Đường Minh Kỷ ở bên kia điện thoại không nhịn được hỏi: “Phương Hạ, cô có đang nghe không? Vụ nổ này có liên quan đến bọn cô không?

Nếu như Lệ Đình Tuấn tra được…”

“Tôi biết rồi” Kiều Phương Hạ không đợi anh ta nói xong, suy nghĩ một lát rồi nhẹ giọng trả lời: “Hôm nay tôi quay về”

Kiều Phương Hạ cúp điện thoại, cân nhắc thêm vài giây, quay đầu nói với chú Thiên: “Chú Thiên, đoạn ghi âm Q bán đứng Truth đã nằm trong tay King, lát nữa tôi sẽ đưa cho chú một bản. Khoảng thời gian này, chú hãy chăm sóc tốt cho King”

“Bây giờ sắp đến nửa đêm rồi, cô chắc chắn muốn về nước trong hôm nay sao?” Chú Thiên nhíu mày, khẽ hỏi lại.

Kiều Phương Hạ gật đầu, trả lời: “Trong nước xảy ra chút chuyện nhỏ, tôi phải quay về”

“Cần chúng tôi giúp một tay không?” Chú Thiên nhìn cô một cái, lại hỏi.

“Không sao đâu, chỉ là chuyện nhỏ thôi. Tôi đích thân quay về xử lý mới được” Kiều Phương Hạ trả lời qua loa Cô suy nghĩ một lát, lại nói: “Tôi sẽ không đến bệnh viện nói tạm biệt nữa, chú qua nói với King một tiếng. Chuyện mà anh ấy hỏi tôi hôm qua, tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ, rồi trả lời lại anh ấy”

845-tinh-yeu.jpg


Nhật Huy rồi gọi đi Chờ một lúc lâu, Vô Nhật Huy mới bắt máy.

“Đình Trung…” Cô đắn đo, nói trước.

Chương 86: Cô cũng đâu quan tâm anh ấy
“Tối đó, cậu chủ nhỏ đợi cô mấy tiếng, bị cảm lạnh, sau đó liên tục bị bệnh, nhiều lần sốt cao. Bác sĩ nói là viêm phổi ở trẻ em” Vô Nhật Huy không đợi Kiều Phương Hạ nói xong, lập tức ngắt lời Kiều Phương Hạ, lạnh lùng trả lời.
Kiều Phương Hạ thoáng sững sờ, lập tức hỏi: “Vậy cậu bé có đỡ hơn chút nào không? Xuất viện chưa?”
“Mới ra viện, thế nhưng còn có thể tái phát” Vô Nhật Huy ngừng một lát rồi trá lời Kiều Phương Hạ không biết chuyện này, không có ai nói cho cô biết. Lúc này trong lòng cô tràn đầy hổ thẹn Cô im lặng vài giây, khẽ nói: “Tôi nghe Đường Minh Kỷ nói, Lệ Đình Tuấn…”
“Đúng vậy, cậu hai vì cô mà đích thân đến nước Nguyệt Chị, anh ấy… thôi, cô cũng đâu quan tâm anh ấy” Vô Nhật Huy lấy tư cách là một người đứng xem, vốn cũng không cảm thấy ai đúng ai sai Thế nhưng lần này Đình Trung bị viêm phổi, Lệ Đình Tuấn vì vụ nổ mà bị thương nhẹ, đều là hậu quả cho sự tùy hứng, không giữ lời hứa của Kiều Phương Hạ. Anh ta thương cậu chủ nhỏ và cậu hai nhà mình.
Huống chỉ, Cố Dương Hàn kia và cậu hai nhà anh ta hoàn toàn khác nhau một trời một vực, Vô Nhật Huy thực sự không hiểu tại sao Kiều Phương Hạ vì một kẻ như Cố Dương Hàn mà bỏ lại cậu hai và Đình Trung.
Trong lòng Kiều Phương Hạ đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra, vụ nổ là cô khống chế, là cô đã ngộ thương Lệ Đình Tuấn, nhưng cô tuyệt đối không thể tiết lộ thân phận của mình, chỉ có thể giả ngu.
Cô lưỡng lự vài giây, tiếp tục cẩn thận hỏi: “Tôi có thể đi thăm Đình Trung được không?”
‘Vô Nhật Huy rất muốn nói, Kiều Phương Hạ khỏi phải đến nữa, mọi sự bù đắp tình cảm lúc này đều vô nghĩa mà thôi “Chị..” Đúng lúc này, Đình Trung ngủ trên giường bên cạnh, bỗng nhiên mơ màng gọi một tiếng.
Ngay cả trong mơ, Đình Trung cũng nghĩ đến Kiều Phương Hạ.
‘Vô Nhật Huy nhìn Đình Trung, đấu tranh trong lòng, rồi vân thấp giọng trả lời: “Chúng tôi ở số một Hoàng Gia.”
Xa cách một thời gian dài, thực ra Kiều Phương Hạ vẫn không biết phải đối mặt với Lệ Đình Tuấn và Đình Trung thế nào. Nhưng mà cô nghe thấy tiếng Đình Trung gọi cô, cô thực sự không đành lòng.
Cô lập tức nhanh chóng chạy tới.
Một tiếng sau, cô đứng trước biệt thự ở số một Hoàng.
Gia, nhìn tòa nhà nhỏ kiểu Anh đèn điện sáng trưng phía sau cánh cửa sắt khắc hoa văn lớn.
Cô hít một hơi thật sâu, điều chỉnh nhịp thở bình tĩnh lại, bất chấp tiến lên, nhấn chuông cửa Nửa phút sau, sau cánh cửa lớn vang lên một giọng nữ dịu dàng: “Ai vậy?”
Kiều Phương Hạ thoảng sửng sốt.
Sau đó cô nhìn thấy cô gái mặc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, lộ ra phân nửa phần đùi thon dài, mở cửa lớn, từ trên bậc thang đi xuống.
Tô Minh Nguyệt cũng sững sờ hồi lâu, không ngờ rằng Kiều Phương Hạ lại xuất hiện ở đây.
Hai người nhìn nhau vài giây, Kiều Phương Hạ phản ứng lại trước, khẽ nói với Tô Minh Nguyệt: “Tôi đến thăm Đình Trung”
“Tôi nghĩ, cô rất không thích hợp xuất hiện vào lúc này”
Tô Minh Nguyệt cũng lập tức phản ứng kịp, khẽ mỉm cười, nhẹ giọng trả lời: “Chắc hẳn Đình Tuấn không muốn nhìn thấy cô đâu.”
“tôi chỉ muốn thăm Đình Trung, nghe nói thẳng bé bị ốm”
Kiều Phương Hạ mím môi, trả lời.
86-tinh-yeu.jpg

Chương 87: Ở nhà một mình phải ngoan

Kiều Phương Hạ vội vàng nói xong, không tiếp tục ở lại nữa, quay người bước đi, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Thực ra vừa rồi ý Tô Minh Nguyệt muốn nói là, Lệ Đình Tuấn đang tức giận, cho nên Kiều Phương Hạ không thể vào được, nhưng nhìn tình hình này.

Cô ta nhìn theo bóng lưng Kiều Phương Hạ hồi lâu, đột nhiên nhận ra.

Kiều Phương Hạ lại không biết Lệ Đình Trung là con của ai Chuyện gì đây?! Bản thân mang thai chín tháng sinh con ra, tại sao lại không biết? Việc này quá kỳ quái!

Thực ra Tô Minh Nguyệt không rõ dưới tình huống gì mà khi đó Lệ Đình Tuấn một mình đưa Đình Trung vừa mới ra đời về nước, Lệ Đình Tuấn chưa từng nói với ai.

Nhưng bất kể xuất phát từ nguyên nhân gì, Kiều Phương Hạ không biết con của mình đã là sự thật rõ ràng!

Hơn nữa nhìn biểu cảm của Kiều Phương Hạ vừa rồi, không phải là cho rắng Đình Trung do Tô Minh Nguyệt cô ta sinh ra chứ?

Cô ta ngơ ngác đứng tại chỗ một lúc, bông nhiên phía sau vang lên tiếng của Lệ Đình Tuấn: “Minh Nguyệt, ai tới vậy?”

“Không có ai cả, người ta ấn nhầm chuông cửa thôi.” Cô †a chợt định thần lại, giả vờ điềm tĩnh trả lời.

Trong lúc nói, cô ta nhanh chóng nhặt chiếc hộp gấm dưới đất lên, quay người ném vào bụi hoa tường vi bên cạnh.

Lúc quay vào nhà, Lệ Đình Tuấn đang đứng trên cầu thang xoắn ốc, khuôn mặt vô cảm nhìn cô ta Tô Minh Nguyệt cười với anh, nói: “Trên người anh còn vết thương, còn bị sốt, tại sao lại xuống giường?”

Ánh nhìn của Lệ Đình Tuấn lướt qua bả vai cô ấy, xuyên qua cửa sổ, ngắm nhìn vườn hoa mờ tối bên ngoài, vừa rồi rõ ràng anh nghe ngoài cửa hình như có tiếng phụ nữ.

“Anh tỉnh đúng lúc lắm, nên uống thuốc rồi” Tô Minh Nguyệt quay người, lảng tránh ánh mắt anh, rót cho anh cốc nước ấm, chuẩn bị thuốc đưa tới trước mặt anh.

Ánh mắt Lệ Đình Tuấn mang theo vài phần sắc bén, nhìn thẳng vào mắt cô ta: “Ấn chuông cửa nhầm mà tại sao lại ở bên ngoài nói chuyện lâu như vậy?”

“Chỗ này rộng quá, cô ấy không biết nhà số mười ở đâu nên em chỉ đường cho cô ấy” Tô Minh Nguyệt bình tĩnh như thường, trả lời.

Lệ Đình Tuấn nhìn cô ta vài giây, sau đó mới nhận lấy thuốc, uống vào.

‘Em đỡ anh về phòng” Tô Minh Nguyệt đặt cốc sang một bên, khẽ đặt tay lên khuỷu tay Lệ Đình Tuấn, nhẹ nhàng nói với anh.

Hai người đi qua phòng Đình Trung, Vô Nhật Huy đang đứng ở cửa, ánh mắt nhìn Tô Minh Nguyệt có chút kỳ quái Tính từ lúc nói chuyện điện thoại xong, anh ta đoán chắc người vừa tới là Kiều Phương Hạ, nhưng mà đúng lúc Đình Trung bị nôn, Vô Nhật Huy không kịp xuống mở cửa.

Thế nhưng Kiều Phương Hạ không vào, chắc chẩn là có lý do của cô ấy. Anh là là một vệ sĩ, không quan tâm được nhiều như vậy.

Trên đường Kiều Phương Hạ quay về, Ninh Nguyệt gọi video tới.

Kiều Phương Hạ cố gắng lên tinh thần, báo bình an cho cô bé, hỏi: “Chẳng phải con nói hôm nay đến bệnh viện với King sao? Tại sao lại ở nhà?”

Ninh Nguyệt chu cái miệng nhỏ nhắn, trả lời: “Anh King chuyển viện rồi, đến bệnh viện rất xa chúng ta, lái xe đi mất nửa ngày, ông Thiên không cho con đi”

87-tinh-yeu.jpg


“Nơi xa một chút có thể có không?” Cô căng thẳng hỏi.
Chương 88: Đưa cô ấy trở lại

“Đã liên hệ hỏi rồi, mấy thành phố gần đó cũng không có!” Chú Thiên trầm giọng trả lời: “Nhưng mà cô đừng lo, may là vết thương của thiếu chủ cơ bản đã được kiểm soát, ngừng hai ngày cũng không sao, nhưng mà không thể nào ngừng thuốc hoàn toàn. Để tôi xử lý là được, cô yên tâm xử lý chuyện của mình đi”

Kiều Phương Hạ cúp điện thoại, quay về Đông Thanh, liên lạc với một số mối quan hệ và bác sĩ ở nước Nguyệt Chỉ mà cô quen.

Tất cả mọi người đều trả lời là sau khi kiểm tra, kho dự trữ đều báo khẩn cấp, hơn nữa cho dù có hàng, loại thuốc cô muốn cũng không thể buôn bán tư nhân, nhất định phải có sự phối hợp giữa các bệnh viện mới được sử dụng Kiều Phương Hạ tìm hết các mối quan hệ nhưng vẫn không có kết quả. Cô ngồi trên ghế sô pha, càng nghĩ càng thấy sai.

Cho dù thuốc quý hiếm thế nào, số lượng cực kỳ hạn chế, cũng không thể nào trùng hợp đến mức bỗng nhiên trong một đêm đều dùng hết sạch.

Cô đột nhiên nhớ ra, Lệ Đình Tuấn cũng tới nước Nguyệt Chi Cô lập tức lấy di động ra, gọi điện thoại cho Lệ Đình Tuấn.

Gọi đến lần thứ ba, đầu bên kia mới bắt máy.

“Lệ Đình Tuấn, có phải là anh làm hay không?” Cô không đợi anh nói, nhíu mày trầm giọng hỏi anh trước.

Một lúc lâu, đầu bên kia mới vang lên tiếng cười khẽ: “Phải thì thế nào?”

“Chuyện liên quan đến mạng người! Anh có thể đừng nói đùa được không?!” Kiều Phương Hạ cả giận nói.

“Cô nghĩ là tôi đang nói đùa ư?” Lệ Đình Tuấn thản nhiên hỏi lại.

Kiều Phương Hạ thoáng sửng sốt.

Không đợi cô nói, Lệ Đình Tuấn lại nói tiếp: “Tôi đang suy nghĩ, nếu Cố Dương Hàn biến thành người thực vật, cô còn gả cho anh ta được nữa không?”

“Anh quả là đê tiện vô liêm sỉ!” Kiều Phương Hạ không nhịn được, cao giọng.

Không đợi cô nói tiếp, đầu bên kia lập tức vang lên tiếng máy bận.

Khi Kiều Phương Hạ gọi lại, Lệ Đình Tuấn đã ở trạng thái tắt máy.

Cô lại lập tức lái xe tới số một Hoàng Gia, nhưng lần này Lệ Đình Tuấn không cho cô cơ hội gõ cửa nữa, vệ sĩ nghiêm trang đứng chặn ở trước cửa, không cho Kiều Phương Hạ đi vào.

“Lệ Đình Tuấn, chuyện này không liên quan đến Cố Dương Hàn! Là lỗi của tôi!” Cô nhìn chãm chăm cửa sổ sáng đèn, cắn răng xin anh.

Trong phòng, Tô Minh Nguyệt liếc nhìn người đàn ông mang sắc mặt âm u đứng trước cửa sổ, trong mắt hiện lên vẻ chế giễu.

Kiều Phương Hạ càng cầu xin vì Cố Dương Hàn kia, Lệ Đình Tuấn sẽ chỉ càng thêm tức giận.

Nếu cô ấy là Lệ Đình Tuấn, người phụ nữ mình yêu không chỉ bỏ lại mình và con trai không quan tâm, còn nói phải gả cho một người đàn ông vô danh tiểu tốt, vừa trở về một cái lại làm loạn đến gà bay chó sủa, chỉ sợ sẽ tức phát điên.

Người đàn ông độc thân kim cương, tài sản hàng trăm tỷ đô la, hô mưa gọi gió một tay che trời ở thành phố Hạ Du, lại không bằng một kẻ bán máy tính, thật là nực cười.

Nhưng mà Lệ Đình Tuấn vẫn đang nhìn Kiều Phương Hạ ở dưới lầu, chứng tỏ trong lòng còn có một chút nhân từ.

88-tinh-yeu.jpg


Cô ta nghe thấy tiếng Vô Nhật Huy lên lầu, quay đầu lại, nhìn Vô Nhật Huy một cái, miễn cưỡng nói: “Không nghe thấy sao? Đình Tuấn nói, đưa cô ấy trở lại quay phim”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Phương Pháp Hồi Sinh Tình Yêu Của Tôi
  • Vãn Phong Tiếu Ngã Kim Phi Tạc/晚风笑我今非昨
TÌNH YÊU CỦA CHÚNG TA
  • Xuân Phong Lựu Hỏa
Chương 91...
Tình Yêu Của Pháo Hôi
  • Đang cập nhật..
Giới Hạn Của Tình Yêu
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom