Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1077
Chương 1077
Trong lúc hai người nói chuyện, nơi khóe mắt Lệ Đình Tuấn thấp thoáng thấy Kiều Phương Hạ từ cửa chính đi ra, trong tay nhặt một cái điện thoại im lặng nhìn sang chỗ bọn họ.
“Á, cậu xem cái trí nhớ này của tôi, điện thoại của tôi rơi rồi” Tống Thanh Hào một bên liền làm như không hề có dấu vết gì là đang diễn lẩm bẩm nói.
Nói xong anh ta cười cười nhìn sang Kiều Phương Hạ đang đứng gần đó:
“Phương Hạ, em đến đưa điện thoại cho anh phải không? Thật là ngoan!”
Lệ Đình Tuấn lại nhìn Kiều Phương Hạ một chút, thấy cô đang đeo cặp sách trên vai, sắc mặt tệ như thùng rác vừa rồi cũng đã dễ nhìn hơn một chút.
“Đến đây đi” Anh im lặng vài giây, nhìn sang Kiều Phương Hạ thấp giọng nói.
Kiều Phương Hạ không nói gì, bước đến cạnh xe bọn họ đưa điện thoại vào tay Tống Thanh Hào, tự mình âm thầm leo vào ngồi ghế sau.
Tự cô chủ động lên xe, Lệ Đình Tuấn cũng không nói gì nữa.
Tống Thanh Hào cười tít mắt ngồi vào ghế lái phụ, lấy một hộp kẹo cao su từ
trong cặp ra tự đút một viên vào miệng, nghiêng đầu hỏi Kiều Phương Hạ ngồi đằng sau: “Em bé, ăn không?”
Kiều Phương Hạ vừa ngửi thấy hương vị đào tươi thoang thoảng trong không khí, không lên tiếng mà lắc đầu.
Đây là nhãn hiệu kẹo cao su mà Tô Minh Nguyệt thích ăn nhất, cũng là vị đào
mà Tô Minh Nguyệt thích nhất.
Mặc dù Kiều Phương Hạ vẫn còn nhỏ tuổi nhưng ít nhiều vẫn có chút hiểu ra. Đây gọi là yêu nhau yêu cả đường đi lối về, thành ngữ bọn cô vừa được học trong sách giáo khoa.
Thứ Tô Minh Nguyệt thích, Tổng Thanh Hào cũng sẽ thích.
Tô Minh Nguyệt thích Lệ Đình Tuấn, Tổng Thanh Hào thích Tô Minh Nguyệt. Nhưng Lê Đình Tuấn có thích Tô Minh Nguyệt hay không cô nhìn không ra, Lệ Đình Tuấn luôn cất giấu tình cảm của mình rất kín, người bình thường đều đoán không ra.
Kiều Phương Hạ mở một nửa cửa sổ xe ra, bản thân lặng yên không tiếng động nhìn phong cảnh bên ngoài xe, nghe Tống Thanh Hào và Lê Đình Tuấn câu được câu mất nói chuyện phiếm.
“Nếu Minh Nguyệt thật sự không thi vào trường trung học thành phố Hạ Du, cậu nói xem tôi nên làm gì đây?” Tống Thanh Hào vừa nhai kẹo cao su vừa lo bò trắng răng mà than thở.
“Tôi thật sự thức trắng hai đêm rồi, không có lừa cậu đâu.”
Lê Đình Tuấn đương nhiên biết Tổng Thanh Hào không nói dối, ngày nào
Tổng Thanh Hào cũng lải nhải bên tai anh, anh ta thích Tô Minh Nguyên đến mức nào Lê Đình Tuấn là người rõ ràng nhất.
Anh không lên tiếng, chỉ là thông qua kính chiếu hậu nhìn Kiều Phương Hạ đang yên lặng.
Kiều Phương Hạ vừa nghe Tổng Thanh Hào nhắc đến Tô Minh Nguyệt, lấy máy MP4 từ trong cặp ra, cắm tai nghe vào bắt đầu nghe nhạc.
Tống Thanh Hào bên cạnh nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Hôm qua thậm chí tôi nghĩ hay là mình nghỉ học, trực tiếp đến thành phố của cô ấy, không phải là cô ấy thi đậu kì thi nghệ thuật của trường ở Long Thành đó sao? Long Thành cũng có công ty của nhà họ Tống, chi bằng tôi giúp ông cụ ở nhà chia sẻ áp lực sớm một chút”
Trong lúc hai người nói chuyện, nơi khóe mắt Lệ Đình Tuấn thấp thoáng thấy Kiều Phương Hạ từ cửa chính đi ra, trong tay nhặt một cái điện thoại im lặng nhìn sang chỗ bọn họ.
“Á, cậu xem cái trí nhớ này của tôi, điện thoại của tôi rơi rồi” Tống Thanh Hào một bên liền làm như không hề có dấu vết gì là đang diễn lẩm bẩm nói.
Nói xong anh ta cười cười nhìn sang Kiều Phương Hạ đang đứng gần đó:
“Phương Hạ, em đến đưa điện thoại cho anh phải không? Thật là ngoan!”
Lệ Đình Tuấn lại nhìn Kiều Phương Hạ một chút, thấy cô đang đeo cặp sách trên vai, sắc mặt tệ như thùng rác vừa rồi cũng đã dễ nhìn hơn một chút.
“Đến đây đi” Anh im lặng vài giây, nhìn sang Kiều Phương Hạ thấp giọng nói.
Kiều Phương Hạ không nói gì, bước đến cạnh xe bọn họ đưa điện thoại vào tay Tống Thanh Hào, tự mình âm thầm leo vào ngồi ghế sau.
Tự cô chủ động lên xe, Lệ Đình Tuấn cũng không nói gì nữa.
Tống Thanh Hào cười tít mắt ngồi vào ghế lái phụ, lấy một hộp kẹo cao su từ
trong cặp ra tự đút một viên vào miệng, nghiêng đầu hỏi Kiều Phương Hạ ngồi đằng sau: “Em bé, ăn không?”
Kiều Phương Hạ vừa ngửi thấy hương vị đào tươi thoang thoảng trong không khí, không lên tiếng mà lắc đầu.
Đây là nhãn hiệu kẹo cao su mà Tô Minh Nguyệt thích ăn nhất, cũng là vị đào
mà Tô Minh Nguyệt thích nhất.
Mặc dù Kiều Phương Hạ vẫn còn nhỏ tuổi nhưng ít nhiều vẫn có chút hiểu ra. Đây gọi là yêu nhau yêu cả đường đi lối về, thành ngữ bọn cô vừa được học trong sách giáo khoa.
Thứ Tô Minh Nguyệt thích, Tổng Thanh Hào cũng sẽ thích.
Tô Minh Nguyệt thích Lệ Đình Tuấn, Tổng Thanh Hào thích Tô Minh Nguyệt. Nhưng Lê Đình Tuấn có thích Tô Minh Nguyệt hay không cô nhìn không ra, Lệ Đình Tuấn luôn cất giấu tình cảm của mình rất kín, người bình thường đều đoán không ra.
Kiều Phương Hạ mở một nửa cửa sổ xe ra, bản thân lặng yên không tiếng động nhìn phong cảnh bên ngoài xe, nghe Tống Thanh Hào và Lê Đình Tuấn câu được câu mất nói chuyện phiếm.
“Nếu Minh Nguyệt thật sự không thi vào trường trung học thành phố Hạ Du, cậu nói xem tôi nên làm gì đây?” Tống Thanh Hào vừa nhai kẹo cao su vừa lo bò trắng răng mà than thở.
“Tôi thật sự thức trắng hai đêm rồi, không có lừa cậu đâu.”
Lê Đình Tuấn đương nhiên biết Tổng Thanh Hào không nói dối, ngày nào
Tổng Thanh Hào cũng lải nhải bên tai anh, anh ta thích Tô Minh Nguyên đến mức nào Lê Đình Tuấn là người rõ ràng nhất.
Anh không lên tiếng, chỉ là thông qua kính chiếu hậu nhìn Kiều Phương Hạ đang yên lặng.
Kiều Phương Hạ vừa nghe Tổng Thanh Hào nhắc đến Tô Minh Nguyệt, lấy máy MP4 từ trong cặp ra, cắm tai nghe vào bắt đầu nghe nhạc.
Tống Thanh Hào bên cạnh nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Hôm qua thậm chí tôi nghĩ hay là mình nghỉ học, trực tiếp đến thành phố của cô ấy, không phải là cô ấy thi đậu kì thi nghệ thuật của trường ở Long Thành đó sao? Long Thành cũng có công ty của nhà họ Tống, chi bằng tôi giúp ông cụ ở nhà chia sẻ áp lực sớm một chút”
Bình luận facebook