Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1122
Chương 1122
Thịnh Ninh Đan nhẹ nhàng đô” một tiếng, nếu như Kiều Phương Hạ không cho cô ấy quan tâm, vậy thì cô ấy sẽ không để ý nữa.
Cô ấy đoán rằng chắc hẳn đối phương là người hâm mộ của Kiều Phương Hạ.
Lệ Đình Tuấn lẳng lặng đứng ở phía xa, nhìn bóng dáng của Kiều Phương Hạ xoay người biến mất trong góc rẽ, Tô Minh Nguyệt ở phía sau mới tiến đến bên cạnh anh, nhẹ giọng nói: “Đình Tuấn, thời gian đã muộn rồi, chúng ta đi mua nguyên liệu trước nhé.”
Trong khi cô ta nói chuyện, còn nhẹ nhàng đưa tay ra nắm lấy vạt áo của Lệ Đình Tuấn.
Mới vừa đụng vào nó, Lê Đình Tuấn đã nhấc chân đuổi theo đến nơi Kiều Phương Hạ vừa biến mất.
“Đình Tuấn” Tô Minh Nguyệt vụt mất anh, thoáng sững sờ, sau đó liền lập tức gọi anh lại: “Bác gái đang đợi chúng ta trở về”
“Cô mua xong đồ thì qua đó trước đi” Lê Đình Tuấn cũng không quay đầu lại mà lạnh lùng trả lời.
Người Phó Minh Tuyết đợi là anh và Kiều Phương Hạ, mà không phải là anh và Tô Minh Nguyệt.
Kiều Phương Hạ và Thịnh Ninh Đan hai người cùng nhau thanh toán xong, nhìn vào những con số đáng kinh ngạc trên tấm thẻ tín dụng đều nhịn không được cau mày.
Đường Minh Kỷ mua cho cô một chiếc điện thoại di động, cô bỏ ra giá gấp mười lần để mua thức ăn cho anh ta, chuyện mua bán này đúng là không thua lỗ.
Đồ vật này nọ có chút nhiều, một tay vệ sĩ không thể vận chuyển được hết, lại cần phải quay trở lại lối ra để lấy chúng.
Thịnh Ninh Đan lên xe trước, Kiều Phương Hạ đang chuẩn bị theo sau, thì Đường Minh Kỷ lại gửi đến một tin nhắn thoại vào điện thoại cô.
Kiều Phương Hạ liếc nhìn Thịnh Ninh Đan đang ở bên trong xe, tạm dừng chân lại, quay đầu tránh ra vài bước, nghe Đường Minh Kỷ nói gì đó.
“Lúc mua Thịnh Ninh Đan không phát hiện chứ?” Đường Minh Kỷ hỏi.
“Chút việc cỏn con này, anh cũng muốn tạo sự bất ngờ sao?” Kiều Phương Hạ hơi cau mày, trả lời lại tin nhắn thoại của anh ta.
“Tôi chỉ là sợ cô ấy sẽ cảm thấy xấu hổ trước mặt cô và những người khác, da mặt của cô ấy mỏng lắm” Đường Minh Kỷ lập tức lại gửi thêm một tin nhắn thoại tới.
Kiều Phương Hạ nghĩ đến hai người họ thanh toán vừa rồi, vệ sĩ nhìn thấy cái con số sáu mươi tư trên đó, anh ta nhìn cô bằng một ánh mắt rất kỳ lạ.
Hôm nay quả thật là Kiều Phương Hạ bị tên chó chết Đường Minh Kỷ này làm mất hết mặt mũi rồi.
Có lẽ tình bạn giữa hai người bọn họ sẽ kết thúc vào ngày hôm nay.
Cô đang định đáp lại Đường Minh Kỷ một câu, thì bất thình lình phía sau có một bàn tay vươn đến cướp lấy chiếc điện thoại trên tay cô.
“Bà mẹ mày, chán sống rồi à, điện thoại của ông nội mày cũng dám cướp hả?” Kiều Phương Hạ trở tay chộp lấy góc điện thoại, vừa định giật lại để cho người bên kia biết tay, nhưng vào khoảnh khắc xoay người nhìn lại, thì cô lại nhìn thấy Lê Đình Tuấn đứng ở phía sau mình.
Hai người đối mắt nhìn nhau, đầu ngón tay của Lê Đình Tuấn hơi dùng lực một chút, cướp lấy điện thoại của Kiều Phương Hạ vào trong tay mình, liếc nhìn lịch sử trò chuyện giữa cô và Đường Minh Kỷ, sau đó anh lại ngước mắt lên nhìn Kiều Phương Hạ.
Sau đó, ngón tay từ từ vuốt màn hình vài lần, rồi lật lại lịch sử trò chuyện vài lần.
Kiều Phương Hạ không hiểu tại sao lại có chút chột dạ, cô hơi sửng sốt một lúc, sau đó mới phản ứng lại giật lấy điện thoại di động của mình từ tay của Lệ Đình Tuấn.
Cô hốt hoảng cất điện thoại vào trong túi, khi định xoay người quay trở lại xe, nhưng Lê Đình Tuấn lại nắm lấy cổ tay cô và kéo cô đi sang một hướng khác.
“Anh buông tôi ra” Kiều Phương Hạ giãy giụa được một lúc, nhưng vẫn không thể thoát ra, cô mới cau mày trầm giọng nói.
Lê Đình Tuấn vẫn không hề giảm bớt lực tay, quay đầu đưa mắt nhìn Thịnh. Ninh Đan đang ở bên trong xe, hỏi cô: “Bạn gái của Đường Minh Kỷ?”
Trong giọng nói kèm theo vài phần uy hiếp.
Thịnh Ninh Đan nhẹ nhàng đô” một tiếng, nếu như Kiều Phương Hạ không cho cô ấy quan tâm, vậy thì cô ấy sẽ không để ý nữa.
Cô ấy đoán rằng chắc hẳn đối phương là người hâm mộ của Kiều Phương Hạ.
Lệ Đình Tuấn lẳng lặng đứng ở phía xa, nhìn bóng dáng của Kiều Phương Hạ xoay người biến mất trong góc rẽ, Tô Minh Nguyệt ở phía sau mới tiến đến bên cạnh anh, nhẹ giọng nói: “Đình Tuấn, thời gian đã muộn rồi, chúng ta đi mua nguyên liệu trước nhé.”
Trong khi cô ta nói chuyện, còn nhẹ nhàng đưa tay ra nắm lấy vạt áo của Lệ Đình Tuấn.
Mới vừa đụng vào nó, Lê Đình Tuấn đã nhấc chân đuổi theo đến nơi Kiều Phương Hạ vừa biến mất.
“Đình Tuấn” Tô Minh Nguyệt vụt mất anh, thoáng sững sờ, sau đó liền lập tức gọi anh lại: “Bác gái đang đợi chúng ta trở về”
“Cô mua xong đồ thì qua đó trước đi” Lê Đình Tuấn cũng không quay đầu lại mà lạnh lùng trả lời.
Người Phó Minh Tuyết đợi là anh và Kiều Phương Hạ, mà không phải là anh và Tô Minh Nguyệt.
Kiều Phương Hạ và Thịnh Ninh Đan hai người cùng nhau thanh toán xong, nhìn vào những con số đáng kinh ngạc trên tấm thẻ tín dụng đều nhịn không được cau mày.
Đường Minh Kỷ mua cho cô một chiếc điện thoại di động, cô bỏ ra giá gấp mười lần để mua thức ăn cho anh ta, chuyện mua bán này đúng là không thua lỗ.
Đồ vật này nọ có chút nhiều, một tay vệ sĩ không thể vận chuyển được hết, lại cần phải quay trở lại lối ra để lấy chúng.
Thịnh Ninh Đan lên xe trước, Kiều Phương Hạ đang chuẩn bị theo sau, thì Đường Minh Kỷ lại gửi đến một tin nhắn thoại vào điện thoại cô.
Kiều Phương Hạ liếc nhìn Thịnh Ninh Đan đang ở bên trong xe, tạm dừng chân lại, quay đầu tránh ra vài bước, nghe Đường Minh Kỷ nói gì đó.
“Lúc mua Thịnh Ninh Đan không phát hiện chứ?” Đường Minh Kỷ hỏi.
“Chút việc cỏn con này, anh cũng muốn tạo sự bất ngờ sao?” Kiều Phương Hạ hơi cau mày, trả lời lại tin nhắn thoại của anh ta.
“Tôi chỉ là sợ cô ấy sẽ cảm thấy xấu hổ trước mặt cô và những người khác, da mặt của cô ấy mỏng lắm” Đường Minh Kỷ lập tức lại gửi thêm một tin nhắn thoại tới.
Kiều Phương Hạ nghĩ đến hai người họ thanh toán vừa rồi, vệ sĩ nhìn thấy cái con số sáu mươi tư trên đó, anh ta nhìn cô bằng một ánh mắt rất kỳ lạ.
Hôm nay quả thật là Kiều Phương Hạ bị tên chó chết Đường Minh Kỷ này làm mất hết mặt mũi rồi.
Có lẽ tình bạn giữa hai người bọn họ sẽ kết thúc vào ngày hôm nay.
Cô đang định đáp lại Đường Minh Kỷ một câu, thì bất thình lình phía sau có một bàn tay vươn đến cướp lấy chiếc điện thoại trên tay cô.
“Bà mẹ mày, chán sống rồi à, điện thoại của ông nội mày cũng dám cướp hả?” Kiều Phương Hạ trở tay chộp lấy góc điện thoại, vừa định giật lại để cho người bên kia biết tay, nhưng vào khoảnh khắc xoay người nhìn lại, thì cô lại nhìn thấy Lê Đình Tuấn đứng ở phía sau mình.
Hai người đối mắt nhìn nhau, đầu ngón tay của Lê Đình Tuấn hơi dùng lực một chút, cướp lấy điện thoại của Kiều Phương Hạ vào trong tay mình, liếc nhìn lịch sử trò chuyện giữa cô và Đường Minh Kỷ, sau đó anh lại ngước mắt lên nhìn Kiều Phương Hạ.
Sau đó, ngón tay từ từ vuốt màn hình vài lần, rồi lật lại lịch sử trò chuyện vài lần.
Kiều Phương Hạ không hiểu tại sao lại có chút chột dạ, cô hơi sửng sốt một lúc, sau đó mới phản ứng lại giật lấy điện thoại di động của mình từ tay của Lệ Đình Tuấn.
Cô hốt hoảng cất điện thoại vào trong túi, khi định xoay người quay trở lại xe, nhưng Lê Đình Tuấn lại nắm lấy cổ tay cô và kéo cô đi sang một hướng khác.
“Anh buông tôi ra” Kiều Phương Hạ giãy giụa được một lúc, nhưng vẫn không thể thoát ra, cô mới cau mày trầm giọng nói.
Lê Đình Tuấn vẫn không hề giảm bớt lực tay, quay đầu đưa mắt nhìn Thịnh. Ninh Đan đang ở bên trong xe, hỏi cô: “Bạn gái của Đường Minh Kỷ?”
Trong giọng nói kèm theo vài phần uy hiếp.
Bình luận facebook