Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1129
Chương 1129
Phó Minh Tuyết trìu mến nhìn Kiều Phương Hạ, sau đó nhẹ giọng nói: “Vậy thì con có chịu phải ủy khuất nào không? Có phải bên trong có hiểu lầm gì khiến con không hài lòng với Đình Tuấn?”
Kiều Phương Hạ cúi đầu, im lặng lột chỉ tôm.
Sau một lúc lâu, cô mới thấp giọng trả lời: “Không có ủy khuất.”
“Nếu không có ủy khuất, vậy thì tại sao từ khi con vào cửa mà vẫn chưa nói một lời nào với Đình Tuấn” Từ khi bọn họ bước vào cửa, Phó Minh Tuyết đã bắt đầu quan sát bọn họ, bà ấy có thể nhận ra được.
“Hơn nữa, mẹ có nhìn thấy một mẩu tin nói rằng mẹ đi dạo phố với Tô Minh Nguyệt và nói rằng mẹ đã nhận định cô ta là con dâu của nhà họ Lệ, có phải là con cũng nhìn thấy rồi không?”
Đây là việc của Phó Minh Tuyết, Kiều Phương Hạ chưa từng nghĩ tới phải chất vấn bà ấy điều gì cả, dù sao bà ấy cũng là trưởng bối. Mà khi Phó Minh Tuyết chủ động đề cập đến nó, đó cũng là điều Kiều Phương Hạ không ngờ tới.
Kiều Phương Hạ trầm mặc không lên tiếng, chỉ im lặng nhìn bà ấy.
Nhưng đây cũng là điều cô muốn biết và tại sao trước đó Phó Minh Tuyết lại đưa món quà của cô và Lê Đình Tuấn tặng bà ấy chuyển tặng cho Tô Minh Nguyệt. Dù cho Phó Minh Tuyết đã nhận định cô là con dâu.
“Chuyện này là lỗi của mẹ, mẹ xin lỗi” Phó Minh Tuyết áy náy cười nhìn cô và nói: “Kỳ thật là bởi vì vào đại thọ lần thứ tám mươi của bà cụ của nhà họ Tô, nhà họ Tô đã chọn đội thiết kế của nhà mẹ, Tô Minh Nguyệt mới đến gặp mẹ, ngày hôm đó mẹ cùng cô ta đi đặt một món quà sinh nhật cho bà cụ”
“Không ngờ rằng đúng lúc hai người lại bị phóng viên lén chụp được và làm ầmĩ chuyện này”
Kiều Phương Hạ sững sờ trong vài giây, sau đó cô trả lời: “Mẹ, đó không phải là lỗi của mẹ, không nên là mẹ đi nói lời xin lỗi với con”
“Nhưng điều đó cũng là do mẹ mà ra, không phải sao?” Phó Minh Tuyết hỏi
ngược lại.
Kiều Phương Hạ thầm nghĩ một lúc, sau đó trực tiếp hỏi Phó Minh Tuyết: “Kỳ thật con còn có một chuyện muốn hỏi mẹ”
“Con cứ nói đi.”
“Vào lần mẹ tổ chức sinh nhật trước đó, Đình Tuấn và con đã tặng cho mẹ một chiếc đồng hồ phiên bản giới hạn, chiếc đồng hồ đó.”
Lời của Kiều Phương Hạ vừa mới nói được một nửa, Phó Minh Tuyết đã vén cổ tay áo sơ mi của mình lên: “Không phải đồng hồ vẫn đeo trên tay mẹ sao? Có chuyện gì à?”
Kiều Phương Hạ hơi sững lại, cô nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ trên tay Phó Minh Tuyết.
Vậy trước đó, chiếc đồng hồ mà Tô Minh Nguyệt đang đeo không phải là chiếc đồng hồ trên tay Phó Minh Tuyết sao?
Trong lúc đó, cô mới chợt hiểu ra.
Cho nên, Tô Minh Nguyệt đã cố ý, cô ta cố tình để lộ chiếc đồng hồ đó trước mặt cô để khiến cô hiểu lầm.
Bởi vì Tô Minh Nguyệt luôn luôn biết thái độ của Phó Minh Tuyết đối với cô như thế nào, cho nên cô ta mới nắm chắc rằng cô chắc chắn sẽ không chủ động đi tìm Phó Minh Tuyết hỏi về chiếc đồng hồ và đoán rằng cô nhất định sẽ hiểu lầm.
Kể cả việc Tô Minh Nguyệt đến Hoàng Gia Gửi quần áo cho Lê Đình Tuấn, cũng đã được tính toán trước.
Có lẽ cô đã hiểu lầm Lê Đình Tuấn.
Phó Minh Tuyết trìu mến nhìn Kiều Phương Hạ, sau đó nhẹ giọng nói: “Vậy thì con có chịu phải ủy khuất nào không? Có phải bên trong có hiểu lầm gì khiến con không hài lòng với Đình Tuấn?”
Kiều Phương Hạ cúi đầu, im lặng lột chỉ tôm.
Sau một lúc lâu, cô mới thấp giọng trả lời: “Không có ủy khuất.”
“Nếu không có ủy khuất, vậy thì tại sao từ khi con vào cửa mà vẫn chưa nói một lời nào với Đình Tuấn” Từ khi bọn họ bước vào cửa, Phó Minh Tuyết đã bắt đầu quan sát bọn họ, bà ấy có thể nhận ra được.
“Hơn nữa, mẹ có nhìn thấy một mẩu tin nói rằng mẹ đi dạo phố với Tô Minh Nguyệt và nói rằng mẹ đã nhận định cô ta là con dâu của nhà họ Lệ, có phải là con cũng nhìn thấy rồi không?”
Đây là việc của Phó Minh Tuyết, Kiều Phương Hạ chưa từng nghĩ tới phải chất vấn bà ấy điều gì cả, dù sao bà ấy cũng là trưởng bối. Mà khi Phó Minh Tuyết chủ động đề cập đến nó, đó cũng là điều Kiều Phương Hạ không ngờ tới.
Kiều Phương Hạ trầm mặc không lên tiếng, chỉ im lặng nhìn bà ấy.
Nhưng đây cũng là điều cô muốn biết và tại sao trước đó Phó Minh Tuyết lại đưa món quà của cô và Lê Đình Tuấn tặng bà ấy chuyển tặng cho Tô Minh Nguyệt. Dù cho Phó Minh Tuyết đã nhận định cô là con dâu.
“Chuyện này là lỗi của mẹ, mẹ xin lỗi” Phó Minh Tuyết áy náy cười nhìn cô và nói: “Kỳ thật là bởi vì vào đại thọ lần thứ tám mươi của bà cụ của nhà họ Tô, nhà họ Tô đã chọn đội thiết kế của nhà mẹ, Tô Minh Nguyệt mới đến gặp mẹ, ngày hôm đó mẹ cùng cô ta đi đặt một món quà sinh nhật cho bà cụ”
“Không ngờ rằng đúng lúc hai người lại bị phóng viên lén chụp được và làm ầmĩ chuyện này”
Kiều Phương Hạ sững sờ trong vài giây, sau đó cô trả lời: “Mẹ, đó không phải là lỗi của mẹ, không nên là mẹ đi nói lời xin lỗi với con”
“Nhưng điều đó cũng là do mẹ mà ra, không phải sao?” Phó Minh Tuyết hỏi
ngược lại.
Kiều Phương Hạ thầm nghĩ một lúc, sau đó trực tiếp hỏi Phó Minh Tuyết: “Kỳ thật con còn có một chuyện muốn hỏi mẹ”
“Con cứ nói đi.”
“Vào lần mẹ tổ chức sinh nhật trước đó, Đình Tuấn và con đã tặng cho mẹ một chiếc đồng hồ phiên bản giới hạn, chiếc đồng hồ đó.”
Lời của Kiều Phương Hạ vừa mới nói được một nửa, Phó Minh Tuyết đã vén cổ tay áo sơ mi của mình lên: “Không phải đồng hồ vẫn đeo trên tay mẹ sao? Có chuyện gì à?”
Kiều Phương Hạ hơi sững lại, cô nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ trên tay Phó Minh Tuyết.
Vậy trước đó, chiếc đồng hồ mà Tô Minh Nguyệt đang đeo không phải là chiếc đồng hồ trên tay Phó Minh Tuyết sao?
Trong lúc đó, cô mới chợt hiểu ra.
Cho nên, Tô Minh Nguyệt đã cố ý, cô ta cố tình để lộ chiếc đồng hồ đó trước mặt cô để khiến cô hiểu lầm.
Bởi vì Tô Minh Nguyệt luôn luôn biết thái độ của Phó Minh Tuyết đối với cô như thế nào, cho nên cô ta mới nắm chắc rằng cô chắc chắn sẽ không chủ động đi tìm Phó Minh Tuyết hỏi về chiếc đồng hồ và đoán rằng cô nhất định sẽ hiểu lầm.
Kể cả việc Tô Minh Nguyệt đến Hoàng Gia Gửi quần áo cho Lê Đình Tuấn, cũng đã được tính toán trước.
Có lẽ cô đã hiểu lầm Lê Đình Tuấn.
Bình luận facebook