Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32
Phỉ Phỉ mua một đống đồ về, nhưng khi bước vào nhà cô cứ thấy có gì đó lạ lạ.
Phỉ Phỉ gọi thì không thấy thiếu phu nhân trả lời.
" Sắp tối rồi, thiếu phu nhân còn đi đâu chứ"
Âu Dương Thiên Vũ kéo vali đi ra khỏi sân bay, nhưng anh cứ có cảm giác lạ lạ, cái cảm giác này là anh không ăn tâm, anh thật mong có thể nhanh về nhà.
Anh đang định lấy điện thoại gọi cho Ngân Tuyết, anh lại loáng thoáng nhìn thấy một người giống như Ngân Tuyết đang đi vào.
Anh đang định nhìn rõ hơn, thì quản gia lại gọi anh lại, khi anh quay lại thì đã không còn thấy nữa.
" Thiếu gia, có chuyện gì sao "
" Không, ta đi thôi"
" Vâng"
Phỉ Phỉ đã tìm khác nơi, nhưng vẫn không thấy cô, Phỉ Phỉ liền có chút lo lắm, khi hỏi người hầu thì mới biết Bác quản gia đang đi đón Thiếu gia.
Lúc này Phỉ Phỉ lại nghĩ hay thiếu phu nhân đi ra đón thiếu gia. Nghĩ đến đây Phỉ Phỉ mới bất lo hơn.
Một lát sau, Âu Dương Thiên Vũ cũng về đến. Anh nhanh chóng bước vào.
" Ngân Tuyết đâu.."
Phỉ Phỉ nhanh chóng hỏi lại.
" Thiếu gia, thiếu phu nhân không đến đón ngài sao"
" Không có"
" Ngân Tuyết đâu rồi"
" Thiếu phu nhân không có ở đây, vừa nãy tôi đã tìm hết rồi"
" Kể lại mọi chuyện hôm nay đi"
Phỉ Phỉ liền kể lại mọi chuyện xảy ra hôm nay cho anh.
" Tôi biết rồi, chắc chắn sáng nay có chuyện gì đó xảy ra"
" Hai người bảo người đi tìm Ngân Tuyết đi, cho dù có phải lập tung thành phố này ra cũng phải tìm được em ấy"
" Vâng thiếu gia"
" Tìm hiểu xem có chuyện gì đã xảy ra khi Ngân Tuyết ra ngoài"
" Vâng"
Khi Phỉ Phỉ và quản gia đi rồi, Âu Dương Thiên Vũ liền lên phòng, anh nhìn căn phòng như thiếu thiếu thứ gì đó.
Lúc này anh mới phát hiện ra, trong căn phòng này tất cả đồ của cô điều không còn.
Anh đi dếm bàn hay để ảnh, lúc này anh nhìn thấy một tập giấy để trên bàn, anh tiến đến cần lên.
Không ngờ đây lại là tờ giấy ly hôn do cô để lại, cô còn ký cả tên rồi. Anh mở xuống có một lời nhắn.
" Em cuối cùng cũng hiểu tất cả rồi, anh không cần phải mệt như vậy. Thứ anh cần em để lại cho anh. Mong không gặp lai"
Anh đọc đến đây liền bót nát tờ giấy trong tay, anh mở xuống dưới là tài lại chuyển nhượng cổ phần đứng tên cô ở Thẩm thị cho anh.
Lúc này anh cũng hiểu được phần nào lí do cô rời đi, anh cũng nhận ra lúc đó không phải anh nhìn nhần.
Anh liền lấy điện thoại ra.
" Tìm các chiến bay tối nay đi"
" Vâng"
Một lúc sao Phỉ Phỉ liền gửi cho anh thông tin vé máy bay của Ngân Tuyết.
Quản gia cũng gửi cho anh ảnh chụp cô nói chuyện với Ngân Vân.
Lúc này anh liền hiểu ra tất cả mọi chuyện.
" Đặt vé máy bay đến thành phố E đi"
" Thiếu gia, bây giờ không còn chiến bay nào đến thành phố E nữa, phải để ngày mai"
" Đặt cho tôi vé sớm nhất "
" Vâng, thiếu gia"
Lúc này nhìn tập tài liệu, anh biết cô đã hiểu lần mình, nhưng điều anh không ngờ là Ngân Vân lại biết chuyện này.
Thư ký Lâm sắp xếp lại lịch trình của ngày mai.
" Ting...ting..."
" Alo....Âu tổng...ngài có chuyện gì dạn dò"
" Cậu cho người ở thành phố E tìm tung tích của Ngân Tuyết cho tôi"
" Vâng"
Vừa cút máy thư ký Lâm liền gọi cho người ở thành phố E.
Âu Dương Thiên Vũ ngồi xuống giường, anh thấy ở đây không có hương vị của cô, căn nhà này của anh dừng như rất cô đơn.
Cả đên anh không thể ngủ được, bữa tối anh cũng không ăn.
" Không biết từ bao giờ cô đã trở thành thói quen của anh, không có cô anh ăn không ngon.
Phỉ Phỉ thấy thiếu gia như vậy cũng biết được tình cảm anh dành cho thiếu phu nhân lớn thế nào, nhưng thiếu gia như vậy cô và quản gia cũng rất lo.
‐------------------------
Ngân Tuyết kéo vali đi vào một khách sạn ở thành phố E.
Vào phòng xong cô liền đi tắm rửa, Ngân Tuyết không ngờ mọi hạnh phúc mà cô mơ tưởng, ra vẫn chỉ là cô mơ tưởng thôi.
" Ai...za....không được...không được suy nghĩ nữa, mình sẽ bắt đầu từ thành phố này vậy"
Ngân Tuyết đến đây vì đây từng là nơi mà trước đây cô cùng cha mẹ cô đến thăm bà ngoại.
Tuy bà ngoại cô không còn, nhưng cô vẫn thấy đây là nơi bình yên nhất mà cô có thể ở lại.
Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng Ngân Tuyết cũng cả đêm không ngủ được, bởi chỉ trong một ngày ngắn ngủi mà cô nhưng vừa bị đánh thức bởi giấc mơ ảo tưởng của bạn thân vậy.
Sáng hôm sau.
Ngân Tuyết liền tìm được một thông tin về một nông trại.
Ngân Tuyết liền đi đến đó, ở Ngân Tuyết cùng các bâc nông dân hái hoa quả, đồng thời Ngân Tuyết cũng chụp lại cho mình những kỉ niệm đẹp.
Chẳng may chốc đã đến chiều, Ngân Tuyết liền từ biệt mọi người về khách sạn.
Trước khi cô về còn được các bác nông dân cho một rổ hoa quả.
Phỉ Phỉ gọi thì không thấy thiếu phu nhân trả lời.
" Sắp tối rồi, thiếu phu nhân còn đi đâu chứ"
Âu Dương Thiên Vũ kéo vali đi ra khỏi sân bay, nhưng anh cứ có cảm giác lạ lạ, cái cảm giác này là anh không ăn tâm, anh thật mong có thể nhanh về nhà.
Anh đang định lấy điện thoại gọi cho Ngân Tuyết, anh lại loáng thoáng nhìn thấy một người giống như Ngân Tuyết đang đi vào.
Anh đang định nhìn rõ hơn, thì quản gia lại gọi anh lại, khi anh quay lại thì đã không còn thấy nữa.
" Thiếu gia, có chuyện gì sao "
" Không, ta đi thôi"
" Vâng"
Phỉ Phỉ đã tìm khác nơi, nhưng vẫn không thấy cô, Phỉ Phỉ liền có chút lo lắm, khi hỏi người hầu thì mới biết Bác quản gia đang đi đón Thiếu gia.
Lúc này Phỉ Phỉ lại nghĩ hay thiếu phu nhân đi ra đón thiếu gia. Nghĩ đến đây Phỉ Phỉ mới bất lo hơn.
Một lát sau, Âu Dương Thiên Vũ cũng về đến. Anh nhanh chóng bước vào.
" Ngân Tuyết đâu.."
Phỉ Phỉ nhanh chóng hỏi lại.
" Thiếu gia, thiếu phu nhân không đến đón ngài sao"
" Không có"
" Ngân Tuyết đâu rồi"
" Thiếu phu nhân không có ở đây, vừa nãy tôi đã tìm hết rồi"
" Kể lại mọi chuyện hôm nay đi"
Phỉ Phỉ liền kể lại mọi chuyện xảy ra hôm nay cho anh.
" Tôi biết rồi, chắc chắn sáng nay có chuyện gì đó xảy ra"
" Hai người bảo người đi tìm Ngân Tuyết đi, cho dù có phải lập tung thành phố này ra cũng phải tìm được em ấy"
" Vâng thiếu gia"
" Tìm hiểu xem có chuyện gì đã xảy ra khi Ngân Tuyết ra ngoài"
" Vâng"
Khi Phỉ Phỉ và quản gia đi rồi, Âu Dương Thiên Vũ liền lên phòng, anh nhìn căn phòng như thiếu thiếu thứ gì đó.
Lúc này anh mới phát hiện ra, trong căn phòng này tất cả đồ của cô điều không còn.
Anh đi dếm bàn hay để ảnh, lúc này anh nhìn thấy một tập giấy để trên bàn, anh tiến đến cần lên.
Không ngờ đây lại là tờ giấy ly hôn do cô để lại, cô còn ký cả tên rồi. Anh mở xuống có một lời nhắn.
" Em cuối cùng cũng hiểu tất cả rồi, anh không cần phải mệt như vậy. Thứ anh cần em để lại cho anh. Mong không gặp lai"
Anh đọc đến đây liền bót nát tờ giấy trong tay, anh mở xuống dưới là tài lại chuyển nhượng cổ phần đứng tên cô ở Thẩm thị cho anh.
Lúc này anh cũng hiểu được phần nào lí do cô rời đi, anh cũng nhận ra lúc đó không phải anh nhìn nhần.
Anh liền lấy điện thoại ra.
" Tìm các chiến bay tối nay đi"
" Vâng"
Một lúc sao Phỉ Phỉ liền gửi cho anh thông tin vé máy bay của Ngân Tuyết.
Quản gia cũng gửi cho anh ảnh chụp cô nói chuyện với Ngân Vân.
Lúc này anh liền hiểu ra tất cả mọi chuyện.
" Đặt vé máy bay đến thành phố E đi"
" Thiếu gia, bây giờ không còn chiến bay nào đến thành phố E nữa, phải để ngày mai"
" Đặt cho tôi vé sớm nhất "
" Vâng, thiếu gia"
Lúc này nhìn tập tài liệu, anh biết cô đã hiểu lần mình, nhưng điều anh không ngờ là Ngân Vân lại biết chuyện này.
Thư ký Lâm sắp xếp lại lịch trình của ngày mai.
" Ting...ting..."
" Alo....Âu tổng...ngài có chuyện gì dạn dò"
" Cậu cho người ở thành phố E tìm tung tích của Ngân Tuyết cho tôi"
" Vâng"
Vừa cút máy thư ký Lâm liền gọi cho người ở thành phố E.
Âu Dương Thiên Vũ ngồi xuống giường, anh thấy ở đây không có hương vị của cô, căn nhà này của anh dừng như rất cô đơn.
Cả đên anh không thể ngủ được, bữa tối anh cũng không ăn.
" Không biết từ bao giờ cô đã trở thành thói quen của anh, không có cô anh ăn không ngon.
Phỉ Phỉ thấy thiếu gia như vậy cũng biết được tình cảm anh dành cho thiếu phu nhân lớn thế nào, nhưng thiếu gia như vậy cô và quản gia cũng rất lo.
‐------------------------
Ngân Tuyết kéo vali đi vào một khách sạn ở thành phố E.
Vào phòng xong cô liền đi tắm rửa, Ngân Tuyết không ngờ mọi hạnh phúc mà cô mơ tưởng, ra vẫn chỉ là cô mơ tưởng thôi.
" Ai...za....không được...không được suy nghĩ nữa, mình sẽ bắt đầu từ thành phố này vậy"
Ngân Tuyết đến đây vì đây từng là nơi mà trước đây cô cùng cha mẹ cô đến thăm bà ngoại.
Tuy bà ngoại cô không còn, nhưng cô vẫn thấy đây là nơi bình yên nhất mà cô có thể ở lại.
Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng Ngân Tuyết cũng cả đêm không ngủ được, bởi chỉ trong một ngày ngắn ngủi mà cô nhưng vừa bị đánh thức bởi giấc mơ ảo tưởng của bạn thân vậy.
Sáng hôm sau.
Ngân Tuyết liền tìm được một thông tin về một nông trại.
Ngân Tuyết liền đi đến đó, ở Ngân Tuyết cùng các bâc nông dân hái hoa quả, đồng thời Ngân Tuyết cũng chụp lại cho mình những kỉ niệm đẹp.
Chẳng may chốc đã đến chiều, Ngân Tuyết liền từ biệt mọi người về khách sạn.
Trước khi cô về còn được các bác nông dân cho một rổ hoa quả.
Bình luận facebook