Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 221
Chương 221 Sự thật Trong phòng ngủ, yên lặng không một tiếng động.
Một mảnh tĩnh mịch, bầu không khí có chút đáng sợ.
Bỗng nhiên!
“Con trai, con nói cái gì?”
Bà chủ Giản trợn to đôi mắt, nhìn Giản Mạch Bạch đầy mong đợi, mong rằng vừa rồi bà nghe lâm.
Giản Mạch Bạch mím môi một cái: “Con kiểm tra ra bệnh ung thư máu.”
Môi anh tái nhợt, tuy bác sĩ nói, có thể chữa trị, nhưng anh trong lòng quá rõ ràng, muốn thoát khỏi cái bệnh này, biện pháp tốt nhất là thay thận.
Bà chủ Giản không chống đỡ nổi, người lung lay vài cái, dựa vào vách tường bên cạnh, mới miễn cưỡng không ngã xuống.
Giản Chấn Đông ở một bên đang xem ba bản báo cáo mà Giản Mạch Bạch đem đến, một lúc lâu sau ngẩng đầu lên hỏi: “Hai bản kiểm tra tương thích này là cái gì?
Con tại sao lại có bản kiểm tra sức khỏe của ta và mẹ con?”
Giản Mạch Bạch đột nhiên ngẩng đầu một cái, không dám nhìn ba bản báo cáo trước mặt, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn được nữa, ‘BốI Con bị bệnh ung thư máu! Lúc này, thứ bố nên quan tâm là thân thể của con, chứ không phải là việc tại sao con lại có bản kiểm tra sức khỏe của bố mẹ, làm sao lại làm bản kiểm tra tương thích!”
Bà chủ Giản xông tới: “Con trai, con trai! Con không nên khích động, sao bố con có thể không quan tâm con chứ.
Giản Chấn Đông tự biết mình hơi vô lý, cau cô: “Ta hỏi đơn báo cáo này, là kỳ lạ, ta và mẹ con chưa từng làm cái loại kiểm tra này: Giản Mạch Bạch siết chặt năm đấm: “Bố cùng mẹ, hai người tuân trước không phải là làm qua kiểm tra sức khỏe định kỳ nửa năm một lần sao?
Con nhờ bạn con giữ lại.
Giản Chấn Đông hiểu rồi.
Hơi nhăn cô: “Cần gì phải lén lén lút lút? Con nói với chúng ta, chúng ta chẳng lẽ sẽ không vì con trai mình, đi bệnh viện kiểm tra sao?”
“Bố con nói đúng, chúng ta chẳng lẽ sẽ nhẫn tâm để con ruột của mình chịu khổ sao?”
Giản Mạch Bạch chỉ cảm thấy khổ sở khó nhịn, nhắm mắt, nắm chặt quả đấm run rấy, đột nhiên mở mắt ra: “Tôi không cầm tờ khám sức khỏe của các người đi nhờ người làm kiểm tra, làm sao biết được các người có chịu đi phối hợp kiểm tra, có ích kỷ không chịu cứu tôi hay không, sẽ không động tay động chân làm nhiễu loạn kết quả hay không chứ?”
“Mạch, Mạch Bạch, con đang nói gì vậy! Con là con trai duy nhất của mẹ và bố!” Bà chủ Giản khiếp sợ nhìn người con trai trước mặt, bên tai còn quanh quấn lời con trai chỉ trích mình, đây là con trai của bà! Sao có thể đối xử với bà như vậy!
“Mạch Bạch, con tại sao có thể nói bố mẹ của con như vậy? Chẳng lẽ bố mẹ ở trong mắt con,ích kỷ như vậy sao, ích kỷ đến nỏi không muốn cứu đứa con ruột thịt của mình sao?”
Bà chủ Giản nước mất rơi như mưa, Giản Mạch Bạch không cử động, cười lạnh nói: “Chảng lẽ không đúng sao? Chảng lẽ hai người không ích kỷ sao? Đông Đồng thì sao?
Đồng Đồng cũng là đứa con ruột thịt của hai người! Hai người chẳng phải cũng chẳng ngó ngàng gì tới em ấy sao?”
“Đó là, đó là…
“Đó là cái gì? Đó là bởi vì thế lực nhà họ Trâm quá lớn, hai người bị Trầm Tu Cẩn uy hiếp, đúng không?”
Giản Mạch Bạch cười lạnh nhìn bà chủ Giản “Tôi làm sao dám tin tưởng các người?”
Đột nhiên một cái cú đấm bay về phía anh, “Láo xược!” Mặt Giản Chấn Đồng trâm xuống, trợn mặt nhìn anh “Chấn Đông, Chẩn Đông, đừng đánh, đừng đánh!” Bà chủ Giản đau lòng cho con trai, vội vàng ngăn hai cha con lại, ngăn lại chồng bà: “Mạch Bạch bị bệnh! Nó cũng rất lo lãng, bệnh ung thư máu đấy! Anh bảo nó có thế làm như thế nào? Nó vân còn là một đứa trẻ, nó còn chưa kết hôn, liên phải đối mặt với cái chết, nó có thể không vội sao? Nó có thể tỏ ra như không có chuyện gì sao!
Chấn Đông! Mạch Bạch là con trai chúng ta, con trai duy nhất đấy!”
Giản Chấn Đông hít thở sâu: “Mạch Bạch, con không nên nghĩ vê bồ mẹ như vậy, ta và mẹ con là bố mẹ ruột của con!”
Giản Mạch Bạch can răng không trả lời, nghĩ đến cái gì đó, vội vàng ngẩng đầu, truy hỏi: “Bố, người chäc chäc biết Tiểu Đồng đang ở đâu, đúng không?”
Anh đầy mong đợi nhìn người bố ruột trước mặt Giản Chấn Đông mím môi không nói lời nào.
Giản Mạch Bạch đưa tay bắt lấy ống tay áo của Giản Chấn Đông: “Bố, nhà chúng ta chỉ còn lại Tiểu Đồng có thể cứu con. Cầu xin bố hãy nói cho con biết Tiếu Đồng đang ở đâu đi!”
“Con nói lung tung gì vậy, con với nó còn chưa kiểm tra, làm sao biết được sẽ phù hợp với nhau?”
Giản Chấn Đóng hỏi Bà chủ Giản nói đỡ: “Tìm được Đồng Đồng, cũng sẽ có khả năng phù hợp mà”
Giản Chấn Đông phất tay một cái: “Muộn rồi, con đi về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai ta nhờ người tìm thận cho con. Cả nước nhiều người như vậy, chẳng lẽ không tìm được sao? Trong nước không có, thì đi nước ngoài, bố nhất định sẽ cứu con”
“Mạch Bạch, không nên thức đêm, nghe lời bố con, đi về ngủ trước đi, về chuyện này, bố mẹ đều sẽ giúp con.” Bà chủ Giản đau lòng cho con trai mình, nhưng biết rằng, cuống cuồng lên cũng vô ích, trước tiên chỉ có thế để cho con trai nghỉ ngơi tốt, không nên tiêu hao tinh thần và thể lực nữa Bà đưa tay ra với Giản Mạch Bạch.
“Tiểu Đồng thật sự có thể cứu con! Tiểu Đồng nhất định phù hợp! Tiểu Đồng là người duy nhất có thể cứu con!” Giản Mạch Bạch hiểu rõ lời bố anh nói, nhưng, anh không dám mạo hiểm.
Thận thì có nhiều, nhưng biết đâu, biết đâu không phù hợp với anh thì sao?
Anh không hiều, tại sao anh lại bị căn bệnh nghiêm trọng, đáng sợ như vậy, bố anh dường như cũng không quá khẩn trương.
Giản Mạch Bạch kích động hô: “Tiểu Đông mười tám tuổi năm ấy liền cho kho máu lưu lại hàng mâu, nó có nói với con, nếu như trên đời này có người bệnh, vừa vặn phù hợp với nó, thì nó sẵn sàng cứu một mạng người. Tế bào của Tiểu Đồng, con cũng điều tra qua kho tài liệu lớn rồi Chỉ có Tiểu Đồng có thể cứu con, nó còn là em gái ruột của con nữa. Bố, bố nói cho con, Tiểu Đồng đang ở đâu?”
Bà chủ Giản mặt như giấy trăng, bỏng nhiên kích động nói: “Không thể nào!”
“Cái gì mà không thể nào? Mẹ! Mẹ rốt cuộc là muốn con khỏi bệnh, hay là không khỏi đây!” Giản Mạch Bạch vội vàng hỏi.
“Không thê nào trên đời này, nào có chuyện trùng hợp như vậy?” Bà không tin, Bà không tin, Bà không tin!
“Trùng hợp cái gì? Giản Đồng là em gái con, người thân với nhau, tỷ lệ phối hợp thành công, là rất lớn”
Giản Mạch Bạch không hiểu, mẹ anh bảy giờ phản ứng khác thường như vậy là ý gì, thật kỳ là.
“Mạch Bạch!” Bà chủ Giản đột nhiên đưa tay gắt gao näm lấy quần áo Giản Mạch Bạch: “Con, con chăc không?”
Trên đời này, sẽ có chuyện trùng hợp như vậy sao?
“Mẹ, rốt cuộc mẹ làm sao thế?”
“Giản Đồng, Giản Đồng không phải con gái ta”
Bà chủ Giản sắc mặt ảm đạm, nói xong lời này, năng lượng trên người giống như đã dùng hết toàn bộ, yếu ớt ngã vào Giản Mạch Bạch.
“Mẹ, mẹ nói lung tung gì vậy!”
“Là thật đấy. Giản Đồng không phải con gái ta, con có em gái, nhưng không phải nó, lúc mẹ sinh, là đẻ thường, rất tỉnh táo, sinh ra một bé gái, có y tá phụ trách đứa trẻ vừa mới sinh ra. Chờ cô ấy làm xong, mẹ bảo cô ấy ôm cho mẹ nhìn, con gái ta, lòng bàn chân lòng không có nốt ruồi, nhưng lòng chân phải Tiểu Đồng lại có một nốt ruồi đen Ta không dám nói ra, ta nghĩ tới mang nó đến bệnh viện xét nghiệm, nhưng ông nội con thích nó như vậy, nó từ nhỏ được ông nội con mang theo bên người, nó từ nhỏ thông minh, mẹ mà mang nó đi thật, bị ông nội con biết được sẽ không tốt. Ông nội con vốn đã không thích ta” Bà cũng sợ nếu quả thật đi xét nghiệm, bị người khác biết, không chừng sẽ bị người khác suy đoán lung tung, nghĩ bà có người đàn ông khác thì phải làm Sao “Dù sao nó cũng là con gái, mẹ lúc ấy nghĩ, không ảnh hưởng tới con. Sau đó nó tự làm khổ chính mình, mẹ không ngăn cản, còn có chút vui mừng”
Giản Mạch Bạch sững sờ.
Bông nhiên, một tiếng giêu cợt cang lên: “Em cũng quá tự cho mình là đúng rồi, em cho là ông cụ sẽ cho người khác nuôi cháu gái của mình sao?” Giản Chấn Đông nói.
Một mảnh tĩnh mịch, bầu không khí có chút đáng sợ.
Bỗng nhiên!
“Con trai, con nói cái gì?”
Bà chủ Giản trợn to đôi mắt, nhìn Giản Mạch Bạch đầy mong đợi, mong rằng vừa rồi bà nghe lâm.
Giản Mạch Bạch mím môi một cái: “Con kiểm tra ra bệnh ung thư máu.”
Môi anh tái nhợt, tuy bác sĩ nói, có thể chữa trị, nhưng anh trong lòng quá rõ ràng, muốn thoát khỏi cái bệnh này, biện pháp tốt nhất là thay thận.
Bà chủ Giản không chống đỡ nổi, người lung lay vài cái, dựa vào vách tường bên cạnh, mới miễn cưỡng không ngã xuống.
Giản Chấn Đông ở một bên đang xem ba bản báo cáo mà Giản Mạch Bạch đem đến, một lúc lâu sau ngẩng đầu lên hỏi: “Hai bản kiểm tra tương thích này là cái gì?
Con tại sao lại có bản kiểm tra sức khỏe của ta và mẹ con?”
Giản Mạch Bạch đột nhiên ngẩng đầu một cái, không dám nhìn ba bản báo cáo trước mặt, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn được nữa, ‘BốI Con bị bệnh ung thư máu! Lúc này, thứ bố nên quan tâm là thân thể của con, chứ không phải là việc tại sao con lại có bản kiểm tra sức khỏe của bố mẹ, làm sao lại làm bản kiểm tra tương thích!”
Bà chủ Giản xông tới: “Con trai, con trai! Con không nên khích động, sao bố con có thể không quan tâm con chứ.
Giản Chấn Đông tự biết mình hơi vô lý, cau cô: “Ta hỏi đơn báo cáo này, là kỳ lạ, ta và mẹ con chưa từng làm cái loại kiểm tra này: Giản Mạch Bạch siết chặt năm đấm: “Bố cùng mẹ, hai người tuân trước không phải là làm qua kiểm tra sức khỏe định kỳ nửa năm một lần sao?
Con nhờ bạn con giữ lại.
Giản Chấn Đông hiểu rồi.
Hơi nhăn cô: “Cần gì phải lén lén lút lút? Con nói với chúng ta, chúng ta chẳng lẽ sẽ không vì con trai mình, đi bệnh viện kiểm tra sao?”
“Bố con nói đúng, chúng ta chẳng lẽ sẽ nhẫn tâm để con ruột của mình chịu khổ sao?”
Giản Mạch Bạch chỉ cảm thấy khổ sở khó nhịn, nhắm mắt, nắm chặt quả đấm run rấy, đột nhiên mở mắt ra: “Tôi không cầm tờ khám sức khỏe của các người đi nhờ người làm kiểm tra, làm sao biết được các người có chịu đi phối hợp kiểm tra, có ích kỷ không chịu cứu tôi hay không, sẽ không động tay động chân làm nhiễu loạn kết quả hay không chứ?”
“Mạch, Mạch Bạch, con đang nói gì vậy! Con là con trai duy nhất của mẹ và bố!” Bà chủ Giản khiếp sợ nhìn người con trai trước mặt, bên tai còn quanh quấn lời con trai chỉ trích mình, đây là con trai của bà! Sao có thể đối xử với bà như vậy!
“Mạch Bạch, con tại sao có thể nói bố mẹ của con như vậy? Chẳng lẽ bố mẹ ở trong mắt con,ích kỷ như vậy sao, ích kỷ đến nỏi không muốn cứu đứa con ruột thịt của mình sao?”
Bà chủ Giản nước mất rơi như mưa, Giản Mạch Bạch không cử động, cười lạnh nói: “Chảng lẽ không đúng sao? Chảng lẽ hai người không ích kỷ sao? Đông Đồng thì sao?
Đồng Đồng cũng là đứa con ruột thịt của hai người! Hai người chẳng phải cũng chẳng ngó ngàng gì tới em ấy sao?”
“Đó là, đó là…
“Đó là cái gì? Đó là bởi vì thế lực nhà họ Trâm quá lớn, hai người bị Trầm Tu Cẩn uy hiếp, đúng không?”
Giản Mạch Bạch cười lạnh nhìn bà chủ Giản “Tôi làm sao dám tin tưởng các người?”
Đột nhiên một cái cú đấm bay về phía anh, “Láo xược!” Mặt Giản Chấn Đồng trâm xuống, trợn mặt nhìn anh “Chấn Đông, Chẩn Đông, đừng đánh, đừng đánh!” Bà chủ Giản đau lòng cho con trai, vội vàng ngăn hai cha con lại, ngăn lại chồng bà: “Mạch Bạch bị bệnh! Nó cũng rất lo lãng, bệnh ung thư máu đấy! Anh bảo nó có thế làm như thế nào? Nó vân còn là một đứa trẻ, nó còn chưa kết hôn, liên phải đối mặt với cái chết, nó có thể không vội sao? Nó có thể tỏ ra như không có chuyện gì sao!
Chấn Đông! Mạch Bạch là con trai chúng ta, con trai duy nhất đấy!”
Giản Chấn Đông hít thở sâu: “Mạch Bạch, con không nên nghĩ vê bồ mẹ như vậy, ta và mẹ con là bố mẹ ruột của con!”
Giản Mạch Bạch can răng không trả lời, nghĩ đến cái gì đó, vội vàng ngẩng đầu, truy hỏi: “Bố, người chäc chäc biết Tiểu Đồng đang ở đâu, đúng không?”
Anh đầy mong đợi nhìn người bố ruột trước mặt Giản Chấn Đông mím môi không nói lời nào.
Giản Mạch Bạch đưa tay bắt lấy ống tay áo của Giản Chấn Đông: “Bố, nhà chúng ta chỉ còn lại Tiểu Đồng có thể cứu con. Cầu xin bố hãy nói cho con biết Tiếu Đồng đang ở đâu đi!”
“Con nói lung tung gì vậy, con với nó còn chưa kiểm tra, làm sao biết được sẽ phù hợp với nhau?”
Giản Chấn Đóng hỏi Bà chủ Giản nói đỡ: “Tìm được Đồng Đồng, cũng sẽ có khả năng phù hợp mà”
Giản Chấn Đông phất tay một cái: “Muộn rồi, con đi về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai ta nhờ người tìm thận cho con. Cả nước nhiều người như vậy, chẳng lẽ không tìm được sao? Trong nước không có, thì đi nước ngoài, bố nhất định sẽ cứu con”
“Mạch Bạch, không nên thức đêm, nghe lời bố con, đi về ngủ trước đi, về chuyện này, bố mẹ đều sẽ giúp con.” Bà chủ Giản đau lòng cho con trai mình, nhưng biết rằng, cuống cuồng lên cũng vô ích, trước tiên chỉ có thế để cho con trai nghỉ ngơi tốt, không nên tiêu hao tinh thần và thể lực nữa Bà đưa tay ra với Giản Mạch Bạch.
“Tiểu Đồng thật sự có thể cứu con! Tiểu Đồng nhất định phù hợp! Tiểu Đồng là người duy nhất có thể cứu con!” Giản Mạch Bạch hiểu rõ lời bố anh nói, nhưng, anh không dám mạo hiểm.
Thận thì có nhiều, nhưng biết đâu, biết đâu không phù hợp với anh thì sao?
Anh không hiều, tại sao anh lại bị căn bệnh nghiêm trọng, đáng sợ như vậy, bố anh dường như cũng không quá khẩn trương.
Giản Mạch Bạch kích động hô: “Tiểu Đông mười tám tuổi năm ấy liền cho kho máu lưu lại hàng mâu, nó có nói với con, nếu như trên đời này có người bệnh, vừa vặn phù hợp với nó, thì nó sẵn sàng cứu một mạng người. Tế bào của Tiểu Đồng, con cũng điều tra qua kho tài liệu lớn rồi Chỉ có Tiểu Đồng có thể cứu con, nó còn là em gái ruột của con nữa. Bố, bố nói cho con, Tiểu Đồng đang ở đâu?”
Bà chủ Giản mặt như giấy trăng, bỏng nhiên kích động nói: “Không thể nào!”
“Cái gì mà không thể nào? Mẹ! Mẹ rốt cuộc là muốn con khỏi bệnh, hay là không khỏi đây!” Giản Mạch Bạch vội vàng hỏi.
“Không thê nào trên đời này, nào có chuyện trùng hợp như vậy?” Bà không tin, Bà không tin, Bà không tin!
“Trùng hợp cái gì? Giản Đồng là em gái con, người thân với nhau, tỷ lệ phối hợp thành công, là rất lớn”
Giản Mạch Bạch không hiểu, mẹ anh bảy giờ phản ứng khác thường như vậy là ý gì, thật kỳ là.
“Mạch Bạch!” Bà chủ Giản đột nhiên đưa tay gắt gao näm lấy quần áo Giản Mạch Bạch: “Con, con chăc không?”
Trên đời này, sẽ có chuyện trùng hợp như vậy sao?
“Mẹ, rốt cuộc mẹ làm sao thế?”
“Giản Đồng, Giản Đồng không phải con gái ta”
Bà chủ Giản sắc mặt ảm đạm, nói xong lời này, năng lượng trên người giống như đã dùng hết toàn bộ, yếu ớt ngã vào Giản Mạch Bạch.
“Mẹ, mẹ nói lung tung gì vậy!”
“Là thật đấy. Giản Đồng không phải con gái ta, con có em gái, nhưng không phải nó, lúc mẹ sinh, là đẻ thường, rất tỉnh táo, sinh ra một bé gái, có y tá phụ trách đứa trẻ vừa mới sinh ra. Chờ cô ấy làm xong, mẹ bảo cô ấy ôm cho mẹ nhìn, con gái ta, lòng bàn chân lòng không có nốt ruồi, nhưng lòng chân phải Tiểu Đồng lại có một nốt ruồi đen Ta không dám nói ra, ta nghĩ tới mang nó đến bệnh viện xét nghiệm, nhưng ông nội con thích nó như vậy, nó từ nhỏ được ông nội con mang theo bên người, nó từ nhỏ thông minh, mẹ mà mang nó đi thật, bị ông nội con biết được sẽ không tốt. Ông nội con vốn đã không thích ta” Bà cũng sợ nếu quả thật đi xét nghiệm, bị người khác biết, không chừng sẽ bị người khác suy đoán lung tung, nghĩ bà có người đàn ông khác thì phải làm Sao “Dù sao nó cũng là con gái, mẹ lúc ấy nghĩ, không ảnh hưởng tới con. Sau đó nó tự làm khổ chính mình, mẹ không ngăn cản, còn có chút vui mừng”
Giản Mạch Bạch sững sờ.
Bông nhiên, một tiếng giêu cợt cang lên: “Em cũng quá tự cho mình là đúng rồi, em cho là ông cụ sẽ cho người khác nuôi cháu gái của mình sao?” Giản Chấn Đông nói.
Bình luận facebook