-
CHƯƠNG 6: HÀNH ĐỘNG BỐI RỐI
Ninh Trừng nghe câu trả lời này ngay lập tức nở nụ cười, quay đầu nhìn Thiệu Hàm Hề.
Một người đàn ông không quá ba mươi, khí chất ôn nhu, thanh nhã, tuấn tú. Thân hình cao lớn, trông khỏe khoắn hơn Lục Mang. Nói đúng ra do Lục Mang gầy nên trông người đàn ông này có vẻ to lớn hơn.
Lần này gặp anh ta, coi như đã quen biết nhau, cô hướng về phía anh ta gật đầu một cái, “Xin chào!” Sau đó tiếp tục công việc trong tay.
Lục Mang lên tiếng hỏi: “Chuyện sắp xếp xương có thể hoàn thành trong hôm nay không?”
Ninh Trừng lắc đầu: “Ngày hôm nay khẳng định là không xong, có rất nhiều mảnh xương bị nát vụn, cần phải thông qua các phương pháp khảo cổ học để phục hồi chúng, tiến hành giám định, rồi mới sắp xếp.”
Lục Mang không nói gì nữa, quay sang Thiệu Hàm Hề: “Chúng ta ra ngoài!”
Ninh Trừng vùi đầu vào công việc, hai người quay trở lại phòng khách, ngồi xuống sofa.
Thiệu Hàm Hề cười cười hỏi Lục Mang có phải anh ta đến không đúng lúc, quấy rối bọn họ đang làm việc. Vẻ mặt quỷ dị nhưng Lục Mang làm lơ.
Thiệu Hàm Hề và Lục Mang tuy rằng không phải là anh em ruột nhưng mối quan hệ giữa hai người rất tốt. Anh ta cũng biết Lục Mang tính tình quái gở, là người cuồng công việc, khi anh không làm việc cũng chỉ thích ở một mình. Nếu như không phải lần này công ty dịch vụ cung cấp người giúp việc nhà trách cứ chuyện một người giúp việc bị dọa sợ, cả công ty đồn ầm lên căn nhà này có người biến thái, giết người điên cuồng, nên không ai dám đến. Anh ta đành phải dừng toàn bộ công việc đang tiến hành, phụng mệnh từ Hongkong sang đây, giúp Lục Mang xử lý việc vặt này.
Không ngờ, anh ta mới đổi sang một công ty khác, người giúp việc mới vào đến cửa đã tiếp tục bị dọa sợ.
Thiệu Hàm Hề ngẫm lại thấy buồn cười: “Cậu nói xem nghiên cứu tâm lý tội phạm phải giống như cậu hay sao? Cái gì mà tái hiện hiện trường án mạng, lẽ nào tên tội phạm biến thái, cậu cũng phải biến thành một bệnh nhân tâm thần?”
“Hừ!” Lục Mang nhẹ giọng đáp: “Anh nói không sai!”
Lục Mang tựa lưng vào thành ghế sofa, hai chân bắt chéo, một tay khoác lên lưng ghế, khuỷu tay bên kia chống lên thành ghế, ngón cái và ngón trỏ chống cằm, thỉnh thoảng vuốt nhẹ.
Đây chính là tư thế anh đang suy tư.
“Hung thủ đúng là một tên biến thái, hắn cắt đầu người chết, bỏ vào tủ lạnh, phần còn lại chặt thành hơn hai ngàn mảnh, chôn trong bùn đất, không có bất kỳ đạo lý gì, vẻn vẹn chỉ là muốn làm như vậy.”
"..." Thiệu hàm hề cảm thấy rợn người. Anh ta chẳng có chút nào hứng thú với mấy vụ án giết người phân thây này, cảm giác rất khó chịu, chuẩn bị rời đi: “Anh về HongKong, công ty dịch vụ giúp việc để anh tìm lại. Trước khi chưa tìm được người thích hợp, cậu tự mình giải quyết chuyện ngày ba bữa.”
Anh ta nên sớm về lại Hongkong nghiên cứu cách tăng năng suất lao động, đó mới là việc thú vị nhất.
“Tôi tự làm.” Lục Mang chào tạm biệt, ngữ khí chẳng để ý chuyện vặt đó trong lòng, ngồi yên không nhúc nhích.
“Cấm ăn món mì Ý và nước cốt chanh!” Thiệu Hàm Hề lên tiếng cảnh cáo, “Cậu nhìn cậu đi, suốt ngày ăn uống như thế, gầy đến mức gió thổi sắp bay rồi. Có phải cậu sắp sửa lại nói như vậy càng tốt, sau đó đi đâu cũng tiện, khỏi cần nhờ đến phương tiện giao thông? Loại chuyện hài nhạt nhẽo này chỉ có tác dụng với Kiệt Bảo.”
Lục Mang bỏ tay xuống, hai tay đan vào nhau, bỏ ra sau gáy, nhìn Thiệu Hàm Hề, chuyển đề tài: “Stefanie thế nào rồi?”
Đề tài này nhanh chóng kích thích Thiệu Hàm Hề, anh ta lại ngồi xuống, ra vẻ muốn thanh toán nợ cũ: “Từ thành phố Hồng sang Hongkong gần như vậy, cậu về nước nửa năm mà chưa đến thăm mẹ mình một lần! Lục Mang, có phải cậu chắc chắn rằng Phi Tuyết sẽ chăm sóc Stefanie? Đừng quên, cậu mới là con trai của bà ấy. Anh và Phi Tuyết có làm nhiều thế nào cũng không hiệu quả bằng một câu quan tâm của cậu.”
Stefanie là mẹ của Lục Mang, tên tiếng Trung là Kiều Tử San, mang hai dòng máu Trung-Anh, mẹ anh là thuộc dòng dõi quý tộc Anh Quốc, vốn dĩ cả nhà họ Lục đều sống tại London. Thế nhưng, ba, anh trai và chị gái của Lục Mang xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong một sự cố máy, trong nhà chỉ còn hai mẹ con.
Lục Mang lo lắng khí hậu u ám ở Anh sẽ không tốt cho việc khôi phục tâm lý cho mẹ mình nên chuyển bà đến Hong Kong. Kiều Phi Tuyết là cháu họ của Kiều Tử San, sống bên cạnh bà. Thiệu Hàm Hề và Lục Mang từ nhỏ đã rất thân thiết, trong nhà không có ba mẹ nên gọi Kiều Tử San là mẹ. Còn Lục Mang quen gọi bà bằng tên tiếng Anh.
Lục Mang vẫn còn đang ngẫm nghĩ xem giải thích lý do vì sao không trở về HongKong.
Hai mắt Thiệu Hàm Hề đột nhiên tỏa sáng, sải bước dài đến bên cạnh Lục Mang, ngồi xuống, cười cười: “Không phải là do Stefanie gán ghép cậu với Phi Tuyết nên cậu sợ không dám về nhà chứ? Sao anh cảm thấy cậu nên suy nghĩ một chút cho cô ta nhỉ. Tuổi cậu không còn nhỏ, sang năm đã ba mươi. Phi Tuyết thích cậu, anh thấy hai người rất đẹp đôi. Bên cạnh cậu đã có người phụ nữ, anh không cần quan tâm suốt ngày đi lo tìm người giúp việc cho cậu. Một mũi tên hạ hai con chim!”
Lục Mang đứng phắt dậy, tiến sát đến bên cạnh Thiệu Hàm Hề, cầm cánh tay lôi anh ta ra phía cửa: “Thiệu Hàm Hề, anh đi được rồi, chuyện người giúp việc để tôi lo. Tuần sau tôi sẽ đi Hongkong.”
Anh luôn nói năng từ tốn, nhưng lần này lại dùng tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt Thiệu Hàm Hề đã bị tống ra khỏi nhà. Vậy mà bên tai anh vẫn không thể thanh tĩnh lại.
“Song điêu … Song điêu … Song điêu …” Kiệt Bảo lặp đi lặp lại từ mới.
Lục Mang cau chặt trán, nhớ ra mình chưa nói với Thiệu Hàm Hề chuyện Kiệt Bảo lại phát bệnh. Anh đi đến trước mặt Kiệt Bảo, cúi người, giọng nghiêm túc: “Là một mũi tên hạ hai con chim. Cậu chưa tốt nghiệp tiểu học à?”
“Tốt nghiệp tiểu học … Tốt nghiệp tiểu học … Tốt nghiệp tiểu học …” Kiệt Bảo lặp đi lặp lại mấy từ này, Lục Mang không cách nào ấn nút sau lưng để nó im lặng lại.
“Kỳ lạ, Kiệt Bảo không phải là người máy sao? Nó cũng cần phải tốt nghiệp tiểu học?” Ninh Trừng vừa vặn bước ra.
Là do cô nghe trong phòng khách không còn giọng nói của Thiệu Hàm Hề, nên đoán anh ta đã rời đi. Vừa ra đến đây đã nghe Lục Mang cười nhạo Kiệt Bảo bằng cấp thấp. Thì ra anh không chỉ chế nhạo một mình cô bằng cấp thấp!
Ninh Trừng cười cười, giải thích vì sao cô tạm ngừng: “Tôi đói! Về ăn trưa, chiều tôi quay lại. Ngày hôm nay có thể ra được một ít manh mối.”
“Hừm! Cô có nghĩ ra được không … Thời gian cô đi qua đi lại trên đường có thể đủ để cô tìm ra được ‘hai chút’ manh mối? Một ít manh mối e rằng ngay cả Kiệt Bảo ăn cũng không đủ.” Lục Mang hất cằm về hướng nhà bếp: “Trong bếp có mì, có dầu ôliu, chanh cũng có.”
“…” Ninh Trừng trợn tròn mắt nhìn anh đi về hướng phòng thí nghiệm. Cô ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng quyết định nghe theo sự sắp xếp của Lục Mang.
Cô còn nhờ chuyện sắp xếp bốn bộ hài cốt để chớp lấy cơ hội gia nhập Viên nghiên cứu. Theo như Thường Tử Dương nói, cương vị này không chỉ là pháp y mà còn kiêm chức trợ lý cho Lục Mang. Một nhân vật như vậy, cô dĩ nhiên không thể đắc tội.
Ninh Trừng ra bếp, nhanh chóng tìm được mì, dầu ôliu, chanh; ngoài ra, không tìm được bất cứ nguyên liệu nấu ăn nào khác. Bình thường cô nấu cơm, cho dù là món cơm rang trứng đơn giản vẫn có đầy đủ gia vị, sắc hương vị đủ cả. Còn nhà bếp này là gian bếp keo kiệt nhất mà cô từng thấy, tuy rằng được trang trí rất xa hoa.
Đương nhiên, dựa vào tay nghề nấu nướng của mình, một dĩa mì đơn giản cũng được cô trang trí rất bắt mắt.
Cô cắt chanh thành những lát mỏng, đặt xung quanh viền dĩa, phết thêm chút dầu ôliu khiến cho dĩa mì lấp lánh, nhìn là thèm.
Ninh Trừng bưng dĩa mì, ngồi xuống bàn ăn, tay phải cầm nĩa, chuẩn bị cho vào miệng, liền xuất hiện ngón tay với các khớp rõ ràng cầm chiếc dĩa hình bầu của cô dục đi mất.
Lục Mang xẻ một nửa phần mì vào dĩa trước mặt anh, không quan tâm đến phần lát chanh cô cất công trang trí tỉ mỉ. Trả nửa phần mì còn lại về phía cô, ngồi xuống, bắt đầu ăn.
Ninh Trừng nhìn hành động tự nhiên của Lục Mang, thầm nghĩ anh không sợ cô hạ độc sao? Không đúng, bản thân cô cũng ăn, chắc chắn sẽ không có độc.
Anh ăn trước, bỗng nhiên nhìn về phía cô: “Ngày mai tôi muốn ăn chanh. Dĩ nhiên, không cần cô rửa!”
Ninh Trừng phá lên cười, nhớ đến lúc sáng cô coi anh là sát thủ biến thái liên hoàn.
Lục Mang nhìn người phụ nữ cười đến mức sắp nằm nhoài ra bàn, “Chị giúp việc nhà hôm nay đã bị dọa chạy. Bàn hai ngày nay không ai lau. Cô xác định chiếc áo lông của cô có thể dùng làm khăn lau?”
Ninh Trừng ngẩng đầu, dùng ngón tay chà chà trên mặt bàn: “Hai ngày không lau cũng đâu có dơ.”
Cười đủ rồi, cô bắt đầu ăn mì.
“Bởi vì do tôi lau sạch hơn chị giúp việc ấy!” Lục Mang bỗng dưng nhớ ra anh đã quên giải thích với Thiệu Hàm Hề.
Thứ nhất, chị giúp việc không phải là bị dọa sợ. Chuyện để xương sọ trong tủ lạnh anh cũng đã nói rõ từ trước với chị ta. Khi ấy, chị ta không hề có biểu hiện sợ sệt, mà phần nhiều là hiếu kỳ.
Thế nhưng, tất cả là do cách chị ta làm việc ẩu tả. Anh là một người luôn có yêu cầu rất cao trong công việc, có thể nói là hà khắc; cho nên anh không thể nào tha thứ tính cách này. Vì vậy, anh yêu cầu công ty dịch vụ thay người. Tuy nhiên anh không hiểu sự việc sau này phát sinh thế nào mà anh bị lọt và danh sách đen. Không cần hỏi anh cũng biết, nhưng chẳng thèm quản, những chuyện này chẳng hơi đâu khiến anh tốn tinh lực.
Ninh Trừng ăn mì, cùng suy nghĩ vấn đề giống Lục Mang. Khi Thiệu Hàm Hề nhắc đến chuyện người giúp việc, cô đã ngừng công việc trong tay, nên nghe được. Cô biết rõ người giúp việc ấy hiểu lầm anh. Tại sao anh không giải thích?
Cô hơi ngần ngại: “À! Chuyện kia, tôi không phải cố tình nói những chữ khó nghe về anh với Đội phó Lâm, lúc đó tôi đã phản ứng thái quá!” Trong đầu cô đột nhiên nảy ra ý nghĩ: “Để biểu lộ sự áy náy, trong thời gian anh chưa tìm được người giúp việc, tôi có thể giúp anh, tài nghệ nấu nướng của tôi rất khá. Hơn nữa, việc sắp xếp lại các mảnh xương này không chỉ làm trong ngày một ngày hai, ít nhất cần đến một tuần, hoặc hơn. Bây giờ tôi vẫn chưa thể xác định.”
Ninh Trừng nói một thôi một hồi nhưng Lục Mang không có bất kỳ phản ứng nào, cô nghĩ anh không đồng ý, nên cũng im lặng, tiếp tục ăn mì. Cô hiểu tính cách của những người như anh, rất ghét người lạ xông vào không gian riêng tư của mình.
Đến khi Ninh Trừng ăn xong thì Lục Mang cũng dùng xong bữa, anh lau miệng. Lúc này mới ngẩng đầu nhìn cô: “Sáng, tôi chỉ ăn cháo. Trưa, cơm. Tối, ăn mì. Ba bữa đều phải có chanh.” Dứt lời, anh đi về phía phòng thí nghiệm.
Nghe anh nói như vậy nghĩa là anh đã đồng ý với đề nghị của cô.
Ba bữa đều phải có chanh?
Anh thích ăn chanh đến mức nào cơ chứ? Cô cười cười, chợt cảm giác không thể tin nổi.
Cô đứng dậy dọn dẹp bàn ăn, rửa chén dĩa, lau dọn nhà bếp rồi quay về phòng thí nghiệm.
Lục Mang đang ngồi nhìn những mảnh xương vỡ.
Ninh Trừng tiếp tục công việc. Anh cũng rút một vài mảnh xương trong túi du lịch, đặt vào một vị trí thích hợp.
Không gian rất yên tĩnh, hai người đều không ai nói gì. Những mảnh xương trong túi dần dần được di chuyển lên mặt bàn.
Mãi cho đến khi sắc trời tối dần, Ninh Trừng mới ý thức được đã trễ.
“Giáo sư Lục, trước tiên tôi nói với anh những chuyện tôi đã phát hiện được.” Ninh Trừng cầm tờ giấy ghi chú của cô trên mặt bàn lên.
“Ừm!”
“Đầu tiên, đây là xương của bốn nạn nhân, từ trong hình thái xương bước đầu có thể phán định là hai nam một nữ, trong đó người phụ nữ đang mang thai, thai nhi trong thời kỳ phá triển, đã thành hình. Nhưng tại sao chỉ có ba bộ xương sọ?”
“Có hai khả năng: chưa tìm ra được phần xương đầu của thai nhi, khả năng thứ hai bị hung thủ đạp nát thành những mảnh vụn và đã mất.”
Ninh Trừng hít một hơi thật sâu, cô bỗng nhiên cảm thấy đầu đau dữ dội, phảng phất có ai đó đạp lên đầu mình, cô đổ người về trước, tay nắm chặt cạnh bàn, tay kia vịn trán.
“Xảy ra chuyện gì?” Lục Mang trông thấy sắc mặt Ninh Trừng trắng bệch, nhanh chân đến trước mặt, không nói hai lời, trực tiếp bế cô lên, đi ra cửa.
“…”
Hành động của anh khiến cô bị dọa sợ, hai tay ôm đầu. Một lúc lâu sau mới tỉnh táo lại, quay đầu nhìn anh.
Tầm mắt hai người bỗng chốc giao nhau.
Last edited by a moderator:
Bình luận facebook