-
Chương 7: Góc nhìn của bạn bè thành tương
Để kết giao với nhiều người phụ nữ hơn, tôi đã mở 1 quán bar xa hoa ở khu tấc đất tấc vàng như này, đối với loại phú nhị đại rảnh rỗi như tôi mà nói, 1 đêm hoàn hảo nên cùng mấy cô gái nhỏ mới quen uống 1 ít rượu cùng với giai điệu tình yêu, sau đó….làm thêm nhiều việc khác. Nhưng hiện giờ, tôi lại không thể không ngồi đây lãng phí thời gian, uống rượu giải sầu với 1 người đàn ông lớn tuổi có gia đình.
Anh ta tên Thành Tương, là bạn bè của tôi, cậu ta là tổng tài trăm công ngàn việc của 1 tập đoàn lớn. Mặc dù trong mắt những người khác, vị băng sơn tổng tài này thật đáng sợ, nhưng với tư cách là 1 trong những người bạn hiếm hoi của cậu ta, tôi biết rất rõ, cái tên chó chết này nhìn bộ dáng con người, thật ra đôi lúc khiến người khác không thể nhìn thẳng, ví dụ như lúc uống say này đây.
Đàn ông lúc uống say như biến thành người khác, trầm ổn thành thục cái gì đều bị ném hết, lúc này đây, đôi mắt cậu ta cứ vô hồn nhìn về phía trước, trong miệng không ngừng ai oán chẳng khác gì oán phụ. Hoàn toàn không còn bộ dáng tôn nghiêm của tổng tài nữa.
“Tại sao Du Du lại giận tao? Đây cũng đâu phải lỗi của mình tao đâu, tao biết cô ấy chắc chắn thích con hồ ly tinh Giản Trinh kia hơn! Chứ nếu không thì tại sao Du Du cúp điện thoại của tao mà không treo điện thoại của Giản Trinh?”
Này người anh em, cậu gọi vợ mình là hồ ly tinh thực sự không có vấn đề gì à?
“Du Du bảo tao không quan tâm đến con cái, còn muốn tao quan tâm thế nào nữa? Thành Quỳnh Ngọc muốn gì tao cũng mua cho nó, tên oắt con này nhất định đã len lén nói xấu tao với Du Du rồi, nếu không cô ấy cũng không đối xử với tao như thế!”
Tình phụ tử giữa cậu và Thành Quỳnh Ngọc đã căng thẳng đến độ vu hãm lẫn nhau rồi sao!
“Trước đây Du Du không như vậy, trước đây tao nói gì cô ấy đều nói được, hay là do tao già rồi nên cô ấy không thích nữa?”
Tôi đang nhấp 1 ngụm rượu, nghe câu này suýt nữa phun ra ngoài, nói cái gì vậy, người nào không biết còn tưởng cậu là phi tử trong cung đang oán trách nhan sắc xuống cấp của bản thân đấy.
Cái tên “Du Du” mà tên ma men này đang nói chính là tình nhân của cậu ta. Ừm, nói là tình nhân cũng không đúng cho lắm, tuy rằng trong mắt mọi người, cô gái Giang Du kia đúng thật là tình nhân, nhưng tôi biết rất rõ, 2 người này chưa từng ngủ với nhau.
Cái tên Thành Tương này thật đáng buồn, hơn 30 mấy tuổi rồi vẫn còn là trai tân. Nói ra thì chắc không ai tin, nhưng sự thực thì đúng là như thế, tuy rằng cậu ta có 1 cô vợ xinh đẹp, 1 đứa con trai thông minh, còn có tình nhân không thể không yêu, nhưng tên này vẫn chưa từng làm việc đó.
Đứa trẻ Thành Quỳnh Ngọc kia là do cậu ta với vợ đi ra nước ngoài nhờ người đẻ thuê. Thứ nhất là bởi vì 2 người họ không có thời gian làm cái hoạt động sinh con đó, thứ 2, 2 người bọn họ ngoài mặt là vợ chồng nhưng thực chất là tình địch, như nước với lửa, sao có thể ngủ chung 1 giường? Nếu không có Giang Du sống cùng, 2 người này cũng chẳng biết cãi nhau thành cái dạng gì. Ai mà không biết đều ghen tị Thành Tương tề nhân chi phúc (*), chỉ có người thông minh như tôi mới biết, căn bản đều là hậu cung của Giang Du.
(*): Tề nhân chi phúc: hưởng phước 1 chồng lắm vợ
Má ơi, lần nào nghĩ lại cũng buồn cười thật sự, Thành Tương già đầu như vậy rồi mà vẫn là trai tân, quả thực quá thê thảm.
Tôi cũng lấy điều này mà trêu chọc cậu ta, lúc đấy cậu ấy không say, bày ra cái vẻ mặt lạnh lẽo bá đạo tổng tài, cười nhạt rồi nói với tôi: “Mày nghĩ rằng tình cảm của tao với Du Du cần phải có thứ tình dục nông cạn đấy à?”
Dạ dạ dạ, cậu đối với cô ấy không có tình dục. Hoàn toàn xem người ta là mẹ luôn rồi đấy chứ, tôi nghĩ thầm, cứ như nòng nọc nhỏ tìm mẹ ấy, đúng không. Tôi cũng được nhìn thấy thái độ của cậu ta với Giang Du lúc mười mấy tuổi, cứ lẽo đẽo đi theo cô ấy, làm tôi nhớ đến chú cún nhà mình. Nhiều năm như vậy, được tận mắt chứng kiến sự si mê của cậu ta với Giang Du, tôi từ không hiểu gì tập thành được thói quen, cũng chẳng muốn nói gì nhiều.
Có điều, chuyện này tôi cũng biết 1 chút tin tức, là do Thành Tương lúc uống say kể lại. Có người nói lúc Giang Du còn bé bị tên cha dượng súc sinh làm hại, thế nên chuyện đó đã trở thành bóng ma tâm lý trong lòng cô ấy.
Lúc Thành Tương mới biết chuyện này, suýt chút nữa là không kiềm chế được, trực tiếp tìm tên cha dượng đó tính sổ, biết tin đối phương chết rồi liền tìm đến phần mộ của ông ta, bới tung tất cả mọi thứ lên. Ngay cả đào mộ cũng đã làm rồi, có thể thấy được cậu ta tức giận như thế nào.
Cũng bởi vì thế, cậu ta nào dám đưa ra loại yêu cầu đó với Du Du của mình, dù sao thì tôi cũng có cảm giác cậu ta không có gan chó đâu. Bình thường chỉ cần Giang Du nhíu mày 1 cái là cậu ta đã ân cần hỏi han, sợ Giang Du không thoải mái, nếu chuyện này thật sự ảnh hưởng đến tâm lý của Giang Du, Thành Tương không chừng còn đau lòng đến độ lấy cái chết tại tội. Đúng vậy, cậu ta chính là người đàn ông luôn sợ hãi khi đối mặt với Giang Du. Nếu như để mấy fans cuồng của cậu ta nhìn thấy bộ dáng chó con khi đối mặt tới Giang Du kia, không chừng sẽ bị hù chết mất.
Tôi buồn bực ngồi nghe con ma men này lải nhải, 1 lúc sau, cậu ta bắt đầu làm ầm lên, muốn Du Du đừng đi, tôi nghe mà đau hết cả đầu, lấy điện thoại của cậu ta gọi cho Giang Du. Không thể chịu đựng nổi cái tên này nữa, thật muốn sang tay cậu ta, không thể để tên này tiếp tục ở đây tra tấn lỗ tai với đôi mắt của tôi được.
Giang Du rất nhanh liền tới, tôi đỡ cái con ma men Thành Tương đang mềm oặt ra này, đứng chờ ở cửa, thấy cô ấy xuống xe, tôi liền vội vã vẫy tay: “Bên này này, Giang Du, ở chỗ này, mau tới mau tới, tên này làm tôi phiền chết đi được, chị mau mang nó đi đi!”
Thành Tương vẫn đang say rượu, nghe thấy tôi nhắc đến Giang Du, trong nháy mắt liền ngẩng đầu, chạy vọt đến trước mắt cô ấy rồi dừng lại, vươn tay kéo kéo áo. 1 người đàn ông lạnh lùng cao 1m8 lại làm cái động tác này, ờ mây dinh thật!
Nhìn cái cảnh tượng này lại làm tôi thấy đau mắt!
Thành Tương vẫn còn say quắc cần câu, vừa nhìn Giang Du vừa gọi Du Du, sau đó thay đổi lời nói, gọi cô ấy là cô giáo, từ ngữ bao năm nay chưa từng gọi, giờ lại thốt ra khỏi miệng tên đấy.
“Cô giáo, chị đến rồi, có thể ở lại lâu hơn được không? Đừng đi có được không?”
“Cô giáo, chị nói chỉ cần tôi cần chị, chị sẽ không rời đi”
“Chị đã hứa rồi, cô giáo”
Giang Du hình như bị lời nói mê man của cậu ta làm sững sờ: “Tôi có nói rằng sẽ đi đâu” Cô biết rõ, không nên nói đạo lý với mấy con ma men.
Được rồi, cái con ma men Thành Tương này không nghe tôi giảng đạo lý, nhưng Giang Du nói thì lại nghe. Nhìn Thành Tương được câu nói đó yên lòng, thở dài nhẹ nhõm, vẻ mặt hài lòng, ngoan ngoãn đi theo Giang Du, tôi trợn mắt.
Giang Du kéo con ma men đó đến tạm biệt tôi, tôi gãi gãi đầu, nhìn bộ dáng ngốc nghếch của Thành Tương trong mắt Giang Du, xuất phát từ tình nghĩa anh em gì gì đấy, ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại nói thêm 1 câu, tôi nói: “Giang Du, vừa nãy Thành Tương cứ khóc lóc kể với tôi, bảo rằng chị giận nó, chắc chị biết, tên này rất quan tâm chị, chỉ cần chị không thoải mái là nó lo muốn chết, nếu như mọi chuyện không có gì to tát thì chị đừng giận nó nữa”
Giang Du sửng sốt 1 chút, quay đầu nhìn sang Thành Tương, nhón chân xoa xoa ót của hắn: “Tôi không giận cậu”
Thành Tương làm bộ đáng thương, hít mũi 1 cái: “Thật không?”
Giang Du: “Ừm”
Thấy bọn họ tay trong tay chuẩn bị về nhà, trong lòng tôi ít nhiều cũng thấy yên tâm, vừa định quay về quán bar, tôi chợt thấy Thành Tương quay đầu lại, nhếch mép mỉm cười tỏ vẻ khen ngợi, đôi mắt trong veo, hoàn toàn không có cảm giác bị say.
Đm, thằng chó chết, vừa nãy con mẹ nó là mày cố ý lợi dụng ông đây à?
Anh ta tên Thành Tương, là bạn bè của tôi, cậu ta là tổng tài trăm công ngàn việc của 1 tập đoàn lớn. Mặc dù trong mắt những người khác, vị băng sơn tổng tài này thật đáng sợ, nhưng với tư cách là 1 trong những người bạn hiếm hoi của cậu ta, tôi biết rất rõ, cái tên chó chết này nhìn bộ dáng con người, thật ra đôi lúc khiến người khác không thể nhìn thẳng, ví dụ như lúc uống say này đây.
Đàn ông lúc uống say như biến thành người khác, trầm ổn thành thục cái gì đều bị ném hết, lúc này đây, đôi mắt cậu ta cứ vô hồn nhìn về phía trước, trong miệng không ngừng ai oán chẳng khác gì oán phụ. Hoàn toàn không còn bộ dáng tôn nghiêm của tổng tài nữa.
“Tại sao Du Du lại giận tao? Đây cũng đâu phải lỗi của mình tao đâu, tao biết cô ấy chắc chắn thích con hồ ly tinh Giản Trinh kia hơn! Chứ nếu không thì tại sao Du Du cúp điện thoại của tao mà không treo điện thoại của Giản Trinh?”
Này người anh em, cậu gọi vợ mình là hồ ly tinh thực sự không có vấn đề gì à?
“Du Du bảo tao không quan tâm đến con cái, còn muốn tao quan tâm thế nào nữa? Thành Quỳnh Ngọc muốn gì tao cũng mua cho nó, tên oắt con này nhất định đã len lén nói xấu tao với Du Du rồi, nếu không cô ấy cũng không đối xử với tao như thế!”
Tình phụ tử giữa cậu và Thành Quỳnh Ngọc đã căng thẳng đến độ vu hãm lẫn nhau rồi sao!
“Trước đây Du Du không như vậy, trước đây tao nói gì cô ấy đều nói được, hay là do tao già rồi nên cô ấy không thích nữa?”
Tôi đang nhấp 1 ngụm rượu, nghe câu này suýt nữa phun ra ngoài, nói cái gì vậy, người nào không biết còn tưởng cậu là phi tử trong cung đang oán trách nhan sắc xuống cấp của bản thân đấy.
Cái tên “Du Du” mà tên ma men này đang nói chính là tình nhân của cậu ta. Ừm, nói là tình nhân cũng không đúng cho lắm, tuy rằng trong mắt mọi người, cô gái Giang Du kia đúng thật là tình nhân, nhưng tôi biết rất rõ, 2 người này chưa từng ngủ với nhau.
Cái tên Thành Tương này thật đáng buồn, hơn 30 mấy tuổi rồi vẫn còn là trai tân. Nói ra thì chắc không ai tin, nhưng sự thực thì đúng là như thế, tuy rằng cậu ta có 1 cô vợ xinh đẹp, 1 đứa con trai thông minh, còn có tình nhân không thể không yêu, nhưng tên này vẫn chưa từng làm việc đó.
Đứa trẻ Thành Quỳnh Ngọc kia là do cậu ta với vợ đi ra nước ngoài nhờ người đẻ thuê. Thứ nhất là bởi vì 2 người họ không có thời gian làm cái hoạt động sinh con đó, thứ 2, 2 người bọn họ ngoài mặt là vợ chồng nhưng thực chất là tình địch, như nước với lửa, sao có thể ngủ chung 1 giường? Nếu không có Giang Du sống cùng, 2 người này cũng chẳng biết cãi nhau thành cái dạng gì. Ai mà không biết đều ghen tị Thành Tương tề nhân chi phúc (*), chỉ có người thông minh như tôi mới biết, căn bản đều là hậu cung của Giang Du.
(*): Tề nhân chi phúc: hưởng phước 1 chồng lắm vợ
Má ơi, lần nào nghĩ lại cũng buồn cười thật sự, Thành Tương già đầu như vậy rồi mà vẫn là trai tân, quả thực quá thê thảm.
Tôi cũng lấy điều này mà trêu chọc cậu ta, lúc đấy cậu ấy không say, bày ra cái vẻ mặt lạnh lẽo bá đạo tổng tài, cười nhạt rồi nói với tôi: “Mày nghĩ rằng tình cảm của tao với Du Du cần phải có thứ tình dục nông cạn đấy à?”
Dạ dạ dạ, cậu đối với cô ấy không có tình dục. Hoàn toàn xem người ta là mẹ luôn rồi đấy chứ, tôi nghĩ thầm, cứ như nòng nọc nhỏ tìm mẹ ấy, đúng không. Tôi cũng được nhìn thấy thái độ của cậu ta với Giang Du lúc mười mấy tuổi, cứ lẽo đẽo đi theo cô ấy, làm tôi nhớ đến chú cún nhà mình. Nhiều năm như vậy, được tận mắt chứng kiến sự si mê của cậu ta với Giang Du, tôi từ không hiểu gì tập thành được thói quen, cũng chẳng muốn nói gì nhiều.
Có điều, chuyện này tôi cũng biết 1 chút tin tức, là do Thành Tương lúc uống say kể lại. Có người nói lúc Giang Du còn bé bị tên cha dượng súc sinh làm hại, thế nên chuyện đó đã trở thành bóng ma tâm lý trong lòng cô ấy.
Lúc Thành Tương mới biết chuyện này, suýt chút nữa là không kiềm chế được, trực tiếp tìm tên cha dượng đó tính sổ, biết tin đối phương chết rồi liền tìm đến phần mộ của ông ta, bới tung tất cả mọi thứ lên. Ngay cả đào mộ cũng đã làm rồi, có thể thấy được cậu ta tức giận như thế nào.
Cũng bởi vì thế, cậu ta nào dám đưa ra loại yêu cầu đó với Du Du của mình, dù sao thì tôi cũng có cảm giác cậu ta không có gan chó đâu. Bình thường chỉ cần Giang Du nhíu mày 1 cái là cậu ta đã ân cần hỏi han, sợ Giang Du không thoải mái, nếu chuyện này thật sự ảnh hưởng đến tâm lý của Giang Du, Thành Tương không chừng còn đau lòng đến độ lấy cái chết tại tội. Đúng vậy, cậu ta chính là người đàn ông luôn sợ hãi khi đối mặt với Giang Du. Nếu như để mấy fans cuồng của cậu ta nhìn thấy bộ dáng chó con khi đối mặt tới Giang Du kia, không chừng sẽ bị hù chết mất.
Tôi buồn bực ngồi nghe con ma men này lải nhải, 1 lúc sau, cậu ta bắt đầu làm ầm lên, muốn Du Du đừng đi, tôi nghe mà đau hết cả đầu, lấy điện thoại của cậu ta gọi cho Giang Du. Không thể chịu đựng nổi cái tên này nữa, thật muốn sang tay cậu ta, không thể để tên này tiếp tục ở đây tra tấn lỗ tai với đôi mắt của tôi được.
Giang Du rất nhanh liền tới, tôi đỡ cái con ma men Thành Tương đang mềm oặt ra này, đứng chờ ở cửa, thấy cô ấy xuống xe, tôi liền vội vã vẫy tay: “Bên này này, Giang Du, ở chỗ này, mau tới mau tới, tên này làm tôi phiền chết đi được, chị mau mang nó đi đi!”
Thành Tương vẫn đang say rượu, nghe thấy tôi nhắc đến Giang Du, trong nháy mắt liền ngẩng đầu, chạy vọt đến trước mắt cô ấy rồi dừng lại, vươn tay kéo kéo áo. 1 người đàn ông lạnh lùng cao 1m8 lại làm cái động tác này, ờ mây dinh thật!
Nhìn cái cảnh tượng này lại làm tôi thấy đau mắt!
Thành Tương vẫn còn say quắc cần câu, vừa nhìn Giang Du vừa gọi Du Du, sau đó thay đổi lời nói, gọi cô ấy là cô giáo, từ ngữ bao năm nay chưa từng gọi, giờ lại thốt ra khỏi miệng tên đấy.
“Cô giáo, chị đến rồi, có thể ở lại lâu hơn được không? Đừng đi có được không?”
“Cô giáo, chị nói chỉ cần tôi cần chị, chị sẽ không rời đi”
“Chị đã hứa rồi, cô giáo”
Giang Du hình như bị lời nói mê man của cậu ta làm sững sờ: “Tôi có nói rằng sẽ đi đâu” Cô biết rõ, không nên nói đạo lý với mấy con ma men.
Được rồi, cái con ma men Thành Tương này không nghe tôi giảng đạo lý, nhưng Giang Du nói thì lại nghe. Nhìn Thành Tương được câu nói đó yên lòng, thở dài nhẹ nhõm, vẻ mặt hài lòng, ngoan ngoãn đi theo Giang Du, tôi trợn mắt.
Giang Du kéo con ma men đó đến tạm biệt tôi, tôi gãi gãi đầu, nhìn bộ dáng ngốc nghếch của Thành Tương trong mắt Giang Du, xuất phát từ tình nghĩa anh em gì gì đấy, ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại nói thêm 1 câu, tôi nói: “Giang Du, vừa nãy Thành Tương cứ khóc lóc kể với tôi, bảo rằng chị giận nó, chắc chị biết, tên này rất quan tâm chị, chỉ cần chị không thoải mái là nó lo muốn chết, nếu như mọi chuyện không có gì to tát thì chị đừng giận nó nữa”
Giang Du sửng sốt 1 chút, quay đầu nhìn sang Thành Tương, nhón chân xoa xoa ót của hắn: “Tôi không giận cậu”
Thành Tương làm bộ đáng thương, hít mũi 1 cái: “Thật không?”
Giang Du: “Ừm”
Thấy bọn họ tay trong tay chuẩn bị về nhà, trong lòng tôi ít nhiều cũng thấy yên tâm, vừa định quay về quán bar, tôi chợt thấy Thành Tương quay đầu lại, nhếch mép mỉm cười tỏ vẻ khen ngợi, đôi mắt trong veo, hoàn toàn không có cảm giác bị say.
Đm, thằng chó chết, vừa nãy con mẹ nó là mày cố ý lợi dụng ông đây à?
Bình luận facebook