• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tình yêu nhỏ của Đại Thành (1 Viewer)

  • Chương 12

Mạnh Đa nhìn Mạc Thanh Ngải quay mặt, đôi mắt đơn giản trong trẻo lại hiện lên một tia phức tạp, đây có được coi là cơ hội của anh không?



Mạc Thanh Ngải cực kỳ mất hình tượng ngồi ôm quả dưa hấu trên ghế sô pha, trong miệng cũng đầy dưa hấu mát lạnh, thấy Nhan Hàn Thành đi ra từ phòng tắm, đột nhiên cô nhớ tới chuyện công tác, nói không rõ ràng: “Này, #@%#%#...”



Nhan Hàn Thành liếc Mạc Thanh Ngải đầy vẻ ghét bỏ, cầm khăn bông lau tóc: “Nuốt hết đi rồi nói.”



Mạc Thanh Ngải cố gắng nuốt dưa hấu trong miệng xuống, nói lại: “Nhan Hàn Thành, mai tôi sẽ đi công tác ở Nhật Bản.”



Đi công tác?



Con ngươi Nhan Hàn Thành tối lại: “Bao lâu? Với ai?”



“Khoảng ba, bốn ngày. Đi cùng Mạnh Đa. À, chắc anh không biết Mạnh Đa, đó là thực tập sinh ở tòa soạn chúng tôi, chụp ảnh rất đẹp.”



Cô gái này đúng là đã ném cho anh quả bom. Anh về vì muốn nhìn thấy vẻ mặt mong đợi của cô, vậy mà lại bị cô chế giễu, giờ còn muốn chạy ra nước ngoài công tác, hơn nữa còn ngu ngốc hỏi anh có biết Mạnh Đa không, xin lỗi, anh đã biết rõ từ lâu rồi.



“Sao lại đột ngột vậy?”



“Là nhiệm vụ, sáng nay tôi mới biết.”



“Cô đã chuẩn bị xong hành lý chưa? Nhớ sửa tật ném đồ lung tung của cô, ra nước ngoài đừng để mất mặt.”



Mạc Thanh Ngải để dưa hấu xuống, nghi ngờ nhìn Nhan Hàn Thành, kỳ lạ, lần này anh châm chọc cô mà cô không thấy khó chịu như trước nữa, dẫm lên ghế sô pha đi đến bên cạnh Nhan Hàn Thành: “Thật ra anh sợ vài ngày không nhìn thấy tôi sẽ nhớ tôi đúng không? Nếu quan tâm tôi thì nói thẳng ra đi, tôi sẽ không cười anh đâu.”



Nhan Hàn Thành nghiêng đầu, kề sát mặt vào Mạc Thanh Ngải, giọng nói khàn khàn quyến rũ: “Không tệ, cô đã bắt đầu tự tin vào bản thân mình rồi. Người ta nói không sai… Cây không có vỏ sẽ chết, người không biết xấu hổ sẽ thành người vô địch thiên hạ, chúc mừng, cô đã trở thành người vô địch thiên hạ rồi.”



Gì vậy… Mạc Thanh Ngải làm mặt quỷ, sau đó mới phát hiện khoảng cách giữa mình và Nhan Hàn Thành quá gần, nhìn đôi môi mỏng có vẻ mềm mại của Nhan Hàn Thành cô bất giác nuốt nước bọt, vươn lưỡi liếm liếm môi.



Đôi mắt Nhan Hàn Thành dấy lên ngọn lửa, vốn định trêu đùa người này, ai ngờ lại bị cô quyến rũ: “Mạc Thanh Ngải, tôi cho cô hai giây để tự cách xa người tôi, nếu không hậu quả cô tự chịu.”



Hả? Anh ta nói gì thế?



Một, hai. . . . . .



Nhan Hàn Thành vươn tay nắm ót Mạc Thanh Ngải, đôi môi áp vào môi cô, đầu lưỡi cũng nhanh chóng luồn vào khoang miệng, quấn quýt, nếm hương vị ngọt ngào của dưa hấu còn sót lại trong miệng.



Mạc Thanh Ngải nhắm mắt lại phối hợp, trong đầu không ngừng tưởng tượng hình ảnh tươi đẹp, đôi môi Nhan Hàn Thành… Đúng là mềm mại như cô nghĩ, giống như một viên kẹo dẻo ngọt ngào.



Đưa tay ôm cổ Nhan Hàn Thành, đầu óc của cô bắt đầu mơ hồ. Đột nhiên trong lòng cô tràn đầy cảm giác khác lạ. Cô chỉ cảm thấy mình muốn giữ cảm giác này, giữ con người này.



Nhan Hàn Thành vốn chỉ trừng phạt Mạc Thanh Ngải một chút, không ngờ lại không dừng lại được, ngón tay thon dài từ từ tiến tới lưng Mạc Thanh Ngải. Bình thường Mạc Thanh Ngải ở nhà đều không mặc áo bra, tuy cô rất sĩ diện, không bao giờ lộ vẻ lôi thôi lếch thếch ra ngoài nhưng trước mặt Nhan Hàn Thành, cô đều thể hiện chân thật nhất.



Một ý tưởng xấu xa nảy sinh trong đầu Nhan Hàn Thành, nếu như anh không để cho cô xuống giường, vậy ngày mai cô. . . . . .



Nhưng mọi chuyện không như mong muốn, đột nhiên một tiếng chuông điện thoại vang lên chói tai, hai người dừng lại động tác, Nhan Hàn Thành chỉ có thể trơ mắt nhìn “dê béo” trừng mắt nhìn, lại còn đẩy anh ra.



Gò má Mạc Thanh Ngải nóng bỏng, không biết đối mặt Nhan Hàn Thành kiểu gì vì phản ứng của cô quá trực tiếp, sợ Nhan Hàn Thành nói gì đả kích nên cô giành nói trước: "Nhan Hàn Thành! Anh lại trêu chọc tôi! Anh anh anh… Đáng ghét, hôm nay tôi không so đo với anh. Tôi… Tôi đi nghe điện thoại."



Cầm điện thoại di động về phòng, đóng cửa lại, đầu tóc Mạc Thanh Ngải rối loạn, nếu không phải có cuộc điện thoại này thì chuyện gì sẽ xảy ra đây? Mạc Thanh Ngải cười ngây ngốc, nếu không có cuộc điện thoại này..



Đúng rồi, điện thoại, Mạc Thanh Ngải mở điện thoại di động lên nhìn, màn hình báo: Mạnh Đa.



Đáng chết!



Trong không khí còn thoang thoảng mùi hương của Mạc Thanh Ngải, Nhan Hàn Thành cứ vậy mà không đưa dê vào miệng cọp được. Nếu để anh biết người nào phá hỏng tính toán của anh, anh sẽ không bỏ qua như vây.



Chỉ là. . . . . . Trước mắt còn có chuyện quan trọng hơn.



Đứng dậy đi vào phòng của mình, cầm điện thoại gọi điện thoại, sau mấy tiếng chuông, trong điện thoại truyền đến một giọng nói bực bội: "Con mẹ nó, có chuyện cứ nói, không có việc gì cút ngay, nơi này không phải ‘tổng đài tâm sự’, dù cậu có nói chuyện lãng mạn tôi cũng sẽ không động lòng."



Nhan Hàn Thành bị dọa: “Diêm”



". . . . . . Là cậu sao." Giọng nói Cận Diêm mềm xuống: "Xin lỗi, ta bận rộn suốt hai ngày nay, giờ mới có thời gian rảnh rỗi nghỉ ngơi một chút."



“Tớ nhớ là công ty không có chuyện quan trọng gì.” Ý tứ rất rõ ràng, Nhan Hàn Thành không tin Cận Diêm bận rộn vì công việc.



“Tớ cũng không muốn gạt cậu. Hai ngày nay tớ tìm cô gái kia nhưng lại để cô ta thoát mất.”



Nhan Hàn Thành bất lực: “Cậu bắt đầu quan tâm đến phụ nữ từ khi nào vậy? Hơn nữa Nguyễn Phỉ thông minh hơn cậu nhiều, cậu không bẫy được cô ấy đâu.”



“Vậy nên người anh em à, cậu phải giúp tớ. Cậu lớn lên cùng Nguyễn Phỉ, hẹn cô ấy sẽ dễ hơn nhiều.”



“Cậu có lòng với Nguyễn Phỉ à? Tuy nhiên tớ cũng phải nói trước, cậu không phải gu của cô ấy.”



“Này! Cậu có phải anh em của tớ không vậy? Cậu quản lòng của tớ làm gì? Chỉ cần nói một câu có giúp hay không?”



"Giúp cậu cũng được, chỉ là trước tiên cậu phải giúp tớ một chuyện, chuyện của tớ cấp bách hơn." Nhan Hàn Thành nói xong, đi tới trước cửa sổ, ánh mắt phát sáng trong đêm tối



"Được, cậu nói đi."



"Đi điều tra tòa soạn Gossip dưới trướng công ty cậu một chút, tớ muốn biết tất cả tài liệu của mọi người, bao gồm cả công việc gần đây."



"Oh, làm ơn, công ty dưới trướng tớ có mấy trăm, cậu bảo tớ đi điều tra một tòa soạn nhỏ như vậy, tớ rất mất mặt."



". . . . . . Vậy cậu không làm được?"



"Được rồi được rồi, tớ phái người đi cho cậu, nói hay lắm, cậu giải quyết việc giúp tớ”



"Ừ."



Cúp điện thoại, Nhan Hàn Thành cười lạnh, Mạc Thanh Ngải, em nghĩ rằng tôi sẽ để mặc em ra ngoài cũng người đàn ông khác?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom