"Nhan..."
Khi thấy bóng dáng Nhan Hàn Thành xuất hiện ở cửa, trái tim Mạc Thanh Ngải nhảy vọt lên cổ họng, cô có chút hoảng hốt, nhưng khi nhìn lại thấy bên cạnh anh là một mỹ nữ, cô chỉ có thể á khẩu không nói lên lời.
Nhan Hàn Thành tuấn mĩ, cô gái kia quyến rũ động lòng người, thậm chí trên mặt anh còn nở nụ cười cưng chiều mà cô chưa từng thấy qua, cô gái kia cũng mỉm cười dịu dàng, DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn lên tiếng đáp lại anh, mặc dù trường hợp này cô cũng đã nghĩ đến, nhưng mà... Vì sao hình ảnh hòa hợp kia lại khiến hốc mắt cô nóng đến mức không mở ra được?
Qua hay không qua đây?
Mạc Thanh Ngải cắn môi dưới: Không được, không thể đi qua, như vậy cô sẽ bị Nhan Hàn Thành khinh thường, cô không muốn làm người hèn mọn như vậy.
Nhưng tầm mắt của cô lại không thể dời đi nơi khác được, hai người họ trông thật hạnh phúc khiến cô hít thở không thông: Không đúng, Mạc Thanh Ngải, mày qua đi, chỉ là tới nói một câu xin lỗi, không có gì đáng ngại , nói xong là mày có thể rời đi rồi.
Mạc Thanh Ngải hít sâu một hơi, nhanh chóng đến bên cạnh Nhan Hàn Thành, loáng thoáng nghe được giọng nói trầm ấm dịu dàng của anh.
"Nhan Hàn Thành..."
Lời nói vừa ra khỏi miệng đã khiến Mạc Thanh Ngải hoảng sợ, cô vốn nghĩ sẽ tự tin nói mà giờ đây lại nhỏ giọng, thậm chí gần như khàn khàn.
Nhan Hàn Thành và Đường Yên dừng nụ cười ái muội, dfienddn lieqiudoon Mạc Thanh Ngải thấy khuôn mặt tươi cười của anh cứng lại trong nháy mắt: "Là cô? Tìm tôi có việc gì?"
Mạc Thanh Ngải yên lặng, cô rất sợ phải đối mặt với Nhan Hàn Thành như vậy, anh đả kích cô, châm chọc cô, nổi giận không thèm để ý đến cô, nhưng cô còn có thể biết được cảm xúc của Nhan Hàn Thành, nhưng bây giờ cô không có cách nào để hiểu cảm xúc của anh.
"...Tôi, có thể nói chuyện với anh một lúc không?"
"Nói chuyện? Xin lỗi, hiện tại không tiện." Sau đó Nhan Hàn Thành liếc nhìn Đường Yên.
"Tôi chỉ xin anh một chút thời gian thôi, không mất quá nhiều, tôi biết bây giờ anh không có chuyện gì quan trọng." Mạc Thanh Ngải kéo áo Nhan Hàn Thành.
Nhan Hàn Thành gạt tay cô ra, nhếch môi cười, nguy hiểm mà quyến rũ, đến gần Mạc Thanh Ngải, đưa tay ôm chặt vai cô, không cho phép cô lùi về sau: "Xin tôi một chút thời gian? Cô biết tôi không bận? Thật cảm ơn cô đã hiểu tôi như vậy, chẳng qua... Thời gian giống như giấy vệ sinh, nhìn thì nhiều nhưng lại không đủ dùng."
Câu nói cuối cùng của Nhan Hàn Thành sắc bén như mũi tên, nhẹ đến mức chỉ Mạc Thanh Ngải mới nghe thấy: "Thời gian của tôi đối với cô đã hết rồi."
Vai Mạc Thanh Ngải bị đau, cô không nhịn được rên nhẹ, khiến cho đầu đau, dạ dày cũng quặn lên: "Thật xin lỗi, tôi biết việc kia là tôi nghi oan cho anh, tôi..."
"Không cần nữa. Có oan ức hay không... Đã không quan trọng rồi." Nhan Hàn Thành nói xong, lùi lại vài bước, tay ôm chặt Đường Yên, thể hiện mình không có tính nhẫn nại.
Lần đầu tiên, Mạc Thanh Ngải rất muốn cười thừa nhận rằng mình là người cuồng ngược, cô thà cãi nhau cùng Nhan Hàn Thành cũng không muốn anh nhẹ nhàng nói "Tất cả đã không còn quan trọng rồi."
Nhìn cô gái bên cạnh Nhan Hàn Thành, Mạc Thanh Ngải có cảm giác đang xem kịch vui, cô cười châm biếm, dù sao tự tôn mà cô để ý nhất cũng đã bị phá hủy, đủ rồi.
"Đó là điều tôi nên nói, anh nghĩ thế nào là chuyện của anh."
Mạc Thanh Ngải xoay người, cô khó khăn di chuyển từng bước, trên mặt có cảm giác lạnh lẽo: Mạc Thanh Ngải, đừng khóc, đừng khóc, không có gì đáng ngại, mày không được khóc trước mặt bọn họ, mày rất kiên cường, rất dũng cảm...
Đầu đau như búa bổ, dạ dày cũng xoắn lại, Mạc Thanh Ngải không chịu được, tay nắm chặt, cô tự nói với mình, chịu đựng chịu đựng chịu đựng. . . . . Mãi cho đến khi cô không biết mình đang nói điều gì.
Nhìn bóng lưng Mạc Thanh Ngải, Đường Yên cười nhạt: "Tổn thương cô ấy như vậy anh sẽ thấy vui vẻ sao?"
"Tôi không biết... Tôi chỉ biết nếu tôi không tổn thương cô ấy, tôi sẽ tiếp tục thương tổn chính mình." Nhan Hàn Thành vỗ trán lắc lắc đầu, có vẻ mình không tỉnh táo lắm.
"Anh sẽ hối hận."
"Lúc đó nói sau." Nhan Hàn Thành chuẩn bị rời đi.
"Anh..." Đường Yên nhìn Nhan Hàn Thành, nhìn lại Mạc Thanh Ngải, sau đó hét lên: "Nhan Hàn Thành, cô ấy xỉu rồi."
Nhan Hàn Thành quay người theo phản xạ, để Đường Yên nhìn thấy bộ mặt chân thực nhất của anh, Nhan Hàn Thành, đúng là anh không thể không quan tâm đến cô ấy như lời anh nói.
Mạc Thanh Ngải khó khăn mở to mắt, là trần nhà trắng bóng, cô muốn xoay người lại chạm vào cánh tay đang truyền dịch, đau đớn kêu một tiếng.
"Cô đã tỉnh?" Một giọng trầm, là tiếng Nhật chính gốc
Mạc Thanh Ngải thấy một bác sĩ mặc áo blouse trắng đứng bên cạnh, cô liếm đôi môi khô khốc, khẽ gật đầu nói: "Sao tôi lại ở bệnh viện?"
"Viêm dạ dày cấp tính nhưng cô vẫn chịu đựng không đi chữa, sau đó lại bị cảm lạnh, nên phát sốt rồi té xỉu." die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
"Té xỉu?" Mạc Thanh Ngải có chút hoảng hốt: "Vậy ai đưa tôi tới đây?"
"Là một vị tiên sinh, cô hôn mê một ngày một đêm anh ta đều ở bên cạnh, mãi đến sáng nay khi cô không có đáng ngại mới nộp viện phí rồi rời đi."
Là Nhan Hàn Thành sao?
Mạc Thanh Ngải có chút mong chờ hỏi: "Anh ấy có nói lại gì không?"
"À, đúng rồi, anh ấy để lại một tờ giấy, nhờ tôi chuyển cho cô."
Mạc Thanh Ngải cầm tờ giấy rồi nắm trong tay: "Cám ơn."
"Ừ, nếu cô cảm thấy tốt rồi thì chiều có thể xuất viện, nhớ là đừng đùa với thân thể của mình."
Mạc Thanh Ngải sững sờ nhìn bác sĩ rời đi mới nhanh chóng mở tờ giấy ra, đúng là nét chữ của Nhan Hàn Thành: "Gặp người đúng lúc là một loại hạnh phúc, nhưng nếu sai thời gian, gặp sai người, lại là một loại hành hạ, khi tôi nghĩ lại phát hiện tôi luôn tự cho là mình đúng, nếu tất cả là sai thì dừng ở đây đi, tôi không quấy rầy cuộc sống của cô nữa. Còn nữa, tôi về nước, tự chăm sóc mình thật tốt."
Tờ giấy bay xuống, nước mắt của Mạc Thanh Ngải cũng chảy xuống từng giọt, cô rất muốn khóc lớn, nhưng cô biết đây là bệnh viện ở Nhật Bản, lại không có Nhan Hàn Thành bên cạnh, cô không thể tùy hứng như vậy.
Từ trước đến nay cô đều nghĩ Nhan Hàn Thành tự cho mình là đúng chiếm giữ cuộc sống của cô, mà thật ra, cô cũng có lúc như vậy.
Mở mắt nhắm mắt đều là bóng dáng Nhan Hàn Thành, giống như lúc đó bị viêm ruột thừa phải nằm viện, nhìn thấy Nhan Hàn Thành là cô có sức sống gấp trăm lần, đấu võ mồm cùng anh, tự do sai bảo anh làm cái này cái kia, dù anh có mắng cô cũng sẽ đưa thứ cô muốn đến tay cô.
Đúng là tất cả đều quá muộn, nếu cô tỉnh táo lại, nhất định cô sẽ không cố chấp ngu ngốc như thế, để đổi lấy một câu: "Dừng ở đây đi."
Bình luận facebook