"Oa! Nhan Hàn Thành, cậu tới đây một chút đi, nơi này nơi này..."
"Lại gì nữa? Đừng nói với tớ là cậu nhìn thấy chuyện kỳ lạ gì ở viện bảo tàng."
"Đi, cậu xem bức tranh này đi, có thấy cảm giác gì không?"
"Cảm giác gì?"
"Chậc chậc, đúng là cậu không có tình người, bức tranh vẽ cô gái này rất đẹp, là một họa sĩ người Ý ở thế kỷ trước vẽ đó, nơi này có chú thích, tuy không ai biết họa sĩ này có quan hệ gì với cô gái, nhưng nhất định người họa sĩ này rất yêu cô gái trong tranh, nếu không thì sẽ không vẽ được bức tranh sinh động như vậy, từng chi tiết đều cực kỳ cẩn thận, làm cho người ta thấy vô cùng cảm động, tình yêu... Đúng là chủ đề vĩnh hằng."
"Hừ, đừng lãng phí tế bào não nữa, trường tổ chức tới viện bảo tàng là để chúng ta bồi dưỡng tâm hồn nghệ thuật, không phải bảo cậu yêu sớm."
"… Nhan Hàn Thành, lựa chọn cùng tổ với cậu đúng là quyết định sai lầm, sao lần nào cậu cũng vậy."
"Là cậu cứ bám lấy mình."
... .....
"Thôi, nói với loại người thiếu tế bào tình cảm như cậu người ta gọi là lãng phí nước bọt. Nhưng mình vẫn rất hâm mộ, mong là tương lai cũng có người vẽ bộ dạng xinh đẹp của mình trong nháy mắt, nếu thế nhất định người đó rất yêu mình. Ha ha."
"...Cậu nói thật?"
"Đương nhiên!"
Trong bóng đêm, Mạc Thanh Ngải cuộn tròn trên giường, cố gắng nhịn xuống tiếng khóc nức nở.
Vì sao cô lại ngốc như vậy, đến giờ mới nhớ ra, người nào đó Nhan Hàn Thành nói chính là cô, mà câu nói chết tiệt "Mong là tương lai cũng có người vẽ bộ dạng xinh đẹp của mình trong nháy mắt" kia đúng là do cô nói.
Nếu cô có thể nhớ lại sớm một chút, thì bây giờ sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Tiếng nức nở càng ngày càng khống chế không nổi, khiến cô phải buồn bực thừa nhận cảm giác khó chịu đau khổ của mình, cô như vậy, điểm nào đáng để Nhan Hàn Thành yêu, điểm nào cũng không đáng, DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn Nhan Hàn Thành nói đúng, cô không đáng để anh phải làm nhiều như vậy.
Nhan Hàn Thành...
Nhan Hàn Thành...
Mạc Thanh Ngải hít một hơi thật sâu, ôm ngực nức nở, Nhan Hàn Thành, rõ ràng là chính mày đuổi anh ấy đi, mày dựa vào đâu mà đau khổ.
Đúng là cô đã không còn cách nào để cứu vãn rồi, nếu không có chuyện của Mạnh Đa, cô sẽ không biết xấu hổ mà cầu xin Nhan Hàn Thành ở lại, dùng hết toàn bộ thủ đoạn kể cả ăn vạ cũng không cho Nhan Hàn Thành đi mất, nhưng bây giờ đã xảy ra một số chuyện, cô thà bị anh hận cũng không muốn bị anh coi thường.
"Con gái."
Cửa đẩy ra, một tia sáng chiếu vào khiến Mạc Thanh Ngải nhức mắt, khiến cô càng vùi đầu vào gối theo bản năng, cô biết người vừa vào là mẹ mình, tiếng gọi "con gái" này càng kích thích tuyến lệ của Mạc Thanh Ngải, mẹ cô rất ít khi gọi cô như vậy, trừ khi mẹ thấy cô không ổn.
Đi đến cạnh giường Mạc Thanh Ngải rồi ngồi xuống, mẹ Mạc vỗ về đầu con gái mình, hiếm khi dịu dàng nói: "Vừa về liền trốn vào phòng không chịu đi ra, đã xảy ra chuyện gì vậy, nói ra cho dễ chịu, mặc kệ như thế nào, cha mẹ luôn đứng sau con, chống đỡ cho con."
"Mẹ..."
Ngẩng lên khuôn mặt đẫm nước mắt, Mạc Thanh Ngải khàn khàn gọi một tiếng, sau đó vùi đầu vào lòng mẹ Mạc, trút hết mọi uất ức: "Mẹ, con không biết phải làm gì bây giờ."
"Sao mà làm gì bây giờ... Là chuyện của Đại Thành sao?"
"Anh ấy đi rồi, anh ấy không để ý đến con, không có Nhan Hàn Thành, không có rồi..."
Sau một lúc lâu, mẹ Mạc cũng không nói lời nào, cuối cùng chỉ từ từ thở dài vỗ vỗ đầu con gái, thương tiếc nói: "Không có thì thôi, đau một lần sẽ không đau nữa."
Mạc Thanh Ngải nâng mắt, mang theo nước mắt, thật khó hiểu, vì phản ứng của mẹ nằm ngoài dự kiến của cô.
"Thấy lạ vì sao mẹ không truy hỏi đến cùng sao? Tiểu Ngải à... Từ nhỏ, mẹ cũng rất thích Đại Thành, gần như coi nó là con ruột của mình, nhưng thật không ngờ con lại có thể ở một chỗ cùng nó, mẹ là người từng trải, nhìn ra hai người các con có tình cảm với nhau, nhưng mà các con lại không hợp, nói thẳng ra là con không xứng với Đại Thành, nó là một người tài giỏi, mà con cho dù có dã tâm, nhưng nội tâm lại quá yếu đuối, thẳng thắn mà nói, các con có gặp nhau cũng sẽ không có duyên. Cho nên khi mẹ nghe Đại Thành nói muốn cưới con, thật ra mẹ rất hoang mang, mẹ có nên để mặc các con không, lúc con nói không lấy Đại Thành làm chồng, mẹ chôn sự hoang mang đó mà giận con không biết quý trọng nên mới đuổi con đi để các con tự giải quyết. Nhưng kết quả đúng như ban đầu mẹ dự đoán, các con quá khó để hòa hợp."
Mạc Thanh Ngải lại càng vùi sâu vào lòng mẹ, muốn tìm kiếm sự an ủi từ mẹ, đây là lần đầu nghe mẹ phân tích mối quan hệ của cô với Nhan Hàn Thành, thì ra mọi người đều không tin tưởng, ngay cả mẹ cũng tràn đầy lo lắng, cô và anh đúng là không hợp, vậy bây giờ như vậy cũng được?
Không phải... Nước mắt Mạc Thanh Ngải chảy ra làm áo mẹ Mạc ướt đẫm, mặc kệ bao nhiêu người nói họ không hợp, cô vẫn muốn ở cùng một chỗ với Nhan Hàn Thành, cô không thoát được nhà giam do chính mình tạo ra, không quên được người đàn ông đã ở trong lòng từng năm tháng.
Đứa nhỏ ngốc...
Mẹ Mạc lẳng lặng ôm Mạc Thanh Ngải, để cô thổ lộ hết, mà cha Mạc đứng ngoài cửa cũng không nhịn được khẽ lau nước mắt, cũng được, qua đi liền qua đi đi.
Suốt cả một tháng, Mạc Thanh Ngải đều làm đà điểu trốn trong tiểu khu, trốn trong Mạc gia, trốn trong cánh chim của cha mẹ.
Năm mới trôi qua trong không khí chán nản, cô đã không còn phân rõ ngày với đêm, cô chỉ biết đêm ba mươi tiểu khu bắn pháo hoa không ngừng, lúc cô ngồi ở cửa sổ ngắm pháo hoa mới hiểu cái gì gọi là vẻ đẹp chỉ lướt qua trong phút chốc.
Đã dùng một khoảng thời gian dài để tự mình liếm vết thương, trách cứ chính mình, dinendian.lơqid]on Mạc Thanh Ngải cũng tự nhắc nhở mình phải tỉnh lại.
"Con gái, con muốn ra ngoài sao?"
"Vâng, con đã bỏ bê công việc một tháng, chắc tổng biên đã băm con ra để xào rồi, mặc kệ như thế nào, con vẫn còn việc phải làm, con định nộp đơn từ chức lên tòa soạn rồi tìm lại việc."
Mạc Thanh Ngải ra vẻ buồn rầu, rước lấy sự khinh bỉ của mẹ Mạc: "Nha đầu chết tiệt, không tìm thấy công việc mới thì đừng về."
Cha Mạc cười hì hì hòa giải: "Bà nó à, bà đừng như thế, bà phải tin tưởng vào năng lực của con gái mình chứ."
"Vẫn là cha biết nhìn xa, con gái cha là nhân tài trong giới báo chí, rất nhiều nơi muốn mời về, chỉ là con nặng tình nặng nghĩa không muốn rời đi thôi." Nói xong, Mạc Thanh Ngải đi giày vào.
"Đi đi." Mẹ Mạc khinh thường: "Đi sớm về sớm, chờ con về ăn cơm."
"Không cần đâu, đừng chờ con, có lẽ hôm nay con sẽ ở nhà Phỉ Phỉ, mai con về."
"Được rồi, cẩn thận một chút."
Vừa đóng cửa, ý cười thoải mái trên mặt Mạc Thanh Ngải biến mất, cười... Sao cô có thể cười được, nhưng cũng nên để cha mẹ thấy cô đã tốt hơn, dù sao cũng không nên để cha mẹ thất vọng.
Mạc Thanh Ngải không trở về tòa soạn mà lén lút trở lại "Đại Thành tiểu ái", để làm gì thì chính cô cũng không biết, có lẽ cô vẫn ôm một tia hy vọng.
Nhưng lúc tới Mạc Thanh Ngải mới sững sờ phát hiện mình không cần lén lút, vì "Đại Thành tiểu ái" đã biến mất, bây giờ... chỉ còn bãi đất đang xây dựng.
Bình luận facebook