• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tình yêu nhỏ của Đại Thành (1 Viewer)

  • Chương 2

Làm sao cô có thể quên tên này làm bất cứ điều gì đều có tính toán trước trong lòng chứ, lần này tổng biên bắt cô tự mình đến nhất định là có liên quan đến Nhan Hàn Thành.



Anh thật sự sai lầm rồi, chỉ số thông minh của cô đúng là có tiến bộ, Nhan Hàn Thành nhún vai: "Tôi không nghĩ ra lí do gì để dụ cô đến."



"Không cần lí do, dù sao từ nhỏ đến lớn chỉ cần có thể trêu chọc tôi, đả kích tôi, làm tôi khó chịu, anh đều vui vẻ làm đến mức quên cả trời đất, nói nhiều lí do hơn nữa cũng chỉ là nói nhảm, dựa vào..."



Còn chưa kịp phản ứng, Mạc Thanh Ngải liền ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt tuấn tú của Nhan Hàn Thành phóng đại trước mặt mình, sau đó đôi môi mỏng mềm mại nóng rực của Nhan Hàn Thành áp lên môi nàng, truyền đến cảm giác ngứa ngáy trong lòng.



Mọi chuyện đều xảy ra rất nhanh, nhanh đến nỗi khi Nhan Hàn Thành rời khỏi môi cô, cô vẫn cảm giác đi vào cõi tiên như trước.



"Tôi nói rồi, không được nói bậy, nếu không tôi sẽ trừng phạt em."



Một giọng nói ma mị như vậy, giống như một câu thần chú khóa chặt cảm giác của Mạc Thanh Ngải, khiến sự kiêu ngạo của cô như quả cầu da bị xì hơi, tan vỡ trong giây lát.



Hốc mắt nóng như bị lửa đốt, nhưng tự tôn của Mạc Thanh Ngải không cho phép cô rơi giọt nước mắt nào trước mặt Nhan Hàn Thành, dù cho thất bại không còn chỗ trốn: "Vì sao anh luôn tự ý làm bậy như vậy, luôn luôn tự tin đem tôi đùa giỡn trong lòng bàn tay, dù là nụ hôn quý giá nhất của người con gái, anh cũng mang ra trêu đùa, Nhan Hàn Thành, thật sự, tôi chỉ mong đời này chưa từng quen biết anh."



Quên toàn bộ công việc phải làm, Mạc Thanh Ngải lướt qua người Nhan Hàn Thành, giống như đang chạy mất dép.



Mãi đến khi Mạc Thanh Ngải biến mất trong tầm mắt của anh, anh vẫn nhìn bằng ánh mắt như cũ, mà hình như cặp mắt đen như mực kia lại nổi lên tia bất đắc dĩ...



Rắc, tiếng đóng cửa vang lên.



Nguyễn Phỉ mở cửa nhà mình đi vào trong, phát hiện trong nhà vô cùng sáng sủa.



Bất giác trợn to mắt, Nguyễn Phỉ vừa đóng cửa vừa cởi đôi giày cao gót bảy phân, tiến thẳng vào phòng khách lớn.



Nếu nói bây giờ cô còn bị bóng người màu trắng đang cuộn tròn trên sô pha kia dọa, thì thật sự Nguyễn Phỉ đã bị người nào đó thường xuyên tập kích rồi.



Cô ném túi LV và áo khoác trên tấm thảm bằng lông ngỗng, Nguyễn Phỉ ngồi xuống cạnh người đang cuộn tròn kia, một tay cầm điều khiển mở ti vi, một tay xoa cái gáy đau nhức của mình, không thèm liếc đến người kia, lười nhác hỏi: "Đừng nói cho tớ biết Nhan Hàn Thành đã trở lại."



Bóng người kia nhanh chóng nhảy lên, hung dữ chỉ vào mũi Nguyễn Phỉ gào thét: "Đúng vậy đúng vậy, tới biết là cậu biết, sao cậu không nói với tớ?"



Nguyễn Phỉ bày ra vẻ mặt khinh bỉ: "Đúng là Nhan Hàn Thành nói không sai, từ nhỏ đến lớn cậu đều bỏ quên não như vậy, quan hệ giữa tớ và cậu thế nào, nếu tớ mà biết đã sớm nói cho cậu"



Bóng người kia, chính là Mạc Thanh Ngải, lần thứ hai kém cỏi đến bên người Nguyễn Phỉ, làm nũng ôm tay Nguyễn Phỉ: "Phỉ Phỉ, cậu đừng xem ti vi, cậu không nhìn tớ sao?"



"Cậu có cái gì đẹp?" Nguyễn Phỉ bĩu môi khinh thường: "Tớ đã nhìn 24 năm, có phần ngấy rồi."



"A! Cậu thật không có lương tâm, năm thứ tư tiểu học cậu làm bậy ở cuộc thi Anh ngữ, là ai đã chịu tiếng xấu cho cậu? Cậu xem. Về sau Nhan Hàn Thành vẫn hay mắng tớ là đầu heo, còn có còn có, khi lên cấp hai, cậu thầm mến người kia, là ai, là ai giúp cậu viết thư tình rồi lại chuyển thư giúp cậu, vì thế mà Nhan Hàn Thành đã cười nhạo tớ cả tháng... Còn có..." Mạc Thanh Ngải bắt đầu nước miếng tung tóe oán giận, đúng là nói ra mới thấy rất thảm, sao bên người cô đều tụ tập những người... khốn nạn như thế này.



Nguyễn Phỉ được lĩnh giáo tài ăn nói khi giận dỗi của Mạc Thanh Ngải không chỉ một hai ngày, nên hiện tại cũng đã quen: "Được rồi được rồi, kể thiếu một chuyện so với lần trước, chính là lúc thi thử vào trường cao đẳng cậu nói chuyện suốt đêm cùng tớ, an ủi tớ bị thất tình, kết quả là điểm môn toán rất tệ."



Đáng chết, ai chẳng biết Mạc Thanh Ngải trời sinh bị thiếu tế bào học toán, vì vậy không thể trách cô.



"Cậu cậu cậu... cố ý." Mạc Thanh Ngải tức giận đến nỗi nhảy xuống sô pha, đeo túi lên, vừa đi vừa nói: "Tớ sẽ tuyệt giao với cậu, tuyệt giao!!"



Nguyễn Phỉ vuốt vuốt đôi mi thanh tú, đúng rồi, từ "tuyệt giao" này, nếu cô nhớ không lầm, cho tới bây giờ Mạc Thanh Ngải chưa nói hai nghìn lần cũng là hơn một nghìn lần, nhưng cuối cùng người chịu khuất phục luôn là Mạc Thanh Ngải.



Không ngoài dự đoán, Mạc Thanh Ngải còn chưa ra khỏi tầm mắt Nguyễn Phỉ đã xoay người cúi gằm mặt, vẻ mặt ai oán đau buồn khóc lên: "Phỉ Phỉ. . . . . . Làm sao bây giờ, anh ta đã trở lại, tớ rất muốn khóc, đột nhiên rất muốn khóc, chắc chắn là anh ta khiến tớ phải trải qua quá nhiều chuyện kinh khủng mới như vậy."



Ngu ngốc, đúng là người ngốc nhất trần gian.



Cuối cùng Nguyễn đầu hàng đứng dậy, đi đến trước mặt Mạc Thanh Ngải rồi ôm lấy cô, vỗ vỗ như dỗ trẻ con: "Đừng khóc, được rồi, anh ta quay lại thì quay lại, có gì mà phải sợ, không phải còn có tớ ở đây sao?"



Từ nhỏ đã vậy, mỗi lần người này khóc vì chuyện của Nhan Hàn Thành rõ ràng là trong lòng yếu ớt, lại luôn tỏ vẻ kiên cường không khóc trước mặt người khác, chính là vì không nhịn được lời nói kích thích của Nhan Hàn Thành không phải do Nhan Hàn Thành mắng cô mà là Nhan Hàn Thành không để ý đến cô. Nguyễn Phỉ thật không biết hai người này đã kết oán gì từ đời trước.



"Có cậu?" Đôi mắt sưng đỏ của Mạc Thanh Ngải nhìn Nguyễn Phỉ đầy vẻ khó tin: "Trước đây cậu nói thích Nhan Hàn Thành."



"Làm ơn đi, tiểu thư! Đó đã là chuyện của mấy trăm năm trước, sau Nhan Hàn Thành tớ còn thích vô số người khác được không, tớ sẽ không vì Nhan Hàn Thành mà bán đứng cậu."



Nhìn ánh mắt không tin tưởng của Mạc Thanh Ngải Nguyễn Phỉ rất muốn đánh cô hai cái, đúng là cô gái không biết tốt xấu, được voi đòi tiên, sao có thể phiền toái như thế: "Thôi, nếu cậu không tin tớ sẽ trực tiếp nói cho Nhan Hàn Thành cậu đang ở đâu."



"Đừng đừng đừng." Mạc Thanh Ngải nắm chặt Nguyễn Phỉ kêu lên: "Tớ sai rồi không được sao."



Liếc mắt nhìn Mạc Thanh Ngải, Nguyễn Phỉ thở dài: "Tớ đói bụng, cậu có mang đồ ăn tới không?"



"Ý của cậu là cậu còn chưa ăn cơm? Bây giờ đã là nửa đêm, bạn à..." Vẻ mặt Mạc Thanh Ngải đau lòng sờ đôi má có chút tiều tụy của Nguyễn Phỉ.



"Tớ làm gì có thời gian." Nguyễn Phỉ mệt mỏi trở về ghế sô pha.



"Chẳng qua cậu chỉ là người bán bra (áo lót) thôi, lại mệt như vậy sao?"



Được rồi, Mạc Thanh Ngải thừa giận là mình biết việc này của Nguyễn Phỉ không chỉ là bán bra thôi, bra đối với phụ nữ mà nói, hoặc nói đúng hơn là đối với phụ nữ thuộc xã hội thượng lưu, là vũ khí không thể thiếu, người phụ nữ khi nào thanh thuần mê người, khi nào xinh đẹp quyến rũ, khi nào có thể khiến cho đàn ông muốn ngừng mà không được, bra là vũ khí tuyệt đối có thể chết người.



Mà Nguyễn Phỉ, chính là một nhà thiết kế đứng đầu của hiệu Solance nổi tiếng thế giới, không ít các thiên kim tiểu thư hay các quý phu nhân đều dùng hàng mà Nguyễn Phỉ thiết kế, mà càng như vậy, Solanne lại càng cất dấu năng lực của Nguyễn Phỉ, làm cho các mẫu thiết kế của Nguyễn Phỉ đều vô cùng hiếm, nếu muốn mua được chỉ sợ là phải trải qua rất nhiều con đường, chỉ là Nguyễn Phỉ cũng thiết kế các mẫu bra phổ biến cho mọi người, lượng tiêu thụ cũng rất đáng sợ.



Lúc Mạc Thanh Ngải vào tòa soạn làm việc, Nguyễn Phỉ cũng đã có chút danh tiếng, mỗi một kỳ "star show" đều đưa tin về Nguyễn Phỉ, cô cũng lợi dụng quan hệ để giúp tòa soạn, có lẽ đây cũng là một trong những nguyên nhân cô được thăng chức, là nhờ phúc của Nguyễn Phỉ.



"Chỉ là... Lương tâm cậu đúng là bị chó ăn, vậy thì mang tất cả bra trong nhà cậu trả cho tớ, mỗi đồ tớ thiết kế bán ra đều là giá trên trời, đồ của cậu đều là do tớ thiết kế, cậu..."



"Được rồi, là tớ nói vậy, cậu nghỉ ngơi đi, đại nhân à, tiểu nhân sẽ đi làm chút đồ ăn cho ngài, đừng nổi giận."



Xoay người, Mạc Thanh Ngải làm mặt quỷ, bây giờ người bán bra cũng có thể nổi tiếng, quá vui mừng mà...



Coi như Nguyễn Phỉ đầu hàng Mạc Thanh Ngải dù từ nhỏ đã biết người này cảm xúc thất thường, tính cách dễ bị kích động, hay nóng nảy, nhưng đó là người bạn duy nhất của Nguyễn Phỉ, là người... quan trọng như sinh mệnh của cô, trừ cha mẹ cô ra, đây chính là người duy nhất yêu thương cô, là người coi chuyện của cô như chuyện của mình, là người chỉ cần ở cạnh sẽ giúp cô cảm thấy an lòng.



Nguyễn Phỉ nói với Mạc Thanh Ngải đang ở trong bếp: “Tiểu Ngải, tối nay đừng về, chỗ này cũng có y phục của cậu, sáng mai tới sẽ đưa cậu đi làm.”



“Ừ….”



Một tiếng đáp lại thật dài, Nguyễn Phỉ nở nụ cười, cười đến nỗi mí mắt nặng trĩu, dần đi vào giấc ngủ…



Đã đến lúc cô phải xuất hiện rồi, đi tìm tên kia một chút, cô thề, cô không có ý xấu gì, chỉ là coi trọng người tốt thôi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom