Ngồi đối diện với Mạc Tiểu Vũ, Nhan Hàn Thành không hề di chuyển ánh mắt mà nhìn bé chằm chằm, thân hình nhỏ nhỏ ngồi nghiêm túc trên ghế sô pha, lấy một quyển truyện trong ba lô nhỏ bên người ra đọc, khi thì mỉm cười, khi thì nhăn nhó.
Cuối cùng Nhan Hàn Thành cũng không nhịn được, dịu dàng hỏi: "Tiểu Vũ, đang đọc truyện gì vậy?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Vũ ngước lên, cười với Nhan Hàn Thành, đôi mắt to thể hiện vẻ đắc ý: "Đọc "Công chúa ngủ trong rừng", chú biết truyện này ạ?"
Công chúa ngủ trong rừng...
Nhan Hàn Thành có chút hốt hoảng, hình như bên tai vang lên một giọng nói mơ màng: "Nhan Hàn Thành, cậu nói có phải mỗi người đều có một hoàng tử của riêng mình không, có thể trao một nụ hôn trong lúc mình mê man để đánh thức mình, oa, lãng mạn quá...
"Chú..."
Nhan Hàn Thành quay đầu nhìn bóng dáng nhỏ trước mặt, nhẹ nhàng nói: "Chú không biết"
"Con kể cho chú được không?"
Nhìn ánh mắt mong đợi của Mạc Tiểu Vũ, Nhan Hàn Thành bật cười gật đầu.
Thật ra truyện của Mạc Tiểu Vũ chủ yếu là tranh vẽ, rất ít chữ, nhưng bé có thể nói sinh động như thật, có vẻ đối với câu chuyện đã hiểu đến mức không thể hiểu hơn, thật lâu sau, Nhan Hàn Thành yên lặng nghe xong câu chuyện, sau đó nghe Mạc Tiểu Vũ nói: "... Mẹ đã từng nói, mỗi người đều có một hoàng tử của riêng mình, sẽ trao cho mình một nụ hôn lúc mình gặp khó khăn, giải trừ mọi đau khổ của mình."
Nhan Hàn Thành nở nụ cười mất tự nhiên, khích lệ: "Đúng vậy, Tiểu Vũ đáng yêu như vậy, nhất định sẽ có hoàng tử của mình đến giúp con."
"Chú làm hoàng tử của Tiểu Vũ sao?" Miệng nhỏ khẽ chu, Mạc Tiểu Vũ cười lên, nhưng giọng nói rất nghiêm túc: "Chú nói muốn làm, Tiểu Vũ có thể cho chú hôn nhẹ..."
Không hiểu sao trong nháy mắt đó cảm giác thiếu tự nhiên biến mất, Nhan Hàn Thành không kìm lòng được ngồi xuống bên cạnh Tiểu Vũ, ôm bé ngồi ở chân mình, đau lòng: "Vì sao muốn chú làm hoàng tử của Tiểu Vũ?"
"Bởi vĩ... Tiểu Vũ thích chú." Còn nữa, dáng vẻ của chú rất giống anh trai, nhưng anh trai là anh trai, không thể làm hoàng tử, Mạc Tiểu Vũ quỷ quái nhớ lại.
Xoa đôi má hồng hào của Tiểu Vũ, Nhan Hàn Thành hôn nhẹ bé, râu ria chọc vào gây ngức làm Tiểu Vũ cười không ngừng: "Vậy về sau chú là hoàng tử của Tiểu Vũ, không thể hôn người khác đó..."
Không thể hôn người khác? Nhan Hàn Thành nuông chiều cười: "Được."
Đột nhiên thấy một dãy số trên quyển truyện: "Tiểu Vũ, đây là số điện thoại di động của mẹ cháu sao?"
"Vâng, mẹ nói nếu không tìm thấy mẹ thì nhờ chú cảnh sát gọi điện cho mẹ."
".... Vì sao không nói cho chú biết sớm."
"Chú là chú, không phải là chú cảnh sát."
Nhan Hàn Thành thấy trên đầu xuất hiện ba vạch đen, cô nhóc này thật bướng bỉnh giống người nào đó, nhưng anh gặp người như vậy là không còn biện pháp.
Nói xong, Nhan Hàn Thành lấy điện thoại ra nhấn.
"Tiểu Vũ, chờ ở đây một chút, mẹ sẽ lập tức đến đón cháu."
Khuôn mặt nhỏ nhắn có chút ngơ ngác, vậy thì bé không được ở cùng với chú nữa rồi, hoàng tử của bé phải làm sao bây giờ?
Mạc Thiên Dục quay lại sô pha, lòng nóng như lửa đốt, bóng dáng nhỏ chạy khắp nơi hỏi: "Xin hỏi, có nhìn thấy một bé gái năm tuổi, mặc váy ren không ạ?"
Đừng nói là ở đây có rất nhiều bé gái mặc váy ren, mà cơ bản là mọi người cũng không để ý đến một bé gái nhỏ.
Mạc Thiên Dục vô cùng tự trách vì đã để lạc mất em gái.
Nhìn đồng hồ ở đại sảnh, chỉ còn nửa tiếng nữa là bắt đầu cuộc thi, bây giờ bé phải làm gì?
Khẽ cắn môi, Mạc Thiên Dục tự nói với mình, em gái chỉ có một, cuộc thi còn rất nhiều cơ hội, trước tiên bé phải tìm em gái mới đúng.
Vừa xoay người, áo bé đã bị một lực nắm lấy, cả người bé nhỏ bị nhấc lên, chân vùng vẫy trong không trung: "Là ai? Buông ra."
"Mạc Thiên Dục!" Giọng nói giận dữ vang lên: "Chết tiệt, sao con lại ở đây, rõ ràng mẹ đã khóa chặt cửa, sao con lại không nghe lời như vậy, mẹ đã nói rồi, lần này không thể tham gia ."
Mạc Thanh Ngải ngừng nói, cẩn thận nhìn ngó xung quanh, cô không hi vọng gặp người quen ở đây.
Mẹ?
Mạc Thiên Dục cố gắng ngước lên nhìn, một bộ đồ thể thao màu xám bao lấy Mạc Thanh Ngải, còn có mũ, khẩu trang, kính râm,... Trời ạ, mẹ đang nghĩ mình là thành phần khủng bố sao.
"Mẹ, mẹ đặt con xuống."
Mạc Thanh Ngải thở phì phì thả Mạc Thiên Dục ra, ngồi xổm xuống trước mặt bé: "Sao con không nghe lời?"
"Mẹ, sao mẹ lại ăn mặc thế này?"
"Mẹ... Này! Là mẹ hỏi con trước."
"Con nói rồi, con sẽ không nghe lời mẹ, con muốn tham gia nên con đến đây, có gì không đúng, mẹ luôn giở cái trò nham hiểm này, con rất tức giận!" Tay nhỏ chống nạnh, lời nói vừa tức giận vừa ẩn chứa sức nặng.
"Được rồi, là mẹ sai, nhưng mẹ có nỗi khổ riêng."
"Mẹ đó, chỉ cần nỗi khổ của mẹ có thể giải thích cho con, con sẽ nghe thôi..."
Mạc Thanh Ngải tháo đôi kính xuống, mấu chốt là cô không nói được, thôi, mọi chuyện đã muộn rồi: "Thôi, nói những việc này cũng vô dụng, dù sao con cũng đến đây rồi, đi thi đi."
Mạc Thanh Ngải quyết định mặc cho số phận , rất nhiều chuyện không phải cô muốn khống chế là khống chế được.
"... Con không tham gia nữa."
Khẽ cắn môi, Mạc Thiên Dục rất dũng cảm nói.
"Cái gì?" Mạc Thanh Ngải ngạc nhiên: "Là con kiên trì muốn tham gia, sao giờ lại không muốn..., con thích làm trái ý mẹ hả?"
"Không phải." Mạc Thiên Dục kéo áo mẹ mình, nhận sai: "Mẹ, con xin lỗi, con đưa Tiểu Vũ ra ngoài, để em ngồi chờ ở ghế sô pha, kết quả đảo mắt đã không thấy tăm hơi, con làm mất Tiểu Vũ rồi."
Mạc Thanh Ngải run rẩy, sợ tức mức làm rơi tài liệu phỏng vấn trong tay xuống đấy, cô muốn nói lại thôi, không thể trách con trai mình được, không thể, bởi vì bây giờ bé đã rất hối hận, nếu cô còn trách bé, sợ bé sẽ càng dằn vặt hơn, cô run run an ủi, nắm bả vai Mạc Thiên Dục, cố gắng để giọng nói mình bình thường: "Thiên Dục... Con nghe mẹ nói, con cứ đi thi đi, mẹ sẽ đi tìm Tiểu Vũ, nhất định mẹ bé tìm được, em không bị lạc đâu."
"Không, con muốn đi cùng mẹ, chuyện này là lỗi của con."
"Không phải, không phải lỗi của con, nhất định là xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Tiểu Vũ nghe lời con như vậy, đáng lẽ phải ngồi yên đợi con."
"Ngoài ý muốn?"
Mạc Thanh Ngải biết mình đã lỡ mồm: "Không phải, mẹ chỉ ví dụ thôi.
"Con không..."
"Mạc Thiên Dục!" Giọng nói bắt đầu nghiêm khắc: "Mẹ biết con muốn tham gia, ngăn cản con là mẹ sai, bây giờ Tiểu Vũ bị lạc con đang rất đau khổ, mẹ không muốn con dằn vặt thêm nữa, yên tâm, sau khi con thi xong mẹ sẽ trả một Tiểu Vũ hoàn hảo cho con."
Thật lâu sau, Mạc Thiên Dục vươn ngón tay nhỏ ra: "Móc tay, mẹ sẽ tìm được Tiểu Vũ."
Giơ tay: "Ừ, móc tay."
Đưa con trai vào hội trường thi đấu, nhiếp ảnh gia đằng sau đi lên: "Chị Ngải, chúng ta cũng đi vào thôi?"
"Ừ, Tiểu Bằng, con gái chị bị lạc rồi, bây giờ chị phải đi tìm bé... Chị..."
Tiểu Bằng đã hiểu, nói: "Vậy em vào trước, chị đừng vội, chắc bé không sao đâu, chị tìm thấy bé thì đi vào cùng em."
"Cảm ơn cậu."
Cuối cùng, Mạc Thanh Ngải đứng một mình ở đại sảnh, tay nắm chặt thành quả đấm, Tiểu Vũ sẽ đi đâu đây? Cô hoàn toàn không có đầu mối, nhớ đi nhớ lại, có một cảm giác tuyệt vọng len vào, vì sao lúc này không có anh bên cạnh, thật ra cô đang rất sợ hãi, thật ra cô không có chút dũng cảm nào cả.
Ai nói cô dũng cảm lựa chọn sinh con ra, cô sợ mang tội với đứa bé, ai nói cô dũng cảm tự mình gọi điện đến bệnh viện nói mình sắp sinh, chỉ là không còn cách nào khác, cô đau đến chết đi sống lại cũng chỉ có bốn bức tường bên cạnh, ai nói cô có thể chịu đựng ánh mắt khinh bỉ của người đời, bao nhiêu lần cô sắp phát điên lên....
Tất cả là vì anh, vì Thiên Dục và Tiểu Vũ, cô có thể chịu được mọi thứ, bây giờ không thấy Tiểu Vũ nữa, cô phải làm thế nào?
Một tiếng chuông báo tin nhắn kêu lên, Mạc Thanh Ngải ngớ người, lấy điện thoại ra.
"Bà Mạc, xin chào, con gái bà không cẩn thận bị lạc đường, cho nên tôi không thể làm gì khác là dẫn bé đi theo, mời bà đến phòng nghỉ chuyên dụng 511 để đón con gái mình, tôi đã thông báo với bảo vệ, bà có thể đi thẳng vào."
Tin nhắn này như nguồn nước nơi sa mạc khiến Mạc Thanh Ngải vô cùng cảm động, cô cầm túi chạy nhanh đến hướng phòng hội viên...
"Tiểu Vũ!!!"
Cửa bị đẩy mạnh ra, Mạc Thanh Ngải nhìn bé gái ngồi trên ghế sô pha không chớp mắt, công lên ôm con gái khóc: "Tiểu Vũ, sao con lại đi lung tung tới đây, con có biết mẹ và anh trai sợ tới mức nào không? Hu hu hu..."
Mạc Tiểu Vũ chu miệng, nhìn Mạc Thanh Ngải khóc tới mức hốc mắt đỏ ứng, đưa tay xoa mặt Mạc Thanh Ngải: "Mẹ, đừng khóc nữa, là Tiểu Vũ không đúng, khiến mẹ và anh phải sốt ruột.:
"Không phải." Mạc Thanh Ngải đối mặt với Mạc Thanh Ngải, vừa cười vừa nói: "Mẹ rất vui, sao con lại ở đây?"
Bàn tay chỉ ra, Tiểu Vũ đắc ý nói: "Là chú đưa con đến."
Lúc này, Mạc Thanh Ngải mới nhớ tới nội dung trong tin nhắn, quay đầu nói lời cảm ơn với bóng dáng thon dài đang đứng trước cửa sổ: "Cảm ơn anh, tôi..."
Chỉ cần một cái chớp mắt, toàn thân Mạc Thanh Ngải cứng ngắc, cổ họng như bị cái gì đó kẹt lại, nghẹn ngào, cô nhìn thấy anh, là hoa mắt hay là ảo giác? Nhưng lần này chân thật hơn bất cứ giấc mơ nào trong năm năm qua của cô.
Anh đứng cách xa cô không tới 5m, bóng dáng thon dài, gò má khôi ngô, con ngươi đen nhánh, môi mỏng mang theo ý cười lạnh lùng, là anh... Nhưng sao có thể là anh.
Trái lại, với Nhan Hàn Thành mà nói, đây là chuyện hoang đường.
Tiểu Vũ... Lại là con gái của cô!
Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp lại cô trong tình huống như vậy, trong khoảnh khắc cô chạy vào phòng nghỉ, anh liền hít thở không thông, cô đã thay đổi rất nhiều, trưởng thành hơn, nhưng vẫn kích động như vậy, khuôn mặt trái xoan vẫn tinh xảo như cũ, ánh mắt trong trẻo...
Nhưng anh rất muốn cười, cô có con gái, mà chết tiệt, anh lại nhặt được con gái của cô...
"Mạc tiểu thư..."
Mạc tiểu thư!?
Mạc Thanh Ngải nhìn thẳng vào mắt anh, sự khổ sở trong lòng không thể nói ra, thì ra, trong cảm nhận của anh, cô đã thành Mạc tiểu thư rồi.
"Xin chào." Mạc Thanh Ngải cụp mắt, nhẹ nhàng trả lời.
XIn chào? Nhan Hàn Thành cực kỳ chua sót, cô cũng chỉ có hai chữ xin chào thôi sao?
"Mời ngồi." Nhan Hàn Thành ngồi xuống ghế sô pha, Mạc Thanh Ngải cũng ôm Tiểu Vũ ngồi xuống, không dám đưa mắt lên, sợ tiết lộ mình đang đau khổ.
"Tiểu Vũ là con gái cô?" Lời vừa ra khỏi miệng, Nhan Hàn Thành lại lập tức hối hận, anh không khỏi chất vấn chính mình, chẳng lẽ mày không nghe Tiểu Vũ gọi cô ấy là mẹ sao? Nhưng mà anh không cam tâm, câu hỏi mang theo ngàn vạn mong đợi, thì ra đối với cô mà nói, anh chẳng là cái gì cả, sau khi làm anh tổn thương, cô có thể coi như không có chuyện gì mà lập gia đình, nhiều năm như vậy, coi anh là gì?
"Đúng vậy." Mạc Thanh Ngải nâng mắt, cô đang mâu thuẫn, hai đứa con là của cô, cô không sợ gì cả, nhưng bây giờ gặp lại Nhan Hàn Thành, lại còn dưới tình huống kỳ lạ như vậy, cô mới phát hiện mình không đủ dũng cảm, cô không xấu hổ với anh, người cô xấu hổ chỉ có chính mình.
"Cô kết hôn bao giờ?" Nhan Hàn Thành cố giữ cho giọng nói của mình được bình thường, lại lập tức hối hận, mà trên thực tế, lại vô cùng khác lạ.
"Mẹ con..."
"Tiểu Vũ..." Mạc Thanh Ngải ngăn lại: "Tôi nghĩ, việc này không liên quan gì đến Nhan tiên sinh."
Không liên quan? Con ngươi đen nguy hiểm của Nhan Hàn Thành nhìn chằm chằm Mạc Thanh Ngải, cảm giác lý trí đang căng như dây đàn, không liên quan mà cô còn biết anh họ Nhan, từ khi nào mà bọn họ lại cần mấy thứ như vậy.
"Cô..."
Đột nhiên Mạc Thanh Ngải đứng dậy, quay mặt: "Thật xin lỗi, tôi muốn đi toilet."
Nói xong, Mạc Thanh Ngải rời đi, Nhan Hàn Thành nhìn Tiểu Vũ thì tâm trạng trở nên rất khác lạ, bé... Là con gái của cô mà người khác sao? Ngực đau đớn, anh nên tức giận, vì sao lại chỉ có phiền toái bất an.
"Nhan tiên sinh, cuộc thi sắp bắt đầu, giám khảo bên đó đã gọi ngài rồi."
Ngoài cửa vang lên thúc giục, Nhan Hàn Thành không kiềm chế được quát: "Bảo họ bắt đầu trước đi."
"Vâng."
Mạc Tiểu Vũ hoảng sợ, nhẹ nhàng hỏi: "Chú, chú đang tức giận sao?"
"Chú không có." Nhan Hàn Thành phát hiện mình không cách nào đối mặt với ánh mắt đơn thuần của Tiểu Vũ, bé cô tội, bé chỉ là trẻ con, còn anh là gì? Anh nên trơ mắt nhìn Mạc Thanh Ngải đã không còn thuộc về mình sao?
Lâu sau vẫn không thấy Mạc Thanh Ngải quay về, lý trí Nhan Hàn Thành càng đổ vỡ, anh đứng mạnh dậy: "Tiểu Vũ, con ở đây, chú đi tìm mẹ con."
Rẽ ngoặt, đi đến cửa toilet, đột nhiên cửa cũng mở ra, Nhan Hàn Thành kéo Mạc Thanh Ngải vào trong toilet, khóa cửa lại.
"Anh muốn làm gì." Mạc Thanh Ngải không thở được, sợ hãi.
Nhìn ánh mắt Mạc Thanh Ngải đỏ lên như con thỏ: "Cô khóc?"
Giọng nói Nhan Hàn Thành trầm thấp dễ nghe, vẫn như lúc trước làm cô cảm động, nhưng anh đối với cô thế nào, cô không hiểu nữa, quay mặt: "Không."
Áp Mạc Thanh Ngải vào tường, Nhan Hàn Thành không bình tĩnh quát: "Nhìn tôi."
"Tôi không muốn."
Sự bướng bỉnh quen thuộc, nhưng Nhan Hàn Thành không cách nào giữ bình tĩnh để tranh cãi với cô, anh kéo mặt cô quay lại, hôn mạnh vào môi cô, gần như là cắn vào, đẩy hàm răng của cô, rất không khách khí mà dây dưa với cô.
Rất đau, Mạc Thanh Ngải nhíu mày, nhưng không có sức đẩy anh ra, chỉ có thể ngốc nghếch vươn tay ôm chặt cổ anh, đáp lại, phải biết rằng cô thật đáng xấu khổ khi nhớ tất cả chuyện này, năm năm thiếu anh, anh đứng trước mặt cô, ôm cô, hôn cô, đều cực kỳ xa xỉ.
Tách ra, dựa vào mặt cô, hô hấp cực nóng, anh không nhịn được châm chọc: "Cô có vẻ đã là vợ người ta, vẫn có thể phóng đãng như vậy sao?"
Bình luận facebook