Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 122 THẤY ĐƯỢC, NGHE RÕ, BIẾT HẾT SỰ THẬT
CHƯƠNG 122: THẤY ĐƯỢC, NGHE RÕ, BIẾT HẾT SỰ THẬT
“Thì ra đây mới là bản chất thật của người phụ nữ này, tôi nói mà, năm đó tại sao tổng giám đốc Thẩm lại hờ hững với cô như vậy, thì ra tổng giám đốc Thẩm của chúng ta đã sớm thấy được bộ mặt thật của cô.”
“May mắn năm đó tổng giám đốc Thẩm không bị người đàn bà thấp hèn này lừa đảo rồi chọn cô ta. May quá, may quá.”
Đôi tay đang xoa chân cho ông chú trung niên của Giản Đường đột nhiên run rẩy, tim đau đớn, khóe môi bất đắc dĩ cong lên... thì ra là vậy.
Là vì bản chất cô vốn thấp hèn, cho nên người kia có thuật đọc tâm, sớm thấy rõ bộ mặt thật của cô sao?
Thì ra… thì ra là vậy!
Cô muốn cười, lại phát hiện làm sao cũng không cười nổi.
...
Tiêu Hoành nhận được một tin nhắn kì lạ, sắc mặt ngay lập tức thay đổi, không suy nghĩ nhiều, lập tức lái xe lao vùn vụt tới.
Buổi tiệc rất náo nhiệt, anh ta chưa kịp thay quần áo, chỉ vội vàng bỏ lại công việc, chạy từ công ty đến.
Tiêu Hoành có dáng người rất đẹp, nhưng sau khi trải qua một ngày dài mệt nhọc, cộng thêm tăng ca kéo dài, giờ phút này Tiêu Hoành có hơi lôi thôi, nếu là lúc bình thường thì cũng không thấy có gì lạ, nhưng hôm nay, trong bữa tiệc quyền quý xa xỉ này, giữa những con người đang ăn mặc sang trọng này, lại có chút… không giống bình thường.
Lúc đi rất vội, anh ta còn chưa kịp thắt lại cà vạt, cà vạt còn đang lỏng le treo trên cổ, có người nhìn thấy anh ta, tiến lên chào hỏi: “Tổng giám đốc Tiêu hôm nay sao lại có thời gian đến tham gia tiệc tối vậy?”
Ánh mắt Tiêu Hoành đang không ngừng tìm kiếm bóng dáng của người phụ nữ kia trong bữa tiệc.
“Tổng giám đốc Tiêu đang tìm người sao?”
Tiêu Hoành sững sờ, vội vàng bắt lấy cánh tay của người đó: “Đúng rồi, anh có thấy Giản…” Đột nhiên nhớ tới, ở đây đâu có ai quen Giản Đường? Giọng nói chợt im bặt.
“Giản? Giản cái gì?”
“Không có gì.”
Tiêu Hoành nhấc chân đi ngay.
Lại bị người sau lưng bắt lấy: “Chờ một chút, tổng giám đốc Tiêu, nếu như anh đang tìm người, nếu trong sảnh lớn của bữa tiệc không tìm thấy người, vậy anh có thể đến một chỗ.”
“Chỗ?”
“Trên tầng hai.” Người kia nói: “Tôi dẫn anh đi.”
Tiêu Hoành nói một tiếng cám ơn: “Vậy làm phiền tổng giám đốc Giản.”
Khi Giản Minh Bình dẫn Tiêu Hoành đi lên tầng hai, trên đường đi, còn có chút nghi ngờ...... Hồi nãy chẳng lẽ là hắn nghe nhầm? Có lẽ... chữ mà Tiêu Hoành nói, căn bản không phải chữ Giản.
Cũng đúng, là mình quá nhạy cảm với dòng họ này!
Dù sao, Tiêu Hoành cũng coi như là ngôi sao mới nổi trong giới kinh doanh, tiện tay mà thôi, hỗ trợ tìm người, tạo mối quan hệ, dù sao cũng có lợi.
“Anh xem, tôi nói mà, nếu như đang tìm người, dưới lầu không tìm thấy, nơi này hẳn là có thể tìm được… Tổng giám đốc Tiêu mau nhìn, cửa vẫn còn mở.”
Tiêu Hoành không kịp nói gì, vội vàng đi về phía căn phòng cuối cùng. Cửa hai cánh, một cái đóng một cái khép hờ, để lộ ra một khe hở. Tiêu Hoành đang muốn đẩy cửa ra, đột nhiên, đôi mắt bỗng nhiên co rút!
Anh ta… tìm thấy Giản Đường!
Nhưng!
Trong khe hở này, anh ta nhìn thấy cái gì?
Giản Minh Bình chạy đến: “Sao Tổng giám đốc Tiêu lại đứng ở… ở ngoài…”
Đột nhiên!
Lời còn chưa dứt, một bàn tay dùng sức rất mạnh hung hăng che miệng của hắn. Giản Minh Bình ngẩng đầu một cái, nhìn thấy hai con mắt đỏ bừng của Tiêu Hoành giống như muốn giết người.
Một giây sau, hắn nhìn theo ánh mắt của Tiêu Hoành, cũng nhìn về phía khe cửa.
Giản Minh Bình bỗng nhiên trừng lớn hai mắt, ngơ ngác!
“Tiểu Đường...”
Sao lại?
Cô, cô, cô... đang làm cái gì!
Khuất nhục và phẫn nộ xông tới, ép cũng ép không được!
Giản Minh Bình xấu hổ không ngẩng đầu lên nổi!
“Tiểu Đường... sao cô lại thấp hèn như vậy chứ!”
Trong khe cửa, Tiêu Hoành và Giản Minh Bình đều thấy được bóng người quen thuộc kia, cô nằm sấp trên mặt đất, vô cùng thấp hèn xoa bóp chân cho một người đàn ông trung niên!
Ánh mắt của Tiêu Hoành dần dần có thể thấy rõ những người khác đang đứng trong phòng, khi nhìn thấy những gương mặt quen thuộc kia đang tùy tiện cười to chế nhạo Giản Đường, anh ta đột nhiên tỉnh táo lại, ý muốn giết người dần dần xuất hiện, đám khốn nạn này! Lại đang ăn hiếp Giản Đường!
Giờ phút này, Tiêu Hoành xúc động đến mức muốn tự tay đánh cho mấy người kia một trận, anh giơ tay lên, chuẩn bị đẩy hai cánh cửa đó ra, một giây sau, tay anh bỗng nhiên dừng lại giữa không trung.
“Giản Đường, không ngờ cô Giản chói mắt nhất năm đó cũng có ngày hôm nay, vì tiền... chỉ vì những đồng tiền thối tha này mà thấp hèn đến mức đó”. Trong phòng, một giọng nói mỉa mai vang lên.
Giản Đường mắt điếc tai ngơ, chỉ tập trung xoa bóp chân cho ông chú. Không cần phải tranh luận, cô nói cô không phải vì số tiền này, sẽ có người tin sao?
Nếu có, sẽ không có ai nói như vậy.
Ánh mắt cô càng hờ hững hơn... Không cần quan tâm, cô nói với mình như vậy.
Người không quan trọng, không cần quan tâm.
Nghĩ như thế nào, đặt điều ra sao, cũng không đáng kể... Ba năm trước cô đã từng được trải nghiệm hãm hại đệ tiện nhất, còn cái gì có thể đê tiện hơn hành động của Hạ Viên Miên chứ?
Ngay từ đầu, Ngụy Tư San đã chú ý đến động tĩnh ngoài cửa, cái khe này hiển nhiên là do cô cố gắng để lại, dùng khóe mắt liếc nhìn một cái, phía sau khe hở, cô nhìn thấy một cái bóng dưới ánh đèn, đáy mắt lóe lên ánh sáng, Ngụy Tư San cong môi đỏ:
“Dù sao thì, Giản Đường, tôi thật sự không ngờ bây giờ cô lại biến thành bộ dạng này, một con điếm ai cũng có thể làm chồng.”
“Ngẫm lại năm đó Giản Đường nổi bật đến thế nào chứ?”
“Lại nhìn cô bây giờ mà xem, chậc chậc, cứ tưởng là hai người.”
“Dù sao, cô cũng là đáng đời thôi, ai bảo cô chỉ vì một người đàn ông mà có thể nhẫn tâm ra tay tàn nhẫn với bạn thân lớn lên từ bé với mình chứ, cô đúng thật là ác độc rắn rết vô cùng!”
“Tôi cũng rất nể cô nha, dùng tiền mua một đám lưu manh, sắp xếp để bọn họ làm nhục Hạ Viên Miên… Nhưng cô tính tới đâu cũng không tính được Hạ Viên Miên sẽ không chịu nhục, tự sát.”
“Nếu như Hạ Viên Miên không chết, vậy mưu kế của cô chắc chắn đã thành công, cô... thật sự là đồ có trái tim vừa gan vừa thối!”
Ở cửa, tay Tiêu Hoành nâng lên giữa không trung, trong đầu trống rỗng... Anh ta nghe thấy cái gì?
Ngụy Tư San đang nói cái gì?
Sao anh ta lại nghe không hiểu gì hết?
Giản Đường?
Bày mưu hãm hại bạn thân nhất của mình?
Dùng tiền mua một đám lưu manh?
Làm nhục bạn thân nhất của mình?
Cuối cùng làm hại bạn thân nhất tự sát chết?
Không không không!
Không thể nào!
Người này và Giản Đường mà anh ta biết hoàn toàn không phải một người!
“Giản Đường, cô tuyệt đối không thể ngờ rằng Thẩm Tư Cương mà cô luôn luôn mong nhớ, sau khi Hạ Viên Miên qua đời, sẽ đích thân ném cô vào tù đúng không? Giản Đường, cô không chỉ ghê tởm, cô còn rất đáng thương! Tính toán đến cuối cùng vẫn chẳng có gì!”
Ngụy Tư San cố ý di chuyển cơ thể, để người ngoài cửa có thể nhìn rõ cái thùng chất đầy tiền mặt.
Môi đỏ cong lên: “Năm đó cô coi tiền tài như cặn bã, mà cô bây giờ thì sao? Vì chút tiền ấy, có thể thấp hèn lấy lòng một người đàn ông già trọc đầu. Giản Đường, tôi xem thường cô.”
Hơi thở của Tiêu Hoành lộn xộn không chịu nổi.
Không!
Đây không phải là sự thật!
Người đó hoàn toàn không phải là Giản Đường!
Nhưng ánh mắt của anh lại tập trung đến thùng tiền mặt, làm sao cũng không dời mắt nổi!
Trong mắt anh hiện lên vội vàng, cắn răng đưa tay hướng về phía cánh cửa, hung hăng đẩy ra!
Tiêu Hoành đứng tại cửa: “Tôi không tin!” Ánh mặt của anh kiên cường nhìn thẳng vào Giản Đường!
“Thì ra đây mới là bản chất thật của người phụ nữ này, tôi nói mà, năm đó tại sao tổng giám đốc Thẩm lại hờ hững với cô như vậy, thì ra tổng giám đốc Thẩm của chúng ta đã sớm thấy được bộ mặt thật của cô.”
“May mắn năm đó tổng giám đốc Thẩm không bị người đàn bà thấp hèn này lừa đảo rồi chọn cô ta. May quá, may quá.”
Đôi tay đang xoa chân cho ông chú trung niên của Giản Đường đột nhiên run rẩy, tim đau đớn, khóe môi bất đắc dĩ cong lên... thì ra là vậy.
Là vì bản chất cô vốn thấp hèn, cho nên người kia có thuật đọc tâm, sớm thấy rõ bộ mặt thật của cô sao?
Thì ra… thì ra là vậy!
Cô muốn cười, lại phát hiện làm sao cũng không cười nổi.
...
Tiêu Hoành nhận được một tin nhắn kì lạ, sắc mặt ngay lập tức thay đổi, không suy nghĩ nhiều, lập tức lái xe lao vùn vụt tới.
Buổi tiệc rất náo nhiệt, anh ta chưa kịp thay quần áo, chỉ vội vàng bỏ lại công việc, chạy từ công ty đến.
Tiêu Hoành có dáng người rất đẹp, nhưng sau khi trải qua một ngày dài mệt nhọc, cộng thêm tăng ca kéo dài, giờ phút này Tiêu Hoành có hơi lôi thôi, nếu là lúc bình thường thì cũng không thấy có gì lạ, nhưng hôm nay, trong bữa tiệc quyền quý xa xỉ này, giữa những con người đang ăn mặc sang trọng này, lại có chút… không giống bình thường.
Lúc đi rất vội, anh ta còn chưa kịp thắt lại cà vạt, cà vạt còn đang lỏng le treo trên cổ, có người nhìn thấy anh ta, tiến lên chào hỏi: “Tổng giám đốc Tiêu hôm nay sao lại có thời gian đến tham gia tiệc tối vậy?”
Ánh mắt Tiêu Hoành đang không ngừng tìm kiếm bóng dáng của người phụ nữ kia trong bữa tiệc.
“Tổng giám đốc Tiêu đang tìm người sao?”
Tiêu Hoành sững sờ, vội vàng bắt lấy cánh tay của người đó: “Đúng rồi, anh có thấy Giản…” Đột nhiên nhớ tới, ở đây đâu có ai quen Giản Đường? Giọng nói chợt im bặt.
“Giản? Giản cái gì?”
“Không có gì.”
Tiêu Hoành nhấc chân đi ngay.
Lại bị người sau lưng bắt lấy: “Chờ một chút, tổng giám đốc Tiêu, nếu như anh đang tìm người, nếu trong sảnh lớn của bữa tiệc không tìm thấy người, vậy anh có thể đến một chỗ.”
“Chỗ?”
“Trên tầng hai.” Người kia nói: “Tôi dẫn anh đi.”
Tiêu Hoành nói một tiếng cám ơn: “Vậy làm phiền tổng giám đốc Giản.”
Khi Giản Minh Bình dẫn Tiêu Hoành đi lên tầng hai, trên đường đi, còn có chút nghi ngờ...... Hồi nãy chẳng lẽ là hắn nghe nhầm? Có lẽ... chữ mà Tiêu Hoành nói, căn bản không phải chữ Giản.
Cũng đúng, là mình quá nhạy cảm với dòng họ này!
Dù sao, Tiêu Hoành cũng coi như là ngôi sao mới nổi trong giới kinh doanh, tiện tay mà thôi, hỗ trợ tìm người, tạo mối quan hệ, dù sao cũng có lợi.
“Anh xem, tôi nói mà, nếu như đang tìm người, dưới lầu không tìm thấy, nơi này hẳn là có thể tìm được… Tổng giám đốc Tiêu mau nhìn, cửa vẫn còn mở.”
Tiêu Hoành không kịp nói gì, vội vàng đi về phía căn phòng cuối cùng. Cửa hai cánh, một cái đóng một cái khép hờ, để lộ ra một khe hở. Tiêu Hoành đang muốn đẩy cửa ra, đột nhiên, đôi mắt bỗng nhiên co rút!
Anh ta… tìm thấy Giản Đường!
Nhưng!
Trong khe hở này, anh ta nhìn thấy cái gì?
Giản Minh Bình chạy đến: “Sao Tổng giám đốc Tiêu lại đứng ở… ở ngoài…”
Đột nhiên!
Lời còn chưa dứt, một bàn tay dùng sức rất mạnh hung hăng che miệng của hắn. Giản Minh Bình ngẩng đầu một cái, nhìn thấy hai con mắt đỏ bừng của Tiêu Hoành giống như muốn giết người.
Một giây sau, hắn nhìn theo ánh mắt của Tiêu Hoành, cũng nhìn về phía khe cửa.
Giản Minh Bình bỗng nhiên trừng lớn hai mắt, ngơ ngác!
“Tiểu Đường...”
Sao lại?
Cô, cô, cô... đang làm cái gì!
Khuất nhục và phẫn nộ xông tới, ép cũng ép không được!
Giản Minh Bình xấu hổ không ngẩng đầu lên nổi!
“Tiểu Đường... sao cô lại thấp hèn như vậy chứ!”
Trong khe cửa, Tiêu Hoành và Giản Minh Bình đều thấy được bóng người quen thuộc kia, cô nằm sấp trên mặt đất, vô cùng thấp hèn xoa bóp chân cho một người đàn ông trung niên!
Ánh mắt của Tiêu Hoành dần dần có thể thấy rõ những người khác đang đứng trong phòng, khi nhìn thấy những gương mặt quen thuộc kia đang tùy tiện cười to chế nhạo Giản Đường, anh ta đột nhiên tỉnh táo lại, ý muốn giết người dần dần xuất hiện, đám khốn nạn này! Lại đang ăn hiếp Giản Đường!
Giờ phút này, Tiêu Hoành xúc động đến mức muốn tự tay đánh cho mấy người kia một trận, anh giơ tay lên, chuẩn bị đẩy hai cánh cửa đó ra, một giây sau, tay anh bỗng nhiên dừng lại giữa không trung.
“Giản Đường, không ngờ cô Giản chói mắt nhất năm đó cũng có ngày hôm nay, vì tiền... chỉ vì những đồng tiền thối tha này mà thấp hèn đến mức đó”. Trong phòng, một giọng nói mỉa mai vang lên.
Giản Đường mắt điếc tai ngơ, chỉ tập trung xoa bóp chân cho ông chú. Không cần phải tranh luận, cô nói cô không phải vì số tiền này, sẽ có người tin sao?
Nếu có, sẽ không có ai nói như vậy.
Ánh mắt cô càng hờ hững hơn... Không cần quan tâm, cô nói với mình như vậy.
Người không quan trọng, không cần quan tâm.
Nghĩ như thế nào, đặt điều ra sao, cũng không đáng kể... Ba năm trước cô đã từng được trải nghiệm hãm hại đệ tiện nhất, còn cái gì có thể đê tiện hơn hành động của Hạ Viên Miên chứ?
Ngay từ đầu, Ngụy Tư San đã chú ý đến động tĩnh ngoài cửa, cái khe này hiển nhiên là do cô cố gắng để lại, dùng khóe mắt liếc nhìn một cái, phía sau khe hở, cô nhìn thấy một cái bóng dưới ánh đèn, đáy mắt lóe lên ánh sáng, Ngụy Tư San cong môi đỏ:
“Dù sao thì, Giản Đường, tôi thật sự không ngờ bây giờ cô lại biến thành bộ dạng này, một con điếm ai cũng có thể làm chồng.”
“Ngẫm lại năm đó Giản Đường nổi bật đến thế nào chứ?”
“Lại nhìn cô bây giờ mà xem, chậc chậc, cứ tưởng là hai người.”
“Dù sao, cô cũng là đáng đời thôi, ai bảo cô chỉ vì một người đàn ông mà có thể nhẫn tâm ra tay tàn nhẫn với bạn thân lớn lên từ bé với mình chứ, cô đúng thật là ác độc rắn rết vô cùng!”
“Tôi cũng rất nể cô nha, dùng tiền mua một đám lưu manh, sắp xếp để bọn họ làm nhục Hạ Viên Miên… Nhưng cô tính tới đâu cũng không tính được Hạ Viên Miên sẽ không chịu nhục, tự sát.”
“Nếu như Hạ Viên Miên không chết, vậy mưu kế của cô chắc chắn đã thành công, cô... thật sự là đồ có trái tim vừa gan vừa thối!”
Ở cửa, tay Tiêu Hoành nâng lên giữa không trung, trong đầu trống rỗng... Anh ta nghe thấy cái gì?
Ngụy Tư San đang nói cái gì?
Sao anh ta lại nghe không hiểu gì hết?
Giản Đường?
Bày mưu hãm hại bạn thân nhất của mình?
Dùng tiền mua một đám lưu manh?
Làm nhục bạn thân nhất của mình?
Cuối cùng làm hại bạn thân nhất tự sát chết?
Không không không!
Không thể nào!
Người này và Giản Đường mà anh ta biết hoàn toàn không phải một người!
“Giản Đường, cô tuyệt đối không thể ngờ rằng Thẩm Tư Cương mà cô luôn luôn mong nhớ, sau khi Hạ Viên Miên qua đời, sẽ đích thân ném cô vào tù đúng không? Giản Đường, cô không chỉ ghê tởm, cô còn rất đáng thương! Tính toán đến cuối cùng vẫn chẳng có gì!”
Ngụy Tư San cố ý di chuyển cơ thể, để người ngoài cửa có thể nhìn rõ cái thùng chất đầy tiền mặt.
Môi đỏ cong lên: “Năm đó cô coi tiền tài như cặn bã, mà cô bây giờ thì sao? Vì chút tiền ấy, có thể thấp hèn lấy lòng một người đàn ông già trọc đầu. Giản Đường, tôi xem thường cô.”
Hơi thở của Tiêu Hoành lộn xộn không chịu nổi.
Không!
Đây không phải là sự thật!
Người đó hoàn toàn không phải là Giản Đường!
Nhưng ánh mắt của anh lại tập trung đến thùng tiền mặt, làm sao cũng không dời mắt nổi!
Trong mắt anh hiện lên vội vàng, cắn răng đưa tay hướng về phía cánh cửa, hung hăng đẩy ra!
Tiêu Hoành đứng tại cửa: “Tôi không tin!” Ánh mặt của anh kiên cường nhìn thẳng vào Giản Đường!
Bình luận facebook