Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 149 CHỈ MỘT CÁI VIDEO CÔ LIỀN KHÔNG CHỊU NỔI SAO
CHƯƠNG 149 CHỈ MỘT CÁI VIDEO CÔ LIỀN KHÔNG CHỊU NỔI SAO
Thẩm Tư Cương đứng trước ngăn tủ, trầm mặc nhìn người con gái đang khóc nức nở trong tủ. Hầu kết của anh lăn lên lăn xuống, có rất nhiều lời nên nói, lại không thể nói ra.
Cơ thể cao lớn của anh cúi xuống, giương hai cánh tay ra.
“Đừng đụng vào tôi!” Giọng nói khàn khàn ấy đột nhiên quát lên. Anh nhìn thấy nỗi hận trong mắt cô, trái tim đau đớn kịch liệt, anh nhìn cô, tiếp tục vươn tay ra.
“Tôi bảo anh đừng đụng vào tôi!” Ánh mắt Giản Đường nhìn Thẩm Tư Cương chẳng khác gì nhìn kẻ thù. Chỉ cần đôi tay của anh chạm vào, cô sẽ xù lông như một con nhím với anh, cũng với cả chính mình.
Thẩm Tư Cương không lên tiếng, tiếp tục vươn tay. Tiếp theo, bàn tay anh nhói lên cơn đau. Lông mày anh nhíu lại, nhìn người con gái đang cắn mạnh vào tay mình. Người đàn ông mà từ trước đến nay chỉ cho mình ra tay làm người khác bị thương, tuyệt đối không để người khác làm mình bị thương, giờ phút này nhìn người con gái đang cắn mình, ánh mắt anh đang cho thấy anh đang ngầm cho phép.
“Sảng khoái không?” Một hồi lâu sau, giọng nói trầm thấp của anh cắt đứt không khí yên tĩnh trong phòng.
Nghe vậy, con ngươi của Giản Đường co rụt lại, cô bỗng ngẩng đầu lên, khuôn mặt điển trai của anh vẫn rất bình tĩnh, mấy giây sau, cô ngầm cười thê lương.
Sảng khoái không?
Sảng khoái?
Cô nhắm mắt… Thẩm Tư Cương, anh không hiểu tôi.
Cô cố gắng để mình bình tĩnh lại, chỉ có lắng xuống mới có thể giữ được lí trí.
“Tính táo chưa?” Giọng nói trầm thấp của anh lại vọng vào tai cô.
Giản Đường mở mắt ra.
“Nếu tỉnh táo rồi thì vào phòng tắm, tắm cho sạch đi, sau đó tới phòng làm việc gặp tôi.” Anh nói rồi xoay người đi tới phòng làm việc, vừa đi vừa nói: “Mười lăm phút, tôi chỉ chờ cô mười lăm phút.”
Lúc xoay người, anh nhìn cô một cái. Trong cái nhìn đó có gì đó rất hàm xúc, cũng rất áp bách, khiến Giản Đường phải nghe theo, dù cô có không muốn đi chăng nữa.
Mười lăm phút sau, cô đứng trước cửa phòng làm việc, hơi do dự, cô giơ tay lên định gõ cửa, tiếng nói trong vắt mà lạnh lùng mà chỉ anh mới có đã vọng ra từ bên trong: “Vào đi.”
Cô ngạc nhiên… Sao anh biết cô đang đứng ngoài cửa?
Cô làm theo, đẩy cửa vào. Người trong phòng đang ngồi sau bàn làm việc, anh chỉ vào ghế sofa ở đối diện, Giản Đường trầm mặc bước tới rồi ngồi xuống.
“Kẻ chạy trốn.” Một hồi lâu sau, giọng nói lạnh lùng của anh vang lên.
Vừa nghe thấy hai chữ này, bả vai của Giản Đường run lên, nhưng vẫn cúi đầu nhìn đầu gối, không nói lời nào.
“Hèn nhát.” Giọng nói ấy vẫn nói lạnh lùng không chút do dự.
Giản Đường ngồi cứng đờ trên sofa, dù vẫn không nói gì, nhưng bờ môi mím chặt cho thấy sự bất mãn của cô.
“Ông cố Giản bảo vệ cô tốt quá, để cô sống dưới đôi cánh bảo vệ của ông, cô không gánh nổi cái danh hiệu người sáng lập của Ái Tình.”
Tâm trạng của Giản Đường đã bị lay động, cô bỗng ngẩng đầu lên, phản bác trong sự tức giận: “Anh nói tôi thế nào cũng được, nhưng tại sao lại nói tôi không gánh nổi Ái Tình! Mỗi một phần của Ái Tình đều do tôi xử lí và đấu tranh để giành được!” Nói gì cũng được, nhưng người đàn ông đáng chết này lại nói cô không gánh nổi Ái Tình!
Hai tay của Thẩm Tư Cương vắt ra sau gáy, cả người dựa vào chiếc ghế. Anh liếc nhìn Giản Đường, như thể đang nói “Ồ, cô giỏi quá”, nhưng Giản Đường rõ rằng cảm nhận được sự trào phúng ngược lại với cái “cô giỏi quá” đó.
“Một người phụ nữ, lại muốn đặt chân lên chiến trường của những người đàn ông. Ngay từ đầu, cô đã phải chuẩn bị hết mọi tâm lí, mọi cách thức thất bại, mà không phải chỉ là đánh thua một trận, cô tưởng rằng đối thủ nào của cô cũng là quân tử sao?” Anh dùng giọng nói nhẹ nhàng nói ra sự thực tàn khốc nhất một cách chậm rãi.
“Từ khi cô bước vào vào cuộc chiến đẫm máu này, cô đã phải biết rằng, trên thương trường chỉ có thành công và thất bại, đối thủ của cô sẽ dùng mọi cách để cản trở cô. Chỉ một cái video mà cô đã không chịu nổi rồi à?” Nói tới đây, tiếng cười khẽ trầm thấp của anh rơi vào tai Giản Đường: “Giản Đường, nói cho cùng thì vẫn là do ông cố Giản bảo vệ cô quá tốt, nên cô còn chưa biết cái gì mới thực sự là chiến trường không có khói lửa.”
Nói xong, cơ thể cao lớn của anh đứng dậy khỏi chiếc ghế. Anh sửa sang lại vạt áo, xoay người bước về phía cửa, rời khỏi căn phòng mà không nói gì nữa.
Trong phòng làm việc chỉ còn lại một mình Giản Đường. Cô ngồi trên sofa, nhìn vị trí đã trống rỗng bên bàn làm việc, lúc này, trong tai cô chỉ còn lại tiếng ù ù.
Trước kia… không, là trước ngày hôm nay, Giản Đường vẫn luôn cho rằng mình xuất sắc không kém đàn ông, vẫn cho rằng sự trỗi dậy của Ái Tình là nhờ vào tài năng trời ban và sự cố gắng của mình.
Hiện tại, cô vẫn cho là như thế, nhưng vừa rồi, người đàn ông đã nói ra một góc độ trên chiến trường mà cô không thấy được – không phải đối thủ nào của cô cũng là quân tử!
Trên thực tế, ngay từ ngày đầu tiên cô bước vào thương trường, ông nội đã dạy cô rằng, trên thương trường có rất nhiều những con sóng ngầm mãnh liệt, chỉ có điều cô vẫn luôn tự phụ, không coi là chuyện to tát gì.
Cô không ngốc, những lời nói vừa rồi của anh, dù là chế nhạo cô, hay là chỉ lối cho cô, thì có một điều không sai chút nào – sau “cánh cửa video này”, là một con người không nhịn được nữa!
Cô ngồi trên sofa, cúi thấp đầu, nhìn tấm thảm trên sàn nhà một hồi lâu.
Đầu óc cô nhanh chóng suy xét.
Đầu tiên, đoạn video được quay từ góc độ của cửa chính, cô nhớ lại ngày hôm đó… Ai đứng ở cửa chính?
Nhưng kẻ nào lại nhàm chán tới mức cố tình dùng camera quay lại tất cả?
Cô lấy điện thoại ra, trong trí nhớ của cô vẫn còn vẹn nguyên số điện thoại 11 số đó, ngón tay của cô dừng lại rất lâu trên phím gọi.
Thời gian từ từ trôi qua, cô cắn răng một cái, ấn xuống.
Tiếng “Tút – tút” vang lên rất lâu, ngay lúc Giản Đường định tắt đi, đầu bên kia có người nghe máy.
Không ai nói gì.
Cả hai đều cầm chiếc điện thoại đã được gọi mà không có bất cứ âm thanh nào, ai cũng không muốn làm người phá vỡ sự tĩnh lặng.
Nỗi hận trong mắt Tiêu Hoành không thể che lấp được nữa… Chính người phụ nữ này đã khiến mình trở thành một trò hề! Mỗi lần tỉnh giấc lúc nửa đêm, nhớ tới lúc đầu anh ta dốc hết tình cảm với một người phụ nữ như thế, chỉ muốn yêu chiều cô lên đến tận mây xanh, anh ta liền cảm thấy bản thân đúng là một kẻ ngu, rất ngu, hoàn toàn là một trò cười!
Anh ta vì người phụ nữ như vậy mà đối đầu với nhà họ Thẩm, trở mặt với hội đồng quản trị, làm trái với cả nhà họ Tiêu!
Nhưng cô thì sao, báo đáp anh ta bằng cái gì?
Nhục nhã!
Sự nhục nhã đến vô tận!
Trong cặp mắt đào hoa không còn sự bất cần đời nữa, mà là mây đen và sự hận thù dày đặc!
“Hẹn gặp nhau đi.”
Rất lâu sau, một giọng nói khàn khàn vang lên trong điện thoại.
Ngón tay cầm điện thoại của Tiêu Hoành siết chặt lại. Anh ta nghe âm thanh khàn khàn quen thuộc trong điện thoại, cổ họng lăn lên xuống, trái tim đập mạnh hai cái… Vậy mà lại là, sự nhớ nhung đáng chết!
Không, là ảo giác!
Anh ta nghiến răng thật mạnh, vô cùng phẫn hận, giọng nói cũng trở nên ngả ngớn: “Được, ăn thịt cá quen rồi, thỉnh thoảng nhìn mấy đứa diễn hề cũng không tệ.”
Thẩm Tư Cương đứng trước ngăn tủ, trầm mặc nhìn người con gái đang khóc nức nở trong tủ. Hầu kết của anh lăn lên lăn xuống, có rất nhiều lời nên nói, lại không thể nói ra.
Cơ thể cao lớn của anh cúi xuống, giương hai cánh tay ra.
“Đừng đụng vào tôi!” Giọng nói khàn khàn ấy đột nhiên quát lên. Anh nhìn thấy nỗi hận trong mắt cô, trái tim đau đớn kịch liệt, anh nhìn cô, tiếp tục vươn tay ra.
“Tôi bảo anh đừng đụng vào tôi!” Ánh mắt Giản Đường nhìn Thẩm Tư Cương chẳng khác gì nhìn kẻ thù. Chỉ cần đôi tay của anh chạm vào, cô sẽ xù lông như một con nhím với anh, cũng với cả chính mình.
Thẩm Tư Cương không lên tiếng, tiếp tục vươn tay. Tiếp theo, bàn tay anh nhói lên cơn đau. Lông mày anh nhíu lại, nhìn người con gái đang cắn mạnh vào tay mình. Người đàn ông mà từ trước đến nay chỉ cho mình ra tay làm người khác bị thương, tuyệt đối không để người khác làm mình bị thương, giờ phút này nhìn người con gái đang cắn mình, ánh mắt anh đang cho thấy anh đang ngầm cho phép.
“Sảng khoái không?” Một hồi lâu sau, giọng nói trầm thấp của anh cắt đứt không khí yên tĩnh trong phòng.
Nghe vậy, con ngươi của Giản Đường co rụt lại, cô bỗng ngẩng đầu lên, khuôn mặt điển trai của anh vẫn rất bình tĩnh, mấy giây sau, cô ngầm cười thê lương.
Sảng khoái không?
Sảng khoái?
Cô nhắm mắt… Thẩm Tư Cương, anh không hiểu tôi.
Cô cố gắng để mình bình tĩnh lại, chỉ có lắng xuống mới có thể giữ được lí trí.
“Tính táo chưa?” Giọng nói trầm thấp của anh lại vọng vào tai cô.
Giản Đường mở mắt ra.
“Nếu tỉnh táo rồi thì vào phòng tắm, tắm cho sạch đi, sau đó tới phòng làm việc gặp tôi.” Anh nói rồi xoay người đi tới phòng làm việc, vừa đi vừa nói: “Mười lăm phút, tôi chỉ chờ cô mười lăm phút.”
Lúc xoay người, anh nhìn cô một cái. Trong cái nhìn đó có gì đó rất hàm xúc, cũng rất áp bách, khiến Giản Đường phải nghe theo, dù cô có không muốn đi chăng nữa.
Mười lăm phút sau, cô đứng trước cửa phòng làm việc, hơi do dự, cô giơ tay lên định gõ cửa, tiếng nói trong vắt mà lạnh lùng mà chỉ anh mới có đã vọng ra từ bên trong: “Vào đi.”
Cô ngạc nhiên… Sao anh biết cô đang đứng ngoài cửa?
Cô làm theo, đẩy cửa vào. Người trong phòng đang ngồi sau bàn làm việc, anh chỉ vào ghế sofa ở đối diện, Giản Đường trầm mặc bước tới rồi ngồi xuống.
“Kẻ chạy trốn.” Một hồi lâu sau, giọng nói lạnh lùng của anh vang lên.
Vừa nghe thấy hai chữ này, bả vai của Giản Đường run lên, nhưng vẫn cúi đầu nhìn đầu gối, không nói lời nào.
“Hèn nhát.” Giọng nói ấy vẫn nói lạnh lùng không chút do dự.
Giản Đường ngồi cứng đờ trên sofa, dù vẫn không nói gì, nhưng bờ môi mím chặt cho thấy sự bất mãn của cô.
“Ông cố Giản bảo vệ cô tốt quá, để cô sống dưới đôi cánh bảo vệ của ông, cô không gánh nổi cái danh hiệu người sáng lập của Ái Tình.”
Tâm trạng của Giản Đường đã bị lay động, cô bỗng ngẩng đầu lên, phản bác trong sự tức giận: “Anh nói tôi thế nào cũng được, nhưng tại sao lại nói tôi không gánh nổi Ái Tình! Mỗi một phần của Ái Tình đều do tôi xử lí và đấu tranh để giành được!” Nói gì cũng được, nhưng người đàn ông đáng chết này lại nói cô không gánh nổi Ái Tình!
Hai tay của Thẩm Tư Cương vắt ra sau gáy, cả người dựa vào chiếc ghế. Anh liếc nhìn Giản Đường, như thể đang nói “Ồ, cô giỏi quá”, nhưng Giản Đường rõ rằng cảm nhận được sự trào phúng ngược lại với cái “cô giỏi quá” đó.
“Một người phụ nữ, lại muốn đặt chân lên chiến trường của những người đàn ông. Ngay từ đầu, cô đã phải chuẩn bị hết mọi tâm lí, mọi cách thức thất bại, mà không phải chỉ là đánh thua một trận, cô tưởng rằng đối thủ nào của cô cũng là quân tử sao?” Anh dùng giọng nói nhẹ nhàng nói ra sự thực tàn khốc nhất một cách chậm rãi.
“Từ khi cô bước vào vào cuộc chiến đẫm máu này, cô đã phải biết rằng, trên thương trường chỉ có thành công và thất bại, đối thủ của cô sẽ dùng mọi cách để cản trở cô. Chỉ một cái video mà cô đã không chịu nổi rồi à?” Nói tới đây, tiếng cười khẽ trầm thấp của anh rơi vào tai Giản Đường: “Giản Đường, nói cho cùng thì vẫn là do ông cố Giản bảo vệ cô quá tốt, nên cô còn chưa biết cái gì mới thực sự là chiến trường không có khói lửa.”
Nói xong, cơ thể cao lớn của anh đứng dậy khỏi chiếc ghế. Anh sửa sang lại vạt áo, xoay người bước về phía cửa, rời khỏi căn phòng mà không nói gì nữa.
Trong phòng làm việc chỉ còn lại một mình Giản Đường. Cô ngồi trên sofa, nhìn vị trí đã trống rỗng bên bàn làm việc, lúc này, trong tai cô chỉ còn lại tiếng ù ù.
Trước kia… không, là trước ngày hôm nay, Giản Đường vẫn luôn cho rằng mình xuất sắc không kém đàn ông, vẫn cho rằng sự trỗi dậy của Ái Tình là nhờ vào tài năng trời ban và sự cố gắng của mình.
Hiện tại, cô vẫn cho là như thế, nhưng vừa rồi, người đàn ông đã nói ra một góc độ trên chiến trường mà cô không thấy được – không phải đối thủ nào của cô cũng là quân tử!
Trên thực tế, ngay từ ngày đầu tiên cô bước vào thương trường, ông nội đã dạy cô rằng, trên thương trường có rất nhiều những con sóng ngầm mãnh liệt, chỉ có điều cô vẫn luôn tự phụ, không coi là chuyện to tát gì.
Cô không ngốc, những lời nói vừa rồi của anh, dù là chế nhạo cô, hay là chỉ lối cho cô, thì có một điều không sai chút nào – sau “cánh cửa video này”, là một con người không nhịn được nữa!
Cô ngồi trên sofa, cúi thấp đầu, nhìn tấm thảm trên sàn nhà một hồi lâu.
Đầu óc cô nhanh chóng suy xét.
Đầu tiên, đoạn video được quay từ góc độ của cửa chính, cô nhớ lại ngày hôm đó… Ai đứng ở cửa chính?
Nhưng kẻ nào lại nhàm chán tới mức cố tình dùng camera quay lại tất cả?
Cô lấy điện thoại ra, trong trí nhớ của cô vẫn còn vẹn nguyên số điện thoại 11 số đó, ngón tay của cô dừng lại rất lâu trên phím gọi.
Thời gian từ từ trôi qua, cô cắn răng một cái, ấn xuống.
Tiếng “Tút – tút” vang lên rất lâu, ngay lúc Giản Đường định tắt đi, đầu bên kia có người nghe máy.
Không ai nói gì.
Cả hai đều cầm chiếc điện thoại đã được gọi mà không có bất cứ âm thanh nào, ai cũng không muốn làm người phá vỡ sự tĩnh lặng.
Nỗi hận trong mắt Tiêu Hoành không thể che lấp được nữa… Chính người phụ nữ này đã khiến mình trở thành một trò hề! Mỗi lần tỉnh giấc lúc nửa đêm, nhớ tới lúc đầu anh ta dốc hết tình cảm với một người phụ nữ như thế, chỉ muốn yêu chiều cô lên đến tận mây xanh, anh ta liền cảm thấy bản thân đúng là một kẻ ngu, rất ngu, hoàn toàn là một trò cười!
Anh ta vì người phụ nữ như vậy mà đối đầu với nhà họ Thẩm, trở mặt với hội đồng quản trị, làm trái với cả nhà họ Tiêu!
Nhưng cô thì sao, báo đáp anh ta bằng cái gì?
Nhục nhã!
Sự nhục nhã đến vô tận!
Trong cặp mắt đào hoa không còn sự bất cần đời nữa, mà là mây đen và sự hận thù dày đặc!
“Hẹn gặp nhau đi.”
Rất lâu sau, một giọng nói khàn khàn vang lên trong điện thoại.
Ngón tay cầm điện thoại của Tiêu Hoành siết chặt lại. Anh ta nghe âm thanh khàn khàn quen thuộc trong điện thoại, cổ họng lăn lên xuống, trái tim đập mạnh hai cái… Vậy mà lại là, sự nhớ nhung đáng chết!
Không, là ảo giác!
Anh ta nghiến răng thật mạnh, vô cùng phẫn hận, giọng nói cũng trở nên ngả ngớn: “Được, ăn thịt cá quen rồi, thỉnh thoảng nhìn mấy đứa diễn hề cũng không tệ.”
Bình luận facebook