Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 159 BÌNH TĨNH HẠ QUYẾT TÂM ANH KHÔNG NHÌN RA
CHƯƠNG 159 BÌNH TĨNH HẠ QUYẾT TÂM ANH KHÔNG NHÌN RA
Sao cô lại ở đây!
Tại sao cô lại có thể ở đây!
Cậu chủ, tại sao lại có thể đưa cô ấy về đây!
Đây là nơi Viên Miên sống từ nhỏ, nơi này không thể cho phép người con gái này bước chân vào!
Lọn tóc bạc rủ xuống trán lão quản gia, gân xanh lộ rõ!
Cố gắng kiềm chế sự phẫn nộ đang gào thét ở trong ngực!
Cuối cùng là lão quản gia của nhà họ Thẩm, đời đời phục vụ cho người nhà họ Thẩm, giờ phút này, lão quản gia vô cùng nhẫn nhịn, trong đầu căng như dây đàn muốn đứt vậy, nhưng vẫn giữ vững tia lý trí cuối cùng: “Cậu chủ, cô… cô Giản sao lại xuất hiện ở đây?”
Lúc nhắc đến hai chữ “cô Giản” lão quản gia gần như cực kỳ giận dữ, ánh mắt sắc lạnh, liếc nhìn Giản Đường.
Giản Đường vẫn ngồi nguyên ở ghế phía sau xe, nhưng cũng mất bình tĩnh.
Cúi thấp đầu xuống, không phải vì áy náy, mà đơn giản vì người mà cô đã gọi là “quản gia Hạ” từ nhỏ tới giờ, không biết nên chung sống với nhau thế nào.
Hạ Viên Miên đã chết, khúc mắc đổ hết lên đầu Giản Đường cô, người đàn ông tóc bạc này, phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, ai sẽ là người chịu trách nhiệm đây.
“Tôi không muốn ở đây.”
Người con gái trong xe, là người đầu tiên phá vỡ sự tĩnh lặng.
Người đàn ông ngoài xe vô cùng ngạc nhiên.
Lập tức vẫy tay với người con gái trong xe: “Tới đây!” Giọng điệu trầm trầm, mang theo hơi thở bá đạo không cho phép phản kháng.
Người con gái bên trong xe không hề động đậy, Thẩm Tư Cương bỗng giơ tay vào trong xe, đột nhiên nắm lấy cánh tay của người con gái trong xe, giữ chặt lấy rồi kéo cô ra ngoài.
Vội vàng tới mức không kịp chuẩn bị, Giản Đường vội hét lên: “A!” chưa kịp suy nghĩ gì, khi bị kéo ra khỏi xe, chân đứng không vững, một lát sau bên hông có một cánh tay nóng bỏng rắn chắc giữ chặt, trên đỉnh đầu cũng vang lên giọng nói lạnh lùng của người đó:
“Nếu như quản gia Hạ không muốn ở trong trang viên nhà họ Thẩm thì hôm nay có thể thu dọn đồ đạc trở về bên ông bà tổ tiên, đương nhiên, tôi sẽ cho chú một khoản tiền lương hưu không hề nhỏ. Quản gia Hạ không muốn về bên cạnh tổ tiên thì khoản lương hưu đó cũng đủ để Quản gia Hạ hưởng thụ tuổi già.”
Lộp bộp!
Trong lòng Quản gia Hạ chợt cảm thấy hoảng sợ, bỗng dưng ngẩng đầu lên: “Cậu chủ, cậu hiểu lầm rồi, tôi… chỉ tò mò sao cô Giản lại đột nhiên xuất hiện ở đây mà thôi. Tôi… với sự xuất hiện đường đột của cô Giản, tôi trở tay không kịp. Không hề có ý gì khác.”
“Là như vậy sao?” Âm thanh trầm ấm, từ từ hỏi không nhanh không chậm.
Lúc này, lưng của Quản gia Hạ đã ướt đẫm, ánh mắt ở phía trên đỉnh đầu như một lưỡi dao sắc bén, có thể xuyên thủng trái tim ông ta: “Cậu chủ hãy yên tâm, nhà họ Hạ chúng tôi, đời đời kiếp kiếp trung thành với chủ nhân, mà nhà họ Hạ khi mới được sinh ra đều được dạy dỗ về đạo đức nghề nghiệp của người quản gia mẫu mực, dù thế nào… Giữa tôi và cô Giản có chuyện gì không vui, tôi cũng sẽ tuân thủ theo sự tu dưỡng của bản thân là một người quản gia, luôn lễ phép tôn trọng cô Hạ.”
Quản gia Hạ khom người, tuy không nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Tu Cẩm, nhưng toàn thân căng cứng, trong lòng vô cùng lo lắng, đến khi cảm nhận không còn ánh mắt đang nhìn ở đỉnh đầu, ông mới yên lặng thở ra một hơi.
Cũng không biết Thẩm Tư Cương có tin quản gia Hạ không, anh khẽ liếc nhìn quản gia Hạ: “Tốt nhất là chú nói được làm được.” Tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng đã bắt đầu có nhưng dự tính nhất định, tìm kiếm người dần dần thay thế quản gia Hạ.
Nhưng nhà họ Hạ đã phục vụ mấy đời cho nhà họ Thẩm, không thể tùy tiện thay thế quản gia Hạ… Với tình nghĩa bao nhiêu năm qua, Thẩm Tư Cương nhìn dáng người quắc thước trước mặt, từ trong ký ức nhớ lại, người nhà họ Hạ đã từng chăm sóc anh như thế nào.
“Mười phút nữa, chú đến phòng làm việc của tôi.” Anh nói xong câu đó, liền dẫn Giản Đường đi lên phòng.
“Vâng, cậu chủ.” Quản gia Hạ vẫn duy trì thái độ cung kính như cũ khom người xuống, đến khi không còn tiếng bước chân ở phía sau lưng mới từ tử đứng thẳng người dậy, quay lưng về phía sau trang viên, trái tim đã sớm bị ngấm độc, giờ phút này đang dâng tràn một loại độc có tên là “oán hận”.
“Nghĩ ngơi chút đi, ăn trưa xong, tôi sẽ bảo Tô Mịch đưa cô đi shopping.” Thẩm Tư Cương đưa Giản Đường vào một căn phòng ngủ.
Thực sự Giản Đường vô cùng quen thuộc với kiến trúc của trang viên, khi anh dẫn cô thẳng lên lầu hai, cô cũng đã biết là muốn đưa cô đi đâu, Thẩm Tư Cương không nhìn ra được sự phức tạp của người con gái bên cạnh, đương nhiên không biết được suy nghĩ của cô trong lúc này.
Chỉ đưa cô vào phòng, dặn dò vài câu rồi quay người bỏ đi.
Còn Giản Đường đứng tại chỗ, rồi mới quay đầu lại, nhìn một vòng, cô nhìn rất chậm, giống như muốn nhìn 360o tất cả mọi ngóc ngách ở nơi đây vậy.
Đột nhiên tầm mắt của cô chợt dừng lại!
Ánh mắt cô đang nhìn tới đầu giường của anh.
Nếu như giờ phút này Thẩm Tư Cương không ở phòng làm việc mà ở lại đây thì chắc chắn sẽ thấy biểu hiện của người con gái này vô cùng kì lạ, bất thường.
Nói không vui thì vẫn là không vui, nhưng trên gương mặt thon gầy hiện toát lên vẻ vô cùng kỳ lạ… Giống như đau buồn, giống như tự trách cũng giống như luyến tiếc… Bước chân muốn nhấc lên nhưng lại do dự. Nhưng đôi mắt vẫn gát gao nhìn chằm chằm về hướng đó.
Cuối cùng!
Cô vẫn nhấc chân lên, đi về hướng đó.
Ở trên tủ gỗ cạnh đầu giường, hơi nặng, không biết người đó đã để nhưng thứ gì bên trong mà càng ngày càng nặng.
Tay nắm tay, nắm lấy tủ đầu giường, cố gắng kéo ra ngoài, lau mồ hôi, rồi lại tiếp tục.
Lại không dám phát ra tiếng, công việc này thực sự không hề dễ dàng gì.
Ngược lại cô còn có tâm trạng muốn trêu đùa chính mình, năm đó bản thân còn nhỏ, không biết đã dùng bao nhiêu sức lực, như bị điên vậy, lẻn vào phòng của anh, dựa vào “tình yêu” không hề nhẫn nại, kéo cái tủ gỗ nặng nề này ra.
Nhưng không thể ngờ rằng, đã nhiều năm qua mà anh lại không thay đổi giường…
“Két.” Cuối cùng vẫn có tiếng động vang lên, cô lập tức như chim non sợ cành cong, căng cứng cơ thể, nhìn về phía cửa lo ngay ngáy.
Năm giây sau, cửa vẫn đóng chặt, lúc này mới nhớ ra: người đó đã đến phòng làm việc, phòng làm việc mà cô đã tới còn cách phòng ngủ này một đoạn, người đó đã vào phòng làm việc thì thường có thói quen đóng cửa phòng.
Nghĩ vậy cô lại không thể nhịn được trợn trừng mắt… sợ bóng sợ gió, anh lại không hề nghe thấy.
Lau mồ hôi, sau đó lại tiếp tục vùi đầu vào, vừa đào vừa móc, cuối cùng sau khi lục lọi hết trí nhớ, cô cũng có thể đào đúng ba viên gạch mà cô đã đào năm đó ở dưới tủ đầu giường.
Sàn nhà bị đào lên, bất thình lình lộ ra một tờ giấy đã cũ.
Trên trang giấy đã viết gì, giờ đây vẫn còn y nguyên.
Cô nhìn bức thư cũ kỹ dưới sàn nhà khoảng năm phút đồng hồ, cuối cùng cũng khẽ thở dài, không hề chạm ngón tay vào.
“Cười cho sự điên cuồng của tuổi trẻ, cười cho sự ngạo mạn kiêu căng của chính bản thân mình… lại nghĩ tới việc ghép duyên ngu ngốc như thế, cuối cùng thì lại bị giảm lỏng, trái tim chết lặng. Cuộc đời này yêu lầm, sẽ mất cả đời.” Hai mắt nhắm nghiền lại, nước mắt ướt đẫm gương mặt, cô cười chính bản thân mình đã yêu nhầm người, hủy hoại cả cuộc đời này.
Giơ cánh tay lên, lau khô nước mắt, trên gương mặt cô lại khôi phục trạng thái bình tĩnh không gợn sóng, tụa như tất cả đều như hoa trong gương, trăng trong nước vậy, vùi lại ba viên gạch, rồi lấy hết sức lực đẩy lại tủ đầu giường về chỗ cũ.
Bức thư đó cứ giữ ở đó… Rồi sẽ có một ngày, trái tim tuyệt vọng sẽ có lúc ngưng tìm kiếm tự do, vậy thì… không vẫy vùng nữa… một mồi lữa đốt sạch hết đi!
Sao cô lại ở đây!
Tại sao cô lại có thể ở đây!
Cậu chủ, tại sao lại có thể đưa cô ấy về đây!
Đây là nơi Viên Miên sống từ nhỏ, nơi này không thể cho phép người con gái này bước chân vào!
Lọn tóc bạc rủ xuống trán lão quản gia, gân xanh lộ rõ!
Cố gắng kiềm chế sự phẫn nộ đang gào thét ở trong ngực!
Cuối cùng là lão quản gia của nhà họ Thẩm, đời đời phục vụ cho người nhà họ Thẩm, giờ phút này, lão quản gia vô cùng nhẫn nhịn, trong đầu căng như dây đàn muốn đứt vậy, nhưng vẫn giữ vững tia lý trí cuối cùng: “Cậu chủ, cô… cô Giản sao lại xuất hiện ở đây?”
Lúc nhắc đến hai chữ “cô Giản” lão quản gia gần như cực kỳ giận dữ, ánh mắt sắc lạnh, liếc nhìn Giản Đường.
Giản Đường vẫn ngồi nguyên ở ghế phía sau xe, nhưng cũng mất bình tĩnh.
Cúi thấp đầu xuống, không phải vì áy náy, mà đơn giản vì người mà cô đã gọi là “quản gia Hạ” từ nhỏ tới giờ, không biết nên chung sống với nhau thế nào.
Hạ Viên Miên đã chết, khúc mắc đổ hết lên đầu Giản Đường cô, người đàn ông tóc bạc này, phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, ai sẽ là người chịu trách nhiệm đây.
“Tôi không muốn ở đây.”
Người con gái trong xe, là người đầu tiên phá vỡ sự tĩnh lặng.
Người đàn ông ngoài xe vô cùng ngạc nhiên.
Lập tức vẫy tay với người con gái trong xe: “Tới đây!” Giọng điệu trầm trầm, mang theo hơi thở bá đạo không cho phép phản kháng.
Người con gái bên trong xe không hề động đậy, Thẩm Tư Cương bỗng giơ tay vào trong xe, đột nhiên nắm lấy cánh tay của người con gái trong xe, giữ chặt lấy rồi kéo cô ra ngoài.
Vội vàng tới mức không kịp chuẩn bị, Giản Đường vội hét lên: “A!” chưa kịp suy nghĩ gì, khi bị kéo ra khỏi xe, chân đứng không vững, một lát sau bên hông có một cánh tay nóng bỏng rắn chắc giữ chặt, trên đỉnh đầu cũng vang lên giọng nói lạnh lùng của người đó:
“Nếu như quản gia Hạ không muốn ở trong trang viên nhà họ Thẩm thì hôm nay có thể thu dọn đồ đạc trở về bên ông bà tổ tiên, đương nhiên, tôi sẽ cho chú một khoản tiền lương hưu không hề nhỏ. Quản gia Hạ không muốn về bên cạnh tổ tiên thì khoản lương hưu đó cũng đủ để Quản gia Hạ hưởng thụ tuổi già.”
Lộp bộp!
Trong lòng Quản gia Hạ chợt cảm thấy hoảng sợ, bỗng dưng ngẩng đầu lên: “Cậu chủ, cậu hiểu lầm rồi, tôi… chỉ tò mò sao cô Giản lại đột nhiên xuất hiện ở đây mà thôi. Tôi… với sự xuất hiện đường đột của cô Giản, tôi trở tay không kịp. Không hề có ý gì khác.”
“Là như vậy sao?” Âm thanh trầm ấm, từ từ hỏi không nhanh không chậm.
Lúc này, lưng của Quản gia Hạ đã ướt đẫm, ánh mắt ở phía trên đỉnh đầu như một lưỡi dao sắc bén, có thể xuyên thủng trái tim ông ta: “Cậu chủ hãy yên tâm, nhà họ Hạ chúng tôi, đời đời kiếp kiếp trung thành với chủ nhân, mà nhà họ Hạ khi mới được sinh ra đều được dạy dỗ về đạo đức nghề nghiệp của người quản gia mẫu mực, dù thế nào… Giữa tôi và cô Giản có chuyện gì không vui, tôi cũng sẽ tuân thủ theo sự tu dưỡng của bản thân là một người quản gia, luôn lễ phép tôn trọng cô Hạ.”
Quản gia Hạ khom người, tuy không nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Tu Cẩm, nhưng toàn thân căng cứng, trong lòng vô cùng lo lắng, đến khi cảm nhận không còn ánh mắt đang nhìn ở đỉnh đầu, ông mới yên lặng thở ra một hơi.
Cũng không biết Thẩm Tư Cương có tin quản gia Hạ không, anh khẽ liếc nhìn quản gia Hạ: “Tốt nhất là chú nói được làm được.” Tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng đã bắt đầu có nhưng dự tính nhất định, tìm kiếm người dần dần thay thế quản gia Hạ.
Nhưng nhà họ Hạ đã phục vụ mấy đời cho nhà họ Thẩm, không thể tùy tiện thay thế quản gia Hạ… Với tình nghĩa bao nhiêu năm qua, Thẩm Tư Cương nhìn dáng người quắc thước trước mặt, từ trong ký ức nhớ lại, người nhà họ Hạ đã từng chăm sóc anh như thế nào.
“Mười phút nữa, chú đến phòng làm việc của tôi.” Anh nói xong câu đó, liền dẫn Giản Đường đi lên phòng.
“Vâng, cậu chủ.” Quản gia Hạ vẫn duy trì thái độ cung kính như cũ khom người xuống, đến khi không còn tiếng bước chân ở phía sau lưng mới từ tử đứng thẳng người dậy, quay lưng về phía sau trang viên, trái tim đã sớm bị ngấm độc, giờ phút này đang dâng tràn một loại độc có tên là “oán hận”.
“Nghĩ ngơi chút đi, ăn trưa xong, tôi sẽ bảo Tô Mịch đưa cô đi shopping.” Thẩm Tư Cương đưa Giản Đường vào một căn phòng ngủ.
Thực sự Giản Đường vô cùng quen thuộc với kiến trúc của trang viên, khi anh dẫn cô thẳng lên lầu hai, cô cũng đã biết là muốn đưa cô đi đâu, Thẩm Tư Cương không nhìn ra được sự phức tạp của người con gái bên cạnh, đương nhiên không biết được suy nghĩ của cô trong lúc này.
Chỉ đưa cô vào phòng, dặn dò vài câu rồi quay người bỏ đi.
Còn Giản Đường đứng tại chỗ, rồi mới quay đầu lại, nhìn một vòng, cô nhìn rất chậm, giống như muốn nhìn 360o tất cả mọi ngóc ngách ở nơi đây vậy.
Đột nhiên tầm mắt của cô chợt dừng lại!
Ánh mắt cô đang nhìn tới đầu giường của anh.
Nếu như giờ phút này Thẩm Tư Cương không ở phòng làm việc mà ở lại đây thì chắc chắn sẽ thấy biểu hiện của người con gái này vô cùng kì lạ, bất thường.
Nói không vui thì vẫn là không vui, nhưng trên gương mặt thon gầy hiện toát lên vẻ vô cùng kỳ lạ… Giống như đau buồn, giống như tự trách cũng giống như luyến tiếc… Bước chân muốn nhấc lên nhưng lại do dự. Nhưng đôi mắt vẫn gát gao nhìn chằm chằm về hướng đó.
Cuối cùng!
Cô vẫn nhấc chân lên, đi về hướng đó.
Ở trên tủ gỗ cạnh đầu giường, hơi nặng, không biết người đó đã để nhưng thứ gì bên trong mà càng ngày càng nặng.
Tay nắm tay, nắm lấy tủ đầu giường, cố gắng kéo ra ngoài, lau mồ hôi, rồi lại tiếp tục.
Lại không dám phát ra tiếng, công việc này thực sự không hề dễ dàng gì.
Ngược lại cô còn có tâm trạng muốn trêu đùa chính mình, năm đó bản thân còn nhỏ, không biết đã dùng bao nhiêu sức lực, như bị điên vậy, lẻn vào phòng của anh, dựa vào “tình yêu” không hề nhẫn nại, kéo cái tủ gỗ nặng nề này ra.
Nhưng không thể ngờ rằng, đã nhiều năm qua mà anh lại không thay đổi giường…
“Két.” Cuối cùng vẫn có tiếng động vang lên, cô lập tức như chim non sợ cành cong, căng cứng cơ thể, nhìn về phía cửa lo ngay ngáy.
Năm giây sau, cửa vẫn đóng chặt, lúc này mới nhớ ra: người đó đã đến phòng làm việc, phòng làm việc mà cô đã tới còn cách phòng ngủ này một đoạn, người đó đã vào phòng làm việc thì thường có thói quen đóng cửa phòng.
Nghĩ vậy cô lại không thể nhịn được trợn trừng mắt… sợ bóng sợ gió, anh lại không hề nghe thấy.
Lau mồ hôi, sau đó lại tiếp tục vùi đầu vào, vừa đào vừa móc, cuối cùng sau khi lục lọi hết trí nhớ, cô cũng có thể đào đúng ba viên gạch mà cô đã đào năm đó ở dưới tủ đầu giường.
Sàn nhà bị đào lên, bất thình lình lộ ra một tờ giấy đã cũ.
Trên trang giấy đã viết gì, giờ đây vẫn còn y nguyên.
Cô nhìn bức thư cũ kỹ dưới sàn nhà khoảng năm phút đồng hồ, cuối cùng cũng khẽ thở dài, không hề chạm ngón tay vào.
“Cười cho sự điên cuồng của tuổi trẻ, cười cho sự ngạo mạn kiêu căng của chính bản thân mình… lại nghĩ tới việc ghép duyên ngu ngốc như thế, cuối cùng thì lại bị giảm lỏng, trái tim chết lặng. Cuộc đời này yêu lầm, sẽ mất cả đời.” Hai mắt nhắm nghiền lại, nước mắt ướt đẫm gương mặt, cô cười chính bản thân mình đã yêu nhầm người, hủy hoại cả cuộc đời này.
Giơ cánh tay lên, lau khô nước mắt, trên gương mặt cô lại khôi phục trạng thái bình tĩnh không gợn sóng, tụa như tất cả đều như hoa trong gương, trăng trong nước vậy, vùi lại ba viên gạch, rồi lấy hết sức lực đẩy lại tủ đầu giường về chỗ cũ.
Bức thư đó cứ giữ ở đó… Rồi sẽ có một ngày, trái tim tuyệt vọng sẽ có lúc ngưng tìm kiếm tự do, vậy thì… không vẫy vùng nữa… một mồi lữa đốt sạch hết đi!
Bình luận facebook