Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 189 BỊ LỘ TẨY.Ay
CHƯƠNG 189 BỊ LỘ TẨY
Có ba chuyện cần phải tiến hành!
Thứ nhất, chân tướng năm ấy.
Thứ hai, hai người cần phải sinh một đứa con.
Thứ ba, với sự nghiêm ngặt trong trang viên, ai có cơ hội lại có động cơ giúp cô chuẩn bị một bình “vitamin”.
Đáp án có lẽ sẽ được xuất hiện.
“Chú đi đi.” Một ông già đứng trước mặt Thẩm Tư Cương, so với những người cùng độ tuổi này, từ cách ăn mặc cho đến lời nói cho thấy ông già này rất sang trọng.
Đây cũng chính là ngôn ngữ và hành động thường thấy của chủ nhân trong những hộ gia đình lớn, am hiểu mọi điều.
Ông già chau mày: “Cậu chủ, nhà họ Thẩm không chỉ là người thuê nhà họ Hạ chúng tôi, còn là chỗ dựa đời đời kiếp kiếp của nhà họ Hạ chúng tôi, có thể nói, người nhà họ Thẩm, chính là ân nhân của nhà họ Hạ chúng tôi. Chủ có lệnh thì tớ không dám không làm theo. Nhưng mà trước khi đi, cậu chủ có phải cũng nên nói cho tôi biết nguyên nhân vì sao cậu muôn tôi phải chuyển ra khỏi trang viên?”
Ông không nhắc đến chuyện này, Thẩm Tư Cương vẫn không tức giận, nhưng mà quản gia Hạ lại không bỏ qua.
Đôi môi mỏng cười lạnh lùng một tiếng: “Tại sao? Quản gia Hạ lẽ nào không biết tại sao?” Trong mắt lóe lên một tia sáng, “Thật không ngờ được rằng, trông nom vườn cây trong vườn hoa sau nhà, lại có một kẻ gian. Quản gia Hạ, có phải tôi nên cảm ơn chú không, thứ chú đã đưa cho cô ấy chỉ là một lọ thuốc tránh thai, mà không phải là một lọ thuốc độc tính chậm?”
Lúc mới nghe tin, trong lòng quản gia Hạ bỗng nhiên chột dạ, trong tiềm thức nghĩ chắc chuyện này nhất định là người con gái đê tiện kia đã nói ra... ông đã nói, đã nói rồi, sao lại có người con gái không muốn sinh con cho nhà họ Thẩm chứ.
Ông đã nói rồi, chuyện mà Viên Miên không làm được, một người con gái như vậy, sao có thể không động lòng?
Là cô cao thượng sao?
Bây giờ chẳng phải đã chứng minh suy đoán trước đó của ông là đúng rồi sao?
Cố ý đặt kế hoạch, làm cho ông cuốn vào, rồi đi nói cho cậu chủ... thủ đoạn của người con gái này, thật là cao minh!
Khuôn mặt quản gia Hạ cứng đơ, nổi lên một chút tức giận. Ông nhận ra điều này, càng cúi đầu thấp hơn.
“Tôi không biết cậu chủ đang nói gì.” Chuyện này, đương nhiên không được nhận.
Thẩm Tư Cương lạnh lùng nhìn ông già ở phía trước, “Biết cũng được, không biết cũng chẳng sao, quản gia Hạ, hôm nay hãy chuyển ra ngoài trang viên đi.”
“Cậu chủ!”
“Không cần nói nhiều.”
Quản gia Hạ mấy lần định mở lời, cuối cùng cũng không nói gì cả, nghiêm nghị gật đầu: “Được rồi, cậu chủ.” Tay ông co quắp ở tay áo, tĩnh mạch nổi lên... Nhưng mà đối mặt với thái độ kiên cường như vậy của Thẩm Tư Cương, mặc dù ông có rất hàng nghìn tài nói năng, nhưng cũng không dùng được chiêu nào.
Ông ở bên cạnh Thẩm Tư Cương đã mấy chục năm rồi, hiểu rõ độ tuổi này, người đàn ông từ lúc nhận quản lý cả nhà họ Thẩm từ tay ông nội, người đàn ông này không dễ sống chung, chuyện mà anh đã quyết định, sẽ không bị ai nói lung lay.
Trong vườn hoa của trang viên, một người đàn ông xoàng xĩnh, đang đưa một đồ vật tương tự cho Thẩm Đệ Nhị.
Hai người có lẽ đã nói thầm vài câu, Thẩm Đệ Nhị không mở ra xem, cầm lấy chiếc túi da bò màu nâu, mặt trang nghiêm nhanh chóng chạy về, một mạch đi vào đại sảnh, chạy lên lầu, đi vào trong phòng sách.
Quản gia Hạ ra khỏi phòng sách của Thẩm Tư Cương, đúng lúc va vào Thẩm Đệ Nhị đang vội vàng chạy đến.
Cạch cạch!
Một túi tài liệu màu nâu rơi xuống đất, miệng túi tài liệu mở ra, âm thanh ào ào vang lên, đồ vật bên trong rơi đầy xuống đất.
“Không sao chứ, thực sự xin lỗi, tôi nhặt cho cậu...” Quản gia Hạ ngồi xuống, đưa tay ra nhặt một tờ giấy lên, vộii vàng nhìn qua, sắc mặt già nua bỗng nhiên thay đổi.
Ông không kịp đọc kĩ, một bàn tay ở bên cạnh lập tức đưa ra: “Không cần không cần.” Cậu đẩy tay của ông ra, vội vàng giằng lấy tờ giấy trong tay ông: “Quản gia Hạ ông đi làm đi, tự tôi nhặt là được rồi.”
Quản gia Hạ không muốn tranh cãi với cậu ta liền gật đầu nói một câu “xin lỗi”, rồi quay người vội vàng rời đi.
Ông không đi ngay ra khỏi nhà chính, mà nhanh chóng đến nhà vệ sinh tầng một.
Quản gia Vương hét lên một câu với ông: “Vội vàng như vậy, quản gia Hạ chậm một chút.”
“Đau bụng, không kịp nữa rồi.” Quản gia Hạ cười xin lỗi, vội vàng ôm bụng rồi nấp trong nhà vệ sinh.
Vừa vào trong nhà vệ sinh, một tiếng “cạch cạch”, lập tức đóng cửa lại.
Vội vàng móc điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại.
“Ông chủ, xảy ra chuyện lớn rồi.”
Ông Thẩm đang chơi với chim, không có việc gì lại bị cuộc điện thoại này làm phiền đến cảm hứng, bỗng chốc chầm chậm: “Vội vàng vậy, tuổi của ông cũng đã cao rồi, sao vẫn chưa thể học được sự điềm tĩnh vậy? Thở hồng hộc, giống ý như ông hồi còn trẻ.” Giáo huấn một hồi, mới vào chuyện chính, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Bên này chiếc miệng vội vàng của quản gia Hạ đã sắp thổi bong bóng: “Ông chủ, chuyện năm ấy, cậu chủ đã điều tra ra rồi!”
“Không thể nào, mọi chuyện đều là do tôi tự mình sắp xếp, dù nó có mánh khóe hơn người, cũng vẫn là cháu của ta.” Ý của câu nói chính là cho dù Thẩm Tư Cương có làm gì xuất sắc đi nữa, cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của ông nội anh.
“Là sự thật! Vừa nãy tôi nhìn thấy trong tay Thẩm Đệ Nhị cầm một túi văn kiện màu nâu, cũng vì anh ta đi vội vàng, nên đã va vào tôi, văn kiện trong túi đã vương xuống đất, tôi cũng tùy ý nhặt lên một tờ, thì nhìn thấy một sự việc năm ấy... cậu ta đề phòng tôi, tôi cũng chỉ vội vàng nhìn qua.
Nhưng tôi đảm bảo, trong túi văn kiện này, tuyệt đối là về chuyện năm đó!”
Lúc này,ông chủ ở đầu dây bên kia cũng không ngồi yên nữa: “Cái gì?”
“Hoàn toàn là sự thật. Lúc tôi đi xuống tầng, Thẩm Đệ Nhị vẫn đang nhặt tài liệu, ông chủ, ông nhanh nghĩ cách đi! Tài liệu đó, tuyệt đối không thể để cậu chủ nhìn thấy! Ông nhanh nghĩ cách đi!”
“Được rồi! Đừng gào thét lên nữa!” Khuôn mặt ông chủ Thẩm cứng chắc, giọng nói trầm lắng: “Giao cho tôi, những chuyện khác, tôi sẽ hỏi ông sau.”
Nói xong liền tắt điện thoại.
Thẩm Đệ Nhị nhặt tài liệu ở dưới đất lên, cũng chỉ nhìn qua vài cái, nhưng phẩm đức nghề nghiệp từ nhỏ đã ghi khắc trong xương cốt, đồ vật của chủ không được tùy tiện xem.
Nhặt tài liệu lên, cho vào trong kẹp tài liệu rồi gõ cửa.
“Cốc cốc.”
“Vào đi.”
Thẩm Đệ Nhị vội vàng đi đến bên cạnh Thẩm Tư Cương: “Cậu chủ, cậu có tài liệu.”
Thẩm Tư Cương liếc mắt, đưa tay cầm lấy, mở túi tài liệu ra, rút những tờ giấy ở trong ra.
Một hồi chuông vang lên bên tai, Thẩm Tư Cương chau mày, nhìn vào chiếc điện thoại trên bàn làm việc, có ý không muốn nghe.
Nhưng tiếng chuông lại không ngừng.
“Cậu chủ, là điện thoại của ông chủ.” Thẩm Đệ Nhị nhắc nhở.
Thẩm Tư Cương mím chặt môi, đặt tài liệu trong tay xuống, cầm chiếc điện thoại trên bàn lên, ấn nút nghe máy, người trong điện thoại nói gì đó, sắc mặt Thẩm Tư Cương thay đổi, bỗng nhiên đứng lên, thần sắc nghiêm nghị vô cùng.
Lại nhìn lại kẹp tài liệu đã rút ra một nửa, cắn răng, cầm chiếc áo khoác màu đen vắt trên ghế và chiếc khăn găng tay da lên.
“Cậu chủ, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Đi thôi! Ông chủ bị xuất huyết não hôn mê đã đưa vào viện rồi.”
Thẩm Tư Cương đi ra khỏi phòng khách, đi xuống tầng, Thẩm Đệ Nhị đi lấy xe, Thẩm Tư Cương bỗng nhiên nghĩ lại gì đó, gọi quản gia Vương lại: “Quản gia Vương, lúc tôi không có ở đây, hãy chăm sóc tốt cho cô chủ.” Chiếc xe lăn bánh lại, Thẩm Tư Cương vội vàng lên xe: “Nhanh đi!”
Có ba chuyện cần phải tiến hành!
Thứ nhất, chân tướng năm ấy.
Thứ hai, hai người cần phải sinh một đứa con.
Thứ ba, với sự nghiêm ngặt trong trang viên, ai có cơ hội lại có động cơ giúp cô chuẩn bị một bình “vitamin”.
Đáp án có lẽ sẽ được xuất hiện.
“Chú đi đi.” Một ông già đứng trước mặt Thẩm Tư Cương, so với những người cùng độ tuổi này, từ cách ăn mặc cho đến lời nói cho thấy ông già này rất sang trọng.
Đây cũng chính là ngôn ngữ và hành động thường thấy của chủ nhân trong những hộ gia đình lớn, am hiểu mọi điều.
Ông già chau mày: “Cậu chủ, nhà họ Thẩm không chỉ là người thuê nhà họ Hạ chúng tôi, còn là chỗ dựa đời đời kiếp kiếp của nhà họ Hạ chúng tôi, có thể nói, người nhà họ Thẩm, chính là ân nhân của nhà họ Hạ chúng tôi. Chủ có lệnh thì tớ không dám không làm theo. Nhưng mà trước khi đi, cậu chủ có phải cũng nên nói cho tôi biết nguyên nhân vì sao cậu muôn tôi phải chuyển ra khỏi trang viên?”
Ông không nhắc đến chuyện này, Thẩm Tư Cương vẫn không tức giận, nhưng mà quản gia Hạ lại không bỏ qua.
Đôi môi mỏng cười lạnh lùng một tiếng: “Tại sao? Quản gia Hạ lẽ nào không biết tại sao?” Trong mắt lóe lên một tia sáng, “Thật không ngờ được rằng, trông nom vườn cây trong vườn hoa sau nhà, lại có một kẻ gian. Quản gia Hạ, có phải tôi nên cảm ơn chú không, thứ chú đã đưa cho cô ấy chỉ là một lọ thuốc tránh thai, mà không phải là một lọ thuốc độc tính chậm?”
Lúc mới nghe tin, trong lòng quản gia Hạ bỗng nhiên chột dạ, trong tiềm thức nghĩ chắc chuyện này nhất định là người con gái đê tiện kia đã nói ra... ông đã nói, đã nói rồi, sao lại có người con gái không muốn sinh con cho nhà họ Thẩm chứ.
Ông đã nói rồi, chuyện mà Viên Miên không làm được, một người con gái như vậy, sao có thể không động lòng?
Là cô cao thượng sao?
Bây giờ chẳng phải đã chứng minh suy đoán trước đó của ông là đúng rồi sao?
Cố ý đặt kế hoạch, làm cho ông cuốn vào, rồi đi nói cho cậu chủ... thủ đoạn của người con gái này, thật là cao minh!
Khuôn mặt quản gia Hạ cứng đơ, nổi lên một chút tức giận. Ông nhận ra điều này, càng cúi đầu thấp hơn.
“Tôi không biết cậu chủ đang nói gì.” Chuyện này, đương nhiên không được nhận.
Thẩm Tư Cương lạnh lùng nhìn ông già ở phía trước, “Biết cũng được, không biết cũng chẳng sao, quản gia Hạ, hôm nay hãy chuyển ra ngoài trang viên đi.”
“Cậu chủ!”
“Không cần nói nhiều.”
Quản gia Hạ mấy lần định mở lời, cuối cùng cũng không nói gì cả, nghiêm nghị gật đầu: “Được rồi, cậu chủ.” Tay ông co quắp ở tay áo, tĩnh mạch nổi lên... Nhưng mà đối mặt với thái độ kiên cường như vậy của Thẩm Tư Cương, mặc dù ông có rất hàng nghìn tài nói năng, nhưng cũng không dùng được chiêu nào.
Ông ở bên cạnh Thẩm Tư Cương đã mấy chục năm rồi, hiểu rõ độ tuổi này, người đàn ông từ lúc nhận quản lý cả nhà họ Thẩm từ tay ông nội, người đàn ông này không dễ sống chung, chuyện mà anh đã quyết định, sẽ không bị ai nói lung lay.
Trong vườn hoa của trang viên, một người đàn ông xoàng xĩnh, đang đưa một đồ vật tương tự cho Thẩm Đệ Nhị.
Hai người có lẽ đã nói thầm vài câu, Thẩm Đệ Nhị không mở ra xem, cầm lấy chiếc túi da bò màu nâu, mặt trang nghiêm nhanh chóng chạy về, một mạch đi vào đại sảnh, chạy lên lầu, đi vào trong phòng sách.
Quản gia Hạ ra khỏi phòng sách của Thẩm Tư Cương, đúng lúc va vào Thẩm Đệ Nhị đang vội vàng chạy đến.
Cạch cạch!
Một túi tài liệu màu nâu rơi xuống đất, miệng túi tài liệu mở ra, âm thanh ào ào vang lên, đồ vật bên trong rơi đầy xuống đất.
“Không sao chứ, thực sự xin lỗi, tôi nhặt cho cậu...” Quản gia Hạ ngồi xuống, đưa tay ra nhặt một tờ giấy lên, vộii vàng nhìn qua, sắc mặt già nua bỗng nhiên thay đổi.
Ông không kịp đọc kĩ, một bàn tay ở bên cạnh lập tức đưa ra: “Không cần không cần.” Cậu đẩy tay của ông ra, vội vàng giằng lấy tờ giấy trong tay ông: “Quản gia Hạ ông đi làm đi, tự tôi nhặt là được rồi.”
Quản gia Hạ không muốn tranh cãi với cậu ta liền gật đầu nói một câu “xin lỗi”, rồi quay người vội vàng rời đi.
Ông không đi ngay ra khỏi nhà chính, mà nhanh chóng đến nhà vệ sinh tầng một.
Quản gia Vương hét lên một câu với ông: “Vội vàng như vậy, quản gia Hạ chậm một chút.”
“Đau bụng, không kịp nữa rồi.” Quản gia Hạ cười xin lỗi, vội vàng ôm bụng rồi nấp trong nhà vệ sinh.
Vừa vào trong nhà vệ sinh, một tiếng “cạch cạch”, lập tức đóng cửa lại.
Vội vàng móc điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại.
“Ông chủ, xảy ra chuyện lớn rồi.”
Ông Thẩm đang chơi với chim, không có việc gì lại bị cuộc điện thoại này làm phiền đến cảm hứng, bỗng chốc chầm chậm: “Vội vàng vậy, tuổi của ông cũng đã cao rồi, sao vẫn chưa thể học được sự điềm tĩnh vậy? Thở hồng hộc, giống ý như ông hồi còn trẻ.” Giáo huấn một hồi, mới vào chuyện chính, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Bên này chiếc miệng vội vàng của quản gia Hạ đã sắp thổi bong bóng: “Ông chủ, chuyện năm ấy, cậu chủ đã điều tra ra rồi!”
“Không thể nào, mọi chuyện đều là do tôi tự mình sắp xếp, dù nó có mánh khóe hơn người, cũng vẫn là cháu của ta.” Ý của câu nói chính là cho dù Thẩm Tư Cương có làm gì xuất sắc đi nữa, cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của ông nội anh.
“Là sự thật! Vừa nãy tôi nhìn thấy trong tay Thẩm Đệ Nhị cầm một túi văn kiện màu nâu, cũng vì anh ta đi vội vàng, nên đã va vào tôi, văn kiện trong túi đã vương xuống đất, tôi cũng tùy ý nhặt lên một tờ, thì nhìn thấy một sự việc năm ấy... cậu ta đề phòng tôi, tôi cũng chỉ vội vàng nhìn qua.
Nhưng tôi đảm bảo, trong túi văn kiện này, tuyệt đối là về chuyện năm đó!”
Lúc này,ông chủ ở đầu dây bên kia cũng không ngồi yên nữa: “Cái gì?”
“Hoàn toàn là sự thật. Lúc tôi đi xuống tầng, Thẩm Đệ Nhị vẫn đang nhặt tài liệu, ông chủ, ông nhanh nghĩ cách đi! Tài liệu đó, tuyệt đối không thể để cậu chủ nhìn thấy! Ông nhanh nghĩ cách đi!”
“Được rồi! Đừng gào thét lên nữa!” Khuôn mặt ông chủ Thẩm cứng chắc, giọng nói trầm lắng: “Giao cho tôi, những chuyện khác, tôi sẽ hỏi ông sau.”
Nói xong liền tắt điện thoại.
Thẩm Đệ Nhị nhặt tài liệu ở dưới đất lên, cũng chỉ nhìn qua vài cái, nhưng phẩm đức nghề nghiệp từ nhỏ đã ghi khắc trong xương cốt, đồ vật của chủ không được tùy tiện xem.
Nhặt tài liệu lên, cho vào trong kẹp tài liệu rồi gõ cửa.
“Cốc cốc.”
“Vào đi.”
Thẩm Đệ Nhị vội vàng đi đến bên cạnh Thẩm Tư Cương: “Cậu chủ, cậu có tài liệu.”
Thẩm Tư Cương liếc mắt, đưa tay cầm lấy, mở túi tài liệu ra, rút những tờ giấy ở trong ra.
Một hồi chuông vang lên bên tai, Thẩm Tư Cương chau mày, nhìn vào chiếc điện thoại trên bàn làm việc, có ý không muốn nghe.
Nhưng tiếng chuông lại không ngừng.
“Cậu chủ, là điện thoại của ông chủ.” Thẩm Đệ Nhị nhắc nhở.
Thẩm Tư Cương mím chặt môi, đặt tài liệu trong tay xuống, cầm chiếc điện thoại trên bàn lên, ấn nút nghe máy, người trong điện thoại nói gì đó, sắc mặt Thẩm Tư Cương thay đổi, bỗng nhiên đứng lên, thần sắc nghiêm nghị vô cùng.
Lại nhìn lại kẹp tài liệu đã rút ra một nửa, cắn răng, cầm chiếc áo khoác màu đen vắt trên ghế và chiếc khăn găng tay da lên.
“Cậu chủ, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Đi thôi! Ông chủ bị xuất huyết não hôn mê đã đưa vào viện rồi.”
Thẩm Tư Cương đi ra khỏi phòng khách, đi xuống tầng, Thẩm Đệ Nhị đi lấy xe, Thẩm Tư Cương bỗng nhiên nghĩ lại gì đó, gọi quản gia Vương lại: “Quản gia Vương, lúc tôi không có ở đây, hãy chăm sóc tốt cho cô chủ.” Chiếc xe lăn bánh lại, Thẩm Tư Cương vội vàng lên xe: “Nhanh đi!”
Bình luận facebook