Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 20
CHƯƠNG 20
Tổng giám đốc Chu nổi hứng, mặc kệ Giản Đường thế nào, lập tức hào phóng đồng ý: “Được, nghe lời em.” Nói xong bàn tay lại vuốt ve đùi Trân Trân.
“Này, đừng nói tôi ác.” Tổng giám đốc Chu lấy một xấp tiền từ trong chiếc cặp táp màu đen ra, nhìn có vẻ khoảng 160 triệu, “Một bài 3 triệu, mười bài 30 triệu, hai mươi bài 60 triệu, nếu có thể hát hết năm mươi bài thì số tiền trên bài này đều thuộc về cô!” Năm mươi bài ít nhất cũng mất 3 tiếng đi.
“Ui chao tổng giám đốc Chu, làm gì mà cho cô ta nhiều vậy ~~~”
“Bé cưng, lát nữa anh đây đưa em còn nhiều hơn.” Vừa nói ông ta vừa nở một nụ cười tự cho là quyến rũ: “Bé cưng, đừng nôn nóng, anh đây còn cho em thứ tinh hoa nhất của anh nữa.”
“Ây da, tổng giám đốc Chu, anh thật hư hỏng!” Trân Trân nói rồi lắc cái mông, trượt từ người tổng giám đốc Chu xuống, uốn éo như con rắn nước đi đến chọn bài: “Giản Đường à, đừng nói tôi không giúp cô đấy nhé, tôi chọn giúp cô đủ năm mươi bài này.” Cô ta vừa nói, ngón tay đã ấn xuống, chọn từng bài một.
Xong xuôi cô ta mới thong thả đi đến trước mặt tổng giám đốc Chu.
Giản Đường lặng lẽ cầm mic lên... Lúc nhìn thấy bài đầu tiên là “cao nguyên Thanh Tạng”, Giản Đường ngẩn ra, bài thứ hai là “có chết cũng phải yêu”, bài thứ ba là “18 khúc quanh đường núi”... Về sau Giản Đường đã không còn kinh ngạc với những bài hát mà Trân Trân chọn thay cô nữa.
Cô ta hôm nay muốn chỉnh chết cô đây mà.
Nếu thanh quản không có vấn đề thì vốn dĩ cô hát rất hay. Nhưng bây giờ chỉ còn lại giọng khàn đặc này, lúc tiếng ca vang lên tổng giám đốc Chu lập tức nhíu mày, Trân Trân săn sóc đưa nút tai cho ông ta.
Mà chính cô ta lại hả hê cười trên nỗi đau của Giản Đường.
Giản Đường hát hết bài này đến bài khác, không ai nghe, tổng giám đốc Chu ôm Trân Trân xem phim, mà Trân Trân thì đang cầm điện thoại chơi trò chơi.
Không ai cho Giản Đường dừng lại, bài này qua bài khác, cô đã sắp không thốt nổi lên lời.
Gắng gượng chịu đựng đôi chân đau nhức, cho dù có mic thì cô cũng sắp không nghe nổi những bài hát âm cao kia rồi.
“Được rồi, cũng đủ rồi.” Tổng giám đốc Chu đột nhiên đứng lên rút nút bịt tai ra, cau mày nhìn Giản Đường: “Tiền trên bàn cô cầm hết đi.”
Trân Trân lập tức đứng dậy: “Tổng giám đốc Chu, cô ta còn chưa hát xong đâu.”
“Được rồi được rồi, bé cưng, anh cũng không muốn đau tai nữa đâu, cô ta hát đến mức sắp câm rồi, đêm xuân ngắn ngủi, tối nay anh đây muốn làm tân lang của em.”
Trân Trân không phục nhưng cũng không ngu ngốc đến mức phản bác khách hàng của mình. Cô ta lập tức thẹn thùng nũng nịu kêu: “Tổng giám đốc Chu, ghét anh ghê!”
“Gọi Tổng giám đốc Chu gì chứ, gọi anh, anh đây sẽ đưa em vào động phòng.” Trong tiếng “anh” nũng nịu của Trân Trân, ông ta mang người rời khỏi phòng riêng.
Lúc đi ngang qua Giản Đường, Trân Trân đắc ý dừng lại: “Hát sắp câm luôn rồi phải không, đến giọng cũng biến thành dễ nghe hơn nhiều. Cô phải cảm ơn tôi đi, là vì tôi bắt cô hát, giọng cô mới trở nên dễ nghe vậy.”
Giản Đường im lặng không lên tiếng, đợi người đi rồi hai chân cô cũng không chống nổi nữa mà ngã ra sàn.
Giản Đường ngồi bệt dưới đất chừng 10 phút, cô xoa bóp đầu gối và bắp thịt mãi cơn đau ở chân mới đỡ hơn. Cô đứng dậy, run rẩy cầm đống tiền trên bài rồi đi ra ngoài.
...
“chị Mịch, làm phiền chị giúp em gửi số tiền này vào thẻ.”
“Tiền ở đâu ra vậy?” Tô Mịch nghiêm mặt, cô rõ ràng không sắp xếp nhiệm vụ cho Giản Đường!... “Còn nữa, giọng em làm sao thế?”
“Không sao, chỉ là đã lâu không hát. Vừa rồi có một đồng nghiệp giúp em, bảo em hát cho một người giàu, ông ta liền cho tiền.” Tô Mịch rất tinh khôn, đương nhiên nhận ra Giản Đường không muốn nói nhiều, bèn gật đầu không tỏ thái độ gì nữa, tiếp nhận số tiền trong tay cô, lại đưa cho Giản Đường một ly nước: “Uống đi.”
Tô Mịch nhìn Giản Đường nốc nước ừng ực, ánh mắt càng lạnh... Khát đến vậy, không phải là hát hò đơn giản như Giản Đường giải thích.
“Chị Mông... em đi ăn cơm.” Đông Kinh mỗi tối đều có bữa cơm cho nhân viên, Giản Đường thấy thời gian không còn nhiều bèn nói với Tô Mịch một tiếng rồi đi ăn.
Sau đó lại đợi đến giờ tan làm, cô về ký túc xá nhân viên ở tiểu khu Nam Long.
Tần Mạn Mạn ở cùng đã về trước rồi, lúc Giản Đường vào phòng, Tần Mạn Mạn lập tức đứng lên: “Chị Giản Đường...”
Giản Đường gật đầu, vòng qua phòng khách đi về phía phòng ngủ.
“Chị Giản Đường... có thật là vậy không?” Tần Mạn Mạn đột nhiên kêu lên.
Giản Đường không hiểu gì nhìn về phía Tần Mạn Mạn.
“Chuyện đó có thật không?” Tần Mạn Mạn hỏi: “Chị Giản Đường, tất cả mọi người đều lan truyền nói chị là vì tiền, vì tiền... quỳ rạp xuống đất vẫy đuôi nịnh nọt. Chị nói đi, chuyện này là giả đúng không?” Tần Mạn Mạn kích động nói.
Giản Đường như bị một chùy đập vào ngực, cơ thể căng ra, lảo đảo. Sau khi đứng vững lại cô mới lạnh nhạt liếc Tần Mạn Mạn: “Là thật.”
“Thì ra bọn họ đều nói thật!” Tần Mạn Mạn không thể tin nổi mà trừng to mắt, kêu lên sợ hãi: “Chị Giản Đường, tôi không ngờ chị lại là người như vậy, vì tiền mà có thể bán đứng chính mình.”
“Chị Giản Đường, chị sao có thể vì tiền mà bán đứng bản thân chứ! Chị sao có thể là loại người như vậy. Lúc bọn họ nói chị, uổng công tôi còn bất bình thay cho chị, thế mà chị lại có thể làm ra chuyện vô liêm sỉ như thế!” Tần Mạn Mạn gào lên, phẫn nộ chỉ trích Giản Đường: “Tôi thật sự nhìn nhầm chị rồi!”
Giản Đường đứng ở cửa phòng ngủ, mặc kệ sự chỉ trích của cô ta, cô chỉ bình tĩnh nhìn cô sinh viên đối diện mà mỉm cười.
“Chị còn cười?” Tần Mạn Mạn không dám tin: “Sao chị lại còn cười? Giản Đường, chị có phải vì tiền mà chuyện gì cũng có thể làm được không?” Tần Mạn Mạn kích động quát Giản Đường: “Tiền quan trọng vậy sao?”
Giọng Tần Mạn Mạn vô cùng sắc bén, Giản Đường đờ đẫn nhìn thiếu nữ đang kích động chỉ trích cô: “Nếu tiền không quan trọng thì cô đến Đông Kinh làm gì?” Giản Đường chậm rãi hỏi, ngữ điệu không hề kích động, chỉ như đang trần thuật.
“Tôi!” Tần Mạn Mạn biến sắc: “Cái này không giống! Tôi đến Đông Kinh làm nhân vien phục vụ, bưng bê dọn dẹp mà thôi. Tình hình nhà tôi không phải chị không biết, tôi chỉ là vì kiếm tiền học và tiền sinh hoạt.” Tần Mạn Mạn nói, ánh mắt nhìn Giản Đường như thể đang nhìn thứ gì đó dơ bẩn: “Tôi không giống cô, vì tiền mà bất chấp tất cả, không có chút giới hạn nào!”
Giản Đường lại cười, Tần Mạn Mạn nói cô không có giới hạn, thực ra cô có, giới hạn của cô chính là không được dính một giọt rượu, giới hạn của cô chính là - sống.
Tổng giám đốc Chu nổi hứng, mặc kệ Giản Đường thế nào, lập tức hào phóng đồng ý: “Được, nghe lời em.” Nói xong bàn tay lại vuốt ve đùi Trân Trân.
“Này, đừng nói tôi ác.” Tổng giám đốc Chu lấy một xấp tiền từ trong chiếc cặp táp màu đen ra, nhìn có vẻ khoảng 160 triệu, “Một bài 3 triệu, mười bài 30 triệu, hai mươi bài 60 triệu, nếu có thể hát hết năm mươi bài thì số tiền trên bài này đều thuộc về cô!” Năm mươi bài ít nhất cũng mất 3 tiếng đi.
“Ui chao tổng giám đốc Chu, làm gì mà cho cô ta nhiều vậy ~~~”
“Bé cưng, lát nữa anh đây đưa em còn nhiều hơn.” Vừa nói ông ta vừa nở một nụ cười tự cho là quyến rũ: “Bé cưng, đừng nôn nóng, anh đây còn cho em thứ tinh hoa nhất của anh nữa.”
“Ây da, tổng giám đốc Chu, anh thật hư hỏng!” Trân Trân nói rồi lắc cái mông, trượt từ người tổng giám đốc Chu xuống, uốn éo như con rắn nước đi đến chọn bài: “Giản Đường à, đừng nói tôi không giúp cô đấy nhé, tôi chọn giúp cô đủ năm mươi bài này.” Cô ta vừa nói, ngón tay đã ấn xuống, chọn từng bài một.
Xong xuôi cô ta mới thong thả đi đến trước mặt tổng giám đốc Chu.
Giản Đường lặng lẽ cầm mic lên... Lúc nhìn thấy bài đầu tiên là “cao nguyên Thanh Tạng”, Giản Đường ngẩn ra, bài thứ hai là “có chết cũng phải yêu”, bài thứ ba là “18 khúc quanh đường núi”... Về sau Giản Đường đã không còn kinh ngạc với những bài hát mà Trân Trân chọn thay cô nữa.
Cô ta hôm nay muốn chỉnh chết cô đây mà.
Nếu thanh quản không có vấn đề thì vốn dĩ cô hát rất hay. Nhưng bây giờ chỉ còn lại giọng khàn đặc này, lúc tiếng ca vang lên tổng giám đốc Chu lập tức nhíu mày, Trân Trân săn sóc đưa nút tai cho ông ta.
Mà chính cô ta lại hả hê cười trên nỗi đau của Giản Đường.
Giản Đường hát hết bài này đến bài khác, không ai nghe, tổng giám đốc Chu ôm Trân Trân xem phim, mà Trân Trân thì đang cầm điện thoại chơi trò chơi.
Không ai cho Giản Đường dừng lại, bài này qua bài khác, cô đã sắp không thốt nổi lên lời.
Gắng gượng chịu đựng đôi chân đau nhức, cho dù có mic thì cô cũng sắp không nghe nổi những bài hát âm cao kia rồi.
“Được rồi, cũng đủ rồi.” Tổng giám đốc Chu đột nhiên đứng lên rút nút bịt tai ra, cau mày nhìn Giản Đường: “Tiền trên bàn cô cầm hết đi.”
Trân Trân lập tức đứng dậy: “Tổng giám đốc Chu, cô ta còn chưa hát xong đâu.”
“Được rồi được rồi, bé cưng, anh cũng không muốn đau tai nữa đâu, cô ta hát đến mức sắp câm rồi, đêm xuân ngắn ngủi, tối nay anh đây muốn làm tân lang của em.”
Trân Trân không phục nhưng cũng không ngu ngốc đến mức phản bác khách hàng của mình. Cô ta lập tức thẹn thùng nũng nịu kêu: “Tổng giám đốc Chu, ghét anh ghê!”
“Gọi Tổng giám đốc Chu gì chứ, gọi anh, anh đây sẽ đưa em vào động phòng.” Trong tiếng “anh” nũng nịu của Trân Trân, ông ta mang người rời khỏi phòng riêng.
Lúc đi ngang qua Giản Đường, Trân Trân đắc ý dừng lại: “Hát sắp câm luôn rồi phải không, đến giọng cũng biến thành dễ nghe hơn nhiều. Cô phải cảm ơn tôi đi, là vì tôi bắt cô hát, giọng cô mới trở nên dễ nghe vậy.”
Giản Đường im lặng không lên tiếng, đợi người đi rồi hai chân cô cũng không chống nổi nữa mà ngã ra sàn.
Giản Đường ngồi bệt dưới đất chừng 10 phút, cô xoa bóp đầu gối và bắp thịt mãi cơn đau ở chân mới đỡ hơn. Cô đứng dậy, run rẩy cầm đống tiền trên bài rồi đi ra ngoài.
...
“chị Mịch, làm phiền chị giúp em gửi số tiền này vào thẻ.”
“Tiền ở đâu ra vậy?” Tô Mịch nghiêm mặt, cô rõ ràng không sắp xếp nhiệm vụ cho Giản Đường!... “Còn nữa, giọng em làm sao thế?”
“Không sao, chỉ là đã lâu không hát. Vừa rồi có một đồng nghiệp giúp em, bảo em hát cho một người giàu, ông ta liền cho tiền.” Tô Mịch rất tinh khôn, đương nhiên nhận ra Giản Đường không muốn nói nhiều, bèn gật đầu không tỏ thái độ gì nữa, tiếp nhận số tiền trong tay cô, lại đưa cho Giản Đường một ly nước: “Uống đi.”
Tô Mịch nhìn Giản Đường nốc nước ừng ực, ánh mắt càng lạnh... Khát đến vậy, không phải là hát hò đơn giản như Giản Đường giải thích.
“Chị Mông... em đi ăn cơm.” Đông Kinh mỗi tối đều có bữa cơm cho nhân viên, Giản Đường thấy thời gian không còn nhiều bèn nói với Tô Mịch một tiếng rồi đi ăn.
Sau đó lại đợi đến giờ tan làm, cô về ký túc xá nhân viên ở tiểu khu Nam Long.
Tần Mạn Mạn ở cùng đã về trước rồi, lúc Giản Đường vào phòng, Tần Mạn Mạn lập tức đứng lên: “Chị Giản Đường...”
Giản Đường gật đầu, vòng qua phòng khách đi về phía phòng ngủ.
“Chị Giản Đường... có thật là vậy không?” Tần Mạn Mạn đột nhiên kêu lên.
Giản Đường không hiểu gì nhìn về phía Tần Mạn Mạn.
“Chuyện đó có thật không?” Tần Mạn Mạn hỏi: “Chị Giản Đường, tất cả mọi người đều lan truyền nói chị là vì tiền, vì tiền... quỳ rạp xuống đất vẫy đuôi nịnh nọt. Chị nói đi, chuyện này là giả đúng không?” Tần Mạn Mạn kích động nói.
Giản Đường như bị một chùy đập vào ngực, cơ thể căng ra, lảo đảo. Sau khi đứng vững lại cô mới lạnh nhạt liếc Tần Mạn Mạn: “Là thật.”
“Thì ra bọn họ đều nói thật!” Tần Mạn Mạn không thể tin nổi mà trừng to mắt, kêu lên sợ hãi: “Chị Giản Đường, tôi không ngờ chị lại là người như vậy, vì tiền mà có thể bán đứng chính mình.”
“Chị Giản Đường, chị sao có thể vì tiền mà bán đứng bản thân chứ! Chị sao có thể là loại người như vậy. Lúc bọn họ nói chị, uổng công tôi còn bất bình thay cho chị, thế mà chị lại có thể làm ra chuyện vô liêm sỉ như thế!” Tần Mạn Mạn gào lên, phẫn nộ chỉ trích Giản Đường: “Tôi thật sự nhìn nhầm chị rồi!”
Giản Đường đứng ở cửa phòng ngủ, mặc kệ sự chỉ trích của cô ta, cô chỉ bình tĩnh nhìn cô sinh viên đối diện mà mỉm cười.
“Chị còn cười?” Tần Mạn Mạn không dám tin: “Sao chị lại còn cười? Giản Đường, chị có phải vì tiền mà chuyện gì cũng có thể làm được không?” Tần Mạn Mạn kích động quát Giản Đường: “Tiền quan trọng vậy sao?”
Giọng Tần Mạn Mạn vô cùng sắc bén, Giản Đường đờ đẫn nhìn thiếu nữ đang kích động chỉ trích cô: “Nếu tiền không quan trọng thì cô đến Đông Kinh làm gì?” Giản Đường chậm rãi hỏi, ngữ điệu không hề kích động, chỉ như đang trần thuật.
“Tôi!” Tần Mạn Mạn biến sắc: “Cái này không giống! Tôi đến Đông Kinh làm nhân vien phục vụ, bưng bê dọn dẹp mà thôi. Tình hình nhà tôi không phải chị không biết, tôi chỉ là vì kiếm tiền học và tiền sinh hoạt.” Tần Mạn Mạn nói, ánh mắt nhìn Giản Đường như thể đang nhìn thứ gì đó dơ bẩn: “Tôi không giống cô, vì tiền mà bất chấp tất cả, không có chút giới hạn nào!”
Giản Đường lại cười, Tần Mạn Mạn nói cô không có giới hạn, thực ra cô có, giới hạn của cô chính là không được dính một giọt rượu, giới hạn của cô chính là - sống.
Bình luận facebook