Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 24 CÔ COI THƯỜNG GIẢN ĐƯỜNG À_
CHƯƠNG 24: CÔ COI THƯỜNG GIẢN ĐƯỜNG À?
“Thẩm Tư Cương, những lời cậu nói với Giản Đường gây tổn thương rất lớn. Cậu có biết không hả?” Bạch Dương Hàng đi phía sau Thẩm Tư Cương, nói ra cảm nhận của bản thân.
“Tôi cần suy nghĩ cảm nhận của cô ta sao?”
“Cậu này, từ trước đến này đều tùy hứng. Bây giờ cậu đối xử với cô ấy như thế, nếu như sau này hối hận thì sao?”
Thẩm Tư Cương đưa một điếu thuốc cho Bạch Dương Hàng, không cho là đúng: “Hút điếu thuốc đi, đừng có nghĩ vớ vẩn nữa.”
Hối hận?
Anh sẽ hối hận vì việc này ư?
Tuyệt đối không thể.
Bạch Dương Hàng không nói gì thêm, thực ra anh cũng thấy, với tính cách của Thẩm Tư Cương chắc chắn sẽ không hối hận việc gì. Cho dù chuyện ngoài ý muốn của Hạ Viên Miên năm đó, Bạch Dương Hàng cũng không thấy Thẩm Tư Cương hối hận.
“Uống một ly?”
“Tôi còn có việc phải đi đến Đông Kinh xử lý một chút.”
Bạch Dương Hàng lập tức mặt dày đi theo Thẩm Tư Cương đến Đông Kinh.
Trong câu lạc bộ giải trí Đông Kinh, Tô Mịch cho người gọi Tần Mạn Mạn đến phòng làm việc.
“Giản Đường ở cùng phòng kí túc xá với cô, cô ấy bị ốm mà cô không phát hiện ra điều gì khác lạ ư?” Tô Mịch ngồi trên sô pha hỏi cô gái ngồi trước mặt.
Kỳ thực cô không có ấn tượng gì đối với Tần Mạn Mạn, chỉ là tối qua Giản Đường không đến làm, cô mới tới bộ phận nhân sự tìm điạ chỉ cụ thể kí túc xá của cô ấy, nhân tiện nhìn trên sổ đăng ký kí túc xá thì thấy người ở cùng là Tần Mạn Mạn.
Người phụ nữ Tô Mịch này không nói là người đi từ núi đao biển lửa ra thì cũng là người từng gặp đủ loại người.
Ở cùng kí túc xá mà một người không đi làm, cơ thể khác thường, cô chắc chắn không tin Tần Mạn Mạn không mảy may hay biết.
Chỉ có thể nói là Tần Mạn Mạn không thèm để ý đến Giản Đường.
Tình hình đêm qua nguy hiểm cỡ nào, đến bây giờ Tô Mịch vẫn ấn tượng sâu sắc, lúc nhìn thấy Giản Đường ở kí túc xá của cô ấy, đối phương đã sốt không biết trời đất gì.
Nếu không phải cô chạy đến kịp thời, e rằng cái mạng nhỏ của Giản Đường đã dừng lại tại đó rồi. Tô Mịch không quan tâm sự lạnh lùng và xem thường của Tần Mạn Mạn, nhưng vì vậy mà hại chết một người thì... Người như vậy, cô không dám giữ.
Tô Mịch làm việc luôn cẩn thận, vừa rồi cô đã đi điều tra quan hệ của Tần Mạn Mạn và Giản Đường, nghe được chuyện thú vị mà cô không ngờ tới từ miệng của tiếp viên Luna của phòng VIP 606.
Tần Mạn Mạn bắt đầu đứng ngồi không yên, Tô Mịch là đối tượng mà từ trước tới giờ cô ta không dám với tới, nhưng hôm nay cô lại cố ý gọi một mình cô ta tới văn phòng... Tần Mạn Mạn còn tưởng mình làm gì sai mới bị gọi tới. Song khi nghe thấy chị Mịch nhắc đến Giản Đường... Trái tim Tần Mạn Mạn bớt lo lắng.
Hóa ra chỉ vì việc ở cùng kí túc xá với Giản Đường, cho nên hỏi thăm qua loa cho có lệ mà thôi, dọa chết cô ta.
“chị Mịch, em với người phụ nữ đó không thân thiết.”
Người phụ nữ đó?... Tô Mịch ngẩng đầu lên liếc cô gái đối diện một cái, cô nhướng mày, không nhanh không chậm hỏi: “Người phụ nữ đó?”
Tần Mạn Mạn nhìn thấy biểu cảm của Tô Mịch thì hơi luống cuống. Nhưng cô ta nghĩ kĩ lại thì mình cũng không nói gì sai, rốt cuộc chị Mịch có ý gì chứ?
“Tần Mạn Mạn, cô rất khinh thường Giản Đường sao?” Đột nhiên, Tô Mịch hỏi một câu chẳng liên quan.
Đương nhiên rồi, có ai tôn trọng người phụ nữ đó?... Tần Mạn Mạn theo bản năng muốn trả lời như thế.
Song nghĩ một lát, cô ta lại cảm thấy nói thẳng như thế thì sẽ phá vỡ hình tượng của mình trong lòng chị Mịch... Kỳ thực, Tần Mạn Mạn lo lắng thái quá, Tô Mịch bận rộn, nếu như lần này không phải vì việc của Giản Đường thì cô đâu thèm quan tâm Tần Mạn Mạn là ai.
Tần Mạn Mạn ngẫm nghĩ, sau đó dè dặt nhìn Tô Mịch nói: “Cô ta làm những việc không có chút tự tôn kia đã ồn ào truyền khắp Đông Kinh, sao cô ta có thể vì tiền mà bò rạp trên mặt đất... ừm, nhặt tiền chứ? chị Mịch, mọi người đều đang chửi cô ta rất, rất, rất...”
Nói đến đây, Tần Mạn Mạn bày ra vẻ mặt đến nói ra khỏi mồm cũng thấy xấu hổ.
Tô Mịch nhăn mặt, bỗng bật cười như tuyết mùa đông hóa băng đầu xuân, rực rỡ có chút khác lạ.
Tần Mạn Mạn thầm nghĩ, lần này cô ta không nói sai. Càng nghĩ đến Giản Đường, cô ta không thấy có gì phải hổ thẹn.
Tô Mịch cười nhìn Tần Mạn Mạn, “Rất làm sao? Rất vô liêm sỉ? Hay là rất đê tiện?” Cánh môi xinh đẹp, vô cùng khinh thường nhìn Tần Mạn Mạn.
Tô Mịch bỗng nhiên giấu đi nụ cười, vô cùng giễu cợt nói: “Tôi nhìn qua tài liệu của cô, là sinh viên đại học S đúng không? Có phải cô nghĩ bản thân gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn? Bản thân cô rất trong sạch? Rất sạch sẽ?
Có phải cô cảm thấy Giản Đường rất hèn hạ, không xứng sống chung phòng với cô, cho nên dù cô ấy bị bệnh không đi làm, cô cũng chẳng thèm quan tâm đến cô ấy?”
Tần Mạn Mạn khó hiểu, bối rối nhìn Tô Mịch... Lời này của chị Mịch là có ý gì?
Cô ta dù gì cũng là sinh viên đại học S, không đến mức không hiểu câu này của Tô Mịch là khen hay chế giễu.
Bỗng Tô Mịch đứng dậy, bước tới trước mắt Tần Mạn Mạn, Tô Mịch khá cao, lại đi giày cao gót, đứng trước mặt Tần Mạn Mạn khiến cô ta trở nên thấp bé.
Tô Mịch lại là người lăn lộn thương trường bao nhiêu năm, mặc đồ công sở trên người mang phong thái nữ vương ngời ngời, một cô gái còn non và xanh như Tần Mạn Mạn làm sao có thể sánh kịp?
“Tần Mạn Mạn, cô cảm thấy mình trong sạch, thanh cao? Trí hướng của cô cao xa? Cô khinh thường Giản Đường? Tôi nói cho cô biết, cô không thể so với Giản Đường!”
Tần Mạn Mạn không phục nói: “chị Mịch, chị nói câu này thật quá đáng! Em cố gắng thi đỗ đại học S, em là sinh viên của đại học S mà không sánh được với người phụ nữ không biết xấu hổ, đến tự tôn cũng không cần ư? Đều không có tiền giống nhau, em không vì tiền mà làm mọi thứ, mặc dù em làm thêm ở Đông Kinh nhưng em luôm làm nhâm viên phục vụ, em khác với Giản Đường vì tiền mà bán mọi thứ kia!”
“Ha.” Tô Mịch cười lạnh: “Đừng nghĩ bản thân mình thanh cao như thế. Ở Đông Kinh biết bao nhiêu ông chủ hay cậu ấm nhà giàu thường xuyên lui tới, nếu một người nào đó đến gây áp lực, cô nghĩ mình có thể giữ vẻ thanh cao đến kia bao lâu?
Việc xảy ra ở phòng 606 kia, bản thân cô còn nhớ chứ, nếu hôm đó không phải Giản Đường mềm lòng, giúp cô giải vây thì cô nghĩ giờ cô còn có thể đứng đây mà nói lời châm chọc không?”
Mặt Tần Mạn Mạn trắng bệch, cô ta nhớ đến ngày hôm đó, nhưng điều này có nghĩa lý gì?
“Coi như chị Mịch nói đúng đi, Giản Đường là tiện giúp em giải vây, song em không bảo cô ta bò dưới đất như con chó để nịnh đám khách kia kiếm tiền. Nói đến cùng, cô ta vì tiền mới làm như vậy. Chẳng liên quan gì tới em.”
Tô Mịch tức cười, vì Giản Đường không đáng bị như thế, cô lại nhìn kỹ con bé Tần Mạn Mạn này...
“Chậc, sao Giản Đường lại cứu loại người như cô chứ?”
“Thẩm Tư Cương, những lời cậu nói với Giản Đường gây tổn thương rất lớn. Cậu có biết không hả?” Bạch Dương Hàng đi phía sau Thẩm Tư Cương, nói ra cảm nhận của bản thân.
“Tôi cần suy nghĩ cảm nhận của cô ta sao?”
“Cậu này, từ trước đến này đều tùy hứng. Bây giờ cậu đối xử với cô ấy như thế, nếu như sau này hối hận thì sao?”
Thẩm Tư Cương đưa một điếu thuốc cho Bạch Dương Hàng, không cho là đúng: “Hút điếu thuốc đi, đừng có nghĩ vớ vẩn nữa.”
Hối hận?
Anh sẽ hối hận vì việc này ư?
Tuyệt đối không thể.
Bạch Dương Hàng không nói gì thêm, thực ra anh cũng thấy, với tính cách của Thẩm Tư Cương chắc chắn sẽ không hối hận việc gì. Cho dù chuyện ngoài ý muốn của Hạ Viên Miên năm đó, Bạch Dương Hàng cũng không thấy Thẩm Tư Cương hối hận.
“Uống một ly?”
“Tôi còn có việc phải đi đến Đông Kinh xử lý một chút.”
Bạch Dương Hàng lập tức mặt dày đi theo Thẩm Tư Cương đến Đông Kinh.
Trong câu lạc bộ giải trí Đông Kinh, Tô Mịch cho người gọi Tần Mạn Mạn đến phòng làm việc.
“Giản Đường ở cùng phòng kí túc xá với cô, cô ấy bị ốm mà cô không phát hiện ra điều gì khác lạ ư?” Tô Mịch ngồi trên sô pha hỏi cô gái ngồi trước mặt.
Kỳ thực cô không có ấn tượng gì đối với Tần Mạn Mạn, chỉ là tối qua Giản Đường không đến làm, cô mới tới bộ phận nhân sự tìm điạ chỉ cụ thể kí túc xá của cô ấy, nhân tiện nhìn trên sổ đăng ký kí túc xá thì thấy người ở cùng là Tần Mạn Mạn.
Người phụ nữ Tô Mịch này không nói là người đi từ núi đao biển lửa ra thì cũng là người từng gặp đủ loại người.
Ở cùng kí túc xá mà một người không đi làm, cơ thể khác thường, cô chắc chắn không tin Tần Mạn Mạn không mảy may hay biết.
Chỉ có thể nói là Tần Mạn Mạn không thèm để ý đến Giản Đường.
Tình hình đêm qua nguy hiểm cỡ nào, đến bây giờ Tô Mịch vẫn ấn tượng sâu sắc, lúc nhìn thấy Giản Đường ở kí túc xá của cô ấy, đối phương đã sốt không biết trời đất gì.
Nếu không phải cô chạy đến kịp thời, e rằng cái mạng nhỏ của Giản Đường đã dừng lại tại đó rồi. Tô Mịch không quan tâm sự lạnh lùng và xem thường của Tần Mạn Mạn, nhưng vì vậy mà hại chết một người thì... Người như vậy, cô không dám giữ.
Tô Mịch làm việc luôn cẩn thận, vừa rồi cô đã đi điều tra quan hệ của Tần Mạn Mạn và Giản Đường, nghe được chuyện thú vị mà cô không ngờ tới từ miệng của tiếp viên Luna của phòng VIP 606.
Tần Mạn Mạn bắt đầu đứng ngồi không yên, Tô Mịch là đối tượng mà từ trước tới giờ cô ta không dám với tới, nhưng hôm nay cô lại cố ý gọi một mình cô ta tới văn phòng... Tần Mạn Mạn còn tưởng mình làm gì sai mới bị gọi tới. Song khi nghe thấy chị Mịch nhắc đến Giản Đường... Trái tim Tần Mạn Mạn bớt lo lắng.
Hóa ra chỉ vì việc ở cùng kí túc xá với Giản Đường, cho nên hỏi thăm qua loa cho có lệ mà thôi, dọa chết cô ta.
“chị Mịch, em với người phụ nữ đó không thân thiết.”
Người phụ nữ đó?... Tô Mịch ngẩng đầu lên liếc cô gái đối diện một cái, cô nhướng mày, không nhanh không chậm hỏi: “Người phụ nữ đó?”
Tần Mạn Mạn nhìn thấy biểu cảm của Tô Mịch thì hơi luống cuống. Nhưng cô ta nghĩ kĩ lại thì mình cũng không nói gì sai, rốt cuộc chị Mịch có ý gì chứ?
“Tần Mạn Mạn, cô rất khinh thường Giản Đường sao?” Đột nhiên, Tô Mịch hỏi một câu chẳng liên quan.
Đương nhiên rồi, có ai tôn trọng người phụ nữ đó?... Tần Mạn Mạn theo bản năng muốn trả lời như thế.
Song nghĩ một lát, cô ta lại cảm thấy nói thẳng như thế thì sẽ phá vỡ hình tượng của mình trong lòng chị Mịch... Kỳ thực, Tần Mạn Mạn lo lắng thái quá, Tô Mịch bận rộn, nếu như lần này không phải vì việc của Giản Đường thì cô đâu thèm quan tâm Tần Mạn Mạn là ai.
Tần Mạn Mạn ngẫm nghĩ, sau đó dè dặt nhìn Tô Mịch nói: “Cô ta làm những việc không có chút tự tôn kia đã ồn ào truyền khắp Đông Kinh, sao cô ta có thể vì tiền mà bò rạp trên mặt đất... ừm, nhặt tiền chứ? chị Mịch, mọi người đều đang chửi cô ta rất, rất, rất...”
Nói đến đây, Tần Mạn Mạn bày ra vẻ mặt đến nói ra khỏi mồm cũng thấy xấu hổ.
Tô Mịch nhăn mặt, bỗng bật cười như tuyết mùa đông hóa băng đầu xuân, rực rỡ có chút khác lạ.
Tần Mạn Mạn thầm nghĩ, lần này cô ta không nói sai. Càng nghĩ đến Giản Đường, cô ta không thấy có gì phải hổ thẹn.
Tô Mịch cười nhìn Tần Mạn Mạn, “Rất làm sao? Rất vô liêm sỉ? Hay là rất đê tiện?” Cánh môi xinh đẹp, vô cùng khinh thường nhìn Tần Mạn Mạn.
Tô Mịch bỗng nhiên giấu đi nụ cười, vô cùng giễu cợt nói: “Tôi nhìn qua tài liệu của cô, là sinh viên đại học S đúng không? Có phải cô nghĩ bản thân gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn? Bản thân cô rất trong sạch? Rất sạch sẽ?
Có phải cô cảm thấy Giản Đường rất hèn hạ, không xứng sống chung phòng với cô, cho nên dù cô ấy bị bệnh không đi làm, cô cũng chẳng thèm quan tâm đến cô ấy?”
Tần Mạn Mạn khó hiểu, bối rối nhìn Tô Mịch... Lời này của chị Mịch là có ý gì?
Cô ta dù gì cũng là sinh viên đại học S, không đến mức không hiểu câu này của Tô Mịch là khen hay chế giễu.
Bỗng Tô Mịch đứng dậy, bước tới trước mắt Tần Mạn Mạn, Tô Mịch khá cao, lại đi giày cao gót, đứng trước mặt Tần Mạn Mạn khiến cô ta trở nên thấp bé.
Tô Mịch lại là người lăn lộn thương trường bao nhiêu năm, mặc đồ công sở trên người mang phong thái nữ vương ngời ngời, một cô gái còn non và xanh như Tần Mạn Mạn làm sao có thể sánh kịp?
“Tần Mạn Mạn, cô cảm thấy mình trong sạch, thanh cao? Trí hướng của cô cao xa? Cô khinh thường Giản Đường? Tôi nói cho cô biết, cô không thể so với Giản Đường!”
Tần Mạn Mạn không phục nói: “chị Mịch, chị nói câu này thật quá đáng! Em cố gắng thi đỗ đại học S, em là sinh viên của đại học S mà không sánh được với người phụ nữ không biết xấu hổ, đến tự tôn cũng không cần ư? Đều không có tiền giống nhau, em không vì tiền mà làm mọi thứ, mặc dù em làm thêm ở Đông Kinh nhưng em luôm làm nhâm viên phục vụ, em khác với Giản Đường vì tiền mà bán mọi thứ kia!”
“Ha.” Tô Mịch cười lạnh: “Đừng nghĩ bản thân mình thanh cao như thế. Ở Đông Kinh biết bao nhiêu ông chủ hay cậu ấm nhà giàu thường xuyên lui tới, nếu một người nào đó đến gây áp lực, cô nghĩ mình có thể giữ vẻ thanh cao đến kia bao lâu?
Việc xảy ra ở phòng 606 kia, bản thân cô còn nhớ chứ, nếu hôm đó không phải Giản Đường mềm lòng, giúp cô giải vây thì cô nghĩ giờ cô còn có thể đứng đây mà nói lời châm chọc không?”
Mặt Tần Mạn Mạn trắng bệch, cô ta nhớ đến ngày hôm đó, nhưng điều này có nghĩa lý gì?
“Coi như chị Mịch nói đúng đi, Giản Đường là tiện giúp em giải vây, song em không bảo cô ta bò dưới đất như con chó để nịnh đám khách kia kiếm tiền. Nói đến cùng, cô ta vì tiền mới làm như vậy. Chẳng liên quan gì tới em.”
Tô Mịch tức cười, vì Giản Đường không đáng bị như thế, cô lại nhìn kỹ con bé Tần Mạn Mạn này...
“Chậc, sao Giản Đường lại cứu loại người như cô chứ?”
Bình luận facebook