Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 258
Chương 258: Đồ ngốc.
Trầm Tu Cấn không muốn phải nhờ vả giúp đỡ người khác, nhưng mà trong trái tim của anh đang rất hoảng loạn rồi.
Trò chơi tình ái, thật sự không phải chỉ cần bướng bỉnh là có thể đạt được.
Ngôi bên cạnh giường của Giản Đồng, ở bên trong phòng khách, lò hương vẫn đang cuôn cuộn bốc khói lên, nhìn người con gái đang nằm trên giường, trong mắt của Trầm Tu Cẩn có chút bất lực không nói nên lời.
Anh gọi điện cho Bách Dục Hàng. Muộn như vậy rồi, đối phương mơ mơ hồ hô ngáy ngủ nhận điện thoại, sau đó lắng nghe câu chuyện của Trầm Tu Cẩn và Giản Đồng.
Trầm Tu Cẩn hạ thấp giọng nói, trong đêm tối lặng lẽ, trong căn phòng yên tĩnh này, giọng nói ấy mang một chút cô đơn cô độc.
Bách Dục Hàng nghe xong, cũng không nói lời nào.
Đối với tình yêu, anh ta cũng không hiểu cho lắm.
Nhưng mà anh ta lại quá hiểu người bạn tốt Trầm Tu Cẩn này.
Nghe Trầm Tu Cẩn kể chuyện tối nay xảy ra.
Mặc dù, Bách Dục Hàng cảm nhận được, Trầm Tu Cẩn đang cố tình tránh điều gì đó trong câu nói của mình.
Tuy nhiên anh ta có thể cảm nhận rõ sự đau đớn trong giọng nói trâm thấp của người đàn ông trong điện thoại.
“Nhà họ Trầm của cậu, thật là không có người nào tốt đẹp cả” Bách Dục Hàng đột nhiên nói: “Trước giờ tớ cũng không biết phải làm sao để đi yêu một người con gái. Nếu là cậu, Trâm Tu Cẩn cậu một khi yêu một người con gái, thì tất cả những thứ mà cậu nghĩ đó chính là, làm thế nào để đoạt được người con gái này. Trước tiên cậu sẽ ép cô ấy vào đường cùng và rồi sau đó cậu sẽ giơ tay ra cứu giúp. Đây chính là cách mà người nhà họ Trầm nhà cậu yêu một người con gái.”
Tàn nhẫn vô cùng.
“Cậu là như vậy, Lục Minh Sơ cũng là loại người như vậy.”
Bách Dục Hàng nói: “Nhưng mà Trầm Tu Cẩn, cậu có từng nghĩ qua, người con gái mà được yêu bằng cách này, có thể sẽ không cảm thấy vui vẻ không?”
Lời của Bách Dục Hàng như một chiếc gậy đập vào trái tim của Trầm Tu Cẩn… Thật sự, nhanh chóng, chính xác, tàn nhẫn.
Bản thân không nhịn được cười chế giễu một tiếng, đây thật sự đúng là phong cách của Bách Dục Hàng. Ở đầu bên kia điện thoại, người đàn ông nhẹ nhàng dùng khăn ấm lau sạch mồ hôi cho người con gái.
“Tớ phải làm sao đây?” Bàn tay đang câm điện thoại của Bách Dục Hàng run rấy… Trầm Tu Cẩn sẽ có ngày cúi đầu xuống cầu xin người khác giúp đỡ sao?
“Tớ phải làm sao đây?” Trong điện thoại, người đàn ông chậm rãi lặp lại câu nói.
Mắt nháy liên tục, Bách Dục Hàng mới chắc chăn rằng bản thân mình không nghe nhầm: “Giống như những người đàn ông bình thường yêu thương người con gái mà mình yêu.”
“Làm như thế nào cơ?”
Lúc Bách Dục Hàng nghe thấy câu hỏi này có chút nghi ngờ tai của mình. Nhưng mà nghĩ ngợi một chút… Một Trâm Tu Cẩn từ nhỏ đã được nhà họ Trầm giáo dục, ăn sầu tư tưởng của nhà họ Trầm vào trong máu, do đó sẽ không hiểu thế nào là “Yêu”, không hiểu phải yêu như thể nào.
“Nếu như cậu không biết, vậy thì lên mạng hỏi mọi người đi” Giờ bảo một nam tử hán còn độc thân như anh ta đi dạy Trâm Tu Cẩn yêu đương sao?
Đừng đùa mà, anh cũng không khác tên họ Trâm này mấy đâu.
“Cậu phải biết răng, cao thủ ở mọi nơi trong nhân gian.”
Trâm Tu Cẩn đồng ý với câu nói này của Bách Dục Hàng Bàn tay mảnh khảnh đang cầm lấy chiếc khăn ẩm lau cổ cho cô, đầu óc dân dân thanh tỉnh: “Dục Hàng, dạo gần đây tớ rất mệt, đúng là già rồi mà. Không nói chuyện nữa đâu. Tạm biệt”
Khi cúp điện thoại, Bách Dục Hàng cụp mãt xuống. Nếu như tình yêu lại đày đọa con người như vậy, vậy thì đừng để anh ta gặp được người mà anh ta yêu.
Anh ta không nhịn được läc đầu… Nhìn loại người cao cao tại thượng như Trâm Tu Cẩn mà cũng phải cúi đâu xuống vì tình yêu.
Thảng tanh mà nói thì chính là thuốc độc Trầm Tu Cẩn tắt điện thoại, rồi đặt điện thoại ở trong tay xuống. Chiếc khăn ấm nhẹ nhàng lau cổ cho người con gái đang năm ở trên giường. Và nhẹ nhàng lật quần áo của cô lên, động tác dịu dàng như đang trần trọng một bảo vật.
Cơ thể của cô bởi vì vừa nãy bị anh ép bức cho nên chảy mồ hôi. Người đàn ông nhẹ nhàng lau, lau một đường từ trên xuống dưới. Cuối cùng là cởi dép lê của cỏ ra, anh quỷ xuống bên cạnh cô cẩn thận tỉ mỉ lau chân cho người con gái.
Nhưng trong khoảnh khäc tiếp xúc với chân của cô, anh nhăn lông cô lại, vội vàng đặt khăn bông xuống. Anh cẩn thận đặt đỏi bàn chân lạnh giá kia vào lòng bàn tay của mình xoa nóng. Một dạo lâu sau, đỏi chân lạnh được độ ấm của đồi bàn tay anh bao phủ.
Trái tim của anh đau đớn nhìn người con gái đang ngủ yên trên giường… Tiểu Đồng, chúng ta có thể sống hạnh phúc cùng nhau không? Đến khi già rồi tôi sẽ sưởi ấm cho chân tay của em được không?
“Tiểu Đồng, anh xin lôi” Sự hối hận tràn ngập trong đôi mắt của anh Câu “Xin lôi” này, anh không dám nói trước mặt cô.
Đầu óc càng cảm thấy choáng váng hơn, anh cũng không dám năm ngủ bên cạnh cô nữa Nhấc thân thể mệt mỏi lên đi trở về phòng ngủ của mình, bước tới hành lang anh gặp quản gia: “Thu dọn lò hương của phòng cô chủ đi! Về sau mua loại hương khác, thành phần bên trong không cân phải phức tạp như vậy. Chỉ cần có một chút thành phân thuốc an thân là được, không cần phải có tác dụng mạnh như thuốc ngủ đâu.”
Người quản gia nhìn bóng hình đang tiến vào trong phòng ngủ kia một cách khó hiểu… Cậu chủ, đó là loại thuốc an thân nhẹ nhất rồi đó!
00: 11 phút sáng.
Trên weibo bùng nõ một tin tức.
Trên dòng trạng thái weibo của Trâm Tu Cẩn – Chủ tịch Trâm của tập đoàn Trầm Thị viế sao mới có thể khiến vợ được vui vẻ?”
Trầm Tu Cấn không muốn phải nhờ vả giúp đỡ người khác, nhưng mà trong trái tim của anh đang rất hoảng loạn rồi.
Trò chơi tình ái, thật sự không phải chỉ cần bướng bỉnh là có thể đạt được.
Ngôi bên cạnh giường của Giản Đồng, ở bên trong phòng khách, lò hương vẫn đang cuôn cuộn bốc khói lên, nhìn người con gái đang nằm trên giường, trong mắt của Trầm Tu Cẩn có chút bất lực không nói nên lời.
Anh gọi điện cho Bách Dục Hàng. Muộn như vậy rồi, đối phương mơ mơ hồ hô ngáy ngủ nhận điện thoại, sau đó lắng nghe câu chuyện của Trầm Tu Cẩn và Giản Đồng.
Trầm Tu Cẩn hạ thấp giọng nói, trong đêm tối lặng lẽ, trong căn phòng yên tĩnh này, giọng nói ấy mang một chút cô đơn cô độc.
Bách Dục Hàng nghe xong, cũng không nói lời nào.
Đối với tình yêu, anh ta cũng không hiểu cho lắm.
Nhưng mà anh ta lại quá hiểu người bạn tốt Trầm Tu Cẩn này.
Nghe Trầm Tu Cẩn kể chuyện tối nay xảy ra.
Mặc dù, Bách Dục Hàng cảm nhận được, Trầm Tu Cẩn đang cố tình tránh điều gì đó trong câu nói của mình.
Tuy nhiên anh ta có thể cảm nhận rõ sự đau đớn trong giọng nói trâm thấp của người đàn ông trong điện thoại.
“Nhà họ Trầm của cậu, thật là không có người nào tốt đẹp cả” Bách Dục Hàng đột nhiên nói: “Trước giờ tớ cũng không biết phải làm sao để đi yêu một người con gái. Nếu là cậu, Trâm Tu Cẩn cậu một khi yêu một người con gái, thì tất cả những thứ mà cậu nghĩ đó chính là, làm thế nào để đoạt được người con gái này. Trước tiên cậu sẽ ép cô ấy vào đường cùng và rồi sau đó cậu sẽ giơ tay ra cứu giúp. Đây chính là cách mà người nhà họ Trầm nhà cậu yêu một người con gái.”
Tàn nhẫn vô cùng.
“Cậu là như vậy, Lục Minh Sơ cũng là loại người như vậy.”
Bách Dục Hàng nói: “Nhưng mà Trầm Tu Cẩn, cậu có từng nghĩ qua, người con gái mà được yêu bằng cách này, có thể sẽ không cảm thấy vui vẻ không?”
Lời của Bách Dục Hàng như một chiếc gậy đập vào trái tim của Trầm Tu Cẩn… Thật sự, nhanh chóng, chính xác, tàn nhẫn.
Bản thân không nhịn được cười chế giễu một tiếng, đây thật sự đúng là phong cách của Bách Dục Hàng. Ở đầu bên kia điện thoại, người đàn ông nhẹ nhàng dùng khăn ấm lau sạch mồ hôi cho người con gái.
“Tớ phải làm sao đây?” Bàn tay đang câm điện thoại của Bách Dục Hàng run rấy… Trầm Tu Cẩn sẽ có ngày cúi đầu xuống cầu xin người khác giúp đỡ sao?
“Tớ phải làm sao đây?” Trong điện thoại, người đàn ông chậm rãi lặp lại câu nói.
Mắt nháy liên tục, Bách Dục Hàng mới chắc chăn rằng bản thân mình không nghe nhầm: “Giống như những người đàn ông bình thường yêu thương người con gái mà mình yêu.”
“Làm như thế nào cơ?”
Lúc Bách Dục Hàng nghe thấy câu hỏi này có chút nghi ngờ tai của mình. Nhưng mà nghĩ ngợi một chút… Một Trâm Tu Cẩn từ nhỏ đã được nhà họ Trầm giáo dục, ăn sầu tư tưởng của nhà họ Trầm vào trong máu, do đó sẽ không hiểu thế nào là “Yêu”, không hiểu phải yêu như thể nào.
“Nếu như cậu không biết, vậy thì lên mạng hỏi mọi người đi” Giờ bảo một nam tử hán còn độc thân như anh ta đi dạy Trâm Tu Cẩn yêu đương sao?
Đừng đùa mà, anh cũng không khác tên họ Trâm này mấy đâu.
“Cậu phải biết răng, cao thủ ở mọi nơi trong nhân gian.”
Trâm Tu Cẩn đồng ý với câu nói này của Bách Dục Hàng Bàn tay mảnh khảnh đang cầm lấy chiếc khăn ẩm lau cổ cho cô, đầu óc dân dân thanh tỉnh: “Dục Hàng, dạo gần đây tớ rất mệt, đúng là già rồi mà. Không nói chuyện nữa đâu. Tạm biệt”
Khi cúp điện thoại, Bách Dục Hàng cụp mãt xuống. Nếu như tình yêu lại đày đọa con người như vậy, vậy thì đừng để anh ta gặp được người mà anh ta yêu.
Anh ta không nhịn được läc đầu… Nhìn loại người cao cao tại thượng như Trâm Tu Cẩn mà cũng phải cúi đâu xuống vì tình yêu.
Thảng tanh mà nói thì chính là thuốc độc Trầm Tu Cẩn tắt điện thoại, rồi đặt điện thoại ở trong tay xuống. Chiếc khăn ấm nhẹ nhàng lau cổ cho người con gái đang năm ở trên giường. Và nhẹ nhàng lật quần áo của cô lên, động tác dịu dàng như đang trần trọng một bảo vật.
Cơ thể của cô bởi vì vừa nãy bị anh ép bức cho nên chảy mồ hôi. Người đàn ông nhẹ nhàng lau, lau một đường từ trên xuống dưới. Cuối cùng là cởi dép lê của cỏ ra, anh quỷ xuống bên cạnh cô cẩn thận tỉ mỉ lau chân cho người con gái.
Nhưng trong khoảnh khäc tiếp xúc với chân của cô, anh nhăn lông cô lại, vội vàng đặt khăn bông xuống. Anh cẩn thận đặt đỏi bàn chân lạnh giá kia vào lòng bàn tay của mình xoa nóng. Một dạo lâu sau, đỏi chân lạnh được độ ấm của đồi bàn tay anh bao phủ.
Trái tim của anh đau đớn nhìn người con gái đang ngủ yên trên giường… Tiểu Đồng, chúng ta có thể sống hạnh phúc cùng nhau không? Đến khi già rồi tôi sẽ sưởi ấm cho chân tay của em được không?
“Tiểu Đồng, anh xin lôi” Sự hối hận tràn ngập trong đôi mắt của anh Câu “Xin lôi” này, anh không dám nói trước mặt cô.
Đầu óc càng cảm thấy choáng váng hơn, anh cũng không dám năm ngủ bên cạnh cô nữa Nhấc thân thể mệt mỏi lên đi trở về phòng ngủ của mình, bước tới hành lang anh gặp quản gia: “Thu dọn lò hương của phòng cô chủ đi! Về sau mua loại hương khác, thành phần bên trong không cân phải phức tạp như vậy. Chỉ cần có một chút thành phân thuốc an thân là được, không cần phải có tác dụng mạnh như thuốc ngủ đâu.”
Người quản gia nhìn bóng hình đang tiến vào trong phòng ngủ kia một cách khó hiểu… Cậu chủ, đó là loại thuốc an thân nhẹ nhất rồi đó!
00: 11 phút sáng.
Trên weibo bùng nõ một tin tức.
Trên dòng trạng thái weibo của Trâm Tu Cẩn – Chủ tịch Trâm của tập đoàn Trầm Thị viế sao mới có thể khiến vợ được vui vẻ?”
Bình luận facebook