Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 267
Chương 267 SỰ ÍCH KỶ TRẦM MẶC CỦA GIẢN ĐỒNG
Thành phố S, nơi hào nhoáng nhất, trung tâm thương mại cao cấp nhất, nhãn hàng nổi tiếng nhất, một người phụ nữ nói: “Tôi chọn một bộ lẽ phục”
Cô nhân viên bán hàng cao cấp rất biết nhìn người, người phụ nữ này, loạng choạng bước vào, người biết nhìn sẽ nhận ra ngay, là chân què, nhưng người phụ nữ ấy lại nhất quyết cố gang giữ thẳng lưng, nhìn vào lại càng thêm gượng gạo.
Trên người cô ấy, nhìn thì thấy không có thứ gì là hàng cao cấp, tất cả những đồ cô ấy mặc, cỏ ấy đeo đều chỉ là những món đồ bình thường Cỏ nhân viên bán hàng thân hình cao ráo, không muốn nhấc bước, người phụ nữ kia nói “Tôi muốn chọn một bộ lễ phục”, nên cũng chỉ để ứng phó, ngón thay thon dài chỉ vào dãy đồ trong một góc: “Bên kia, giảm giá 30%”.
Cô ta đến tiến đến cũng không muốn di chuyển một chút.
Nhưng một giây sau, toàn thân cô ta da gà nổi hết lên, cái người què ấy đang nhìn vỏ, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.
Giản Đồng nhìn chăm chăm vào người nhân viên bán hàng đứng ở cửa, không một câu trách cứ, không một chút tức giận Trong lòng cô lúc này là một lỗ thủng, không thể chứa được thứ gì, mà cũng không thế lộ ra thứ gì “Tôi muốn chọn một bộ lê phục”. Cô chỉ bình tĩnh nhìn người nhân viên bán hàng, ánh mät đờ đân khiến người khác hoảng sợ Lần này, cuối cùng đã lây lại được “công băng”.
“Cô muốn bộ lễ phục như thế nào ạ?”
“Màu đen, nghiêm túc, trang nghiêm”.
“7 Yêu câu rất có quái, lê phục màu đen, đương nhiên không thiếu, nhưng bất cứ người phụ nữ nào đến mua lễ phục màu đen, cũng đều hướng đến dạng màu đen mang đến cho người ta sự thân bí, quyến rũ Nghiêm túc?
Trang nghiêm?
Vậy là tang phục à?
“Tôi muốn, bộ đẹp nhất, muôn”. Giản Đồng dừng lại một chút, đôi mät đờ đã có một chút dao động, nhìn thẳng lên mặt người nhân viên bán hàng: “Muốn anh ấy nhìn thấy, phải sửng sốt, sau đó thì không thế rời mát khỏi người tôi được nữa”
Cô nhân viên bán hàng lộ ra biêu cảm càng thêm khôi hài.
Màu đen, nghiêm túc, trang nghiêm…vốn dĩ đã là một yêu cầu rất cố quái rồi.
Còn phải khiến người ta sửng sốt? Sửng sốt đến không thể rời mät được?
“Làm theo yêu cầu của cô ấy”. Ở cửa, Vi Vi An thở hổn hến, vì không yên tâm nên đuổi theo Giản Đồng đến đây, giày cao gót dưới chân cô chạy đến säp gãy cả gót, nhưng lại không quan tâm mấy cái này, mở túi xách, lấy ra một chiếc thẻ màu đen, đưa cho cô nhân viên bán hàng: “Theo yêu câu của cô ấy, màu đen, nghiêm túc, trang nghiêm…sửng sốt không thể rời mät”.
Cô nói không nên lời nữa rồi.
Cô rõ hơn ai hết, hiện tại Giản Đồng, cô gái ấy, đang vô cùng điên loạn.
Cô nhân viên bán hàng không quen Giản Đồng, nhưng lại quen Vi Vi An, Vị Vi An là hội viên cao cấp của cửa hàng này, mỗi tháng đều tiêu vào đấy số tiên trên sáu con số.
Vị khách lớn này, cô không dám đäc tội Có ý muốn hỏi, người phụ nữ què này thân phận như thế nào, nhưng lại nhìn thây Vị Vị An vô cùng giỏi giang trong mãt cô ây đứng trước người phụ nữ què kia còn kính trọng như thế Lập tức đi rồi quay lại, lúc cô nhân viên bán hàng quay lại, bên cạnh có thêm một người nữa: “Cô Vi Vi An, nhà thiết kế của nhấn hàng chúng tôi hôm nay vừa đúng lúc đến kiếm tra cửa hàng, đây là cơ hội mấy năm mới có một lần Đổi với yêu cầu của cô đây, tôi thực sự không tìm được bộ lễ phục đen nào phù hợp, tôi đã nói cho nhà thiết kế của cửa hàng chúng tôi yêu cầu của cô ấy, anh ấy đồng ý sẽ giúp cô đây sửa lẽ phục ngay tại đây”.
Vi Vi An gật đầu: “Vậy thì tốt quá rồi”, rồi lại nhìn sang người đàn ông ngoại quốc bên cạnh: “Thank youl”
Không giải thích nhiêu, tất cả công việc đêu diễn ra trong im lặng.
Vị thiết kế ngoại quốc kia dường như hiểu được điều mà Giản Đông muốn.
Bàn tay anh ta rất ổn định, mà cũng rất nhanh nhẹn.
Sau khi chọn cho Giản Đông một bộ lề phục, để Giản Đồng mặc lên người rồi bat đầu tiến hàng sửa.
Tất cả đều nghe theo yêu cầu của Giản Đồng, yêu cầu vừa cổ quái vừa mầu thuần.
Màu đen, nghiêm túc, đoan trang…Sửng sốt đến mức không thế rời mät Đúng vậy, bộ lễ phục này, mầu thuận đến mức khiến người ta không dám mặc lên “Lộ lưng có được không?”
Nhà thiết kế hỏi bang tiếng anh Giản Đồng hỏi: “Nghiêm túc, đoan trang, khiển người ta sửng sốt không?”
“Có chú”.
“Vậy thì được”.
Vi Vi An ngạc nhiên nhìn vào Giản Đông, cô biết, Giản Đồng tuyệt đối không hề muốn để lộ lưng trước người khác, lưng của có ấy, không hê hoàn hảo.
Bàn tay của nhà thiết kế ván rất ổn định, ngay cả khi nhìn thấy vết sẹo đánh sợ bên hông của cỏ.
“Cô rất dũng cảm”. Lúc hoàn tất công việc, nhà thiết kế nước ngoài khen ngợi, trao cho Giản Đồng một cái ôm ấm áp: “Kiêm chế đau thương, Thượng Đế sẽ ở thiên đường bảo vệ anh ấy”
Cô nhân viên bán hàng ở bên cạnh sau khi nghe thấy câu nói ấy, thì chợt ngỏ ra, nhìn chăm chăm vào Giản Đồng…thì ra.
Sau khi ra khỏi trung tâm thương mại, lại về nhà thu dọn một chút hành lý.
Hi Thần đích thân đến đón.
Tất cả đã chuẩn bị xong hết rồi.
Khi máy bay cất cánh, trái tim cô, lại năng nê đến không thể thở được Trời tối rồi đến lúc trời sáng, bọn họ đáp máy bay xuống Roma Italia.
Trâm Tam sớm đã sắp xếp xe đón, bọn họ vừa xuống máy bay thì lại không dừng bước mà đến luôn bệnh viện Cả chặng đường, người phụ nữ ấy không hỏi gì hết, không hề hỏi tình hình người đàn ông ấy ra sao, cũng không hỏi một câu xem anh ta còn sông hay không, hay là đã không thể vượt qua thời kì nguy hiểm.
Tại cửa phòng bệnh trong bệnh viện, Trâm Nhị đang túc trực với một gương mặt không chút biểu cảm, cùng với anh ta còn có những người khác, Giản Đồng đều biết bọn họ, đều là người bên cạnh Trâm Tu Cẩn, tất cả đều mặc đồ đen, vừa tẻ nhạt, vừa nặng nề, tất cả mọi người đều trầm mặc Hi Thân hỏi Trâm Nhị: “Dục Hàng ở bên trong à”
Bách Dục Hàng là người cùng đi công tác với Trâm Tu Cẩn lần này.
“Cậu Bách ở bên trong”
Anh ta cúi đầu hỏi người phụ nữ bình tĩnh đến mức không hề giống người nhà bệnh nhân ở bên cạnh: “Bà chủ, chuẩn bị xong chưa?” Tay anh ta năm lên tay năm cửa “Anh đợi đã”.
Người phụ nữ không nói không răng ấy, cả chặng đường cũng không hê mở miệng nói một câu, không hề uống một ngụm nước, chỉ ăn một chút đồ ăn, cô ây rất bình lặng, Hi Thân nhìn đến bất mãn nhíu cô mấy lần, trên máy bay mỉa mai cô ấy mấy lần cô ấy cũng chẳng thèm đếm xỉa, cứ mở mắt nhìn như thế, nhìn ra bên ngoài máy bay, không nói gì.
Hồm nay, đầy là lần đầu tiên người phụ nữ này mở miệng nói chuyện.
Lại dọa đến những người xung quanh Khản đặc, giống như bản lề cửa bị rỉ sét, thứ âm thanh như giây ráp thô ráp ma sát tạo thành Đã biết c6 họng cô ấy sớm đã hỏng rồi, nhưng cái thứ âm thanh thô ráp này đã đạt đến mức độ khiển người ta không tin được.
Giống như hai tờ giấy ráp, “Loạt soạt, loạt soạt cọ sát vào nhau.
Bất luận là ai thì cũng không kìm được bất giác cảm thấy cổ họng đau rát khó chịu.
Hi Thân không kìm được giơ ngón tay thon dài ra, nhẹ nhàng năn nãn cô họng mình “Cô có chuyện gì à?” Nhíu mày, hỏi có chút bẩât mấn.
Rất nhiêu con mát đều đang nhìn vào người phụ nữ đứng ở cửa, đều đang nhìn cô trong thời điểm quan trọng như thế này, còn có việc quan trọng nào khác Người phụ nữ ấy, lại làm như nơi không người, dưới mắt của mọi người, lấy từ trong hộp phấn mở ra, đứng trước gương dặm phấn “Lúc này rồi còn có tâm trạng trang điểm?” Hi Thân cười lạnh, thực ra sớm đã bất mãn Chỉ là lửa giận, được che giấu bởi sự khống chế của bản thân Người phụ nữ ây lại hoàn toàn không đê tâm đến sự bât mãn của anh ta, lấy thỏi son, cẩn thận đánh lên cánh môi, từ từ tán ra, ai nhìn thấy cũng chỉ cảm thấy cô vô tình lạnh lùng.
“Đủ rồi!” Hi Thân gào nhỏ Nhưng người phụ nữ ấy lại quay đầu hỏi anh †a: “Đẹp không?”
“Cô đừng…” Có quá đáng quát “Anh ấy nhìn thấy thì không thể rời mät được đúng không”. Hi Thân còn chưa nói hết, thì nhìn thấy người phụ nữ trước mặt từ từ cúi đầu, độc thoại với bản thân.
Chớp mắt, cổ họng anh siết lại, trái tim có một thứ khiến người ta cảm thấy đau buốt quét qua “Đẹp”, qua một lúc, cố họng anh ta khản đặc, giọng nói mêm mại, dịu dàng nói: “Đi vào đi, nếu anh ấy mà biết cô vì anh ấy mà trang điểm cẩn thận, thì hản sẽ rất vui”.
“Ừm”.
Thành phố S, nơi hào nhoáng nhất, trung tâm thương mại cao cấp nhất, nhãn hàng nổi tiếng nhất, một người phụ nữ nói: “Tôi chọn một bộ lẽ phục”
Cô nhân viên bán hàng cao cấp rất biết nhìn người, người phụ nữ này, loạng choạng bước vào, người biết nhìn sẽ nhận ra ngay, là chân què, nhưng người phụ nữ ấy lại nhất quyết cố gang giữ thẳng lưng, nhìn vào lại càng thêm gượng gạo.
Trên người cô ấy, nhìn thì thấy không có thứ gì là hàng cao cấp, tất cả những đồ cô ấy mặc, cỏ ấy đeo đều chỉ là những món đồ bình thường Cỏ nhân viên bán hàng thân hình cao ráo, không muốn nhấc bước, người phụ nữ kia nói “Tôi muốn chọn một bộ lễ phục”, nên cũng chỉ để ứng phó, ngón thay thon dài chỉ vào dãy đồ trong một góc: “Bên kia, giảm giá 30%”.
Cô ta đến tiến đến cũng không muốn di chuyển một chút.
Nhưng một giây sau, toàn thân cô ta da gà nổi hết lên, cái người què ấy đang nhìn vỏ, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.
Giản Đồng nhìn chăm chăm vào người nhân viên bán hàng đứng ở cửa, không một câu trách cứ, không một chút tức giận Trong lòng cô lúc này là một lỗ thủng, không thể chứa được thứ gì, mà cũng không thế lộ ra thứ gì “Tôi muốn chọn một bộ lê phục”. Cô chỉ bình tĩnh nhìn người nhân viên bán hàng, ánh mät đờ đân khiến người khác hoảng sợ Lần này, cuối cùng đã lây lại được “công băng”.
“Cô muốn bộ lễ phục như thế nào ạ?”
“Màu đen, nghiêm túc, trang nghiêm”.
“7 Yêu câu rất có quái, lê phục màu đen, đương nhiên không thiếu, nhưng bất cứ người phụ nữ nào đến mua lễ phục màu đen, cũng đều hướng đến dạng màu đen mang đến cho người ta sự thân bí, quyến rũ Nghiêm túc?
Trang nghiêm?
Vậy là tang phục à?
“Tôi muốn, bộ đẹp nhất, muôn”. Giản Đồng dừng lại một chút, đôi mät đờ đã có một chút dao động, nhìn thẳng lên mặt người nhân viên bán hàng: “Muốn anh ấy nhìn thấy, phải sửng sốt, sau đó thì không thế rời mát khỏi người tôi được nữa”
Cô nhân viên bán hàng lộ ra biêu cảm càng thêm khôi hài.
Màu đen, nghiêm túc, trang nghiêm…vốn dĩ đã là một yêu cầu rất cố quái rồi.
Còn phải khiến người ta sửng sốt? Sửng sốt đến không thể rời mät được?
“Làm theo yêu cầu của cô ấy”. Ở cửa, Vi Vi An thở hổn hến, vì không yên tâm nên đuổi theo Giản Đồng đến đây, giày cao gót dưới chân cô chạy đến säp gãy cả gót, nhưng lại không quan tâm mấy cái này, mở túi xách, lấy ra một chiếc thẻ màu đen, đưa cho cô nhân viên bán hàng: “Theo yêu câu của cô ấy, màu đen, nghiêm túc, trang nghiêm…sửng sốt không thể rời mät”.
Cô nói không nên lời nữa rồi.
Cô rõ hơn ai hết, hiện tại Giản Đồng, cô gái ấy, đang vô cùng điên loạn.
Cô nhân viên bán hàng không quen Giản Đồng, nhưng lại quen Vi Vi An, Vị Vi An là hội viên cao cấp của cửa hàng này, mỗi tháng đều tiêu vào đấy số tiên trên sáu con số.
Vị khách lớn này, cô không dám đäc tội Có ý muốn hỏi, người phụ nữ què này thân phận như thế nào, nhưng lại nhìn thây Vị Vị An vô cùng giỏi giang trong mãt cô ây đứng trước người phụ nữ què kia còn kính trọng như thế Lập tức đi rồi quay lại, lúc cô nhân viên bán hàng quay lại, bên cạnh có thêm một người nữa: “Cô Vi Vi An, nhà thiết kế của nhấn hàng chúng tôi hôm nay vừa đúng lúc đến kiếm tra cửa hàng, đây là cơ hội mấy năm mới có một lần Đổi với yêu cầu của cô đây, tôi thực sự không tìm được bộ lễ phục đen nào phù hợp, tôi đã nói cho nhà thiết kế của cửa hàng chúng tôi yêu cầu của cô ấy, anh ấy đồng ý sẽ giúp cô đây sửa lẽ phục ngay tại đây”.
Vi Vi An gật đầu: “Vậy thì tốt quá rồi”, rồi lại nhìn sang người đàn ông ngoại quốc bên cạnh: “Thank youl”
Không giải thích nhiêu, tất cả công việc đêu diễn ra trong im lặng.
Vị thiết kế ngoại quốc kia dường như hiểu được điều mà Giản Đông muốn.
Bàn tay anh ta rất ổn định, mà cũng rất nhanh nhẹn.
Sau khi chọn cho Giản Đông một bộ lề phục, để Giản Đồng mặc lên người rồi bat đầu tiến hàng sửa.
Tất cả đều nghe theo yêu cầu của Giản Đồng, yêu cầu vừa cổ quái vừa mầu thuần.
Màu đen, nghiêm túc, đoan trang…Sửng sốt đến mức không thế rời mät Đúng vậy, bộ lễ phục này, mầu thuận đến mức khiến người ta không dám mặc lên “Lộ lưng có được không?”
Nhà thiết kế hỏi bang tiếng anh Giản Đồng hỏi: “Nghiêm túc, đoan trang, khiển người ta sửng sốt không?”
“Có chú”.
“Vậy thì được”.
Vi Vi An ngạc nhiên nhìn vào Giản Đông, cô biết, Giản Đồng tuyệt đối không hề muốn để lộ lưng trước người khác, lưng của có ấy, không hê hoàn hảo.
Bàn tay của nhà thiết kế ván rất ổn định, ngay cả khi nhìn thấy vết sẹo đánh sợ bên hông của cỏ.
“Cô rất dũng cảm”. Lúc hoàn tất công việc, nhà thiết kế nước ngoài khen ngợi, trao cho Giản Đồng một cái ôm ấm áp: “Kiêm chế đau thương, Thượng Đế sẽ ở thiên đường bảo vệ anh ấy”
Cô nhân viên bán hàng ở bên cạnh sau khi nghe thấy câu nói ấy, thì chợt ngỏ ra, nhìn chăm chăm vào Giản Đồng…thì ra.
Sau khi ra khỏi trung tâm thương mại, lại về nhà thu dọn một chút hành lý.
Hi Thần đích thân đến đón.
Tất cả đã chuẩn bị xong hết rồi.
Khi máy bay cất cánh, trái tim cô, lại năng nê đến không thể thở được Trời tối rồi đến lúc trời sáng, bọn họ đáp máy bay xuống Roma Italia.
Trâm Tam sớm đã sắp xếp xe đón, bọn họ vừa xuống máy bay thì lại không dừng bước mà đến luôn bệnh viện Cả chặng đường, người phụ nữ ấy không hỏi gì hết, không hề hỏi tình hình người đàn ông ấy ra sao, cũng không hỏi một câu xem anh ta còn sông hay không, hay là đã không thể vượt qua thời kì nguy hiểm.
Tại cửa phòng bệnh trong bệnh viện, Trâm Nhị đang túc trực với một gương mặt không chút biểu cảm, cùng với anh ta còn có những người khác, Giản Đồng đều biết bọn họ, đều là người bên cạnh Trâm Tu Cẩn, tất cả đều mặc đồ đen, vừa tẻ nhạt, vừa nặng nề, tất cả mọi người đều trầm mặc Hi Thân hỏi Trâm Nhị: “Dục Hàng ở bên trong à”
Bách Dục Hàng là người cùng đi công tác với Trâm Tu Cẩn lần này.
“Cậu Bách ở bên trong”
Anh ta cúi đầu hỏi người phụ nữ bình tĩnh đến mức không hề giống người nhà bệnh nhân ở bên cạnh: “Bà chủ, chuẩn bị xong chưa?” Tay anh ta năm lên tay năm cửa “Anh đợi đã”.
Người phụ nữ không nói không răng ấy, cả chặng đường cũng không hê mở miệng nói một câu, không hề uống một ngụm nước, chỉ ăn một chút đồ ăn, cô ây rất bình lặng, Hi Thân nhìn đến bất mãn nhíu cô mấy lần, trên máy bay mỉa mai cô ấy mấy lần cô ấy cũng chẳng thèm đếm xỉa, cứ mở mắt nhìn như thế, nhìn ra bên ngoài máy bay, không nói gì.
Hồm nay, đầy là lần đầu tiên người phụ nữ này mở miệng nói chuyện.
Lại dọa đến những người xung quanh Khản đặc, giống như bản lề cửa bị rỉ sét, thứ âm thanh như giây ráp thô ráp ma sát tạo thành Đã biết c6 họng cô ấy sớm đã hỏng rồi, nhưng cái thứ âm thanh thô ráp này đã đạt đến mức độ khiển người ta không tin được.
Giống như hai tờ giấy ráp, “Loạt soạt, loạt soạt cọ sát vào nhau.
Bất luận là ai thì cũng không kìm được bất giác cảm thấy cổ họng đau rát khó chịu.
Hi Thân không kìm được giơ ngón tay thon dài ra, nhẹ nhàng năn nãn cô họng mình “Cô có chuyện gì à?” Nhíu mày, hỏi có chút bẩât mấn.
Rất nhiêu con mát đều đang nhìn vào người phụ nữ đứng ở cửa, đều đang nhìn cô trong thời điểm quan trọng như thế này, còn có việc quan trọng nào khác Người phụ nữ ấy, lại làm như nơi không người, dưới mắt của mọi người, lấy từ trong hộp phấn mở ra, đứng trước gương dặm phấn “Lúc này rồi còn có tâm trạng trang điểm?” Hi Thân cười lạnh, thực ra sớm đã bất mãn Chỉ là lửa giận, được che giấu bởi sự khống chế của bản thân Người phụ nữ ây lại hoàn toàn không đê tâm đến sự bât mãn của anh ta, lấy thỏi son, cẩn thận đánh lên cánh môi, từ từ tán ra, ai nhìn thấy cũng chỉ cảm thấy cô vô tình lạnh lùng.
“Đủ rồi!” Hi Thân gào nhỏ Nhưng người phụ nữ ấy lại quay đầu hỏi anh †a: “Đẹp không?”
“Cô đừng…” Có quá đáng quát “Anh ấy nhìn thấy thì không thể rời mät được đúng không”. Hi Thân còn chưa nói hết, thì nhìn thấy người phụ nữ trước mặt từ từ cúi đầu, độc thoại với bản thân.
Chớp mắt, cổ họng anh siết lại, trái tim có một thứ khiến người ta cảm thấy đau buốt quét qua “Đẹp”, qua một lúc, cố họng anh ta khản đặc, giọng nói mêm mại, dịu dàng nói: “Đi vào đi, nếu anh ấy mà biết cô vì anh ấy mà trang điểm cẩn thận, thì hản sẽ rất vui”.
“Ừm”.
Bình luận facebook