Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 29 NGƯỜI PHỤ NỮ ĐIÊN
CHƯƠNG 29: NGƯỜI PHỤ NỮ ĐIÊN
Tổng giám đốc Lục vừa xoay người, Giản Đường đã bị đẩy ra. Cô mở mắt ra, ngây người hỏi: “Tổng giám đốc Lục? Sao... anh lại dẫn tôi đến đây?”
Phòng mà họ đang đứng có bố trí giống hệt với phòng vừa rồi.
Cô là ai? Cô chỉ là một tù phạm, không thể gây thêm phiền phức nào nữa. Người và việc hiện tại đều khiến cô bất an lo sợ, Giản Đường muốn né tránh theo bản năng. Cô không có bất kì thứ gì, hay nói cách khác là không còn thứ gì để đánh đổi nữa.
Cô vội vã nói: “Tổng giám đốc Lục, không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây.” Vừa nói đến từ “đi”, cô nóng lòng thoát khỏi người mang áp lực lớn cho mình nên đi đứng vội vàng, điệu bộ vô cùng vụng về ấy trong mắt tổng giám đốc Lục cực kỳ buồn cười.
Giản Đường cất bước đi đến cửa, tổng giám đốc Lục một tay đút trong túi quần, đôi mắt dưới chiếc kính gọng vàng vẫn mang nét cười, chăm chú dõi theo bóng cô. Toàn bộ quá trình đều không cản trở, như thể để mặc cô tự do.
Giản Đường đưa tay nắm lấy tay cầm cửa, cô thở một hơi thật sâu rồi dùng sức đẩy nhẹ, ánh sáng truyền qua khe cửa giúp cô nhìn rõ căn phòng không một bóng người, trong phòng ngày càng tối, bỗng có một ánh sáng bùng lên chiếu vào mắt khiến cô buộc phải nhắm lại.
Vào khoảnh khắc ấy, đất trời xoay chuyển, cổ tay cô bị túm chặt và kéo mạnh. Sức lực ấy không lớn lắm, chẳng qua người cô gầy yếu và đi đứng không vững nên bị kéo ngã xuống đất.
Vừa tỉnh táo lại, Giản Đường ngẩng đầu lên liền bắt gặp một gương mặt góc cạnh mơ hồ dưới ánh đèn mờ tối.
Có một bàn tay vươn tới mặt cô.
“Anh... làm gì vậy!”
Cô né tránh.
“Im nào.” Vẫn là giọng nói ôn tồn của vị tổng giám đốc Lục kia, hắn chầm chậm ra lệnh.
Sắc mặt Giản Đường thoắt tái nhợt. Ba năm trong tù đã biến cô cả nhà họ Giản kiêu ngạo xưa kia thành một kẻ đáng thương có nội tâm nhạy cảm. Tiếng nói của tổng giám đốc Lục rất dịu dàng, sâu trong đó thoáng chút lạnh lùng... cực kỳ giống Thẩm Tư Cương.
Thẩm Tư Cương... Thẩm Tư Cương... Thẩm Tư Cương... Hắn và Thẩm Tư Cương đều giống nhau, hắn sẽ làm mình tổn thương! Ánh mắt Giản Đường đầy bối rối, mau chóng dịch người đi.
Bên tai cô truyền đến âm thanh: “Không nghe lời à? Tôi ghét nhất món đồ chơi không nghe lời.”
Toàn thân Giản Đường chấn độc, sắc mặt trắng bệch, dưới ánh đèn lờ mờ chỉ thấy được đường nét khuôn mặt người đối diện...
Tổng giám đốc Lục? Thẩm Tư Cương? Tổng giám đốc Lục? Thẩm Tư Cương?
Ai? Rốt cuộc hắn là ai?
Suy nghĩ của cô bắt đầu hỗn loạn, hơi thở dồn dập, đầu cấp tốc xoay chuyển: tổng giám đốc Lục, Thẩm Tư Cương, tổng giám đốc Lục, Thẩm Tư Cương.
“Món đồ chơi không nghe lời sẽ bị giam lại và dạy dỗ hẳn hoi.” Âm thanh kia lại vang lên.
Cả người Giản Đường bỗng run lên, ngay cả động tác vô cùng nhỏ nhặt cũng không dám làm, cô sợ hãi mở to hai mắt... Thẩm Tư Cương! Đừng giam giữ tôi!
“A! Đừng giam giữ tôi, đừng giam giữ tôi, đừng giam giữ tôi!”
Năm chữ “Thẩm Tư Cương” và “giam giữ” đã đủ ép cô đến phát điên.
“Xin anh, tôi sai rồi, tôi sai rồi, đừng giam giữ tôi, van xin anh, đừng giam giữ tôi, tôi không dám nữa, không dám nữa!”
Giản Đường như thể nổi điên, vùng ra. Tổng giám đốc Lục bị bất ngờ nên hơi loạng choạng, sau khi bình tĩnh lại, trên gương mặt ôn hòa kia trở nên lạnh lẽo, hắn bắt lấy hai cánh tay vung vẩy loạn xạ của Giản Đường giữa không trung, tức giận quát lên: “Cô điên à!”
“Tránh ra tránh ra tránh ra, aaa! Tôi biết sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi, tôi biết sai rồi, tôi biết sai rồi, tôi biết sai rồi, tôi biết sai rồi, tôi biết sai rồi, tôi biết sai rồi, tôi biết sai rồi...”
Tổng giám đốc Lục chưa bao giờ bị người ta đối xử như vậy, bên cạnh tường có công tắc, hắn vươn tay ấn “tạch” một cái, cả căn phòng lập tức sáng choang.
Hắn càng bực hơn, một tay khống chế hai cánh tay của Giản Đường, bàn tay còn lại nắm lấy cằm cô: “Này! Cô náo loạn đủ chưa! Đồ điên...”
Tổng giám đốc Lục bỗng im bặt, đôi mắt vô hồn và vẻ mặt điên cuồng khiến hắn phải hít sâu một hơi.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với cô gái này vậy!
Đôi mắt tổng giám đốc Lục lóe sáng, hắn là người thông minh, nếu trước đó họ không nhận ra, vậy thì... Hắn đoán, có lẽ cô gái này coi mình là người khác.
Sắc mặt tổng giám đốc Lục thoắt thay đổi, hắn lặng lẽ buông tay ra, lùi đến phạm vi an toàn. Lúc này cũng không thể bảo một người đàn ông như hắn lại đánh người đàn bà điên này một bạt tai cho tỉnh người, phải không? Cách tốt nhất chính là cách xa cô một chút, chờ bản thân cô tỉnh táo lại đã.
Trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng lẩm bẩm của Giản Đường.
Tổng giám đốc Lục thờ ơ nhìn Giản Đường, tần suất lầm bầm của cô gái kia càng lúc càng thấp. Chờ đến khi hoàn toàn yên tĩnh, tổng giám đốc Lục mới nhấc chân, bước đi trên sàn nhà lạnh lẽo tới trước mặt cô và dừng lại.
Hắn vươn tay tới trước người cô. Giản Đường ngẩng đầu ngước nhìn theo bản năng.
“Tỉnh chưa?”
Giản Đường hơi khó chịu... Thì ra là mình lên cơn động kinh.
“Xin lỗi, có lẽ hôm nay người tôi không được thoải mái, tổng giám đốc Lục, làm anh sợ rồi.”
Tổng giám đốc Lục cười khẩy, một giây sau, trên trán Giản Đường nong nóng, cô nghe thấy hắn nói: “Đừng tránh, tôi chỉ muốn hỏi cô, vết sẹo trên trán cô từ đâu?” Hắn đưa cô ra khỏi phòng kia chỉ vì muốn nhìn rõ vết sẹo này.
Hả? Giản Đường ngơ ngác, nhưng ngay sau đó thoải mái đáp lại: “Ngã.”
“Ngã ư?”
“Đúng, bị ngã.”
Đúng là bị ngã.
Cô rũ mắt: “Tổng giám đốc Lục có thể buông được chưa?” Cô không quen để lộ vết sẹo trước mặt người khác, hơn nữa càng không quen để người ta chạm vào. Tổng giám đốc Lục buông lỏng tay ra, nhìn Giản Đường vội vã xõa tóc, che kín vết sẹo trên trán kia.
“Rất để ý đến trên trán có vết sẹo à?” Tổng giám đốc Lục khẽ cười: “Nếu để ý như vậy thì tại sao không đến bệnh viện phẫu thuật xóa sẹo đi.” Nói xong, hắn hết hứng thú nói chuyện với người đàn bà điên này, nhấc chân lên chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này Giản Đường cất lời: “Tôi che không phải vì vết sẹo này. Cả đời này đều không xóa được.”
Tổng giám đốc Lục bỗng dừng bước, im lặng một hồi lâu lại cất giọng trầm trầm: “Từng có một cô gái đã nói với tôi, cả đời này không thể xóa được vết sẹo trên trán, giữ lại tóc mái không phải là để che kín vết sẹo đó.”
Tim Giản Đường giật thót... Bởi vì cô cũng ở hoàn cảnh như vậy nên thấu hiểu nỗi đau đằng sau câu nói đó.
“Người nói câu này chính là người mà anh yêu sao?” Chẳng hiểu sao, tuy biết rất rõ với sự hèn mọn của mình thì không nên nhiều lời, ngay khoảnh khắc buột miệng, cô đã hối hận. Giản Đường, mày đừng quên, mày chỉ là một tên tội phạm giết người bị phạt tù cải tạo!
“Không, tôi không yêu cô ấy.” Giản Đường nghe tổng giám đốc Lục nói: “Tôi là người cô ấy yêu, nhưng cô ấy chết rồi. Cô ấy yêu tôi, yêu đến tận xương tủy, cho nên cô ấy đã chết, chết một cách vô cùng thảm thiết.” Giản Đường cứng đờ, nhìn dáng vẻ và giọng nói của tổng giám đốc Lục thật bình tĩnh như thể chỉ đang kể câu chuyện của một người khác vậy. Tuy nhiên Giản Đường vẫn cảm nhận được nỗi đau đớn nơi trái tim hắn giữa giọng nói bình lặng kia.
Cô không biết nên nói gì, chỉ là cảm thấy giờ phút này hắn có chút đáng thương. Theo bản năng, cô vươn tay ôm lấy hắn như anh trai thường ôm cô mỗi khi cô bị thương hồi còn bé vậy. Chỉ là cô vẫn biết thân biết phận, đồng thời cũng nhớ mình từng là tù nhân nên chỉ nhẹ nhàng ôm rồi buông ra.
Tổng giám đốc Lục cứng đờ người. Giản Đường cất lời dịu dàng: “Nếu cô ấy nghe thấy anh nói yêu cô ấy, tôi nghĩ cô ấy ở thế giới bên kia sẽ rất vui vẻ. Nguyện vọng lớn nhất đời này của cô ấy chính là được anh yêu đấy.”
Giản Đường đang định rút lui thì một cánh tay mạnh mẽ ôm siết lấy, tổng giám đốc Lục đặt cằm lên vai cô, khe khẽ nói: “Xin lỗi, An Nhân. Anh yêu em, An Nhân.”
Giản Đường không quên, bởi vì cô và cô gái mà hắn yêu đều có một vết sẹo trên trán mà giờ phút này hắn coi cô là người mình yêu - An Nhân, hắn không có cách nào đích thân nói xin lỗi và ba chữ “anh yêu em” với cô ấy.
“Lục...”
Còn chưa dứt lời, ở cửa truyền đến một âm thanh lạnh giá tận xương: “Lục Sinh, buông cô ấy ra.”
Giản Đường nhìn về phía cửa, sắc mặt thoắt trắng bệch!
Lục Sinh cũng chính là tổng giám đốc Lục cũng cảm nhận được người bên cạnh đang run rẩy. Hắn nheo mắt, liếc ra cửa: “Ồ, hóa ra là anh à!” Hóa ra vì anh nên người phụ nữ này mới sợ hãi đến phát điên.
Cơ thể cao ráo của Thẩm Tư Cương đứng ở cửa, trên gương mặt tuấn tú như bị sương lạnh bao trùm, tròng mắt đen liếc sang Giản Đường đứng bên cạnh Lục Sinh: “Qua đây.”
Giản Đường mặt cắt không một giọt máu, đáy mắt như in hằn hai chữ “sợ hãi”. Hai chân cô mềm nhũn, giờ phút này toàn thân Thẩm Tư Cương toát lên vẻ lạnh lẽo vô tình khiến cô chết khiếp.
Thẩm Tư Cương hơi nheo mắt, nhiệt độ giọng nói hạ xuống 0 độ: “Xem ra cô mãi mãi không thể ngoan ngoãn được.”
Nghe vậy, Giản Đường như bị sét đánh, nỗi sợ lan tràn toàn thân. Vừa nhấc chân lên thì một cánh tay đột ngột túm lấy cô, Lục Sinh cười nhạt nhìn Thẩm Tư Cương: “Bây giờ cô ấy không rảnh tiếp anh. Thẩm Tư Cương, anh không thấy à, cô ấy đang phục vụ tôi.”
Tiếng xương ngón tay kêu lên răng rắc, trong tròng mắt đen của Thẩm Tư Cương mây đen vần vũ, đôi mắt như chim ưng chẳng buồn ngó ngàng đến Lục Sinh đứng bên mà nhắm vào Giản Đường. Anh nhấc chân, đi từng bước tới chỗ Giản Đường: “Ai cho cô lá gan đi dụ dỗ đàn ông khác hả?” Anh gằn từng chữ, sẵng giọng chất vấn: “Cô còn muốn quay về cái lồng giam kia phải không?”
Lồng giam! Không... không!
Giản Đường ra sức lắc đầu. Không! Cô không muốn lại bị giam ở đó nữa, cô muốn đến Nhĩ Hưng, cô muốn trả hết nợ.
“Không...” Tiếng kêu thê lương vừa vang lên, trước mắt bỗng tối sầm, cơ thể kia mềm oặt ngã xuống đất.
“Anh điên rồi!”
“Cút ngay!”
Hai âm thanh đồng thời truyền đến, hai cánh tay cùng lúc đón lấy cơ thể Giản Đường.
“Cút ngay!” Thẩm Tư Cương đón lấy cô, ôm trọn trong lòng, đồng thời không hề khách khí vung nắm đấm với Lục Sinh.
Tổng giám đốc Lục vừa xoay người, Giản Đường đã bị đẩy ra. Cô mở mắt ra, ngây người hỏi: “Tổng giám đốc Lục? Sao... anh lại dẫn tôi đến đây?”
Phòng mà họ đang đứng có bố trí giống hệt với phòng vừa rồi.
Cô là ai? Cô chỉ là một tù phạm, không thể gây thêm phiền phức nào nữa. Người và việc hiện tại đều khiến cô bất an lo sợ, Giản Đường muốn né tránh theo bản năng. Cô không có bất kì thứ gì, hay nói cách khác là không còn thứ gì để đánh đổi nữa.
Cô vội vã nói: “Tổng giám đốc Lục, không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây.” Vừa nói đến từ “đi”, cô nóng lòng thoát khỏi người mang áp lực lớn cho mình nên đi đứng vội vàng, điệu bộ vô cùng vụng về ấy trong mắt tổng giám đốc Lục cực kỳ buồn cười.
Giản Đường cất bước đi đến cửa, tổng giám đốc Lục một tay đút trong túi quần, đôi mắt dưới chiếc kính gọng vàng vẫn mang nét cười, chăm chú dõi theo bóng cô. Toàn bộ quá trình đều không cản trở, như thể để mặc cô tự do.
Giản Đường đưa tay nắm lấy tay cầm cửa, cô thở một hơi thật sâu rồi dùng sức đẩy nhẹ, ánh sáng truyền qua khe cửa giúp cô nhìn rõ căn phòng không một bóng người, trong phòng ngày càng tối, bỗng có một ánh sáng bùng lên chiếu vào mắt khiến cô buộc phải nhắm lại.
Vào khoảnh khắc ấy, đất trời xoay chuyển, cổ tay cô bị túm chặt và kéo mạnh. Sức lực ấy không lớn lắm, chẳng qua người cô gầy yếu và đi đứng không vững nên bị kéo ngã xuống đất.
Vừa tỉnh táo lại, Giản Đường ngẩng đầu lên liền bắt gặp một gương mặt góc cạnh mơ hồ dưới ánh đèn mờ tối.
Có một bàn tay vươn tới mặt cô.
“Anh... làm gì vậy!”
Cô né tránh.
“Im nào.” Vẫn là giọng nói ôn tồn của vị tổng giám đốc Lục kia, hắn chầm chậm ra lệnh.
Sắc mặt Giản Đường thoắt tái nhợt. Ba năm trong tù đã biến cô cả nhà họ Giản kiêu ngạo xưa kia thành một kẻ đáng thương có nội tâm nhạy cảm. Tiếng nói của tổng giám đốc Lục rất dịu dàng, sâu trong đó thoáng chút lạnh lùng... cực kỳ giống Thẩm Tư Cương.
Thẩm Tư Cương... Thẩm Tư Cương... Thẩm Tư Cương... Hắn và Thẩm Tư Cương đều giống nhau, hắn sẽ làm mình tổn thương! Ánh mắt Giản Đường đầy bối rối, mau chóng dịch người đi.
Bên tai cô truyền đến âm thanh: “Không nghe lời à? Tôi ghét nhất món đồ chơi không nghe lời.”
Toàn thân Giản Đường chấn độc, sắc mặt trắng bệch, dưới ánh đèn lờ mờ chỉ thấy được đường nét khuôn mặt người đối diện...
Tổng giám đốc Lục? Thẩm Tư Cương? Tổng giám đốc Lục? Thẩm Tư Cương?
Ai? Rốt cuộc hắn là ai?
Suy nghĩ của cô bắt đầu hỗn loạn, hơi thở dồn dập, đầu cấp tốc xoay chuyển: tổng giám đốc Lục, Thẩm Tư Cương, tổng giám đốc Lục, Thẩm Tư Cương.
“Món đồ chơi không nghe lời sẽ bị giam lại và dạy dỗ hẳn hoi.” Âm thanh kia lại vang lên.
Cả người Giản Đường bỗng run lên, ngay cả động tác vô cùng nhỏ nhặt cũng không dám làm, cô sợ hãi mở to hai mắt... Thẩm Tư Cương! Đừng giam giữ tôi!
“A! Đừng giam giữ tôi, đừng giam giữ tôi, đừng giam giữ tôi!”
Năm chữ “Thẩm Tư Cương” và “giam giữ” đã đủ ép cô đến phát điên.
“Xin anh, tôi sai rồi, tôi sai rồi, đừng giam giữ tôi, van xin anh, đừng giam giữ tôi, tôi không dám nữa, không dám nữa!”
Giản Đường như thể nổi điên, vùng ra. Tổng giám đốc Lục bị bất ngờ nên hơi loạng choạng, sau khi bình tĩnh lại, trên gương mặt ôn hòa kia trở nên lạnh lẽo, hắn bắt lấy hai cánh tay vung vẩy loạn xạ của Giản Đường giữa không trung, tức giận quát lên: “Cô điên à!”
“Tránh ra tránh ra tránh ra, aaa! Tôi biết sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi, tôi biết sai rồi, tôi biết sai rồi, tôi biết sai rồi, tôi biết sai rồi, tôi biết sai rồi, tôi biết sai rồi, tôi biết sai rồi...”
Tổng giám đốc Lục chưa bao giờ bị người ta đối xử như vậy, bên cạnh tường có công tắc, hắn vươn tay ấn “tạch” một cái, cả căn phòng lập tức sáng choang.
Hắn càng bực hơn, một tay khống chế hai cánh tay của Giản Đường, bàn tay còn lại nắm lấy cằm cô: “Này! Cô náo loạn đủ chưa! Đồ điên...”
Tổng giám đốc Lục bỗng im bặt, đôi mắt vô hồn và vẻ mặt điên cuồng khiến hắn phải hít sâu một hơi.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với cô gái này vậy!
Đôi mắt tổng giám đốc Lục lóe sáng, hắn là người thông minh, nếu trước đó họ không nhận ra, vậy thì... Hắn đoán, có lẽ cô gái này coi mình là người khác.
Sắc mặt tổng giám đốc Lục thoắt thay đổi, hắn lặng lẽ buông tay ra, lùi đến phạm vi an toàn. Lúc này cũng không thể bảo một người đàn ông như hắn lại đánh người đàn bà điên này một bạt tai cho tỉnh người, phải không? Cách tốt nhất chính là cách xa cô một chút, chờ bản thân cô tỉnh táo lại đã.
Trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng lẩm bẩm của Giản Đường.
Tổng giám đốc Lục thờ ơ nhìn Giản Đường, tần suất lầm bầm của cô gái kia càng lúc càng thấp. Chờ đến khi hoàn toàn yên tĩnh, tổng giám đốc Lục mới nhấc chân, bước đi trên sàn nhà lạnh lẽo tới trước mặt cô và dừng lại.
Hắn vươn tay tới trước người cô. Giản Đường ngẩng đầu ngước nhìn theo bản năng.
“Tỉnh chưa?”
Giản Đường hơi khó chịu... Thì ra là mình lên cơn động kinh.
“Xin lỗi, có lẽ hôm nay người tôi không được thoải mái, tổng giám đốc Lục, làm anh sợ rồi.”
Tổng giám đốc Lục cười khẩy, một giây sau, trên trán Giản Đường nong nóng, cô nghe thấy hắn nói: “Đừng tránh, tôi chỉ muốn hỏi cô, vết sẹo trên trán cô từ đâu?” Hắn đưa cô ra khỏi phòng kia chỉ vì muốn nhìn rõ vết sẹo này.
Hả? Giản Đường ngơ ngác, nhưng ngay sau đó thoải mái đáp lại: “Ngã.”
“Ngã ư?”
“Đúng, bị ngã.”
Đúng là bị ngã.
Cô rũ mắt: “Tổng giám đốc Lục có thể buông được chưa?” Cô không quen để lộ vết sẹo trước mặt người khác, hơn nữa càng không quen để người ta chạm vào. Tổng giám đốc Lục buông lỏng tay ra, nhìn Giản Đường vội vã xõa tóc, che kín vết sẹo trên trán kia.
“Rất để ý đến trên trán có vết sẹo à?” Tổng giám đốc Lục khẽ cười: “Nếu để ý như vậy thì tại sao không đến bệnh viện phẫu thuật xóa sẹo đi.” Nói xong, hắn hết hứng thú nói chuyện với người đàn bà điên này, nhấc chân lên chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này Giản Đường cất lời: “Tôi che không phải vì vết sẹo này. Cả đời này đều không xóa được.”
Tổng giám đốc Lục bỗng dừng bước, im lặng một hồi lâu lại cất giọng trầm trầm: “Từng có một cô gái đã nói với tôi, cả đời này không thể xóa được vết sẹo trên trán, giữ lại tóc mái không phải là để che kín vết sẹo đó.”
Tim Giản Đường giật thót... Bởi vì cô cũng ở hoàn cảnh như vậy nên thấu hiểu nỗi đau đằng sau câu nói đó.
“Người nói câu này chính là người mà anh yêu sao?” Chẳng hiểu sao, tuy biết rất rõ với sự hèn mọn của mình thì không nên nhiều lời, ngay khoảnh khắc buột miệng, cô đã hối hận. Giản Đường, mày đừng quên, mày chỉ là một tên tội phạm giết người bị phạt tù cải tạo!
“Không, tôi không yêu cô ấy.” Giản Đường nghe tổng giám đốc Lục nói: “Tôi là người cô ấy yêu, nhưng cô ấy chết rồi. Cô ấy yêu tôi, yêu đến tận xương tủy, cho nên cô ấy đã chết, chết một cách vô cùng thảm thiết.” Giản Đường cứng đờ, nhìn dáng vẻ và giọng nói của tổng giám đốc Lục thật bình tĩnh như thể chỉ đang kể câu chuyện của một người khác vậy. Tuy nhiên Giản Đường vẫn cảm nhận được nỗi đau đớn nơi trái tim hắn giữa giọng nói bình lặng kia.
Cô không biết nên nói gì, chỉ là cảm thấy giờ phút này hắn có chút đáng thương. Theo bản năng, cô vươn tay ôm lấy hắn như anh trai thường ôm cô mỗi khi cô bị thương hồi còn bé vậy. Chỉ là cô vẫn biết thân biết phận, đồng thời cũng nhớ mình từng là tù nhân nên chỉ nhẹ nhàng ôm rồi buông ra.
Tổng giám đốc Lục cứng đờ người. Giản Đường cất lời dịu dàng: “Nếu cô ấy nghe thấy anh nói yêu cô ấy, tôi nghĩ cô ấy ở thế giới bên kia sẽ rất vui vẻ. Nguyện vọng lớn nhất đời này của cô ấy chính là được anh yêu đấy.”
Giản Đường đang định rút lui thì một cánh tay mạnh mẽ ôm siết lấy, tổng giám đốc Lục đặt cằm lên vai cô, khe khẽ nói: “Xin lỗi, An Nhân. Anh yêu em, An Nhân.”
Giản Đường không quên, bởi vì cô và cô gái mà hắn yêu đều có một vết sẹo trên trán mà giờ phút này hắn coi cô là người mình yêu - An Nhân, hắn không có cách nào đích thân nói xin lỗi và ba chữ “anh yêu em” với cô ấy.
“Lục...”
Còn chưa dứt lời, ở cửa truyền đến một âm thanh lạnh giá tận xương: “Lục Sinh, buông cô ấy ra.”
Giản Đường nhìn về phía cửa, sắc mặt thoắt trắng bệch!
Lục Sinh cũng chính là tổng giám đốc Lục cũng cảm nhận được người bên cạnh đang run rẩy. Hắn nheo mắt, liếc ra cửa: “Ồ, hóa ra là anh à!” Hóa ra vì anh nên người phụ nữ này mới sợ hãi đến phát điên.
Cơ thể cao ráo của Thẩm Tư Cương đứng ở cửa, trên gương mặt tuấn tú như bị sương lạnh bao trùm, tròng mắt đen liếc sang Giản Đường đứng bên cạnh Lục Sinh: “Qua đây.”
Giản Đường mặt cắt không một giọt máu, đáy mắt như in hằn hai chữ “sợ hãi”. Hai chân cô mềm nhũn, giờ phút này toàn thân Thẩm Tư Cương toát lên vẻ lạnh lẽo vô tình khiến cô chết khiếp.
Thẩm Tư Cương hơi nheo mắt, nhiệt độ giọng nói hạ xuống 0 độ: “Xem ra cô mãi mãi không thể ngoan ngoãn được.”
Nghe vậy, Giản Đường như bị sét đánh, nỗi sợ lan tràn toàn thân. Vừa nhấc chân lên thì một cánh tay đột ngột túm lấy cô, Lục Sinh cười nhạt nhìn Thẩm Tư Cương: “Bây giờ cô ấy không rảnh tiếp anh. Thẩm Tư Cương, anh không thấy à, cô ấy đang phục vụ tôi.”
Tiếng xương ngón tay kêu lên răng rắc, trong tròng mắt đen của Thẩm Tư Cương mây đen vần vũ, đôi mắt như chim ưng chẳng buồn ngó ngàng đến Lục Sinh đứng bên mà nhắm vào Giản Đường. Anh nhấc chân, đi từng bước tới chỗ Giản Đường: “Ai cho cô lá gan đi dụ dỗ đàn ông khác hả?” Anh gằn từng chữ, sẵng giọng chất vấn: “Cô còn muốn quay về cái lồng giam kia phải không?”
Lồng giam! Không... không!
Giản Đường ra sức lắc đầu. Không! Cô không muốn lại bị giam ở đó nữa, cô muốn đến Nhĩ Hưng, cô muốn trả hết nợ.
“Không...” Tiếng kêu thê lương vừa vang lên, trước mắt bỗng tối sầm, cơ thể kia mềm oặt ngã xuống đất.
“Anh điên rồi!”
“Cút ngay!”
Hai âm thanh đồng thời truyền đến, hai cánh tay cùng lúc đón lấy cơ thể Giản Đường.
“Cút ngay!” Thẩm Tư Cương đón lấy cô, ôm trọn trong lòng, đồng thời không hề khách khí vung nắm đấm với Lục Sinh.
Bình luận facebook