Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 49 GIẢN ĐƯỜNG ĐI THEO TÔI
CHƯƠNG 49: GIẢN ĐƯỜNG ĐI THEO TÔI
Cằm bị đau, một khuôn mặt đẹp trái ép sát tới mặt cô, “Nhìn rõ đi, tôi là ai.”
Giọng nói lạnh như băng và hơi thở quen thuộc khiến Giản Đường tỉnh táo lại vài phần, “Sao anh lại....”
“Sao tôi lại ở đây ư?” Thẩm Tư Cương không chó Giản Đường cơ hội để nói hết câu, môi anh nở một nụ cười lạnh: “Cô hỏi tôi à? Chẳng lẽ cô không biết thấy cô sống không bằng chết là niềm vui của tôi ư?”
Thẩm Đệ Nhất ở một bên kinh ngạc nhìn tay phải của sếp mình.
Tay của cậu chủ còn đang chảy máu ròng ròng, tại sao lại không nói rõ với cô Giản Đường?
Thẩm Tư Cương thô bạo hất cằm của Giản Đường ra, dáng người cao gầy muốn đứng lên, anh cúi đầu liếc nhìn Giản Đường: “Đứng lên, chưa chết thì đi theo tôi.”
Thẩm Đệ Nhất tuy ít gặp cô Giản Đường trước mặt, nhưng cô gái trên sô pha lúc này khác hẳn cô gái tự tin ngời ngời ba năm trước, hơn nữa vì vừa đi qua lằn ranh sinh tử nên lại trông càng thảm hại hơn, Thẩm Đệ Nhất đi lên trước định đỡ Giản Đường dậy.
“Cô ta không có chân hay sao?” Một ánh mắt lạnh lùng quét qua khiến Thẩm Đệ Nhất giật mình lẳng lặng lùi sang một bên.
Giản Đường ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, sau đó từ từ ngồi dậy chậm rãi đứng lên như bộ phim quay chậm, ai nấy nhìn vào đều cảm giác rất giả.
Bị đuối nước, dù là sức khỏe yếu như những con rượu trong phòng cũng không yếu như cô.
Một lúc sau một chút lòng thương hại của Thẩm Đệ Nhất cũng biến mất.
Thẩm Tư Cương nhìn cô đứng lên bỗng mở miệng:
“Gãy chân rồi à?”
Cái tay chống trên sô pha của Giản Đường thầm siết chặt rồi lại thả ra, cô không nói một tiếng, cũng không giải thích gì, chỉ nắm chặt tay dùng hết sức để đứng dậy nhanh hơn đuổi kịp người đi trước.
Đột nhiên cô bỗng dừng bước đưa tay ngăn trước tổng giám đốc Đỗ đang đi bên cạnh.
Ông ta không hiểu tại sao, vì cô dừng lại mà bóng người cao gầy phía trước cũng dừng lại, anh quay đầu lại nhìn cô chăm chú nhưng không nói thêm một lời.
Giản Đường mím môi thật chặt, đôi mắt chăm chăm nhìn tổng giám đốc Đỗ, bàn tay lại càng đưa sát vào người ông ta.
Cặp kiếng trên mũi ông ta bị lệch qua một bên, qua cơn lũ vừa rồi, giờ ông ta không còn phong độ nho nhã như ban nãy nữa, tóc taii rối bù, quần áo xốc xếch.
Nhìn bàn tay đưa trước mặt mình, ông ta chớp mắt hỏi: “Ý cô Giản Đường là?”
“Tiền, chẳng lẽ ông quên rồi sao, sáu tỷ sáu tiền phí biểu diễn, tổng giám đốc Đỗ đã hứa với tôi rồi.”
Giọng nói của Giản Đường vì sặc nước mà trở nên khàn khàn khó nghe khiến người ta cảm thấy ngứa họng.
Tổng giám đốc Đỗ không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, ông ta vội móc bóp ta, tờ chi phiếu ban nãy đã ướt không còn dùng được nữa, ông ta hơi do dự, nghĩ tới quan hệ của cô gái xấu xí này với Thẩm Tư Cương không hề đơn giản, ông ta bèn cắn răng rút ra một tấm thẻ,
“Cô Giản, chi phiếu ướt rồi, thẻ này cô cứ lấy mà dùng.”
Một giọng nói bỗng vang lên ngắt lời ông ta:
“Số tiền này để xem cô ta dám lấy nhưng Đỗ Lập Quần ông có dám cho không?”
Tổng giám đốc Đỗ run rẩy, sững sờ nhìn người đàn ông cao gầy kia...
“Tổng giám đốc Thẩm, ý anh là... số tiền này không được đưa cho cô Giản à?” Tổng giám đốc Đỗ nghe ra ý trong lời của Thẩm Tư Cương, ông ta quái dị hỏi lại.
Thẩm Tư Cương liếc mắt nhìn nhưng cũng không phản bác lại lời ông ta, điều này chứng minh ông ta không hề đoán sai.
Mặt Giản Đường lập tức xám lại, cô gân cổ lên: “Anh dựa vào cái gì hả? Đây là tiền thưởng mà tôi đánh cuộc thắng, Thẩm Tu.... tổng giám đốc Thẩm, anh không có tư cách quyết định như vậy.”
Cô tức giận tới mức quên béng phải thấp hèn.
Nhưng cô vẫn là một Giản Đường chỉ có cái xác rỗng.
“Dựa vào cái gì à?” Anh cười nguy hiểm dựa vào việc cái mạng của cô là do anh cứu về, lòng Thẩm Tư Cương tràn đầy lửa giận, ánh mắt lạnh thấu xương cốt: “Dựa vào ba chữ Thẩm Tư Cương này.”
“Đó là tiền của tôi, đó là số tiền tôi đáng được nhận.” Mắt cô đỏ ửng, cô vội cúi đầu xuống, Giản Đường, mày không được khóc, không có gì phải khóc, dù khó khăn hơn nữa mày cũng từng vượt qua, nhưng cứ bị trêu chọc thế này thì phải làm sao.
Giản Đường, ai bảo cái mạng mày thấp hèn như thế, lúc mày quyết định đánh cuộc thì cái mạng của mày không còn là của mày nữa, nó chỉ là một vật trao đổi mà thôi, mà nếu trao đổi thất bại thì ...Giản Đường , đừng khó chịu nữa, khi A Lộc mất đã không còn thứ gì đáng để mày rơi nước mắt nữa, Thẩm Tư Cương cũng không được.”
“Tiền của cô? Cô đáng được nhận ư? Nếu trên đời cái đáng được nhận đều chắc chắn nhận được thì đã không có câu công sức đổ sông đổ bể rồi, còn cô, có phải cái cô đáng lẽ nhận được là một tấm vé đi địa ngục không hả?”
Giản Đường cúi gằm mặt, đúng thế, tôi nên xuống địa ngục, nhưng không liên quan tới Hạ Viên Miên!
“Cô hỏi tôi dựa vào cái gì, tôi nói cho cô biết, nơi này là Đông Kinh, ở đây tôi làm chủ.” Giọng nói lạnh như băng truyền tới tai Giản Đường: “Còn nguyên nhân tôi cũng nói cho cô biết, mạng của cô không đáng sáu tỷ sáu.”
Trái tim cô như bị đâm xuyên.
Giản Đường trong vô thức muốn ôm ngực, nhưng cánh tay cô giơ giữa không trung rồi lại buông thõng xuống, cô lý trí nói: “Tổng giám đốc Thẩm nói đúng, mạng của tôi chẳng đáng tiền.”
Nói mạng cô không đáng tiền là anh, nói cô nên xuống địa ngục cũng là anh, nhưng khi cô chính miệng nói ra những lời như vậy thì Thẩm Tư Cương lại thấy bực tức.
Anh tức mình vò vò đấu, sau đó quay người đi thô lỗ nói: “Đi theo tôi!”
Giản Đường lặng lẽ theo sau
Thẩm Tư Cương đi rất nhanh, còn Giản Đường vẫn cắn chặt răng dùng hết sức theo kịp bóng hình ấy.
Chân đã đau muốn đứt từng khúc xương, eo trái đã tê dại chỉ còn cảm giác đau.
Trán cô lấm tấm mồ hôi, cô là người dù đi dưới ngày hè nắng chói chang cũng sẽ không đổ mồ hôi, lúc này mồ hôi lại chảy ròng ròng.
Cả người từ trên xuống dưới đã ướt nhẹp, cũng không biết là mồ hôi hay nước.
Thẩm Tư Cương đi trước bước vào thang máy, ngẩng đầu thấy cô gái vẫn còn cách ba bốn mét, anh không khỏi nhíu mày:
“Lề mề quá!”
Giản Đường khàn giọng nói: “Tới liền đây.” Cô căn răng đi nhanh không để ý tới cái chân và vùng eo đau nhức.
vừa bước vào thang máy, cô thở hổn hển nói: “Xin lỗi đã phiền anh chờ...” Nõi xong cô chỉ thấy trời đất xoay chuyển, người cô té ngã xuống đất.
Thẩm Tư Cương sững sờ, tay vội đưa ra đỡ lấy cô: “GIẢN ĐƯỜNG, đừng có mà giả chết!” Cúi đầu thấy đôi môi xám ngoét của cô, lòng anh bỗng đau nhói, anh vội quát lên: “Giản Đường, tỉnh lại, mau tỉnh lại.”
Anh lấy điện thoại ra, “Bạch Dương Hàng tới chưa hả? Bảo cậu ta mau tới tầng 28! Ngay lập tức!”
Cằm bị đau, một khuôn mặt đẹp trái ép sát tới mặt cô, “Nhìn rõ đi, tôi là ai.”
Giọng nói lạnh như băng và hơi thở quen thuộc khiến Giản Đường tỉnh táo lại vài phần, “Sao anh lại....”
“Sao tôi lại ở đây ư?” Thẩm Tư Cương không chó Giản Đường cơ hội để nói hết câu, môi anh nở một nụ cười lạnh: “Cô hỏi tôi à? Chẳng lẽ cô không biết thấy cô sống không bằng chết là niềm vui của tôi ư?”
Thẩm Đệ Nhất ở một bên kinh ngạc nhìn tay phải của sếp mình.
Tay của cậu chủ còn đang chảy máu ròng ròng, tại sao lại không nói rõ với cô Giản Đường?
Thẩm Tư Cương thô bạo hất cằm của Giản Đường ra, dáng người cao gầy muốn đứng lên, anh cúi đầu liếc nhìn Giản Đường: “Đứng lên, chưa chết thì đi theo tôi.”
Thẩm Đệ Nhất tuy ít gặp cô Giản Đường trước mặt, nhưng cô gái trên sô pha lúc này khác hẳn cô gái tự tin ngời ngời ba năm trước, hơn nữa vì vừa đi qua lằn ranh sinh tử nên lại trông càng thảm hại hơn, Thẩm Đệ Nhất đi lên trước định đỡ Giản Đường dậy.
“Cô ta không có chân hay sao?” Một ánh mắt lạnh lùng quét qua khiến Thẩm Đệ Nhất giật mình lẳng lặng lùi sang một bên.
Giản Đường ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, sau đó từ từ ngồi dậy chậm rãi đứng lên như bộ phim quay chậm, ai nấy nhìn vào đều cảm giác rất giả.
Bị đuối nước, dù là sức khỏe yếu như những con rượu trong phòng cũng không yếu như cô.
Một lúc sau một chút lòng thương hại của Thẩm Đệ Nhất cũng biến mất.
Thẩm Tư Cương nhìn cô đứng lên bỗng mở miệng:
“Gãy chân rồi à?”
Cái tay chống trên sô pha của Giản Đường thầm siết chặt rồi lại thả ra, cô không nói một tiếng, cũng không giải thích gì, chỉ nắm chặt tay dùng hết sức để đứng dậy nhanh hơn đuổi kịp người đi trước.
Đột nhiên cô bỗng dừng bước đưa tay ngăn trước tổng giám đốc Đỗ đang đi bên cạnh.
Ông ta không hiểu tại sao, vì cô dừng lại mà bóng người cao gầy phía trước cũng dừng lại, anh quay đầu lại nhìn cô chăm chú nhưng không nói thêm một lời.
Giản Đường mím môi thật chặt, đôi mắt chăm chăm nhìn tổng giám đốc Đỗ, bàn tay lại càng đưa sát vào người ông ta.
Cặp kiếng trên mũi ông ta bị lệch qua một bên, qua cơn lũ vừa rồi, giờ ông ta không còn phong độ nho nhã như ban nãy nữa, tóc taii rối bù, quần áo xốc xếch.
Nhìn bàn tay đưa trước mặt mình, ông ta chớp mắt hỏi: “Ý cô Giản Đường là?”
“Tiền, chẳng lẽ ông quên rồi sao, sáu tỷ sáu tiền phí biểu diễn, tổng giám đốc Đỗ đã hứa với tôi rồi.”
Giọng nói của Giản Đường vì sặc nước mà trở nên khàn khàn khó nghe khiến người ta cảm thấy ngứa họng.
Tổng giám đốc Đỗ không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, ông ta vội móc bóp ta, tờ chi phiếu ban nãy đã ướt không còn dùng được nữa, ông ta hơi do dự, nghĩ tới quan hệ của cô gái xấu xí này với Thẩm Tư Cương không hề đơn giản, ông ta bèn cắn răng rút ra một tấm thẻ,
“Cô Giản, chi phiếu ướt rồi, thẻ này cô cứ lấy mà dùng.”
Một giọng nói bỗng vang lên ngắt lời ông ta:
“Số tiền này để xem cô ta dám lấy nhưng Đỗ Lập Quần ông có dám cho không?”
Tổng giám đốc Đỗ run rẩy, sững sờ nhìn người đàn ông cao gầy kia...
“Tổng giám đốc Thẩm, ý anh là... số tiền này không được đưa cho cô Giản à?” Tổng giám đốc Đỗ nghe ra ý trong lời của Thẩm Tư Cương, ông ta quái dị hỏi lại.
Thẩm Tư Cương liếc mắt nhìn nhưng cũng không phản bác lại lời ông ta, điều này chứng minh ông ta không hề đoán sai.
Mặt Giản Đường lập tức xám lại, cô gân cổ lên: “Anh dựa vào cái gì hả? Đây là tiền thưởng mà tôi đánh cuộc thắng, Thẩm Tu.... tổng giám đốc Thẩm, anh không có tư cách quyết định như vậy.”
Cô tức giận tới mức quên béng phải thấp hèn.
Nhưng cô vẫn là một Giản Đường chỉ có cái xác rỗng.
“Dựa vào cái gì à?” Anh cười nguy hiểm dựa vào việc cái mạng của cô là do anh cứu về, lòng Thẩm Tư Cương tràn đầy lửa giận, ánh mắt lạnh thấu xương cốt: “Dựa vào ba chữ Thẩm Tư Cương này.”
“Đó là tiền của tôi, đó là số tiền tôi đáng được nhận.” Mắt cô đỏ ửng, cô vội cúi đầu xuống, Giản Đường, mày không được khóc, không có gì phải khóc, dù khó khăn hơn nữa mày cũng từng vượt qua, nhưng cứ bị trêu chọc thế này thì phải làm sao.
Giản Đường, ai bảo cái mạng mày thấp hèn như thế, lúc mày quyết định đánh cuộc thì cái mạng của mày không còn là của mày nữa, nó chỉ là một vật trao đổi mà thôi, mà nếu trao đổi thất bại thì ...Giản Đường , đừng khó chịu nữa, khi A Lộc mất đã không còn thứ gì đáng để mày rơi nước mắt nữa, Thẩm Tư Cương cũng không được.”
“Tiền của cô? Cô đáng được nhận ư? Nếu trên đời cái đáng được nhận đều chắc chắn nhận được thì đã không có câu công sức đổ sông đổ bể rồi, còn cô, có phải cái cô đáng lẽ nhận được là một tấm vé đi địa ngục không hả?”
Giản Đường cúi gằm mặt, đúng thế, tôi nên xuống địa ngục, nhưng không liên quan tới Hạ Viên Miên!
“Cô hỏi tôi dựa vào cái gì, tôi nói cho cô biết, nơi này là Đông Kinh, ở đây tôi làm chủ.” Giọng nói lạnh như băng truyền tới tai Giản Đường: “Còn nguyên nhân tôi cũng nói cho cô biết, mạng của cô không đáng sáu tỷ sáu.”
Trái tim cô như bị đâm xuyên.
Giản Đường trong vô thức muốn ôm ngực, nhưng cánh tay cô giơ giữa không trung rồi lại buông thõng xuống, cô lý trí nói: “Tổng giám đốc Thẩm nói đúng, mạng của tôi chẳng đáng tiền.”
Nói mạng cô không đáng tiền là anh, nói cô nên xuống địa ngục cũng là anh, nhưng khi cô chính miệng nói ra những lời như vậy thì Thẩm Tư Cương lại thấy bực tức.
Anh tức mình vò vò đấu, sau đó quay người đi thô lỗ nói: “Đi theo tôi!”
Giản Đường lặng lẽ theo sau
Thẩm Tư Cương đi rất nhanh, còn Giản Đường vẫn cắn chặt răng dùng hết sức theo kịp bóng hình ấy.
Chân đã đau muốn đứt từng khúc xương, eo trái đã tê dại chỉ còn cảm giác đau.
Trán cô lấm tấm mồ hôi, cô là người dù đi dưới ngày hè nắng chói chang cũng sẽ không đổ mồ hôi, lúc này mồ hôi lại chảy ròng ròng.
Cả người từ trên xuống dưới đã ướt nhẹp, cũng không biết là mồ hôi hay nước.
Thẩm Tư Cương đi trước bước vào thang máy, ngẩng đầu thấy cô gái vẫn còn cách ba bốn mét, anh không khỏi nhíu mày:
“Lề mề quá!”
Giản Đường khàn giọng nói: “Tới liền đây.” Cô căn răng đi nhanh không để ý tới cái chân và vùng eo đau nhức.
vừa bước vào thang máy, cô thở hổn hển nói: “Xin lỗi đã phiền anh chờ...” Nõi xong cô chỉ thấy trời đất xoay chuyển, người cô té ngã xuống đất.
Thẩm Tư Cương sững sờ, tay vội đưa ra đỡ lấy cô: “GIẢN ĐƯỜNG, đừng có mà giả chết!” Cúi đầu thấy đôi môi xám ngoét của cô, lòng anh bỗng đau nhói, anh vội quát lên: “Giản Đường, tỉnh lại, mau tỉnh lại.”
Anh lấy điện thoại ra, “Bạch Dương Hàng tới chưa hả? Bảo cậu ta mau tới tầng 28! Ngay lập tức!”
Bình luận facebook