Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 54 ĐIỀU TRA
CHƯƠNG 54: ĐIỀU TRA
Có lẽ giám đốc Hứa không biết ông chủ là ai, nhưng cô ta biết, Đông Kinh có thể đứng vững ở thành phố S đều nhờ thế lực to lớn của ông chủ đứng sau màn.
Mà lúc này, Tô Mịch lại nói với cô ta, người cứu Giản Đường là “ông chủ” bí ẩn.
Ông chủ chỉ là một cách gọi đối với người nắm quyền thật sự kia mà thôi.
Giám đốc Hứa bủn rủn chân ngã ngồi trên mặt đất, trong đầu kêu ong ong, Tô Mịch nói chuyện cực kỳ rõ ràng, chỉ như vậy đã đủ để cô ta hiểu ra một số chuyện.
Lòng cô ta rối như tơ vò, trong phút chốc, cô ta chợt tỉnh táo lại vội ngẩng đầu, kêu lên: “Về chuyện của Giản Đường ngày hôm nay, tôi không biết. chị Mịch, chị chờ một chút, tôi đi hỏi thăm.”
Chắc chắn có kẻ phá rối đưa Giản Đường tới đó. Sớm biết cô gái xấu xí Giản Đường kia có quan hệ mập mờ với ông chủ thì dù có nói gì, cô ta cũng không dám đụng tới một sợi lông của Giản Đường.
Tô Mịch bắt đầu nghi ngờ, mình khá hiểu giám đốc Hứa, cô ta không đến mức bịa đặt thành như vậy. Nhưng nếu không phải cô ta sắp xếp, vậy thì Giản Đường...
Bên này, giám đốc Hứa tự mình chạy đi, vừa gặp người liền hỏi: “Người đâu rồi?”
“Hả?”
“Giản Đường! Cô ta đâu!”
“Ở đây, đang ở phòng nghỉ ngơi đấy. giám đốc Hứa, cô tìm Giản Đường...” Đối phương còn chưa nói xong thì giám đốc Hứa đã chạy đi tựa một cơn gió.
“Ặc...”
“Cô Giản Đường này lại làm chuyện gì mà khiến chị Mịch phải hành động, ép giám đốc Hứa đích thân đi tìm người thế nhỉ?”
“Cô mặc kệ người ta đi.”
“Đúng vậy.”
Bỏ lại mọi người còn xì xào bàn tán, giám đốc Hứa chạy như gió lốc vào phòng nghỉ ngơi: “Giản Đường, cô...” Cô dùng thái độ thường nói chuyện với Giản Đường, nhưng trong lúc bất chợt, lại nhớ đến câu nói vừa rồi của Tô Mịch bèn lúng túng ho khan một tiếng, cố dịu giọng nói: “Cô không sao chứ?”
Giản Đường khó hiểu, từ lúc nào mà giám đốc Hứa lại quan tâm mình vậy.
“Không có chuyện gì.”
“Tôi... tôi muốn hỏi một chút, chuyện ở phòng VIP tầng 6.”
Cả người Giản Đường sượng cứng.
“Cô đừng lo lắng.” giám đốc Hứa trấn an: “Tôi chỉ muốn hỏi một chút, hôm nay phía tôi không hề sắp xếp cho cô công việc ở tầng sáu, sao cô lại vào phòng ở tầng 6 vậy?”
Cô ta vừa hỏi vừa suy nghĩ trong lòng: Đừng bảo là tự bản thân Giản Đường tham tiền nhé, dù sao Giản Đường từng làm chuyện tương tự, mặc dù tin tức đã bị ép xuống nhưng người trong Đông Kinh đều biết rõ ràng. Có thể vì tiền và vứt bỏ lòng tự trọng thì không chừng cũng vì tiền mà không thiết sống.
“Có người đến gọi tôi.” Giản Đường không nghĩ nhiều đến vậy, huống chi cô đang nghĩ giám đốc Hứa đến đây hỏi thăm chuyện này chỉ cho có lệ mà thôi. Dù sao mình chưa được cô ta điều động mà lại chạy tới phòng VIP ở tầng 6, chung quy cũng không được tốt lắm.
Giám đốc Hứa cau mày: “Là ai?” Ánh mắt nhìn Giản Đường thoáng vẻ sắc bén.
“Không nhận ra, hình như là khách hàng đề xuất, đích thân gọi tôi tới.””“”
“Vậy hả, thế lúc cô đi, trong phòng có nhân viên làm việc khác không.” Dù sao cô ta cũng là người già dặn kinh nghiệm, thoáng cái đã đã bắt được sơ hở.
“Tần...” Giản Đường vừa thốt lên một tiếng “Tần” thì lập tức im bặt.
Cô không ngốc, ngẫm đi ngẫm lại câu hỏi của giám đốc Hứa, đột nhiên hiểu ra cô ta không chỉ hỏi qua loa mà đang tìm kiếm thông tin từ phía mình.
Giản Đường mím môi. Không phải cô không ghét Tần Mạn Mạn, chẳng qua cô không muốn làm chuyện tố cáo sau lưng người ta mà thôi.
“Ai cơ?” giám đốc Hứa lại hỏi một lần nữa.
Cô ta nhìn chằm chằm Giản Đường trước mặt, nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn im thin thít, không mở miệng nói một chữ.
Trong mắt giám đốc Hứa thoáng vẻ bất đắc dĩ, lại nhìn Giản Đường và vỗ vai cô: “Vậy cô nghỉ ngơi cho thật tốt...” Bỗng nhiên giám đốc Hứa mở to mắt, nhìn quần áo mà Giản Đường đang mặc dưới bàn tay mình.
Vừa rồi cô ta quá vội vã, chỉ một lòng muốn hỏi Giản Đường cho ra kết quả, vì vậy không chú ý tới Giản Đường ăn mặc thế nào. Mà giờ phút này, tầm mắt cô ta đang tập trung vào trang phục của cô.
Giản Đường đã sơ vin áo vào trong quần, mặc dù chiếc quần lao động tương đối trung tính, nam nữ đều có thể mặc, nhưng cô ta vẫn nhận ra chút bóng dáng nam tính từ bộ đồ này.
Giám đốc Hứa như gặp ma, cô ta vội quan sát Giản Đường nhiều hơn. Trên người Giản Đường không có chỗ nào kỳ lạ cả, làm sao lại...
“Khụ khụ, tôi đi trước đây.” giám đốc Hứa quay đầu rời đi, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Tô Mịch theo phía sau giám đốc Hứa, nhưng cô ấy không đi vào phòng nghỉ ngơi, chỉ khoanh tay tựa vào vách tường cạnh cửa phòng ngủ. Cách một cánh cửa, đương nhiên nghe được bảy tám phần cuộc nói chuyện của hai người họ, tuy rằng không nghe được toàn bộ nhưng như vậy đã đủ rồi.
Lúc giám đốc Hứa đi ra, Tô Mịch nhìn thấy Giản Đường trong phòng qua khe hở cánh cửa. Trông cô có vẻ vẫn tạm ổn, Tô Mịch lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Ra hẳn bên ngoài, giám đốc Hứa nhìn thấy Tô Mịch. Bấy giờ Tô Mịch đã nhấc chân rời đi, cô ta nhanh chóng bước theo.
“Chuyện này rất bất thường.” Giám đốc Hứa nói ra quan điểm của mình: “Cô ta nói rằng khách hàng tự gọi tên. Trong phòng còn có một nhân viên khác. Hiện tại chưa biết nhân viên đó là ai.”
Tô Mịch lấy điện thoại ra, trực tiếp gọi cho Thẩm Đệ Nhất: “Lúc các cậu đi vào phòng, trong ấy có những ai? Có ai mặc đồng phục nhân viên cảu Đông Kinh không?”
Đầu bên kia điện thoại nghiêm túc đáp lại: “Có một cô bé, trông dáng vẻ ngây thơ lắm, nhưng tôi không biết cô ta tên gì.” Dừng một lúc, cậu nói tiếp: “Nhưng tôi thấy cô bé kia khá quen.”
Đương nhiên là quen, sau khi ra tù, Giản Đường lại lần nữa chọc đến Thẩm Tư Cương không phải vì cứu Tần Mạn Mạn sao.
“Nếu như cho cậu xem ảnh, cậu có nhận ra được không?”
“Được.”
“Tốt lắm, bây giờ tôi về phòng làm việc, cậu đến chỗ tôi đi.” Tô Mịch cúp máy, lập tức gọi cho bộ phận nhân sự: “Anh gom toàn bộ tài liệu về nhân viên ở Đông Kinh, gửi vào email của tôi.”
“chị Mịch, tôi...” Mặt giám đốc Hứa như bị lửa đốt, hơi lúng túng gọi.
“Chuyện của cô để sau hẵng bàn, phía tôi cần phải xử lý chuyện khác đã.”
Tô Mịch vừa nói vậy, giám đốc Hứa thở phào nhẹ nhõm, “để sau hẵng bàn” chính là “bàn” đường sống. Nếu không có đường sống, vậy thì cũng không cần “bàn” tiếp rồi. “”””””
Tô Mịch vội vã đi về phòng làm việc của mình.
Thẩm Đệ Nhất đã ngồi đợi sẵn trong phòng làm việc của cô.
Hiệu suất của bộ phận nhân sự rất cao, Tô Mịch vừa về đến phòng thì tài liệu cũng vừa được gửi đến.
Cô mở tài liệu ra, lật từng cái cho Thẩm Đệ Nhất xem: “Cậu xem cho kỹ, người này không thể giữ lại.” Nhân viên ở Đông Kinh có thể lòng dạ hẹp hòi, nhưng nếu rắp tâm hại người thì không thể giữ lại.
Thẩm Đệ Nhất đang xem lật xem tài liệu thì bàn tay cầm chuột dừng lại: “Chính là cô ta!”
“Tần Mạn Mạn á?”
Tô Mịch nheo mắt nhìn phần tài liệu về Tần Mạn Mạn trên màn hình. Ảnh của cô ta đang ở trước mặt, Tô Mịch bật cười: “Tôi không nên mềm lòng.” Sau đó ngoảnh sang nhìn Tô Mịch: “Sếp bảo cậu điều tra chuyện trong phòng ở tầng 6 hôm nay phải không? Cho nên tôi chạy khắp nơi thế này, có tính là giúp cậu một tay không?”
Thẩm Đệ Nhất không phủ nhận: “Chị Tô Mịch rất hiểu sếp.”
“Không phải tôi hiểu sếp mà nhìn ra sếp đối xử với Giản Đường khác những người còn lại.”
Thẩm Đệ Nhất cảm giác câu này nghe thật chói tai, Hạ Viên Miên mới là người trong lòng sếp, còn bỏ tù cô Giản kia mà: “Có một số việc cô không biết thì đừng phát biểu linh tinh.”
Vậy mà Tô Mịch lại cười như không có gì, không phải cô tự cho là đúng mà chính là Thẩm Đệ Nhất.
Có lẽ giám đốc Hứa không biết ông chủ là ai, nhưng cô ta biết, Đông Kinh có thể đứng vững ở thành phố S đều nhờ thế lực to lớn của ông chủ đứng sau màn.
Mà lúc này, Tô Mịch lại nói với cô ta, người cứu Giản Đường là “ông chủ” bí ẩn.
Ông chủ chỉ là một cách gọi đối với người nắm quyền thật sự kia mà thôi.
Giám đốc Hứa bủn rủn chân ngã ngồi trên mặt đất, trong đầu kêu ong ong, Tô Mịch nói chuyện cực kỳ rõ ràng, chỉ như vậy đã đủ để cô ta hiểu ra một số chuyện.
Lòng cô ta rối như tơ vò, trong phút chốc, cô ta chợt tỉnh táo lại vội ngẩng đầu, kêu lên: “Về chuyện của Giản Đường ngày hôm nay, tôi không biết. chị Mịch, chị chờ một chút, tôi đi hỏi thăm.”
Chắc chắn có kẻ phá rối đưa Giản Đường tới đó. Sớm biết cô gái xấu xí Giản Đường kia có quan hệ mập mờ với ông chủ thì dù có nói gì, cô ta cũng không dám đụng tới một sợi lông của Giản Đường.
Tô Mịch bắt đầu nghi ngờ, mình khá hiểu giám đốc Hứa, cô ta không đến mức bịa đặt thành như vậy. Nhưng nếu không phải cô ta sắp xếp, vậy thì Giản Đường...
Bên này, giám đốc Hứa tự mình chạy đi, vừa gặp người liền hỏi: “Người đâu rồi?”
“Hả?”
“Giản Đường! Cô ta đâu!”
“Ở đây, đang ở phòng nghỉ ngơi đấy. giám đốc Hứa, cô tìm Giản Đường...” Đối phương còn chưa nói xong thì giám đốc Hứa đã chạy đi tựa một cơn gió.
“Ặc...”
“Cô Giản Đường này lại làm chuyện gì mà khiến chị Mịch phải hành động, ép giám đốc Hứa đích thân đi tìm người thế nhỉ?”
“Cô mặc kệ người ta đi.”
“Đúng vậy.”
Bỏ lại mọi người còn xì xào bàn tán, giám đốc Hứa chạy như gió lốc vào phòng nghỉ ngơi: “Giản Đường, cô...” Cô dùng thái độ thường nói chuyện với Giản Đường, nhưng trong lúc bất chợt, lại nhớ đến câu nói vừa rồi của Tô Mịch bèn lúng túng ho khan một tiếng, cố dịu giọng nói: “Cô không sao chứ?”
Giản Đường khó hiểu, từ lúc nào mà giám đốc Hứa lại quan tâm mình vậy.
“Không có chuyện gì.”
“Tôi... tôi muốn hỏi một chút, chuyện ở phòng VIP tầng 6.”
Cả người Giản Đường sượng cứng.
“Cô đừng lo lắng.” giám đốc Hứa trấn an: “Tôi chỉ muốn hỏi một chút, hôm nay phía tôi không hề sắp xếp cho cô công việc ở tầng sáu, sao cô lại vào phòng ở tầng 6 vậy?”
Cô ta vừa hỏi vừa suy nghĩ trong lòng: Đừng bảo là tự bản thân Giản Đường tham tiền nhé, dù sao Giản Đường từng làm chuyện tương tự, mặc dù tin tức đã bị ép xuống nhưng người trong Đông Kinh đều biết rõ ràng. Có thể vì tiền và vứt bỏ lòng tự trọng thì không chừng cũng vì tiền mà không thiết sống.
“Có người đến gọi tôi.” Giản Đường không nghĩ nhiều đến vậy, huống chi cô đang nghĩ giám đốc Hứa đến đây hỏi thăm chuyện này chỉ cho có lệ mà thôi. Dù sao mình chưa được cô ta điều động mà lại chạy tới phòng VIP ở tầng 6, chung quy cũng không được tốt lắm.
Giám đốc Hứa cau mày: “Là ai?” Ánh mắt nhìn Giản Đường thoáng vẻ sắc bén.
“Không nhận ra, hình như là khách hàng đề xuất, đích thân gọi tôi tới.””“”
“Vậy hả, thế lúc cô đi, trong phòng có nhân viên làm việc khác không.” Dù sao cô ta cũng là người già dặn kinh nghiệm, thoáng cái đã đã bắt được sơ hở.
“Tần...” Giản Đường vừa thốt lên một tiếng “Tần” thì lập tức im bặt.
Cô không ngốc, ngẫm đi ngẫm lại câu hỏi của giám đốc Hứa, đột nhiên hiểu ra cô ta không chỉ hỏi qua loa mà đang tìm kiếm thông tin từ phía mình.
Giản Đường mím môi. Không phải cô không ghét Tần Mạn Mạn, chẳng qua cô không muốn làm chuyện tố cáo sau lưng người ta mà thôi.
“Ai cơ?” giám đốc Hứa lại hỏi một lần nữa.
Cô ta nhìn chằm chằm Giản Đường trước mặt, nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn im thin thít, không mở miệng nói một chữ.
Trong mắt giám đốc Hứa thoáng vẻ bất đắc dĩ, lại nhìn Giản Đường và vỗ vai cô: “Vậy cô nghỉ ngơi cho thật tốt...” Bỗng nhiên giám đốc Hứa mở to mắt, nhìn quần áo mà Giản Đường đang mặc dưới bàn tay mình.
Vừa rồi cô ta quá vội vã, chỉ một lòng muốn hỏi Giản Đường cho ra kết quả, vì vậy không chú ý tới Giản Đường ăn mặc thế nào. Mà giờ phút này, tầm mắt cô ta đang tập trung vào trang phục của cô.
Giản Đường đã sơ vin áo vào trong quần, mặc dù chiếc quần lao động tương đối trung tính, nam nữ đều có thể mặc, nhưng cô ta vẫn nhận ra chút bóng dáng nam tính từ bộ đồ này.
Giám đốc Hứa như gặp ma, cô ta vội quan sát Giản Đường nhiều hơn. Trên người Giản Đường không có chỗ nào kỳ lạ cả, làm sao lại...
“Khụ khụ, tôi đi trước đây.” giám đốc Hứa quay đầu rời đi, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Tô Mịch theo phía sau giám đốc Hứa, nhưng cô ấy không đi vào phòng nghỉ ngơi, chỉ khoanh tay tựa vào vách tường cạnh cửa phòng ngủ. Cách một cánh cửa, đương nhiên nghe được bảy tám phần cuộc nói chuyện của hai người họ, tuy rằng không nghe được toàn bộ nhưng như vậy đã đủ rồi.
Lúc giám đốc Hứa đi ra, Tô Mịch nhìn thấy Giản Đường trong phòng qua khe hở cánh cửa. Trông cô có vẻ vẫn tạm ổn, Tô Mịch lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Ra hẳn bên ngoài, giám đốc Hứa nhìn thấy Tô Mịch. Bấy giờ Tô Mịch đã nhấc chân rời đi, cô ta nhanh chóng bước theo.
“Chuyện này rất bất thường.” Giám đốc Hứa nói ra quan điểm của mình: “Cô ta nói rằng khách hàng tự gọi tên. Trong phòng còn có một nhân viên khác. Hiện tại chưa biết nhân viên đó là ai.”
Tô Mịch lấy điện thoại ra, trực tiếp gọi cho Thẩm Đệ Nhất: “Lúc các cậu đi vào phòng, trong ấy có những ai? Có ai mặc đồng phục nhân viên cảu Đông Kinh không?”
Đầu bên kia điện thoại nghiêm túc đáp lại: “Có một cô bé, trông dáng vẻ ngây thơ lắm, nhưng tôi không biết cô ta tên gì.” Dừng một lúc, cậu nói tiếp: “Nhưng tôi thấy cô bé kia khá quen.”
Đương nhiên là quen, sau khi ra tù, Giản Đường lại lần nữa chọc đến Thẩm Tư Cương không phải vì cứu Tần Mạn Mạn sao.
“Nếu như cho cậu xem ảnh, cậu có nhận ra được không?”
“Được.”
“Tốt lắm, bây giờ tôi về phòng làm việc, cậu đến chỗ tôi đi.” Tô Mịch cúp máy, lập tức gọi cho bộ phận nhân sự: “Anh gom toàn bộ tài liệu về nhân viên ở Đông Kinh, gửi vào email của tôi.”
“chị Mịch, tôi...” Mặt giám đốc Hứa như bị lửa đốt, hơi lúng túng gọi.
“Chuyện của cô để sau hẵng bàn, phía tôi cần phải xử lý chuyện khác đã.”
Tô Mịch vừa nói vậy, giám đốc Hứa thở phào nhẹ nhõm, “để sau hẵng bàn” chính là “bàn” đường sống. Nếu không có đường sống, vậy thì cũng không cần “bàn” tiếp rồi. “”””””
Tô Mịch vội vã đi về phòng làm việc của mình.
Thẩm Đệ Nhất đã ngồi đợi sẵn trong phòng làm việc của cô.
Hiệu suất của bộ phận nhân sự rất cao, Tô Mịch vừa về đến phòng thì tài liệu cũng vừa được gửi đến.
Cô mở tài liệu ra, lật từng cái cho Thẩm Đệ Nhất xem: “Cậu xem cho kỹ, người này không thể giữ lại.” Nhân viên ở Đông Kinh có thể lòng dạ hẹp hòi, nhưng nếu rắp tâm hại người thì không thể giữ lại.
Thẩm Đệ Nhất đang xem lật xem tài liệu thì bàn tay cầm chuột dừng lại: “Chính là cô ta!”
“Tần Mạn Mạn á?”
Tô Mịch nheo mắt nhìn phần tài liệu về Tần Mạn Mạn trên màn hình. Ảnh của cô ta đang ở trước mặt, Tô Mịch bật cười: “Tôi không nên mềm lòng.” Sau đó ngoảnh sang nhìn Tô Mịch: “Sếp bảo cậu điều tra chuyện trong phòng ở tầng 6 hôm nay phải không? Cho nên tôi chạy khắp nơi thế này, có tính là giúp cậu một tay không?”
Thẩm Đệ Nhất không phủ nhận: “Chị Tô Mịch rất hiểu sếp.”
“Không phải tôi hiểu sếp mà nhìn ra sếp đối xử với Giản Đường khác những người còn lại.”
Thẩm Đệ Nhất cảm giác câu này nghe thật chói tai, Hạ Viên Miên mới là người trong lòng sếp, còn bỏ tù cô Giản kia mà: “Có một số việc cô không biết thì đừng phát biểu linh tinh.”
Vậy mà Tô Mịch lại cười như không có gì, không phải cô tự cho là đúng mà chính là Thẩm Đệ Nhất.
Bình luận facebook