Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 59 SỰ DỊU DÀNG CỦA THẨM TƯ CƯƠNG
CHƯƠNG 59. SỰ DỊU DÀNG CỦA THẨM TƯ CƯƠNG
Thẩm Tư Cương nhìn cô gái đang nằm trên giường, Bạch Dương Hàng vừa mới kiểm tra cho cô.
“Không có vấn đề gì lớn.” Bạch Dương Hàng nói, “Nhưng cậu cũng đừng giày vò cô ấy nữa. Hôm nay cô ấy đã chịu nhiều khổ sở lắm rồi, vừa đuối nước, vừa sốt cao, lại còn ngất, mà khổ nhất là tỉnh lại còn bị cậu hành cho ngất tiếp.”
Bạch Dương Hàng chép miệng, “Thẩm Tư Cương, bản lĩnh hành hạ người ta của cậu lại tiến bộ rồi đấy.”
Câu này rõ ràng là đang châm chọc.
Mà điều khiến Bạch Dương Hàng ngạc nhiên chính là tên họ Thẩm này chẳng hề quăng cho anh ta cái nhìn lạnh te.
Ái chà ~ Hôm nay tốt tính thế.
Nói thế nào bản thân mình cũng phải nhân cơ hội này châm chọc cậu ta mới được, ai biết được khi nào cái tên họ Thẩm này lại được dịp tốt tính nữa chứ.
“Này, nói xem, sau tôi đi rồi, rốt cuộc cậu đã làm gì với cô ấy vậy?”
Soạt!
Một con dao lạnh toát đưa ngay đến trước mặt Bạch Dương Hàng khiến anh ta sợ mất mật, “Ôi... không nói thì thôi.” Như thể để làm hòa hoãn bầu không khí, Bạch Dương Hàng phất tay làm kiểu nũng nịu: “Đáng ghét ~ Làm người ta sợ hết hồn”
Giọng nói kỳ quái của Bạch Dương Hàng khiến gương mặt của người đàn ông ngồi bên giường càng lạnh, anh nghiêng đầu nheo mắt nhìn Bạch Dương Hàng, “Bạch Dương Hàng cậu có thể đi được rồi đấy.”
“Fuck! Cậu cần tôi lúc nào thì gọi lúc đấy, không cần nữa thì đuổi ngay thế à? Thẩm Tư Cương, tôi chưa bao giờ gặp người nào vô tình như cậu.”
Thẩm Tư Cương thở hắt ra một hơi, “Dương Hàng về nghỉ ngơi đi. Hôm nay cậu cũng đủ mệt rồi.” Anh lại đưa tay lên nhìn đồng hồ, “Ngày mai cậu còn phải đi thăm bệnh đúng không? Giờ này rồi mà còn lề mề nữa là không có thời gian để ngủ đâu.”
Chậc… sao đột nhiên dịu dàng như thế, có lẽ người khác cũng khó nhận ra được sự dịu dàng của Thẩm Tư Cương, tuy rằng Bạch Dương Hàng cảm thấy thái độ vài giây trước sau của Thẩm Tư Cương thay đổi quá lớn nhưng trong lòng vẫn cảm thấy ấm áp.
Người ngoài chỉ biết, Thẩm Tư Cương ngang ngược, độc đoán, cực kỳ kiêu ngạo, thực ra, anh em với nhau mới biết, có những lúc căn bản là không thể phát hiện được sự dịu dàng của Thẩm Tư Cương.
Bỗng Bạch Dương Hàng nhìn về phía Giản Đường đang nằm trên giường, trong đầu hiện lên một suy nghĩ. Anh ta nghiêng đầu đánh giá người đàn ông với vẻ mặt đầy nghi ngờ… không, phải, chứ?
Sự dịu dàng của Thẩm Tư Cương?
Là dành cho Giản Đường?
“Cậu…” Bạch Dương Hàng muốn nói lại thôi.
“Cái gì?”
“Cậu đừng bắt nạt cô ấy nữa.” Sau cùng thì đó cũng chỉ là phán đoán cá nhân, Bạch Dương Hàng vẫn để trong lòng không nói ra.
Anh ta quá hiểu Thẩm Tư Cương, cậu bạn này của anh trời sinh đã bướng bỉnh ngỗ ngược, lại còn kiêu ngạo, nếu là mình nói thẳng ra là cậu ta đã rung động với Giản Đường, e rằng hậu quả… Giản Đường sẽ càng gặp nhiều đau khổ.
Thử nghĩ mà xem, con người của Thẩm Tư Cương kiêu ngạo như thế, nếu biết mình nảy sinh tình cảm với Giản Đường, mà Giản Đường là do chính tay cậu ta đẩy vào cái nơi đó suốt ba năm ròng, Thẩm Tư Cương có chịu được hiện thực này không?
Không đâu.
Thực sự Bạch Dương Hàng quá hiểu Thẩm Tư Cương.
Hơn nữa, đó chỉ là suy đoán nhất thời của Bạch Dương Hàng, có lẽ là do anh ta nhìn nhầm thì sao?
“Cậu đừng có bắt nạt cô ấy… ý tôi là cái cơ thể tàn tạ của cô ấy mà bị hành hạ thêm vài lần nữa là khỏi vào bệnh viện làm gì, có thể xuống gặp Diêm Vương luôn rồi đó.
Nếu như cậu thật sự hận cô ấy như thế, hận đến mức muốn hành hạ cô ấy để báo thù cho Hạ Viên Miên, vậy thì ít nhất phải để cô ấy khỏe, giữ cho cô ấy một cái mạng đã chứ, đúng không?”
Bạch Dương Hàng cảm thấy mình nói nhiều thế là đủ rồi, nói nữa thành ra phản tác dụng, liền vẫy tay chào, “Tôi đi đây. Mai còn phải đi thăm khám nữa, tôi phải quay về ngủ bù cái đã.”
Người đi rồi, trong phòng bệnh đột nhiên yên tĩnh, không có giọng nói của Bạch Dương Hàng, bệnh viện ban đêm yên tĩnh đến kì lạ.
Thẩm Tư Cương chuyển cái ghế dựa ngồi bên giường bệnh.
Ánh mắt anh nhìn vào trán cô.
Vết thương trước kia cô dùng băng cá nhân dán lại, dùng tóc mái che đậy cuối cùng cũng bị anh nhìn thấy.
Bạch Dương Hàng nói, vết thương này là vết thương mới chồng vết thương cũ, vết thương mới là mấy ngày nay mới có, còn vết thương cũ đã có mấy năm rồi.
Đột nhiên anh nhớ đến lúc nhìn thấy cô ở Đông Kinh, dù là ở chỗ nào trán cô cũng đều được tóc mái che kín.
Anh còn thấy xấu, không biết tại sao cô lại để kiểu tóc xấu như vậy. Lại cảm thấy có lẽ cai ngục bắt để kiểu tóc đó.
Những ngón tay thon dài gạt tóc mái của cô sang bên để lộ vết thương.
Vết thương này nếu nói theo cách của bác sĩ chuyên nghiệp như Bạch Dương Hàng thì là: “Chỉ có trời mới biết tại sao trên đời này lại có người có thể chịu đựng được trên mặt mình có một vết sẹo xấu như vậy.
Ngón tay anh không dám động vào vết thương trên trán cô mà chầm chậm di đến má cô, lướt qua gương mặt cô đến từng tấc da thịt trên người cô.
Ngón tay cô rất thô và sần sùi, rõ ràng mới hơn hai mươi tuổi nhưng từng bộ phận trên người cô đều hiện lên dấu vết của năm tháng.
Ngón tay anh lướt qua hàng lông mày không được tỉa tót của cô, không thể không nói, từ hàng lông mày này vẫn có thể nhìn ra được bóng dáng Giản Đường của ba năm trước, lại vuốt ve vành mắt thâm quầng của cô, cuối cùng đến bên cánh môi, cảm giác rất xù xì, không có sự mềm mại mọng nước của đôi môi con gái hơn hai mươi tuổi…
Ánh mắt anh dần dần chuyển xuống cơ thể cô, anh đang nghĩ nếu như có thể giải phẫu ra xem những cơ quan nội tạng bên trong, thì chắc những cơ quan đó cũng có dấu vết của tháng năm.
Điện thoại anh rung lên, Thẩm Tư Cương nhấc máy, “Chuyện gì thế?”
“Sếp, xử lý Tần Mạn Mạn này như thế nào ạ?”
“Xử lý luôn đi, tôi không muốn nhìn thấy cô ta nữa.” Giản Đường nói đúng, anh là một con sói, là sói thì thích ăn thịt uống máu.
“Vâng, thưa sếp.”
Thẩm Đệ Nhất ở đầu dây bên kia không chút nghi ngờ, chuẩn bị dập máy.
“Từ từ đã.”
“Sếp còn gì dặn dò không ạ?”
Người đàn ông nhìn cô gái đang hôn mê trên giường, thoáng ngừng lại rồi nói với đầu dây bên kia, “Trước tiên cứ nhốt cô ta lại đã. Đừng chơi chết cô ta.”
“…” Thẩm Đệ Nhất hơi sững người sau đó nhanh chóng phản ứng lại, “Vâng, thưa sếp.”
Thẩm Đệ Nhất liếc nhìn đứa con gái đang run lẩy bẩy, sau đó nói với hai vệ sĩ đứng đó: “Sếp bảo tạm nhốt cô ta lại đã, đừng hành hạ.”
Mặt mũi Tần Mạn Mạn tái nhợt, ôm chân Thẩm Đệ Nhất cầu xin, “Tại sao lại nhốt tôi? Giản Đường chẳng phải đã được cứu rồi sao? Tại sao còn muốn nhốt tôi?”
Thẩm Đệ Nhất cũng lười giải thích, chẳng lẽ cô ta tưởng rằng cô ta được đãi ngộ tốt lắm à?
So với quyết định trước của Sếp, thì cô ta bị nhốt đã là tốt lắm rồi.
“Giản Đường, Giản Đường đã nói đỡ cho tôi chưa? Cô ta thực sự đã đi chưa?”
“Bỏ tay ra.” Thẩm Đệ Nhất lại càng phản cảm, “Còn ngẩn ra đấy làm gì, nhốt cô ta lại.” Cậu ta lạnh lùng quát người bên cạnh.
Thẩm Tư Cương nhìn cô gái đang nằm trên giường, Bạch Dương Hàng vừa mới kiểm tra cho cô.
“Không có vấn đề gì lớn.” Bạch Dương Hàng nói, “Nhưng cậu cũng đừng giày vò cô ấy nữa. Hôm nay cô ấy đã chịu nhiều khổ sở lắm rồi, vừa đuối nước, vừa sốt cao, lại còn ngất, mà khổ nhất là tỉnh lại còn bị cậu hành cho ngất tiếp.”
Bạch Dương Hàng chép miệng, “Thẩm Tư Cương, bản lĩnh hành hạ người ta của cậu lại tiến bộ rồi đấy.”
Câu này rõ ràng là đang châm chọc.
Mà điều khiến Bạch Dương Hàng ngạc nhiên chính là tên họ Thẩm này chẳng hề quăng cho anh ta cái nhìn lạnh te.
Ái chà ~ Hôm nay tốt tính thế.
Nói thế nào bản thân mình cũng phải nhân cơ hội này châm chọc cậu ta mới được, ai biết được khi nào cái tên họ Thẩm này lại được dịp tốt tính nữa chứ.
“Này, nói xem, sau tôi đi rồi, rốt cuộc cậu đã làm gì với cô ấy vậy?”
Soạt!
Một con dao lạnh toát đưa ngay đến trước mặt Bạch Dương Hàng khiến anh ta sợ mất mật, “Ôi... không nói thì thôi.” Như thể để làm hòa hoãn bầu không khí, Bạch Dương Hàng phất tay làm kiểu nũng nịu: “Đáng ghét ~ Làm người ta sợ hết hồn”
Giọng nói kỳ quái của Bạch Dương Hàng khiến gương mặt của người đàn ông ngồi bên giường càng lạnh, anh nghiêng đầu nheo mắt nhìn Bạch Dương Hàng, “Bạch Dương Hàng cậu có thể đi được rồi đấy.”
“Fuck! Cậu cần tôi lúc nào thì gọi lúc đấy, không cần nữa thì đuổi ngay thế à? Thẩm Tư Cương, tôi chưa bao giờ gặp người nào vô tình như cậu.”
Thẩm Tư Cương thở hắt ra một hơi, “Dương Hàng về nghỉ ngơi đi. Hôm nay cậu cũng đủ mệt rồi.” Anh lại đưa tay lên nhìn đồng hồ, “Ngày mai cậu còn phải đi thăm bệnh đúng không? Giờ này rồi mà còn lề mề nữa là không có thời gian để ngủ đâu.”
Chậc… sao đột nhiên dịu dàng như thế, có lẽ người khác cũng khó nhận ra được sự dịu dàng của Thẩm Tư Cương, tuy rằng Bạch Dương Hàng cảm thấy thái độ vài giây trước sau của Thẩm Tư Cương thay đổi quá lớn nhưng trong lòng vẫn cảm thấy ấm áp.
Người ngoài chỉ biết, Thẩm Tư Cương ngang ngược, độc đoán, cực kỳ kiêu ngạo, thực ra, anh em với nhau mới biết, có những lúc căn bản là không thể phát hiện được sự dịu dàng của Thẩm Tư Cương.
Bỗng Bạch Dương Hàng nhìn về phía Giản Đường đang nằm trên giường, trong đầu hiện lên một suy nghĩ. Anh ta nghiêng đầu đánh giá người đàn ông với vẻ mặt đầy nghi ngờ… không, phải, chứ?
Sự dịu dàng của Thẩm Tư Cương?
Là dành cho Giản Đường?
“Cậu…” Bạch Dương Hàng muốn nói lại thôi.
“Cái gì?”
“Cậu đừng bắt nạt cô ấy nữa.” Sau cùng thì đó cũng chỉ là phán đoán cá nhân, Bạch Dương Hàng vẫn để trong lòng không nói ra.
Anh ta quá hiểu Thẩm Tư Cương, cậu bạn này của anh trời sinh đã bướng bỉnh ngỗ ngược, lại còn kiêu ngạo, nếu là mình nói thẳng ra là cậu ta đã rung động với Giản Đường, e rằng hậu quả… Giản Đường sẽ càng gặp nhiều đau khổ.
Thử nghĩ mà xem, con người của Thẩm Tư Cương kiêu ngạo như thế, nếu biết mình nảy sinh tình cảm với Giản Đường, mà Giản Đường là do chính tay cậu ta đẩy vào cái nơi đó suốt ba năm ròng, Thẩm Tư Cương có chịu được hiện thực này không?
Không đâu.
Thực sự Bạch Dương Hàng quá hiểu Thẩm Tư Cương.
Hơn nữa, đó chỉ là suy đoán nhất thời của Bạch Dương Hàng, có lẽ là do anh ta nhìn nhầm thì sao?
“Cậu đừng có bắt nạt cô ấy… ý tôi là cái cơ thể tàn tạ của cô ấy mà bị hành hạ thêm vài lần nữa là khỏi vào bệnh viện làm gì, có thể xuống gặp Diêm Vương luôn rồi đó.
Nếu như cậu thật sự hận cô ấy như thế, hận đến mức muốn hành hạ cô ấy để báo thù cho Hạ Viên Miên, vậy thì ít nhất phải để cô ấy khỏe, giữ cho cô ấy một cái mạng đã chứ, đúng không?”
Bạch Dương Hàng cảm thấy mình nói nhiều thế là đủ rồi, nói nữa thành ra phản tác dụng, liền vẫy tay chào, “Tôi đi đây. Mai còn phải đi thăm khám nữa, tôi phải quay về ngủ bù cái đã.”
Người đi rồi, trong phòng bệnh đột nhiên yên tĩnh, không có giọng nói của Bạch Dương Hàng, bệnh viện ban đêm yên tĩnh đến kì lạ.
Thẩm Tư Cương chuyển cái ghế dựa ngồi bên giường bệnh.
Ánh mắt anh nhìn vào trán cô.
Vết thương trước kia cô dùng băng cá nhân dán lại, dùng tóc mái che đậy cuối cùng cũng bị anh nhìn thấy.
Bạch Dương Hàng nói, vết thương này là vết thương mới chồng vết thương cũ, vết thương mới là mấy ngày nay mới có, còn vết thương cũ đã có mấy năm rồi.
Đột nhiên anh nhớ đến lúc nhìn thấy cô ở Đông Kinh, dù là ở chỗ nào trán cô cũng đều được tóc mái che kín.
Anh còn thấy xấu, không biết tại sao cô lại để kiểu tóc xấu như vậy. Lại cảm thấy có lẽ cai ngục bắt để kiểu tóc đó.
Những ngón tay thon dài gạt tóc mái của cô sang bên để lộ vết thương.
Vết thương này nếu nói theo cách của bác sĩ chuyên nghiệp như Bạch Dương Hàng thì là: “Chỉ có trời mới biết tại sao trên đời này lại có người có thể chịu đựng được trên mặt mình có một vết sẹo xấu như vậy.
Ngón tay anh không dám động vào vết thương trên trán cô mà chầm chậm di đến má cô, lướt qua gương mặt cô đến từng tấc da thịt trên người cô.
Ngón tay cô rất thô và sần sùi, rõ ràng mới hơn hai mươi tuổi nhưng từng bộ phận trên người cô đều hiện lên dấu vết của năm tháng.
Ngón tay anh lướt qua hàng lông mày không được tỉa tót của cô, không thể không nói, từ hàng lông mày này vẫn có thể nhìn ra được bóng dáng Giản Đường của ba năm trước, lại vuốt ve vành mắt thâm quầng của cô, cuối cùng đến bên cánh môi, cảm giác rất xù xì, không có sự mềm mại mọng nước của đôi môi con gái hơn hai mươi tuổi…
Ánh mắt anh dần dần chuyển xuống cơ thể cô, anh đang nghĩ nếu như có thể giải phẫu ra xem những cơ quan nội tạng bên trong, thì chắc những cơ quan đó cũng có dấu vết của tháng năm.
Điện thoại anh rung lên, Thẩm Tư Cương nhấc máy, “Chuyện gì thế?”
“Sếp, xử lý Tần Mạn Mạn này như thế nào ạ?”
“Xử lý luôn đi, tôi không muốn nhìn thấy cô ta nữa.” Giản Đường nói đúng, anh là một con sói, là sói thì thích ăn thịt uống máu.
“Vâng, thưa sếp.”
Thẩm Đệ Nhất ở đầu dây bên kia không chút nghi ngờ, chuẩn bị dập máy.
“Từ từ đã.”
“Sếp còn gì dặn dò không ạ?”
Người đàn ông nhìn cô gái đang hôn mê trên giường, thoáng ngừng lại rồi nói với đầu dây bên kia, “Trước tiên cứ nhốt cô ta lại đã. Đừng chơi chết cô ta.”
“…” Thẩm Đệ Nhất hơi sững người sau đó nhanh chóng phản ứng lại, “Vâng, thưa sếp.”
Thẩm Đệ Nhất liếc nhìn đứa con gái đang run lẩy bẩy, sau đó nói với hai vệ sĩ đứng đó: “Sếp bảo tạm nhốt cô ta lại đã, đừng hành hạ.”
Mặt mũi Tần Mạn Mạn tái nhợt, ôm chân Thẩm Đệ Nhất cầu xin, “Tại sao lại nhốt tôi? Giản Đường chẳng phải đã được cứu rồi sao? Tại sao còn muốn nhốt tôi?”
Thẩm Đệ Nhất cũng lười giải thích, chẳng lẽ cô ta tưởng rằng cô ta được đãi ngộ tốt lắm à?
So với quyết định trước của Sếp, thì cô ta bị nhốt đã là tốt lắm rồi.
“Giản Đường, Giản Đường đã nói đỡ cho tôi chưa? Cô ta thực sự đã đi chưa?”
“Bỏ tay ra.” Thẩm Đệ Nhất lại càng phản cảm, “Còn ngẩn ra đấy làm gì, nhốt cô ta lại.” Cậu ta lạnh lùng quát người bên cạnh.
Bình luận facebook