Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 70 TÔI TÊN LÀ KANE, NHỚ LẤY TÊN TÔI
CHƯƠNG 70. TÔI TÊN LÀ KANE, NHỚ LẤY TÊN TÔI
“Hửm?” Trong mắt người đàn ông lóe lên sự kinh ngạc, anh ta nhìn chằm chằm vào cô gái đứng bên đường.
Dưới ánh đèn mờ mờ, cô đứng đó một mình khiến anh ta suýt chút nữa cho rằng người đứng dưới ánh đèn đó là một cụ già đã trải qua sương gió tháng năm, bởi vì từ trên người cô dường như đang tỏa ra sự tang thương như đã từng trải qua biết bao mưa gió.
Vậy nên anh ta lại hiểu biết sâu thêm một chút về cô gái này… rốt cuộc cô ta là kiểu phụ nữ như thế nào? Vẫn còn trong độ tuổi trẻ trung như vậy mà đã ngắc ngoải như ngọn đèn dầu sắp tắt?
“Ký túc xá… chỉ có mỳ và hành, còn có mấy quả trứng gà, tôi không có cái gì tốt hơn để lấy ra khoản đãi anh cả.”
Trong bóng tối, giọng nói khàn khàn như bị gió thổi tan ra, người đàn ông trên xe đột nhiên cảm thấy rung động… cô gái này, hóa ra vừa nãy nghĩ lâu như vậy là đang nghĩ xem mình có thể lấy cái gì ra đãi anh để đổi lấy số tiền này.
Mà cô nghĩ rất lâu, cuối cùng cô lại nói: Trong nhà chỉ còn những thứ này, mà cô cũng chẳng thể lấy ra thứ gì tốt hơn để đãi anh cả.
Đột nhiên, người đàn ông cảm thấy tập tiền mình đang cầm có chút bỏng tay. Khóe mắt anh ta liếc về phía tập tiền… số tiền này trong mắt anh ta có lẽ chẳng đáng gì, mà cô gái đó nghĩ mất một lúc lâu xem mình có thể lấy thứ gì đáng giá nhất của mình ra để đổi… số tiền mà trong mắt anh ta chẳng đáng giá chút nào.
Cho dù một bát mỳ mỡ hành này, mua ở ngoài không đáng bao nhiêu tiền.
Người đàn ông trong xe nhìn chằm chằm vào cô gái đứng dưới đèn đường một lúc lâu, mới chậm rãi lên tiếng: “Được.”
Hiếm khi thấy anh ta đích thân xuống xe, vòng sang tay lái phụ mở cửa cho cô lên xe.
“Ký túc xá của cô ở đâu?”
“Ở đằng trước, tôi chỉ đường, anh đi chậm một chút là được.”
Chiếc xe lăn bánh đi về phía trước, rẽ trái ở ngã tư, sau đó đi thêm một lúc rồi dừng trước một khu chung cư cũ.
Hai người xuống xe, người đàn ông cau mày, “Cô ở đây sao?”
“Vâng, chỗ này rất tốt.” Có một nơi che mưa che gió là cô đã mãn nguyện rồi. Ngày cô vừa mới ra tù, điều cô lo lắng nhất không phải là tương lai như thế nào, công việc sau này như thế nào, mà khoảnh khắc bước ra khỏi tù trong đầu cô đang nghĩ, “Tối nay không quay về phòng giam nữa rồi, mình nên ở đâu đây?”
Đi thẳng lên gác, lấy chìa khóa ra, chiếc chìa khóa mới tinh, là do bộ phận hậu cần của công ty vừa mới đổi ổ khóa của cổng khu mấy hôm trước nên đưa chìa mới cho cô.
Cạch một tiếng, cánh cửa được đẩy ra, cửa phòng cũ kĩ vang lên một tiếng ‘kẹt’ nhỏ. “Mời anh vào.” Giản Đường không thích nói nhiều, bởi vì giọng của cô… ngay cả cô cũng cảm thấy khó nghe.
“Mời anh ngồi.” Cô đặt đồ đạc của mình xuống, quay vào phòng bếp, tạp dề màu nhạt, đương nhiên không phải là màu hồng hay xanh theo phong cách nhà vườn mà lớp trẻ hiện đại yêu thích, mà lại giống kiểu từ ngày xưa, trông hơi xấu xấu.
Người đàn ông tìm một chỗ ngồi có thể quan sát được cảnh tượng trong phòng bếp rồi ngồi xuống.
Cô gái đó cũng không nhanh tay nhanh chân, nhưng lại làm việc đâu vào đấy, dudn nước, luộc mỳ, thái hành, vớt mì, cho mỡ, phi hành… nhìn mãi nhìn mãi, bất chợt anh ta có cảm giác muốn ôm lấy cô từ đằng sau.
Bát mỳ với hành phi nóng hôi hổi, trên mặt còn rải một lớp hành thái xanh non, thêm một quả trứng ốp vàng óng.
“Đây, anh nếm thử xem?”
“Cô không ăn sao?”
Giản Đường khẽ lắc đầu, lau sạch tay, “Vừa nãy tôi ăn ở công ty rồi.” Có ăn nữa cũng là lãng phí lương thực.
Người đàn ông ăn sạch sẽ bát mỳ, sau đó mới đặt đũa xuống, “Rất ngon.” Anh ta ngẩng đầu lên nhìn cô nói, “Cô nấu rất có tâm.”
“Trước kia có một người rất thích ăn mỳ với hành phi, tôi nghĩ, đợi sau khi học được cách nấu tôi nhất định sẽ nấu cho anh ấy ăn.”
“Vậy sau này thì sao?
“Sau này… anh chính là người đầu tiên ăn mỳ tôi nấu.”
“Vậy còn bản thân cô thì sao? Tôi chắc phải là người thứ hai chứ?”
“Tôi sao, tôi ăn hành vào là cả người ngứa ngáy, có thể là tôi bị ám ảnh tâm lý.”
“…” Người đàn ông đột nhiên ngẩng đầu lên, “Cô vẫn luốn gọi tôi là anh, vậy cô biết tên tôi là gì không?”
“Khách là khách, tên gọi là gì thì cùng lắm cũng chỉ thêm được một chữ sau chữ anh mà thôi, từ anh thành anh Lý, anh Trương.” Tên họ là gì đối với cô quan trọng sao?
Trong đôi mắt của người đàn ông lóe lên một tia sáng, anh ta lấy ví rút ra một xấp tiền mặt, “Cái này đổi với cô.” Vừa nói vừa đặt tập tiền trước mặt Giản Đường, “Nhớ kỹ tên của tôi, tôi tên là Kane. Số tiền này là để đổi lấy việc cô nhớ kỹ tên tôi.” Giản Đường nhìn tập tiền trước mặt… cô có hơi đờ đẫn.
Lại ngẩng lên nhìn người đàn ông đó, “Chỉ cần… nhớ kỹ tên anh thôi sao?”
Từ lúc nào tiền lại bị ghét bỏ thế?
Giản Đường không hiểu, có một số chuyện cô nhìn không hiểu nhưng nếu Tô Mịch ở đây chắc chắn sẽ hiểu.
Đôi mắt của Kane lấp lóe, anh ta cười khẽ, “Đương nhiên.” Không phải chỉ cần nhớ tên của anh ta đâu… đây chính là con mồi hiện tại mà anh ta muốn săn đuổi.
Tên… chỉ là bước đầu tiên.
“Không còn sớm nữa rồi, tôi đi đây.” Kane đứng dậy, anh ta rất cao, Giản Đường chỉ đứng đến vai anh ta, kém anh ta cả một cái đầu.
“Anh Kane, tôi tiễn anh…” anh… vẫn chưa nói hết, đôi mắt Giản Đường đã mở trừng, trán cô ấm ấm, đột nhiên cô giơ tay lên đẩy người đàn ông trước mặt ra. Một tay ôm góc trán bị người đàn ông hôn: “Anh làm cái gì vậy!”
Vết thương đó vừa mới cắt chỉ mà thôi.
Không, điều này không quan trọng, quan trọng là… thậm chí anh ta có thể hôn lên môi cô, chỉ duy có chỗ này là không được!
Cả người Giản Đường run lẩu bẩy!
Sự giận dữ từ chưa từng có, thần kinh của cô căng lên, bán đứng tất cả.
Kane không đáp mà nheo mắt hỏi ngược lại, “Không thể sao?”
Không thể được!
Đương nhiên là không thể được!
Cô tức giận đến mức hai mắt đỏ rực, hung hãn chỉ vào cửa, “Đã muộn rồi, mời anh Kane đi cho.”
“Tôi sẽ không xin lỗi.” cái cằm tinh xảo của Kane hơi giương lên, trên gương mặt tuyệt đẹp tràn đầy kiêu ngạo. Lúc anh ta quay đi bước ra cửa ký túc xá của Giản Đường, dừng lại nói, “Vết thương không chữa là sẽ rữa ra đấy.”
Một câu hai nghĩa.
Đôi mắt Giản Đường đỏ bừng, nhìn theo bóng người đàn ông biến mất ở cửa, nhịp thở của cô có chút rối loạn, bên tai văng vẳng câu nói vừa rồi của anh ta.
“Liên quan gì đến anh! Liên quan gì đến anh!” Anh thì biết cái gì chứ! Chữa? Chữa thế nào? Cô giờ có khác gì con ma, chữa thế nào? Chữa bằng cái gì?
Cửa vẫn còn đang mở, Giản Đường hít một hơi thật sây, dần dần bình tĩnh lại, chậm chạm bước đến, lần sờ tìm tay nắm cửa, đóng cửa lại.
Bỗng nhiên một lực đập mạnh từ bên ngoài ập đến, cô lùi ngược về sau hai bước.
“Tần Mạn Mạn?”
Ngoài cửa Tần Mạn Mạn như ác quỷ, “Giản Đường, đồ tiểu nhân giả dối!
“Hửm?” Trong mắt người đàn ông lóe lên sự kinh ngạc, anh ta nhìn chằm chằm vào cô gái đứng bên đường.
Dưới ánh đèn mờ mờ, cô đứng đó một mình khiến anh ta suýt chút nữa cho rằng người đứng dưới ánh đèn đó là một cụ già đã trải qua sương gió tháng năm, bởi vì từ trên người cô dường như đang tỏa ra sự tang thương như đã từng trải qua biết bao mưa gió.
Vậy nên anh ta lại hiểu biết sâu thêm một chút về cô gái này… rốt cuộc cô ta là kiểu phụ nữ như thế nào? Vẫn còn trong độ tuổi trẻ trung như vậy mà đã ngắc ngoải như ngọn đèn dầu sắp tắt?
“Ký túc xá… chỉ có mỳ và hành, còn có mấy quả trứng gà, tôi không có cái gì tốt hơn để lấy ra khoản đãi anh cả.”
Trong bóng tối, giọng nói khàn khàn như bị gió thổi tan ra, người đàn ông trên xe đột nhiên cảm thấy rung động… cô gái này, hóa ra vừa nãy nghĩ lâu như vậy là đang nghĩ xem mình có thể lấy cái gì ra đãi anh để đổi lấy số tiền này.
Mà cô nghĩ rất lâu, cuối cùng cô lại nói: Trong nhà chỉ còn những thứ này, mà cô cũng chẳng thể lấy ra thứ gì tốt hơn để đãi anh cả.
Đột nhiên, người đàn ông cảm thấy tập tiền mình đang cầm có chút bỏng tay. Khóe mắt anh ta liếc về phía tập tiền… số tiền này trong mắt anh ta có lẽ chẳng đáng gì, mà cô gái đó nghĩ mất một lúc lâu xem mình có thể lấy thứ gì đáng giá nhất của mình ra để đổi… số tiền mà trong mắt anh ta chẳng đáng giá chút nào.
Cho dù một bát mỳ mỡ hành này, mua ở ngoài không đáng bao nhiêu tiền.
Người đàn ông trong xe nhìn chằm chằm vào cô gái đứng dưới đèn đường một lúc lâu, mới chậm rãi lên tiếng: “Được.”
Hiếm khi thấy anh ta đích thân xuống xe, vòng sang tay lái phụ mở cửa cho cô lên xe.
“Ký túc xá của cô ở đâu?”
“Ở đằng trước, tôi chỉ đường, anh đi chậm một chút là được.”
Chiếc xe lăn bánh đi về phía trước, rẽ trái ở ngã tư, sau đó đi thêm một lúc rồi dừng trước một khu chung cư cũ.
Hai người xuống xe, người đàn ông cau mày, “Cô ở đây sao?”
“Vâng, chỗ này rất tốt.” Có một nơi che mưa che gió là cô đã mãn nguyện rồi. Ngày cô vừa mới ra tù, điều cô lo lắng nhất không phải là tương lai như thế nào, công việc sau này như thế nào, mà khoảnh khắc bước ra khỏi tù trong đầu cô đang nghĩ, “Tối nay không quay về phòng giam nữa rồi, mình nên ở đâu đây?”
Đi thẳng lên gác, lấy chìa khóa ra, chiếc chìa khóa mới tinh, là do bộ phận hậu cần của công ty vừa mới đổi ổ khóa của cổng khu mấy hôm trước nên đưa chìa mới cho cô.
Cạch một tiếng, cánh cửa được đẩy ra, cửa phòng cũ kĩ vang lên một tiếng ‘kẹt’ nhỏ. “Mời anh vào.” Giản Đường không thích nói nhiều, bởi vì giọng của cô… ngay cả cô cũng cảm thấy khó nghe.
“Mời anh ngồi.” Cô đặt đồ đạc của mình xuống, quay vào phòng bếp, tạp dề màu nhạt, đương nhiên không phải là màu hồng hay xanh theo phong cách nhà vườn mà lớp trẻ hiện đại yêu thích, mà lại giống kiểu từ ngày xưa, trông hơi xấu xấu.
Người đàn ông tìm một chỗ ngồi có thể quan sát được cảnh tượng trong phòng bếp rồi ngồi xuống.
Cô gái đó cũng không nhanh tay nhanh chân, nhưng lại làm việc đâu vào đấy, dudn nước, luộc mỳ, thái hành, vớt mì, cho mỡ, phi hành… nhìn mãi nhìn mãi, bất chợt anh ta có cảm giác muốn ôm lấy cô từ đằng sau.
Bát mỳ với hành phi nóng hôi hổi, trên mặt còn rải một lớp hành thái xanh non, thêm một quả trứng ốp vàng óng.
“Đây, anh nếm thử xem?”
“Cô không ăn sao?”
Giản Đường khẽ lắc đầu, lau sạch tay, “Vừa nãy tôi ăn ở công ty rồi.” Có ăn nữa cũng là lãng phí lương thực.
Người đàn ông ăn sạch sẽ bát mỳ, sau đó mới đặt đũa xuống, “Rất ngon.” Anh ta ngẩng đầu lên nhìn cô nói, “Cô nấu rất có tâm.”
“Trước kia có một người rất thích ăn mỳ với hành phi, tôi nghĩ, đợi sau khi học được cách nấu tôi nhất định sẽ nấu cho anh ấy ăn.”
“Vậy sau này thì sao?
“Sau này… anh chính là người đầu tiên ăn mỳ tôi nấu.”
“Vậy còn bản thân cô thì sao? Tôi chắc phải là người thứ hai chứ?”
“Tôi sao, tôi ăn hành vào là cả người ngứa ngáy, có thể là tôi bị ám ảnh tâm lý.”
“…” Người đàn ông đột nhiên ngẩng đầu lên, “Cô vẫn luốn gọi tôi là anh, vậy cô biết tên tôi là gì không?”
“Khách là khách, tên gọi là gì thì cùng lắm cũng chỉ thêm được một chữ sau chữ anh mà thôi, từ anh thành anh Lý, anh Trương.” Tên họ là gì đối với cô quan trọng sao?
Trong đôi mắt của người đàn ông lóe lên một tia sáng, anh ta lấy ví rút ra một xấp tiền mặt, “Cái này đổi với cô.” Vừa nói vừa đặt tập tiền trước mặt Giản Đường, “Nhớ kỹ tên của tôi, tôi tên là Kane. Số tiền này là để đổi lấy việc cô nhớ kỹ tên tôi.” Giản Đường nhìn tập tiền trước mặt… cô có hơi đờ đẫn.
Lại ngẩng lên nhìn người đàn ông đó, “Chỉ cần… nhớ kỹ tên anh thôi sao?”
Từ lúc nào tiền lại bị ghét bỏ thế?
Giản Đường không hiểu, có một số chuyện cô nhìn không hiểu nhưng nếu Tô Mịch ở đây chắc chắn sẽ hiểu.
Đôi mắt của Kane lấp lóe, anh ta cười khẽ, “Đương nhiên.” Không phải chỉ cần nhớ tên của anh ta đâu… đây chính là con mồi hiện tại mà anh ta muốn săn đuổi.
Tên… chỉ là bước đầu tiên.
“Không còn sớm nữa rồi, tôi đi đây.” Kane đứng dậy, anh ta rất cao, Giản Đường chỉ đứng đến vai anh ta, kém anh ta cả một cái đầu.
“Anh Kane, tôi tiễn anh…” anh… vẫn chưa nói hết, đôi mắt Giản Đường đã mở trừng, trán cô ấm ấm, đột nhiên cô giơ tay lên đẩy người đàn ông trước mặt ra. Một tay ôm góc trán bị người đàn ông hôn: “Anh làm cái gì vậy!”
Vết thương đó vừa mới cắt chỉ mà thôi.
Không, điều này không quan trọng, quan trọng là… thậm chí anh ta có thể hôn lên môi cô, chỉ duy có chỗ này là không được!
Cả người Giản Đường run lẩu bẩy!
Sự giận dữ từ chưa từng có, thần kinh của cô căng lên, bán đứng tất cả.
Kane không đáp mà nheo mắt hỏi ngược lại, “Không thể sao?”
Không thể được!
Đương nhiên là không thể được!
Cô tức giận đến mức hai mắt đỏ rực, hung hãn chỉ vào cửa, “Đã muộn rồi, mời anh Kane đi cho.”
“Tôi sẽ không xin lỗi.” cái cằm tinh xảo của Kane hơi giương lên, trên gương mặt tuyệt đẹp tràn đầy kiêu ngạo. Lúc anh ta quay đi bước ra cửa ký túc xá của Giản Đường, dừng lại nói, “Vết thương không chữa là sẽ rữa ra đấy.”
Một câu hai nghĩa.
Đôi mắt Giản Đường đỏ bừng, nhìn theo bóng người đàn ông biến mất ở cửa, nhịp thở của cô có chút rối loạn, bên tai văng vẳng câu nói vừa rồi của anh ta.
“Liên quan gì đến anh! Liên quan gì đến anh!” Anh thì biết cái gì chứ! Chữa? Chữa thế nào? Cô giờ có khác gì con ma, chữa thế nào? Chữa bằng cái gì?
Cửa vẫn còn đang mở, Giản Đường hít một hơi thật sây, dần dần bình tĩnh lại, chậm chạm bước đến, lần sờ tìm tay nắm cửa, đóng cửa lại.
Bỗng nhiên một lực đập mạnh từ bên ngoài ập đến, cô lùi ngược về sau hai bước.
“Tần Mạn Mạn?”
Ngoài cửa Tần Mạn Mạn như ác quỷ, “Giản Đường, đồ tiểu nhân giả dối!
Bình luận facebook