Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 76 GIẢN ĐƯỜNG, GIẢN ĐƯỜNG
CHƯƠNG 76. GIẢN ĐƯỜNG, GIẢN ĐƯỜNG
Lúc Giản Đường tỉnh lại, hai mắt vẫn còn sưng, trong chốc lát đầu óc cô vẫn mông lung, nhưng sau đó cô liền nhớ ra hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Cô giật mình “”bật dậy.
Nhìn xung quanh, người ta đã sớm đi đâu rồi không biết.
Cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại thoáng đau lòng… lúc ngồi dậy mới phát hiện ra, cả đêm hôm qua cô không mặc gì cứ thế mà đi ngủ, không nhịn được tự giễu một tiếng… cô mất cảnh giác đến mức nào mà có thể ngủ quên đi ngay bên cạnh anh ta.
Giơ tay lên, Giản Đường cho mình hai cái tát.
Ai cũng được, Thẩm Tư Cương không được!
Bỗng nhiên cô cảm thấy hốt hoảng… nếu như lại bị khóa trong phòng giam ngủ bên cạnh cái bồn cầu, cô cũng không muốn nằm ngủ bên cạnh Thẩm Tư Cương không chút đề phòng như thế này.
Sao có thể được! Sao có thể yên tâm ngủ quên bên cạnh người đàn ông đó được!?
Đó chính là Thẩm Tư Cương.
Tiếng tát tai vang lên giòn giã, khoảnh khắc đó cô thất vọng với bản thân mình bao nhiêu thì tát mạnh bấy nhiêu.
Giản Đường chán nản ngồi trên giường, đầu tóc tán loạn vì hai cái tát. Nỗi đau trong mắt chỉ chính cô mới hiểu, nhưng ngay sau đó cô chậm chạp đứng dậy lẳng lặng mặc quần áo vào.
Tuy rằng, có vài cái cúc đã bị người đàn ông kia xé hỏng.
Xuống giường, cô không trực tiếp bỏ đi luôn mà đi vào phòng tắm, đứng trước tấm gương sáng người là một người phụ nữ nhếch nhách.
Giơ tay vặn vòi nước, cô hứng một vốc nước cẩn thận rửa ráy mặt mũi, sau đó lại nhìn chính mình trong gương. Đột nhiên cô chộp lấy cốc súc miệng trên bồn rửa mặt hung hăng ném về phía cái gương.
Nhưng rồi cô đột ngột dừng lại.
Cái côc chỉ cách mặt kính vài milimet, chỉ cần cô nhắm măt lại là có thể phá vỡ khoảng cách kia!
Nhưng bàn tay cầm cốc của người phụ nữ đang run lẩy bẩy!
Trên mu bàn tay cô có thể nhìn thấy gân xanh một cách rõ ràng, nhưng cái cốc cuối cùng vẫn bị cô nắm trong tay mà thôi… sau đó rất lâu, cánh tay đang giơ cao cái cốc của cô buông thõng xuống, cô đặt cái cốc trong tay xuống bàn, hung ác đập xuống mặt bàn đá mấy chục cái, như thể không cảm thấy đau.
Kẹt một tiếng, Giản Đường chỉ cảm thấy có gió lướt qua, ngay sau đó, cánh tay cô bị người túm chặt khiến thân thể cô cũng phải lùi về sau vài bước, bên tai là tiếng quát đầy phẫn nộ.
“Cô dám làm tổn thương bản thân mình sao!”
Vừa dứt lời cô đã bị túm lấy lôi xềnh xệch ra ngoài.
“Buông tay ra.”
Người đó dường như không nghe thấy lời cô nói, bước chân vội vã, lôi cô theo xềnh xệch.
“Buông ra, buông ra… tôi bảo anh buông ra!”
Tại sao cô lại bị anh đối xử như vậy?
Tại sao anh muốn làm gì với cô thì làm?
Tại sao… bản thân mình có thể yên tâm ngủ thiếp đi cạnh anh ta như thế?
Hận!
Mình hận anh ta!
Hận Hạ Viên Miên!
Cũng hận người nhà họ Giản!
Hận nhất là chính bản thân mình!
“Rầm” một cái, Giản Đường bị ném lên sô pha: “Cô dám làm tổn thương bản thân mình sao?” Đôi mắt tối thẫm của anh nhìn Giản Đường, “Ai cho cô cái quyền đó?”
Đầu óc Giản Đường lúc này đều là suy nghĩ không thể tha thứ cho bản thân, thế mà lại có thể dễ dàng ngủ thiếp đi bên cạnh người đàn ông đó, từ sau khi ra tù, cơn giận hiếm thấy giờ cũng không thể kiềm chế nổi nữa, giọng nói khàn khàn của cô quát lên” “Cơ thể của tôi, là của tôi, của tôi! Thẩm Tư Cương! Đây là cơ thể của tôi!”
Hai mắt cô đỏ quạch, rõ ràng đang lên án người đàn ông trước mặt.
“Cơ thể của tôi, tôi đã ra tù rồi, ra tù rồi, tổng giám đốc Thẩm anh có hiểu có nghĩa là gì không?” Cô vừa thở hồng hộc vừa nhìn anh bằng đôi mắt đỏ cạch, lần đầu tiên cô hét lên to như thế.
“Tôi ra tù rồi! Tôi tự do rồi!”
Trong đáy mắt cô hiện rõ vể bướng bỉnh, cô lặp lại lần nữa, “Tôi ra khỏi tù rồi! Tự do rồi!”
Dường như cô muốn nói cho anh biết, cô muốn làm gì với cơ thể mình đều không liên quan đến anh, cô ra tù rồi, tự do rồi, không liên quan đến anh!
Anh nheo đôi mắt xếch, đáy mắt lóe lên vẻ u tối, “Tự do?” Anh nhếch mép, “Tự do? Cô nói cho tôi biết, tự do khi nợ người khác một cái mạng thì gọi gì là tự do?”
Đột nhiên!
Giản Đường mới vừa còn giận dữ giờ mặt mũi tái nhợt, không còn một giọt máu.
Anh ta đang nhắc cô… tự do của cô là nợ người khác mạng sống… A Lộc, A lộc, chị trả không hết đúng không, cả đời này chị không có được tự do thật sự đúng không, ngay đến sống hay chết chị cũng không được chọn… đúng không?
A Lộc, cám ơn em đã cứu chị.
A Lộc, chị cũng rất hận em, hận em chết thay cho chị, hận em cho chị lý do sống.
A Lộc, chị xin lỗi, một đứa phạm nhân không có quá khứ, không có thân phận, không có người thân không có bối cảnh, ngay đến việc thực thực hiện lời hứa, muốn có cơ hội để trả nợ mạng sống cho người ta cũng không có.
A Lộc, Chị thật vô dụng.
Trong đầu cô hiện lên vô vàn suy nghĩ, cô từ từ ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông trước mặt.
“Thả tôi đi.”
Thả tôi đi… tim Thẩm Tư Cương lỡ mất một nhịp, anh cúi đầu nhìn người phụ nữ đang ngồi trên sô pha, ánh mắt anh kỳ lạ không tả được bằng lời, lạ đến mức Giản Đường toát mồ hôi lạnh.
Đột nhiên, khóe miệng anh nhếc lên thành một nụ cười, trong đáy mắt lại lạnh như băng.
“Được thôi, đợi tôi chết đi đã.”
Đôi môi Giản Đường trắng bệch như người chết, cô trợn mắt, trong mắt tràn đầy vẻ không hiểu và không thể tin được.
“Thẩm Tư Cương! Cho tôi một cái dứt điểm đi! Nói cho tốt biết, rốt cuộc anh muốn gì từ tôi! Tôi đã hai bàn tay trắng rồi!” Cô đã hai bàn tay trắng, rốt cuộc thì người đàn ông này muốn gì từ cô?
“Tôi đã mất hết rồi! Mất hết rồi! Anh nhìn tôi xem, anh nhìn xem!”Cô túm chặt lấy sô pha, dí sát mặt vào mắt anh, gần trong gang tấc, giọng nói khàn khàn có hơi chói tai.
“Anh nhìn kỹ xem, nhìn kỹ xem! Tôi còn lại cái gì! Còn lại cái gì anh thấy vừa mắt, anh nói đi! Tôi cho anh! Chỉ cần có thể tìm thấy trên người tôi, anh nói ra, tôi đều cho anh!”
A Lộc à A Lộc, chị vô dụng thế này, em có nhìn thấy không?
Trong lòng Thẩm Tư Cương đang kinh ngạc trước vẻ đẹp hiện tại của Giản Đường… Vẻ đẹp này chứa sự điên cuồng của tuyệt vọng, giống như hình tượng người tử tù giãy giụa lần cuối cùng, anh kinh ngạc đến mức quên cả thở.
Giản Đường của ba năm trước… dường như đã trở lại, dường như… lại không phải là cô trong quá khứ.
Không có dung nhan xinh đẹp, không có danh tiếng của cô cả nhà họ Giản… cô ấy bây giờ lại khiến anh rung động, vẻ đẹp của sự điên cuồng vì tuyệt vọng.
“Thật sao… cái gì cũng cho?” Anh dần dần bình tĩnh lại, cánh môi mấp máy hỏi.
Lúc Giản Đường tỉnh lại, hai mắt vẫn còn sưng, trong chốc lát đầu óc cô vẫn mông lung, nhưng sau đó cô liền nhớ ra hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Cô giật mình “”bật dậy.
Nhìn xung quanh, người ta đã sớm đi đâu rồi không biết.
Cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại thoáng đau lòng… lúc ngồi dậy mới phát hiện ra, cả đêm hôm qua cô không mặc gì cứ thế mà đi ngủ, không nhịn được tự giễu một tiếng… cô mất cảnh giác đến mức nào mà có thể ngủ quên đi ngay bên cạnh anh ta.
Giơ tay lên, Giản Đường cho mình hai cái tát.
Ai cũng được, Thẩm Tư Cương không được!
Bỗng nhiên cô cảm thấy hốt hoảng… nếu như lại bị khóa trong phòng giam ngủ bên cạnh cái bồn cầu, cô cũng không muốn nằm ngủ bên cạnh Thẩm Tư Cương không chút đề phòng như thế này.
Sao có thể được! Sao có thể yên tâm ngủ quên bên cạnh người đàn ông đó được!?
Đó chính là Thẩm Tư Cương.
Tiếng tát tai vang lên giòn giã, khoảnh khắc đó cô thất vọng với bản thân mình bao nhiêu thì tát mạnh bấy nhiêu.
Giản Đường chán nản ngồi trên giường, đầu tóc tán loạn vì hai cái tát. Nỗi đau trong mắt chỉ chính cô mới hiểu, nhưng ngay sau đó cô chậm chạp đứng dậy lẳng lặng mặc quần áo vào.
Tuy rằng, có vài cái cúc đã bị người đàn ông kia xé hỏng.
Xuống giường, cô không trực tiếp bỏ đi luôn mà đi vào phòng tắm, đứng trước tấm gương sáng người là một người phụ nữ nhếch nhách.
Giơ tay vặn vòi nước, cô hứng một vốc nước cẩn thận rửa ráy mặt mũi, sau đó lại nhìn chính mình trong gương. Đột nhiên cô chộp lấy cốc súc miệng trên bồn rửa mặt hung hăng ném về phía cái gương.
Nhưng rồi cô đột ngột dừng lại.
Cái côc chỉ cách mặt kính vài milimet, chỉ cần cô nhắm măt lại là có thể phá vỡ khoảng cách kia!
Nhưng bàn tay cầm cốc của người phụ nữ đang run lẩy bẩy!
Trên mu bàn tay cô có thể nhìn thấy gân xanh một cách rõ ràng, nhưng cái cốc cuối cùng vẫn bị cô nắm trong tay mà thôi… sau đó rất lâu, cánh tay đang giơ cao cái cốc của cô buông thõng xuống, cô đặt cái cốc trong tay xuống bàn, hung ác đập xuống mặt bàn đá mấy chục cái, như thể không cảm thấy đau.
Kẹt một tiếng, Giản Đường chỉ cảm thấy có gió lướt qua, ngay sau đó, cánh tay cô bị người túm chặt khiến thân thể cô cũng phải lùi về sau vài bước, bên tai là tiếng quát đầy phẫn nộ.
“Cô dám làm tổn thương bản thân mình sao!”
Vừa dứt lời cô đã bị túm lấy lôi xềnh xệch ra ngoài.
“Buông tay ra.”
Người đó dường như không nghe thấy lời cô nói, bước chân vội vã, lôi cô theo xềnh xệch.
“Buông ra, buông ra… tôi bảo anh buông ra!”
Tại sao cô lại bị anh đối xử như vậy?
Tại sao anh muốn làm gì với cô thì làm?
Tại sao… bản thân mình có thể yên tâm ngủ thiếp đi cạnh anh ta như thế?
Hận!
Mình hận anh ta!
Hận Hạ Viên Miên!
Cũng hận người nhà họ Giản!
Hận nhất là chính bản thân mình!
“Rầm” một cái, Giản Đường bị ném lên sô pha: “Cô dám làm tổn thương bản thân mình sao?” Đôi mắt tối thẫm của anh nhìn Giản Đường, “Ai cho cô cái quyền đó?”
Đầu óc Giản Đường lúc này đều là suy nghĩ không thể tha thứ cho bản thân, thế mà lại có thể dễ dàng ngủ thiếp đi bên cạnh người đàn ông đó, từ sau khi ra tù, cơn giận hiếm thấy giờ cũng không thể kiềm chế nổi nữa, giọng nói khàn khàn của cô quát lên” “Cơ thể của tôi, là của tôi, của tôi! Thẩm Tư Cương! Đây là cơ thể của tôi!”
Hai mắt cô đỏ quạch, rõ ràng đang lên án người đàn ông trước mặt.
“Cơ thể của tôi, tôi đã ra tù rồi, ra tù rồi, tổng giám đốc Thẩm anh có hiểu có nghĩa là gì không?” Cô vừa thở hồng hộc vừa nhìn anh bằng đôi mắt đỏ cạch, lần đầu tiên cô hét lên to như thế.
“Tôi ra tù rồi! Tôi tự do rồi!”
Trong đáy mắt cô hiện rõ vể bướng bỉnh, cô lặp lại lần nữa, “Tôi ra khỏi tù rồi! Tự do rồi!”
Dường như cô muốn nói cho anh biết, cô muốn làm gì với cơ thể mình đều không liên quan đến anh, cô ra tù rồi, tự do rồi, không liên quan đến anh!
Anh nheo đôi mắt xếch, đáy mắt lóe lên vẻ u tối, “Tự do?” Anh nhếch mép, “Tự do? Cô nói cho tôi biết, tự do khi nợ người khác một cái mạng thì gọi gì là tự do?”
Đột nhiên!
Giản Đường mới vừa còn giận dữ giờ mặt mũi tái nhợt, không còn một giọt máu.
Anh ta đang nhắc cô… tự do của cô là nợ người khác mạng sống… A Lộc, A lộc, chị trả không hết đúng không, cả đời này chị không có được tự do thật sự đúng không, ngay đến sống hay chết chị cũng không được chọn… đúng không?
A Lộc, cám ơn em đã cứu chị.
A Lộc, chị cũng rất hận em, hận em chết thay cho chị, hận em cho chị lý do sống.
A Lộc, chị xin lỗi, một đứa phạm nhân không có quá khứ, không có thân phận, không có người thân không có bối cảnh, ngay đến việc thực thực hiện lời hứa, muốn có cơ hội để trả nợ mạng sống cho người ta cũng không có.
A Lộc, Chị thật vô dụng.
Trong đầu cô hiện lên vô vàn suy nghĩ, cô từ từ ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông trước mặt.
“Thả tôi đi.”
Thả tôi đi… tim Thẩm Tư Cương lỡ mất một nhịp, anh cúi đầu nhìn người phụ nữ đang ngồi trên sô pha, ánh mắt anh kỳ lạ không tả được bằng lời, lạ đến mức Giản Đường toát mồ hôi lạnh.
Đột nhiên, khóe miệng anh nhếc lên thành một nụ cười, trong đáy mắt lại lạnh như băng.
“Được thôi, đợi tôi chết đi đã.”
Đôi môi Giản Đường trắng bệch như người chết, cô trợn mắt, trong mắt tràn đầy vẻ không hiểu và không thể tin được.
“Thẩm Tư Cương! Cho tôi một cái dứt điểm đi! Nói cho tốt biết, rốt cuộc anh muốn gì từ tôi! Tôi đã hai bàn tay trắng rồi!” Cô đã hai bàn tay trắng, rốt cuộc thì người đàn ông này muốn gì từ cô?
“Tôi đã mất hết rồi! Mất hết rồi! Anh nhìn tôi xem, anh nhìn xem!”Cô túm chặt lấy sô pha, dí sát mặt vào mắt anh, gần trong gang tấc, giọng nói khàn khàn có hơi chói tai.
“Anh nhìn kỹ xem, nhìn kỹ xem! Tôi còn lại cái gì! Còn lại cái gì anh thấy vừa mắt, anh nói đi! Tôi cho anh! Chỉ cần có thể tìm thấy trên người tôi, anh nói ra, tôi đều cho anh!”
A Lộc à A Lộc, chị vô dụng thế này, em có nhìn thấy không?
Trong lòng Thẩm Tư Cương đang kinh ngạc trước vẻ đẹp hiện tại của Giản Đường… Vẻ đẹp này chứa sự điên cuồng của tuyệt vọng, giống như hình tượng người tử tù giãy giụa lần cuối cùng, anh kinh ngạc đến mức quên cả thở.
Giản Đường của ba năm trước… dường như đã trở lại, dường như… lại không phải là cô trong quá khứ.
Không có dung nhan xinh đẹp, không có danh tiếng của cô cả nhà họ Giản… cô ấy bây giờ lại khiến anh rung động, vẻ đẹp của sự điên cuồng vì tuyệt vọng.
“Thật sao… cái gì cũng cho?” Anh dần dần bình tĩnh lại, cánh môi mấp máy hỏi.
Bình luận facebook