Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 7 HÔN CÔ
CHƯƠNG 7: HÔN CÔ
“Chị Giản Đường, ra tù rồi chị muốn làm gì? Em muốn đến Nhĩ Hưng, Nhĩ Hưng rất đẹp, trong lành sạch sẽ. Chim lội ở đó cũng rất đáng yêu, cá tôm cũng rất xinh đẹp, trời trong nước xanh, đến cả ánh nắng cũng ấm áp hơn thành phố này.
Em muốn nỗ lực kiếm tiền, kiếm được một khoản lớn rồi đi đến đó mở một nhà nghỉ nho nhỏ. Em không mong giàu có, chỉ nguyện mỗi ngày có thể nhìn thấy thủy triều Nhĩ Hưng lên xuống. Em không cần kiếm nhiều tiền, chỉ cần cuộc sống đủ ấm no, thi thoảng nhìn những hành khách đeo ba lô tới tới lui lui.
Chị Giản Đường, hình như em sắp chết rồi. Làm sao đây, em còn chưa kịp nhìn thấy vẻ đẹp của Nhĩ Hưng.
Đó là những lời bi thương mà cả đời này Giản Đường cũng không thể nào quên được. Cô ôm lấy cô gái nhỏ, không ngừng dùng nhiệt độ của bản thân ủ ấm cho cơ thể đã dần dần lạnh đi đó.
Giây phút hấp hối, cô gái trong lòng mở đôi mắt trong sáng nhìn về phía mảnh trời nho nhỏ ngoài song sắt cửa sổ với ánh mắt khao khát, cô nói: “Chị Giản Đường, thực ra em chưa từng đến Nhĩ Hưng. Bao vẻ đẹp của nó đều là do em nhìn thấy trên ti vi và báo chí. Em biết, cho dù ra tù rồi em cũng không có tiền đến Nhĩ Hưng mở nhà nghỉ đâu. Em chỉ muốn trước khi chết mơ một giấc mộng không có khả năng thực hiện.”
Đến nay Giản Đường vẫn nhớ rõ ánh mắt khát vọng trước khi lâm chung của cô gái nhỏ ngày ấy.
Hồi tưởng lại vẫn đau khổ đến thế, khóe mắt cô đã bất tri bất giác đẫm lệ. Cô đưa tay lén lau đi. Nằm sấp trên mặt đất, một tay lặng yên sờ ra phía sau hông bên trái, nơi đó trống rỗng, thiếu một bộ phận so với người bình thường.
Chính vì như vậy nên cô không thể uống rượu, cô nhất định phải sống.
Món nợ cô thiếu, nhất định phải trả!
Cô có tội, còn chưa chuộc được!
Không!
Không thể chết!
Giản Đường ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Tư Cương, lại lắc đầu nói: “Anh Thẩm, chỉ cần anh không bắt tôi uống rượu thì sao cũng được.”
Sao cũng được... ư?
Cặp mắt như chim ưng của người đàn ông nheo lại, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, “Sao cũng được à?”
Giản Đường, đại tiểu thư của nhà họ Giản, tự tin và kiêu ngạo của cô đều vứt hết rồi sao?
Anh lại muốn xem xem cô nàng tiểu thư trong trí nhớ này có thật đã biến thành người khác rồi không.
“Chỉ cần không uống rượu, thế nào cũng được.”
“Được!” Vẻ mặt lạnh lùng của người đàn ông ngồi trên ghế sô pha thoáng qua rồi biến mất, anh lập tức búng tay ra hiệu, một bóng người từ trong góc tối từ từ đi tới: “Cậu chủ.” Người này mặc bộ vest đen, đầu đinh sạch sẽ gọn gàng đang cung kính cúi 45 độ, chắc hẳn là vệ sĩ của Thẩm Tư Cương.
Giản Đường khó hiểu nhìn Thẩm Tư Cương, dưới ánh đèn mờ, gương mặt hoàn mĩ của người đàn ông từ từ nở nụ cười như mạn châu sa hoa, bờ môi mỏng giật giật: “Hôn cậu ta.”
Giản Đường nhìn theo hướng ngón tay anh về phía tên vệ sĩ mặc vest đen đang im lặng đứng phía sau... Cô hiểu ra, trừng to hai mắt!
“Sao hả? Không được à?” Bên tai vang lên tiếng cười của Thẩm Tư Cương: “Hoặc là uống rượu, hoặc là, hiện giờ, ngay tại đây, bắt đầu biểu diễn đi.”
“Rào!” Một chậu nước đá giội từ đầu đến chân, toàn thân Giản Đường lạnh như thể không còn sức sống, tai ù lên. Cô ngẩng đầu, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía người đàn ông như bậc đế vương đang ngồi trên sô pha... Anh nói gì cơ?
Biểu diễn? Ha ha... bắt cô làm như gái làng chơi, ở chỗ này biểu diễn tiết mục hôn hít ư?
Cô mấp máy môi, thì ra nụ hôn đầu của cô lại rẻ mạt đến vậy. Cho dù tình cảm đối với anh chỉ còn là sợ hãi, cho dù cô đã sớm chôn giấu hết thảy tình yêu với anh, nhưng vẫn không thể kìm chế được nỗi đau đớn thê lương trong lòng.
Cô chậm rãi nhìn Thẩm Tư Cương, trong đôi mắt không còn là hận hay yêu, chỉ có nỗi tuyệt vọng bao trùm!
Thẩm Tư Cương thoải mái thưởng thức ánh mắt tuyệt vọng của cô, người phụ nữ này... sẽ từ chối yêu cầu hoang đường của anh thế nào đây? Uống rượu và hôn một người đàn ông xa lạ, bất kỳ cô gái nào cũng sẽ chọn cái đầu tiên, phải không?
Huống chi cô đã từng là cô chủ nhà họ Giản, một cô chủ kiêu ngạo từ trong xương tủy.
“Có thể đổi sang việc khác không?” Dù gì đây cũng là nụ hôn đầu của cô. Trong mắt anh có thể nó thật rẻ mạt, nhưng đối với cô vẫn rất quý giá.
Cô không muốn cứ như vậy mà đánh mất nụ hôn đầu.
Cô đã chẳng còn gì.
Người đàn ông nâng ly rượu lên ngửa đầu uống cạn: “Cô không có tư cách mặc cả với tôi.” Nói rồi nhếch miệng cười vui vẻ, anh rất muốn xem xem cô chủ nhà họ Giản ở thành phố S rốt cuộc ti tiện và hèn mọn đến chừng nào!
“Được, tôi hiểu rồi.” Giản Đường chậm chạp đứng lên, chân cô bất tiện, quỳ lâu xương đùi đã bắt đầu đau nhức, suýt chút nữa thì ngã lăn ra sàn. Cô đấm đấm bắp đùi cho lưu thông máu, rồi mới khập khiễng đi đến trước mặt vệ sĩ áo đen.
Thấy động tác đấm bắp chân của cô mấy người đàn ông trong phòng chỉ cho là cô quỳ lâu nên tê chân, Tần Mạn Mạn lại hiểu rõ người phụ nữ khập khiễng kia đang phải chịu đựng nỗi đau mà người bình thường khó mà chịu nổi.
Tần Mạn Mạn hối hận vì đã làm liên lụy đến chị Giản Đường của cô.
“Chị Giản Đường...” Tần Mạn Mạn không kìm được mà lên tiếng, lại bị Hi Thần nghiêm khắc cảnh cáo. Cô sợ quá im bặt, ánh mắt tràn đầy vẻ hối hận mà bất lực nhìn cô gái khập khiễng đáng thương kia.
Giản Đường đờ đẫn đi đến trước mặt tên vệ sĩ, côâm thầm hít sâu. Hồi lâu sau cô mới ra vẻ bình tĩnh đặt tay lên bả vai của tên vệ sĩ.
Nhìn cô có vẻ rất bình tĩnh, thế nhưng người vệ sĩ áo đen đã nhìn rất rõ cô gái họ Giản trước mặt đang run rẩy.
Giản Đường, cô cả nhà họ Giản, anh ta cũng biết. Nhưng giờ anh ta không dám tin cô gái ti tiện thảm hại trước mặt này đã từng là cô cả ngạo mạn kiêu căng của nhà họ Giản.
Giản Đường kiễng chân, bờ môi trắng bệch run rẩy hướng về đôi môi của người vệ sĩ áo đen...
Mất nụ hôn đầu cũng chẳng mất miếng thịt nào, còn uống chai rượu vào cô gần như sẽ không có khả năng sống.
Cô muốn sống, nụ hôn đầu thì có là gì chứ?
Vẻ mặt Thẩm Tư Cương rất phức tạp. Cuối cùng cô lại lựa chọn cái thứ hai.
Người đàn ông trên ghế sô pha nheo mắt, đôi môi mỏng vừa hé ra thì ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng nói: “Ồ, là cô à? Sao còn chưa đi?”
Giọng nói này vừa vang lên thì toàn bộ đám người trong phòng đều nhìn sang, cửa phòng không biết đãmở ra từ khi nào, một người đàn ông cao lớn đi vào.
Giản Đường run lên một cái, quay đầu nhìn ra cửa: “Là anh à...”
Hi Thần nhìn anh chàng cao lớn đứng ngoài cửa, lại nhìn Giản Đường, đôi mắt đào hoa híp lại: “Chà, Tiêu Hoành, thì ra cậu biết cô ta à.” Chuyện này lạ thật, một nhân viên vệ sinh mà cũng quen được Tiêu Hoành ư?
Hi Thần sờ cằm, tỏ vẻ xem kịch vui.
Ánh mắt Thẩm Tư Cương cũng liếc sang Tiêu Hoành, nét mặt tối sầm lại.
Tiêu Hoành không chú ý đến những ánh mắt đang dồn lên mình, anh ta ngạc nhiên nhìn về phía Giản Đường... Cô gái này định làm gì vậy? Sao nhìn như là đang muốn cưỡng hôn vệ sĩ của Thẩm Tư Cương thế?
Tiêu Hoành nháy mắt cười: “Quái lạ, tôi vừa ra ngoài một lát mà trong phòng đã náo nhiệt thế này rồi.” Tiêu Hoành tay đút túi quần, thong dong đi về phía Giản Đường, vừa đi vừa hỏi: “Đang làm gì vậy?”
“Chị Giản Đường, ra tù rồi chị muốn làm gì? Em muốn đến Nhĩ Hưng, Nhĩ Hưng rất đẹp, trong lành sạch sẽ. Chim lội ở đó cũng rất đáng yêu, cá tôm cũng rất xinh đẹp, trời trong nước xanh, đến cả ánh nắng cũng ấm áp hơn thành phố này.
Em muốn nỗ lực kiếm tiền, kiếm được một khoản lớn rồi đi đến đó mở một nhà nghỉ nho nhỏ. Em không mong giàu có, chỉ nguyện mỗi ngày có thể nhìn thấy thủy triều Nhĩ Hưng lên xuống. Em không cần kiếm nhiều tiền, chỉ cần cuộc sống đủ ấm no, thi thoảng nhìn những hành khách đeo ba lô tới tới lui lui.
Chị Giản Đường, hình như em sắp chết rồi. Làm sao đây, em còn chưa kịp nhìn thấy vẻ đẹp của Nhĩ Hưng.
Đó là những lời bi thương mà cả đời này Giản Đường cũng không thể nào quên được. Cô ôm lấy cô gái nhỏ, không ngừng dùng nhiệt độ của bản thân ủ ấm cho cơ thể đã dần dần lạnh đi đó.
Giây phút hấp hối, cô gái trong lòng mở đôi mắt trong sáng nhìn về phía mảnh trời nho nhỏ ngoài song sắt cửa sổ với ánh mắt khao khát, cô nói: “Chị Giản Đường, thực ra em chưa từng đến Nhĩ Hưng. Bao vẻ đẹp của nó đều là do em nhìn thấy trên ti vi và báo chí. Em biết, cho dù ra tù rồi em cũng không có tiền đến Nhĩ Hưng mở nhà nghỉ đâu. Em chỉ muốn trước khi chết mơ một giấc mộng không có khả năng thực hiện.”
Đến nay Giản Đường vẫn nhớ rõ ánh mắt khát vọng trước khi lâm chung của cô gái nhỏ ngày ấy.
Hồi tưởng lại vẫn đau khổ đến thế, khóe mắt cô đã bất tri bất giác đẫm lệ. Cô đưa tay lén lau đi. Nằm sấp trên mặt đất, một tay lặng yên sờ ra phía sau hông bên trái, nơi đó trống rỗng, thiếu một bộ phận so với người bình thường.
Chính vì như vậy nên cô không thể uống rượu, cô nhất định phải sống.
Món nợ cô thiếu, nhất định phải trả!
Cô có tội, còn chưa chuộc được!
Không!
Không thể chết!
Giản Đường ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Tư Cương, lại lắc đầu nói: “Anh Thẩm, chỉ cần anh không bắt tôi uống rượu thì sao cũng được.”
Sao cũng được... ư?
Cặp mắt như chim ưng của người đàn ông nheo lại, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, “Sao cũng được à?”
Giản Đường, đại tiểu thư của nhà họ Giản, tự tin và kiêu ngạo của cô đều vứt hết rồi sao?
Anh lại muốn xem xem cô nàng tiểu thư trong trí nhớ này có thật đã biến thành người khác rồi không.
“Chỉ cần không uống rượu, thế nào cũng được.”
“Được!” Vẻ mặt lạnh lùng của người đàn ông ngồi trên ghế sô pha thoáng qua rồi biến mất, anh lập tức búng tay ra hiệu, một bóng người từ trong góc tối từ từ đi tới: “Cậu chủ.” Người này mặc bộ vest đen, đầu đinh sạch sẽ gọn gàng đang cung kính cúi 45 độ, chắc hẳn là vệ sĩ của Thẩm Tư Cương.
Giản Đường khó hiểu nhìn Thẩm Tư Cương, dưới ánh đèn mờ, gương mặt hoàn mĩ của người đàn ông từ từ nở nụ cười như mạn châu sa hoa, bờ môi mỏng giật giật: “Hôn cậu ta.”
Giản Đường nhìn theo hướng ngón tay anh về phía tên vệ sĩ mặc vest đen đang im lặng đứng phía sau... Cô hiểu ra, trừng to hai mắt!
“Sao hả? Không được à?” Bên tai vang lên tiếng cười của Thẩm Tư Cương: “Hoặc là uống rượu, hoặc là, hiện giờ, ngay tại đây, bắt đầu biểu diễn đi.”
“Rào!” Một chậu nước đá giội từ đầu đến chân, toàn thân Giản Đường lạnh như thể không còn sức sống, tai ù lên. Cô ngẩng đầu, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía người đàn ông như bậc đế vương đang ngồi trên sô pha... Anh nói gì cơ?
Biểu diễn? Ha ha... bắt cô làm như gái làng chơi, ở chỗ này biểu diễn tiết mục hôn hít ư?
Cô mấp máy môi, thì ra nụ hôn đầu của cô lại rẻ mạt đến vậy. Cho dù tình cảm đối với anh chỉ còn là sợ hãi, cho dù cô đã sớm chôn giấu hết thảy tình yêu với anh, nhưng vẫn không thể kìm chế được nỗi đau đớn thê lương trong lòng.
Cô chậm rãi nhìn Thẩm Tư Cương, trong đôi mắt không còn là hận hay yêu, chỉ có nỗi tuyệt vọng bao trùm!
Thẩm Tư Cương thoải mái thưởng thức ánh mắt tuyệt vọng của cô, người phụ nữ này... sẽ từ chối yêu cầu hoang đường của anh thế nào đây? Uống rượu và hôn một người đàn ông xa lạ, bất kỳ cô gái nào cũng sẽ chọn cái đầu tiên, phải không?
Huống chi cô đã từng là cô chủ nhà họ Giản, một cô chủ kiêu ngạo từ trong xương tủy.
“Có thể đổi sang việc khác không?” Dù gì đây cũng là nụ hôn đầu của cô. Trong mắt anh có thể nó thật rẻ mạt, nhưng đối với cô vẫn rất quý giá.
Cô không muốn cứ như vậy mà đánh mất nụ hôn đầu.
Cô đã chẳng còn gì.
Người đàn ông nâng ly rượu lên ngửa đầu uống cạn: “Cô không có tư cách mặc cả với tôi.” Nói rồi nhếch miệng cười vui vẻ, anh rất muốn xem xem cô chủ nhà họ Giản ở thành phố S rốt cuộc ti tiện và hèn mọn đến chừng nào!
“Được, tôi hiểu rồi.” Giản Đường chậm chạp đứng lên, chân cô bất tiện, quỳ lâu xương đùi đã bắt đầu đau nhức, suýt chút nữa thì ngã lăn ra sàn. Cô đấm đấm bắp đùi cho lưu thông máu, rồi mới khập khiễng đi đến trước mặt vệ sĩ áo đen.
Thấy động tác đấm bắp chân của cô mấy người đàn ông trong phòng chỉ cho là cô quỳ lâu nên tê chân, Tần Mạn Mạn lại hiểu rõ người phụ nữ khập khiễng kia đang phải chịu đựng nỗi đau mà người bình thường khó mà chịu nổi.
Tần Mạn Mạn hối hận vì đã làm liên lụy đến chị Giản Đường của cô.
“Chị Giản Đường...” Tần Mạn Mạn không kìm được mà lên tiếng, lại bị Hi Thần nghiêm khắc cảnh cáo. Cô sợ quá im bặt, ánh mắt tràn đầy vẻ hối hận mà bất lực nhìn cô gái khập khiễng đáng thương kia.
Giản Đường đờ đẫn đi đến trước mặt tên vệ sĩ, côâm thầm hít sâu. Hồi lâu sau cô mới ra vẻ bình tĩnh đặt tay lên bả vai của tên vệ sĩ.
Nhìn cô có vẻ rất bình tĩnh, thế nhưng người vệ sĩ áo đen đã nhìn rất rõ cô gái họ Giản trước mặt đang run rẩy.
Giản Đường, cô cả nhà họ Giản, anh ta cũng biết. Nhưng giờ anh ta không dám tin cô gái ti tiện thảm hại trước mặt này đã từng là cô cả ngạo mạn kiêu căng của nhà họ Giản.
Giản Đường kiễng chân, bờ môi trắng bệch run rẩy hướng về đôi môi của người vệ sĩ áo đen...
Mất nụ hôn đầu cũng chẳng mất miếng thịt nào, còn uống chai rượu vào cô gần như sẽ không có khả năng sống.
Cô muốn sống, nụ hôn đầu thì có là gì chứ?
Vẻ mặt Thẩm Tư Cương rất phức tạp. Cuối cùng cô lại lựa chọn cái thứ hai.
Người đàn ông trên ghế sô pha nheo mắt, đôi môi mỏng vừa hé ra thì ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng nói: “Ồ, là cô à? Sao còn chưa đi?”
Giọng nói này vừa vang lên thì toàn bộ đám người trong phòng đều nhìn sang, cửa phòng không biết đãmở ra từ khi nào, một người đàn ông cao lớn đi vào.
Giản Đường run lên một cái, quay đầu nhìn ra cửa: “Là anh à...”
Hi Thần nhìn anh chàng cao lớn đứng ngoài cửa, lại nhìn Giản Đường, đôi mắt đào hoa híp lại: “Chà, Tiêu Hoành, thì ra cậu biết cô ta à.” Chuyện này lạ thật, một nhân viên vệ sinh mà cũng quen được Tiêu Hoành ư?
Hi Thần sờ cằm, tỏ vẻ xem kịch vui.
Ánh mắt Thẩm Tư Cương cũng liếc sang Tiêu Hoành, nét mặt tối sầm lại.
Tiêu Hoành không chú ý đến những ánh mắt đang dồn lên mình, anh ta ngạc nhiên nhìn về phía Giản Đường... Cô gái này định làm gì vậy? Sao nhìn như là đang muốn cưỡng hôn vệ sĩ của Thẩm Tư Cương thế?
Tiêu Hoành nháy mắt cười: “Quái lạ, tôi vừa ra ngoài một lát mà trong phòng đã náo nhiệt thế này rồi.” Tiêu Hoành tay đút túi quần, thong dong đi về phía Giản Đường, vừa đi vừa hỏi: “Đang làm gì vậy?”
Bình luận facebook