Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 79 ANH KANE, TÔI CẦN MƯỜI SÁU TỶ
CHƯƠNG 79: ANH KANE, TÔI CẦN MƯỜI SÁU TỶ
Khoảnh khắc tờ chi phiếu Giản Đường đưa xuất hiện lần nữa trước mắt Tô Mịch, cô liếc qua Giản Đường rồi nhận lấy: “Em phải biết mục đích của Kane không đơn giản.”
“Em biết.”
Biết?
Trán Tô Mịch giật giật: “Em biết mà vẫn nhận tiền của hắn?”
Giản Đường không nói gì.
Tô Mịch không nhắc lại nữa vì không ai có thể biết rõ hơn cô Giản Đường cần gấp số tiền lớn này đến mức nào.
“Không còn mấy ngày nữa.” Tô Mịch nhắc nhở.
“Em... dù sao cũng phải thử một lần.”
“Em muốn thử cái gì? Từ bỏ đi Giản Đường.”
“Không thể.”
“...Em ghét tổng giám đốc Thẩm đến vậy?” Tô Mịch kì thực còn muốn nói thêm, tổng giám đốc Thẩm đối với em cũng rất tốt. Lúc em bị bệnh là anh ta ôm em đi bệnh viện, em bệnh mà vẫn cố gắng đi làm rồi lại ngất xỉu cũng là anh ta gọi bác sĩ tư đến khám cho em, còn không cho phép nói cho em biết.
Tô Mịch không biết giữa Giản Đường và Thẩm Tư Cương có khúc mắc gì, chỉ là cô chứng kiến những việc như thế nên cảm thấy Giản Đường không cần thiết phải sợ tổng giám đốc Thẩm đến như vậy.
Giản Đường cũng không biết giải thích ra sao... Giữa cô với Thẩm Tư Cương sớm đã không còn đơn thuần là vấn đề ghét hay không.
“Em nói cho chị biết, em định thử thế nào hả? Thời gian chỉ còn một tuần, chị tính giúp em, số tiền bây giờ em lấy được còn chưa đến 3 tỷ, chị hỏi em, 13 tỷ còn lại trong bảy ngày em có thể kiếm đủ sao?”
Tô Mịch bất đắc dĩ day day trán, cô không thể nào trực tiếp nói với Giản Đường: Em đừng có nằm mơ nữa, tổng giám đốc Thẩm đã sớm phân phó không được giao việc cho em. Nếu không em cho rằng trong khoảng thời gian vì sao lại không có việc nào đến tay em?
“Chưa đến cuối cùng, em nhất định phải thử.”
“Em tìm ai đây? Chỉ dựa vào người đàn ông Kane kia ngẫu nhiên đến chỗ em ăn khuya một bữa rồi cho em tờ chi phiếu 300 triệu? Dù cho anh ta ngày nào cũng đến chỗ em ăn khuya thì cùng lắm em cũng chỉ gom được hai tỷ mốt.”
Tô Mịch cũng hy vọng có thể giúp Giản Đường, nhưng việc cô thể giúp Giản Đường chỉ là giấu giếm Thẩm Tư Cương sự tồn tại của khoản tiền này.
Nhưng Tô Mịch cũng thấy rất rõ ràng, Giản Đường muốn trong khoảng thời gian còn lại thực hiện được mục tiêu của Thẩm Tư Cương, trừ khi là xuất hiện kì tích.
Tô Mịch cô thực sự hi vọng có thể xuất hiện kì tích.
“Mà này, Giản Đường, con người Kane rất nguy hiểm.”
Giản Đường nở nụ cười: “Đối với em, người nguy hiểm nhất chính là tổng giám đốc Thẩm.”
“chị Mịch, em đi trước, biết đâu may mắn lại kiếm được việc.”
Tô Mịch không cản Giản Đường, chỉ nhìn theo dáng đi kì quặc của cô, ánh mắt hiện lên chút thương xót... Đồ ngốc, em không có việc nào phải vì kém may mắn.
...
Trong phòng nghỉ của bộ phận PR, Giản Đường thất vọng chuẩn bị tan làm... Quả nhiên hôm nay cũng như trước, chẳng có công việc nào.
Cô không ngốc, một ngày hai ngày không có việc, ba ngày bốn ngày cũng thế, còn có thể cho là cô không may mắn.
Nhưng gần một tháng nay đều như vậy... Cô tất nhiên cũng sẽ mơ hồ hiểu được gì đó.
Ra khỏi Đông Kinh, cô đi thẳng về ký túc xá.
Trước cửa phòng vẫn giống như ngày hôm qua, người đàn ông lai với nhan sắc vượt trội đứng ở nơi đó.
Lần này Giản Đường không hỏi gì cả, lấy thìa khóa ra tra vào ổ trước mặt người đàn ông, két một tiếng mở cửa ra: “Vào đi, anh Kane.”
Giọng nói khàn khàn nhàn nhạt nói: “Tôi đến ăn bữa khuya cô nấu.”
Kane nhìn bóng lưng rõ ràng của Giản Đường trong phòng bếp, khóe miệng khẽ nhếch, tâm trạng đột nhiên vui vẻ.
Anh ta vẫn ăn sạch mì Giản Đường làm như trước, lúc buông bát xuống, nơi góc bàn xuất hiện thêm một tờ chi phiếu ba trăm triệu.
“Bữa ăn khuya này so với nhà hàng Michelin còn đắt đỏ hơn, Kane, anh có thể nói cho tôi biết lí do là gì không?”
“Lí do gì?”
“Vì sao thà rằng phải bỏ ra nhiều tiền như vậy cũng nhất định phải chờ ở đây ăn khuya. Tôi biết rất rõ, bữa ăn khuya này của tôi không đáng với số tiền kia. Anh... cũng đừng lại nói cảm thấy đáng, tôi muốn biết thật sự, anh cảm thấy bữa ăn này đáng giá hay còn muốn những thứ khác?”
Đáy mắt Kane lộ vẻ kinh ngạc...Vốn tưởng cô chỉ là cô gái yêu tiền, không nghĩ cô thế mà có thể nhìn thấu không hề hồ đồ.
“Tôi thấy vết sẹo trên trán cô rất khó coi, mà tôi lại là người thích thử thách.” Kane cũng không giấu giếm, “Cô Giản, để tôi giúp cô trị liệu vết thương trên trán, được chứ?”
Anh ta vừa nói vừa lấy ngón tay dài chạm vào trán Giản Đường, cô nhíu mày né tránh.
“Đã muộn rồi, mời anh Kane trở về đi.”
Kane cũng không ở lại, lập tức đi ra phía cửa, Giản Đường vô cùng cảnh giác, dù cho Kane đã ra đến cửa nhưng cô vẫn cách người đàn ông nguy hiểm này còn chưa đến một mét.
“Anh Kane, tạm... Ôi!” Cô còn chưa dứt lời đã bị người đàn ông trước mặt kéo lại, Giản Đường vô thức cảm thấy không ổn, giơ tay định che trán... nhưng vẫn chậm một bước, cảm xúc dịu dàng chạm nhẹ lên trán khiến cô lùi người lại.
Giản Đường tức giận, lần này cô đã rất cẩn thận tránh khỏi phạm vi anh ta có thể đụng vào!
“Thú vị lắm à!” Cô quát.
“Vết thương không chữa sẽ loét.”
Anh ta nói lại lần thứ ba.
Đáy mắt Giản Đường lộ ra tức giận, người này, vì sao lại hết lần này đến lần khác làm trái với nguyện vọng của cô.
“Cô có thể yêu cầu tôi ngày mai đừng đến nữa, tôi bảo đảm chỉ cần cô Giản nói với tôi mấy lời này thôi tôi nhất định sẽ nghe theo.”
Hai tay Giản Đường buông xuống bên đùi tức giận nắm chặt thành nắm đấm!
Cô thiếu tiền, cực kỳ thiếu tiền!
Giản Đường không nói được lời nào, sắc mặt khó coi.
Khóe miệng Kane khẽ cong... Anh ta biết rõ nhược điểm của cô, tiền sao, anh ta có rất nhiều, không thiếu nhất chính là mấy tờ giấy này.
“Cô Giản nếu không có lời nào để nói thì tôi coi như cô Giản là hoan nghênh tôi đến ăn khuya đấy nhé.” Kane cười: “Cô Giản, như vậy tôi cũng không dám cam đoan lúc đến sẽ nhịn được xúc động mà hôn vết thương của cô đâu.”
Giản Đường cúi đầu, vẻ mặt khó coi... Nếu có thể, cô thực sự muốn lập tức đuổi người này đi không bao giờ gặp lại.
Nhưng bây giờ, nơi cô có thể kiếm được tiền chính là người trước mặt này.
“Có phải anh Kane thích hôn bừa bãi lên vết thương của người khác?”
“Cô Giản nhầm rồi, tôi đây là giúp cô trị vết thương. Nếu như trong quá trình cô Giản thấy không khỏe chẳng qua chỉ là tạm thời thôi, đợi đến khi kết thúc trị liệu, vết thương của cô Giản đóng vảy rồi thì mọi thứ đều ổn.”
Vô sỉ!
Có thể đem hành vi bừa bãi nói một cách rất đường hoàng!
Quá vô sỉ!
Mà cô giây phút này lại không có lựa chọn, chỉ trách cô đã nợ Thẩm Tư Cương 16 tỷ.
Dưới con mắt của Kane, vẻ đấu tranh của Giản Đường đều hiện rõ ràng hết lên mặt, đột nhiên Giản Đường ngẩng đầu: “Anh Kane, tôi cần 16 tỷ.”
Khoảnh khắc tờ chi phiếu Giản Đường đưa xuất hiện lần nữa trước mắt Tô Mịch, cô liếc qua Giản Đường rồi nhận lấy: “Em phải biết mục đích của Kane không đơn giản.”
“Em biết.”
Biết?
Trán Tô Mịch giật giật: “Em biết mà vẫn nhận tiền của hắn?”
Giản Đường không nói gì.
Tô Mịch không nhắc lại nữa vì không ai có thể biết rõ hơn cô Giản Đường cần gấp số tiền lớn này đến mức nào.
“Không còn mấy ngày nữa.” Tô Mịch nhắc nhở.
“Em... dù sao cũng phải thử một lần.”
“Em muốn thử cái gì? Từ bỏ đi Giản Đường.”
“Không thể.”
“...Em ghét tổng giám đốc Thẩm đến vậy?” Tô Mịch kì thực còn muốn nói thêm, tổng giám đốc Thẩm đối với em cũng rất tốt. Lúc em bị bệnh là anh ta ôm em đi bệnh viện, em bệnh mà vẫn cố gắng đi làm rồi lại ngất xỉu cũng là anh ta gọi bác sĩ tư đến khám cho em, còn không cho phép nói cho em biết.
Tô Mịch không biết giữa Giản Đường và Thẩm Tư Cương có khúc mắc gì, chỉ là cô chứng kiến những việc như thế nên cảm thấy Giản Đường không cần thiết phải sợ tổng giám đốc Thẩm đến như vậy.
Giản Đường cũng không biết giải thích ra sao... Giữa cô với Thẩm Tư Cương sớm đã không còn đơn thuần là vấn đề ghét hay không.
“Em nói cho chị biết, em định thử thế nào hả? Thời gian chỉ còn một tuần, chị tính giúp em, số tiền bây giờ em lấy được còn chưa đến 3 tỷ, chị hỏi em, 13 tỷ còn lại trong bảy ngày em có thể kiếm đủ sao?”
Tô Mịch bất đắc dĩ day day trán, cô không thể nào trực tiếp nói với Giản Đường: Em đừng có nằm mơ nữa, tổng giám đốc Thẩm đã sớm phân phó không được giao việc cho em. Nếu không em cho rằng trong khoảng thời gian vì sao lại không có việc nào đến tay em?
“Chưa đến cuối cùng, em nhất định phải thử.”
“Em tìm ai đây? Chỉ dựa vào người đàn ông Kane kia ngẫu nhiên đến chỗ em ăn khuya một bữa rồi cho em tờ chi phiếu 300 triệu? Dù cho anh ta ngày nào cũng đến chỗ em ăn khuya thì cùng lắm em cũng chỉ gom được hai tỷ mốt.”
Tô Mịch cũng hy vọng có thể giúp Giản Đường, nhưng việc cô thể giúp Giản Đường chỉ là giấu giếm Thẩm Tư Cương sự tồn tại của khoản tiền này.
Nhưng Tô Mịch cũng thấy rất rõ ràng, Giản Đường muốn trong khoảng thời gian còn lại thực hiện được mục tiêu của Thẩm Tư Cương, trừ khi là xuất hiện kì tích.
Tô Mịch cô thực sự hi vọng có thể xuất hiện kì tích.
“Mà này, Giản Đường, con người Kane rất nguy hiểm.”
Giản Đường nở nụ cười: “Đối với em, người nguy hiểm nhất chính là tổng giám đốc Thẩm.”
“chị Mịch, em đi trước, biết đâu may mắn lại kiếm được việc.”
Tô Mịch không cản Giản Đường, chỉ nhìn theo dáng đi kì quặc của cô, ánh mắt hiện lên chút thương xót... Đồ ngốc, em không có việc nào phải vì kém may mắn.
...
Trong phòng nghỉ của bộ phận PR, Giản Đường thất vọng chuẩn bị tan làm... Quả nhiên hôm nay cũng như trước, chẳng có công việc nào.
Cô không ngốc, một ngày hai ngày không có việc, ba ngày bốn ngày cũng thế, còn có thể cho là cô không may mắn.
Nhưng gần một tháng nay đều như vậy... Cô tất nhiên cũng sẽ mơ hồ hiểu được gì đó.
Ra khỏi Đông Kinh, cô đi thẳng về ký túc xá.
Trước cửa phòng vẫn giống như ngày hôm qua, người đàn ông lai với nhan sắc vượt trội đứng ở nơi đó.
Lần này Giản Đường không hỏi gì cả, lấy thìa khóa ra tra vào ổ trước mặt người đàn ông, két một tiếng mở cửa ra: “Vào đi, anh Kane.”
Giọng nói khàn khàn nhàn nhạt nói: “Tôi đến ăn bữa khuya cô nấu.”
Kane nhìn bóng lưng rõ ràng của Giản Đường trong phòng bếp, khóe miệng khẽ nhếch, tâm trạng đột nhiên vui vẻ.
Anh ta vẫn ăn sạch mì Giản Đường làm như trước, lúc buông bát xuống, nơi góc bàn xuất hiện thêm một tờ chi phiếu ba trăm triệu.
“Bữa ăn khuya này so với nhà hàng Michelin còn đắt đỏ hơn, Kane, anh có thể nói cho tôi biết lí do là gì không?”
“Lí do gì?”
“Vì sao thà rằng phải bỏ ra nhiều tiền như vậy cũng nhất định phải chờ ở đây ăn khuya. Tôi biết rất rõ, bữa ăn khuya này của tôi không đáng với số tiền kia. Anh... cũng đừng lại nói cảm thấy đáng, tôi muốn biết thật sự, anh cảm thấy bữa ăn này đáng giá hay còn muốn những thứ khác?”
Đáy mắt Kane lộ vẻ kinh ngạc...Vốn tưởng cô chỉ là cô gái yêu tiền, không nghĩ cô thế mà có thể nhìn thấu không hề hồ đồ.
“Tôi thấy vết sẹo trên trán cô rất khó coi, mà tôi lại là người thích thử thách.” Kane cũng không giấu giếm, “Cô Giản, để tôi giúp cô trị liệu vết thương trên trán, được chứ?”
Anh ta vừa nói vừa lấy ngón tay dài chạm vào trán Giản Đường, cô nhíu mày né tránh.
“Đã muộn rồi, mời anh Kane trở về đi.”
Kane cũng không ở lại, lập tức đi ra phía cửa, Giản Đường vô cùng cảnh giác, dù cho Kane đã ra đến cửa nhưng cô vẫn cách người đàn ông nguy hiểm này còn chưa đến một mét.
“Anh Kane, tạm... Ôi!” Cô còn chưa dứt lời đã bị người đàn ông trước mặt kéo lại, Giản Đường vô thức cảm thấy không ổn, giơ tay định che trán... nhưng vẫn chậm một bước, cảm xúc dịu dàng chạm nhẹ lên trán khiến cô lùi người lại.
Giản Đường tức giận, lần này cô đã rất cẩn thận tránh khỏi phạm vi anh ta có thể đụng vào!
“Thú vị lắm à!” Cô quát.
“Vết thương không chữa sẽ loét.”
Anh ta nói lại lần thứ ba.
Đáy mắt Giản Đường lộ ra tức giận, người này, vì sao lại hết lần này đến lần khác làm trái với nguyện vọng của cô.
“Cô có thể yêu cầu tôi ngày mai đừng đến nữa, tôi bảo đảm chỉ cần cô Giản nói với tôi mấy lời này thôi tôi nhất định sẽ nghe theo.”
Hai tay Giản Đường buông xuống bên đùi tức giận nắm chặt thành nắm đấm!
Cô thiếu tiền, cực kỳ thiếu tiền!
Giản Đường không nói được lời nào, sắc mặt khó coi.
Khóe miệng Kane khẽ cong... Anh ta biết rõ nhược điểm của cô, tiền sao, anh ta có rất nhiều, không thiếu nhất chính là mấy tờ giấy này.
“Cô Giản nếu không có lời nào để nói thì tôi coi như cô Giản là hoan nghênh tôi đến ăn khuya đấy nhé.” Kane cười: “Cô Giản, như vậy tôi cũng không dám cam đoan lúc đến sẽ nhịn được xúc động mà hôn vết thương của cô đâu.”
Giản Đường cúi đầu, vẻ mặt khó coi... Nếu có thể, cô thực sự muốn lập tức đuổi người này đi không bao giờ gặp lại.
Nhưng bây giờ, nơi cô có thể kiếm được tiền chính là người trước mặt này.
“Có phải anh Kane thích hôn bừa bãi lên vết thương của người khác?”
“Cô Giản nhầm rồi, tôi đây là giúp cô trị vết thương. Nếu như trong quá trình cô Giản thấy không khỏe chẳng qua chỉ là tạm thời thôi, đợi đến khi kết thúc trị liệu, vết thương của cô Giản đóng vảy rồi thì mọi thứ đều ổn.”
Vô sỉ!
Có thể đem hành vi bừa bãi nói một cách rất đường hoàng!
Quá vô sỉ!
Mà cô giây phút này lại không có lựa chọn, chỉ trách cô đã nợ Thẩm Tư Cương 16 tỷ.
Dưới con mắt của Kane, vẻ đấu tranh của Giản Đường đều hiện rõ ràng hết lên mặt, đột nhiên Giản Đường ngẩng đầu: “Anh Kane, tôi cần 16 tỷ.”
Bình luận facebook