Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 11 CHÚNG TA LÀ NGƯỜI QUEN TỪNG CÓ QUAN HỆ THÂN THIẾT
CHƯƠNG 11: CHÚNG TA LÀ NGƯỜI QUEN TỪNG CÓ QUAN HỆ THÂN THIẾT
Tôi lấy tiền tới bệnh viện trả viện phí cho mẹ, sau đó ngồi nói chuyện với mẹ tôi.
Tôi kể với mẹ bây giờ tôi rất hạnh phúc, Hà Tân Thanh rất tốt với tôi, bố cũng đang rất khỏe, việc làm ăn của nhà họ Lâm đang ngày càng đi lên, nói xong nước mắt tôi bất giác chảy dài.
Tôi vội vàng quệt nước mắt, bác sĩ nói tuy mẹ tạm thời chưa thể tỉnh lại nhưng vẫn có ý thức, vẫn có thể cảm giác được bên ngoài, tôi không thể để mẹ phát hiện giờ tôi thảm thương như thế, không thể để mẹ ngay cả ngủ cũng không ngủ yên.
Tôi cám ơn cô điều dưỡng chăm sóc mẹ rồi nhét cho cô ta một phong bì, sau đó tới hôn trán mẹ tôi.
"Mẹ, chúc mẹ ngủ ngon."
Khi ra khỏi bệnh viện thì trời đã tối, ánh đèn nê-ôn rực rỡ khiến người ta hoảng hốt lạ kỳ.
Hôm nay đã xảy ra quá nhiều việc, tôi cảm giác người như bị ai rút hết tất cả sức lực.
Tôi như mất hết sức sống xụi lơ bên chiếc ghế dài ven đường, sau đó nghỉ ngơi ở một căn dorm rẻ mạt.
Ngủ một lèo tới trưa, lúc tỉnh dậy tôi mới nhớ ra tối hôm qua quên mua thuốc tránh thai.
Nhìn đồng hồ đã hơn 24 tiếng, tuy nói thuốc tránh thai có hiệu lực trong 72 tiếng, nhưng qua 24 tiếng tác dụng thuốc sẽ bị giảm đi rất nhiều.
Huống hồ loại thuốc đó có tác dụng phụ rất lớn, uống nhiều không chỉ gây vô sinh mà còn có nguy cơ bị ung thư, tôi vắt hết óc nhớ lại chu kỳ hành kinh lần trước, sau khi chắc chắn mình đang ở thời kỳ an toàn mới thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ, chuyện quan trọng nhất là tìm việc.
Tôi muốn tự nuôi sống bản thân, mẹ chữa bệnh cũng cần tiền, tôi còn muốn tiết kiệm để trả lại hơn sáu trăm triệu cho Bùi Minh.
Số tiền đó là một sự sỉ nhục với tôi.
Tôi gọi điện cho chú Lý, bạn của bố tôi.
Lúc còn sống, quan hệ của bố tôi và chú ấy rất tốt, hơn nữa chú Lý còn kinh doanh một công ty thời trang, tôi cũng học ngành thiết kế thời trang, âu cũng coi như là đúng ngành hợp nghề.
Tôi rất sợ chú Lý, nhưng chú ấy không giống như những người khác vừa nghe điện thoại của tôi đã tìm cớ thoái thác, chú ấy vừa nghe nói tôi cần tìm việc liền sắp xếp tôi vào bộ phận thiết kế.
Đãi ngộ công việc rất tốt, còn bao ăn bao ở, giúp tôi tiết kiệm một khoản sinh hoạt phí kha khá, phải biết tiền thuê phòng ở thành phố Vũ Hán rất đắt đỏ.
Tôi vô cùng cảm kích chú Lý, thậm chí còn hối hận lúc bình thường tại sao không đến thăm chú ấy nhiều hơn.
Người dệt hoa trên gấm thì nhiều, nhưng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi lại ít tới đáng thương.
Con của chú Lý tên là Lý Nhân, là trưởng phòng thiết kế, anh ta trông cũng anh tuấn nho nhã, tuy nhìn hơi công tử bột một chút nhưng ở công ty lại được rất nhiều người yêu thích.
Có lẽ là chú Lý gửi gắm nên bình thường Lý Nhân rất quan tâm, giúp đỡ tôi trong công việc, sau khi tan ca có khi còn hẹn tôi đi ăn cơm.
Lý Nhân nói, mấy ngày nữa có một thương vụ cần đàm phán với một nhà đầu tư lớn, anh ấy muốn đưa tôi đi theo.
Chuyện này không biết làm sao lại truyền đi khắp công ty, tôi thấy Hiểu Uyên trong phòng cứ liếc tôi chằm chằm.
Tôi không hiểu lắm chuyện gì đang xảy ra, bèn nói với cô bạn đồng nghiệp Molly bên cạnh: "Có phải cô ấy muốn làm thương vụ này không? Hay là tớ đổi cho cô ấy."
Molly ngày thường rất thích hóng chuyện, cô ấy hiểu rất rõ thị phi chốn văn phòng, vừa nghe tôi nói xong, cô ấy bật cười: "Mấy thương vụ làm chết mồ cũng chẳng được xơ múi gì kia cô ta thèm vào? Người ta ghét là ghét cậu cướp đi mỏ vàng của cô ta, cậu có biết công ty chúng ta có bao nhiêu người nhăm nhe anh Lý không!'
Tôi kinh ngạc không thôi, thật không nghĩ tới là do nguyên nhân này: "Tớ và Lý Nhân chỉ là bạn mà thôi."
Molly chỉ cười: "Cả công ty đều nghĩ như thế, chắc chỉ có cậu là không thấy thôi, anh Lý nhìn cậu với ánh mắt cưng chiều như thế, cậu xem, anh ấy lại nhìn cậu kìa."
Tôi nhìn theo ánh mắt của Molly, Lý Nhân đang nhìn tôi nở nụ cười dịu dàng.
Tôi lắc lắc đầu, tôi và Lý Nhân quá thân rồi, thân đến mức không chia nam nữ, chỉ có thể là bạn bè.
Ngày đàm phán, tôi đặc biệt mặc một chiếc áo sơ mi phối với chân váy bút chì khoe khéo đôi chân thon dài, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác, tiết trời cũng không đến nỗi quá lạnh.
Thật không ngờ nhà đầu tư mà Lý Nhân nói lại là Bùi Minh.
Bùi Minh ngồi trên sô pha nhìn tôi đánh giá, ánh mắt lưu luyến trên cặp đùi thon của tôi.
"Tổng giám đốc Bùi, rất vui được giới thiệu với anh, đây là nhà thiết kế của công ty chúng tôi, Lâm Đông Mỹ." Lý Nhân mở miệng.
"Lâu rồi không gặp." Bùi Minh tự rót cho mình một ly rượu vang rồi nâng ly với tôi.
"Ồ, thì ra hai người đã quen biết trước rồi à?" Lý Nhân vui vẻ.
Bùi Minh nhìn tôi cười đểu: "Đâu chỉ như thế, chúng tôi không những quen mà còn từng có quan hệ thân thiết, cô nói có phải không, Lâm Đông Mỹ?"
Tôi lấy tiền tới bệnh viện trả viện phí cho mẹ, sau đó ngồi nói chuyện với mẹ tôi.
Tôi kể với mẹ bây giờ tôi rất hạnh phúc, Hà Tân Thanh rất tốt với tôi, bố cũng đang rất khỏe, việc làm ăn của nhà họ Lâm đang ngày càng đi lên, nói xong nước mắt tôi bất giác chảy dài.
Tôi vội vàng quệt nước mắt, bác sĩ nói tuy mẹ tạm thời chưa thể tỉnh lại nhưng vẫn có ý thức, vẫn có thể cảm giác được bên ngoài, tôi không thể để mẹ phát hiện giờ tôi thảm thương như thế, không thể để mẹ ngay cả ngủ cũng không ngủ yên.
Tôi cám ơn cô điều dưỡng chăm sóc mẹ rồi nhét cho cô ta một phong bì, sau đó tới hôn trán mẹ tôi.
"Mẹ, chúc mẹ ngủ ngon."
Khi ra khỏi bệnh viện thì trời đã tối, ánh đèn nê-ôn rực rỡ khiến người ta hoảng hốt lạ kỳ.
Hôm nay đã xảy ra quá nhiều việc, tôi cảm giác người như bị ai rút hết tất cả sức lực.
Tôi như mất hết sức sống xụi lơ bên chiếc ghế dài ven đường, sau đó nghỉ ngơi ở một căn dorm rẻ mạt.
Ngủ một lèo tới trưa, lúc tỉnh dậy tôi mới nhớ ra tối hôm qua quên mua thuốc tránh thai.
Nhìn đồng hồ đã hơn 24 tiếng, tuy nói thuốc tránh thai có hiệu lực trong 72 tiếng, nhưng qua 24 tiếng tác dụng thuốc sẽ bị giảm đi rất nhiều.
Huống hồ loại thuốc đó có tác dụng phụ rất lớn, uống nhiều không chỉ gây vô sinh mà còn có nguy cơ bị ung thư, tôi vắt hết óc nhớ lại chu kỳ hành kinh lần trước, sau khi chắc chắn mình đang ở thời kỳ an toàn mới thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ, chuyện quan trọng nhất là tìm việc.
Tôi muốn tự nuôi sống bản thân, mẹ chữa bệnh cũng cần tiền, tôi còn muốn tiết kiệm để trả lại hơn sáu trăm triệu cho Bùi Minh.
Số tiền đó là một sự sỉ nhục với tôi.
Tôi gọi điện cho chú Lý, bạn của bố tôi.
Lúc còn sống, quan hệ của bố tôi và chú ấy rất tốt, hơn nữa chú Lý còn kinh doanh một công ty thời trang, tôi cũng học ngành thiết kế thời trang, âu cũng coi như là đúng ngành hợp nghề.
Tôi rất sợ chú Lý, nhưng chú ấy không giống như những người khác vừa nghe điện thoại của tôi đã tìm cớ thoái thác, chú ấy vừa nghe nói tôi cần tìm việc liền sắp xếp tôi vào bộ phận thiết kế.
Đãi ngộ công việc rất tốt, còn bao ăn bao ở, giúp tôi tiết kiệm một khoản sinh hoạt phí kha khá, phải biết tiền thuê phòng ở thành phố Vũ Hán rất đắt đỏ.
Tôi vô cùng cảm kích chú Lý, thậm chí còn hối hận lúc bình thường tại sao không đến thăm chú ấy nhiều hơn.
Người dệt hoa trên gấm thì nhiều, nhưng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi lại ít tới đáng thương.
Con của chú Lý tên là Lý Nhân, là trưởng phòng thiết kế, anh ta trông cũng anh tuấn nho nhã, tuy nhìn hơi công tử bột một chút nhưng ở công ty lại được rất nhiều người yêu thích.
Có lẽ là chú Lý gửi gắm nên bình thường Lý Nhân rất quan tâm, giúp đỡ tôi trong công việc, sau khi tan ca có khi còn hẹn tôi đi ăn cơm.
Lý Nhân nói, mấy ngày nữa có một thương vụ cần đàm phán với một nhà đầu tư lớn, anh ấy muốn đưa tôi đi theo.
Chuyện này không biết làm sao lại truyền đi khắp công ty, tôi thấy Hiểu Uyên trong phòng cứ liếc tôi chằm chằm.
Tôi không hiểu lắm chuyện gì đang xảy ra, bèn nói với cô bạn đồng nghiệp Molly bên cạnh: "Có phải cô ấy muốn làm thương vụ này không? Hay là tớ đổi cho cô ấy."
Molly ngày thường rất thích hóng chuyện, cô ấy hiểu rất rõ thị phi chốn văn phòng, vừa nghe tôi nói xong, cô ấy bật cười: "Mấy thương vụ làm chết mồ cũng chẳng được xơ múi gì kia cô ta thèm vào? Người ta ghét là ghét cậu cướp đi mỏ vàng của cô ta, cậu có biết công ty chúng ta có bao nhiêu người nhăm nhe anh Lý không!'
Tôi kinh ngạc không thôi, thật không nghĩ tới là do nguyên nhân này: "Tớ và Lý Nhân chỉ là bạn mà thôi."
Molly chỉ cười: "Cả công ty đều nghĩ như thế, chắc chỉ có cậu là không thấy thôi, anh Lý nhìn cậu với ánh mắt cưng chiều như thế, cậu xem, anh ấy lại nhìn cậu kìa."
Tôi nhìn theo ánh mắt của Molly, Lý Nhân đang nhìn tôi nở nụ cười dịu dàng.
Tôi lắc lắc đầu, tôi và Lý Nhân quá thân rồi, thân đến mức không chia nam nữ, chỉ có thể là bạn bè.
Ngày đàm phán, tôi đặc biệt mặc một chiếc áo sơ mi phối với chân váy bút chì khoe khéo đôi chân thon dài, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác, tiết trời cũng không đến nỗi quá lạnh.
Thật không ngờ nhà đầu tư mà Lý Nhân nói lại là Bùi Minh.
Bùi Minh ngồi trên sô pha nhìn tôi đánh giá, ánh mắt lưu luyến trên cặp đùi thon của tôi.
"Tổng giám đốc Bùi, rất vui được giới thiệu với anh, đây là nhà thiết kế của công ty chúng tôi, Lâm Đông Mỹ." Lý Nhân mở miệng.
"Lâu rồi không gặp." Bùi Minh tự rót cho mình một ly rượu vang rồi nâng ly với tôi.
"Ồ, thì ra hai người đã quen biết trước rồi à?" Lý Nhân vui vẻ.
Bùi Minh nhìn tôi cười đểu: "Đâu chỉ như thế, chúng tôi không những quen mà còn từng có quan hệ thân thiết, cô nói có phải không, Lâm Đông Mỹ?"
Bình luận facebook