• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Tình Yêu : Tha Thứ Ba Được Không? (8 Viewers)

  • CHƯƠNG 60 EM ĐANG CẦU XIN THAY CẬU TA

CHƯƠNG 60: EM ĐANG CẦU XIN THAY CẬU TA

Tôi giận đến mức cả người run lên, trong lòng mắng chửa Bùi Dân vô số lần.

Tôi biết ngay là Bùi Dân sẽ như vậy mà, cậu ta sẽ chỉ càng bôi đen thêm chuyện, khiến tình hình ngày càng gay go hơn mà thôi.

Xem ra cậu ta thực sự rất xứng đôi vừa lứa với Đường Hương , cả hai vợ chồng đều là kẻ gây rối, quấy nhiễu.

“Rồi sao nữa?” Tôi cố nhịn cơn tức, hỏi.

“Ò, chị dâu, chị rất có hứng thú với chuyện này?”

“Cái gì?” Tôi mù mờ.

“Ha ha.” Bùi Dân cười điên cuồng, trong nụ cười có chút xảo trá, “Sau đó tôi liền miêu tả với anh cả, nói chị dâu ở trên giường đẹp đến cỡ nào, làn da mê người ra sao...”

Tôi chỉ cảm thấy máu như chạy dồn lên não, hận không thể chạy đến trước mặt Bùi Dân cho cậu ta một cái bạt tai.

“Không cần nói nữa!” Tôi rít lên, căn bản không thể nào nghe tiếp những lời dâm đãng bẩn thỉu của Bùi Dân thêm được nữa.

“Ha ha, tôi chỉ nói sự thật mà thôi, là chị dâu bảo tôi nói mà.”

“Tối đó giữa chúng ta căn bản không hề xảy ra bất cứ chuyện gì!”

“Đáng tiếc anh cả căn bản không hề nghe đến đây, vốn dĩ tôi muốn nói cho anh ấy biết nhưng tôi mới nói được một nửa thì anh ấy đã quật điện thoại rồi.”

Tôi như không còn sức lực nữa, ngồi sụp xuống ghế.

Ác ma! Bùi Dân đúng là ác ma.

Cậu ta nắm rõ tâm lý của tôi và Bùi Minh như lòng bàn tay, đem tôi và Bùi Minh ra chơi đùa rồi ở giữa vỗ tay.

“Ha ha, có điều chuyện này cũng không thể trách tôi được. Là giữa anh cả và chị dâu không có sự tin tưởng. Tôi thấy chị dâu vẫn nên thẳng thắn li hôn với anh cả đi.”

Bùi Dân cười xấu xa, trong nụ cười tràn ngập sự thích thú, giống như đang nói một chuyện vô cùng thú vị vậy.

Tôi lạnh lùng nói: “Bùi Dân, tôi chỉ hỏi cậu đúng một chuyện thôi, lúc đó cậu có biết trong phòng có máy quay không?”

Bùi Dân ngây ra một lúc, rồi lập tức cười: “Không biết.”

“Cậu có dám thề không?” Tôi chất vấn.

“Tôi thề.”

Bùi Dân nói rất thành khẩn, tôi ừ một tiếng rồi cúp máy.

Lúc đó tôi cứ nghĩ người tính kế để tôi đi nhầm phòng là Đường Hương nhưng bây giờ cảm thấy không giống thủ đoạn của cô ta. Tôi nghi ngờ là dì hoặc là Bùi Dân, nhưng bây giờ Bùi Dân đã nói không phải cậu ta... chỉ còn lại một mình dì.

Tôi ôm lấy trái tim đang đập dữ dội trong lồng ngực, không muốn nghĩ tiếp nữa.

Qua lời bịa đặt của Bùi Dân, giữa tôi và Bùi Minh coi như là hoàn toàn kết thúc rồi.

Bùi Minh thậm trí không muốn quay về cùng tôi ở cùng một nhà, bởi vì trong lòng anh nghĩ rằng, tôi và Bùi Dân có loại quan hệ đó. Anh cảm thấy tôi bẩn. Vẫn còn nhớ lúc đầu Bùi Minh đã từng nói với tôi, anh ghét nhất là bị người khác phản bội.

Điều này còn có thể trách Bùi Minh không tin tưởng tôi ư? Tôi nghĩ nếu đổi lại là ai khác thì cũng không thể tin được, chỉ có thể trách bản thân tôi, trách tôi lúc đầu đã sơ ý khinh xuất, còn trách số của mình không được tốt nữa... Số mệnh đã định sẵn tôi và Bùi Minh duyên mỏng...

Trong lúc tôi đang đau buồn suy sụp tinh thần, bỗng cảm thấy bụng tôi có chút động đậy.

Là bé cưng đang dùng đôi chân nhỏ nghịch ngợm đây mà, bé cưng thấy mẹ buồn nên động viên mẹ đây.

Cảm ơn trời đất đã ban cho tôi đứa con này.

Đúng vậy, tôi còn có một thiên thần nhỏ trong bụng nữa, dù cho có không phải là vì tôi thì cũng phải vì đứa bé chưa ra đời, không thể để nó sinh ra mà không có bố được...

Chỉ cần chứng minh được đứa bé là của Bùi Minh thì có lẽ đoạn tình cảm này vẫn còn có thể cứu vớt.

Không biết là do đã tìm thấy niềm hi vọng rồi hay không mà tôi cảm thấy toàn thân như được tiếp thêm sức lực, tôi ném hết những chán nản vừa nãy sang một bên, đứng dậy khỏi ghế. Lúc này tôi cảm thấy vô cùng, vô cùng đói. Tôi nghĩ có lẽ là do bé cưng vừa nãy khích lệ cho tôi đã dùng hết sức lực, vậy nên bây giờ chắc cũng mệt rồi.

Tôi xuống bếp xào chút mỳ Ý, sau khi ăn uống no nê xong, tôi gọi điện cho Molly. Tôi nói cho Molly biết, tôi muốn làm phẫu thuật chọc dò nước ối.

Lúc đầu Molly nghe xong cảm thấy không được hay cho lắm, cho rằng chuyện này sẽ gặp nguy hiểm. Tôi nói hết những gì tôi tìm hiểu được cho cô ấy nghe, sau khi nghe tôi giải thích xong, cuối cùng cũng có chút yên lòng.

“Đông Mỹ, nếu làm như vậy thật sự có thể cứu vãn được tình hình, vậy thì tớ đồng ý đi cùng cậu. Có điều chúng ta phải chọn một bệnh viện thật tốt, như vậy mới có thể bảo đảm an toàn.”

Vừa nghĩ đến có thể cứu vớt tình cảm, tôi chỉ muốn đi làm phẫu thuật chọc dò nước ối sớm nhất có thể.

Ngày kia Molly mới được nghỉ, phải đợi đến ngày kia, cô ấy mới có thể đến bệnh viện làm phẫu thuật cùng tôi.

Nhưng ngày mai Bùi Minh sẽ đến lấy đơn thỏa thuận ly hôn.

“Như vậy đi, ngày mai cậu đến chỗ tớ tránh tạm, anh ta không tìm thấy cậu, cũng không có cách nào lấy được đơn thỏa thuận ly hôn.”

Trong lòng tôi nghĩ cũng chỉ còn cách đó. Tuy có chút bất đắc dĩ, nhưng kéo dài được thêm ngày nào hay ngày ấy.

Chỉ cần lấy được kết quả giám định cha con, Bùi Minh biết được chân tướng sự việc, chúng tôi vẫn có thể quay lại êm ấm.

Nói là làm, tối đó tôi thu dọn hành lý, giấu đơn thỏa thuận ly hôn xuống dưới đáy va li, bắt taxi đến nhà Molly.

Molly cũng rất thích đứa bé, hiếu kỳ vuốt ve chiếc bụng đã hơi nhô lên của tôi, cười hi hi, nói: “Tớ dám khẳng định, đây chắc chắn sẽ là một bé trai.”

“Cái này cậu cũng biết à? Lỡ như là bé gái thì sao?”

“Ha ha, tớ nói là trai thì nhất định sẽ là trai. Chiêu này là tớ học từ bà ngoại đấy. Bà ngoại tớ có con mắt rất tinh tường, chỉ cần nhìn hình dáng bụng người mẹ đang mang thai là có thể đoán ra rốt cuộc là nam hay nữ. Tớ từ nhỏ đã đi theo bà, sớm đã học được bí kíp này rồi.”

“Cậu xem có chuẩn không đấy?”

“Cậu đừng có không tin, tớ nói cho cậu biết nhé, mười phần chắc chín.”

Tôi bị Molly làm cho bật cười: “Được rồi, được rồi, cậu nói đúng, cậu nói đúng. Tớ thấy ấy à, cậu cứ đi mở một quầy xem bói dưới chân cầu đi, chuyên đi xem giới tính của em bé.”

Molly còn nghiêm túc nói: “Cậu đừng có nói nhé, nếu như thôi việc, thật sự có thể mở quầy xem bói ở dưới chân cầy đấy. Tớ nói với cậu này, chúng ta đánh cược đi, nếu như tớ đoán đúng phải để tớ làm mẹ muôi.”

Tôi mỉm cười. Thật ra trong quãng thời gian này tôi rất buồn. Molly luôn ở bên cạnh tôi, khích lệ tôi, khiến những ngày tháng của tôi không còn đau buồn nhiều nữa. Dù cho cô ấy không nhắc đến chuyện này, tôi cũng sẽ đứa bé trong bụng này nhận cô ấy làm mẹ nuôi.

Tôi thành thật nói: “Dù cho đứa bé trong bụng là nam hay nữ, thì cậu cũng luôn là mẹ nuôi của nó.”

Molly cười vô cùng vui vẻ:”Được, lần này mà tớ đoán đúng thì không được nuốt lời đấy.”

Ngày hôm sau, chính là ngày Bùi Minh đến lấy đơn thỏa thuận ly hôn. Thật ra tôi cũng rất sợ, tôi sợ Bùi Minh không tìm thấy tôi, sẽ đến chỗ Molly tìm. Nếu nó những nơi tôi có thể đi, chỉ còn có chỗ của Molly này thôi.

Khi tiếng chuông điện thoại reo lên, tôi giật nảy mình hoảng hốt. Lẽ nào là Bùi Minh ?

Trong lòng tôi đấu tranh một hồi lâu vẫn không dám bắt máy, nhưng điện thoại cứ reo liên lục, tôi nhắm mắt, cố gắng bình tĩnh lại rồi mới dám cầm điện thoại lên.

Tên hiển thị trên màn hình điện thoại không phải là Bùi Minh mà là dì.

Tôi yên tâm hơn một chút, bắt máy.

“Dì à, có chuyện gì thế?”

“Tiểu Lâm à, con ở đâu thế? Xảy ra chuyện rồi.”

“Xảy ra chuyện gì rồi?” Tôi hỏi.

“Bùi Minh và Bùi Dân đánh nhau rồi, không cách nào ngăn được, con mau đến can Bùi Minh lại đi.”

Trái tim tôi như bị thít chặt, vội vàng hỏi địa chỉ sau đó liền lập tức chạy về phía đó. Thật không ngờ Bùi Minh lại đánh nhau với Bùi Dân.

Tên khốn nạn Bùi Dân đó, tôi sớm đã muốn đánh rồi, cậu ta có bị thương nặng thêm nữa tôi cũng sẽ chỉ vỗ tay thôi. Nhưng tôi lo Bùi Minh sẽ chịu thiệt, trên người anh có chỗ nào bị thương, trái tim tôi cũng sẽ rất khó chịu.

Tôi lập tức bắt xe đến câu lạc bộ Hoàng Gia.

Bên trong vô cùng hỗn loạn. Xung quanh đông kín người, người nào người đấy thích thú như đang xem chọi gà, còn có người đứng một bên cao giọng hò hét cổ vũ.

Tôi nhìn thấy dì đứng một bên lo âu lau nước mắt, vội vàng chạy đến hỏi: “Bùi Minh đâu? Anh ấy có sao không?”

Dì chỉ vào trong đám người kia: “Hai đứa nó đều ở trong đó, đánh đến mức cả sàn nhà đầy máu, con đi khuyên nó đi.”

Tôi vừa nghe đến máu thì trái tim lập tức như bị siết chặt.

Bùi Minh sẽ không bị thương chứ?

Tên khốn nạn Bùi Dân này!

Trong lòng tôi nóng như lửa đốt, chen vào đám người, bước vào phía bên trong.

“Dừng tay...”

Thế nhưng, sau khi nhìn thấy hai người đàn ông, tôi hoàn toàn sững sờ.

Bùi Minh túm chặt cổ áo Bùi Dân ép cậu ta lên tường, từng đấm từng đấm giáng xuống mặt Bùi Dân.

Dường như cú nào cũng rất mạnh, nhìn thôi cũng khiến người khác thấy đau. Tôi cứ nghĩ Bùi Minh sẽ bị thương, cả mặt toàn máu nhưng ngoài quần áo trên người anh có chút xộc xệch ra thì hầu như không thấy có một vết máu hay vết thương nhỏ nào cả.

Ngược lại trên khóe miệng Bùi Dân toàn máu là máu, bình thường cậu ta luôn trong bộ dạng một công tử nhã nhặn lịch sự, cao quý như ngọc, thế mà giờ phút này trông vô cùng nhếch nhác thảm hại.

Hai người nhìn thấy tôi xuất hiện thì có chút sửng sốt. Thật ra tôi có chút hối hận vì câu hét dừng tay vừa rồi. Đáng lẽ nên để Bùi Minh dạy dỗ thêm tên khốn nạn này, để tên Bùi Dân vô sỉ này chịu thêm chút đau đớn nữa.

Lúc này dì cũng chen vào theo, vừa nhìn thấy Bùi Dân bị đánh đến mức quỷ cũng không nhận ra thì liền ở bên cạnh không ngừng khóc lóc, khiến tôi cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Tiểu Lâm, con mau đi khuyên A Minh đi. Con xem nó đánh A Dân thành cái bộ dạng gì rồi, không sao khuyên nổi! Chúng nó là anh em ruột, anh em tương tàn như thế này còn ra gì nữa chứ!”

Bà ta ở bên cạnh cứ liên tục khóc lóc không ngừng khiến tôi thấy vô cùng phiền phức. Tôi muốn giả vờ như không nghe thấy nhưng không có cách nào cả.

Lúc này Bùi Dân vẫn bị đánh đến mức không ra hình người đột nhiên hét về phía tôi: “Đông Mỹ, mau đến ngăn anh cả lại đi, anh ta điên rồi.”

Tôi không ngờ được Bùi Dân sẽ gọi tên tôi ngay trước mặt Bùi Minh. Rõ ràng lúc trước cậu ta vẫn luôn gọi tôi là chị dâu. Tôi không biết là cậu ta cố ý hay là vô tình.

Một tiếng Đông Mỹ này khiến con người Bùi Minh trầm xuống. Anh lại tung ra một cú, giáng mạnh xuống mặt Bùi Dân. Cú đấm này vô cùng mạnh, mạnh hơn tất cả những cú trước đó, bay thẳng xuống sống mũi Bùi Dân, máu mũi ồ ạt chảy ra.

Bùi Dân phát ra tiếng kêu thảm thiết, lại hét về phía tôi: “Đông Mỹ, mau ngăn anh cả lại, anh ta muốn giết tôi!”

Dì ở bên cạnh lúc trước còn khóc thút thít thì bây giờ trở thành la khóc ầm ĩ.

“Tiểu Lâm, dì xin con đấy, mau ngăn Bùi Minh lại đi. Bây giờ chỉ có con mới ngăn nó lại được.”

Thật ra lúc nãy khi cú đấm của Bùi Minh giáng xuống sống mũi Bùi Dân, trong lòng tôi chẳng những không hề cảm thấy sợ mà ngược lại còn cảm thấy như Bùi Minh đang trút giận thay tôi. Trong lòng vô cùng sảng khoái.

Nhưng nếu còn tiếp tục đánh nữa thật sự không hay, đánh đến mức Bùi Dân phải nhập viện sẽ chỉ khiến tình cảm giữa dì, bố chồng và Bùi Minh thêm xấu đi mà thôi.

Những ngày tháng Bùi Minh ở nhà họ Bùi sẽ càng khó sống hơn.

Trong lòng tôi nghĩ vẫn là bỏ đi, dù sao cũng đã qua cơn giận rồi.

Tôi bước đến phía trước Bùi Minh nói: “A Minh, bỏ đi.”

Anh liếc nhìn tôi một cái, ánh mắt lạnh giá khiến tôi trái tim tôi đau đớn. Khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười châm biếm, cười lạnh lẽo: “Cô đang cầu xin cho nó?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom