Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33: Điều lo sợ?
Victor đứng nhìn hai người phụ nữ với cái nhìn chằm chằm, bất chợt tiến lại gần trước mặt hai người. Anh đứng đút cả hai tay vào trong túi quần, thẳng lưng, cúi đầu xuống nhìn vị phu nhân, khoé môi nhếch lên khe khẽ.
- Hiếm khi thấy phu nhân rời khỏi nhà, lại còn cất công tới dây. Nhớ tôi lắm sao? - Nụ cười nửa miệng của anh khiến Uyển Nhi mở to mắt, nhìn anh chốc lát rồi lại thở dài. Bỗng nhiên lại cảm thấy khó xử.
Victor bước tiếp một bước nữa, gần hơn, gần hơn, vị phu nhân chỉ biết cúi gằm mặt xuống, ấp úng, dường như có chuyện gì đó khó nói. Cô hầu gái đứng nép vào sau người goá phụ, ánh mắt đăm đăm nhìn người đàn ông trước mặt.
- Lên xe đi, tôi đưa phu nhân về. - Nói rồi Victor bấm chiếc chìa khoá ô tô, hai chiếc đèn pha của xe nháy lên kêu "píp píp", anh một mực tiến thẳng về phía trước và mở cửa chờ sẵn.
Cả hai người phụ nữ đều quay người lại nhìn về phía cánh cửa xe được mở ra sẵn, bên cạnh là người đàn ông trẻ với ánh mắt sắc như dao ấy. Mỹ Anh nhẹ nhàng ghé sát vào tai vị phu nhân mà hỏi khẽ:"Phu nhân sẽ nói chứ?"
Uyển Nhi nghe xong mà khẽ thở dài, ánh mắt trĩu xuống nhưng không trả lời, chỉ một mực tiến thẳng lên xe. Victor đóng sập cánh cửa sau rồi ngồi vào ghế lái, thắt dây an toàn, đồng thời nổ máy.
Anh dùng tay chỉnh lại gương chiếu hậu, vị phu nhân đưa mắt nhìn chiếc gương phía trước đang chiếu thẳng vào mặt mình, bắt gặp một ánh mắt trầm xuống của anh. Đôi mắt ấy vốn chứa chất ít nhiều suy tư, tuy nhiên lúc này lại nhìn cô với vẻ trêu đùa, anh nhướn mày như cố gây sự chú ý của cô, vị phu nhân thở dài liền đánh mắt nhìn đi chỗ khác.
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh trên con phố lớn, ánh đèn rực rỡ của đường phố toả sáng hai bên, những biển hiệu nhấp nháy, những tiếng ồn ào, tấp nập của còi xe, của người đi đường. Victor đăm đăm đôi mắt nhìn về phía trước, chốc chốc lại nhìn vào gương chiếu hậu. Khuôn mặt cô như chất chứa một nỗi suy tư, dường như rất khó nói.
Victor dùng tay bấm nhẹ vào những chiếc nút nằm bên hông, những chiếc cửa kính được kéo lên từ từ rồi đóng kín lại. Vị phu nhân đang ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài xe, bất chợt ngơ ngác khi những tấm kính được kéo lên, âm nhạc dịu nhẹ trong xe bắt đầu được phát ra. Uyển Nhi ngạc nhiên nhìn anh, đôi mắt đen láy của cô mở to tròn.
- Phu nhân có chuyện muốn nói, phải không? - Victor cất giọng hỏi cô thật nhẹ nhàng, ánh mắt nhìn vào trong gương chiếu hậu, rồi lại đưa mắt về phía trước.
Uyển Nhi khẽ giật mình, tuy nhiên cũng không nói gì.
- Khó nói tới vậy à? - Anh hỏi tiếp, ngữ điệu vẫn thản nhiên như vậy.
Có vẻ Uyển Nhi không có ý trả lời câu hỏi của anh, cô hầu gái thấy vậy mà trong lòng như bứt dứt không thể chịu nổi, liền bật ra một câu.
- Phu nhân của tôi không đủ can đảm... để làm điều đó...! - Cô hầu gái lắp bắp, sâu trong ánh mắt có vẻ bối rối.
- Mỹ Anh! - Trịnh phu nhân thốt lên đầy trách móc, liền đưa mắt lườm nhẹ cô hầu gái.
Victor chau mày nhìn vào gương chiếu hậu, lặng lẽ lắng nghe từng lời cô gái trẻ nói. Mỹ Anh nắm nhẹ lấy đôi tay mềm mại của vị phu nhân, khoé mi ươn ướt.
- Em thương phu nhân... Bản thân người quá yếu đuối để có thể chấp nhận sự thật...em biết, nhưng sự thật vẫn chỉ là sự thật, không thể thay đổi...người chỉ còn cách chấp nhận nó. Người chết cũng đã chết rồi, nhưng kẻ gây ra cái chết ấy lại vẫn đang sống hạnh phúc ngoài kia...như vậy phu nhân vui lắm sao? - Mỹ Anh nói trong nghẹn ngào, những tiếng nấc lên cứ ngắt quãng cuộc trò chuyện, khiến cho Uyển Nhi càng thêm thấm thía bởi lời nói của cô.
- Trên đời này không có ai là tốt hoàn toàn, những người làm ân báo oán không phải là không có... Lão ta có thể nằm trong số đó, người biết mà... - Mỹ Anh ngập ngừng nói trong nước mắt, từng dòng chảy dài hai bên má, hai tay cô nắm chặt lấy đôi tay vị phu nhân. "Em thương phu nhân nhiều lắm.."
Victor nghe từ đầu tới cuối, nhưng chẳng hề nói một câu, vì anh đã hiểu được mọi chuyện. Chiếc xe dừng lại, cánh cửa hàng ghế sau cũng được mở ra ngay sau đó. Mỹ Anh dìu vị phu nhân bước vào trong nhà, cho cô ngồi nghỉ trên chiếc sofa nhỏ.
Victor bước chầm chậm theo sau, ánh mắt nhìn vị phu nhân chằm chằm không rời. Tới khi cô hầu gái quay lưng bước tới bếp, anh nhẹ bấu lấy cánh tay áo cô, kéo nhẹ lại, khoảng cách giữa hai người như được thu nhỏ lại rất nhiều.
- Hắn đang ở đâu? - Anh khẽ thì thầm vào tai cô gái.
Cô hầu gái sụt sịt, ánh mắt còn khá lúng túng nhìn về phía Uyển Nhi ngay sau khi nghe anh nói vậy. Liền ngập ngừng thỏ thẻ.
- Dưới tầng hầm.
Nói rồi cô gái rút ra từ trong túi áo một chiếc chìa khoá nhỏ, lén lút đút nó vào lòng bàn tay anh.
- Nó nằm ở ngoài sân sau. - Cô thì thầm vào tai anh, rồi lập tức trở vào bếp và nấu bữa tối.
Victor nắm chặt nó trong tay, ánh mắt trở nên sắc bén hơn, khoé môi hơi nhếch lên, chân rảo bước ra ngoài. Bất chợt phu nhân lên tiếng, bước chân anh cũng dừng lại.
- Victor? - Cô cất tiếng nhẹ nhàng.
Anh không trả lời, nhưng cũng đứng im lắng nghe.
- Xin đừng quá mạnh tay. - Tiếng cô cất lên thật yếu ớt, ánh mắt cũng trĩu xuống. Có thể cô thù hận, căm ghét những tên đó, nhưng lòng thương người lại quá lớn.
Câu nói đó của cô đã khiến Victor cảm thấy không vui, đối với anh không hề tồn tại sự khoan dung, lòng thương người, vậy mà người phụ nữ này lại cầu xin anh làm vậy. "Đừng quá mạnh tay với một kẻ đã giết chồng cô? Đừng đùa tôi."
- Yên tâm, hắn sẽ không đau đâu. Chỉ hơi nhói một chút thôi. - Anh đáp trả với ngữ điệu hơi gượng ép, liền thẳng chân bước ra ngoài cánh cửa. Vị phu nhân nhắm hờ hai mắt, hít thở một hơi thật sâu như cố trấn an bản thân, điều cô không dám đối mặt với có lẽ sắp tới rồi.
Victor vòng ra chỗ chiếc Mercedes màu bạc của mình, tay bấm nút trên chiếc chìa khoá rồi mở cốp. Bên trong cốp xe chứa đầy những chiếc túi đen, to. Anh mạnh tay kéo khoá, những khẩu súng ngắn, dài liền lộ ra ngay trước mắt. Victor lục tìm thứ gì đó nằm dưới những khẩu súng kia, rồi trong phút chốc, anh rút được ra một túi vải nhỏ được bọc lại bằng một sợi dây.
Người đàn ông này liền đóng sập cốp xuống và bước ra sân sau của ngôi nhà, nhận thấy ngay cánh cửa tầng hầm nằm vỏn vẹn ở một góc vườn. Lập tức bước tới, tra chìa khoá vào ổ, một tiếng "cạch" kêu lên giòn giã.
Cánh cửa gỗ được mở ra, một màn đêm tối tăm bao trùm bên dưới, ánh trăng men theo chiếc cầu thang mà chiếu thẳng xuống dưới căn hầm. Một gã đàn ông bị xích chặt tay vào sau ghế, đầu gục xuống, tóc rũ rượi.
Nghe tiếng chân người bước xuống dưới ngày một rõ, hắn cất giọng khàn khàn lên mà nói với vẻ gắt gỏng.
- Cô đừng mang thức ăn xuống đây nữa, mất công lại mang đồ ăn thiu lên. - Cái giọng khàn khàn của hắn khiến Victor nhướn mày lên mà cảm thấy thú vị, đồng thời đôi môi nhếch lên làm lộ chiếc răng nanh sắc nhọn.
- Mày nghĩ tao tới tận đây chỉ để đem thức ăn cho mày? - Anh nhướn mày hỏi với chất giọng đầy vẻ khiêu khích, khinh thường.
Hắn nghe tới đây liền giật mình, ngẩng đầu dậy và quay ngoắt về phía giọng nói ấy phát ra, đồng tử giãn to ra, sự căm hận chất chứa trong đó.
- Là mày... - Hắn nghiến chặt răng kêu ken két, cố gắng vùng vằng tay nhưng đã bị xích chặt sau ghế. Ánh mắt ấy ngước lên như muốn ăn tươi nuốt sống người đàn ông trẻ đang tiến đến gần mình.
- Sao? Không chào đón à? Tao buồn đấy. - Victor nhíu mày giả bộ buồn rầu, nhưng ngữ điệu lại như cố ý khiêu khích hắn ta. Anh ném túi vải đang cầm trên tay xuống mặt bàn đối diện, tay giơ lên và giật dây, bật bóng đèn ngay trên đầu hắn, một tay kéo chiếc bàn lại gần, liền đứng đút tay vào túi quần, người hơi tựa vào đó mà giương mắt nhìn hắn.
- Mày... - Hắn nhìn cái dáng vẻ ung dung này của anh mà trong lòng như muốn gào lên giận dữ, dây xích kêu lên "lẻng xẻng" khi hắn cố cựa quậy, nhưng coi bộ không làm gì được.
- Mày đi chết đi, thằng chó đẻ! - Hắn gào lên ngay trước mặt anh, tuy nhiên gương mặt ấy vẫn thản nhiên tới bất ngờ.
- Chưa được, nói chuyện với mày tí đã. - Victor chẹp miệng rồi khẽ lắc đầu, miệng bất giác nở nụ cười sắc sảo.
Victor người hơi cúi xuống, một tay bám vào vai hắn, bốn mắt đối nhau, một bên ung dung tới lạ thường, một bên căm hận tới đáng sợ.
- Tao không muốn tốn nhiều thời gian, chỉ cần mày nói ra những điều tao muốn biết, thì mọi chuyện sẽ êm xuôi, được chứ? - Victor nhướn mày nói với hắn, cái bản mặt đó thật sự khiến hắn khó chịu, và dĩ nhiên, câu trả lời mà anh nhận lại được cũng không như mong muốn.
- Cút mẹ mày đi. - Hắn gằn giọng, trừng mắt nhìn anh,
Lâm vào thế bất lực, bản thân lại không có tính kiên nhẫn, Victor liền đứng thẳng dậy, một tay vuốt mái tóc ngược ra phía sau mà thở dài một tiếng, quay người về phía chiếc bàn. Anh cầm chiếc túi vải được bọc bằng dây ấy lên, lặng lẽ cởi bỏ sợi dây buộc bên ngoài, dải nhẹ tấm vải ấy lên bàn, bên trong là những con dao ngắn, dài khác nhau, sắc lẹm tới ghê người, được cài tỉ mỉ nên trong tấm vải.
- Vậy tao muốn nhờ mày, kiểm tra độ sắc của mấy con dao tao yêu thích. Lâu lắm tao không động tới, không biết có còn sắc như trước không. - Victor dùng ngữ điệu khiêu khích với hắn, đồng thời tay rút một con dao ngắn khoảng 15cm ra, lưỡi dao sắc đến rợn tóc gáy, tay còn lại liền rút từ túi trong của chiếc áo vest ra một chiếc khăn nhỏ, tỉ mỉ lau lưỡi dao.
Victor quay người lại nhìn hắn, ánh mắt hờ hững của anh như muốn xẻ hắn ra thành từng mảnh, sát khí cũng toả ra ngày một nhiều.
Hắn cảm nhận được điều bất ổn sắp xảy đến với bản thân mình, liền ra sức ngọ nguậy, vùng vẫy, ánh mắt đảo liến thoắng nhìn xung quanh.
Victor dùng con dao ấy và kề nhẹ vào vai hắn, chiếc áo ba lỗ ấy càng tạo thêm thuận lợi cho Victor. Anh ấn lưỡi dao xuống và kéo nhẹ một đường dài khoảng 5cm, lưỡi dao sắc bén đã cứa vào da thịt hắn một cái, máu cũng từ từ chảy ra, hắn cắn răng mà kêu trong đau đớn. Victor đáng mắt nhìn vẻ mặt hắn, thì ra vẫn cố cam chịu, không hé miệng nửa lời.
Thấy vậy, Victor liền chẹp miệng tỏ vẻ không hài lòng.
- Cố chấp. - Anh thẳng thừng buông lời nhận xét hắn. Hắn chưa kịp phản ứng gì, anh đã nhanh chóng tặng thêm một nhát nữa vào lườn của hắn. Tiếng gào lên trong đau đớn của hắn vang khắp phòng, máu chảy ra từ vết áo rách, đỏ lừ một phần trên áo.
Tiếng kêu của hắn đau đớn, xót xa tới tột cùng, mồ hôi chảy đầy từ đỉnh đầu xuống, ướt nhẹp khuôn mặt đang nhăn nhó bởi nỗi đau đang hằn sâu trên da thịt.
- Mày muốn cái gì?! - Hắn hét lên trong tiếng xuýt xoa của chính mình, ánh mắt hướng thẳng vào anh.
Victor đưa ánh mắt vô hồn nhìn hắn, vẻ mặt anh như muốn ăn tươi nuốt sống hắn ngay lúc này, con dao anh cầm trên tay lúc này đã nhuốm một màu đỏ của máu, chảy đầy xuống cả tay cầm.
- Ai là kẻ đã thuê mày ám sát Minh Thắng? - Victor hỏi với ngữ điệu lạnh như băng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào hắn.
Hắn ngước mắt nhìn anh, đôi môi vẫn khép lại, không có dấu hiệu là sẽ trả lời.
Không còn kiên nhẫn, Victor lập tức cúi người xuống, dí sát mặt vào mặt hắn, đồng tử giãn to ra, giọng gằn lên rất đáng sợ.
- Sủa ra cái tên đấy xem nào. - Anh nói với vẻ giận dữ vô cùng, tuy nhiên, cuộc đối mắt ấy vẫn tiếp tục, hắn vẫn lựa chọn sự im lặng.
Victor tức điên, lập tức hét lớn.
- Nói!
Anh giơ con dao lên rồi cắm mạnh vào đùi hắn một cái thật mạnh, hắn hét lên thật to:"A!", đôi mắt hắn nhắm chặt lại, con dao găm thật chặt vào da thịt hắn, máu chảy ra.
Hắn vẫn cố chấp, những tiếng ư ử trong miệng hắn kêu lên từ từ, Victor tức giận nắm chặt cán dao, kéo nhẹ con dao xuống phần đầu gối hắn. Vì quá đau mà hắn đành thốt lên.
- P...Phúc Thạch!
Đã có được điều mình muốn, Victor lập tức rút con dao ra khỏi đùi hắn, người cũng đứng thẳng dậy, đôi mày chau lại ngẫm nghĩ, nhưng dường như không lấy làm ngạc nhiên.
- Hiếm khi thấy phu nhân rời khỏi nhà, lại còn cất công tới dây. Nhớ tôi lắm sao? - Nụ cười nửa miệng của anh khiến Uyển Nhi mở to mắt, nhìn anh chốc lát rồi lại thở dài. Bỗng nhiên lại cảm thấy khó xử.
Victor bước tiếp một bước nữa, gần hơn, gần hơn, vị phu nhân chỉ biết cúi gằm mặt xuống, ấp úng, dường như có chuyện gì đó khó nói. Cô hầu gái đứng nép vào sau người goá phụ, ánh mắt đăm đăm nhìn người đàn ông trước mặt.
- Lên xe đi, tôi đưa phu nhân về. - Nói rồi Victor bấm chiếc chìa khoá ô tô, hai chiếc đèn pha của xe nháy lên kêu "píp píp", anh một mực tiến thẳng về phía trước và mở cửa chờ sẵn.
Cả hai người phụ nữ đều quay người lại nhìn về phía cánh cửa xe được mở ra sẵn, bên cạnh là người đàn ông trẻ với ánh mắt sắc như dao ấy. Mỹ Anh nhẹ nhàng ghé sát vào tai vị phu nhân mà hỏi khẽ:"Phu nhân sẽ nói chứ?"
Uyển Nhi nghe xong mà khẽ thở dài, ánh mắt trĩu xuống nhưng không trả lời, chỉ một mực tiến thẳng lên xe. Victor đóng sập cánh cửa sau rồi ngồi vào ghế lái, thắt dây an toàn, đồng thời nổ máy.
Anh dùng tay chỉnh lại gương chiếu hậu, vị phu nhân đưa mắt nhìn chiếc gương phía trước đang chiếu thẳng vào mặt mình, bắt gặp một ánh mắt trầm xuống của anh. Đôi mắt ấy vốn chứa chất ít nhiều suy tư, tuy nhiên lúc này lại nhìn cô với vẻ trêu đùa, anh nhướn mày như cố gây sự chú ý của cô, vị phu nhân thở dài liền đánh mắt nhìn đi chỗ khác.
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh trên con phố lớn, ánh đèn rực rỡ của đường phố toả sáng hai bên, những biển hiệu nhấp nháy, những tiếng ồn ào, tấp nập của còi xe, của người đi đường. Victor đăm đăm đôi mắt nhìn về phía trước, chốc chốc lại nhìn vào gương chiếu hậu. Khuôn mặt cô như chất chứa một nỗi suy tư, dường như rất khó nói.
Victor dùng tay bấm nhẹ vào những chiếc nút nằm bên hông, những chiếc cửa kính được kéo lên từ từ rồi đóng kín lại. Vị phu nhân đang ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài xe, bất chợt ngơ ngác khi những tấm kính được kéo lên, âm nhạc dịu nhẹ trong xe bắt đầu được phát ra. Uyển Nhi ngạc nhiên nhìn anh, đôi mắt đen láy của cô mở to tròn.
- Phu nhân có chuyện muốn nói, phải không? - Victor cất giọng hỏi cô thật nhẹ nhàng, ánh mắt nhìn vào trong gương chiếu hậu, rồi lại đưa mắt về phía trước.
Uyển Nhi khẽ giật mình, tuy nhiên cũng không nói gì.
- Khó nói tới vậy à? - Anh hỏi tiếp, ngữ điệu vẫn thản nhiên như vậy.
Có vẻ Uyển Nhi không có ý trả lời câu hỏi của anh, cô hầu gái thấy vậy mà trong lòng như bứt dứt không thể chịu nổi, liền bật ra một câu.
- Phu nhân của tôi không đủ can đảm... để làm điều đó...! - Cô hầu gái lắp bắp, sâu trong ánh mắt có vẻ bối rối.
- Mỹ Anh! - Trịnh phu nhân thốt lên đầy trách móc, liền đưa mắt lườm nhẹ cô hầu gái.
Victor chau mày nhìn vào gương chiếu hậu, lặng lẽ lắng nghe từng lời cô gái trẻ nói. Mỹ Anh nắm nhẹ lấy đôi tay mềm mại của vị phu nhân, khoé mi ươn ướt.
- Em thương phu nhân... Bản thân người quá yếu đuối để có thể chấp nhận sự thật...em biết, nhưng sự thật vẫn chỉ là sự thật, không thể thay đổi...người chỉ còn cách chấp nhận nó. Người chết cũng đã chết rồi, nhưng kẻ gây ra cái chết ấy lại vẫn đang sống hạnh phúc ngoài kia...như vậy phu nhân vui lắm sao? - Mỹ Anh nói trong nghẹn ngào, những tiếng nấc lên cứ ngắt quãng cuộc trò chuyện, khiến cho Uyển Nhi càng thêm thấm thía bởi lời nói của cô.
- Trên đời này không có ai là tốt hoàn toàn, những người làm ân báo oán không phải là không có... Lão ta có thể nằm trong số đó, người biết mà... - Mỹ Anh ngập ngừng nói trong nước mắt, từng dòng chảy dài hai bên má, hai tay cô nắm chặt lấy đôi tay vị phu nhân. "Em thương phu nhân nhiều lắm.."
Victor nghe từ đầu tới cuối, nhưng chẳng hề nói một câu, vì anh đã hiểu được mọi chuyện. Chiếc xe dừng lại, cánh cửa hàng ghế sau cũng được mở ra ngay sau đó. Mỹ Anh dìu vị phu nhân bước vào trong nhà, cho cô ngồi nghỉ trên chiếc sofa nhỏ.
Victor bước chầm chậm theo sau, ánh mắt nhìn vị phu nhân chằm chằm không rời. Tới khi cô hầu gái quay lưng bước tới bếp, anh nhẹ bấu lấy cánh tay áo cô, kéo nhẹ lại, khoảng cách giữa hai người như được thu nhỏ lại rất nhiều.
- Hắn đang ở đâu? - Anh khẽ thì thầm vào tai cô gái.
Cô hầu gái sụt sịt, ánh mắt còn khá lúng túng nhìn về phía Uyển Nhi ngay sau khi nghe anh nói vậy. Liền ngập ngừng thỏ thẻ.
- Dưới tầng hầm.
Nói rồi cô gái rút ra từ trong túi áo một chiếc chìa khoá nhỏ, lén lút đút nó vào lòng bàn tay anh.
- Nó nằm ở ngoài sân sau. - Cô thì thầm vào tai anh, rồi lập tức trở vào bếp và nấu bữa tối.
Victor nắm chặt nó trong tay, ánh mắt trở nên sắc bén hơn, khoé môi hơi nhếch lên, chân rảo bước ra ngoài. Bất chợt phu nhân lên tiếng, bước chân anh cũng dừng lại.
- Victor? - Cô cất tiếng nhẹ nhàng.
Anh không trả lời, nhưng cũng đứng im lắng nghe.
- Xin đừng quá mạnh tay. - Tiếng cô cất lên thật yếu ớt, ánh mắt cũng trĩu xuống. Có thể cô thù hận, căm ghét những tên đó, nhưng lòng thương người lại quá lớn.
Câu nói đó của cô đã khiến Victor cảm thấy không vui, đối với anh không hề tồn tại sự khoan dung, lòng thương người, vậy mà người phụ nữ này lại cầu xin anh làm vậy. "Đừng quá mạnh tay với một kẻ đã giết chồng cô? Đừng đùa tôi."
- Yên tâm, hắn sẽ không đau đâu. Chỉ hơi nhói một chút thôi. - Anh đáp trả với ngữ điệu hơi gượng ép, liền thẳng chân bước ra ngoài cánh cửa. Vị phu nhân nhắm hờ hai mắt, hít thở một hơi thật sâu như cố trấn an bản thân, điều cô không dám đối mặt với có lẽ sắp tới rồi.
Victor vòng ra chỗ chiếc Mercedes màu bạc của mình, tay bấm nút trên chiếc chìa khoá rồi mở cốp. Bên trong cốp xe chứa đầy những chiếc túi đen, to. Anh mạnh tay kéo khoá, những khẩu súng ngắn, dài liền lộ ra ngay trước mắt. Victor lục tìm thứ gì đó nằm dưới những khẩu súng kia, rồi trong phút chốc, anh rút được ra một túi vải nhỏ được bọc lại bằng một sợi dây.
Người đàn ông này liền đóng sập cốp xuống và bước ra sân sau của ngôi nhà, nhận thấy ngay cánh cửa tầng hầm nằm vỏn vẹn ở một góc vườn. Lập tức bước tới, tra chìa khoá vào ổ, một tiếng "cạch" kêu lên giòn giã.
Cánh cửa gỗ được mở ra, một màn đêm tối tăm bao trùm bên dưới, ánh trăng men theo chiếc cầu thang mà chiếu thẳng xuống dưới căn hầm. Một gã đàn ông bị xích chặt tay vào sau ghế, đầu gục xuống, tóc rũ rượi.
Nghe tiếng chân người bước xuống dưới ngày một rõ, hắn cất giọng khàn khàn lên mà nói với vẻ gắt gỏng.
- Cô đừng mang thức ăn xuống đây nữa, mất công lại mang đồ ăn thiu lên. - Cái giọng khàn khàn của hắn khiến Victor nhướn mày lên mà cảm thấy thú vị, đồng thời đôi môi nhếch lên làm lộ chiếc răng nanh sắc nhọn.
- Mày nghĩ tao tới tận đây chỉ để đem thức ăn cho mày? - Anh nhướn mày hỏi với chất giọng đầy vẻ khiêu khích, khinh thường.
Hắn nghe tới đây liền giật mình, ngẩng đầu dậy và quay ngoắt về phía giọng nói ấy phát ra, đồng tử giãn to ra, sự căm hận chất chứa trong đó.
- Là mày... - Hắn nghiến chặt răng kêu ken két, cố gắng vùng vằng tay nhưng đã bị xích chặt sau ghế. Ánh mắt ấy ngước lên như muốn ăn tươi nuốt sống người đàn ông trẻ đang tiến đến gần mình.
- Sao? Không chào đón à? Tao buồn đấy. - Victor nhíu mày giả bộ buồn rầu, nhưng ngữ điệu lại như cố ý khiêu khích hắn ta. Anh ném túi vải đang cầm trên tay xuống mặt bàn đối diện, tay giơ lên và giật dây, bật bóng đèn ngay trên đầu hắn, một tay kéo chiếc bàn lại gần, liền đứng đút tay vào túi quần, người hơi tựa vào đó mà giương mắt nhìn hắn.
- Mày... - Hắn nhìn cái dáng vẻ ung dung này của anh mà trong lòng như muốn gào lên giận dữ, dây xích kêu lên "lẻng xẻng" khi hắn cố cựa quậy, nhưng coi bộ không làm gì được.
- Mày đi chết đi, thằng chó đẻ! - Hắn gào lên ngay trước mặt anh, tuy nhiên gương mặt ấy vẫn thản nhiên tới bất ngờ.
- Chưa được, nói chuyện với mày tí đã. - Victor chẹp miệng rồi khẽ lắc đầu, miệng bất giác nở nụ cười sắc sảo.
Victor người hơi cúi xuống, một tay bám vào vai hắn, bốn mắt đối nhau, một bên ung dung tới lạ thường, một bên căm hận tới đáng sợ.
- Tao không muốn tốn nhiều thời gian, chỉ cần mày nói ra những điều tao muốn biết, thì mọi chuyện sẽ êm xuôi, được chứ? - Victor nhướn mày nói với hắn, cái bản mặt đó thật sự khiến hắn khó chịu, và dĩ nhiên, câu trả lời mà anh nhận lại được cũng không như mong muốn.
- Cút mẹ mày đi. - Hắn gằn giọng, trừng mắt nhìn anh,
Lâm vào thế bất lực, bản thân lại không có tính kiên nhẫn, Victor liền đứng thẳng dậy, một tay vuốt mái tóc ngược ra phía sau mà thở dài một tiếng, quay người về phía chiếc bàn. Anh cầm chiếc túi vải được bọc bằng dây ấy lên, lặng lẽ cởi bỏ sợi dây buộc bên ngoài, dải nhẹ tấm vải ấy lên bàn, bên trong là những con dao ngắn, dài khác nhau, sắc lẹm tới ghê người, được cài tỉ mỉ nên trong tấm vải.
- Vậy tao muốn nhờ mày, kiểm tra độ sắc của mấy con dao tao yêu thích. Lâu lắm tao không động tới, không biết có còn sắc như trước không. - Victor dùng ngữ điệu khiêu khích với hắn, đồng thời tay rút một con dao ngắn khoảng 15cm ra, lưỡi dao sắc đến rợn tóc gáy, tay còn lại liền rút từ túi trong của chiếc áo vest ra một chiếc khăn nhỏ, tỉ mỉ lau lưỡi dao.
Victor quay người lại nhìn hắn, ánh mắt hờ hững của anh như muốn xẻ hắn ra thành từng mảnh, sát khí cũng toả ra ngày một nhiều.
Hắn cảm nhận được điều bất ổn sắp xảy đến với bản thân mình, liền ra sức ngọ nguậy, vùng vẫy, ánh mắt đảo liến thoắng nhìn xung quanh.
Victor dùng con dao ấy và kề nhẹ vào vai hắn, chiếc áo ba lỗ ấy càng tạo thêm thuận lợi cho Victor. Anh ấn lưỡi dao xuống và kéo nhẹ một đường dài khoảng 5cm, lưỡi dao sắc bén đã cứa vào da thịt hắn một cái, máu cũng từ từ chảy ra, hắn cắn răng mà kêu trong đau đớn. Victor đáng mắt nhìn vẻ mặt hắn, thì ra vẫn cố cam chịu, không hé miệng nửa lời.
Thấy vậy, Victor liền chẹp miệng tỏ vẻ không hài lòng.
- Cố chấp. - Anh thẳng thừng buông lời nhận xét hắn. Hắn chưa kịp phản ứng gì, anh đã nhanh chóng tặng thêm một nhát nữa vào lườn của hắn. Tiếng gào lên trong đau đớn của hắn vang khắp phòng, máu chảy ra từ vết áo rách, đỏ lừ một phần trên áo.
Tiếng kêu của hắn đau đớn, xót xa tới tột cùng, mồ hôi chảy đầy từ đỉnh đầu xuống, ướt nhẹp khuôn mặt đang nhăn nhó bởi nỗi đau đang hằn sâu trên da thịt.
- Mày muốn cái gì?! - Hắn hét lên trong tiếng xuýt xoa của chính mình, ánh mắt hướng thẳng vào anh.
Victor đưa ánh mắt vô hồn nhìn hắn, vẻ mặt anh như muốn ăn tươi nuốt sống hắn ngay lúc này, con dao anh cầm trên tay lúc này đã nhuốm một màu đỏ của máu, chảy đầy xuống cả tay cầm.
- Ai là kẻ đã thuê mày ám sát Minh Thắng? - Victor hỏi với ngữ điệu lạnh như băng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào hắn.
Hắn ngước mắt nhìn anh, đôi môi vẫn khép lại, không có dấu hiệu là sẽ trả lời.
Không còn kiên nhẫn, Victor lập tức cúi người xuống, dí sát mặt vào mặt hắn, đồng tử giãn to ra, giọng gằn lên rất đáng sợ.
- Sủa ra cái tên đấy xem nào. - Anh nói với vẻ giận dữ vô cùng, tuy nhiên, cuộc đối mắt ấy vẫn tiếp tục, hắn vẫn lựa chọn sự im lặng.
Victor tức điên, lập tức hét lớn.
- Nói!
Anh giơ con dao lên rồi cắm mạnh vào đùi hắn một cái thật mạnh, hắn hét lên thật to:"A!", đôi mắt hắn nhắm chặt lại, con dao găm thật chặt vào da thịt hắn, máu chảy ra.
Hắn vẫn cố chấp, những tiếng ư ử trong miệng hắn kêu lên từ từ, Victor tức giận nắm chặt cán dao, kéo nhẹ con dao xuống phần đầu gối hắn. Vì quá đau mà hắn đành thốt lên.
- P...Phúc Thạch!
Đã có được điều mình muốn, Victor lập tức rút con dao ra khỏi đùi hắn, người cũng đứng thẳng dậy, đôi mày chau lại ngẫm nghĩ, nhưng dường như không lấy làm ngạc nhiên.
Bình luận facebook