Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 113: Ý định tạo phản?
quán cà phê sang trọng, tay khuấy nhẹ cốc cà phê nóng hổi trước mặt, ngồi trước mặt ông là một thanh niên trẻ, đội một chiếc mũ lưỡi trai che đi gần hết khuôn mặt.
- Nhớ phải theo sát hắn từng li từng tí, không được bỏ lỡ một giây phút nào, cũng đừng quên chụp nhiều ảnh lại để làm bằng chứng. - Ông nhíu mày nói với giọng ra lệnh.
Cậu thanh niên kia gật gù nghe lời.
- Làm tốt thì cậu muốn bao nhiêu cũng được. - Ông cười khẩy rồi nhấp một ngụm cà phê.
____
Chris và Mỹ Anh cùng nhau bước trên con đường gập ghềnh ấy mà vào khu dân cư lân cận mỏ than ấy. Băng qua nhiều đoạn đường khó đi, cuối cùng thì Chris cũng nhìn thấy những ngôi nhà của dân cư ở đó, tuy nhiên cảnh tượng hiện ra trước mắt anh thật vô cùng ấn tượng bởi những mái nhà xập xệ, lụp xụp, dưới chân anh là những con đường đất đỏ. Chris đưa mắt nhìn xung quanh với vẻ choáng ngợp, những tán lá bám đầy bụi than đã phần nào phản ánh việc mỏ than đã gây ô nhiễm tới môi trường, ảnh hưởng nặng nề tới đời sống của dân cư quanh mỏ than.
Cô đưa anh đi xung quanh đó, dĩ nhiên là Chris đã quan sát rất kĩ từng căn nhà quanh đó, nhưng thật khó để có thể biết được căn nào là căn cần tìm. Họ đi qua một con sông nhỏ, tuy nhiên lại không hề mang lại vẻ tươi mát bởi lúc này nó đã khoác lên mình một màu đen xám do ô nhiễm bởi bụi than.
- Đi cùng tôi thế này, không làm phiền cô chứ? - Chris nhướn mày hỏi cô với giọng có phần ái ngại.
- Không sao, trước 4 giờ thì tôi cũng không bận gì. - Cô ngước nhìn lên anh đang đi bên cạnh mình, đồng thời nở một nụ cười trìu mến.
Chợt cô đưa mắt nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo tay, giờ đã là 4 giờ kém, nụ cười trên môi cô tắt hẳn, thay vào đó là biểu cảm vô cùng cuống quít đang hiện rất rõ lên trên khuôn mặt của cô.
- Ôi, đã 4 giờ kém rồi, chắc tôi phải về luôn rồi. - Mỹ Anh nhìn anh với vẻ vội vàng, bối rối.
- Vậy để tôi tiễn cô. - Chris nhìn thấy dáng vẻ của cô mà cũng trở nên lúng túng theo.
Họ cùng đi ra phía đường chính, Chris cẩn thận vẫy tay và bắt cho cô một chiếc taxi. Cánh cửa mở ra, Mỹ Anh bước vào trong nhưng vẫn giữ cửa mở, còn căn dặn anh cẩn thận trước khi về.
- Anh biết đường rồi chứ? Lát nữa anh chỉ cần nói với tài xế taxi là về khách sạn anh đang ở là được.
- Tôi biết rồi mà. Cảm ơn cô vì hôm nay đã đi cùng với tôi. - Chris hơi cúi đầu xuống mà bày tỏ sự chân thành.
- Không có gì đâu. Rất vui được gặp anh. - Mỹ Anh cười hiền hậu rồi ngồi ngay ngắn vào trong xe.
Chris một tay đóng sập cánh cửa lại cho cô, tay còn lại thì vẫy chào, trên môi không quên nở một nụ cười trìu mến.
- Về cẩn thận nhé, tạm biệt.
Chiếc xe taxi lăn bánh đi, Chris đứng nhìn nó khuất khỏi tầm mắt mình rồi mới quay lưng bỏ đi, anh lại tiếp tục đi vòng quanh và quan sát thêm rồi mới về.
Mỹ Anh trở về căn biệt thự nằm giữa trung tâm thành phố mà mất tận hơn 30 phút, cô vội vã mở cửa và bước vào trong căn biệt thự, nhưng may thay là vẫn chưa có ai về.
Cô bắt tay vào bắt đầu nấu nướng, không lâu sau thì có tiếng xe ô tô lái thẳng vào trong ga ra của căn biệt thự, Mỹ Anh liền cuống quýt rửa tay dưới vòi nước, lau khô tay vào khăn mà chạy ra trước cửa.
Một người đàn ông bước vào với vẻ quyền lực, trên người mặc một bộ vest màu đen, tay cầm một chiếc cặp. Cô nhìn ông liền cúi đầu xuống chào hỏi hết sức lễ phép.
- Chào chủ tịch ạ. Hôm nay bữa tối nấu muộn hơn mọi ngày, nhưng cháu sẽ cố dọn ra nhanh nhất có thể ạ. Bây giờ cháu đi bật nước nóng cho chủ tịch. - Mỹ Anh nói với ngữ điệu hết sức lo lắng rồi lập tức chạy đi ngay.
- Mỹ Anh. - Ông bất ngờ cất tiếng gọi khiến cô ngạc nhiên mà đứng lại.
- Dạ?
- Hôm nay cháu đã đi thăm Nhi phải không? - Ông hỏi với giọng trầm xuống, ánh mắt đượm buồn.
Mỹ Anh cúi mặt xuống trước câu hỏi của ông.
- Vâng... - Giọng cô cũng xìu xuống.
Người đàn ông khẽ thở dài, trong lòng lại cảm thấy nặng trĩu, đã 6 năm kể từ ngày cô con gái độc nhất của ông rời xa thế giới này rồi, không ngờ thời gian lại trôi qua nhanh tới vậy.
Ông nhìn người con gái trẻ đang đứng phía trước, trong trí óc lập tức ùa về những kí ức ngày trước. Mỹ Anh đã từng theo sau hầu hạ Uyển Nhi một khoảng thời gian rất lâu. Mỹ Anh từng là con của cô quản gia của gia đình nhà họ Trịnh nên từ bé cả 2 người đều rất thân với nhau, cho tới khi Uyển Nhi kết hôn với người đàn ông tên Minh Thắng và quyết định sang Mỹ định cư thì Mỹ Anh cũng đi theo, không màng bệnh tật của cô chủ, luôn luôn theo sát từng chút một và chăm sóc rất cẩn thận.
Mỹ Anh ngoài tư cách là một người hầu của Uyển Nhi, cô còn là người bạn thân nhất của cô ấy, tất thảy những niềm vui nỗi buồn đều san sẻ hết cho nhau. Giờ đây Uyển Nhi cũng không còn trên thế giới này, mẹ của Mỹ Anh cũng bệnh mà mất nên giờ cô trở về đây, trở thành quản gia của gia đình nhà họ Trịnh. Cả một căn biệt thự to lớn mà chỉ có 3 người ở, ít nhiều cả ông Trịnh lẫn bà Trịnh cũng yêu thương cô, coi cô như con cháu trong nhà, cùng nhau bù đắp tình thương sau những lần mất mát.
____
Giờ nghỉ trưa ngày hôm sau, ông Phúc Thạch khoác chiếc áo vest đang treo trên móc áo vào người, chỉnh đốn ngay ngắn rồi bước ra khỏi công ty. Nhìn chiếc xe riêng đón ông lăn bánh đi, một bóng người ăn mặc kín đáo, bịt kín mặt mũi từ đầu đến cuối cũng liền bám theo từ xa.
Người đó từ xa liền giơ máy ảnh lên mà chụp lại cái khoảnh khắc ông bước chân vào một quán ăn phong cách Châu Âu thật sang trọng, trên tay cầm một chiếc vali mang lại vẻ đầy hoài nghi.
Sau 1 tiếng ăn trưa, Phúc Thạch rời khỏi nhà hàng đó với gương mặt vô cùng mãn nguyện, bên cạnh anh lúc này còn có một người đàn ông nữa, dáng vẻ thật quyền lực, chiếc vali ban nãy Phúc Thạch cầm cũng đã chuyển sang tay người đàn ông này.
Hai người không bắt tay hay chào hỏi gì nữa mà chỉ mỗi người đi một ngả, nhưng khoảnh khắc họ cùng nhau bước ra khỏi nhà hàng và trao đổi chiếc vali đều đã được ghi lại hết trong chiếc máy ảnh này.
____
Ngày qua ngày đều trốn chui trốn lủi trong căn hộ ở Royal Palace, Tường Vy vẫn không thể gạt bỏ được nỗi lo lắng của mình về chuyện của mẹ Alpha. Cả cơ thể cô bồn chồn, đứng ngồi không yên, cảm tưởng như chẳng thể chịu đựng được nữa mới quyết định trở về nhà.
Cô tiểu thư bước chân vào nhà với sự ngạc nhiên của bác Lâm, mấy ngày nay cô biệt tăm biệt tích đi đâu, có trở về nhà thì cũng đi ngay nên ông có phần lo lắng.
- Bác Lâm, ba cháu về chưa? - Cô ngó ngang ngó dọc rồi rón rén hỏi ông.
- Ông chủ về rồi, đang tắm thưa cô. - Ông tay vừa chuẩn bị bữa tối, vừa trả lời câu hỏi của cô.
Tường Vy ngạc nhiên, giờ đúng là giờ tan làm nhưng sao ông về rồi mà Alpha lại chưa? Nhưng khoan đã, còn có việc quan trọng hơn, điện thoại của ông, cô nhất định phải tìm thêm thông tin từ nó, giờ này ông đang tắm nên ắt hẳn là ông trời thương cô, cho cô một cơ hội.
Cô định mở cửa thư phòng nhưng không thể, căn phòng bị khóa lại, cô có cố gắng kéo đẩy kiểu gì nó cũng hề xoay chuyển. Tường Vy cố giữ bình tĩnh mà bước tiếp sang phòng riêng của ông. Cánh cửa được đẩy vào dễ dàng, cô đưa mắt nhìn quanh đầy cẩn trọng rồi mới bước vào trong và đóng cửa lại cẩn thận.
Cô tiến lại gần chỗ đầu giường, nơi chiếc điện thoại của ông được đặt nằm ngay ngắn trên chiếc tủ gỗ kê cạnh giường. Tường Vy cầm chiếc điện thoại đó lên, mở khóa màn hình rồi tìm kiếm đống tin nhắn trong vội vã.
Từng dòng chữ ấy hiện hữu ra trước mắt cô, Tường Vy vừa đọc vừa cố gắng ghi nhớ những thứ cần thiết vào trong đầu.
"Mọi chuyện vẫn ổn chứ?"
"Mọi chuyện vẫn ổn thưa ông chủ, nhưng chuyển tới đây có phần bất lợi, nơi đây cái gì cũng bám đầy bụi than, ngay cả con sông ngay trước nhà cũng bị ô nhiễm nặng nề nên không khí có phần bị ảnh hưởng, bà ta còn vừa mới trải qua giai đoạn nguy hiểm, nếu cứ tiếp tục ở đây lâu dài thì có lẽ sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe đấy ạ."
Đọc những dòng chữ ấy mà cô liên tục cắn môi cảm thấy thương xót cho người phụ nữ ấy, bà vốn là người bệnh mà còn phải chịu cảnh ngộ khắc nghiệt như vậy.
- Con đang làm gì vậy? - Giọng người đàn ông cất lên với vẻ cau có, đầy bất ngờ ngay sau lưng cô.
Tường Vy chột dạ liền bấm tắt màn hình nhưng chưa kịp thoát phần tin nhắn ra, quay ngoắt người lại phía sau, ông đang đứng trước cửa, mắt hằm hằm nhìn cô.
- B... ba... ba tắm xong rồi hả? Mấy ngày này ba đừng làm việc quá sức quá... - Cô gượng gạo cười rồi nói lái sang vấn đề khác, nhưng tay chân lại đang run bần bật lên.
- Ba hỏi là con đang làm gì?! - Ông gằn giọng hơn rồi bước thật nhanh về phía cô, giật lấy chiếc điện thoại đang đặt trên bàn.
Ngay khi vừa mở ra, từng dòng tin nhắn giữa ông và Phi liền hiện ra trước mắt, từng nếp nhăn trên trán ông xô hết vào với nhau, ánh mắt trở nên giận dữ quay sang nhìn cô.
- Con...! - Ông tức tối gằn giọng, ông đã rất ngạc nhiên và dĩ nhiên là cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi dạo gần đây bỗng dưng cô lại trở nên quan tâm và muốn gần gũi hơn với người cha bận rộn của mình, vậy ra tất cả chỉ là vì chiếc điện thoại này đang ẩn chứa những bí mật to lớn từ trước tới nay.
- Con dám...! - Ông trợn mắt dữ tợn nhìn thẳng vào cô con gái, khắp người cô run lên, đôi môi mấp máy chẳng thể nào thốt nên lời, cô chưa từng thấy ông đáng sợ như vậy đối với mình, chân liền chập chững bước lùi về phía sau.
Vậy là cô đang tìm cách cứu lấy người phụ nữ đó sao? Nếu Tường Vy biết được những chuyện này rồi, còn Alpha? Anh đã biết được vị trí hiện tại của bà ta chưa? Đã hơn 2 năm rồi kể từ lần cuối họ được gặp nhau. Thường thì khoảng 4-5 tháng thì anh được phép gặp mẹ mình một lần, với một điều kiện là phải làm được việc gì đó lớn và mang lại nhiều lợi ích cho ông. Mỗi lần như vậy ông đều phải xích hai tay anh lại phía sau lưng rồi mới cho gặp, đề phòng anh chống lại ông. Nhưng sau lần cuối cùng đó, ông không thể cho anh gặp lại bởi càng ngày kĩ năng chiến đấu của Alpha càng tăng cao, việc xích tay lại như vậy chưa chắc đã là an toàn đối với ông. Nỗi sợ hãi luôn bủa vây, nếu anh biết được và cứu được bà ta ra, anh sẽ không còn là con cún con bị khuất phục dưới chân ông được nữa.
Vậy mà nỗi sợ bấy lâu nay ông cố gắng che giấu lại bị chính cô con gái mà mình yêu thương, tin tưởng lén lút tìm kiếm sau lưng ông, nếu chuyện này đổ bể thì ông sẽ không còn con át chủ bài, hơn nữa còn có thể mất mạng chứ chẳng chơi.
Ông khua tay nắm chặt lấy cổ tay cô, sức ông dồn rất mạnh vào và nắm khiến cổ tay cô gái đỏ ửng hết lên, Tường Vy nhăn mặt đầy đau đớn.
- Ba ơi! Đau quá...! - Cô nhăn nhó.
- Con cái bất hiếu! - Ông quát thẳng vào cô với giọng vô cùng giận dữ, đồng thời kéo tay cô ra khỏi phòng mình.
Tường Vy bị ông kéo tay một cách vô cùng mạnh bạo, cổ tay đỏ hết lên, đôi chân cũng không trụ vững được mà chập chững bước theo sau ông, cố gắng giằng tay ra nhưng không thể.
- Ba ơi... bỏ con ra! - Cô nói với giọng cầu xin, khóe mi bắt đầu ươn ướt.
- Câm mồm! - Ông hét lên, trợn trừng mắt phóng thẳng ánh nhìn vào cô.
Nước mắt tuôn ra ngày một nhiều, lăn dài trên gò má, ướt đẫm gương mặt xinh đẹp ấy. Cô cảm thấy sốc vô cùng, trước kia ông chưa từng như vậy, đây giống như một con người khác, không phải ba cô...
Ông lẳng tay cô vào căn phòng nằm dưới chân cầu thang tầng 1 và khóa chặt cửa lại, mặc cho cô có đập cửa, gào khóc thế nào đi chăng nữa. Những chuyện gần đây ở công ty đã đủ làm ông điên đầu, nay lại phát hiện thêm điều này, rõ ràng là ông không thể giữ được bình tĩnh.
Tường Vy đập thật mạnh tay vào cửa, gào khóc ngày một to hơn.
- Ba! Mở cửa cho con...! - Tiếng cô thút thít sau cánh cửa có phần khiến ông đau nhói trong lòng nhưng chưa thể làm dịu đi cơn nóng giận trong ông.
- Tốt nhất là con nên ở trong này đi. Nếu con còn có ý định làm phản ta, thì hai mẹ con nó sẽ không bao giờ gặp lại nhau được nữa đâu. - Ông ghé sát mặt vào cánh cửa mà "dặn dò" cô với giọng điệu thật nguy hiểm khiến sống lưng cô ớn lạnh rồi bỏ đi.
Tường Vy ngồi thụp xuống đất, sụt sịt vài tiếng đầy khó khăn. Cô cố gắng nhìn xung quanh rồi tự trấn an bản thân mình, đột nhiên như nảy ra ý gì đó, cô lập tức thò tay vào chiếc túi xách và lục tung lên như tìm kiếm gì đó.
Cô tìm kiếm trong danh bạ, bấm vào số máy ấy với vẻ vội vã và gọi bằng sim quốc tế. Từng hồi chuông điện thoại kêu lên là con tim cô đập nhanh hơn từng nhịp.
Vừa nghe được tiếng người vọng lại từ đầu dây bên kia, Tường Vy lập tức khóc nức nở lên.
- Victor...! Hãy giúp anh ấy...! Làm ơn đi...! - Cô khóc nấc lên, cảm tưởng như không thể kìm nén được thêm.
Victor chỉ nghe thấy tiếng khóc nấc lên át đi tiếng nói, anh khẽ nhăn mặt nhìn vào chiếc điện thoại rồi lại áp vào tai.
- Có chuyện gì? - Anh hỏi lại.
- Alpha... anh phải cứu lấy mẹ anh ấy... - Tường Vy vẫn cứ khóc nấc lên, lời nói ra cũng rất khó nghe.
Victor thở dài rồi nói với giọng nhẹ nhàng như cố trấn an cô.
- Nào, bình tĩnh, không khóc. - Anh nhíu mày.
Tường Vy cố gắng nín lại, tiếng sụt sịt cũng ít dần đi, tiếng thở dịu lại, nghe thấy vậy, Victor mới tiếp tục hỏi.
- Có chuyện gì?
Tường Vy gắng gượng giải thích một cách cặn kẽ nhất có thể cho anh trai mình, vị cứu tinh của mình về những thứ mà mình đã đọc được trong tin nhắn của ông.
- Vậy bây giờ em đang ở đâu? - Victor nhíu mày lại.
- Ba nhốt em vào trong một căn phòng.. còn nói nếu em phản lại ông thì hai người họ sẽ chẳng bao giờ gặp được nhau nữa... - Tường Vy vẫn thút thít từng tiếng.
Victor nhăn mặt thầm thấy bất bình, anh đã từng thấy ông ta cưng chiều con gái mình đến thế nào, vậy mà không ngờ giờ lại có thể đối xử với cô một cách mạnh bạo tới vậy. Anh có thể hiểu giờ đây cô đang hoảng sợ tới mức nào, lão ta rất ít khi chỉ nói suông, nếu lần này không thể cứu được người phụ nữ ấy thì có lẽ từ giờ trở đi sẽ không còn cơ hội nào nữa.
- Được rồi, vậy em cứ ở yên đó đi đừng làm mọi chuyện rối thêm, mọi việc để anh lo. - Victor nói với giọng nhẹ nhàng để trấn an cô rồi mới tắt máy.
Tường Vy nhìn xuống màn hình chiếc điện thoại, chỉ còn có 12% pin, đây không phải phòng của cô nên không hề có sạc điện thoại. Cô ôm chiếc điện thoại vào trong người mà khóc thút thít, tay cứ giơ lên mà lau đi những giọt nước mắt cứ lăn dài trên má.
Tường Vy đưa mắt nhìn xung quanh, nơi đây bị bao bọc bởi 4 bức tường kín đáo, một chiếc cửa sổ cũng không có, cô cắn môi đầy ngẫm nghĩ mà bất lực...
- Nhớ phải theo sát hắn từng li từng tí, không được bỏ lỡ một giây phút nào, cũng đừng quên chụp nhiều ảnh lại để làm bằng chứng. - Ông nhíu mày nói với giọng ra lệnh.
Cậu thanh niên kia gật gù nghe lời.
- Làm tốt thì cậu muốn bao nhiêu cũng được. - Ông cười khẩy rồi nhấp một ngụm cà phê.
____
Chris và Mỹ Anh cùng nhau bước trên con đường gập ghềnh ấy mà vào khu dân cư lân cận mỏ than ấy. Băng qua nhiều đoạn đường khó đi, cuối cùng thì Chris cũng nhìn thấy những ngôi nhà của dân cư ở đó, tuy nhiên cảnh tượng hiện ra trước mắt anh thật vô cùng ấn tượng bởi những mái nhà xập xệ, lụp xụp, dưới chân anh là những con đường đất đỏ. Chris đưa mắt nhìn xung quanh với vẻ choáng ngợp, những tán lá bám đầy bụi than đã phần nào phản ánh việc mỏ than đã gây ô nhiễm tới môi trường, ảnh hưởng nặng nề tới đời sống của dân cư quanh mỏ than.
Cô đưa anh đi xung quanh đó, dĩ nhiên là Chris đã quan sát rất kĩ từng căn nhà quanh đó, nhưng thật khó để có thể biết được căn nào là căn cần tìm. Họ đi qua một con sông nhỏ, tuy nhiên lại không hề mang lại vẻ tươi mát bởi lúc này nó đã khoác lên mình một màu đen xám do ô nhiễm bởi bụi than.
- Đi cùng tôi thế này, không làm phiền cô chứ? - Chris nhướn mày hỏi cô với giọng có phần ái ngại.
- Không sao, trước 4 giờ thì tôi cũng không bận gì. - Cô ngước nhìn lên anh đang đi bên cạnh mình, đồng thời nở một nụ cười trìu mến.
Chợt cô đưa mắt nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo tay, giờ đã là 4 giờ kém, nụ cười trên môi cô tắt hẳn, thay vào đó là biểu cảm vô cùng cuống quít đang hiện rất rõ lên trên khuôn mặt của cô.
- Ôi, đã 4 giờ kém rồi, chắc tôi phải về luôn rồi. - Mỹ Anh nhìn anh với vẻ vội vàng, bối rối.
- Vậy để tôi tiễn cô. - Chris nhìn thấy dáng vẻ của cô mà cũng trở nên lúng túng theo.
Họ cùng đi ra phía đường chính, Chris cẩn thận vẫy tay và bắt cho cô một chiếc taxi. Cánh cửa mở ra, Mỹ Anh bước vào trong nhưng vẫn giữ cửa mở, còn căn dặn anh cẩn thận trước khi về.
- Anh biết đường rồi chứ? Lát nữa anh chỉ cần nói với tài xế taxi là về khách sạn anh đang ở là được.
- Tôi biết rồi mà. Cảm ơn cô vì hôm nay đã đi cùng với tôi. - Chris hơi cúi đầu xuống mà bày tỏ sự chân thành.
- Không có gì đâu. Rất vui được gặp anh. - Mỹ Anh cười hiền hậu rồi ngồi ngay ngắn vào trong xe.
Chris một tay đóng sập cánh cửa lại cho cô, tay còn lại thì vẫy chào, trên môi không quên nở một nụ cười trìu mến.
- Về cẩn thận nhé, tạm biệt.
Chiếc xe taxi lăn bánh đi, Chris đứng nhìn nó khuất khỏi tầm mắt mình rồi mới quay lưng bỏ đi, anh lại tiếp tục đi vòng quanh và quan sát thêm rồi mới về.
Mỹ Anh trở về căn biệt thự nằm giữa trung tâm thành phố mà mất tận hơn 30 phút, cô vội vã mở cửa và bước vào trong căn biệt thự, nhưng may thay là vẫn chưa có ai về.
Cô bắt tay vào bắt đầu nấu nướng, không lâu sau thì có tiếng xe ô tô lái thẳng vào trong ga ra của căn biệt thự, Mỹ Anh liền cuống quýt rửa tay dưới vòi nước, lau khô tay vào khăn mà chạy ra trước cửa.
Một người đàn ông bước vào với vẻ quyền lực, trên người mặc một bộ vest màu đen, tay cầm một chiếc cặp. Cô nhìn ông liền cúi đầu xuống chào hỏi hết sức lễ phép.
- Chào chủ tịch ạ. Hôm nay bữa tối nấu muộn hơn mọi ngày, nhưng cháu sẽ cố dọn ra nhanh nhất có thể ạ. Bây giờ cháu đi bật nước nóng cho chủ tịch. - Mỹ Anh nói với ngữ điệu hết sức lo lắng rồi lập tức chạy đi ngay.
- Mỹ Anh. - Ông bất ngờ cất tiếng gọi khiến cô ngạc nhiên mà đứng lại.
- Dạ?
- Hôm nay cháu đã đi thăm Nhi phải không? - Ông hỏi với giọng trầm xuống, ánh mắt đượm buồn.
Mỹ Anh cúi mặt xuống trước câu hỏi của ông.
- Vâng... - Giọng cô cũng xìu xuống.
Người đàn ông khẽ thở dài, trong lòng lại cảm thấy nặng trĩu, đã 6 năm kể từ ngày cô con gái độc nhất của ông rời xa thế giới này rồi, không ngờ thời gian lại trôi qua nhanh tới vậy.
Ông nhìn người con gái trẻ đang đứng phía trước, trong trí óc lập tức ùa về những kí ức ngày trước. Mỹ Anh đã từng theo sau hầu hạ Uyển Nhi một khoảng thời gian rất lâu. Mỹ Anh từng là con của cô quản gia của gia đình nhà họ Trịnh nên từ bé cả 2 người đều rất thân với nhau, cho tới khi Uyển Nhi kết hôn với người đàn ông tên Minh Thắng và quyết định sang Mỹ định cư thì Mỹ Anh cũng đi theo, không màng bệnh tật của cô chủ, luôn luôn theo sát từng chút một và chăm sóc rất cẩn thận.
Mỹ Anh ngoài tư cách là một người hầu của Uyển Nhi, cô còn là người bạn thân nhất của cô ấy, tất thảy những niềm vui nỗi buồn đều san sẻ hết cho nhau. Giờ đây Uyển Nhi cũng không còn trên thế giới này, mẹ của Mỹ Anh cũng bệnh mà mất nên giờ cô trở về đây, trở thành quản gia của gia đình nhà họ Trịnh. Cả một căn biệt thự to lớn mà chỉ có 3 người ở, ít nhiều cả ông Trịnh lẫn bà Trịnh cũng yêu thương cô, coi cô như con cháu trong nhà, cùng nhau bù đắp tình thương sau những lần mất mát.
____
Giờ nghỉ trưa ngày hôm sau, ông Phúc Thạch khoác chiếc áo vest đang treo trên móc áo vào người, chỉnh đốn ngay ngắn rồi bước ra khỏi công ty. Nhìn chiếc xe riêng đón ông lăn bánh đi, một bóng người ăn mặc kín đáo, bịt kín mặt mũi từ đầu đến cuối cũng liền bám theo từ xa.
Người đó từ xa liền giơ máy ảnh lên mà chụp lại cái khoảnh khắc ông bước chân vào một quán ăn phong cách Châu Âu thật sang trọng, trên tay cầm một chiếc vali mang lại vẻ đầy hoài nghi.
Sau 1 tiếng ăn trưa, Phúc Thạch rời khỏi nhà hàng đó với gương mặt vô cùng mãn nguyện, bên cạnh anh lúc này còn có một người đàn ông nữa, dáng vẻ thật quyền lực, chiếc vali ban nãy Phúc Thạch cầm cũng đã chuyển sang tay người đàn ông này.
Hai người không bắt tay hay chào hỏi gì nữa mà chỉ mỗi người đi một ngả, nhưng khoảnh khắc họ cùng nhau bước ra khỏi nhà hàng và trao đổi chiếc vali đều đã được ghi lại hết trong chiếc máy ảnh này.
____
Ngày qua ngày đều trốn chui trốn lủi trong căn hộ ở Royal Palace, Tường Vy vẫn không thể gạt bỏ được nỗi lo lắng của mình về chuyện của mẹ Alpha. Cả cơ thể cô bồn chồn, đứng ngồi không yên, cảm tưởng như chẳng thể chịu đựng được nữa mới quyết định trở về nhà.
Cô tiểu thư bước chân vào nhà với sự ngạc nhiên của bác Lâm, mấy ngày nay cô biệt tăm biệt tích đi đâu, có trở về nhà thì cũng đi ngay nên ông có phần lo lắng.
- Bác Lâm, ba cháu về chưa? - Cô ngó ngang ngó dọc rồi rón rén hỏi ông.
- Ông chủ về rồi, đang tắm thưa cô. - Ông tay vừa chuẩn bị bữa tối, vừa trả lời câu hỏi của cô.
Tường Vy ngạc nhiên, giờ đúng là giờ tan làm nhưng sao ông về rồi mà Alpha lại chưa? Nhưng khoan đã, còn có việc quan trọng hơn, điện thoại của ông, cô nhất định phải tìm thêm thông tin từ nó, giờ này ông đang tắm nên ắt hẳn là ông trời thương cô, cho cô một cơ hội.
Cô định mở cửa thư phòng nhưng không thể, căn phòng bị khóa lại, cô có cố gắng kéo đẩy kiểu gì nó cũng hề xoay chuyển. Tường Vy cố giữ bình tĩnh mà bước tiếp sang phòng riêng của ông. Cánh cửa được đẩy vào dễ dàng, cô đưa mắt nhìn quanh đầy cẩn trọng rồi mới bước vào trong và đóng cửa lại cẩn thận.
Cô tiến lại gần chỗ đầu giường, nơi chiếc điện thoại của ông được đặt nằm ngay ngắn trên chiếc tủ gỗ kê cạnh giường. Tường Vy cầm chiếc điện thoại đó lên, mở khóa màn hình rồi tìm kiếm đống tin nhắn trong vội vã.
Từng dòng chữ ấy hiện hữu ra trước mắt cô, Tường Vy vừa đọc vừa cố gắng ghi nhớ những thứ cần thiết vào trong đầu.
"Mọi chuyện vẫn ổn chứ?"
"Mọi chuyện vẫn ổn thưa ông chủ, nhưng chuyển tới đây có phần bất lợi, nơi đây cái gì cũng bám đầy bụi than, ngay cả con sông ngay trước nhà cũng bị ô nhiễm nặng nề nên không khí có phần bị ảnh hưởng, bà ta còn vừa mới trải qua giai đoạn nguy hiểm, nếu cứ tiếp tục ở đây lâu dài thì có lẽ sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe đấy ạ."
Đọc những dòng chữ ấy mà cô liên tục cắn môi cảm thấy thương xót cho người phụ nữ ấy, bà vốn là người bệnh mà còn phải chịu cảnh ngộ khắc nghiệt như vậy.
- Con đang làm gì vậy? - Giọng người đàn ông cất lên với vẻ cau có, đầy bất ngờ ngay sau lưng cô.
Tường Vy chột dạ liền bấm tắt màn hình nhưng chưa kịp thoát phần tin nhắn ra, quay ngoắt người lại phía sau, ông đang đứng trước cửa, mắt hằm hằm nhìn cô.
- B... ba... ba tắm xong rồi hả? Mấy ngày này ba đừng làm việc quá sức quá... - Cô gượng gạo cười rồi nói lái sang vấn đề khác, nhưng tay chân lại đang run bần bật lên.
- Ba hỏi là con đang làm gì?! - Ông gằn giọng hơn rồi bước thật nhanh về phía cô, giật lấy chiếc điện thoại đang đặt trên bàn.
Ngay khi vừa mở ra, từng dòng tin nhắn giữa ông và Phi liền hiện ra trước mắt, từng nếp nhăn trên trán ông xô hết vào với nhau, ánh mắt trở nên giận dữ quay sang nhìn cô.
- Con...! - Ông tức tối gằn giọng, ông đã rất ngạc nhiên và dĩ nhiên là cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi dạo gần đây bỗng dưng cô lại trở nên quan tâm và muốn gần gũi hơn với người cha bận rộn của mình, vậy ra tất cả chỉ là vì chiếc điện thoại này đang ẩn chứa những bí mật to lớn từ trước tới nay.
- Con dám...! - Ông trợn mắt dữ tợn nhìn thẳng vào cô con gái, khắp người cô run lên, đôi môi mấp máy chẳng thể nào thốt nên lời, cô chưa từng thấy ông đáng sợ như vậy đối với mình, chân liền chập chững bước lùi về phía sau.
Vậy là cô đang tìm cách cứu lấy người phụ nữ đó sao? Nếu Tường Vy biết được những chuyện này rồi, còn Alpha? Anh đã biết được vị trí hiện tại của bà ta chưa? Đã hơn 2 năm rồi kể từ lần cuối họ được gặp nhau. Thường thì khoảng 4-5 tháng thì anh được phép gặp mẹ mình một lần, với một điều kiện là phải làm được việc gì đó lớn và mang lại nhiều lợi ích cho ông. Mỗi lần như vậy ông đều phải xích hai tay anh lại phía sau lưng rồi mới cho gặp, đề phòng anh chống lại ông. Nhưng sau lần cuối cùng đó, ông không thể cho anh gặp lại bởi càng ngày kĩ năng chiến đấu của Alpha càng tăng cao, việc xích tay lại như vậy chưa chắc đã là an toàn đối với ông. Nỗi sợ hãi luôn bủa vây, nếu anh biết được và cứu được bà ta ra, anh sẽ không còn là con cún con bị khuất phục dưới chân ông được nữa.
Vậy mà nỗi sợ bấy lâu nay ông cố gắng che giấu lại bị chính cô con gái mà mình yêu thương, tin tưởng lén lút tìm kiếm sau lưng ông, nếu chuyện này đổ bể thì ông sẽ không còn con át chủ bài, hơn nữa còn có thể mất mạng chứ chẳng chơi.
Ông khua tay nắm chặt lấy cổ tay cô, sức ông dồn rất mạnh vào và nắm khiến cổ tay cô gái đỏ ửng hết lên, Tường Vy nhăn mặt đầy đau đớn.
- Ba ơi! Đau quá...! - Cô nhăn nhó.
- Con cái bất hiếu! - Ông quát thẳng vào cô với giọng vô cùng giận dữ, đồng thời kéo tay cô ra khỏi phòng mình.
Tường Vy bị ông kéo tay một cách vô cùng mạnh bạo, cổ tay đỏ hết lên, đôi chân cũng không trụ vững được mà chập chững bước theo sau ông, cố gắng giằng tay ra nhưng không thể.
- Ba ơi... bỏ con ra! - Cô nói với giọng cầu xin, khóe mi bắt đầu ươn ướt.
- Câm mồm! - Ông hét lên, trợn trừng mắt phóng thẳng ánh nhìn vào cô.
Nước mắt tuôn ra ngày một nhiều, lăn dài trên gò má, ướt đẫm gương mặt xinh đẹp ấy. Cô cảm thấy sốc vô cùng, trước kia ông chưa từng như vậy, đây giống như một con người khác, không phải ba cô...
Ông lẳng tay cô vào căn phòng nằm dưới chân cầu thang tầng 1 và khóa chặt cửa lại, mặc cho cô có đập cửa, gào khóc thế nào đi chăng nữa. Những chuyện gần đây ở công ty đã đủ làm ông điên đầu, nay lại phát hiện thêm điều này, rõ ràng là ông không thể giữ được bình tĩnh.
Tường Vy đập thật mạnh tay vào cửa, gào khóc ngày một to hơn.
- Ba! Mở cửa cho con...! - Tiếng cô thút thít sau cánh cửa có phần khiến ông đau nhói trong lòng nhưng chưa thể làm dịu đi cơn nóng giận trong ông.
- Tốt nhất là con nên ở trong này đi. Nếu con còn có ý định làm phản ta, thì hai mẹ con nó sẽ không bao giờ gặp lại nhau được nữa đâu. - Ông ghé sát mặt vào cánh cửa mà "dặn dò" cô với giọng điệu thật nguy hiểm khiến sống lưng cô ớn lạnh rồi bỏ đi.
Tường Vy ngồi thụp xuống đất, sụt sịt vài tiếng đầy khó khăn. Cô cố gắng nhìn xung quanh rồi tự trấn an bản thân mình, đột nhiên như nảy ra ý gì đó, cô lập tức thò tay vào chiếc túi xách và lục tung lên như tìm kiếm gì đó.
Cô tìm kiếm trong danh bạ, bấm vào số máy ấy với vẻ vội vã và gọi bằng sim quốc tế. Từng hồi chuông điện thoại kêu lên là con tim cô đập nhanh hơn từng nhịp.
Vừa nghe được tiếng người vọng lại từ đầu dây bên kia, Tường Vy lập tức khóc nức nở lên.
- Victor...! Hãy giúp anh ấy...! Làm ơn đi...! - Cô khóc nấc lên, cảm tưởng như không thể kìm nén được thêm.
Victor chỉ nghe thấy tiếng khóc nấc lên át đi tiếng nói, anh khẽ nhăn mặt nhìn vào chiếc điện thoại rồi lại áp vào tai.
- Có chuyện gì? - Anh hỏi lại.
- Alpha... anh phải cứu lấy mẹ anh ấy... - Tường Vy vẫn cứ khóc nấc lên, lời nói ra cũng rất khó nghe.
Victor thở dài rồi nói với giọng nhẹ nhàng như cố trấn an cô.
- Nào, bình tĩnh, không khóc. - Anh nhíu mày.
Tường Vy cố gắng nín lại, tiếng sụt sịt cũng ít dần đi, tiếng thở dịu lại, nghe thấy vậy, Victor mới tiếp tục hỏi.
- Có chuyện gì?
Tường Vy gắng gượng giải thích một cách cặn kẽ nhất có thể cho anh trai mình, vị cứu tinh của mình về những thứ mà mình đã đọc được trong tin nhắn của ông.
- Vậy bây giờ em đang ở đâu? - Victor nhíu mày lại.
- Ba nhốt em vào trong một căn phòng.. còn nói nếu em phản lại ông thì hai người họ sẽ chẳng bao giờ gặp được nhau nữa... - Tường Vy vẫn thút thít từng tiếng.
Victor nhăn mặt thầm thấy bất bình, anh đã từng thấy ông ta cưng chiều con gái mình đến thế nào, vậy mà không ngờ giờ lại có thể đối xử với cô một cách mạnh bạo tới vậy. Anh có thể hiểu giờ đây cô đang hoảng sợ tới mức nào, lão ta rất ít khi chỉ nói suông, nếu lần này không thể cứu được người phụ nữ ấy thì có lẽ từ giờ trở đi sẽ không còn cơ hội nào nữa.
- Được rồi, vậy em cứ ở yên đó đi đừng làm mọi chuyện rối thêm, mọi việc để anh lo. - Victor nói với giọng nhẹ nhàng để trấn an cô rồi mới tắt máy.
Tường Vy nhìn xuống màn hình chiếc điện thoại, chỉ còn có 12% pin, đây không phải phòng của cô nên không hề có sạc điện thoại. Cô ôm chiếc điện thoại vào trong người mà khóc thút thít, tay cứ giơ lên mà lau đi những giọt nước mắt cứ lăn dài trên má.
Tường Vy đưa mắt nhìn xung quanh, nơi đây bị bao bọc bởi 4 bức tường kín đáo, một chiếc cửa sổ cũng không có, cô cắn môi đầy ngẫm nghĩ mà bất lực...
Bình luận facebook