Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-195
Chương 195
Vietwriter
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Chương 195 ĐIỆN THOẠI TẮT MÁY
Trầm Tu Cấn không nói thêm một câu thừa thãi, lập tức ngắt cuộc gọi với quản gia Vương, gọi vào số của Giản Đồng, không có người bắt máy.
Ấn đường anh nhíu vào, gọi điện đến nhà họ Giản, số máy bàn nhà họ Giản không thể gọi được, chỉ có thể gọi đến số điện thoại di động của Giản Chấn Đông.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Không bao lâu thì điện thoại được kết nối: “Chủ tịch Trầm?”
“Giản Chấn Đông, Giản Đồng có ở chỗ ông không?” Trầm Tu Cẩn không muốn lãng phí một giây một phút nào để chào hỏi với Giản Chấn Đông, đối với anh mà nói hiện giờ quan trọng nhất là xác định được Giản Đồng có an toàn hay không.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Tiểu Đồng?” Giản Chấn Đông hỏi một cách ngạc nhiên: “Tiểu Đồng có tới đây, nhưng cũng vừa rời đi rồi”.
Trầm Tu Cẩn trầm ngâm suy nghĩ: “Rời đi bao lâu rôi? Ai đi cùng với cô ấy?”
“Mới rời đi không lâu, tôi xem thời gian…thì, chắc khoảng mười phút. Tiểu Đồng đi cùng với cô Tô, cô ấy lái xe đưa Tiểu Đồng rời đi… Chủ tịch Trầm, sao vậy? Có phải là…có phải là Tiểu Đồng xảy ra chuyện gì rồi ư?” Giản Chấn Đông lo lắng căng thẳng đứng bật dậy, truy hỏi Trầm Tu Cẩn ở đầu dây bên này.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nghe vậy, đồng tử Trầm Tu Cẩn càng trở nên thâm sâu, cổ họng phát ra một tiếng nhàn nhạt “Ừm” một tiếng, khách sáo nói một câu: “Làm phiền chủ tịch Giản rồi”.
Lời Trầm Tu Cẩn vừa dứt thì cũng ngắt luôn cuộc gọi với Giản Chấn Đông, lập tức gọi vào số của Tô Mộng.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Sau một hồi âm báo bận, thì có tiếng ghi âm của tổng đài truyền tới: “Xin chào, số máy quý khách vừa gọi hiện tắt máy..”
Sắc mặt Trầm Tu Cẩn trở nên nghiêm trọng, không nói gì lại tiếp tục gọi lại lần nữa, kết quả vẫn giống như vừa rồi.
Vết nhăn giữa hai lông cô của anh càng ngày càng đậm, điện thoại Tô Mộng không gọi được.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Có thể chỉ là điện thoại của Tô Mộng hết pin nên tắt máy, nhưng, trong tình hình như thế này, từ lúc Tô Mộng làm việc cho anh đến ngày hôm nay chưa từng xảy ra chuyện như thế này!
Cánh tay nắm điện thoại càng siết chặt hơn, đột ngột quay người, toàn thân tỏa ra hơi thở băng giá, áp sát vào người ông lão quản gia của ông chủ Trầm: “Ông nội là có ý gì?”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Vừa rồi Trầm Tu Cẩn đứng ở bên cạnh gọi điện thoại, ông lão quản gia cũng nghe thấy ít nhều, có thể đoán được ra đã xảy ra chuyện gì đó.
Nhưng…
“Ý của cậu chủ là gì?” Ông lão quản gia lộ ra vẻ mặt khó hiểu hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Trầm Tu Cẩn lạnh lùng cười một tiếng: “Ông nội đổ bệnh cũng thật sự trùng hợp”.
Sắc mặt người quản gia thay đổi: “Cậu chủ!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Sao cậu có thể nói ra những câu bất hiếu như thế chứt”
Trầm Tu Cẩn không thèm đấu võ mồm với ông ta, nheo nheo mắt hỏi: “Cô ấy ở đâu?”
“Cậu chủ nói ‘cô ãy’ là nói ai?”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Vẫn còn giả vờ?” Trầm Tu Cẩn lạnh lùng nhìn thẳng vào ông lão quản gia lưng còng còng trước mặt: “Nói! Ông nội đã làm gì cô ấy rồi!”
“Cậu chủ, cậu hiểu nhâm ông chủ rồi, ông chủ còn đang ở trong phòng cấp cứu mà..”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Ha ha, đúng là thật trùng hợp, ông chủ – ngã bệnh, Giản Đồng liên xảy ra chuyện”.
“Thì ra cậu chủ đang lo lắng cho cô Giản sao, cậu chủ đừng quá lo lăng, vừa rôi cậu chủ gọi điện thoại lão nô không cẩn thận cũng nghe thấy một chút, không phải chủ tịch Giản đã nói rồi sao, cô Giản vừa rời khỏi nhà họ Giản, lúc này có khi cô Giản đang trên đường về trang viên rồi. Cậu chủ cứ yên tâm, cứ đợi thêm một lúc nữa, nói không chừng cô Giản đã về đến nơi rồi”.
Sự lạnh lùng trong mat Trâm Tu Cấn càng ngày càng nông đậm: “Tôi không có thời gian lãng nhãng với ông, ông nghe cho rõ đây! Người mà ông gọi là cô Giả, Giản Đồng, là vợ của Trâm Tu Cần này, trên giấy chứng nhận kết hôn có viết rõ rành rành, cô ấy là cô chủ của nhà họ Trâm này!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Còn để tôi nghe thấy hai từ ‘cô Giản, thì dù cho ông nội có xem trọng ông như thế nào đi nữa, ông cũng không tránh khỏi bị lột da!”
“Hiện tại, mời ông hãy nói cho tôi biết, vợ của tôi, Giản Đồng, hiện tại người đang ở đâu? Hả?” Tô Mộng đã đi theo anh bao nhiêu lâu nay, từ trước đến nay điện thoại không bao giờ trong tình trạng tät máy, trừ khi ở trên máy bay. Tô Mộng cũng biết thói quen của anh, vì thế điện thoại luôn ở trạng thái mở máy.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nhưng lần này, điện thoại Tô Mộng lại tắt máy!
Tiểu Đồng lại không hê gọi điện cho anh nhắc đến việc muốn đến nhà họ Giản, giấu diếm anh đi đến nhà họ Giản, hiện tại Tô Mộng đi cùng cô ấy điện thoại lại tăt máy. Nếu không có chuyện ông chủ Trâm xuất huyết não hôn mê phải đi cấp cứu, hơn nữa nếu vừa rồi anh không phát hiện ra chuyện ông chủ Trầm giả bệnh… thì có lẽ anh cũng sẽ không đem việc của Giản Đồng xảy ra chuyện và việc của ông chủ Trầm liên kết lại với nhau!
Giản Đông xảy ra chuyện, nhà họ Giản, ông chủ Trâm…thực sự quả trùng hợp!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Sợ răng nhà họ Giản đã liên kết với ông chủ Trâm rồi!
Vietwriter
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Chương 195 ĐIỆN THOẠI TẮT MÁY
Trầm Tu Cấn không nói thêm một câu thừa thãi, lập tức ngắt cuộc gọi với quản gia Vương, gọi vào số của Giản Đồng, không có người bắt máy.
Ấn đường anh nhíu vào, gọi điện đến nhà họ Giản, số máy bàn nhà họ Giản không thể gọi được, chỉ có thể gọi đến số điện thoại di động của Giản Chấn Đông.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Không bao lâu thì điện thoại được kết nối: “Chủ tịch Trầm?”
“Giản Chấn Đông, Giản Đồng có ở chỗ ông không?” Trầm Tu Cẩn không muốn lãng phí một giây một phút nào để chào hỏi với Giản Chấn Đông, đối với anh mà nói hiện giờ quan trọng nhất là xác định được Giản Đồng có an toàn hay không.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Tiểu Đồng?” Giản Chấn Đông hỏi một cách ngạc nhiên: “Tiểu Đồng có tới đây, nhưng cũng vừa rời đi rồi”.
Trầm Tu Cẩn trầm ngâm suy nghĩ: “Rời đi bao lâu rôi? Ai đi cùng với cô ấy?”
“Mới rời đi không lâu, tôi xem thời gian…thì, chắc khoảng mười phút. Tiểu Đồng đi cùng với cô Tô, cô ấy lái xe đưa Tiểu Đồng rời đi… Chủ tịch Trầm, sao vậy? Có phải là…có phải là Tiểu Đồng xảy ra chuyện gì rồi ư?” Giản Chấn Đông lo lắng căng thẳng đứng bật dậy, truy hỏi Trầm Tu Cẩn ở đầu dây bên này.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nghe vậy, đồng tử Trầm Tu Cẩn càng trở nên thâm sâu, cổ họng phát ra một tiếng nhàn nhạt “Ừm” một tiếng, khách sáo nói một câu: “Làm phiền chủ tịch Giản rồi”.
Lời Trầm Tu Cẩn vừa dứt thì cũng ngắt luôn cuộc gọi với Giản Chấn Đông, lập tức gọi vào số của Tô Mộng.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Sau một hồi âm báo bận, thì có tiếng ghi âm của tổng đài truyền tới: “Xin chào, số máy quý khách vừa gọi hiện tắt máy..”
Sắc mặt Trầm Tu Cẩn trở nên nghiêm trọng, không nói gì lại tiếp tục gọi lại lần nữa, kết quả vẫn giống như vừa rồi.
Vết nhăn giữa hai lông cô của anh càng ngày càng đậm, điện thoại Tô Mộng không gọi được.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Có thể chỉ là điện thoại của Tô Mộng hết pin nên tắt máy, nhưng, trong tình hình như thế này, từ lúc Tô Mộng làm việc cho anh đến ngày hôm nay chưa từng xảy ra chuyện như thế này!
Cánh tay nắm điện thoại càng siết chặt hơn, đột ngột quay người, toàn thân tỏa ra hơi thở băng giá, áp sát vào người ông lão quản gia của ông chủ Trầm: “Ông nội là có ý gì?”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Vừa rồi Trầm Tu Cẩn đứng ở bên cạnh gọi điện thoại, ông lão quản gia cũng nghe thấy ít nhều, có thể đoán được ra đã xảy ra chuyện gì đó.
Nhưng…
“Ý của cậu chủ là gì?” Ông lão quản gia lộ ra vẻ mặt khó hiểu hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Trầm Tu Cẩn lạnh lùng cười một tiếng: “Ông nội đổ bệnh cũng thật sự trùng hợp”.
Sắc mặt người quản gia thay đổi: “Cậu chủ!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Sao cậu có thể nói ra những câu bất hiếu như thế chứt”
Trầm Tu Cẩn không thèm đấu võ mồm với ông ta, nheo nheo mắt hỏi: “Cô ấy ở đâu?”
“Cậu chủ nói ‘cô ãy’ là nói ai?”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Vẫn còn giả vờ?” Trầm Tu Cẩn lạnh lùng nhìn thẳng vào ông lão quản gia lưng còng còng trước mặt: “Nói! Ông nội đã làm gì cô ấy rồi!”
“Cậu chủ, cậu hiểu nhâm ông chủ rồi, ông chủ còn đang ở trong phòng cấp cứu mà..”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Ha ha, đúng là thật trùng hợp, ông chủ – ngã bệnh, Giản Đồng liên xảy ra chuyện”.
“Thì ra cậu chủ đang lo lắng cho cô Giản sao, cậu chủ đừng quá lo lăng, vừa rôi cậu chủ gọi điện thoại lão nô không cẩn thận cũng nghe thấy một chút, không phải chủ tịch Giản đã nói rồi sao, cô Giản vừa rời khỏi nhà họ Giản, lúc này có khi cô Giản đang trên đường về trang viên rồi. Cậu chủ cứ yên tâm, cứ đợi thêm một lúc nữa, nói không chừng cô Giản đã về đến nơi rồi”.
Sự lạnh lùng trong mat Trâm Tu Cấn càng ngày càng nông đậm: “Tôi không có thời gian lãng nhãng với ông, ông nghe cho rõ đây! Người mà ông gọi là cô Giả, Giản Đồng, là vợ của Trâm Tu Cần này, trên giấy chứng nhận kết hôn có viết rõ rành rành, cô ấy là cô chủ của nhà họ Trâm này!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Còn để tôi nghe thấy hai từ ‘cô Giản, thì dù cho ông nội có xem trọng ông như thế nào đi nữa, ông cũng không tránh khỏi bị lột da!”
“Hiện tại, mời ông hãy nói cho tôi biết, vợ của tôi, Giản Đồng, hiện tại người đang ở đâu? Hả?” Tô Mộng đã đi theo anh bao nhiêu lâu nay, từ trước đến nay điện thoại không bao giờ trong tình trạng tät máy, trừ khi ở trên máy bay. Tô Mộng cũng biết thói quen của anh, vì thế điện thoại luôn ở trạng thái mở máy.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nhưng lần này, điện thoại Tô Mộng lại tắt máy!
Tiểu Đồng lại không hê gọi điện cho anh nhắc đến việc muốn đến nhà họ Giản, giấu diếm anh đi đến nhà họ Giản, hiện tại Tô Mộng đi cùng cô ấy điện thoại lại tăt máy. Nếu không có chuyện ông chủ Trâm xuất huyết não hôn mê phải đi cấp cứu, hơn nữa nếu vừa rồi anh không phát hiện ra chuyện ông chủ Trầm giả bệnh… thì có lẽ anh cũng sẽ không đem việc của Giản Đồng xảy ra chuyện và việc của ông chủ Trầm liên kết lại với nhau!
Giản Đông xảy ra chuyện, nhà họ Giản, ông chủ Trâm…thực sự quả trùng hợp!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Sợ răng nhà họ Giản đã liên kết với ông chủ Trâm rồi!
Bình luận facebook