Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-36
Chương 36
Vietwriter
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Chương 36
Tần Mộc Mộc thở hổn hển, mắt trợn lên, khuôn mặt thanh tú tức đến đỏ bừng lên.
Mặt mũi càng tỏ ra dữ tợn “Cô nói tôi đây không phải tình yêu, vậy như cô hèn hạ bán thân thể mới là tình yêu sao?”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Kể cả Giản Đồng cũng không nhịn được mà hơi nhíu chân mày, ai nói Tần Mộc Mộc đó không phải tình yêu đâu?
Mình chẳng qua là hỏi cô ta một câu, rốt cuộc có mấy phần thích là thật.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Giản Đồng cúi thấp đầu xuống, ba năm có thể mài đi kiêu ngại của Giản Đồng, lại không thể xoá đi thông minh của cô.
Hiển nhiên, Tần Mộc Mộc kích động như vậy, chỉ có thể là mình vừa vặn chạm trúng tim đen của cô ta.
Lắc đầu một cái.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Cô lắc đầu cái gì? Một mình cô hạ tiện vì tiền mà ngoắt đuôi xin xỏ, một mụ đàn bà khắp nơi đều câu dẫn đàn ông còn chưa đủ, có tư cách gì mà lắc đầu? Cô lắc đầu là ý gì? Cô là đang phủ định tôi? Tôi nói cho cô nghe, Giản Đồng, người trên toàn thế giới đều có thể xem thường cô, nhưng Giản Đồng cô không có tư cách gì mà xem thường bất kỳ người nào cả”
Người Giản Đồng run lên, rũ đầu xuống càng suy sụp, là khắp thiên hạ đều có thể xem thường cô, nhưng cô lại không có bất kỳ tư cách nào mà xem thường ai.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Trầm Tu Cẩn, anh hài lòng chưa?
A… Nói không chừng, đây là Giản Đồng mà anh muốn.
Nhắm mắt lại, trong đầu của cô toàn bộ đều là một chữ — Tiền!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Không có tiền thì chẳng phải là gì cả, nhưng có tiền rồi… Thì sẽ có…
Tần Mộc Mộc chê bai quét Giản Đồng một cái, nhìn bộ dạng chó chết của Giản Đồng, nhất thời mất khẩu vị, bĩu môi một cái:
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Tóm lại, cô nên nhớ chính cô chỉ là một người thọt, đừng có mơ mộng hão huyền câu dẫn được Tiêu Hành” Nói xong, cái mông lắc một cái, lạnh lùng đi vào phòng ngủ của mình, chỉ để lại cho Giản Đồng một bóng lưng lạnh lùng.
Xoa xoa mi tâm, Giản Đồng không để ý đến những cái khác, vọt vào phòng tắm nước nóng, đem mình co rúc vào trong chăn.
Thời tiết như vậy, không mở điều hoà còn nóng đến điên người, thế nhưng Giản Đồng lại cảm thấy lạnh đến run rẩy.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lại càng thêm co mình lại thành một cục, giống như nếu co lại như vậy là có thể sưởi ấm.
Ngoài cửa sổ không biết là hoạ mi nhà ai nuôi đang hót, ở trong tiếng hót này, cô nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Này, ê! Dậy đi”
Một trận đẩy đẩy không khách khí, Giản Đồng bị đánh thức, vừa mở mắt liền thấy trước mặt mình chính là Tần Mộc Mộc.
Đang mơ hồ không rõ, đầu sốt cao, cũng không nổi nóng, lầu bầu một câu:
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Đừng đẩy, đầu đang choáng váng”
Tần Mộc Mộc không đẩy tay của cô nữa, dừng một chút, một giây kế tiếp cười lạnh một tiếng:
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Cô cho là tôi muốn đến phòng cô lắm à, thức dậy nhanh đi, đến giờ rồi, ngủ như heo chết, mấy giờ rồi còn không dậy đi làm à?
Lần trước cô không đi làm hại tôi bị Mộng tỷ mắng, tôi cũng không muốn bị Mộng tỷ mắng nữa, cô thức dậy nhanh đi”
Đi làm?
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Đi làm!
Giản Đồng đầu sốt đến mơ hồ, thời điểm nghe Tần Mộc Mộc nói một tràng, trong đầu càng rối loạn.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Trong cơn choáng váng, hai chữ ‘đi làm’ như một quả lựu đạn, nhất thời nổ cho cô tỉnh táo mấy phần… Đi làm!
Đẩy chăn ra bò dậy khỏi giường, nôn nóng thức dậy, nhưng cả người đau mỏi, nhất thời thiếu chút nữa ngã quỵ ở trên đất.
Tần Mộc Mộc cau mày một cái, bất mãn nói “Cô nhanh lên một chút, lằng nhà lằng nhằng, diễn kịch gì, ở đây cũng không có đàn ông, cô diễn cho ai xem”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Giản Đồng mặc cho Tần Mộc Mộc lạnh lùng châm chọc, trầm mặc thay áo quần.
“Không phải chỉ mắc một trận mưa thôi sao? Có yếu đuối quý giá vậy không? Tôi cũng từng mắc mưa rồi, cũng không giống như cô. Người cô dát vàng hay sao?” Tần Mộc Mộc vẫn còn ở một bên châm chọc Giản Đồng.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Đầu nhức nhức, Giản Đồng xoa đầu, bỗng nhiên xoay người “Tần Mộc Mộc, cô biết không? Trên thế giới này, sẽ không có ai thích những người phụ nữ thích nói chuyện chanh chua khắc nghiệt. Cô muốn Tiêu Hành có hảo cảm với cô, thì tốt nhất nên thay đổi đi”
Nói xong, Giản Đồng cũng chuẩn bị tâm lý bị Tần Mộc Mộc càng không khách khí mà nhục nhã mình hơn rồi.
Nhưng, khó hiểu là hôm nay, cô muốn được tuỳ hứng buông thả.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Thời điểm khi còn bé bị bệnh, anh trai nói: thời điểm bị bệnh là dễ thất thường nhất.
Khi đó cô đặc biệt đặc biệt dính Trầm Tu Cẩn, thật ra cô cũng biết Trầm Tu Cẩn thấy cô phiền phức.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nhưng mà lần đó bị bệnh, cô dính lấy hắn muốn ngủ trưa chung, dù biết hắn thấy cô phiền, nhưng cô vẫn dính lấy hắn, nói khoác mà không ngượng, dùng lời của anh trai nói cho hắn: Người ngã bệnh có quyền tuỳ hứng buông thả, tôi bị bệnh rồi. Anh không ngủ với tôi một giấc ngủ, bệnh của tôi không tốt lên được.
Từ xưa đến nay chưa từng thấy, vậy mà Trầm Tu Cẩn lại thật sự đáp ứng ngủ trưa cùng cô.
Cô nếm được ngon ngọt, liền cố ý tắm nước lạnh cho mình ngã bệnh, nhưng lại chẳng bao giờ như ý nguyện.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Bất tri bất giác, Giản Đồng chìm vào trong ký ức, các loại lời nói khó nghe của Tần Mộc Mộc, cô cũng không nghe thấy.
“Giản Đồng, vừa rồi là cô mắng tôi chanh chua cay nghiệt, bây giờ lại giả vờ ngây ngốc sao!”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Thanh âm bén nhọn của Tần Mộc Mộc, kèm theo đó là tiếng Giản Đồng kinh hoảng kêu lên…
Ầm!
Đầu bị đụng vào trên chốt cửa, Giản Đồng khổ sở kêu một tiếng, hít vào một ngụm khí lạnh, nghiêng đầu nhìn về phía khuôn mặt đầy hoảng sợ của Tần Mộc Mộc…
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Có gi có nong nóng dọc theo trán chảy xuống, thế giới trùm lên một màu đỏ tươi… Mặt mũi Tần Mộc Mộc đầy sợ hãi, càng ngày càng kinh hoàng.
Làm sao… Rốt cuộc là sao vậy…
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“A… Không phải tôi! Không liên quan gì đến tôi! Là chính cô không đứng vững, không liên quan đến tôi, không liên quan đến tôi!!!”
Tầm mắt Giản Đồng càng ngày càng mơ hồ, cuối cùng là thân ảnh kinh hoảng thất thố đầy hoảng hốt của Tần Mộc Mộc co chân vòng qua cô chạy ra ngoài.
Tầm mắt ngày càng mơ hồ, cô vẫn còn rất mờ mịt… Sao vậy? Tần Mộc Mộc sao vậy?
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Oh… Có chút mệt mỏi…
“Mộng tỷ, tôi muốn xin nghỉ” Thanh âm yếu ớt nỉ non, càng ngày càng thấp, cuối cùng, ngay cả bản thân cô cũng không biết mình đang nói cái gì…
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lạch cạch lạch cạch tiếng bước chân hốt hoảng càng ngày càng gần, một bóng người đứng ở trước mặt Giản Đồng, khom người thở hổn hển:
“Không liên quan đến tôi, là chính cô ta không có đứng vững, đúng, đúng! Chính là như vậy, không liên quan đến tôi, ai biết chỉ đụng nhẹ một chút cô ta liền ngã nhào ra chứ”
Tần Mộc Mộc đi rồi quay về, đứng một bên thở hổn hển, một bên hốt hoảng nhìn Giản Đồng đang nằm dưới đất, nhìn vết máu trên trán đỏ tươi chảy xuống, cô cầm di động lên muốn bấm 120.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Trên màn hình là 120 đang tút tút chuẩn bị tiếp máy, đột nhiên nghĩ đến gì đó, mặt Tần Mộc Mộc liền biến sắc, không chút do dự mà bấm nút kết thúc, cắt đứt điện thoại.
Cặp mắt do dự hốt hoảng không chịu nổi mà nhìn chằm chằm Giản Đồng ở trên đất đã hoàn toàn không còn tri giác, bỗng nhiên, cắn răng một cái, ngồi xổm người xuống chuẩn bị dùng sức kéo Giản Đồng.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tần Mộc Mộc cơ hồ dùng hết sức lực, sợ chỉ với sức lực của cô kéo không nổi Giản Đồng.
Nhưng cô chỉ mới vừa dùng một chút lực, một giây kế tiếp liền kinh ngạc đến ngây người, cúi đầu nhìn Giản Đồng, nhẹ như vậy?
Mà thôi, giải quyết quan trọng hơn.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Không ngẫm nghĩ gì nữa, Tần Mộc Mộc kéo Giản Đồng, để cho Giản Đồng nửa người ở trên bả vai của mình, thật nhanh đi ra cửa phòng, đi đến chỗ cầu thang.
Một tay ngăn xe taxi lại, đưa người đến bệnh viện.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Sắc mặt Tần Mộc Mộc phức tạp, nảy sinh chút ác độc, cầm điện thoại lên, gọi đến cho cấp trên của mình:
“Lộ tỷ, hôm nay tôi muốn xin nghỉ, bạn cùng phòng của tôi người có chút không thoải mái, lúc ra cửa lại vô tình té nhào một cái, thật may là tôi quên cầm sạc điện thoại, trở lại nhà trọ mới phát hiện kịp thời, đưa cô ấy đến bệnh viện. Tôi đang ở bệnh viện giúp cô ấy… Đúng, chốc lát nữa làm thủ tục nhập viện xong cho cô ấy thì tôi sẽ đến Đông Hoàng giúp cô ấy xin nghỉ… Được, tôi biết rồi, cô ấy là bạn cùng phòng của tôi, tôi sẽ chăm chóc cô ấy thật tốt”
Vietwriter
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Chương 36
Tần Mộc Mộc thở hổn hển, mắt trợn lên, khuôn mặt thanh tú tức đến đỏ bừng lên.
Mặt mũi càng tỏ ra dữ tợn “Cô nói tôi đây không phải tình yêu, vậy như cô hèn hạ bán thân thể mới là tình yêu sao?”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Kể cả Giản Đồng cũng không nhịn được mà hơi nhíu chân mày, ai nói Tần Mộc Mộc đó không phải tình yêu đâu?
Mình chẳng qua là hỏi cô ta một câu, rốt cuộc có mấy phần thích là thật.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Giản Đồng cúi thấp đầu xuống, ba năm có thể mài đi kiêu ngại của Giản Đồng, lại không thể xoá đi thông minh của cô.
Hiển nhiên, Tần Mộc Mộc kích động như vậy, chỉ có thể là mình vừa vặn chạm trúng tim đen của cô ta.
Lắc đầu một cái.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Cô lắc đầu cái gì? Một mình cô hạ tiện vì tiền mà ngoắt đuôi xin xỏ, một mụ đàn bà khắp nơi đều câu dẫn đàn ông còn chưa đủ, có tư cách gì mà lắc đầu? Cô lắc đầu là ý gì? Cô là đang phủ định tôi? Tôi nói cho cô nghe, Giản Đồng, người trên toàn thế giới đều có thể xem thường cô, nhưng Giản Đồng cô không có tư cách gì mà xem thường bất kỳ người nào cả”
Người Giản Đồng run lên, rũ đầu xuống càng suy sụp, là khắp thiên hạ đều có thể xem thường cô, nhưng cô lại không có bất kỳ tư cách nào mà xem thường ai.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Trầm Tu Cẩn, anh hài lòng chưa?
A… Nói không chừng, đây là Giản Đồng mà anh muốn.
Nhắm mắt lại, trong đầu của cô toàn bộ đều là một chữ — Tiền!
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Không có tiền thì chẳng phải là gì cả, nhưng có tiền rồi… Thì sẽ có…
Tần Mộc Mộc chê bai quét Giản Đồng một cái, nhìn bộ dạng chó chết của Giản Đồng, nhất thời mất khẩu vị, bĩu môi một cái:
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Tóm lại, cô nên nhớ chính cô chỉ là một người thọt, đừng có mơ mộng hão huyền câu dẫn được Tiêu Hành” Nói xong, cái mông lắc một cái, lạnh lùng đi vào phòng ngủ của mình, chỉ để lại cho Giản Đồng một bóng lưng lạnh lùng.
Xoa xoa mi tâm, Giản Đồng không để ý đến những cái khác, vọt vào phòng tắm nước nóng, đem mình co rúc vào trong chăn.
Thời tiết như vậy, không mở điều hoà còn nóng đến điên người, thế nhưng Giản Đồng lại cảm thấy lạnh đến run rẩy.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lại càng thêm co mình lại thành một cục, giống như nếu co lại như vậy là có thể sưởi ấm.
Ngoài cửa sổ không biết là hoạ mi nhà ai nuôi đang hót, ở trong tiếng hót này, cô nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Này, ê! Dậy đi”
Một trận đẩy đẩy không khách khí, Giản Đồng bị đánh thức, vừa mở mắt liền thấy trước mặt mình chính là Tần Mộc Mộc.
Đang mơ hồ không rõ, đầu sốt cao, cũng không nổi nóng, lầu bầu một câu:
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Đừng đẩy, đầu đang choáng váng”
Tần Mộc Mộc không đẩy tay của cô nữa, dừng một chút, một giây kế tiếp cười lạnh một tiếng:
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Cô cho là tôi muốn đến phòng cô lắm à, thức dậy nhanh đi, đến giờ rồi, ngủ như heo chết, mấy giờ rồi còn không dậy đi làm à?
Lần trước cô không đi làm hại tôi bị Mộng tỷ mắng, tôi cũng không muốn bị Mộng tỷ mắng nữa, cô thức dậy nhanh đi”
Đi làm?
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Đi làm!
Giản Đồng đầu sốt đến mơ hồ, thời điểm nghe Tần Mộc Mộc nói một tràng, trong đầu càng rối loạn.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Trong cơn choáng váng, hai chữ ‘đi làm’ như một quả lựu đạn, nhất thời nổ cho cô tỉnh táo mấy phần… Đi làm!
Đẩy chăn ra bò dậy khỏi giường, nôn nóng thức dậy, nhưng cả người đau mỏi, nhất thời thiếu chút nữa ngã quỵ ở trên đất.
Tần Mộc Mộc cau mày một cái, bất mãn nói “Cô nhanh lên một chút, lằng nhà lằng nhằng, diễn kịch gì, ở đây cũng không có đàn ông, cô diễn cho ai xem”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Giản Đồng mặc cho Tần Mộc Mộc lạnh lùng châm chọc, trầm mặc thay áo quần.
“Không phải chỉ mắc một trận mưa thôi sao? Có yếu đuối quý giá vậy không? Tôi cũng từng mắc mưa rồi, cũng không giống như cô. Người cô dát vàng hay sao?” Tần Mộc Mộc vẫn còn ở một bên châm chọc Giản Đồng.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Đầu nhức nhức, Giản Đồng xoa đầu, bỗng nhiên xoay người “Tần Mộc Mộc, cô biết không? Trên thế giới này, sẽ không có ai thích những người phụ nữ thích nói chuyện chanh chua khắc nghiệt. Cô muốn Tiêu Hành có hảo cảm với cô, thì tốt nhất nên thay đổi đi”
Nói xong, Giản Đồng cũng chuẩn bị tâm lý bị Tần Mộc Mộc càng không khách khí mà nhục nhã mình hơn rồi.
Nhưng, khó hiểu là hôm nay, cô muốn được tuỳ hứng buông thả.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Thời điểm khi còn bé bị bệnh, anh trai nói: thời điểm bị bệnh là dễ thất thường nhất.
Khi đó cô đặc biệt đặc biệt dính Trầm Tu Cẩn, thật ra cô cũng biết Trầm Tu Cẩn thấy cô phiền phức.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nhưng mà lần đó bị bệnh, cô dính lấy hắn muốn ngủ trưa chung, dù biết hắn thấy cô phiền, nhưng cô vẫn dính lấy hắn, nói khoác mà không ngượng, dùng lời của anh trai nói cho hắn: Người ngã bệnh có quyền tuỳ hứng buông thả, tôi bị bệnh rồi. Anh không ngủ với tôi một giấc ngủ, bệnh của tôi không tốt lên được.
Từ xưa đến nay chưa từng thấy, vậy mà Trầm Tu Cẩn lại thật sự đáp ứng ngủ trưa cùng cô.
Cô nếm được ngon ngọt, liền cố ý tắm nước lạnh cho mình ngã bệnh, nhưng lại chẳng bao giờ như ý nguyện.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Bất tri bất giác, Giản Đồng chìm vào trong ký ức, các loại lời nói khó nghe của Tần Mộc Mộc, cô cũng không nghe thấy.
“Giản Đồng, vừa rồi là cô mắng tôi chanh chua cay nghiệt, bây giờ lại giả vờ ngây ngốc sao!”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Thanh âm bén nhọn của Tần Mộc Mộc, kèm theo đó là tiếng Giản Đồng kinh hoảng kêu lên…
Ầm!
Đầu bị đụng vào trên chốt cửa, Giản Đồng khổ sở kêu một tiếng, hít vào một ngụm khí lạnh, nghiêng đầu nhìn về phía khuôn mặt đầy hoảng sợ của Tần Mộc Mộc…
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Có gi có nong nóng dọc theo trán chảy xuống, thế giới trùm lên một màu đỏ tươi… Mặt mũi Tần Mộc Mộc đầy sợ hãi, càng ngày càng kinh hoàng.
Làm sao… Rốt cuộc là sao vậy…
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“A… Không phải tôi! Không liên quan gì đến tôi! Là chính cô không đứng vững, không liên quan đến tôi, không liên quan đến tôi!!!”
Tầm mắt Giản Đồng càng ngày càng mơ hồ, cuối cùng là thân ảnh kinh hoảng thất thố đầy hoảng hốt của Tần Mộc Mộc co chân vòng qua cô chạy ra ngoài.
Tầm mắt ngày càng mơ hồ, cô vẫn còn rất mờ mịt… Sao vậy? Tần Mộc Mộc sao vậy?
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Oh… Có chút mệt mỏi…
“Mộng tỷ, tôi muốn xin nghỉ” Thanh âm yếu ớt nỉ non, càng ngày càng thấp, cuối cùng, ngay cả bản thân cô cũng không biết mình đang nói cái gì…
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Lạch cạch lạch cạch tiếng bước chân hốt hoảng càng ngày càng gần, một bóng người đứng ở trước mặt Giản Đồng, khom người thở hổn hển:
“Không liên quan đến tôi, là chính cô ta không có đứng vững, đúng, đúng! Chính là như vậy, không liên quan đến tôi, ai biết chỉ đụng nhẹ một chút cô ta liền ngã nhào ra chứ”
Tần Mộc Mộc đi rồi quay về, đứng một bên thở hổn hển, một bên hốt hoảng nhìn Giản Đồng đang nằm dưới đất, nhìn vết máu trên trán đỏ tươi chảy xuống, cô cầm di động lên muốn bấm 120.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Trên màn hình là 120 đang tút tút chuẩn bị tiếp máy, đột nhiên nghĩ đến gì đó, mặt Tần Mộc Mộc liền biến sắc, không chút do dự mà bấm nút kết thúc, cắt đứt điện thoại.
Cặp mắt do dự hốt hoảng không chịu nổi mà nhìn chằm chằm Giản Đồng ở trên đất đã hoàn toàn không còn tri giác, bỗng nhiên, cắn răng một cái, ngồi xổm người xuống chuẩn bị dùng sức kéo Giản Đồng.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tần Mộc Mộc cơ hồ dùng hết sức lực, sợ chỉ với sức lực của cô kéo không nổi Giản Đồng.
Nhưng cô chỉ mới vừa dùng một chút lực, một giây kế tiếp liền kinh ngạc đến ngây người, cúi đầu nhìn Giản Đồng, nhẹ như vậy?
Mà thôi, giải quyết quan trọng hơn.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Không ngẫm nghĩ gì nữa, Tần Mộc Mộc kéo Giản Đồng, để cho Giản Đồng nửa người ở trên bả vai của mình, thật nhanh đi ra cửa phòng, đi đến chỗ cầu thang.
Một tay ngăn xe taxi lại, đưa người đến bệnh viện.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Sắc mặt Tần Mộc Mộc phức tạp, nảy sinh chút ác độc, cầm điện thoại lên, gọi đến cho cấp trên của mình:
“Lộ tỷ, hôm nay tôi muốn xin nghỉ, bạn cùng phòng của tôi người có chút không thoải mái, lúc ra cửa lại vô tình té nhào một cái, thật may là tôi quên cầm sạc điện thoại, trở lại nhà trọ mới phát hiện kịp thời, đưa cô ấy đến bệnh viện. Tôi đang ở bệnh viện giúp cô ấy… Đúng, chốc lát nữa làm thủ tục nhập viện xong cho cô ấy thì tôi sẽ đến Đông Hoàng giúp cô ấy xin nghỉ… Được, tôi biết rồi, cô ấy là bạn cùng phòng của tôi, tôi sẽ chăm chóc cô ấy thật tốt”
Bình luận facebook