Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1-11
Mắt chúng tôi giao nhau qua cơn bão âm thanh. Khuôn mặt Jonathan đỏ bừng, và mắt nó sáng rực. Tôi biết nó muốn gì. Nó muốn tống tôi ra khỏi phòng, hất tôi lộn nhào xuống vị trí quen thuộc của đống đĩa bẩn và công việc hút bụi. Trong đĩa nhạc, một giọng nam đang hát: “Em biết không, em là một sát thủ trái tim bé nhỏ dễ thương.”
“Người tuyệt nhất,” Jonathan hét lên. “Hay hơn Van the Man nhiều.”
Tôi đi tới một quyết định. Tôi đứng lên và nói: “Bobby, nhảy nào.”
Nó hưởng ứng ngay lập tức. Chúng tôi cùng nhảy trong thứ âm nhạc hỗn loạn. Loại nhạc này cũng không đến nỗi quá tệ, chừng nào bạn còn chuyển động. Nó tạo cho bạn cảm giác nhẹ bẫng, nghiêng ngả, như một con chim sẻ bị mắc vào luồng gió xoáy – một cảm giác giống như vừa bị tấn công vừa được phóng thích. Bạn có thể hét lên trước thứ âm nhạc này. Nó gần như còn nâng cả tay bạn lên.
Khẽ liếc sang bên, tôi nhận thấy Jonathan đang thất vọng. Mẹ nó đã không thu mình lại trước thứ âm nhạc dữ dội này của nó. Một lần nữa, tôi có thể nhận thấy đứa trẻ đang ẩn mình trong một người đàn ông đang lớn – vẻ mặt nó khi đó gợi cho tôi nhớ đến những lúc nước cờ của nó không hiệu quả, hay những khi không ai bị nó lừa trong ngày Cá tháng Tư. Nếu nó cho phép, tôi đã giơ tay ra véo má nó.
Chẳng mấy chốc, nó cũng bắt đầu nhảy. Nó còn có thể làm gì khác cơ chứ? Khi ba người chúng tôi lắc lư theo điệu nhạc, căn phòng nhỏ đó có vẻ chật kín người như quảng trường Thời đại, mỗi phân mỗi tấc đều đong đầy sức nặng của khoảnh khắc này. Jimi Hendrix đang gào thét bài Joxy girl, và tôi ngạc nhiên khi thấy rằng đó là một tên gọi thích hợp với mình. Một người phụ nữ lớn tuổi thông minh không dễ dàng sợ hãi. Người sẽ không rút về với những công việc nội trợ của mình để rồi bắt đầu béo lên.
Sau đó, tôi vào phòng nó thường xuyên hơn. Tôi không còn chờ được mời như mọi khi nữa. Có vẻ chúng tôi đã bỏ qua điều đó. Mỗi khi có việc lên gác, tôi thường gõ cửa phòng nó và ghé vào nghe một, hai bài hát. Tôi không bao giờ nán lại đó quá lâu.
Một đêm, khi tôi gõ cửa, tôi phát hiện có tiếng xê dịch ở bên trong. Không đứa nào đáp lại tiếng gõ cửa của tôi. Tôi nghĩ mình có thể nghe thấy chúng thì thào gì đó với nhau. Rồi Jonathan nói: “Mẹ vào đi.”
Ngay khi bước vào tôi đã ngửi thấy mùi khói thuốc nồng nặc ngòn ngọt ấy. Căn phòng phảng phất màu xanh. Bobby đứng sững như trời trồng, còn Jonathan ngồi ở chỗ quen thuộc cạnh lò sưởi. Bobby nói: “Ừm, cô Glover?”
Jonathan nói với giọng bình thản, gần như ngọt ngào: “Mẹ vào đi. Mẹ hút một hơi nhé.”
Nó chìa ra một điếu thuốc tự cuốn đang âm ỉ cháy về phía tôi.
Tôi tần ngần ở cửa. Trong một lúc lâu, tôi chẳng còn biết mình là ai nữa, chỉ ngơ ngẩn, bần thần, dửng dưng đứng nhìn khi đứa con trai của mình chìa ra một điếu thuốc cuốn dơ dáy. Tàn thuốc ánh lên màu cam trong quầng sáng lờ mờ của ngọn đèn bàn hình quả bóng chày mà tôi mua cho nó khi nó lên bảy.
Tôi biết tôi cần phải làm gì. Tôi cần phải thể hiện sự kinh ngạc và giận dữ hay ít nhất là nói nhẹ nhàng nhưng kiên quyết về những giới hạn chịu đựng của tôi cho nó nghe. Dù gì đi nữa, đó cũng sẽ là kết thúc cho mối quan hệ thân thiết của chúng tôi – những cuộc khiêu vũ ngẫu hứng – và mở ra một thời kì đúng lề thói và nghiêm khắc hơn.
Khi sự im lặng đã vươn đến đỉnh điểm, Jonathan lặp lại lời mời. “Mẹ thử đi,” nó nói. “Mẹ đâu còn cách nào để biết được là mẹ đang thiếu thứ gì nữa?”
“Bố con sẽ lên cơn đau tim mất,” giọng tôi đều đều.
“Bố không có nhà mà,” Jonathan nói.
“Cô Glover?” Bobby bất lực nói.
Chính giọng của nó đã quyết định hộ tôi – cái vẻ sợ sệt khi nó gọi họ của chồng tôi ra ấy.
“Mẹ cho rằng nó đúng đấy,” tôi nói. “Mẹ đâu còn cách nào để biết là mẹ đang thiếu thứ gì.”
Tôi bước ba bước vào phòng và nhận lấy điếu thuốc nho nhỏ dơ bẩn nó.
“Mẹ cừ lắm,” Jonathan nói. Giọng nó nghe hớn hở và khó hiểu.
“Hút như thế nào nhỉ?” Tôi hỏi. “Con biết đấy, đến loại thuốc bình thường mẹ còn chưa từng hút nữa là.”
Bobby nói: “Ờ, cô hãy rít khói, ờ, vào thẳng phổi cô. Và giữ nó lâu hết mức có thể[35]?”
[35] Để biểu thị lối nói thường lên giọng ở cuối câu của Bobby, tác giả đã dùng dấu hỏi chấm cuối các câu nói của cậu.
Khi đưa điếu thuốc lên môi, tôi ý thức được rằng tôi đang đứng trong phòng con trai tôi, mặc váy quây và chiếc áo cánh màu xanh nhạt, chuẩn bị thực hiện hành động bất hợp pháp lộ liễu đầu tiên của cuộc đời. Tôi rít một hơi. Khói thuốc chát và đắng đến nỗi tôi gần như ngạt thở. Tôi giàn giụa nước mắt và không thể giữ khói lại trong phổi như Bobby đã bảo. Tôi lập tức phả vào một bụm khói dày, nó lơ lửng trên không, hỗn loạn, trong vòng đúng một giây trước khi tan đi.
Tuy nhiên, bọn trẻ vẫn reo lên. Tôi đưa điếu thuốc cho Bobby.
“Cô đã làm được,” nó nói. “Cô đã làm được.”
“Giờ cô có thể nói là cô đã sống hết mình,” tôi đáp. Giọng tôi nghe như bị vỡ ra và méo đi.
Bobby rít nhanh một hơi với vẻ dễ dàng, tay bấu vào điếu thuốc bằng ngón cái và ngón trỏ. Tàn thuốc rực lên. Khi nó nhả khói, chỉ một cuộn khói mỏng mờ mờ thoát ra ngoài không khí.
“Cô thấy không?” Nó nói. “Cô phải, ờ, giữ nó lâu hơn một chút?”
Nó đưa lại điếu thuốc cho tôi. “Làm lại à?” Tôi hỏi.
Nó nhún vai, nhe răng cười, vẻ hoang mang, lúng túng. “Vâng, mẹ ạ,” Jonathan nói. “Mẹ hút cả điếu cần sa này đi. Một hơi chẳng có mấy tác dụng đâu.”
Cần sa. Nó được gọi là cần sa, chứ không phải thuốc lá.
“Vậy thì, thêm một hơi nữa,” tôi nói. Tôi thử lại, và lần này cố giữ khói trong một, hai khoảnh khắc. Một lần nữa, tôi phả ra một đám khói hỗn loạn, rất khác so với vệt khói trắng đục thanh lịch của Bobby.
Tôi trả lại điếu cần sa cho Bobby. Jonathan nói: “Mẹ, con cũng ở đây mà.”
“Ôi, mẹ xin lỗi.” Tôi chuyển sang đưa cho nó. Nó vội vàng chộp lấy, như khi nó nhận những món đồ nho nhỏ mà tôi mang về nhà từ những lần đi mua sắm.
“Thực sự thì thứ này sẽ có tác dụng ra sao?” Tôi hỏi. “Mẹ nên chuẩn bị gì cho mình?”
“Nó sẽ khiến cô cười,” Bobby nói. “Nó sẽ, cô biết đấy, khiến cô thấy vui và hơi khùng khùng một chút?”
“Không có gì ghê gớm đâu mẹ,” Jonathan nói. “Những miếng sườn cừu sẽ không đột nhiên nói chuyện với mẹ đâu, hay bất cứ điều gì đại loại như thế.” Nó rít một hơi, với vẻ nhanh gọn thành thạo và chuyển điếu cần sa cho Bobby. Khi Bobby trao lại cho tôi, tôi lắc đầu.
“Cô nghĩ thế là đủ rồi,” tôi nói. “Hãy giúp cô một việc đi.”
“Vâng?” Bobby nói.
“Hãy mở cho cô nghe một bài hát của Laura Nyro, rồi cô sẽ đi làm việc của mình.”
“Vâng,” nó nói.
Nó cho đĩa vào, và ba người chúng tôi đứng đó lắng nghe. Tôi chờ đợi bất cứ cảm giác nào ập đến. Lúc bài hát đã hết, tôi nhận ra rằng cần sa chẳng có chút tác dụng nào, ngoài việc gây ra một sự ngứa ngáy khô rát nơi cổ họng. Tôi vừa nhẹ nhõm vừa thất vọng.
“Được rồi,” tôi nói. “Cảm ơn lòng mến khách của các con.”
“Lúc nào mẹ cũng được chào đón, mẹ ạ,” Jonathan nói. Tôi không thể hiểu được giọng nó. Có thể nó đang chế nhạo, vênh váo, hoặc chỉ đơn giản là thân thiện.
“Đừng nói gì với bố con đấy,” tôi nói. “Con hứa đi! Con thề đi!” Trong một thoáng, tôi nghĩ rằng cuối cùng cần sa đã tác động đến tôi. Nhưng thực chất đó chỉ là nỗi xấu hổ từ mặc cảm tội lỗi của tôi mà thôi.
“Con hứa,” nó nói. “Con thề.”
Bobby nói: “Cô Glover? Tuyệt thật. Cô thật là… Cháu không biết nói thế nào nữa. Thực sự rất tuyệt. Chà!”
“Ôi, hãy gọi cô là Alice, vì Chúa,” tôi bảo nó. Và rồi tôi để chúng lại một mình.
Khoảng một tuần sau, tôi lại thử ma túy (nó được gọi là ma túy, không chỉ là cần sa), và thấy rằng nếu bạn tiếp tục dùng nó, nó sẽ thực sự có tác dụng. Nó sẽ khiến bạn thấy quay cuồng và lãng đãng một cách thú vị. Nó sẽ làm giảm đi sức chú ý ở bạn.
Vào một chiều thứ Tư của tháng Hai, khi sự yên tĩnh trong trẻo giá lạnh bao phủ khắp nơi, tôi ngồi hút chung một điếu cần sa với Jonathan và Bobby. Nó là điếu thứ tư trong đời tôi, và khi đó tôi đã khá thành thạo. Tôi giữ khói lại, cảm thấy sức nặng và hơi ấm của thảo mộc trong phổi tôi. Trên giàn âm thanh, Bob Dylan đang hát bài Girl from the North country. Bóng đèn đang được thắp sáng trong ánh chiều nhập nhoạng, và những bức tường ốp ván mang màu mật ong sẫm.
“Các con biết đấy,” tôi nói, “thứ này nên được hợp pháp hóa. Nó chỉ ngọt vô cùng và chẳng hại gì, đúng không?”
“Vâng,” Jonathan nói.
“Chà, nó nên được hợp pháp hóa,” tôi nói. “Nếu Tổng thống Nixon hút thứ này một chút thôi, thì thế giới sẽ trở nên tốt đẹp hơn.”
Bobby cười và rồi nhìn tôi e dè, để chắc rằng tôi vừa có ý đùa cợt. Vẻ mặt nó cứ tần ngà tần ngần – nó cứ luôn băn khoăn đến từng chi tiết trước những phép xã giao đơn giản nhất – đến mức làm tôi bật cười. Tiếng cười của tôi khuyến khích thêm tiếng cười của nó, và Jonathan cũng hùa theo. Nó bật cười trước những chuyện buồn cười riêng của nó. Đây là một trong những đặc trưng thú vị nhất của loại thảo mộc này: dưới sức ảnh hưởng của nó, bạn có thể bật cười trước bất cứ điều gì dù là nhỏ nhặt nhất, và một khi bạn đã cười, chỉ cần đưa mắt nhìn quanh bạn cũng sẽ không thể dừng lại được. Mọi thứ đều có vẻ kì cục và buồn cười: một cái lư hương hình Đức Phật được đặt cạnh một cô gái lắc vòng chạy bằng dây cót trên mặt bàn của Jonathan, hay vẻ thuần hóa, trung thành của đôi giày da lộn màu nâu vàng của Bobby.
Đôi khi trong những ngày này, tôi nghĩ về Wendy trong truyện Peter Pan – “bà mẹ” đơn độc của một đám trẻ mồ côi. Tôi không tự biến mình thành một kẻ ngớ ngẩn. Tôi không mua những cái váy lòe loẹt, đồ trang sức Ấn Độ hay những đôi xăng đan Mexico. Tôi không để tóc dài xõa sượi. Nhưng giờ đây tôi có một cảm giác khác lạ. Tôi có một bí mật mới, một bí mật hay ho hơn. Trước đây, bí mật duy nhất của tôi là việc tôi sợ tình dục và tôi không hề có hứng thú muốn làm quen với những người hàng xóm. Tôi cảm thấy mình yếu đuối và mỏng manh đến độ lu mờ, một nhân vật không có thực, luôn bị đau đầu khi trời lạnh và nhiễm bệnh xoang khi trời nóng. Nhưng điều bí mật mới mẻ này thật hay ho, thú vị - tôi sẽ gây ra tai tiếng trong khu này nếu người ta phát hiện ra nó. Bí mật đó kích thích tôi khi tôi đi dọc các dãy hàng ở siêu thị. Tôi là một bà mẹ đang cùng phê với con trai mình. Những phụ nữ địa phương – những con người đẫy đà đang chất đầy kẹo dẻo và kem cùng những súc thịt hộp hồng tươi và những gói ngũ cốc có đường lên xe đẩy chở hàng của họ - sẽ coi tôi là một kẻ thiếu tư cách, chướng tai gai mắt và suy đồi. Tôi thấy mình trẻ trung, thon tôi hả, và có nguy cơ lầm đường lạc lối. Sẽ có một cuộc sống khác sau Cleveland.
Và có lẽ điều hay ho nhất mà tôi đã nhận ra là khi tôi phê, tôi có thể xoay xở mọi thứ với Ned. Ma túy thả lỏng cơ thể tôi, vì thế nếu anh ép miệng anh vào miệng thay vuốt ve tôi thật mạnh mẽ, tôi có thể hưởng ứng theo trong một trạng thái dịu dàng, uể oải, hoàn toàn không giống với những gì tôi đã làm khi bị kích thích. Trước đây, tình dục luôn tạo ra một sự thít chặt nôn nao bên trong tôi, nhanh chóng chuyển từ cảm giác thú vị sang hốt hoảng và từ hốt hoảng sang đau đớn, vì thế khi Ned đang mồ hôi mồ kê nhễ nhại đi đến kết thúc, tôi cứ nằm bồn chồn và cáu kỉnh bên dưới anh, thầm nhỉ: “Xong đi, xong đi, xong đi.” Nhưng giờ đây, tôi có thể đáp ứng được anh với một tâm trạng thoải mái hơn. Không hoàn toàn dễ chịu nhưng cũng không đau đớn. Một cảm giác nhồn nhột khiến tôi hơi buồn cười. Ma túy làm cho tình dục trở nên dễ dàng hơn; nó đã biến việc đó từ một nghĩa vụ đao to búa lớn thành một hài kịch ngắm tầm thường khá ngọt ngào, hài hước. Đây là Ned, chỉ là Ned, đang gấp gáp và rên rỉ, một cậu bé đã trở thành một người to lớn và vụng về. Đây là Ned và đây là tôi, một phụ nữ có thể gây ngạc nhiên cho chính bản thân mình.
Chuyện đó kéo dài đến tận mùa xuân. Trong cuộc đời mới của tôi, tôi thật bướng bỉnh và dị giáo, phóng khoáng và cởi mở về tình dục – tôi là mẫu người mà tôi muốn trở thành. Mẫu người đó tồn tại qua mùa tuyết tan và mùa cây cối đâm chồi nảy lộc cho đến tận tháng Tư, khi cây lê ở sân sau nở hoa trắng xóa. Vào đêm thứ Bảy trước lễ Phục sinh, sau khi đã làm xong món giăm bông, tôi bước ra ngắm cây lê đó. Đã gần nửa đêm, và chỉ có một mình tôi trong nhà. Ned đã tăng thêm một suất chiếu muộn vào thứ Sáu và thứ Bảy để cạnh tranh với những tổ hợp rạp chiếu phim sắp khai trương ở các trung tâm thương mại. Còn Bobby và Jonathan đã đi chơi đâu đó.
Tôi mặc chiếc áo khoác len cũ của Ned bên ngoài áo len của tôi. Không khí thoảng mùi đất nồng ẩm ướt. Cây lê lộng lẫy và nổi bật đứng giữa cái sân nhỏ của chúng tôi như một cái váy cưới, những chùm hoa của nó ánh lên một thứ ánh sáng trắng mờ nhạt. Tôi đứng một lúc trên bậc thềm trước cửa phòng bếp. Đó là một đêm không trăng, bầu trời trong đến mức dải Ngân Hà nổi hẳn lên giữa hằng hà sa số những vì sao. Đêm đó, ngay cả cái sân sau khiêm tốn của chúng tôi trông cũng thích hợp với những khả năng mới. Nếu tương lai là một quốc gia, thì đây sẽ là lá cờ của nó: một cái cây đang trổ hoa trên một cánh đồng sao.
Tôi bước xuống thảm cỏ, dù đôi giày của tôi quá mỏng trong thời tiết như thế. Tôi muốn cảm thấy tiếng lạo xạo băng giá của đám cỏ bên dưới chân mình. Tôi thơ thẩn bên dưới những nhánh cây, đi qua những luống uất kim hương sắp nhú. Bao giờ cây lê rụng hết hoa, những bông tử đinh hương sẽ đua nhau nở. Một ngày nào đó, chúng tôi sẽ sống trong một ngôi nhà nhìn ra mặt nước. Tôi miết tay trên lớp vỏ sần sùi của một cành cây thấp, lay lay vài bông hoa lỏng lẻo để chúng rụng xuống tóc tôi.
Tôi ra đó được một lúc thì phát hiện thấy bọn trẻ đang ngồi trong xe ô tô. Chiếc xe đỗ ở lối đi trải sỏi giữa ga ra và ngôi nhà, bị mái đua bằng nhôm che khuất, trong một khoảng tối quá dày đặc đến nỗi tôi sẽ không thể nhìn thấy chúng nếu như tôi không đứng đúng vị trí đó. Đầu chúng thấp thoáng in bóng trên kính xe.
Tôi thấy sự có mặt của chúng thật kì quặc nhưng cũng thật tuyệt diệu. Có lẽ chúng đang chơi trò vòng quanh đất nước. Tôi đang quá đắm chìm vào vẻ đẹp của màn đêm đến nỗi chẳng buồn thắc mắc. Việc tôi trông thấy chúng có vẻ chỉ đơn giản là một điều may. Chúng tôi có thể cùng nhau hút một điếu cần sa và lắc cho những bông hoa lê rơi xuống đất. Tôi xăm xăm bước tới chỗ chiếc xe. Khi tới gần hơn, tôi có thể nghe tiếng nhạc rock phát ra từ chiếc radio. Derek and the Dominos, tôi nghĩ vậy. Tôi nhảy đến bên cửa lái, mở nó ra, và nói: “Xin chào, tôi có thể đi nhờ một đoạn không?”
Chúng tôi, cả ba người, trải qua một sự im lặng sửng sốt lấp đầy bởi tiếng guitar xoang xoảng. Mùi khói ngòn ngọt bay ra khỏi xe. Jonathan ngồi ở ghế lái. Tôi trông thấy dương v*t của nó, nhờn nhợt và dựng đứng trong ánh sao.
“Ôi,” tôi thốt lên. Và chỉ có thế.
Mắt nó dường như lồi hẳn ra, như thể bị ấn từ đằng sau. Ngay cả lúc đó, tôi vẫn có thể nhớ rõ nó mang vẻ mặt hệt như hồi mới lên hai, khi không được tôi mua cho túi kẹo mào hồng nhạt trong một dãy hàng ở siêu thị.
“Mẹ đi đi,” nó nói với giọng kiềm chế sự run rẩy, xuyên qua tiếng nhạc như một sợi dây xuyên qua sương mù. Đó hoàn toàn là giọng của người lớn. “Sao mẹ dám?”
“Jon?” Bobby nói. Nó kéo quần lên, nhưng trước đó tôi cũng đã kịp thấy dương v*t của nó, lớn hơn và sẫm hơn của Jonathan.
Jonathan chẳng hề để ý gì đến tiếng gọi của Bobby. “Mẹ đi di,” nó nói. “Mẹ có nghe thấy không? Mẹ có hiểu không?”
Tôi quá sửng sốt đến nỗi không thể nói lại được câu gì. Tôi chỉ đơn giản đóng cửa xe, và quay trở vào nhà. Trong nhà thật sáng sủa và ấm áp. Tôi đứng ở hành lang, thở dốc. Tôi nhìn căn phòng khách trống trải với sự rõ ràng tuyệt đối: những cuốn tạp chí vẫn đang để mở trên bàn uống cà phê, một cái gối dựa trên ghế vẫn còn mang vết lõm mà khuỷu tay ai đó đã chống lên. Một con ruồi đang bò nửa vòn quanh chiếc bình màu ngọc bích của bà tôi.
Tôi lên gác và xả nước nóng vào bồn tắm. Đó là điều duy nhất tôi có thể nghĩ ra để làm. Khi nằm ngâm mình trong nước, tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Điều này quả là thực và rõ ràng – nước hơi nóng quá. Chân tôi nhoi nhói như thể bị kim châm. Đùi, mông và phần kín của tôi bỏng rát, nhưng tôi vẫn giữ nguyên tư thế. Tôi không nhổm dậy khỏi bồn nước đang bốc hơi đó.
Đó hoàn toàn không phải là một điều ngạc nhiên. Về Jonathan. Chắc hẳn tôi đã biết. Nhưng tôi chưa bao giờ chú ý nghĩ rằng: “Con trai mình sẽ không lập gia đình.” Tôi chỉ nghĩ là: “Con trai mình dịu dàng hơn, tốt bụng hơn, dễ có những cảm xúc mạnh mẽ hơn những thằng bé khác.” Đó là một vài đức tính tốt của nó. Tôi biết sự chua chát và bần tiện của nhưng cậu con trai bị lạc giới. Tôi dìm mình sâu hơn xuống làn nước trong bồn tắm, để nước nóng bao lấy vai tôi và làm bỏng rát cằm tôi. Khi nó bắt đầu nguội, tôi lại xả thêm nước nóng.
Sao tôi lại không nhận ra những dấu hiệu đó? Jonathan và Bobby đã mười lăm tuổi, thế mà chúng chưa bao giờ nói chuyện về bọn con gái. Chúng không dính tấm ảnh khỏa thân vẽ bằng màu phun nào lên tường. Đáng lẽ tôi phải nghi ngờ, nhưng tôi chưa bao giờ mảy may nghĩ đến mối quan hệ xác thịt trong tình yêu giữa chúng. Trong tâm trí tôi, Jonathan vẫn mãi là một đứa trẻ nhỏ, một đứa bé ngây thơ. Tôi không thể quen được hình ảnh cái dương v*t nhỏ bé đang dựng đứng của nó và cái dương v*t lớn hơn của Bobby, được màn đêm che giấu đi.
Tôi đã góp phần vào chuyện này như thế nào? Tôi biết quá nhiều về tâm lý, nhưng có những chuyện tôi lại gần như chẳng biết tí gì. Phải chăng tôi là kiểu người mẹ đã khiến con trai mình tránh xa đàn bà? Phải chăng tôi đã nữ hóa nó khi cứ ngoan cố đòi làm bạn với nó?
Jonathan mãi mới vào nhà, sau khi Ned đã về và đi ngủ. Tôi nghĩ có thể nó sẽ gõ cửa phòng tôi, nhưng dĩ nhiên là nó không thể làm thế, vì còn có mặt bố nó. Nó đi về phòng, gây ra tiếng bình bịch quen thuộc trên thảm trải hành lang. Tôi muốn đến vỗ về nó, bảo nó là không sao cả. Tôi muốn đến rứt tóc nó thật mạnh đến mức bật máu.
“Người tuyệt nhất,” Jonathan hét lên. “Hay hơn Van the Man nhiều.”
Tôi đi tới một quyết định. Tôi đứng lên và nói: “Bobby, nhảy nào.”
Nó hưởng ứng ngay lập tức. Chúng tôi cùng nhảy trong thứ âm nhạc hỗn loạn. Loại nhạc này cũng không đến nỗi quá tệ, chừng nào bạn còn chuyển động. Nó tạo cho bạn cảm giác nhẹ bẫng, nghiêng ngả, như một con chim sẻ bị mắc vào luồng gió xoáy – một cảm giác giống như vừa bị tấn công vừa được phóng thích. Bạn có thể hét lên trước thứ âm nhạc này. Nó gần như còn nâng cả tay bạn lên.
Khẽ liếc sang bên, tôi nhận thấy Jonathan đang thất vọng. Mẹ nó đã không thu mình lại trước thứ âm nhạc dữ dội này của nó. Một lần nữa, tôi có thể nhận thấy đứa trẻ đang ẩn mình trong một người đàn ông đang lớn – vẻ mặt nó khi đó gợi cho tôi nhớ đến những lúc nước cờ của nó không hiệu quả, hay những khi không ai bị nó lừa trong ngày Cá tháng Tư. Nếu nó cho phép, tôi đã giơ tay ra véo má nó.
Chẳng mấy chốc, nó cũng bắt đầu nhảy. Nó còn có thể làm gì khác cơ chứ? Khi ba người chúng tôi lắc lư theo điệu nhạc, căn phòng nhỏ đó có vẻ chật kín người như quảng trường Thời đại, mỗi phân mỗi tấc đều đong đầy sức nặng của khoảnh khắc này. Jimi Hendrix đang gào thét bài Joxy girl, và tôi ngạc nhiên khi thấy rằng đó là một tên gọi thích hợp với mình. Một người phụ nữ lớn tuổi thông minh không dễ dàng sợ hãi. Người sẽ không rút về với những công việc nội trợ của mình để rồi bắt đầu béo lên.
Sau đó, tôi vào phòng nó thường xuyên hơn. Tôi không còn chờ được mời như mọi khi nữa. Có vẻ chúng tôi đã bỏ qua điều đó. Mỗi khi có việc lên gác, tôi thường gõ cửa phòng nó và ghé vào nghe một, hai bài hát. Tôi không bao giờ nán lại đó quá lâu.
Một đêm, khi tôi gõ cửa, tôi phát hiện có tiếng xê dịch ở bên trong. Không đứa nào đáp lại tiếng gõ cửa của tôi. Tôi nghĩ mình có thể nghe thấy chúng thì thào gì đó với nhau. Rồi Jonathan nói: “Mẹ vào đi.”
Ngay khi bước vào tôi đã ngửi thấy mùi khói thuốc nồng nặc ngòn ngọt ấy. Căn phòng phảng phất màu xanh. Bobby đứng sững như trời trồng, còn Jonathan ngồi ở chỗ quen thuộc cạnh lò sưởi. Bobby nói: “Ừm, cô Glover?”
Jonathan nói với giọng bình thản, gần như ngọt ngào: “Mẹ vào đi. Mẹ hút một hơi nhé.”
Nó chìa ra một điếu thuốc tự cuốn đang âm ỉ cháy về phía tôi.
Tôi tần ngần ở cửa. Trong một lúc lâu, tôi chẳng còn biết mình là ai nữa, chỉ ngơ ngẩn, bần thần, dửng dưng đứng nhìn khi đứa con trai của mình chìa ra một điếu thuốc cuốn dơ dáy. Tàn thuốc ánh lên màu cam trong quầng sáng lờ mờ của ngọn đèn bàn hình quả bóng chày mà tôi mua cho nó khi nó lên bảy.
Tôi biết tôi cần phải làm gì. Tôi cần phải thể hiện sự kinh ngạc và giận dữ hay ít nhất là nói nhẹ nhàng nhưng kiên quyết về những giới hạn chịu đựng của tôi cho nó nghe. Dù gì đi nữa, đó cũng sẽ là kết thúc cho mối quan hệ thân thiết của chúng tôi – những cuộc khiêu vũ ngẫu hứng – và mở ra một thời kì đúng lề thói và nghiêm khắc hơn.
Khi sự im lặng đã vươn đến đỉnh điểm, Jonathan lặp lại lời mời. “Mẹ thử đi,” nó nói. “Mẹ đâu còn cách nào để biết được là mẹ đang thiếu thứ gì nữa?”
“Bố con sẽ lên cơn đau tim mất,” giọng tôi đều đều.
“Bố không có nhà mà,” Jonathan nói.
“Cô Glover?” Bobby bất lực nói.
Chính giọng của nó đã quyết định hộ tôi – cái vẻ sợ sệt khi nó gọi họ của chồng tôi ra ấy.
“Mẹ cho rằng nó đúng đấy,” tôi nói. “Mẹ đâu còn cách nào để biết là mẹ đang thiếu thứ gì.”
Tôi bước ba bước vào phòng và nhận lấy điếu thuốc nho nhỏ dơ bẩn nó.
“Mẹ cừ lắm,” Jonathan nói. Giọng nó nghe hớn hở và khó hiểu.
“Hút như thế nào nhỉ?” Tôi hỏi. “Con biết đấy, đến loại thuốc bình thường mẹ còn chưa từng hút nữa là.”
Bobby nói: “Ờ, cô hãy rít khói, ờ, vào thẳng phổi cô. Và giữ nó lâu hết mức có thể[35]?”
[35] Để biểu thị lối nói thường lên giọng ở cuối câu của Bobby, tác giả đã dùng dấu hỏi chấm cuối các câu nói của cậu.
Khi đưa điếu thuốc lên môi, tôi ý thức được rằng tôi đang đứng trong phòng con trai tôi, mặc váy quây và chiếc áo cánh màu xanh nhạt, chuẩn bị thực hiện hành động bất hợp pháp lộ liễu đầu tiên của cuộc đời. Tôi rít một hơi. Khói thuốc chát và đắng đến nỗi tôi gần như ngạt thở. Tôi giàn giụa nước mắt và không thể giữ khói lại trong phổi như Bobby đã bảo. Tôi lập tức phả vào một bụm khói dày, nó lơ lửng trên không, hỗn loạn, trong vòng đúng một giây trước khi tan đi.
Tuy nhiên, bọn trẻ vẫn reo lên. Tôi đưa điếu thuốc cho Bobby.
“Cô đã làm được,” nó nói. “Cô đã làm được.”
“Giờ cô có thể nói là cô đã sống hết mình,” tôi đáp. Giọng tôi nghe như bị vỡ ra và méo đi.
Bobby rít nhanh một hơi với vẻ dễ dàng, tay bấu vào điếu thuốc bằng ngón cái và ngón trỏ. Tàn thuốc rực lên. Khi nó nhả khói, chỉ một cuộn khói mỏng mờ mờ thoát ra ngoài không khí.
“Cô thấy không?” Nó nói. “Cô phải, ờ, giữ nó lâu hơn một chút?”
Nó đưa lại điếu thuốc cho tôi. “Làm lại à?” Tôi hỏi.
Nó nhún vai, nhe răng cười, vẻ hoang mang, lúng túng. “Vâng, mẹ ạ,” Jonathan nói. “Mẹ hút cả điếu cần sa này đi. Một hơi chẳng có mấy tác dụng đâu.”
Cần sa. Nó được gọi là cần sa, chứ không phải thuốc lá.
“Vậy thì, thêm một hơi nữa,” tôi nói. Tôi thử lại, và lần này cố giữ khói trong một, hai khoảnh khắc. Một lần nữa, tôi phả ra một đám khói hỗn loạn, rất khác so với vệt khói trắng đục thanh lịch của Bobby.
Tôi trả lại điếu cần sa cho Bobby. Jonathan nói: “Mẹ, con cũng ở đây mà.”
“Ôi, mẹ xin lỗi.” Tôi chuyển sang đưa cho nó. Nó vội vàng chộp lấy, như khi nó nhận những món đồ nho nhỏ mà tôi mang về nhà từ những lần đi mua sắm.
“Thực sự thì thứ này sẽ có tác dụng ra sao?” Tôi hỏi. “Mẹ nên chuẩn bị gì cho mình?”
“Nó sẽ khiến cô cười,” Bobby nói. “Nó sẽ, cô biết đấy, khiến cô thấy vui và hơi khùng khùng một chút?”
“Không có gì ghê gớm đâu mẹ,” Jonathan nói. “Những miếng sườn cừu sẽ không đột nhiên nói chuyện với mẹ đâu, hay bất cứ điều gì đại loại như thế.” Nó rít một hơi, với vẻ nhanh gọn thành thạo và chuyển điếu cần sa cho Bobby. Khi Bobby trao lại cho tôi, tôi lắc đầu.
“Cô nghĩ thế là đủ rồi,” tôi nói. “Hãy giúp cô một việc đi.”
“Vâng?” Bobby nói.
“Hãy mở cho cô nghe một bài hát của Laura Nyro, rồi cô sẽ đi làm việc của mình.”
“Vâng,” nó nói.
Nó cho đĩa vào, và ba người chúng tôi đứng đó lắng nghe. Tôi chờ đợi bất cứ cảm giác nào ập đến. Lúc bài hát đã hết, tôi nhận ra rằng cần sa chẳng có chút tác dụng nào, ngoài việc gây ra một sự ngứa ngáy khô rát nơi cổ họng. Tôi vừa nhẹ nhõm vừa thất vọng.
“Được rồi,” tôi nói. “Cảm ơn lòng mến khách của các con.”
“Lúc nào mẹ cũng được chào đón, mẹ ạ,” Jonathan nói. Tôi không thể hiểu được giọng nó. Có thể nó đang chế nhạo, vênh váo, hoặc chỉ đơn giản là thân thiện.
“Đừng nói gì với bố con đấy,” tôi nói. “Con hứa đi! Con thề đi!” Trong một thoáng, tôi nghĩ rằng cuối cùng cần sa đã tác động đến tôi. Nhưng thực chất đó chỉ là nỗi xấu hổ từ mặc cảm tội lỗi của tôi mà thôi.
“Con hứa,” nó nói. “Con thề.”
Bobby nói: “Cô Glover? Tuyệt thật. Cô thật là… Cháu không biết nói thế nào nữa. Thực sự rất tuyệt. Chà!”
“Ôi, hãy gọi cô là Alice, vì Chúa,” tôi bảo nó. Và rồi tôi để chúng lại một mình.
Khoảng một tuần sau, tôi lại thử ma túy (nó được gọi là ma túy, không chỉ là cần sa), và thấy rằng nếu bạn tiếp tục dùng nó, nó sẽ thực sự có tác dụng. Nó sẽ khiến bạn thấy quay cuồng và lãng đãng một cách thú vị. Nó sẽ làm giảm đi sức chú ý ở bạn.
Vào một chiều thứ Tư của tháng Hai, khi sự yên tĩnh trong trẻo giá lạnh bao phủ khắp nơi, tôi ngồi hút chung một điếu cần sa với Jonathan và Bobby. Nó là điếu thứ tư trong đời tôi, và khi đó tôi đã khá thành thạo. Tôi giữ khói lại, cảm thấy sức nặng và hơi ấm của thảo mộc trong phổi tôi. Trên giàn âm thanh, Bob Dylan đang hát bài Girl from the North country. Bóng đèn đang được thắp sáng trong ánh chiều nhập nhoạng, và những bức tường ốp ván mang màu mật ong sẫm.
“Các con biết đấy,” tôi nói, “thứ này nên được hợp pháp hóa. Nó chỉ ngọt vô cùng và chẳng hại gì, đúng không?”
“Vâng,” Jonathan nói.
“Chà, nó nên được hợp pháp hóa,” tôi nói. “Nếu Tổng thống Nixon hút thứ này một chút thôi, thì thế giới sẽ trở nên tốt đẹp hơn.”
Bobby cười và rồi nhìn tôi e dè, để chắc rằng tôi vừa có ý đùa cợt. Vẻ mặt nó cứ tần ngà tần ngần – nó cứ luôn băn khoăn đến từng chi tiết trước những phép xã giao đơn giản nhất – đến mức làm tôi bật cười. Tiếng cười của tôi khuyến khích thêm tiếng cười của nó, và Jonathan cũng hùa theo. Nó bật cười trước những chuyện buồn cười riêng của nó. Đây là một trong những đặc trưng thú vị nhất của loại thảo mộc này: dưới sức ảnh hưởng của nó, bạn có thể bật cười trước bất cứ điều gì dù là nhỏ nhặt nhất, và một khi bạn đã cười, chỉ cần đưa mắt nhìn quanh bạn cũng sẽ không thể dừng lại được. Mọi thứ đều có vẻ kì cục và buồn cười: một cái lư hương hình Đức Phật được đặt cạnh một cô gái lắc vòng chạy bằng dây cót trên mặt bàn của Jonathan, hay vẻ thuần hóa, trung thành của đôi giày da lộn màu nâu vàng của Bobby.
Đôi khi trong những ngày này, tôi nghĩ về Wendy trong truyện Peter Pan – “bà mẹ” đơn độc của một đám trẻ mồ côi. Tôi không tự biến mình thành một kẻ ngớ ngẩn. Tôi không mua những cái váy lòe loẹt, đồ trang sức Ấn Độ hay những đôi xăng đan Mexico. Tôi không để tóc dài xõa sượi. Nhưng giờ đây tôi có một cảm giác khác lạ. Tôi có một bí mật mới, một bí mật hay ho hơn. Trước đây, bí mật duy nhất của tôi là việc tôi sợ tình dục và tôi không hề có hứng thú muốn làm quen với những người hàng xóm. Tôi cảm thấy mình yếu đuối và mỏng manh đến độ lu mờ, một nhân vật không có thực, luôn bị đau đầu khi trời lạnh và nhiễm bệnh xoang khi trời nóng. Nhưng điều bí mật mới mẻ này thật hay ho, thú vị - tôi sẽ gây ra tai tiếng trong khu này nếu người ta phát hiện ra nó. Bí mật đó kích thích tôi khi tôi đi dọc các dãy hàng ở siêu thị. Tôi là một bà mẹ đang cùng phê với con trai mình. Những phụ nữ địa phương – những con người đẫy đà đang chất đầy kẹo dẻo và kem cùng những súc thịt hộp hồng tươi và những gói ngũ cốc có đường lên xe đẩy chở hàng của họ - sẽ coi tôi là một kẻ thiếu tư cách, chướng tai gai mắt và suy đồi. Tôi thấy mình trẻ trung, thon tôi hả, và có nguy cơ lầm đường lạc lối. Sẽ có một cuộc sống khác sau Cleveland.
Và có lẽ điều hay ho nhất mà tôi đã nhận ra là khi tôi phê, tôi có thể xoay xở mọi thứ với Ned. Ma túy thả lỏng cơ thể tôi, vì thế nếu anh ép miệng anh vào miệng thay vuốt ve tôi thật mạnh mẽ, tôi có thể hưởng ứng theo trong một trạng thái dịu dàng, uể oải, hoàn toàn không giống với những gì tôi đã làm khi bị kích thích. Trước đây, tình dục luôn tạo ra một sự thít chặt nôn nao bên trong tôi, nhanh chóng chuyển từ cảm giác thú vị sang hốt hoảng và từ hốt hoảng sang đau đớn, vì thế khi Ned đang mồ hôi mồ kê nhễ nhại đi đến kết thúc, tôi cứ nằm bồn chồn và cáu kỉnh bên dưới anh, thầm nhỉ: “Xong đi, xong đi, xong đi.” Nhưng giờ đây, tôi có thể đáp ứng được anh với một tâm trạng thoải mái hơn. Không hoàn toàn dễ chịu nhưng cũng không đau đớn. Một cảm giác nhồn nhột khiến tôi hơi buồn cười. Ma túy làm cho tình dục trở nên dễ dàng hơn; nó đã biến việc đó từ một nghĩa vụ đao to búa lớn thành một hài kịch ngắm tầm thường khá ngọt ngào, hài hước. Đây là Ned, chỉ là Ned, đang gấp gáp và rên rỉ, một cậu bé đã trở thành một người to lớn và vụng về. Đây là Ned và đây là tôi, một phụ nữ có thể gây ngạc nhiên cho chính bản thân mình.
Chuyện đó kéo dài đến tận mùa xuân. Trong cuộc đời mới của tôi, tôi thật bướng bỉnh và dị giáo, phóng khoáng và cởi mở về tình dục – tôi là mẫu người mà tôi muốn trở thành. Mẫu người đó tồn tại qua mùa tuyết tan và mùa cây cối đâm chồi nảy lộc cho đến tận tháng Tư, khi cây lê ở sân sau nở hoa trắng xóa. Vào đêm thứ Bảy trước lễ Phục sinh, sau khi đã làm xong món giăm bông, tôi bước ra ngắm cây lê đó. Đã gần nửa đêm, và chỉ có một mình tôi trong nhà. Ned đã tăng thêm một suất chiếu muộn vào thứ Sáu và thứ Bảy để cạnh tranh với những tổ hợp rạp chiếu phim sắp khai trương ở các trung tâm thương mại. Còn Bobby và Jonathan đã đi chơi đâu đó.
Tôi mặc chiếc áo khoác len cũ của Ned bên ngoài áo len của tôi. Không khí thoảng mùi đất nồng ẩm ướt. Cây lê lộng lẫy và nổi bật đứng giữa cái sân nhỏ của chúng tôi như một cái váy cưới, những chùm hoa của nó ánh lên một thứ ánh sáng trắng mờ nhạt. Tôi đứng một lúc trên bậc thềm trước cửa phòng bếp. Đó là một đêm không trăng, bầu trời trong đến mức dải Ngân Hà nổi hẳn lên giữa hằng hà sa số những vì sao. Đêm đó, ngay cả cái sân sau khiêm tốn của chúng tôi trông cũng thích hợp với những khả năng mới. Nếu tương lai là một quốc gia, thì đây sẽ là lá cờ của nó: một cái cây đang trổ hoa trên một cánh đồng sao.
Tôi bước xuống thảm cỏ, dù đôi giày của tôi quá mỏng trong thời tiết như thế. Tôi muốn cảm thấy tiếng lạo xạo băng giá của đám cỏ bên dưới chân mình. Tôi thơ thẩn bên dưới những nhánh cây, đi qua những luống uất kim hương sắp nhú. Bao giờ cây lê rụng hết hoa, những bông tử đinh hương sẽ đua nhau nở. Một ngày nào đó, chúng tôi sẽ sống trong một ngôi nhà nhìn ra mặt nước. Tôi miết tay trên lớp vỏ sần sùi của một cành cây thấp, lay lay vài bông hoa lỏng lẻo để chúng rụng xuống tóc tôi.
Tôi ra đó được một lúc thì phát hiện thấy bọn trẻ đang ngồi trong xe ô tô. Chiếc xe đỗ ở lối đi trải sỏi giữa ga ra và ngôi nhà, bị mái đua bằng nhôm che khuất, trong một khoảng tối quá dày đặc đến nỗi tôi sẽ không thể nhìn thấy chúng nếu như tôi không đứng đúng vị trí đó. Đầu chúng thấp thoáng in bóng trên kính xe.
Tôi thấy sự có mặt của chúng thật kì quặc nhưng cũng thật tuyệt diệu. Có lẽ chúng đang chơi trò vòng quanh đất nước. Tôi đang quá đắm chìm vào vẻ đẹp của màn đêm đến nỗi chẳng buồn thắc mắc. Việc tôi trông thấy chúng có vẻ chỉ đơn giản là một điều may. Chúng tôi có thể cùng nhau hút một điếu cần sa và lắc cho những bông hoa lê rơi xuống đất. Tôi xăm xăm bước tới chỗ chiếc xe. Khi tới gần hơn, tôi có thể nghe tiếng nhạc rock phát ra từ chiếc radio. Derek and the Dominos, tôi nghĩ vậy. Tôi nhảy đến bên cửa lái, mở nó ra, và nói: “Xin chào, tôi có thể đi nhờ một đoạn không?”
Chúng tôi, cả ba người, trải qua một sự im lặng sửng sốt lấp đầy bởi tiếng guitar xoang xoảng. Mùi khói ngòn ngọt bay ra khỏi xe. Jonathan ngồi ở ghế lái. Tôi trông thấy dương v*t của nó, nhờn nhợt và dựng đứng trong ánh sao.
“Ôi,” tôi thốt lên. Và chỉ có thế.
Mắt nó dường như lồi hẳn ra, như thể bị ấn từ đằng sau. Ngay cả lúc đó, tôi vẫn có thể nhớ rõ nó mang vẻ mặt hệt như hồi mới lên hai, khi không được tôi mua cho túi kẹo mào hồng nhạt trong một dãy hàng ở siêu thị.
“Mẹ đi đi,” nó nói với giọng kiềm chế sự run rẩy, xuyên qua tiếng nhạc như một sợi dây xuyên qua sương mù. Đó hoàn toàn là giọng của người lớn. “Sao mẹ dám?”
“Jon?” Bobby nói. Nó kéo quần lên, nhưng trước đó tôi cũng đã kịp thấy dương v*t của nó, lớn hơn và sẫm hơn của Jonathan.
Jonathan chẳng hề để ý gì đến tiếng gọi của Bobby. “Mẹ đi di,” nó nói. “Mẹ có nghe thấy không? Mẹ có hiểu không?”
Tôi quá sửng sốt đến nỗi không thể nói lại được câu gì. Tôi chỉ đơn giản đóng cửa xe, và quay trở vào nhà. Trong nhà thật sáng sủa và ấm áp. Tôi đứng ở hành lang, thở dốc. Tôi nhìn căn phòng khách trống trải với sự rõ ràng tuyệt đối: những cuốn tạp chí vẫn đang để mở trên bàn uống cà phê, một cái gối dựa trên ghế vẫn còn mang vết lõm mà khuỷu tay ai đó đã chống lên. Một con ruồi đang bò nửa vòn quanh chiếc bình màu ngọc bích của bà tôi.
Tôi lên gác và xả nước nóng vào bồn tắm. Đó là điều duy nhất tôi có thể nghĩ ra để làm. Khi nằm ngâm mình trong nước, tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Điều này quả là thực và rõ ràng – nước hơi nóng quá. Chân tôi nhoi nhói như thể bị kim châm. Đùi, mông và phần kín của tôi bỏng rát, nhưng tôi vẫn giữ nguyên tư thế. Tôi không nhổm dậy khỏi bồn nước đang bốc hơi đó.
Đó hoàn toàn không phải là một điều ngạc nhiên. Về Jonathan. Chắc hẳn tôi đã biết. Nhưng tôi chưa bao giờ chú ý nghĩ rằng: “Con trai mình sẽ không lập gia đình.” Tôi chỉ nghĩ là: “Con trai mình dịu dàng hơn, tốt bụng hơn, dễ có những cảm xúc mạnh mẽ hơn những thằng bé khác.” Đó là một vài đức tính tốt của nó. Tôi biết sự chua chát và bần tiện của nhưng cậu con trai bị lạc giới. Tôi dìm mình sâu hơn xuống làn nước trong bồn tắm, để nước nóng bao lấy vai tôi và làm bỏng rát cằm tôi. Khi nó bắt đầu nguội, tôi lại xả thêm nước nóng.
Sao tôi lại không nhận ra những dấu hiệu đó? Jonathan và Bobby đã mười lăm tuổi, thế mà chúng chưa bao giờ nói chuyện về bọn con gái. Chúng không dính tấm ảnh khỏa thân vẽ bằng màu phun nào lên tường. Đáng lẽ tôi phải nghi ngờ, nhưng tôi chưa bao giờ mảy may nghĩ đến mối quan hệ xác thịt trong tình yêu giữa chúng. Trong tâm trí tôi, Jonathan vẫn mãi là một đứa trẻ nhỏ, một đứa bé ngây thơ. Tôi không thể quen được hình ảnh cái dương v*t nhỏ bé đang dựng đứng của nó và cái dương v*t lớn hơn của Bobby, được màn đêm che giấu đi.
Tôi đã góp phần vào chuyện này như thế nào? Tôi biết quá nhiều về tâm lý, nhưng có những chuyện tôi lại gần như chẳng biết tí gì. Phải chăng tôi là kiểu người mẹ đã khiến con trai mình tránh xa đàn bà? Phải chăng tôi đã nữ hóa nó khi cứ ngoan cố đòi làm bạn với nó?
Jonathan mãi mới vào nhà, sau khi Ned đã về và đi ngủ. Tôi nghĩ có thể nó sẽ gõ cửa phòng tôi, nhưng dĩ nhiên là nó không thể làm thế, vì còn có mặt bố nó. Nó đi về phòng, gây ra tiếng bình bịch quen thuộc trên thảm trải hành lang. Tôi muốn đến vỗ về nó, bảo nó là không sao cả. Tôi muốn đến rứt tóc nó thật mạnh đến mức bật máu.
Bình luận facebook