Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8
Chúng tôi đến trước cửa khu ký túc xá nữ thì đã thấy quản lý Dư đang ngồi
ngủ gật bên trong, sau khi bị tôi đánh thức và biết chúng tôi lại tiếp tục đến điều
tra ở phòng 106, bèn làu bàu mấy câu với vẻ không vui, nhưng cuối cùng vẫn
phải giúp chúng tôi tới đó.
Vì lúc này đang là giờ học, hầu hết sinh viên đều đang ở trên giảng đường,
những sinh viên không phải lên lớp như Nhã Nhàn thì đã chạy ra ngoài khu
rừng long não để xem, vì thế ký túc xá rất yên tĩnh, phòng 106 giống như mọi
khi, không có gì khác thường, mặc dù tôi biết trong đó có điều gì đó không ổn
nhưng chúng tôi không có cách nào để tìm ra.
Sau khi bước vào trong phòng 106, Miêu Miêu vốn hay nói lúc này bỗng trở
nên im lặng, thế rồi ngay sau đó té xỉu. May mà Trăn trăn đứng bên cạnh kịp
thời đỡ cô dậy. Tôi vội vàng bấm vào huyệt nhân trung của cô để cho cô tỉnh lại
rồi hỏi cô ấy thấy khó chịu ở đâu? Câu trả lời của cô khiến tôi sửng sốt: “Ở đây
có rất nhiều lợn!”
“Rất nhiều lợn? Cô không sao chứ? Có phải cô bị sốt không?” Trăn Trăn sờ
lên trán của Miêu Miêu, nói: “Không bị sốt, sao lại nói nhảm thế?”
“Trong này thực sự là có rất nhiều lợn... rất nhiều, rất nhiều... nhiều tới mức
không đếm được... còn có rất nhiều người nữa... tới cả mấy chục người...” Thần
trí của Miêu Miêu dường như rất không tỉnh táo, ánh mắt hơi đờ đẫn, lời nói
cũng rất mơ hồ, nhưng cố gắng thì vẫn nghe thấy rõ.
“Bọn họ hình như muốn nói chuyện với tôi...” Mặc dù Miêu Miêu có vẻ
đang nói lảm nhảm, nhưng tôi linh cảm rằng ít nhiều cũng thấy được manh mối
từ miệng của cô, bèn hỏi: “Bọn họ nói với cô những gì?”
“Bọn họ ồn ào quá... bọn họ đều quây lại và xoay quanh...” Miêu Miêu
dường như rất mệt, và phải rất khó nhọc mới giơ được tay lên chỉ vào góc
tường.
Trong góc tường có đặt một chiếc hòm khá to, trong đó chỉ là những chiếc
vợt cầu lông hỏng, hoàn toàn không có gì khác thường. Tôi lục tìm một lượt,
quay đầu lại nhìn Miêu Miêu không hiểu, bắt đầu thấy nghi ngờ rằng không biết
81
là có phải cô nói bừa hay không. Thế rồi cánh tay cô ấy từ từ hạ xuống, chỉ
xuống đáy chiếc hòm, nói không ra hơi: “Dưới đó...”
Tôi dịch cái hòm sang một bên, chỉ thấy nền nhà sạch sẽ, không hề có bụi
đất và bất thường gì, có lẽ đó là vì chiếc hòm đã đặt ở đó quá lâu rồi. Nhưng tay
của Miêu Miêu vẫn chỉ xuống nền nhà, luôn miệng lẩm bẩm: “Ở dưới đó... dưới
đó nữa...”
Tôi gõ nhẹ lên nền nhà, thấy một trong những viên gạch lát phát ra tiếng rất
vang, định lật nó lên và nghĩ rằng hẳn sẽ phải tốn rất nhiều sức, nhưng không
ngờ chỉ vừa mới đưa chiếc chìa khóa vào kẽ hở và khẽ cạy một cái thì đã lật
được lên.
Sau khi lật viên gạch ấy lên thì phía dưới hiện ra một miệng hố có đường
kính chừng hơn 30 cm, sâu hoắm không thể nhìn thấy đáy. Từ khoảng cách giữa
miệng đường hầm phát hiện ra trong rừng và huyệt mộ có thể suy ra là huyệt mộ
đó nằm ở dưới nền của căn phòng này và ở độ sâu chừng ba, bốn mét, không lẽ
miệng hố này nối liền với huyệt mộ ở phía dưới?
Tôi nhìn quản lý Dư, bà ta bèn tránh ánh mắt của tôi, ấp úng nói: “Sao lại
nhìn tôi, tôi không biết tại sao ở đây lại có miệng hố ấy.”
Rõ ràng là bà ta đang hốt hoảng, nhưng cho dù có phát hiện ra một miệng hố
trong phòng ký tức xá cũng chẳng thể chứng minh điều gì. May mà Miêu Miêu
lại “nói nhảm”, cô ra hiệu cho tôi tới bên một chiếc hòm khác tiếp tục tìm kiếm
chứng cứ. Cô chỉ vào một chiếc hòm rất bình thường, nói: “Bóng rổ... Bọn họ
đều đang vây quanh hòm bóng rổ ấy...”
Trước đó, Trăn Trăn đã lật xem chiếc hòm mà Miêu Miêu chỉ, trong đó có
khoảng chục quả bóng rổ hỏng. Tôi nhặt từng quả bóng lên, mắt liếc nhìn về
phía quản lý Dư, sắc mặt bà ta rất khó coi, mồ hôi tứa thành những giọt to tướng
trên trán. Những quả bóng rổ đặt bên trên không có gì khác thường, đều cũ và
hơi bẹp, nhưng khi tôi nhặt một quả bóng dưới đáy hòm với một vết rách rất rõ
thì lập tức cảm thấy rất khác thường - quả bóng này nặng hơn hẳn những quả
bóng trước đó.
Rõ ràng là trong quả bóng này có chứa một vật gì đó, tôi thò tay vào qua chỗ
rách, bên trong dường như có một chiếc túi ni lông đựng một vật giống như vỏ
của quả cây. Tôi lấy cả chiếc túi ra, vẫn chưa kịp nhìn rõ đó là vật gì thì Quản lý
Dư đã cuống quýt kêu lên: “Không phải tôi, không phải tôi cho nó vào đó!”
Sở dĩ mà bà ta cuống quýt như vậy là vì, quả bóng ấy đựng đầy quả thuốc
phiện, nặng chừng năm trăm gam. Tôi bắt đầu hiểu ra vì sao món ăn ở quán của
nhà bà ta lại có vị đặc biệt và khiến người ta nghiện như vậy. Các món ăn đó đã
được cho thêm bột của vỏ thuốc phiện có thể làm người ta nghiện.
82
“Đừng có chối cãi nữa, ngoài bà ra thì còn có ai có chìa khóa của căn phòng
này?” Tôi cầm chiếc túi có chứa thuốc phiện tiến gần từng bước đến bên quản
lý Dư và nói bằng giọng nghiêm nghị: “Tàng trữ chất gây nghiện không phải là
tội nhẹ, ngần này thuốc phiện đủ cho bà phải sống nửa đời trong tù rồi.”
Thật ra, vận chuyển, mua bán, tàng trữ và sử dụng một lượng nhỏ thuốc
phiện không bị xét là tội hình sự, trừ khi số lượng đó lên tới hơn hai kilogam.
Với chiếc túi có chứa năm trăm gam thuốc phiện trong tay tôi, nhiều lắm cũng
chỉ bị tạm giam nửa tháng và bị phạt mấy ngàn tệ. Nhưng, rõ ràng là bà ta
không hiểu gì về quy định của luật pháp, nếu không thì đã chẳng phải giả làm
ma để hù dọa sinh viên, vì thế tôi có thể lợi dụng điểm này làm to tội danh của
bà ta lên, buộc bà ta phải nói ra tất cả những gì bà ta biết.
Từ vẻ mặt trắng bệch như sáp nến của quản lý Dư thì có thể thấy tính toán
của tôi đã thành công, vì thế tôi bắt đầu thẩm vấn: “Tốt nhất bà hãy nói tất cả
những gì bà biết với chúng tôi, biết đâu tôi có thể làm như không thấy gì... Nếu
không thì...” Tôi giơ cao chiếc túi ni lông trên tay, nói bằng giọng nặng nề hơn:
“Thì bà hãy chờ đấy mà nếm mùi ngồi tù! Nói mau, trong căn phòng này có
chứa những bí mật gì? Bà có quan hệ như thế nào với con ma cái ôm con? Tối
hôm qua vì sao lại cố tình dụ Trăn Trăn ra quán ăn của nhà bà? Rốt cuộc là bà
có mục đích gì?”
“Chuyện này, chuyện này phải bắt đầu từ mười năm trước...” Quản lý Dư bị
tôi dọa sợ tới mức đôi mắt già nua nước mắt rưng rưng, rồi bắt đầu kể về nguồn
cơn của câu chuyện:
Mười năm trước, trong phòng 106 có một cô gái tên là Dạ Tiểu Lầu, cô gái
ấy rất xinh đẹp, rất nhiều chàng trai theo đuổi, có không ít người tối đến mang
đàn ghi ta ra phía sau ký túc xá gảy đàn và hát, nhằm bày tỏ tình cảm với cô qua
cửa sổ. Nhưng cô không hề dao động, ngày ngày vẫn học hành rất chăm chỉ.
Sau đó thì cô dần dần béo ra, mặc dù cô ấy thường mặc những chiếc áo rộng,
để che cái bụng ngày một nhô lên, nhưng đã mấy lần tôi bắt gặp cô ấy lén chạy
ra nhà vệ sinh để nôn, hơn nữa tôi cũng là phụ nữ đã từng sinh con nên tôi nghi
ngờ cô ấy đã có thai. Chuyện nữ sinh viên mà có thai là một điều rất nghiêm
trọng, nên tôi đã gọi cô ấy tới và chất vấn xem có đúng là cô đang có thai
không. Mặc dù cô ấy không chịu thừa nhận, nhưng chuyện này thì không thể
giấu được tôi chắc chắn là cô ấy đã có thai.
Tôi hỏi cô ấy, đứa con trong bụng là của ai, cô ấy cũng nhất quyết không
chịu nói. Không nói cũng chẳng sao, vì dù sao chuyện này cũng không thuộc
trách nhiệm của tôi, ngày hôm sau tôi chỉ cần báo cáo với lãnh đạo của nhà
trường là xong. Nhưng đúng tối hôm đó giáo sư Tiêu bỗng dưng mang hoa quả
tới nhà tìm tôi. Trước đó, chúng tôi chỉ là quan hệ giữa những người cùng làm
83
việc trong một cơ quan, thỉnh thoảng có gặp, gật đầu một cái là xong, nên không
thể coi là quen biết, vì thế tôi không khỏi ngỡ ngàng trước việc ông ấy tới nhà.
Vừa vào đến nhà, ông ấy đã nói thẳng ra rằng: “Dạ Tiểu Lầu ở phòng 106 là
học sinh của tôi. Chuyện cô ấy có thai, mong chị đừng báo cáo với lãnh đạo...”
Tôi biết Tiểu Lầu học cùng lớp với con ông ấy, trước đây cũng đã thấy cậu
ấy theo đuổi Tiểu Lầu, bây giờ ông ấy đã nói như vậy thì dù có ngốc cũng biết
là đứa con trong bụng cô ấy là cháu nội của giáo sư Tiêu. Nếu ông ấy đã đến tận
nhà có lời thì tôi cũng khó mà từ chối, với vị trí của ông ấy ở trong trường thì
chỉ cần ông ấy nói với lãnh đạo nhà trường một câu là đảm bảo tôi sẽ mất việc
ngay.
Sau đó, mặc dù bụng của Tiểu Lầu mỗi ngày một to, nhưng không có lãnh
đạo nào của nhà trường hỏi đến, tôi nghĩ, có lẽ ông ấy đã ngấm ngầm lo liệu
xong mọi việc. Đây là trường Đại học y khoa, những người giảng dạy cho sinh
viên đều là các bác sĩ có kinh nghiệm, không thể nào không phát hiện ra việc
học sinh có thai. Tôi cũng nghe Tiểu Lầu nói rằng, đúng là có rất nhiều thầy cô
đã nghi ngờ rằng cô đang có thai, có điều, cho tận đến khi cô ấy sinh đứa bé ra,
lãnh đạo vẫn không hề nhắc gì đến chuyện này.
Tiểu Lầu sinh vào kỳ nghỉ đông, lúc đó các sinh viên trong ký túc xá đều đã
về nhà, chỉ còn cô với ba bạn cùng phòng 106 là ở lại. Ngày cô sinh con, giáo
sư Tiêu cũng tới giúp, còn con trai ông thì không thấy đâu. Điều này khiến tôi
nghi ngờ không biết đứa con trong bụng Tiểu Lầu là cháu ông ấy hay con ông
ấy nữa.
Tuy giáo sư Tiêu không phải là bác sĩ phụ sản, nhưng chuyện đỡ đẻ cũng
không hề khó khăn đối với ông ấy, hơn nữa, tôi cũng là người đã từng sinh con,
ba cô bạn cùng phòng chung tay giúp sức vì thế mà Tiểu Lầu đã sinh nở rất
thuận lợi. Chỉ có điều... chỉ có điều cô ấy đã sinh ra một quái thai vô cùng dị
dạng!
Đó là một hài nhi đáng sợ nhất mà tôi từng nhìn thấy, hai chân của nó dính
liền vào nhau, miệng to hơn hẳn những đứa trẻ khác và nhô về trước, hơn nữa
vừa mới sinh ra đã có bốn cái răng nanh sắc nhọn. Điều đáng sợ hơn là vừa ra
đời, mắt vẫn còn chưa kịp mở mà đã biết bò, nó bò lên người mẹ nó trong khi
trên thân hình vẫn còn đầy máu me. Lúc đó tôi sợ đến chết đứng người, không
biết làm gì ngoài việc đứng ngây ra nhìn, những người khác kể cả giáo sư Tiêu
cũng như vậy.
Tuy hai chân dính liền vào nhau nhưng quái thai đó bò không hề chậm chút
nào, động tác cũng rất linh hoạt, chỉ loáng một cái là đã bò đến trước ngực của
Tiểu Lầu, rồi vừa túm vừa cắn khiến chiếc áo của cô ấy bị rách để lộ bầu ngực
ra. Tôi cứ tưởng rằng nó đòi bú, nhưng khi tôi nghe Tiểu Lẩu kêu thét lên và
84
nhìn thấy máu tươi chảy ra ở ngực cô ấy thì mới biết là nó cắn vú và hút máu
tươi của mẹ, thật quá đáng sợ!
Sau khi xong việc, giáo sư Tiêu cho tôi ít tiền, bảo mua và nấu cho Tiểu Lầu
một số món ăn tẩm bổ, và còn bảo tôi giữ kín chuyện này, nhất định không
được cho ai biết chuyện cô ấy đã sinh con. Lúc đó việc làm ăn ở quán cơm của
chồng tôi không được tốt cho lắm, đang định không làm nữa, nên tôi nảy ra ý
nhờ ông ấy giúp đỡ, kiếm cho chồng tôi một công việc gì đó trong trường, vì dù
sao thì ông ấy cũng là người nhờ đến tôi trước, chắc hẳn ông ấy sẽ không từ
chối.
Ông ấy nghĩ một lát rồi nói: “Giúp chồng chị tìm một công việc thì không
khó, nhưng lương có lẽ sẽ không cao. Chi bằng như thế này đi, tôi có rất nhiều
bạn bè bán sỉ thuốc đông y, có thể sẽ giúp chị kiếm được một ít vỏ thuốc
phiện...” Sau đó, cứ cách một vài tháng thì ông ấy lại đưa cho tôi một ít vỏ
thuốc phiện, chồng tôi nghiền chúng thành bột cho vào gia vị, thế là việc làm ăn
mỗi ngày một phát đạt.
Vì chuyện làm ăn ở quán ăn nhờ có vỏ cây thuốc phiện mới khôi phục và
phát triển, thế nên tôi không dám từ chối những việc mà ông ấy sai bảo, không
những ngày ngày cơm nước cho Tiểu Lầu, mà sau khi vào học còn phải tìm
cách không cho những cô gái khác vào phòng của cô ấy, để phòng người khác
phát hiện ra việc cô ấy sinh ra quái thai.
Quái thai ấy cũng rất lạ, chưa bao giờ quấy khóc, ngoài việc cắn vú mẹ hút
máu ra, còn lại cứ cuộn tròn người và ngủ, vì thế nên mới không bị người khác
phát hiện ra. Có điều, cho dù người khác nảy ý nghi ngờ thì giáo sư Tiêu cũng
có cách làm người ấy phải ngậm miệng, trong trường Đại học y này không có ai
là dám không nể mặt ông ấy. Đến cả hiệu trưởng nhà trường cũng phải tỏ ra rất
kính trọng ông ấy, huống chi là sinh viên, chỉ cần một câu nói là ông ấy có thể
đuổi thẳng cổ một sinh viên không ưa.
Sau đó, sức ăn của quái thai mỗi lúc một nhiều, hơn nữa, nó chỉ hút máu ở
vú, những thứ khác không bao giờ động tới. Một mình Tiểu Lầu nuôi nó thì quá
là cực, cho dù tôi mang đến cho cô không ít thứ tẩm bổ, sắc mặt của cô ấy mỗi
ngày một xanh xao, nhợt nhạt. Sau đó, ba cô nữ sinh khác trong phòng cũng bị
quái thai hút máu thì tình hình mới được cải thiện đôi chút. Lúc đó, hàng tháng
giáo sư Tiêu vẫn đưa cho tôi một khoản tiền, bảo tôi mua đồ tẩm bổ cho bọn họ,
vì nhờ đó mà cũng kiếm chác được nên tôi cũng vui vẻ làm theo. Không ngờ
sau đó lại xảy ra chuyện như vậy...
Tiểu Lầu giết chết Quỳnh Chi xong, không hiểu quái thai cuối cùng biến đâu
mất. Lúc mới đầu tôi tưởng rằng giáo sư Tiêu đã mang nó đi, nhưng ngày thứ
hai sau khi xảy ra sự việc, giáo sư Tiêu nói với tôi rằng trong phòng 106 có một
85
cái hang, bảo tôi mỗi buổi tối ném xuống đó một quả tim lợn, hơn nữa hàng
tháng cứ vào ngày mười rằm âm lịch ông ấy lại kiếm đến một quả tim người và
bảo tôi ném xuống đó. Tôi nghĩ, ông ấy đã giấu quái thai ở dưới cái hang ấy.
Cứ vào lúc nửa đêm mang một quả tim đến một căn phòng đã từng xảy ra án
mạng là một việc không hề dễ dàng, hơn nữa có lúc quả tim ấy còn là tim người.
Tôi rất sợ bị các cô gái trong ký túc xá phát hiện ra, vừa hay lúc đó có lời đồn
rằng trong rừng long não có ma cái ôm con, vì thế mà mỗi đêm mang tim đến
tôi đều khoác thêm một bộ quần áo trắng và còn xõa tóc ra, làm cho các cô gái
sợ không dám ra ngoài nữa...
Nghe xong những lời kể này của quản lý Dư, tôi liền hỏi: “Mọi người đều
cho rằng trong này có ma, nên bà đã giấu thuốc phiện vào đây để không bị phát
hiện ra chứ gì?”
“Chuyện này... những thứ đó đều do giáo sư Tiêu cho tôi, tôi không biết gì
cả.” Quản lý Dư cố nói để cho mình nhẹ tội.
“Bà không biết gì thật chứ?” Tôi nói bằng giọng nghiêm nghị, “Nếu bà
không biết thuốc phiện là thứ bất hợp pháp thì sao bà lại cất giấu nó kỹ đến
thế?”
“Tôi không biết, tôi thực sự không biết...” Cuối cùng quản lý Dư bật khóc.
Trăn Trăn lườm tôi một cái ý chừng trách tôi đã dùng thủ đoạn không mấy
tốt đẹp để ăn hiếp một bà già. Tôi nhún vai, đáp lại cô bằng cái mỉm cười bất
lực, quay lại tiếp tục đe dọa quản lý Dư: “Chuyện tối hôm qua hẳn bà đã biết, vì
sao bà lại lừa đưa Trăn Trăn ra ngoài cổng trường, có phải bà là đồng bọn của
mấy ma cái đó không? Bà nên biết, tội giết người sẽ bị xử bắn!”
“Không liên quan đến tôi, không liên quan đến tôi! Tôi không hề có liên
quan gì đến ma cái, tôi không giết người!” Quản lý Dư cuống cuồng xua tay, lắc
đầu.
“Vậy vì sao bà lại đưa Trăn Trăn ra quán ăn?” Tôi hỏi bằng giọng nghiêm
khắc.
Quản lý Dư sợ tới mức run bần bật, lắp bắp đáp: “Là giáo sư Tiêu bảo tôi
làm như vậy. Tối hôm qua ông ấy gọi điện cho tôi, bảo tôi tìm gặp nữ cảnh sát
điều tra vụ án ma cái, sau đó đưa cô ấy ra ngoài quán ăn, không được để cho cô
ấy rời khỏi đó trước mười một giờ. Ông ấy còn dặn kỹ tôi là nhớ phải đưa cô ấy
vào phòng VIP.”
“Vì sao nhất định phải đưa vào phòng VIP?” Tôi gầm lên.
“Có là vì phòng đó được cách âm, mang điện thoại vào đó cũng sẽ không có
tín hiệu.”
86
Thì ra là như vậy, vì thế cho dù hôm qua Trăn Trăn có mang điện thoại theo
thì tôi cũng không liên lạc được với cô. Xem ra, giáo sư Tiêu không phải là một
người dễ đối phó, rất có thể ông ta đã phát hiện ra Tuyết Tình đang theo đõi
mình, nên mới gọi điện cho quản lý Dư đưa Trăn Trăn đi, để rồi ông ta dụ
chúng tôi vào khu rừng đó và cho ma cái hại chúng tôi.
Sự việc đã diễn biến đến mức này thì hoàn toàn có thể biết được kẻ giấu mặt
trong bóng tối là ai, nhưng tôi vẫn phải hỏi thêm quản lý Dư một câu nữa: “Hai
cô gái còn lại trong phòng 106 là Hạ Vũ Lam và Nguyệt Ảnh Thanh có phải vẫn
đang làm việc tại trường này không?”
“Vâng, nhưng họ đều đã đổi họ tên. Nhân viên quản lý thư viện Phan Thu
Hà chính là Hạ Vũ Lam, trợ lý giúp việc cho giáo sư Tiêu, Tằng Sảnh Nghi
chính là Nguyệt Ảnh Thanh...” Quản lý Dư đã nói ra tất cả những điều tôi muốn
biết, nên tôi bèn gọi cho cảnh sát vũ trang đang phong tỏa khu rừng long não
tạm thời áp giải quản lý Dư về Sở cảnh sát làm một bản bút lục đầy đủ.
Quản lý Dư dường như đã giải đáp cho tất cả vấn đề của tôi, tình hình vụ án
đã rất rõ ràng. Mười năm trước, giáo sư Tiêu nảy sinh quan hệ với học sinh Dạ
Tiểu Lầu, dẫn đến việc Dạ Tiểu Lầu sinh ra quái thai. Có lẽ vì thế mà Dạ Tiểu
Lầu đã mắc phải chứng trầm cảm sau khi sinh, trong lúc thần kinh mất bình
thường đã giết người bạn cùng phòng là Quỳnh Chi. Để tránh bị phát giác vì
những việc làm xấu xa, giáo sư Tiêu đã giấu quái thai trong huyệt mộ dưới
phòng 106, và bảo quản lý Dư cung cấp thức ăn cho nó. Tuy nhiên, hàng tháng
quái thai phải được ăn tim người, vì vậy mà ông ta đã lợi dụng chức quyền đánh
cắp tim của thi thể sau khi giải phẫu. Nhưng thi thể dùng cho giải phẫu không
đáp ứng đủ, ông ta đành phải nhờ con là Tiêu Dật Hiên mạo hiểm lấy cắp tim
của những thi thể trong nhà lạnh của bệnh viện. Thậm chí ông ta còn sai Hạ Vũ
Lam và Nguyệt Ảnh Thanh giả làm ma cái giết người trong rừng để lấy tim
cung cấp cho quái thai và cũng là con rắn yêu quái đã giết hại ba nhân viên
phòng chữa cháy.
Sự cố cháy ở thư viện rõ ràng là do Hạ Vũ Lam gây ra, cô ta đã cho phốt pho
vào trang tư liệu ghi chép về căn phòng mà bọn họ đã ở đồng thời cố tình làm
hỏng các bình chữa cháy. Như vậy, chỉ cần có người lật đến trang tư liệu đó thì
sẽ bốc cháy, và tiêu hủy những gì viết trong đó.
Tất nhiên, đó chỉ là suy đoán của tôi, sự thật có đúng như thế hay không thì
chỉ cần bắt giam giáo sư Tiêu thẩm vấn thì mới biết. Vấn đề bây giờ là Nguyệt
Ảnh Thanh bên cạnh giáo sư Tiêu có một khả năng phi thường, nếu muốn bắt
họ không phải là việc dễ, hơn nữa, một kẻ gian manh cáo già như giáo sư Tiêu
cũng sẽ không đời nào khai thật về những tội lỗi mà mình đã gây ra.
Khi nhờ cảnh sát vũ trang áp giải quản lý Dư đi, tôi cũng đã định để cho
Miêu Miêu rời khỏi phòng 106 cùng với họ, nhưng vừa mới bước ra khỏi cửa
87
phòng 106 cô ấy lập tức trở lại bình thường, bước chân nhanh nhẹn và lại liến
thoắng chuyện trò với Trăn Trăn như trước chẳng còn thấy đâu vẻ yếu ớt như
hết hơi trước đó ít phút, tôi bảo cô ấy cứ về nghỉ ngơi trước đi nhưng cô không
chịu.
Tôi chợt nghĩ, lần này buộc chính mồm quản lý Dư phải khai ra sự thật, có
không ít công của Miêu Miêu, dù cô chỉ nói những lời chẳng đâu vào đâu,
nhưng đã giúp chúng tôi phát hiện ra chi tiết từ trước đến giờ không được chú ý.
Không lẽ tổ trưởng chiêu mộ cô ấy vào tổ chuyên án là vì cô ấy có một khả
năng đặc biệt mà người thường không có?
Quản lý Dư vừa được đưa đi khỏi thì Vĩ Ca xuất hiện trước mặt chúng tôi.
Tôi bước tới, giơ chân lên định chào “Vĩ đệ” thì anh ta lập tức tránh.
“À, anh còn dám tránh à! Bảo anh phải có mặt trong vòng ba mươi phút, thế
mà anh lề mề tới cả tiếng đồng hồ.” Với những người như Vĩ Ca thỉnh thoảng
không dạy dỗ cho một chút thì anh ta sẽ không biết phải trái, quy tắc là gì.
“Anh Mộ cần phải biết bây giờ là buổi trưa, xe cộ trên đường đông tới mức
chỉ thiếu chồng lên nhau nữa thôi.” Giọng của Vĩ Ca có vẻ rất ấm ức. Tôi cũng
không có ý tiếp tục chỉnh anh ta, hơn nữa, cho dù anh ta có tới sớm hơn nửa
tiếng thì cũng chưa hẳn đã giúp được gì nhiều cho chúng tôi, vì việc phải làm
đầu tiên bây giờ không phải là con rắn yêu quái dưới cống thoát nước, mà là
giáo sư Tiêu, kẻ giấu mặt ở phía sau.
Sau khi Vĩ Ca giao tấm bản đồ cho tôi, tôi bèn cho anh ta và Miêu Miêu tự
tìm chỗ nào đó mà đi dạo, vì bây giờ tôi chưa có việc cần đến họ, chỉ cần họ giữ
liên lạc là được. Sau đó, tôi và Trăn Trăn chuẩn bị đến “mời” giáo sư Tiêu và
những người có liên quan đến sở cảnh sát để tiến hành điều tra.
Nhưng đúng lúc đó, một tiếng súng đanh gọn vang lên ở khu vườn trường,
tôi lập tức nhận ra rằng lại có chuyện xảy ra. Quả nhiên, Tuyết Tình lập tức gọi
điện đến báo cho tôi một cái tin khiến tôi sững sờ một lúc lâu: “Giáo sư Tiêu đã
chết!”
ngủ gật bên trong, sau khi bị tôi đánh thức và biết chúng tôi lại tiếp tục đến điều
tra ở phòng 106, bèn làu bàu mấy câu với vẻ không vui, nhưng cuối cùng vẫn
phải giúp chúng tôi tới đó.
Vì lúc này đang là giờ học, hầu hết sinh viên đều đang ở trên giảng đường,
những sinh viên không phải lên lớp như Nhã Nhàn thì đã chạy ra ngoài khu
rừng long não để xem, vì thế ký túc xá rất yên tĩnh, phòng 106 giống như mọi
khi, không có gì khác thường, mặc dù tôi biết trong đó có điều gì đó không ổn
nhưng chúng tôi không có cách nào để tìm ra.
Sau khi bước vào trong phòng 106, Miêu Miêu vốn hay nói lúc này bỗng trở
nên im lặng, thế rồi ngay sau đó té xỉu. May mà Trăn trăn đứng bên cạnh kịp
thời đỡ cô dậy. Tôi vội vàng bấm vào huyệt nhân trung của cô để cho cô tỉnh lại
rồi hỏi cô ấy thấy khó chịu ở đâu? Câu trả lời của cô khiến tôi sửng sốt: “Ở đây
có rất nhiều lợn!”
“Rất nhiều lợn? Cô không sao chứ? Có phải cô bị sốt không?” Trăn Trăn sờ
lên trán của Miêu Miêu, nói: “Không bị sốt, sao lại nói nhảm thế?”
“Trong này thực sự là có rất nhiều lợn... rất nhiều, rất nhiều... nhiều tới mức
không đếm được... còn có rất nhiều người nữa... tới cả mấy chục người...” Thần
trí của Miêu Miêu dường như rất không tỉnh táo, ánh mắt hơi đờ đẫn, lời nói
cũng rất mơ hồ, nhưng cố gắng thì vẫn nghe thấy rõ.
“Bọn họ hình như muốn nói chuyện với tôi...” Mặc dù Miêu Miêu có vẻ
đang nói lảm nhảm, nhưng tôi linh cảm rằng ít nhiều cũng thấy được manh mối
từ miệng của cô, bèn hỏi: “Bọn họ nói với cô những gì?”
“Bọn họ ồn ào quá... bọn họ đều quây lại và xoay quanh...” Miêu Miêu
dường như rất mệt, và phải rất khó nhọc mới giơ được tay lên chỉ vào góc
tường.
Trong góc tường có đặt một chiếc hòm khá to, trong đó chỉ là những chiếc
vợt cầu lông hỏng, hoàn toàn không có gì khác thường. Tôi lục tìm một lượt,
quay đầu lại nhìn Miêu Miêu không hiểu, bắt đầu thấy nghi ngờ rằng không biết
81
là có phải cô nói bừa hay không. Thế rồi cánh tay cô ấy từ từ hạ xuống, chỉ
xuống đáy chiếc hòm, nói không ra hơi: “Dưới đó...”
Tôi dịch cái hòm sang một bên, chỉ thấy nền nhà sạch sẽ, không hề có bụi
đất và bất thường gì, có lẽ đó là vì chiếc hòm đã đặt ở đó quá lâu rồi. Nhưng tay
của Miêu Miêu vẫn chỉ xuống nền nhà, luôn miệng lẩm bẩm: “Ở dưới đó... dưới
đó nữa...”
Tôi gõ nhẹ lên nền nhà, thấy một trong những viên gạch lát phát ra tiếng rất
vang, định lật nó lên và nghĩ rằng hẳn sẽ phải tốn rất nhiều sức, nhưng không
ngờ chỉ vừa mới đưa chiếc chìa khóa vào kẽ hở và khẽ cạy một cái thì đã lật
được lên.
Sau khi lật viên gạch ấy lên thì phía dưới hiện ra một miệng hố có đường
kính chừng hơn 30 cm, sâu hoắm không thể nhìn thấy đáy. Từ khoảng cách giữa
miệng đường hầm phát hiện ra trong rừng và huyệt mộ có thể suy ra là huyệt mộ
đó nằm ở dưới nền của căn phòng này và ở độ sâu chừng ba, bốn mét, không lẽ
miệng hố này nối liền với huyệt mộ ở phía dưới?
Tôi nhìn quản lý Dư, bà ta bèn tránh ánh mắt của tôi, ấp úng nói: “Sao lại
nhìn tôi, tôi không biết tại sao ở đây lại có miệng hố ấy.”
Rõ ràng là bà ta đang hốt hoảng, nhưng cho dù có phát hiện ra một miệng hố
trong phòng ký tức xá cũng chẳng thể chứng minh điều gì. May mà Miêu Miêu
lại “nói nhảm”, cô ra hiệu cho tôi tới bên một chiếc hòm khác tiếp tục tìm kiếm
chứng cứ. Cô chỉ vào một chiếc hòm rất bình thường, nói: “Bóng rổ... Bọn họ
đều đang vây quanh hòm bóng rổ ấy...”
Trước đó, Trăn Trăn đã lật xem chiếc hòm mà Miêu Miêu chỉ, trong đó có
khoảng chục quả bóng rổ hỏng. Tôi nhặt từng quả bóng lên, mắt liếc nhìn về
phía quản lý Dư, sắc mặt bà ta rất khó coi, mồ hôi tứa thành những giọt to tướng
trên trán. Những quả bóng rổ đặt bên trên không có gì khác thường, đều cũ và
hơi bẹp, nhưng khi tôi nhặt một quả bóng dưới đáy hòm với một vết rách rất rõ
thì lập tức cảm thấy rất khác thường - quả bóng này nặng hơn hẳn những quả
bóng trước đó.
Rõ ràng là trong quả bóng này có chứa một vật gì đó, tôi thò tay vào qua chỗ
rách, bên trong dường như có một chiếc túi ni lông đựng một vật giống như vỏ
của quả cây. Tôi lấy cả chiếc túi ra, vẫn chưa kịp nhìn rõ đó là vật gì thì Quản lý
Dư đã cuống quýt kêu lên: “Không phải tôi, không phải tôi cho nó vào đó!”
Sở dĩ mà bà ta cuống quýt như vậy là vì, quả bóng ấy đựng đầy quả thuốc
phiện, nặng chừng năm trăm gam. Tôi bắt đầu hiểu ra vì sao món ăn ở quán của
nhà bà ta lại có vị đặc biệt và khiến người ta nghiện như vậy. Các món ăn đó đã
được cho thêm bột của vỏ thuốc phiện có thể làm người ta nghiện.
82
“Đừng có chối cãi nữa, ngoài bà ra thì còn có ai có chìa khóa của căn phòng
này?” Tôi cầm chiếc túi có chứa thuốc phiện tiến gần từng bước đến bên quản
lý Dư và nói bằng giọng nghiêm nghị: “Tàng trữ chất gây nghiện không phải là
tội nhẹ, ngần này thuốc phiện đủ cho bà phải sống nửa đời trong tù rồi.”
Thật ra, vận chuyển, mua bán, tàng trữ và sử dụng một lượng nhỏ thuốc
phiện không bị xét là tội hình sự, trừ khi số lượng đó lên tới hơn hai kilogam.
Với chiếc túi có chứa năm trăm gam thuốc phiện trong tay tôi, nhiều lắm cũng
chỉ bị tạm giam nửa tháng và bị phạt mấy ngàn tệ. Nhưng, rõ ràng là bà ta
không hiểu gì về quy định của luật pháp, nếu không thì đã chẳng phải giả làm
ma để hù dọa sinh viên, vì thế tôi có thể lợi dụng điểm này làm to tội danh của
bà ta lên, buộc bà ta phải nói ra tất cả những gì bà ta biết.
Từ vẻ mặt trắng bệch như sáp nến của quản lý Dư thì có thể thấy tính toán
của tôi đã thành công, vì thế tôi bắt đầu thẩm vấn: “Tốt nhất bà hãy nói tất cả
những gì bà biết với chúng tôi, biết đâu tôi có thể làm như không thấy gì... Nếu
không thì...” Tôi giơ cao chiếc túi ni lông trên tay, nói bằng giọng nặng nề hơn:
“Thì bà hãy chờ đấy mà nếm mùi ngồi tù! Nói mau, trong căn phòng này có
chứa những bí mật gì? Bà có quan hệ như thế nào với con ma cái ôm con? Tối
hôm qua vì sao lại cố tình dụ Trăn Trăn ra quán ăn của nhà bà? Rốt cuộc là bà
có mục đích gì?”
“Chuyện này, chuyện này phải bắt đầu từ mười năm trước...” Quản lý Dư bị
tôi dọa sợ tới mức đôi mắt già nua nước mắt rưng rưng, rồi bắt đầu kể về nguồn
cơn của câu chuyện:
Mười năm trước, trong phòng 106 có một cô gái tên là Dạ Tiểu Lầu, cô gái
ấy rất xinh đẹp, rất nhiều chàng trai theo đuổi, có không ít người tối đến mang
đàn ghi ta ra phía sau ký túc xá gảy đàn và hát, nhằm bày tỏ tình cảm với cô qua
cửa sổ. Nhưng cô không hề dao động, ngày ngày vẫn học hành rất chăm chỉ.
Sau đó thì cô dần dần béo ra, mặc dù cô ấy thường mặc những chiếc áo rộng,
để che cái bụng ngày một nhô lên, nhưng đã mấy lần tôi bắt gặp cô ấy lén chạy
ra nhà vệ sinh để nôn, hơn nữa tôi cũng là phụ nữ đã từng sinh con nên tôi nghi
ngờ cô ấy đã có thai. Chuyện nữ sinh viên mà có thai là một điều rất nghiêm
trọng, nên tôi đã gọi cô ấy tới và chất vấn xem có đúng là cô đang có thai
không. Mặc dù cô ấy không chịu thừa nhận, nhưng chuyện này thì không thể
giấu được tôi chắc chắn là cô ấy đã có thai.
Tôi hỏi cô ấy, đứa con trong bụng là của ai, cô ấy cũng nhất quyết không
chịu nói. Không nói cũng chẳng sao, vì dù sao chuyện này cũng không thuộc
trách nhiệm của tôi, ngày hôm sau tôi chỉ cần báo cáo với lãnh đạo của nhà
trường là xong. Nhưng đúng tối hôm đó giáo sư Tiêu bỗng dưng mang hoa quả
tới nhà tìm tôi. Trước đó, chúng tôi chỉ là quan hệ giữa những người cùng làm
83
việc trong một cơ quan, thỉnh thoảng có gặp, gật đầu một cái là xong, nên không
thể coi là quen biết, vì thế tôi không khỏi ngỡ ngàng trước việc ông ấy tới nhà.
Vừa vào đến nhà, ông ấy đã nói thẳng ra rằng: “Dạ Tiểu Lầu ở phòng 106 là
học sinh của tôi. Chuyện cô ấy có thai, mong chị đừng báo cáo với lãnh đạo...”
Tôi biết Tiểu Lầu học cùng lớp với con ông ấy, trước đây cũng đã thấy cậu
ấy theo đuổi Tiểu Lầu, bây giờ ông ấy đã nói như vậy thì dù có ngốc cũng biết
là đứa con trong bụng cô ấy là cháu nội của giáo sư Tiêu. Nếu ông ấy đã đến tận
nhà có lời thì tôi cũng khó mà từ chối, với vị trí của ông ấy ở trong trường thì
chỉ cần ông ấy nói với lãnh đạo nhà trường một câu là đảm bảo tôi sẽ mất việc
ngay.
Sau đó, mặc dù bụng của Tiểu Lầu mỗi ngày một to, nhưng không có lãnh
đạo nào của nhà trường hỏi đến, tôi nghĩ, có lẽ ông ấy đã ngấm ngầm lo liệu
xong mọi việc. Đây là trường Đại học y khoa, những người giảng dạy cho sinh
viên đều là các bác sĩ có kinh nghiệm, không thể nào không phát hiện ra việc
học sinh có thai. Tôi cũng nghe Tiểu Lầu nói rằng, đúng là có rất nhiều thầy cô
đã nghi ngờ rằng cô đang có thai, có điều, cho tận đến khi cô ấy sinh đứa bé ra,
lãnh đạo vẫn không hề nhắc gì đến chuyện này.
Tiểu Lầu sinh vào kỳ nghỉ đông, lúc đó các sinh viên trong ký túc xá đều đã
về nhà, chỉ còn cô với ba bạn cùng phòng 106 là ở lại. Ngày cô sinh con, giáo
sư Tiêu cũng tới giúp, còn con trai ông thì không thấy đâu. Điều này khiến tôi
nghi ngờ không biết đứa con trong bụng Tiểu Lầu là cháu ông ấy hay con ông
ấy nữa.
Tuy giáo sư Tiêu không phải là bác sĩ phụ sản, nhưng chuyện đỡ đẻ cũng
không hề khó khăn đối với ông ấy, hơn nữa, tôi cũng là người đã từng sinh con,
ba cô bạn cùng phòng chung tay giúp sức vì thế mà Tiểu Lầu đã sinh nở rất
thuận lợi. Chỉ có điều... chỉ có điều cô ấy đã sinh ra một quái thai vô cùng dị
dạng!
Đó là một hài nhi đáng sợ nhất mà tôi từng nhìn thấy, hai chân của nó dính
liền vào nhau, miệng to hơn hẳn những đứa trẻ khác và nhô về trước, hơn nữa
vừa mới sinh ra đã có bốn cái răng nanh sắc nhọn. Điều đáng sợ hơn là vừa ra
đời, mắt vẫn còn chưa kịp mở mà đã biết bò, nó bò lên người mẹ nó trong khi
trên thân hình vẫn còn đầy máu me. Lúc đó tôi sợ đến chết đứng người, không
biết làm gì ngoài việc đứng ngây ra nhìn, những người khác kể cả giáo sư Tiêu
cũng như vậy.
Tuy hai chân dính liền vào nhau nhưng quái thai đó bò không hề chậm chút
nào, động tác cũng rất linh hoạt, chỉ loáng một cái là đã bò đến trước ngực của
Tiểu Lầu, rồi vừa túm vừa cắn khiến chiếc áo của cô ấy bị rách để lộ bầu ngực
ra. Tôi cứ tưởng rằng nó đòi bú, nhưng khi tôi nghe Tiểu Lẩu kêu thét lên và
84
nhìn thấy máu tươi chảy ra ở ngực cô ấy thì mới biết là nó cắn vú và hút máu
tươi của mẹ, thật quá đáng sợ!
Sau khi xong việc, giáo sư Tiêu cho tôi ít tiền, bảo mua và nấu cho Tiểu Lầu
một số món ăn tẩm bổ, và còn bảo tôi giữ kín chuyện này, nhất định không
được cho ai biết chuyện cô ấy đã sinh con. Lúc đó việc làm ăn ở quán cơm của
chồng tôi không được tốt cho lắm, đang định không làm nữa, nên tôi nảy ra ý
nhờ ông ấy giúp đỡ, kiếm cho chồng tôi một công việc gì đó trong trường, vì dù
sao thì ông ấy cũng là người nhờ đến tôi trước, chắc hẳn ông ấy sẽ không từ
chối.
Ông ấy nghĩ một lát rồi nói: “Giúp chồng chị tìm một công việc thì không
khó, nhưng lương có lẽ sẽ không cao. Chi bằng như thế này đi, tôi có rất nhiều
bạn bè bán sỉ thuốc đông y, có thể sẽ giúp chị kiếm được một ít vỏ thuốc
phiện...” Sau đó, cứ cách một vài tháng thì ông ấy lại đưa cho tôi một ít vỏ
thuốc phiện, chồng tôi nghiền chúng thành bột cho vào gia vị, thế là việc làm ăn
mỗi ngày một phát đạt.
Vì chuyện làm ăn ở quán ăn nhờ có vỏ cây thuốc phiện mới khôi phục và
phát triển, thế nên tôi không dám từ chối những việc mà ông ấy sai bảo, không
những ngày ngày cơm nước cho Tiểu Lầu, mà sau khi vào học còn phải tìm
cách không cho những cô gái khác vào phòng của cô ấy, để phòng người khác
phát hiện ra việc cô ấy sinh ra quái thai.
Quái thai ấy cũng rất lạ, chưa bao giờ quấy khóc, ngoài việc cắn vú mẹ hút
máu ra, còn lại cứ cuộn tròn người và ngủ, vì thế nên mới không bị người khác
phát hiện ra. Có điều, cho dù người khác nảy ý nghi ngờ thì giáo sư Tiêu cũng
có cách làm người ấy phải ngậm miệng, trong trường Đại học y này không có ai
là dám không nể mặt ông ấy. Đến cả hiệu trưởng nhà trường cũng phải tỏ ra rất
kính trọng ông ấy, huống chi là sinh viên, chỉ cần một câu nói là ông ấy có thể
đuổi thẳng cổ một sinh viên không ưa.
Sau đó, sức ăn của quái thai mỗi lúc một nhiều, hơn nữa, nó chỉ hút máu ở
vú, những thứ khác không bao giờ động tới. Một mình Tiểu Lầu nuôi nó thì quá
là cực, cho dù tôi mang đến cho cô không ít thứ tẩm bổ, sắc mặt của cô ấy mỗi
ngày một xanh xao, nhợt nhạt. Sau đó, ba cô nữ sinh khác trong phòng cũng bị
quái thai hút máu thì tình hình mới được cải thiện đôi chút. Lúc đó, hàng tháng
giáo sư Tiêu vẫn đưa cho tôi một khoản tiền, bảo tôi mua đồ tẩm bổ cho bọn họ,
vì nhờ đó mà cũng kiếm chác được nên tôi cũng vui vẻ làm theo. Không ngờ
sau đó lại xảy ra chuyện như vậy...
Tiểu Lầu giết chết Quỳnh Chi xong, không hiểu quái thai cuối cùng biến đâu
mất. Lúc mới đầu tôi tưởng rằng giáo sư Tiêu đã mang nó đi, nhưng ngày thứ
hai sau khi xảy ra sự việc, giáo sư Tiêu nói với tôi rằng trong phòng 106 có một
85
cái hang, bảo tôi mỗi buổi tối ném xuống đó một quả tim lợn, hơn nữa hàng
tháng cứ vào ngày mười rằm âm lịch ông ấy lại kiếm đến một quả tim người và
bảo tôi ném xuống đó. Tôi nghĩ, ông ấy đã giấu quái thai ở dưới cái hang ấy.
Cứ vào lúc nửa đêm mang một quả tim đến một căn phòng đã từng xảy ra án
mạng là một việc không hề dễ dàng, hơn nữa có lúc quả tim ấy còn là tim người.
Tôi rất sợ bị các cô gái trong ký túc xá phát hiện ra, vừa hay lúc đó có lời đồn
rằng trong rừng long não có ma cái ôm con, vì thế mà mỗi đêm mang tim đến
tôi đều khoác thêm một bộ quần áo trắng và còn xõa tóc ra, làm cho các cô gái
sợ không dám ra ngoài nữa...
Nghe xong những lời kể này của quản lý Dư, tôi liền hỏi: “Mọi người đều
cho rằng trong này có ma, nên bà đã giấu thuốc phiện vào đây để không bị phát
hiện ra chứ gì?”
“Chuyện này... những thứ đó đều do giáo sư Tiêu cho tôi, tôi không biết gì
cả.” Quản lý Dư cố nói để cho mình nhẹ tội.
“Bà không biết gì thật chứ?” Tôi nói bằng giọng nghiêm nghị, “Nếu bà
không biết thuốc phiện là thứ bất hợp pháp thì sao bà lại cất giấu nó kỹ đến
thế?”
“Tôi không biết, tôi thực sự không biết...” Cuối cùng quản lý Dư bật khóc.
Trăn Trăn lườm tôi một cái ý chừng trách tôi đã dùng thủ đoạn không mấy
tốt đẹp để ăn hiếp một bà già. Tôi nhún vai, đáp lại cô bằng cái mỉm cười bất
lực, quay lại tiếp tục đe dọa quản lý Dư: “Chuyện tối hôm qua hẳn bà đã biết, vì
sao bà lại lừa đưa Trăn Trăn ra ngoài cổng trường, có phải bà là đồng bọn của
mấy ma cái đó không? Bà nên biết, tội giết người sẽ bị xử bắn!”
“Không liên quan đến tôi, không liên quan đến tôi! Tôi không hề có liên
quan gì đến ma cái, tôi không giết người!” Quản lý Dư cuống cuồng xua tay, lắc
đầu.
“Vậy vì sao bà lại đưa Trăn Trăn ra quán ăn?” Tôi hỏi bằng giọng nghiêm
khắc.
Quản lý Dư sợ tới mức run bần bật, lắp bắp đáp: “Là giáo sư Tiêu bảo tôi
làm như vậy. Tối hôm qua ông ấy gọi điện cho tôi, bảo tôi tìm gặp nữ cảnh sát
điều tra vụ án ma cái, sau đó đưa cô ấy ra ngoài quán ăn, không được để cho cô
ấy rời khỏi đó trước mười một giờ. Ông ấy còn dặn kỹ tôi là nhớ phải đưa cô ấy
vào phòng VIP.”
“Vì sao nhất định phải đưa vào phòng VIP?” Tôi gầm lên.
“Có là vì phòng đó được cách âm, mang điện thoại vào đó cũng sẽ không có
tín hiệu.”
86
Thì ra là như vậy, vì thế cho dù hôm qua Trăn Trăn có mang điện thoại theo
thì tôi cũng không liên lạc được với cô. Xem ra, giáo sư Tiêu không phải là một
người dễ đối phó, rất có thể ông ta đã phát hiện ra Tuyết Tình đang theo đõi
mình, nên mới gọi điện cho quản lý Dư đưa Trăn Trăn đi, để rồi ông ta dụ
chúng tôi vào khu rừng đó và cho ma cái hại chúng tôi.
Sự việc đã diễn biến đến mức này thì hoàn toàn có thể biết được kẻ giấu mặt
trong bóng tối là ai, nhưng tôi vẫn phải hỏi thêm quản lý Dư một câu nữa: “Hai
cô gái còn lại trong phòng 106 là Hạ Vũ Lam và Nguyệt Ảnh Thanh có phải vẫn
đang làm việc tại trường này không?”
“Vâng, nhưng họ đều đã đổi họ tên. Nhân viên quản lý thư viện Phan Thu
Hà chính là Hạ Vũ Lam, trợ lý giúp việc cho giáo sư Tiêu, Tằng Sảnh Nghi
chính là Nguyệt Ảnh Thanh...” Quản lý Dư đã nói ra tất cả những điều tôi muốn
biết, nên tôi bèn gọi cho cảnh sát vũ trang đang phong tỏa khu rừng long não
tạm thời áp giải quản lý Dư về Sở cảnh sát làm một bản bút lục đầy đủ.
Quản lý Dư dường như đã giải đáp cho tất cả vấn đề của tôi, tình hình vụ án
đã rất rõ ràng. Mười năm trước, giáo sư Tiêu nảy sinh quan hệ với học sinh Dạ
Tiểu Lầu, dẫn đến việc Dạ Tiểu Lầu sinh ra quái thai. Có lẽ vì thế mà Dạ Tiểu
Lầu đã mắc phải chứng trầm cảm sau khi sinh, trong lúc thần kinh mất bình
thường đã giết người bạn cùng phòng là Quỳnh Chi. Để tránh bị phát giác vì
những việc làm xấu xa, giáo sư Tiêu đã giấu quái thai trong huyệt mộ dưới
phòng 106, và bảo quản lý Dư cung cấp thức ăn cho nó. Tuy nhiên, hàng tháng
quái thai phải được ăn tim người, vì vậy mà ông ta đã lợi dụng chức quyền đánh
cắp tim của thi thể sau khi giải phẫu. Nhưng thi thể dùng cho giải phẫu không
đáp ứng đủ, ông ta đành phải nhờ con là Tiêu Dật Hiên mạo hiểm lấy cắp tim
của những thi thể trong nhà lạnh của bệnh viện. Thậm chí ông ta còn sai Hạ Vũ
Lam và Nguyệt Ảnh Thanh giả làm ma cái giết người trong rừng để lấy tim
cung cấp cho quái thai và cũng là con rắn yêu quái đã giết hại ba nhân viên
phòng chữa cháy.
Sự cố cháy ở thư viện rõ ràng là do Hạ Vũ Lam gây ra, cô ta đã cho phốt pho
vào trang tư liệu ghi chép về căn phòng mà bọn họ đã ở đồng thời cố tình làm
hỏng các bình chữa cháy. Như vậy, chỉ cần có người lật đến trang tư liệu đó thì
sẽ bốc cháy, và tiêu hủy những gì viết trong đó.
Tất nhiên, đó chỉ là suy đoán của tôi, sự thật có đúng như thế hay không thì
chỉ cần bắt giam giáo sư Tiêu thẩm vấn thì mới biết. Vấn đề bây giờ là Nguyệt
Ảnh Thanh bên cạnh giáo sư Tiêu có một khả năng phi thường, nếu muốn bắt
họ không phải là việc dễ, hơn nữa, một kẻ gian manh cáo già như giáo sư Tiêu
cũng sẽ không đời nào khai thật về những tội lỗi mà mình đã gây ra.
Khi nhờ cảnh sát vũ trang áp giải quản lý Dư đi, tôi cũng đã định để cho
Miêu Miêu rời khỏi phòng 106 cùng với họ, nhưng vừa mới bước ra khỏi cửa
87
phòng 106 cô ấy lập tức trở lại bình thường, bước chân nhanh nhẹn và lại liến
thoắng chuyện trò với Trăn Trăn như trước chẳng còn thấy đâu vẻ yếu ớt như
hết hơi trước đó ít phút, tôi bảo cô ấy cứ về nghỉ ngơi trước đi nhưng cô không
chịu.
Tôi chợt nghĩ, lần này buộc chính mồm quản lý Dư phải khai ra sự thật, có
không ít công của Miêu Miêu, dù cô chỉ nói những lời chẳng đâu vào đâu,
nhưng đã giúp chúng tôi phát hiện ra chi tiết từ trước đến giờ không được chú ý.
Không lẽ tổ trưởng chiêu mộ cô ấy vào tổ chuyên án là vì cô ấy có một khả
năng đặc biệt mà người thường không có?
Quản lý Dư vừa được đưa đi khỏi thì Vĩ Ca xuất hiện trước mặt chúng tôi.
Tôi bước tới, giơ chân lên định chào “Vĩ đệ” thì anh ta lập tức tránh.
“À, anh còn dám tránh à! Bảo anh phải có mặt trong vòng ba mươi phút, thế
mà anh lề mề tới cả tiếng đồng hồ.” Với những người như Vĩ Ca thỉnh thoảng
không dạy dỗ cho một chút thì anh ta sẽ không biết phải trái, quy tắc là gì.
“Anh Mộ cần phải biết bây giờ là buổi trưa, xe cộ trên đường đông tới mức
chỉ thiếu chồng lên nhau nữa thôi.” Giọng của Vĩ Ca có vẻ rất ấm ức. Tôi cũng
không có ý tiếp tục chỉnh anh ta, hơn nữa, cho dù anh ta có tới sớm hơn nửa
tiếng thì cũng chưa hẳn đã giúp được gì nhiều cho chúng tôi, vì việc phải làm
đầu tiên bây giờ không phải là con rắn yêu quái dưới cống thoát nước, mà là
giáo sư Tiêu, kẻ giấu mặt ở phía sau.
Sau khi Vĩ Ca giao tấm bản đồ cho tôi, tôi bèn cho anh ta và Miêu Miêu tự
tìm chỗ nào đó mà đi dạo, vì bây giờ tôi chưa có việc cần đến họ, chỉ cần họ giữ
liên lạc là được. Sau đó, tôi và Trăn Trăn chuẩn bị đến “mời” giáo sư Tiêu và
những người có liên quan đến sở cảnh sát để tiến hành điều tra.
Nhưng đúng lúc đó, một tiếng súng đanh gọn vang lên ở khu vườn trường,
tôi lập tức nhận ra rằng lại có chuyện xảy ra. Quả nhiên, Tuyết Tình lập tức gọi
điện đến báo cho tôi một cái tin khiến tôi sững sờ một lúc lâu: “Giáo sư Tiêu đã
chết!”
Bình luận facebook