Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16
Qua sự giúp đỡ của bà Diêu, chúng tôi đã tìm ra những tư liệu của năm
người chưa bị hại có liên quan đến vụ án mười ba năm trước, nhưng những tài
liệu ấy giống như trong ghi chép về vụ án, Miêu Miêu đã gọi đến các số điện
thoại đó, song tất cả đều đã thay đổi. Xem ra, chỉ còn trông chờ vào sự may mắn
khi đến tìm tận nơi theo địa chỉ mà họ để lại. Có điều, những tài liệu đó cũng
không phải là hoàn toàn vô dụng, vì tôi đã phát hiện ra qua tư liệu rằng, bố của
lý Lượng Dụ là Lý Chí Đức, một quan chức to trong chính quyền tỉnh và là Đại
biểu Đại hội nhân dân cả nước, đây là điều mà trong bút lục về vụ án không
thấy có. Mười ba năm trước, có lẽ ông ta là người đã ngăn cản việc điều tra vụ
án.
Người mà chúng tôi muốn tìm đến đầu tiên là Đỗ Lễ Hiền, nhưng đến nơi thì
chỉ thấy một căn nhà sang trọng dường như đã để trống trong rất nhiều năm.
Chiếc chuông cửa của ngôi nhà dường như đã bị Trăn Trăn làm vỡ đến nơi mà
cánh cổng vẫn cứ đóng im lìm. Chúng tôi đành phải tới nhà liền đó để hỏi.
“Anh chị muốn hỏi nhà ông Đỗ à?” Chúng tôi bấm chuông cửa nhà bên
cạnh, người ra mở cửa là một bà già hơn năm mươi tuổi, nhìn cách ăn mặc thì
có lẽ đó là người giúp việc, bà ấy cho chúng tôi biết tên mình là Lưu Thư.
“Vâng, chúng tôi đang điều tra một vụ án, hy vọng có thể hỏi anh Đỗ được
một vài vấn đề.” Tôi đáp với giọng lễ độ.
“Chà! Hiền Tử cũng thật là đáng thương.” Bà Lưu lắc đầu, thở dài.
“Vì sao lại như vậy ạ?”
“Hồi nhỏ Hiền Tử rất ngoan, được mọi người yêu quý...” Không biết có phải
trong lòng rất xúc động hay không mà bà Lưu không để ý đến việc chúng tôi
vẫn đang đứng ở cửa, rồi cứ kể về những chuyện hồi Đỗ Lễ Hiền còn nhỏ:
Tôi làm việc cho ông chủ gần ba mươi năm rồi, và cũng là hàng xóm của
ông bà Đỗ hơn chục năm, vợ chồng ông bà ấy đối xử với tôi rất tốt, không hề có
vẻ gì tỏ ra kênh kiệu của người có tiền, không bao giờ đối xử với tôi như với
người thấp hèn hơn. Khi Hiền Tử ra đời tôi còn xin phép ông chủ sang giúp gia
đình họ. Quan hệ giữa ông chủ với gia đình ông Đỗ cũng rất tốt, tôi sang đó
146
giúp họ nửa tháng, ấy vậy mà ông chủ vẫn trả lương cho tôi, khiến họ rất áy
náy.
Gần như Hiền Tử đã lớn lên trước mắt tôi, vì ông bà Đỗ làm ăn lớn nên ngày
nào cũng rất bận, Hiền Tử lại cũng thích chơi với tôi, vì vậy mà cậu ấy thường
sang tìm tôi. Cháu nội của ông chủ không sống cùng ở đây, nên ông ấy cũng rất
thích để Hiền Tử sang chơi.
Từ nhỏ, Hiền Tử đã học đàn dương cầm, ông chủ còn mua cả một cây đàn
như thế để khi Hiền Tử sang chơi, đánh đàn cho ông ấy nghe. Những ngày như
vậy đã kết thúc vào năm Hiền Tử mười lăm tuổi.
Mùa hè năm ấy, Hiền Tử tới Cung Thiếu niên học đàn, nghe cậu ấy nói còn
tham gia biểu diễn nữa, sau khi ông chủ biết tin, có mấy đêm liền không ngủ
được và nói rằng nhất định sẽ tới xem. Nhưng, bỗng nhiên có một buổi tối, Hiền
Tử nhập viện, nghe nói hai tay của cậu ấy đã bị nắp đàn dương cầm kẹp vào,
xương của các ngón tay đó đều bị gãy và còn bị sốt cao, phải điều trị một tuần
thì mới hết sốt. Nhưng, hai bàn tay của cậu ấy đã bị tàn phế, không nói đến việc
đánh đàn mà ngay cả một tờ giấy cũng không cầm nổi.
Để chữa hai bàn tay cho Hiền Tử, hai vợ chồng ông bà Đỗ đã bỏ hết mọi
việc làm ăn, cả nhà chuyển sang Mỹ, hy vọng bác sỹ ở bên đó có thể chữa lành
hai bàn tay cho cậu ấy. Kể từ sau khi họ sang đó đến nay chưa trở về lần nào, đã
hơn chục năm rồi, không biết bây giờ Hiền Tử đã lớn như thế nào, tay của cậu
ấy đã khỏi hay chưa...
Nói chuyện với Lưu Thư ở cửa gần một tiếng đồng hồ, những tin tức mà
chúng tôi có được là: Đỗ Lễ Hiền đã di cư sang Mỹ mười ba năm trước, cho đến
nay vẫn chưa về. Cũng có nghĩa là, về cơ bản có thể loại trừ cậu ấy ra khỏi vụ
án này. Nhưng tôi vẫn xin bà Lưu một bức ảnh của cậu ấy, trong ảnh, dù chỉ
mới mười bốn, mười lăm tuổi nhưng trông Hiền Tử rất đẹp trai, nếu không phải
vì hai tay bị thương thì bây giờ chắc chắn sẽ có rất nhiều cô gái theo đuổi cậu
ấy.
Không tìm được manh mối nào từ Đỗ Lễ Hiền, đành phải chuyển mục tiêu
sang bốn người khác. Lúc này, người duy nhất có thể tìm được có lẽ chỉ có Lý
Lượng Dụ. Bố của cậu ta là quan chức to tôi gọi điện cho tổ trưởng, không tốn
nhiều thời gian tổ trưởng đã hỏi ngay được địa chỉ hiện tại của cậu ta.
Sau khi chào bà Lưu thì cũng đã là 5 giờ chiều, để tiết kiệm thời gian, tôi
quyết định tôi và Trăn Trăn sẽ chia nhau ra để hành động, mặc dù làm như vậy
là không đúng với quy định, nhưng cũng chỉ vì không còn cách nào mà thôi. Tôi
bảo cô ấy đi tìm chị em nhà họ Tô mà rất có khả năng là đã chuyển đi từ lâu rồi,
còn mình thì đi tìm Lý Lượng Dụ theo địa chỉ mà tổ trưởng cung cấp.
147
Biệt thự của nhà họ Lý nằm ở khu biệt thự, vừa yên tĩnh vừa sầm uất, trông
rất bề thế chẳng kém gì ngôi nhà sang trọng của nhà họ Đỗ, xem ra trong những
năm qua, bố của Lý Lượng Dụ cũng kiếm chác được không ít. Khi tôi đến nơi,
mặt trời đã lặn, nhưng trời vẫn chưa tối. Tôi vừa bấm chuông cửa, lập tức nghe
thấy tiếng chó sủa, mà không chỉ có một con, dễ có tới bốn, năm con cùng cất
tiếng sủa vừa to vừa vang, có lẽ đây là những con chó có tiếng.
Chuông cửa là loại cao cấp có chức năng đối thoại, chuông vừa dứt thì có
tiếng người vọng ra, đó là giọng nói đàn ông rất không lịch sự: “Này, ai thế?”
“Tôi là Mộ Thân Vũ, là nhân viên của Phòng Trinh sát hình sự. Xin hỏi, anh
Lý Lượng Dụ có nhà không? Tôi muốn hỏi anh ấy một số vấn đề.” Người kia
không lịch sự, tôi đành an ủi mình, anh ta thiếu giáo dục, nhưng tôi không thể
cũng dùng cách thức ấy với anh ta, trừ phi anh ta bị tôi tóm được đuôi.
“Xì, mấy hôm nay, tao đâu có giết người đốt nhà, tìm tao hỏi cái C. ấy!” may
mà Trăn Trăn không đi cùng, nếu không nhất định cô ấy sẽ đạp cửa, xông vào
cho cái người văng C. ra đó một trận.
“Vấn đề mà tôi muốn hỏi là những chuyện có liên quan đến vụ tự sát của Dư
Tiêm Lăng mười ba năm trước, trong số mười người có liên quan thì đã có bốn
người bị giết rồi...” Nếu không chọc thẳng vào điểm yếu của đối phương, e rằng
tôi không thể nào vào được nhà.
Người kia im lặng một lúc lâu, tôi đã tưởng rằng mình tính toán sai rồi,
nhưng đột nhiên giọng của anh ta lại vang lên: “Vào đi!” Cánh cổng sắt tự động
mở ra, tám ngọn đèn tường to tướng cùng bật sáng, chiếu rõ cả một khu vườn
rộng. Trong khu vườn có đủ cả cây cối hoa cỏ, giả sơn, bể nước, trông rất xa
hoa. Nhà họ Lý này cũng thật thích khoe khoang.
Vừa bước vào bên trong, tôi lập tức gặp ngay rắc rối, năm con chó coi nhà
khá to vừa nhìn thấy tôi lập tức xông tới bao vây xung quanh và sủa không
ngớt, hơn nữa, chúng còn gần như sẵn sàng lao vào tôi bất cứ lúc nào. Nếu phải
đối phó với những con chó coi nhà bình thường thì chỉ cần làm ra vẻ như tấn
công lại chúng, ví dụ nhặt một hòn gạch lên ném thì thông thường chúng đều sợ
và bỏ chạy. Nhưng, lúc này vây quanh tôi không phải là những con chó nhỏ bé
ấy mà là năm con chó béc giê giống của Đức cao to, dữ tợn.
Đúng lúc tôi đang nhắm mắt, trong đầu nghĩ không biết tổ trưởng có giúp tôi
kiếm một tấm bằng liệt sĩ hay không thì một tiếng nạt vang lên. Mở mắt ra nhìn
thì đã thấy những con chó béc giê đó cụp đuôi và lùi ra xa. Trước cửa căn biệt
thự năm tầng là một người còn trẻ béo tốt, anh ta không cao, chỉ chừng hơn một
mét sáu, cân nặng đảm bảo phải trên chín chục ký. Tuy ngoài bản thân ra, tất cả
những thứ trên người đều là hàng hiệu nổi tiếng, nhưng với thân hình ấy thì cho
dù anh ta có mặc gì cũng chẳng thể đẹp được. Điều này khiến tôi chợt nhớ đến
câu tục ngữ: Dù mặc long bào cũng không phải là thái tử.
148
“Còn đứng đó làm gì, tao đang có việc!” Giọng nói của người thanh niên này
giống như giọng nói truyền qua chuông cửa, có lẽ anh ta đúng là người mà tôi
đang cần tìm. Nói xong, anh ta quay người đi vào trong nhà, mỗi bước đi,
những thớ thịt trên người anh ta lại chuyển động theo, trông chẳng khác gì một
con gấu.
Khi tôi bước vào phòng khách, Lý Lượng Dụ đang vắt chân “lún” trong ghế,
đúng là lún xuống thật, nếu ngày nào anh ta cũng ngồi như vậy, thì chiếc ghế da
thật đắt tiền kia hẳn cũng khó mà chịu đựng nổi trong mấy tháng. Anh ta ngậm
một điếu xì gà, tay chỉ vào chiếc ghế đối diện, ra hiệu cho tôi ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống thì có một người giúp việc mang trà lên cho tôi. Lý Lượng
Dụ ra hiệu cho người giúp việc lui vào, rồi nói với tôi với vẻ rất thiếu kiên nhẫn:
“Có gì nói nhanh đi, tao đang bận!”
Nhưng, bây giờ tôi không có gì phải vội. Trước khi bước vào trong nhà tôi
cứ nghĩ rằng trong biệt thự chỉ có một mình anh ta, vì khi tôi nhấn chuông cửa
thì cũng là lúc anh ta đứng ngay bên cạnh đó nên mới trả lời tôi, nếu không với
cái kiểu cậu ấm con nhà quan như anh ta thì sẽ chẳng bao giờ đích thân ra ngoài
cửa đón tôi. Vì thế tôi biết trong lòng anh ta đang rất căng thẳng, tuy vẻ ngoài tỏ
ra rất không kiên nhẫn, nhưng đó chỉ là việc làm che giấu sự bất an trong lòng
mà thôi.
“Nếu anh Lý đã có việc quan trọng cần phải làm thì tôi không làm phiền
nữa.” Nói xong, tôi liền đứng dậy, làm ra vẻ như chuẩn bị rời đi.
“Hừ, mày dám bỡn cợt với tao à! Chỗ của tao không phải thích đến thì đến,
thích đi thì đi. Ngồi ngay xuống!” Trên khuôn mặt đầy thịt gân nổi đầy lên, nhìn
mà lo cho anh ta không khéo bị vỡ mạch máu.
Tôi nhún vai, ngồi xuống và vắt chân giống như anh ta, nhìn thấy trên bàn
trà có một hộp xì gà của Cu Ba, tôi không khách sáo lấy ra và châm một điếu rồi
nhả khói một cách khoan khoái như đang ở nhà mình.
Lý Lượng Dụ tỏ rõ bị chọc giận trước những cử chỉ của tôi, nên đập mạnh
xuống ghế, gầm lên dữ dằn: “Mày đến để hút xì gà hả?”
“Anh Lý, anh hãy chú ý cách ăn nói của mình, bây giờ chưa chắc tôi là
người phải cầu cạnh đến anh đâu.” Tôi vươn người, rồi nói tiếp. “Tuy tôi phụ
trách vụ án này, nhưng không có nghĩa là nhất định phải phá được án. Trong
thời buổi này, những vụ án không thể kết thúc có rất nhiều, có thêm một vài vụ
cũng chẳng có gì to tát. Vụ án mười ba năm trước chẳng phải đến bây giờ vẫn
chưa được làm rõ ràng sao? Có lẽ, một vài ngày nữa tôi mới nên đến thăm anh,
nhưng không biết đến lúc đó anh còn gầm lên hống hách như thế này được
không!”
149
Đối với những người là con ông cháu cha coi trời bằng vung như anh ta,
muốn anh ta hợp tác thì đầu tiên phải đánh bại nhuệ khí của anh ta, tôi lấy cái
chết ra đe dọa, và rõ ràng đã được kết quả rất tốt. Cơn giận dữ của anh ta dần
dần bị dập tắt, nói với vẻ ủ rũ như chó nhà có tang: “Anh muốn biết gì?”
“Mười ba năm trước, anh đã hãm hiếp Dư Tiêm Lăng!” Tôi chọc thẳng vào
điểm yếu của anh ta.
Những thớ thịt trên mặt anh ta co rúm lại một lúc, “Tôi không muốn trả lời
câu hỏi đó.”
“Anh cứ yên tâm, phía cảnh sát hoàn toàn không có ý định truy cứu chuyện
đó, mà cho dù truy cứu chăng nữa, thì bố anh cũng sẽ có cách bảo vệ anh, nếu
không thì anh đã không thể nhởn nhơ cho đến tận bây giờ.” Mặc dù miệng tôi
nói như vậy, nhưng đã bí mật bật chiếc bút ghi âm trong túi áo, có tống anh ta
vào tù được hay không, không phải tôi có thể quyết định được, nhiệm vụ của tôi
chỉ là thu thập chứng cứ.
“Đúng, đúng là tôi đã cưỡng hiếp cô ấy, buổi tối hôm đó...” Nói đến đây,
bỗng nhiên anh ta dừng lại, vẻ kinh hoàng trên mặt anh ta cho tôi biết anh ta đã
nhìn thấy một thứ đáng sợ.
Tôi lập tức quay đầu lại, thấy trên một chiếc trụ cách đó không xa lắm có
bóng một cô gái tóc dài, giống hệt như cái bóng nhìn thấy ở trường Trung học
số 13, giọng nói cũng xa xăm, âm u như vậy, “Lượng Dụ, mười ba năm rồi
không gặp, không ngờ anh còn béo hơn cả lúc trước, giống như con lợn ấy!”
Bình thường, nếu có người dám nói Lý Lượng Dụ giống như lợn, thì nhất
định anh ta sẽ không để yên, nhưng lúc này anh ta không hề nhúc nhích mà cứ
ngây người nhìn cái bóng trên trụ. Tôi nghĩ, có lẽ anh ta sợ quá thành ra đờ đẫn.
“Cô muốn làm gì?” Tôi quát cái bóng.
“Anh cảnh sát, tôi đến đây thì có thể làm gì? Tất nhiên là ôn lại chuyện xưa
với bạn cũ rồi. Anh nhìn thấy không, Lượng Dụ rất vui kìa, vừa nhìn thấy tôi
vui quá nên không thốt thành lời. Ha...ha...ha...!” Tiếng cười ma quái vang vọng
khắp phòng khách, trong một lúc không phân biệt được tiếng nói ấy phát ra từ
đâu.
“Chỉ là ôn lại chuyện cũ đơn giản như vậy thật sao? Sao lại không bấm
chuông mà xộc thẳng vào như thế, làm vậy e là rất mất lịch sự!” Tôi vừa nói
sang những chuyện khác vừa phân tích xem hình dáng thật sự của cái bóng ở
chỗ nào. Cái bóng xuất hiện trên chiếc trụ, phán đoán theo góc độ, thì có lẽ nhờ
ánh đèn lớn từ ngoài sân chiếu qua cửa sổ vào nhà. Vậy thì, hình dạng thật của
150
cái bóng chắc chắn là ở trong sân, nhưng ngoài cửa có năm con chó béc giê
Đức, nếu người lạ tiến vào thì sao chúng lại không sủa lấy một tiếng?
“Lễ tiết của địa ngục không giống như ở trần gian, tôi không phải là người,
tôi là ma, là con ma từ dưới địa ngục đến, theo lễ tiết của địa ngục tôi tới mời
Lượng Dụ xuống đó chơi!” Giọng nói của cái bóng bỗng nhiên trở nên lanh
lảnh, chói cả tai. Từ phía sau lưng tôi vang lên tiếng kêu kinh hoàng của Lý
Lượng Dụ, ngẩng đầu lên thì đã thấy anh ta nhảy lên và chạy ra phía ngoài cửa.
“Ha...ha...ha...! Ôi tình lang nhỏ bé của tôi, sao nhìn thấy em chưa kịp chào
một tiếng đã bỏ chạy thế? Anh tưởng rằng có thể chạy thoát khỏi bàn tay của tôi
sao?” Cái bóng nói, lóe lên một cái rồi biến mất.
Lúc đó, Lý Lượng Dụ đã chạy ra ngoài sân, tôi cũng không thể ngồi ngây
trong phòng khách, lập tức đuổi theo. Tôi chạy ra đến cửa thì nhìn thấy anh ta bị
mấy con chó chặn lại trước nhà để xe, anh ta lớn tiếng quát tháo mấy con vật, ra
lệnh cho chúng cút khỏi. Nhưng, những con chó không hề có ý định nhường
đường mà ngược lại ở thế tấn công, như thể chúng đang chờ một người nào đó
phát ra mệnh lệnh.
“Lượng Dụ, anh vội đi đâu vậy? Anh nhìn xem, những con chó của anh đáng
yêu biết bao, sao không chơi với chúng một lúc đi?” Giọng nói ma quái của cô
gái vang vọng khắp nơi, không biết được phát ra từ chỗ nào.
Có lẽ, để trút bỏ sự bất an trong lòng, Lý Lượng Dụ thấy mấy con chó không
nghe lệnh của mình, bèn tay đấm chân đá chúng. Dù lũ chó bị chủ nhân đánh rất
đau nhưng vẫn không chịu nhường lối dù chủ nhân đi đến đâu chúng cũng đều
nhào tới chặn đường.
Giọng nói con gái ấy lại vang lên: “Lượng Dụ, sao anh vẫn xấu tính như thế,
hơi một tí là đánh là đấm, buổi tối hôm ấy anh cũng đã đối xử với tôi như thế?”
“Con nhóc kia câm mồm! Ông có Bồ tát hộ thân, cho dù mày là ma dữ, ma
đói, ma khát, thì ông cũng không sợ! Nếu có giỏi thì ra đây nếu ông không đập
cho mày kêu ầm lên, ông thề thì từ nay về sau sẽ đổi họ thành đồ khốn!” Lý
Lượng Dụ ngẩng mặt lên trời gào to, một tay xé rách chiếc áo hàng hiệu nổi
tiếng trên người, để lộ chiếc khánh Bố tát bằng ngọc trắng, xung quanh nạm
bằng vàng thô.
“Ha...ha...ha...! Thực ra trong lòng anh rất sợ, giả bộ như vậy có lẽ chỉ lừa
được anh cảnh sát thôi, không lừa được tôi đâu, vì tôi không phải là người, tôi là
ma, con ma dữ đến từ địa ngục! Ha...ha... ha...!” Tiếng cười man rợ vang vọng
trong ánh chiều chập choạng, cho dù đang là mùa hè và ở trong chiếc sân đèn
sáng rực mà tôi vẫn có cảm giác như rơi vào chốn ma quỷ.
151
Lý Lượng Dụ suy sụp trong tiếng cười man rợ, ủ rũ ngồi xuống đất không
nói câu nào. Một hồi lâu sau, tiếng cười bỗng nhiên dừng lại: “Các chú chó chắc
là đói rồi, đến lúc phải ăn rồi...” Năm con chó săn cùng lao vào chủ nhân, máu
me bắn tung tóe trước mắt tôi, còn bên tai thì vang lên tiếng kêu rên thảm thiết,
giây phút ấy cái sân của nhà họ Lý chẳng khác gì một nơi chuộc tội...
Lý Lượng Dụ chết rồi, chết dưới những hàm răng nhọn hoắt của lũ chó trông
nhà của mình, chết trong miệng của những con chó béc giê giống Đức nổi tiếng
về lòng trung thanh, và chết ngay trước mắt tôi. Dù anh ta bị tấn công ngay
trước mắt tôi, nhưng tôi không thể làm gì được, chỉ cần một con trong số đó
cũng đã đủ để đưa tôi lên đường rồi, huống chi là cả năm con.
Những con chó béc giê đứng thành một hàng thẳng trước cái xác không còn
nguyên vẹn của chủ nhân đối đầu với tôi. Nhìn những giọt máu tươi nhỏ xuống
từ mép của chúng, tôi nghĩ mình cũng sẽ nhanh chóng được đón tiếp như chủ
nhân của chúng. Giọng con gái xa xăm bao trùm lên không khí tanh mùi máu:
“Anh cảnh sát, đây là lần thứ hai tôi cảnh cáo anh, nếu anh vẫn cứ kiên trì tiếp
tục điều tra, thì lần gặp sau đừng trách tôi! Ha...ha...ha...!” Tiếng cười xa dần,
nhưng những con chó vẫn đứng trước mặt tôi như cũ dường như trước khi chưa
nhận được lệnh mới, chúng chỉ là năm bức tượng, nhưng ai mà biết được khi tôi
lùi về phía sau một bước chúng sẽ không lập tức lao tới, dùng hàm răng nhọn
hoắt của chúng xé tôi thành từng mảnh vụn?
Đúng lúc tôi đang cố vắt óc nghĩ cách thoát thân thì cứu tinh đến. Bên ngoài
vọng đến tiếng còi hú của cảnh sát, có lẽ là người làm trong nhà đã gọi điện báo
cho họ.
Tôi và các đồng sự lục soát trong ngoài sân rất kỹ, chỉ còn thiếu nước bới cỏ
lên, nhưng không phát hiện ra bất cứ dấu vết nào của hung thủ. Còn năm con
chó béc giê Đức thì mãi cho tới khi các đồng nghiệp Phòng chữa cháy bắt chúng
đem đi thì chúng cũng vẫn cứ không hề động đậy, cứ như thể chúng đã biến
thành tượng thực sự.
Xử lý xong hiện trường vụ án, tôi trầm ngâm suy nghĩ, hung thủ đúng là có
rất nhiều điểm mà người ta không thể nghĩ tới. Loài chó béc giê Đức nổi tiếng
về sự dũng cảm và trung thành, cho dù bị chủ nhân đánh cũng tuyệt đối không
tấn công lại. Hơn nữa, đến chiếc bàn uống nước của nhà họ Lý cũng là hàng cao
cấp giá cả bảy, tám chục ngàn đồng, những con chó trông nhà cũng phải là loại
được huấn luyện nghiêm khắc, cả bầy xông vào tấn công chủ gần như là chuyện
không thể có. Có lẽ, phải điều tra một chút xem nguồn gốc của năm con chó này
từ đâu.
Rất nhiều khi, trong đầu có trăm ngàn mối không biết nên bắt đầu từ đâu,
nhưng một thông tin bất ngờ lập tức có thể giải tỏa cho tất cả mối hoài nghi
trong lòng. Trăn Trăn gọi điện cho tôi, nói: Gia đình Tô Mộng Như làm nghề
huấn luyện và buôn bán chó béc giê...
người chưa bị hại có liên quan đến vụ án mười ba năm trước, nhưng những tài
liệu ấy giống như trong ghi chép về vụ án, Miêu Miêu đã gọi đến các số điện
thoại đó, song tất cả đều đã thay đổi. Xem ra, chỉ còn trông chờ vào sự may mắn
khi đến tìm tận nơi theo địa chỉ mà họ để lại. Có điều, những tài liệu đó cũng
không phải là hoàn toàn vô dụng, vì tôi đã phát hiện ra qua tư liệu rằng, bố của
lý Lượng Dụ là Lý Chí Đức, một quan chức to trong chính quyền tỉnh và là Đại
biểu Đại hội nhân dân cả nước, đây là điều mà trong bút lục về vụ án không
thấy có. Mười ba năm trước, có lẽ ông ta là người đã ngăn cản việc điều tra vụ
án.
Người mà chúng tôi muốn tìm đến đầu tiên là Đỗ Lễ Hiền, nhưng đến nơi thì
chỉ thấy một căn nhà sang trọng dường như đã để trống trong rất nhiều năm.
Chiếc chuông cửa của ngôi nhà dường như đã bị Trăn Trăn làm vỡ đến nơi mà
cánh cổng vẫn cứ đóng im lìm. Chúng tôi đành phải tới nhà liền đó để hỏi.
“Anh chị muốn hỏi nhà ông Đỗ à?” Chúng tôi bấm chuông cửa nhà bên
cạnh, người ra mở cửa là một bà già hơn năm mươi tuổi, nhìn cách ăn mặc thì
có lẽ đó là người giúp việc, bà ấy cho chúng tôi biết tên mình là Lưu Thư.
“Vâng, chúng tôi đang điều tra một vụ án, hy vọng có thể hỏi anh Đỗ được
một vài vấn đề.” Tôi đáp với giọng lễ độ.
“Chà! Hiền Tử cũng thật là đáng thương.” Bà Lưu lắc đầu, thở dài.
“Vì sao lại như vậy ạ?”
“Hồi nhỏ Hiền Tử rất ngoan, được mọi người yêu quý...” Không biết có phải
trong lòng rất xúc động hay không mà bà Lưu không để ý đến việc chúng tôi
vẫn đang đứng ở cửa, rồi cứ kể về những chuyện hồi Đỗ Lễ Hiền còn nhỏ:
Tôi làm việc cho ông chủ gần ba mươi năm rồi, và cũng là hàng xóm của
ông bà Đỗ hơn chục năm, vợ chồng ông bà ấy đối xử với tôi rất tốt, không hề có
vẻ gì tỏ ra kênh kiệu của người có tiền, không bao giờ đối xử với tôi như với
người thấp hèn hơn. Khi Hiền Tử ra đời tôi còn xin phép ông chủ sang giúp gia
đình họ. Quan hệ giữa ông chủ với gia đình ông Đỗ cũng rất tốt, tôi sang đó
146
giúp họ nửa tháng, ấy vậy mà ông chủ vẫn trả lương cho tôi, khiến họ rất áy
náy.
Gần như Hiền Tử đã lớn lên trước mắt tôi, vì ông bà Đỗ làm ăn lớn nên ngày
nào cũng rất bận, Hiền Tử lại cũng thích chơi với tôi, vì vậy mà cậu ấy thường
sang tìm tôi. Cháu nội của ông chủ không sống cùng ở đây, nên ông ấy cũng rất
thích để Hiền Tử sang chơi.
Từ nhỏ, Hiền Tử đã học đàn dương cầm, ông chủ còn mua cả một cây đàn
như thế để khi Hiền Tử sang chơi, đánh đàn cho ông ấy nghe. Những ngày như
vậy đã kết thúc vào năm Hiền Tử mười lăm tuổi.
Mùa hè năm ấy, Hiền Tử tới Cung Thiếu niên học đàn, nghe cậu ấy nói còn
tham gia biểu diễn nữa, sau khi ông chủ biết tin, có mấy đêm liền không ngủ
được và nói rằng nhất định sẽ tới xem. Nhưng, bỗng nhiên có một buổi tối, Hiền
Tử nhập viện, nghe nói hai tay của cậu ấy đã bị nắp đàn dương cầm kẹp vào,
xương của các ngón tay đó đều bị gãy và còn bị sốt cao, phải điều trị một tuần
thì mới hết sốt. Nhưng, hai bàn tay của cậu ấy đã bị tàn phế, không nói đến việc
đánh đàn mà ngay cả một tờ giấy cũng không cầm nổi.
Để chữa hai bàn tay cho Hiền Tử, hai vợ chồng ông bà Đỗ đã bỏ hết mọi
việc làm ăn, cả nhà chuyển sang Mỹ, hy vọng bác sỹ ở bên đó có thể chữa lành
hai bàn tay cho cậu ấy. Kể từ sau khi họ sang đó đến nay chưa trở về lần nào, đã
hơn chục năm rồi, không biết bây giờ Hiền Tử đã lớn như thế nào, tay của cậu
ấy đã khỏi hay chưa...
Nói chuyện với Lưu Thư ở cửa gần một tiếng đồng hồ, những tin tức mà
chúng tôi có được là: Đỗ Lễ Hiền đã di cư sang Mỹ mười ba năm trước, cho đến
nay vẫn chưa về. Cũng có nghĩa là, về cơ bản có thể loại trừ cậu ấy ra khỏi vụ
án này. Nhưng tôi vẫn xin bà Lưu một bức ảnh của cậu ấy, trong ảnh, dù chỉ
mới mười bốn, mười lăm tuổi nhưng trông Hiền Tử rất đẹp trai, nếu không phải
vì hai tay bị thương thì bây giờ chắc chắn sẽ có rất nhiều cô gái theo đuổi cậu
ấy.
Không tìm được manh mối nào từ Đỗ Lễ Hiền, đành phải chuyển mục tiêu
sang bốn người khác. Lúc này, người duy nhất có thể tìm được có lẽ chỉ có Lý
Lượng Dụ. Bố của cậu ta là quan chức to tôi gọi điện cho tổ trưởng, không tốn
nhiều thời gian tổ trưởng đã hỏi ngay được địa chỉ hiện tại của cậu ta.
Sau khi chào bà Lưu thì cũng đã là 5 giờ chiều, để tiết kiệm thời gian, tôi
quyết định tôi và Trăn Trăn sẽ chia nhau ra để hành động, mặc dù làm như vậy
là không đúng với quy định, nhưng cũng chỉ vì không còn cách nào mà thôi. Tôi
bảo cô ấy đi tìm chị em nhà họ Tô mà rất có khả năng là đã chuyển đi từ lâu rồi,
còn mình thì đi tìm Lý Lượng Dụ theo địa chỉ mà tổ trưởng cung cấp.
147
Biệt thự của nhà họ Lý nằm ở khu biệt thự, vừa yên tĩnh vừa sầm uất, trông
rất bề thế chẳng kém gì ngôi nhà sang trọng của nhà họ Đỗ, xem ra trong những
năm qua, bố của Lý Lượng Dụ cũng kiếm chác được không ít. Khi tôi đến nơi,
mặt trời đã lặn, nhưng trời vẫn chưa tối. Tôi vừa bấm chuông cửa, lập tức nghe
thấy tiếng chó sủa, mà không chỉ có một con, dễ có tới bốn, năm con cùng cất
tiếng sủa vừa to vừa vang, có lẽ đây là những con chó có tiếng.
Chuông cửa là loại cao cấp có chức năng đối thoại, chuông vừa dứt thì có
tiếng người vọng ra, đó là giọng nói đàn ông rất không lịch sự: “Này, ai thế?”
“Tôi là Mộ Thân Vũ, là nhân viên của Phòng Trinh sát hình sự. Xin hỏi, anh
Lý Lượng Dụ có nhà không? Tôi muốn hỏi anh ấy một số vấn đề.” Người kia
không lịch sự, tôi đành an ủi mình, anh ta thiếu giáo dục, nhưng tôi không thể
cũng dùng cách thức ấy với anh ta, trừ phi anh ta bị tôi tóm được đuôi.
“Xì, mấy hôm nay, tao đâu có giết người đốt nhà, tìm tao hỏi cái C. ấy!” may
mà Trăn Trăn không đi cùng, nếu không nhất định cô ấy sẽ đạp cửa, xông vào
cho cái người văng C. ra đó một trận.
“Vấn đề mà tôi muốn hỏi là những chuyện có liên quan đến vụ tự sát của Dư
Tiêm Lăng mười ba năm trước, trong số mười người có liên quan thì đã có bốn
người bị giết rồi...” Nếu không chọc thẳng vào điểm yếu của đối phương, e rằng
tôi không thể nào vào được nhà.
Người kia im lặng một lúc lâu, tôi đã tưởng rằng mình tính toán sai rồi,
nhưng đột nhiên giọng của anh ta lại vang lên: “Vào đi!” Cánh cổng sắt tự động
mở ra, tám ngọn đèn tường to tướng cùng bật sáng, chiếu rõ cả một khu vườn
rộng. Trong khu vườn có đủ cả cây cối hoa cỏ, giả sơn, bể nước, trông rất xa
hoa. Nhà họ Lý này cũng thật thích khoe khoang.
Vừa bước vào bên trong, tôi lập tức gặp ngay rắc rối, năm con chó coi nhà
khá to vừa nhìn thấy tôi lập tức xông tới bao vây xung quanh và sủa không
ngớt, hơn nữa, chúng còn gần như sẵn sàng lao vào tôi bất cứ lúc nào. Nếu phải
đối phó với những con chó coi nhà bình thường thì chỉ cần làm ra vẻ như tấn
công lại chúng, ví dụ nhặt một hòn gạch lên ném thì thông thường chúng đều sợ
và bỏ chạy. Nhưng, lúc này vây quanh tôi không phải là những con chó nhỏ bé
ấy mà là năm con chó béc giê giống của Đức cao to, dữ tợn.
Đúng lúc tôi đang nhắm mắt, trong đầu nghĩ không biết tổ trưởng có giúp tôi
kiếm một tấm bằng liệt sĩ hay không thì một tiếng nạt vang lên. Mở mắt ra nhìn
thì đã thấy những con chó béc giê đó cụp đuôi và lùi ra xa. Trước cửa căn biệt
thự năm tầng là một người còn trẻ béo tốt, anh ta không cao, chỉ chừng hơn một
mét sáu, cân nặng đảm bảo phải trên chín chục ký. Tuy ngoài bản thân ra, tất cả
những thứ trên người đều là hàng hiệu nổi tiếng, nhưng với thân hình ấy thì cho
dù anh ta có mặc gì cũng chẳng thể đẹp được. Điều này khiến tôi chợt nhớ đến
câu tục ngữ: Dù mặc long bào cũng không phải là thái tử.
148
“Còn đứng đó làm gì, tao đang có việc!” Giọng nói của người thanh niên này
giống như giọng nói truyền qua chuông cửa, có lẽ anh ta đúng là người mà tôi
đang cần tìm. Nói xong, anh ta quay người đi vào trong nhà, mỗi bước đi,
những thớ thịt trên người anh ta lại chuyển động theo, trông chẳng khác gì một
con gấu.
Khi tôi bước vào phòng khách, Lý Lượng Dụ đang vắt chân “lún” trong ghế,
đúng là lún xuống thật, nếu ngày nào anh ta cũng ngồi như vậy, thì chiếc ghế da
thật đắt tiền kia hẳn cũng khó mà chịu đựng nổi trong mấy tháng. Anh ta ngậm
một điếu xì gà, tay chỉ vào chiếc ghế đối diện, ra hiệu cho tôi ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống thì có một người giúp việc mang trà lên cho tôi. Lý Lượng
Dụ ra hiệu cho người giúp việc lui vào, rồi nói với tôi với vẻ rất thiếu kiên nhẫn:
“Có gì nói nhanh đi, tao đang bận!”
Nhưng, bây giờ tôi không có gì phải vội. Trước khi bước vào trong nhà tôi
cứ nghĩ rằng trong biệt thự chỉ có một mình anh ta, vì khi tôi nhấn chuông cửa
thì cũng là lúc anh ta đứng ngay bên cạnh đó nên mới trả lời tôi, nếu không với
cái kiểu cậu ấm con nhà quan như anh ta thì sẽ chẳng bao giờ đích thân ra ngoài
cửa đón tôi. Vì thế tôi biết trong lòng anh ta đang rất căng thẳng, tuy vẻ ngoài tỏ
ra rất không kiên nhẫn, nhưng đó chỉ là việc làm che giấu sự bất an trong lòng
mà thôi.
“Nếu anh Lý đã có việc quan trọng cần phải làm thì tôi không làm phiền
nữa.” Nói xong, tôi liền đứng dậy, làm ra vẻ như chuẩn bị rời đi.
“Hừ, mày dám bỡn cợt với tao à! Chỗ của tao không phải thích đến thì đến,
thích đi thì đi. Ngồi ngay xuống!” Trên khuôn mặt đầy thịt gân nổi đầy lên, nhìn
mà lo cho anh ta không khéo bị vỡ mạch máu.
Tôi nhún vai, ngồi xuống và vắt chân giống như anh ta, nhìn thấy trên bàn
trà có một hộp xì gà của Cu Ba, tôi không khách sáo lấy ra và châm một điếu rồi
nhả khói một cách khoan khoái như đang ở nhà mình.
Lý Lượng Dụ tỏ rõ bị chọc giận trước những cử chỉ của tôi, nên đập mạnh
xuống ghế, gầm lên dữ dằn: “Mày đến để hút xì gà hả?”
“Anh Lý, anh hãy chú ý cách ăn nói của mình, bây giờ chưa chắc tôi là
người phải cầu cạnh đến anh đâu.” Tôi vươn người, rồi nói tiếp. “Tuy tôi phụ
trách vụ án này, nhưng không có nghĩa là nhất định phải phá được án. Trong
thời buổi này, những vụ án không thể kết thúc có rất nhiều, có thêm một vài vụ
cũng chẳng có gì to tát. Vụ án mười ba năm trước chẳng phải đến bây giờ vẫn
chưa được làm rõ ràng sao? Có lẽ, một vài ngày nữa tôi mới nên đến thăm anh,
nhưng không biết đến lúc đó anh còn gầm lên hống hách như thế này được
không!”
149
Đối với những người là con ông cháu cha coi trời bằng vung như anh ta,
muốn anh ta hợp tác thì đầu tiên phải đánh bại nhuệ khí của anh ta, tôi lấy cái
chết ra đe dọa, và rõ ràng đã được kết quả rất tốt. Cơn giận dữ của anh ta dần
dần bị dập tắt, nói với vẻ ủ rũ như chó nhà có tang: “Anh muốn biết gì?”
“Mười ba năm trước, anh đã hãm hiếp Dư Tiêm Lăng!” Tôi chọc thẳng vào
điểm yếu của anh ta.
Những thớ thịt trên mặt anh ta co rúm lại một lúc, “Tôi không muốn trả lời
câu hỏi đó.”
“Anh cứ yên tâm, phía cảnh sát hoàn toàn không có ý định truy cứu chuyện
đó, mà cho dù truy cứu chăng nữa, thì bố anh cũng sẽ có cách bảo vệ anh, nếu
không thì anh đã không thể nhởn nhơ cho đến tận bây giờ.” Mặc dù miệng tôi
nói như vậy, nhưng đã bí mật bật chiếc bút ghi âm trong túi áo, có tống anh ta
vào tù được hay không, không phải tôi có thể quyết định được, nhiệm vụ của tôi
chỉ là thu thập chứng cứ.
“Đúng, đúng là tôi đã cưỡng hiếp cô ấy, buổi tối hôm đó...” Nói đến đây,
bỗng nhiên anh ta dừng lại, vẻ kinh hoàng trên mặt anh ta cho tôi biết anh ta đã
nhìn thấy một thứ đáng sợ.
Tôi lập tức quay đầu lại, thấy trên một chiếc trụ cách đó không xa lắm có
bóng một cô gái tóc dài, giống hệt như cái bóng nhìn thấy ở trường Trung học
số 13, giọng nói cũng xa xăm, âm u như vậy, “Lượng Dụ, mười ba năm rồi
không gặp, không ngờ anh còn béo hơn cả lúc trước, giống như con lợn ấy!”
Bình thường, nếu có người dám nói Lý Lượng Dụ giống như lợn, thì nhất
định anh ta sẽ không để yên, nhưng lúc này anh ta không hề nhúc nhích mà cứ
ngây người nhìn cái bóng trên trụ. Tôi nghĩ, có lẽ anh ta sợ quá thành ra đờ đẫn.
“Cô muốn làm gì?” Tôi quát cái bóng.
“Anh cảnh sát, tôi đến đây thì có thể làm gì? Tất nhiên là ôn lại chuyện xưa
với bạn cũ rồi. Anh nhìn thấy không, Lượng Dụ rất vui kìa, vừa nhìn thấy tôi
vui quá nên không thốt thành lời. Ha...ha...ha...!” Tiếng cười ma quái vang vọng
khắp phòng khách, trong một lúc không phân biệt được tiếng nói ấy phát ra từ
đâu.
“Chỉ là ôn lại chuyện cũ đơn giản như vậy thật sao? Sao lại không bấm
chuông mà xộc thẳng vào như thế, làm vậy e là rất mất lịch sự!” Tôi vừa nói
sang những chuyện khác vừa phân tích xem hình dáng thật sự của cái bóng ở
chỗ nào. Cái bóng xuất hiện trên chiếc trụ, phán đoán theo góc độ, thì có lẽ nhờ
ánh đèn lớn từ ngoài sân chiếu qua cửa sổ vào nhà. Vậy thì, hình dạng thật của
150
cái bóng chắc chắn là ở trong sân, nhưng ngoài cửa có năm con chó béc giê
Đức, nếu người lạ tiến vào thì sao chúng lại không sủa lấy một tiếng?
“Lễ tiết của địa ngục không giống như ở trần gian, tôi không phải là người,
tôi là ma, là con ma từ dưới địa ngục đến, theo lễ tiết của địa ngục tôi tới mời
Lượng Dụ xuống đó chơi!” Giọng nói của cái bóng bỗng nhiên trở nên lanh
lảnh, chói cả tai. Từ phía sau lưng tôi vang lên tiếng kêu kinh hoàng của Lý
Lượng Dụ, ngẩng đầu lên thì đã thấy anh ta nhảy lên và chạy ra phía ngoài cửa.
“Ha...ha...ha...! Ôi tình lang nhỏ bé của tôi, sao nhìn thấy em chưa kịp chào
một tiếng đã bỏ chạy thế? Anh tưởng rằng có thể chạy thoát khỏi bàn tay của tôi
sao?” Cái bóng nói, lóe lên một cái rồi biến mất.
Lúc đó, Lý Lượng Dụ đã chạy ra ngoài sân, tôi cũng không thể ngồi ngây
trong phòng khách, lập tức đuổi theo. Tôi chạy ra đến cửa thì nhìn thấy anh ta bị
mấy con chó chặn lại trước nhà để xe, anh ta lớn tiếng quát tháo mấy con vật, ra
lệnh cho chúng cút khỏi. Nhưng, những con chó không hề có ý định nhường
đường mà ngược lại ở thế tấn công, như thể chúng đang chờ một người nào đó
phát ra mệnh lệnh.
“Lượng Dụ, anh vội đi đâu vậy? Anh nhìn xem, những con chó của anh đáng
yêu biết bao, sao không chơi với chúng một lúc đi?” Giọng nói ma quái của cô
gái vang vọng khắp nơi, không biết được phát ra từ chỗ nào.
Có lẽ, để trút bỏ sự bất an trong lòng, Lý Lượng Dụ thấy mấy con chó không
nghe lệnh của mình, bèn tay đấm chân đá chúng. Dù lũ chó bị chủ nhân đánh rất
đau nhưng vẫn không chịu nhường lối dù chủ nhân đi đến đâu chúng cũng đều
nhào tới chặn đường.
Giọng nói con gái ấy lại vang lên: “Lượng Dụ, sao anh vẫn xấu tính như thế,
hơi một tí là đánh là đấm, buổi tối hôm ấy anh cũng đã đối xử với tôi như thế?”
“Con nhóc kia câm mồm! Ông có Bồ tát hộ thân, cho dù mày là ma dữ, ma
đói, ma khát, thì ông cũng không sợ! Nếu có giỏi thì ra đây nếu ông không đập
cho mày kêu ầm lên, ông thề thì từ nay về sau sẽ đổi họ thành đồ khốn!” Lý
Lượng Dụ ngẩng mặt lên trời gào to, một tay xé rách chiếc áo hàng hiệu nổi
tiếng trên người, để lộ chiếc khánh Bố tát bằng ngọc trắng, xung quanh nạm
bằng vàng thô.
“Ha...ha...ha...! Thực ra trong lòng anh rất sợ, giả bộ như vậy có lẽ chỉ lừa
được anh cảnh sát thôi, không lừa được tôi đâu, vì tôi không phải là người, tôi là
ma, con ma dữ đến từ địa ngục! Ha...ha... ha...!” Tiếng cười man rợ vang vọng
trong ánh chiều chập choạng, cho dù đang là mùa hè và ở trong chiếc sân đèn
sáng rực mà tôi vẫn có cảm giác như rơi vào chốn ma quỷ.
151
Lý Lượng Dụ suy sụp trong tiếng cười man rợ, ủ rũ ngồi xuống đất không
nói câu nào. Một hồi lâu sau, tiếng cười bỗng nhiên dừng lại: “Các chú chó chắc
là đói rồi, đến lúc phải ăn rồi...” Năm con chó săn cùng lao vào chủ nhân, máu
me bắn tung tóe trước mắt tôi, còn bên tai thì vang lên tiếng kêu rên thảm thiết,
giây phút ấy cái sân của nhà họ Lý chẳng khác gì một nơi chuộc tội...
Lý Lượng Dụ chết rồi, chết dưới những hàm răng nhọn hoắt của lũ chó trông
nhà của mình, chết trong miệng của những con chó béc giê giống Đức nổi tiếng
về lòng trung thanh, và chết ngay trước mắt tôi. Dù anh ta bị tấn công ngay
trước mắt tôi, nhưng tôi không thể làm gì được, chỉ cần một con trong số đó
cũng đã đủ để đưa tôi lên đường rồi, huống chi là cả năm con.
Những con chó béc giê đứng thành một hàng thẳng trước cái xác không còn
nguyên vẹn của chủ nhân đối đầu với tôi. Nhìn những giọt máu tươi nhỏ xuống
từ mép của chúng, tôi nghĩ mình cũng sẽ nhanh chóng được đón tiếp như chủ
nhân của chúng. Giọng con gái xa xăm bao trùm lên không khí tanh mùi máu:
“Anh cảnh sát, đây là lần thứ hai tôi cảnh cáo anh, nếu anh vẫn cứ kiên trì tiếp
tục điều tra, thì lần gặp sau đừng trách tôi! Ha...ha...ha...!” Tiếng cười xa dần,
nhưng những con chó vẫn đứng trước mặt tôi như cũ dường như trước khi chưa
nhận được lệnh mới, chúng chỉ là năm bức tượng, nhưng ai mà biết được khi tôi
lùi về phía sau một bước chúng sẽ không lập tức lao tới, dùng hàm răng nhọn
hoắt của chúng xé tôi thành từng mảnh vụn?
Đúng lúc tôi đang cố vắt óc nghĩ cách thoát thân thì cứu tinh đến. Bên ngoài
vọng đến tiếng còi hú của cảnh sát, có lẽ là người làm trong nhà đã gọi điện báo
cho họ.
Tôi và các đồng sự lục soát trong ngoài sân rất kỹ, chỉ còn thiếu nước bới cỏ
lên, nhưng không phát hiện ra bất cứ dấu vết nào của hung thủ. Còn năm con
chó béc giê Đức thì mãi cho tới khi các đồng nghiệp Phòng chữa cháy bắt chúng
đem đi thì chúng cũng vẫn cứ không hề động đậy, cứ như thể chúng đã biến
thành tượng thực sự.
Xử lý xong hiện trường vụ án, tôi trầm ngâm suy nghĩ, hung thủ đúng là có
rất nhiều điểm mà người ta không thể nghĩ tới. Loài chó béc giê Đức nổi tiếng
về sự dũng cảm và trung thành, cho dù bị chủ nhân đánh cũng tuyệt đối không
tấn công lại. Hơn nữa, đến chiếc bàn uống nước của nhà họ Lý cũng là hàng cao
cấp giá cả bảy, tám chục ngàn đồng, những con chó trông nhà cũng phải là loại
được huấn luyện nghiêm khắc, cả bầy xông vào tấn công chủ gần như là chuyện
không thể có. Có lẽ, phải điều tra một chút xem nguồn gốc của năm con chó này
từ đâu.
Rất nhiều khi, trong đầu có trăm ngàn mối không biết nên bắt đầu từ đâu,
nhưng một thông tin bất ngờ lập tức có thể giải tỏa cho tất cả mối hoài nghi
trong lòng. Trăn Trăn gọi điện cho tôi, nói: Gia đình Tô Mộng Như làm nghề
huấn luyện và buôn bán chó béc giê...
Bình luận facebook