Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 75
Tử Điệp hết sức vất vả với những thứ mặc trên người khi bỏ chạy cùng tôi, chiếc váy ngắn không thể ngắn hơn được nữa cũng bị cuốn lên không ít trong lúc cuống cuồng, để lộ chiếc quần lót thấp thoáng bên trong. Đáng tiếc trong lúc nguy cấp, ma núi thì như con chó dại đang xông về phía chúng tôi, nên tôi chẳng còn tâm trí nào để mà thưởng thức vẻ đẹp trẻ trung tinh khôi của cô ấy, mau chóng thoát khỏi ma núi mới là việc quan trọng nhất bây giờ.
Tử Điệp bám vào cánh tay tôi, tôi thì ôm lấy vòng eo thanh mảnh của cô tiếp tục chạy về phía trước. Bàn chân bị sái khiến cô ấy rất đau và khó nhọc mỗi khi nhấc chân, nhìn thấy ma ma núi sắp đến gần, tôi đành bế cô ấy lên và chạy thật nhanh.
Con người là một loài động vật rất lạ cùng, thường chỉ đến khi gặp nguy nan họ mới phát huy hết tiềm năng, giống như tôi lúc này. Mỗi lần kiểm tra thể lực, tôi cũng chỉ được cho qua một cách miễn cưỡng, thế mà bây giờ, dù phải bế thêm cả Tử Điệp tôi cũng vẫn chạy nhanh hơn hẳn lúc kiểm tra. Có điều, ma núi cũng không phải là loại xoàng, dù tôi đã phát huy hết tiềm năng cuối cùng cũng không thể kéo dài khoảng cách, xem ra nó sẽ đuổi kịp chúng tôi sau một vài phút nữa.
“Anh cứ đặt tôi xuống, như thế may ra anh sẽ chạy thoát...” Tử Điệp ôm chặt lấy cổ tôi, người khẽ run lên.
“Đến xác chết ma núi cũng còn không tha cho, cô thì lại mặc đẹp như thế này, đời nào tôi giao cô cho nó...” Tôi hổn hển trả lời.
Bỗng nhiên, Từ Điệp thôi run, áp chặt người như cánh hoa vào người tôi.
Bỗng nhiên, một cảm giác mềm mại và ấm áp truyền đến từ má tôi, một làn hương thơm ngát như hoa lan ùa vào mũi khiến tôi chùng hẳn xuống. Cảm giác này thật là dễ chịu, nó giống như sau khi lao động mệt nhọc được ngâm mình trong làn nước suối ấm áp giữa rừng. Giọng nói dịu dàng mang theo hơi thở nóng hổi vang lên bên tai: “Không mong được sống cùng, nhưng nguyện được cùng chết. Chỉ cần có anh ở bên, tôi không thấy sợ bất cứ điều gì.” Nói rồi, cô ấy vùi đầu vào vai tôi.
Cô không sợ, nhưng tôi sợ! Nhưng bây giờ sợ cũng chẳng có tác dụng gì, ma núi đã ở phía sau lưng chúng tôi chưa đầy mười mét, nó sẽ đuổi kịp chúng tôi trong mấy giây nữa thôi.
Tôi đã tưởng rằng lần này chúng tôi sẽ phải trực tiếp đối đầu với ma núi, nhưng đúng lúc ấy, bỗng nhiên từ phía trước xuất hiện hai đốm sáng, nhìn kĩ thì hình như là một chiếc xe ô tô đang chạy lại.
“Cứu với!” Một tiếng kêu lanh lảnh phá tan màn đêm yên tĩnh, mặc dù chạy gần đứt hơi rồi nhưng vẫn còn kêu to được như thế, đến chính tôi cũng ngạc nhiên vì điều đó. Tử Điệp cũng bị tôi làm cho sợ giật nẩy mình, cô ấy vội ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, rồi lập tức kêu lên mừng rỡ: “Là xe của cảnh sát.”
Nói xong, cô quay lại nhìn phía sau lưng, “Ồ, không thấy ma núi đâu nữa!”
Tôi chạy chậm lại, rồi mới dừng lại, đặt Tử Điệp xuống rồi ngồi xuống thở hổn hển. Mặc dù mới chỉ chạy khoảng ba trăm mét mà cứ thấy như là vừa chạy maratông xong, toàn thân chẳng còn chút sức lực nào, may mà ma núi chưa đuổi đến nơi, nếu không chúng tôi chết là cái chắc.
“Anh vẫn ổn chứ?” Tử Điệp hỏi với vẻ quan tâm.
Tôi ngẩng đầu lên, định nói với cô ấy rằng tôi chưa thể chết được, nhưng vừa mới ngẩng đầu lên chưa kịp nói gì thì máu đã dồn lên mặt. Vừa rồi vì cuống cuồng chạy tháo thân chẳng còn tâm trạng nào để ngắm cô ấy, bây giờ thì hay rồi, không những cự li gần mà góc quan sát cũng rất hợp lý, ánh sáng của chiếc đèn pha từ xe của cảnh sát sáng rực khiến tôi được phen đã mắt, đôi chân trắng ngần làm nước miếng tôi cũng chảy cả ra.
Đốp, tiếng của một cái tát vang lên, Tử Điệp đã phát hiện ra là bị tôi nhìn trộm, tôi tối tăm cả mặt mũi. Sau khi tát tôi một cái, cô ấy ra sức kéo gấu của chiếc váy ngắn xuống. Tiếc quá!
“Hai người sao vậy?” Chiếc xe của cảnh sát đã chạy đến trước mặt chúng tôi, thì ra đó là Đồn trưởng Hoa, ông ấy xuống xe bước đến bên chúng tôi.
“Chúng tôi lại bị ma núi tấn công, may mà ông đến kịp.” Sao vậy ư? Không lẽ muốn tôi nói là tôi nhìn trộm con gái ông và bị cô ấy tát cho một cái, vì thế, tất nhiên là tôi không để cho ông ấy lên tiếng trước nên cướp lời, nói: “Sao nửa đêm rồi mà mọi người còn đến đây thế này? Ở đây lại xảy ra chuyện à?”
“Ở đây không có chuyện gì, buổi chiều tôi gọi điện nói chuyện với anh Lương, anh ấy nói có lẽ tối nay hai người sẽ về đến nơi. Tôi cứ chờ ở đồn mãi mà không thấy, được biết điện thoại của cả hai cũng hỏng, không thể liên lạc được. Tôi sợ sẽ xảy ra chuyện bất ngờ nên cùng với Tiểu Triệu đến xem, không ngờ xảy ra chuyện thật.” Mặc dù nói với tôi, nhưng mắt của Đồn trưởng Hoa cứ nhìn về phía Tử Điệp, dường như sợ con gái bị thiếu mất lạng thịt nào.
“May quá mọi người đã đến kịp, ma núi chắc sợ bỏ chạy rồi. Có điều, Tử Điệp bị sái chân, chúng ta cứ về đồn đã rồi hãy nói chuyện!” Để làm cho Đồn trưởng Hoa không có cơ hội để hỏi han, tôi nói xong thì định dìu Tiểu Điệp lên xe, nhưng cô ấy hừ một tiếng giận dữ rồi không để tôi dìu mà tập tễnh tự bước lên xe.
Sau khi về đến đồn, tôi nói cho Đồn trưởng Hoa biết tình hình của Tiểu Phương, và cho ông ấy hay bác sĩ nha khoa Hoàng Đại Văn bị tình nghi. Tôi kể xong chuyện thì cũng là lúc Tử Điệp băng xong chân và tập tễnh đi đến, nói rằng phải đi bắt Đại Văn ngay lập tức.
“Chân con bị thương, cử động không thuận tiện, việc này hay giao lại cho Tiểu Mộ là được rồi, dù sao con tới đó cũng có giúp được gì đâu.” Đồn trưởng Hoa nghiêm mặt nói.
Tử Điệp vừa nghe nói thế lập tức nổi giận, cô gầm lên: “Vụ án này do con điều tra, Mộ Thân Vũ chẳng qua cũng chỉ là đến để giúp đỡ thôi bây giờ đã điều tra ra hung thủ rồi, tất nhiên phải là con đích thân đến bắt.”
Đồn trưởng Hoa cũng giận dữ trợn trừng mắt: “Bố bảo con điều tra ma núi bao giờ? Là con không chịu nghe theo mệnh lệnh, tự mình điều tra, may mà chưa gây ra chuyện gì, vì thế bố mới bảo con là hỗ trợ cho Tiểu Mộ điều tra...”
Hai cha con cứ cãi nhau trước mặt mọi người, lúc đầu còn thuần túy là vì việc công, sau đó thì lôi sang cả những việc ngoài công việc, từ chuyện ăn mặc bốc lửa của Tử Điệp cho đến chuyện Đồn trưởng Hoa lúc nào cũng điếu thuốc lá trên tay đều trở thành tiêu điểm để tranh cãi. Thấy tình hình sắp vượt khỏi tầm kiểm soát, tôi định bước lên để can ngăn thì Triệu Học kéo tay lại và ghé vào tai tôi nói nhỏ: “Đừng có xen vào, hai cha con họ thường xuyên như vậy, một ngày vài ba lần tranh luận nhỏ, vài ba ngày một lần cãi nhau lớn, không cãi nhau là không xong.”
Nếu Triệu Học đã nói như vậy, tôi cũng đành để mặc cho họ cãi nhau. Một lúc sau, có lẽ nói khô hết nước bọt, Đồn trưởng Hoa ho sặc sụa, định nói tiếp nhưng không nên lời. Tử Điệp thấy thế không nói nữa, khập khểnh bước đi lấy nước cho bố.
Tôi nghĩ, đã đến lúc tôi xuất mã rồi, nên bước ra nói với cha con họ: “Bắt Hoàng Đại Văn cũng không phải là việc gấp gáp ngay bây giờ, lúc này cũng đã khuya rồi, nếu vào bản bắt người vào thời điểm này, e sẽ làm cho dân chúng hiểu lầm. Bản Long Động vốn đã bất mãn với cảnh sát, nếu Hoàng Đại Văn nhân cơ hội này gây chuyện thì chúng ta sẽ rất bị động. Chi bằng, bây giờ chúng ta đi nghỉ, sáng sớm ngày mai Tử Điệp sẽ dẫn mọi người đi bắt Hoàng Đại Văn.”
“Như thế thì... có thiệt cho cậu không?” Mong con thành rồng thành phượng là nguyện vọng của tất cả các bậc làm cha làm mẹ, Đồn trưởng Hoa sao lại không mong con gái mình được hơn người! Có điều vì sĩ diện nên ông ấy mới không muốn con gái cướp công của tôi mà thôi.
“Có gì mà thiệt thòi hay không thiệt thòi, vụ án này vốn do Tử Điệp điều tra, nếu không có cô ấy thu thập chứng cứ thì tôi cũng không biết bắt đầu từ đâu. Hơn nữa, lúc trong Long Động, nếu không có cô ấy cứu thì tôi đã đi gặp cụ Các Mác từ lâu rồi” Mặc dù, Tử Điệp không cung cấp được những chứng sát thực trong vụ án này, nhưng tôi cũng đã thu lợi không ít từ cô ấy, làm như vậy coi như tôi đã chuộc lỗi với cô ấy, hơn nữa từ xưa đến nay tôi chẳng bao giờ màng tới công lao.
“Được cứ quyết định thế đi, mọi người về nghỉ đi!” Đồn trưởng Hoa dặn dò mọi người mấy câu rồi dìu Tử Điệp rời khỏi. Tử Điệp bước ra đến cửa bỗng nhiên quay lại nhìn tôi một cái, ánh nhìn chứa đựng đầy ý tứ xa xôi, khiến tôi không khỏi thấy bối rối trong lòng. Mặc dù hình thức của cô ấy rất hấp dẫn tôi, nhưng tôi vẫn thấy giữa tôi và cô ấy thiếu điều gì đó.
Buổi sáng ngày hôm sau, tôi đỡ Tử Điệp lên xe, lần này cô ấy không gạt tay tôi ra nữa. Vì thiếu người, lại còn phải cử người đi xử lý xác chết ở giữa đường tối hôm qua nên Đồn trưởng Hoa chỉ cử Triệu Học đi cùng chúng tôi đến bắt Hoàng Đại Văn. Có điều, để đảm bảo an toàn, ông ấy cho Triệu Học và Tử Điệp mang theo súng.
Tôi không có ý định đến nhà Hoàng Đại Văn để bắt, thứ nhất là tôi không biết nhà anh ta ở đâu; thứ hai, tôi không muốn anh ta có cơ hội kích động dân chúng đối đầu với cảnh sát, nên tôi bảo Triệu Học lái xe đến thẳng Bệnh viện Long Động. Sau khi tới đó, chúng tôi tới gặp Giám đốc bệnh viện nói về tình hình của Tiểu Phương trước để ông ấy liên hệ với Bệnh viện nhân dân tỉnh, từ đó giúp thuận lợi cho việc lên phương án điều trị cho các bệnh nhân khác. Sau đó, chúng tôi đi thẳng đến Khoa răng để bắt Hoàng Đại Văn.
Đây là lần thứ hai tôi gặp Hoàng Đại Văn, lần trước tôi không quan sát kĩ, bây giờ thì nhìn rất rõ, nhưng không hề có chút cảm giác nào rằng anh ta là ma núi. Anh ta là một người cao gầy, mặt mũi nho nhã, hiền lành, trông như một thư sinh. Điều quan trọng hơn cả là hai bàn tay anh ta rất sạch sẽ, lòng bàn tay không hề có vết chai sạn, lưng thẳng, hoàn toàn khác với con ma núi bốn chân chạm đất chạy như chó dại.
Tuy nhiên, khi tôi đọc lệnh bắt, anh ta thở dài như trút được gánh nặng: “Hai mươi năm rồi, cuối cùng cũng không thoát được lưới của pháp luật. Mọi người không cần mất thời gian điều tra nữa đâu tôi chính là ma núi.”
“Tôi biết anh là ma núi từ lâu rồi, chỉ có điều chưa có bằng chứng, bây giờ anh đã thừa nhận, như thế đỡ phải mất việc rồi” Tử Điệp nói rồi tra còng vào tay anh ta với vẻ của người chiến thắng, sau đó cùng với Triệu Học giải anh ta ra xe.
Tôi vẫn để cho Triệu Học lái xe như trước, vì hiện thời tôi và Tử Điệp đang là những người “khuyết tật”, một người thì bị thương ở tay, một người thì bị thương ở chân, đều không thể lái xe được. Tôi và Tử Điệp ngồi hai bên ở hàng ghế sau, Hoàng Đại Văn bị kẹp giữa hai chúng tôi. Mặc dù anh ta nhận mình là ma núi hung ác, nhưng tay đã bị còng, hơn nữa Tử Điệp có mang theo súng, hẳn sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Tuy nhiên, mọi sự việc bất ngờ đều là những điều người ta không lường trước được.
Trên chặng đường mất hai mươi phút đi xe ô tô từ bản Long Động về đồn cảnh sát, tôi đã suy nghĩ về rất nhiều vấn đề, ví dụ như hai bàn tay của Hoàng Đại Văn. Đôi bàn tay của anh ta không có chút gì thô ráp và đầy những vết chai sần như trong tưởng tượng của tôi, hơn nữa, nó chẳng có gì khác với bàn tay của người bình thường, giả sử nếu phải bới mộ bằng tay không thì e chưa được một nữa đã máu me nhầy nhụa rồi. Nhưng, nếu anh ta không phải là ma núi thì sao lại phải nhận tội thay cho người khác? Nên nhớ, em trai anh ta là Tế Văn đã bị ma núi làm cho sợ đến phát điên, anh ta phải căm giận ma núi đến tận xương tận tủy mới là đúng! Thế mà anh ta lại giúp cho kẻ thủ ác, hai mươi năm qua liên tục đầu độc dân chúng trong bản dưới danh nghĩa của một bác sĩ nha khoa, cung cấp những xác chết của các cô gái trẻ cho ma núi.
Tôi chợt nhớ tới chuyện mà bà Ba nói với tôi, khi Tế Văn xảy ra chuyện thì Đại Văn đang đi thực tập ở nơi khác, vậy, làm sao anh ta có thể là ma núi được?
Anh ta không phải là ma núi mà lại bằng lòng giết người vì ma núi, thậm chí sẵn sàng nhận tội thay, không nhẽ....
Lúc trước, tôi cũng không nghĩ ra được vì sao ma núi lại mai phục tấn công chúng tôi ở trong Long Động. Vì khi chúng tôi quyết định từ bản Long Động vào trong thẳng hang Long Động chỉ chưa đầy ba tiếng đồng hồ, trong khoảng thời gian ấy, ít nhất ma núi phải làm được hai việc, một là đào mộ lấy đầu người chết treo lên trong hang, hai là mở cửa trạm phát điện, đem hai thùng phi dầu gần bốn trăm cân cho lên xe đẩy đến gần cửa vào hang.
Việc đào mộ đối với ma núi mà nói có thể tốn không nhiều thời gian, nhưng còn việc di chuyển hai thùng dầu ít nhất cũng phải mất nửa tiếng. Trong khi đó, chúng tôi phải mất gần tiếng đồng hồ mới tìm được lối vào hang, trong quãng thời gian đó không hề thấy có bất cứ ai ở gần đó, cũng có nghĩa là, trước lúc đó ma núi đã chuẩn bị xong tất cả.
Ma núi có thể hoàn tất mọi việc ấy nhanh chóng như vậy, chắc chắn là khi chúng tôi quyết định tới Long Động thì nó đã biết. Mà, biết chuyện chúng tôi vào Long Động chỉ có hai người, một người là bà Ba, nhưng bà ấy không chỉ già cả mà còn là phụ nữ, dứt khoát không thể nào là ma núi được. Còn người kia là Tế Văn, người em sanh đôi của Đại Văn.
Lúc trước, tôi luôn nghĩ rằng Tế Văn là người bị hại, nên đã không hề nghi ngờ anh ta, nhưng bây giờ nghĩ lại thì thấy mặc dù anh ta nói gặp ma núi, nhưng cũng chỉ có một mình anh ta biết tình hình lúc đó. Có lẽ anh ta không hề bị điên, hơn hai mươi năm nay anh ta giả ngây giả dại như vậy là vì anh ta chính là ma núi, anh ta là muốn che đậy tội ác của mình.
“Vì em trai mà hại chết nhiều người vậy, thậm chí là sẵn sàng ngồi tù, có đáng không?” Để kiểm chứng cho suy đoán của mình, tôi cố ý thăm đò Đại Văn.
“Em trai? Mộ Thân Vũ, anh muốn nói gì vậy?” Tử Điệp nhìn tôi nghi hoặc.
“Ha, ha, ha...” Đại Văn bất ngờ cười một cách kì quái, “Anh quả là khác với những phường giá áo túi cơm ở đây, chả trách mà A Tế lại muốn tìm mọi cách để giết chết anh!”
“Chẳng phải em trai anh bị điên sao? Vì sao anh ta lại muốn giết chết Mộ Thân Vũ?” Tử Điệp càng tỏ ra nghi ngờ.
“Huyện Xung Nguyên cũng chỉ vì có những thùng cơm như cô nên hai mươi năm qua A Tế mới ngang ngược như vậy, ha ha ha...” Tiếng cười của Đại Văn đầy ma mị, nghe mà sởn gáy.
Nhưng, Tử Điệp hình như bị Đại Văn làm cho rất tức giận, cô đỏ mặt, gầm lên: “Anh nói ai là thùng cơm?” Trông dáng điệu cô ấy có vẻ rất muốn đánh cho Đại Văn một trận.
Tôi vội ngăn Tử Điệp lại, rồi nghiêm giọng nói với Đại Văn: “Mọi chuyện sắp trở thành quá khứ, anh em các người sẽ nhanh chóng bị đưa xuống địa ngục!”
Mặt anh ta vẫn để lộ nụ cười kì quái, rồi bình thản nói: “Thật ư? Nhưng tôi lại không vội như thế. Tuy chúng tôi không thể tiếp tục ở lại Long Động, nhưng chưa chắc đã phải xuống địa ngục, vì các người sẽ phải xuống địa ngục thay cho chúng tôi...” Nói rồi, anh ta lôi ra một cái móc răng từ trong túi áo như định đâm vào mắt tôi, tôi vội túm lấy tay anh ta, tiếc là bàn tay phải không cử động mạnh được, nên đành dùng một tay giằng co với Đại Văn.
Tử Điệp kêu lên, định lấy súng ra. Triệu Học cũng quay lại xem có chuyện gì xảy ra. Trong lúc trong xe đang rối ren thì một hòn đá to bằng nắm tay ném vào cửa xe, khiến lớp kính ở đó vỡ toang. Triệu Học vội phanh xe lại, chúng tôi thì bị va về phía trước theo quán tính, đầu tôi va vào hàng ghế trước khiến tôi tối tăm mặt mày, vẫn còn chưa hiểu có chuyện gì thì đã nghe thấy tiếng kính bị vỡ vụn, tiếp đó là tiếng kêu thất thanh của Triệu Học.
Tử Điệp bám vào cánh tay tôi, tôi thì ôm lấy vòng eo thanh mảnh của cô tiếp tục chạy về phía trước. Bàn chân bị sái khiến cô ấy rất đau và khó nhọc mỗi khi nhấc chân, nhìn thấy ma ma núi sắp đến gần, tôi đành bế cô ấy lên và chạy thật nhanh.
Con người là một loài động vật rất lạ cùng, thường chỉ đến khi gặp nguy nan họ mới phát huy hết tiềm năng, giống như tôi lúc này. Mỗi lần kiểm tra thể lực, tôi cũng chỉ được cho qua một cách miễn cưỡng, thế mà bây giờ, dù phải bế thêm cả Tử Điệp tôi cũng vẫn chạy nhanh hơn hẳn lúc kiểm tra. Có điều, ma núi cũng không phải là loại xoàng, dù tôi đã phát huy hết tiềm năng cuối cùng cũng không thể kéo dài khoảng cách, xem ra nó sẽ đuổi kịp chúng tôi sau một vài phút nữa.
“Anh cứ đặt tôi xuống, như thế may ra anh sẽ chạy thoát...” Tử Điệp ôm chặt lấy cổ tôi, người khẽ run lên.
“Đến xác chết ma núi cũng còn không tha cho, cô thì lại mặc đẹp như thế này, đời nào tôi giao cô cho nó...” Tôi hổn hển trả lời.
Bỗng nhiên, Từ Điệp thôi run, áp chặt người như cánh hoa vào người tôi.
Bỗng nhiên, một cảm giác mềm mại và ấm áp truyền đến từ má tôi, một làn hương thơm ngát như hoa lan ùa vào mũi khiến tôi chùng hẳn xuống. Cảm giác này thật là dễ chịu, nó giống như sau khi lao động mệt nhọc được ngâm mình trong làn nước suối ấm áp giữa rừng. Giọng nói dịu dàng mang theo hơi thở nóng hổi vang lên bên tai: “Không mong được sống cùng, nhưng nguyện được cùng chết. Chỉ cần có anh ở bên, tôi không thấy sợ bất cứ điều gì.” Nói rồi, cô ấy vùi đầu vào vai tôi.
Cô không sợ, nhưng tôi sợ! Nhưng bây giờ sợ cũng chẳng có tác dụng gì, ma núi đã ở phía sau lưng chúng tôi chưa đầy mười mét, nó sẽ đuổi kịp chúng tôi trong mấy giây nữa thôi.
Tôi đã tưởng rằng lần này chúng tôi sẽ phải trực tiếp đối đầu với ma núi, nhưng đúng lúc ấy, bỗng nhiên từ phía trước xuất hiện hai đốm sáng, nhìn kĩ thì hình như là một chiếc xe ô tô đang chạy lại.
“Cứu với!” Một tiếng kêu lanh lảnh phá tan màn đêm yên tĩnh, mặc dù chạy gần đứt hơi rồi nhưng vẫn còn kêu to được như thế, đến chính tôi cũng ngạc nhiên vì điều đó. Tử Điệp cũng bị tôi làm cho sợ giật nẩy mình, cô ấy vội ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, rồi lập tức kêu lên mừng rỡ: “Là xe của cảnh sát.”
Nói xong, cô quay lại nhìn phía sau lưng, “Ồ, không thấy ma núi đâu nữa!”
Tôi chạy chậm lại, rồi mới dừng lại, đặt Tử Điệp xuống rồi ngồi xuống thở hổn hển. Mặc dù mới chỉ chạy khoảng ba trăm mét mà cứ thấy như là vừa chạy maratông xong, toàn thân chẳng còn chút sức lực nào, may mà ma núi chưa đuổi đến nơi, nếu không chúng tôi chết là cái chắc.
“Anh vẫn ổn chứ?” Tử Điệp hỏi với vẻ quan tâm.
Tôi ngẩng đầu lên, định nói với cô ấy rằng tôi chưa thể chết được, nhưng vừa mới ngẩng đầu lên chưa kịp nói gì thì máu đã dồn lên mặt. Vừa rồi vì cuống cuồng chạy tháo thân chẳng còn tâm trạng nào để ngắm cô ấy, bây giờ thì hay rồi, không những cự li gần mà góc quan sát cũng rất hợp lý, ánh sáng của chiếc đèn pha từ xe của cảnh sát sáng rực khiến tôi được phen đã mắt, đôi chân trắng ngần làm nước miếng tôi cũng chảy cả ra.
Đốp, tiếng của một cái tát vang lên, Tử Điệp đã phát hiện ra là bị tôi nhìn trộm, tôi tối tăm cả mặt mũi. Sau khi tát tôi một cái, cô ấy ra sức kéo gấu của chiếc váy ngắn xuống. Tiếc quá!
“Hai người sao vậy?” Chiếc xe của cảnh sát đã chạy đến trước mặt chúng tôi, thì ra đó là Đồn trưởng Hoa, ông ấy xuống xe bước đến bên chúng tôi.
“Chúng tôi lại bị ma núi tấn công, may mà ông đến kịp.” Sao vậy ư? Không lẽ muốn tôi nói là tôi nhìn trộm con gái ông và bị cô ấy tát cho một cái, vì thế, tất nhiên là tôi không để cho ông ấy lên tiếng trước nên cướp lời, nói: “Sao nửa đêm rồi mà mọi người còn đến đây thế này? Ở đây lại xảy ra chuyện à?”
“Ở đây không có chuyện gì, buổi chiều tôi gọi điện nói chuyện với anh Lương, anh ấy nói có lẽ tối nay hai người sẽ về đến nơi. Tôi cứ chờ ở đồn mãi mà không thấy, được biết điện thoại của cả hai cũng hỏng, không thể liên lạc được. Tôi sợ sẽ xảy ra chuyện bất ngờ nên cùng với Tiểu Triệu đến xem, không ngờ xảy ra chuyện thật.” Mặc dù nói với tôi, nhưng mắt của Đồn trưởng Hoa cứ nhìn về phía Tử Điệp, dường như sợ con gái bị thiếu mất lạng thịt nào.
“May quá mọi người đã đến kịp, ma núi chắc sợ bỏ chạy rồi. Có điều, Tử Điệp bị sái chân, chúng ta cứ về đồn đã rồi hãy nói chuyện!” Để làm cho Đồn trưởng Hoa không có cơ hội để hỏi han, tôi nói xong thì định dìu Tiểu Điệp lên xe, nhưng cô ấy hừ một tiếng giận dữ rồi không để tôi dìu mà tập tễnh tự bước lên xe.
Sau khi về đến đồn, tôi nói cho Đồn trưởng Hoa biết tình hình của Tiểu Phương, và cho ông ấy hay bác sĩ nha khoa Hoàng Đại Văn bị tình nghi. Tôi kể xong chuyện thì cũng là lúc Tử Điệp băng xong chân và tập tễnh đi đến, nói rằng phải đi bắt Đại Văn ngay lập tức.
“Chân con bị thương, cử động không thuận tiện, việc này hay giao lại cho Tiểu Mộ là được rồi, dù sao con tới đó cũng có giúp được gì đâu.” Đồn trưởng Hoa nghiêm mặt nói.
Tử Điệp vừa nghe nói thế lập tức nổi giận, cô gầm lên: “Vụ án này do con điều tra, Mộ Thân Vũ chẳng qua cũng chỉ là đến để giúp đỡ thôi bây giờ đã điều tra ra hung thủ rồi, tất nhiên phải là con đích thân đến bắt.”
Đồn trưởng Hoa cũng giận dữ trợn trừng mắt: “Bố bảo con điều tra ma núi bao giờ? Là con không chịu nghe theo mệnh lệnh, tự mình điều tra, may mà chưa gây ra chuyện gì, vì thế bố mới bảo con là hỗ trợ cho Tiểu Mộ điều tra...”
Hai cha con cứ cãi nhau trước mặt mọi người, lúc đầu còn thuần túy là vì việc công, sau đó thì lôi sang cả những việc ngoài công việc, từ chuyện ăn mặc bốc lửa của Tử Điệp cho đến chuyện Đồn trưởng Hoa lúc nào cũng điếu thuốc lá trên tay đều trở thành tiêu điểm để tranh cãi. Thấy tình hình sắp vượt khỏi tầm kiểm soát, tôi định bước lên để can ngăn thì Triệu Học kéo tay lại và ghé vào tai tôi nói nhỏ: “Đừng có xen vào, hai cha con họ thường xuyên như vậy, một ngày vài ba lần tranh luận nhỏ, vài ba ngày một lần cãi nhau lớn, không cãi nhau là không xong.”
Nếu Triệu Học đã nói như vậy, tôi cũng đành để mặc cho họ cãi nhau. Một lúc sau, có lẽ nói khô hết nước bọt, Đồn trưởng Hoa ho sặc sụa, định nói tiếp nhưng không nên lời. Tử Điệp thấy thế không nói nữa, khập khểnh bước đi lấy nước cho bố.
Tôi nghĩ, đã đến lúc tôi xuất mã rồi, nên bước ra nói với cha con họ: “Bắt Hoàng Đại Văn cũng không phải là việc gấp gáp ngay bây giờ, lúc này cũng đã khuya rồi, nếu vào bản bắt người vào thời điểm này, e sẽ làm cho dân chúng hiểu lầm. Bản Long Động vốn đã bất mãn với cảnh sát, nếu Hoàng Đại Văn nhân cơ hội này gây chuyện thì chúng ta sẽ rất bị động. Chi bằng, bây giờ chúng ta đi nghỉ, sáng sớm ngày mai Tử Điệp sẽ dẫn mọi người đi bắt Hoàng Đại Văn.”
“Như thế thì... có thiệt cho cậu không?” Mong con thành rồng thành phượng là nguyện vọng của tất cả các bậc làm cha làm mẹ, Đồn trưởng Hoa sao lại không mong con gái mình được hơn người! Có điều vì sĩ diện nên ông ấy mới không muốn con gái cướp công của tôi mà thôi.
“Có gì mà thiệt thòi hay không thiệt thòi, vụ án này vốn do Tử Điệp điều tra, nếu không có cô ấy thu thập chứng cứ thì tôi cũng không biết bắt đầu từ đâu. Hơn nữa, lúc trong Long Động, nếu không có cô ấy cứu thì tôi đã đi gặp cụ Các Mác từ lâu rồi” Mặc dù, Tử Điệp không cung cấp được những chứng sát thực trong vụ án này, nhưng tôi cũng đã thu lợi không ít từ cô ấy, làm như vậy coi như tôi đã chuộc lỗi với cô ấy, hơn nữa từ xưa đến nay tôi chẳng bao giờ màng tới công lao.
“Được cứ quyết định thế đi, mọi người về nghỉ đi!” Đồn trưởng Hoa dặn dò mọi người mấy câu rồi dìu Tử Điệp rời khỏi. Tử Điệp bước ra đến cửa bỗng nhiên quay lại nhìn tôi một cái, ánh nhìn chứa đựng đầy ý tứ xa xôi, khiến tôi không khỏi thấy bối rối trong lòng. Mặc dù hình thức của cô ấy rất hấp dẫn tôi, nhưng tôi vẫn thấy giữa tôi và cô ấy thiếu điều gì đó.
Buổi sáng ngày hôm sau, tôi đỡ Tử Điệp lên xe, lần này cô ấy không gạt tay tôi ra nữa. Vì thiếu người, lại còn phải cử người đi xử lý xác chết ở giữa đường tối hôm qua nên Đồn trưởng Hoa chỉ cử Triệu Học đi cùng chúng tôi đến bắt Hoàng Đại Văn. Có điều, để đảm bảo an toàn, ông ấy cho Triệu Học và Tử Điệp mang theo súng.
Tôi không có ý định đến nhà Hoàng Đại Văn để bắt, thứ nhất là tôi không biết nhà anh ta ở đâu; thứ hai, tôi không muốn anh ta có cơ hội kích động dân chúng đối đầu với cảnh sát, nên tôi bảo Triệu Học lái xe đến thẳng Bệnh viện Long Động. Sau khi tới đó, chúng tôi tới gặp Giám đốc bệnh viện nói về tình hình của Tiểu Phương trước để ông ấy liên hệ với Bệnh viện nhân dân tỉnh, từ đó giúp thuận lợi cho việc lên phương án điều trị cho các bệnh nhân khác. Sau đó, chúng tôi đi thẳng đến Khoa răng để bắt Hoàng Đại Văn.
Đây là lần thứ hai tôi gặp Hoàng Đại Văn, lần trước tôi không quan sát kĩ, bây giờ thì nhìn rất rõ, nhưng không hề có chút cảm giác nào rằng anh ta là ma núi. Anh ta là một người cao gầy, mặt mũi nho nhã, hiền lành, trông như một thư sinh. Điều quan trọng hơn cả là hai bàn tay anh ta rất sạch sẽ, lòng bàn tay không hề có vết chai sạn, lưng thẳng, hoàn toàn khác với con ma núi bốn chân chạm đất chạy như chó dại.
Tuy nhiên, khi tôi đọc lệnh bắt, anh ta thở dài như trút được gánh nặng: “Hai mươi năm rồi, cuối cùng cũng không thoát được lưới của pháp luật. Mọi người không cần mất thời gian điều tra nữa đâu tôi chính là ma núi.”
“Tôi biết anh là ma núi từ lâu rồi, chỉ có điều chưa có bằng chứng, bây giờ anh đã thừa nhận, như thế đỡ phải mất việc rồi” Tử Điệp nói rồi tra còng vào tay anh ta với vẻ của người chiến thắng, sau đó cùng với Triệu Học giải anh ta ra xe.
Tôi vẫn để cho Triệu Học lái xe như trước, vì hiện thời tôi và Tử Điệp đang là những người “khuyết tật”, một người thì bị thương ở tay, một người thì bị thương ở chân, đều không thể lái xe được. Tôi và Tử Điệp ngồi hai bên ở hàng ghế sau, Hoàng Đại Văn bị kẹp giữa hai chúng tôi. Mặc dù anh ta nhận mình là ma núi hung ác, nhưng tay đã bị còng, hơn nữa Tử Điệp có mang theo súng, hẳn sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Tuy nhiên, mọi sự việc bất ngờ đều là những điều người ta không lường trước được.
Trên chặng đường mất hai mươi phút đi xe ô tô từ bản Long Động về đồn cảnh sát, tôi đã suy nghĩ về rất nhiều vấn đề, ví dụ như hai bàn tay của Hoàng Đại Văn. Đôi bàn tay của anh ta không có chút gì thô ráp và đầy những vết chai sần như trong tưởng tượng của tôi, hơn nữa, nó chẳng có gì khác với bàn tay của người bình thường, giả sử nếu phải bới mộ bằng tay không thì e chưa được một nữa đã máu me nhầy nhụa rồi. Nhưng, nếu anh ta không phải là ma núi thì sao lại phải nhận tội thay cho người khác? Nên nhớ, em trai anh ta là Tế Văn đã bị ma núi làm cho sợ đến phát điên, anh ta phải căm giận ma núi đến tận xương tận tủy mới là đúng! Thế mà anh ta lại giúp cho kẻ thủ ác, hai mươi năm qua liên tục đầu độc dân chúng trong bản dưới danh nghĩa của một bác sĩ nha khoa, cung cấp những xác chết của các cô gái trẻ cho ma núi.
Tôi chợt nhớ tới chuyện mà bà Ba nói với tôi, khi Tế Văn xảy ra chuyện thì Đại Văn đang đi thực tập ở nơi khác, vậy, làm sao anh ta có thể là ma núi được?
Anh ta không phải là ma núi mà lại bằng lòng giết người vì ma núi, thậm chí sẵn sàng nhận tội thay, không nhẽ....
Lúc trước, tôi cũng không nghĩ ra được vì sao ma núi lại mai phục tấn công chúng tôi ở trong Long Động. Vì khi chúng tôi quyết định từ bản Long Động vào trong thẳng hang Long Động chỉ chưa đầy ba tiếng đồng hồ, trong khoảng thời gian ấy, ít nhất ma núi phải làm được hai việc, một là đào mộ lấy đầu người chết treo lên trong hang, hai là mở cửa trạm phát điện, đem hai thùng phi dầu gần bốn trăm cân cho lên xe đẩy đến gần cửa vào hang.
Việc đào mộ đối với ma núi mà nói có thể tốn không nhiều thời gian, nhưng còn việc di chuyển hai thùng dầu ít nhất cũng phải mất nửa tiếng. Trong khi đó, chúng tôi phải mất gần tiếng đồng hồ mới tìm được lối vào hang, trong quãng thời gian đó không hề thấy có bất cứ ai ở gần đó, cũng có nghĩa là, trước lúc đó ma núi đã chuẩn bị xong tất cả.
Ma núi có thể hoàn tất mọi việc ấy nhanh chóng như vậy, chắc chắn là khi chúng tôi quyết định tới Long Động thì nó đã biết. Mà, biết chuyện chúng tôi vào Long Động chỉ có hai người, một người là bà Ba, nhưng bà ấy không chỉ già cả mà còn là phụ nữ, dứt khoát không thể nào là ma núi được. Còn người kia là Tế Văn, người em sanh đôi của Đại Văn.
Lúc trước, tôi luôn nghĩ rằng Tế Văn là người bị hại, nên đã không hề nghi ngờ anh ta, nhưng bây giờ nghĩ lại thì thấy mặc dù anh ta nói gặp ma núi, nhưng cũng chỉ có một mình anh ta biết tình hình lúc đó. Có lẽ anh ta không hề bị điên, hơn hai mươi năm nay anh ta giả ngây giả dại như vậy là vì anh ta chính là ma núi, anh ta là muốn che đậy tội ác của mình.
“Vì em trai mà hại chết nhiều người vậy, thậm chí là sẵn sàng ngồi tù, có đáng không?” Để kiểm chứng cho suy đoán của mình, tôi cố ý thăm đò Đại Văn.
“Em trai? Mộ Thân Vũ, anh muốn nói gì vậy?” Tử Điệp nhìn tôi nghi hoặc.
“Ha, ha, ha...” Đại Văn bất ngờ cười một cách kì quái, “Anh quả là khác với những phường giá áo túi cơm ở đây, chả trách mà A Tế lại muốn tìm mọi cách để giết chết anh!”
“Chẳng phải em trai anh bị điên sao? Vì sao anh ta lại muốn giết chết Mộ Thân Vũ?” Tử Điệp càng tỏ ra nghi ngờ.
“Huyện Xung Nguyên cũng chỉ vì có những thùng cơm như cô nên hai mươi năm qua A Tế mới ngang ngược như vậy, ha ha ha...” Tiếng cười của Đại Văn đầy ma mị, nghe mà sởn gáy.
Nhưng, Tử Điệp hình như bị Đại Văn làm cho rất tức giận, cô đỏ mặt, gầm lên: “Anh nói ai là thùng cơm?” Trông dáng điệu cô ấy có vẻ rất muốn đánh cho Đại Văn một trận.
Tôi vội ngăn Tử Điệp lại, rồi nghiêm giọng nói với Đại Văn: “Mọi chuyện sắp trở thành quá khứ, anh em các người sẽ nhanh chóng bị đưa xuống địa ngục!”
Mặt anh ta vẫn để lộ nụ cười kì quái, rồi bình thản nói: “Thật ư? Nhưng tôi lại không vội như thế. Tuy chúng tôi không thể tiếp tục ở lại Long Động, nhưng chưa chắc đã phải xuống địa ngục, vì các người sẽ phải xuống địa ngục thay cho chúng tôi...” Nói rồi, anh ta lôi ra một cái móc răng từ trong túi áo như định đâm vào mắt tôi, tôi vội túm lấy tay anh ta, tiếc là bàn tay phải không cử động mạnh được, nên đành dùng một tay giằng co với Đại Văn.
Tử Điệp kêu lên, định lấy súng ra. Triệu Học cũng quay lại xem có chuyện gì xảy ra. Trong lúc trong xe đang rối ren thì một hòn đá to bằng nắm tay ném vào cửa xe, khiến lớp kính ở đó vỡ toang. Triệu Học vội phanh xe lại, chúng tôi thì bị va về phía trước theo quán tính, đầu tôi va vào hàng ghế trước khiến tôi tối tăm mặt mày, vẫn còn chưa hiểu có chuyện gì thì đã nghe thấy tiếng kính bị vỡ vụn, tiếp đó là tiếng kêu thất thanh của Triệu Học.
Bình luận facebook