Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-14
Chương 14: Sự đe dọa của chết chóc
Sau khi nói chuyện với tổ trưởng xong, tôi và Trăn Trăn tới Hoa Viên Phong Thái. Đó là một khu nhà ở cao cấp, gồm một quần thể có đầy đủ biệt thự, chung cư, vườn hoa, sân chơi, nhà hàng, khu vui chơi giải trí, bể bơi..., tóm lại là một nơi rất tuyệt. Có điều, công tác bảo vệ trị an ở đây thì lại không ra sao, có lẽ đó là vì trong khu có những nơi mở cửa cả với khách bên ngoài như nhà hàng, quán bar, nên hầu như bất cứ ai cũng có thể tự do ra vào. Khi chúng tôi lái xe vào đó thủ tục duy nhất phải làm là đón một tấm thẻ xe ra vào cửa.
Nói thật lòng, môi trường ở đây rất tốt, nếu có điều kiện, tôi cũng muốn mua nhà ở đây. Có điều, lần này chúng tôi tới không phải để mua nhà mà là vì công việc. Tổ trưởng nói, tin Phòng Trinh sát hình sự cho biết, vào đêm khuya hôm qua ở đây đã xảy ra án mạng, vì tính chất của vụ án này tương tự như vụ án ở Cung Thiếu nhi nên giao cho chúng tôi tới điều tra.
Án mạng xảy ra trong một căn biệt thự, chủ nhân của nó là Trần Tuấn Kiệt, là một người kinh doanh buôn bán hơn ba mươi tuổi. Người bị chết là bạn gái của anh ta, tên là La Hương Bích làm nghề người mẫu. Khi chúng tôi vào biệt thự, anh Trần đang rít thuốc liên tục, điệu bộ anh ta
trông rất tiều tụy, có lẽ anh ta đã thức trắng đêm hôm qua. Các nhân viên của Phòng Trinh sát hình sự đã hoàn thành việc thu thập chứng cứ, thi thể của người chết cũng đã được mang đi. Sau khi chào hỏi họ xong, tôi lập tức yêu cầu Trần Tuấn Kiệt kể lại quá trình xảy ra sự việc:
Tôi làm trong nghề kinh doanh thời trang, vì thế mà thường tiếp xúc với một số người mẫu. Những cô gái làm nghề người mẫu đều dựa vào sắc đẹp để kiếm sống, vì thế mà khá thực tế, do đó thường thích làm quen với những người đàn ông có tiền. Trước đây cũng đã có mấy người mẫu sống chung với tôi một thời gian.
Hương Bích là người tôi mới quen gần đây, cô ấy rất xinh đẹp, đặc biệt là cái cổ, trông tao nhã như cổ con thiên nga, tôi rất thích kiểu phụ nữ như vậy, vì thế tôi ra sức theo đuổi cô ấy, nửa tháng trước chúng tôi đã quan hệ với nhau. Tối hôm qua, tôi vừa thỏa thuận xong một vụ làm ăn lớn, trong lòng rất vui, nên mời nhân viên đến tiêu khiển trong quán bar của khu, tất nhiên cũng không quên Hương Bích. Vào khoảng chừng một giờ sáng, các nhân viên lần lượt ra về, tôi cũng đưa Hương Bích về nhà. Tuy có uống đôi chút, nhưng là những người thường xuyên uống rượu, vì vậy chúng tôi không bị say, ngược lại do kích thích của chất cồn, tôi bỗng dậy lên cảm giác thèm muốn tình dục. Vừa vào đến nhà, chúng tôi đã ôm chầm lấy nhau, hôn nhau cuồng nhiệt tới mức làm cho người kia thấy ngạt thở, rồi vừa hôn vừa cởi quần áo của nhau.
Chiếc cổ của cô ấy rất đẹp và nhạy cảm, nên tôi rất thích hôn vào đó, càng hôn cô ấy càng hưng phấn. Cô ấy cũng không phải là người mới biết đến quan hệ đàn ông đàn bà, nên cũng rất thuần thục, rất biết cách khêu gợi tôi như thế nào. Chúng tôi đã định làm chuyện ấy trong phòng ngủ trên tầng hai, nhưng vì sự khêu gợi của cả hai do đó không đủ kiên nhẫn chờ đợi thêm giây phút nào nữa, đến đèn cũng không kịp bật lên, và chỉ kịp đóng cửa lại là hành sự ngay tại phòng khách. Mặc dù không bật đèn, nhưng qua ánh đèn đường hắt qua từ cửa sổ, phòng khách cũng không đến nỗi quá tối, thậm chí tôi còn nhìn thấy vẻ ngất ngây trên khuôn mặt của Hương Bích, và điều đó càng khiến tôi hưng phấn hơn. Có lẽ vì có kích thích của chất cồn nên lần này tôi kéo dài khá lâu, khiến sofa, thảm trải, thậm chí là ghế ngồi, hầu như góc nào trong phòng khách cũng dính mồ hôi và... dịch thể của chúng tôi.
"Hương Bích, cô vẫn phóng đãng như vậy!" Đúng khi cả hai chúng tôi đang chìm trong hoan lạc của tình ái thì một giọng nói mơ hồ của một cô gái bất ngờ vang lên, khiến chúng tôi giật mình sợ tới mức bay cả hồn phách. Vì lúc ấy đã rất khuya, lại đúng vào khi đang làm những chuyện riêng tư, bỗng nhiên có tiếng nói bí hiểm như vậy thì quả là một điều vô cùng đáng sợ. Tôi sợ tới mức nhũn xuống ngay lập tức, Hương Bích thì càng sợ hơn, cô ấy kêu ré lên rồi trốn vào phía sau chiếc sofa. Tôi nhìn quanh bốn phía, tìm kiếm người vừa nói. Người thì không thấy đâu, chỉ thấy trên tường có bóng một cô gái. Cái bóng ấy cao chừng một mét sáu, tóc rất dài, chân không chạm đất, dường như bay lơ lửng. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng không thấy chủ nhân của cái bóng đó đâu. Có lẽ vì không thấy có động tĩnh gì tiếp theo, Hương Bích bèn thò đầu ra khỏi chiếc sofa, tôi ra hiệu cho cô ấy nhìn lên cái bóng trên tường. Vừa nhìn thấy nó, cô ấy lập tức ngây người ra. Đúng lúc đó một tiếng cười quái đản vang vọng trong phòng khách, cái bóng có thể mở miệng nói được! Cái bóng trên tường là hình dạng nhìn thẳng của một thiếu nữ, ở vị trí của cái miệng bỗng nhiên có một đốm sáng, nhưng rồi lập tức biến mất, sau đó lại xuất hiện, cảm giác như đang mở miệng nói. Giọng nói giống như lúc trước, rất âm u, xa xăm, "Sao lại dừng lại thế Hương Bích, tôi vẫn còn đang thưởng thức màn biểu diễn đặc sắc của hai người cơ mà! Chẳng phải cô đã nói rằng, làm tình trước con mắt của đám đông mới là việc vô cùng thú vị sao?"
"Cô, cô là người hay là ma?!" Thân hình trần truồng của Hương Bích không ngừng run lên, lời nói cũng trở nên lắp bắp.
"Cô nói xem. Buổi tối hôm ấy chẳng phải các người tận mắt chứng kiến tôi nhảy từ tầng bảy xuống hay sao?" Hương Bích đột nhiên kêu ré lên, định chạy về phía cửa, nhưng lập tức nhận ra rằng mình đang trong trạng thái trần truồng, nên quay lại cuống cuồng mò mẫm tìm quần áo trên sàn nhà. Khi cô ấy định chạy ra phía cửa lớn một lần nữa, thì cái bóng đã chặn lấy đường.
Cô ấy quay đầu lại thì thấy cái bóng ở ngay trên sàn nhà trước mặt, vì thế lại ré lên kinh hoàng, sau đó ngồi thụp xuống, không kịp sửa sang lại áo quần mà cứ lùi lại phía sau bằng cả chân và tay. Còn cái bóng thì cứ dồn từng bước, cho tới khi cô ấy hết đường lui và chạm lưng vào tường.
"Cô, cô muốn gì?!" Hương Bích kinh hoàng, khó khăn lắm mới bật được ra câu nói ấy.
"Chiếc cổ của cô rất đẹp, vừa trắng lại vừa mịn màng, có lẽ nó đã được rất nhiều đàn ông hôn lên đó! Nếu phải bẻ gãy nó thì thật đáng tiếc..." Cái bóng vừa nói vừa vươn tay phải ra bóp vào cổ của Hương Bích... Nói chính xác hơn là bàn tay phải của cái bóng chiếu lên cổ cô ấy, nhìn thì thấy giống như đang bóp, còn cô ấy thì cũng tỏ ra rất đau đớn như đang bị bóp, muốn nói mà không
nói được, hai tay đưa lên cổ túm lung tung, định túm lấy cái bóng của bàn tay ấy...
Tôi đã tìm hiểu qua những tài liệu liên quan đến ông chủ Trần, anh ta là một người làm ăn đàng hoàng, chủ yếu là kinh doanh mậu dịch xuất quần thời trang. Những người như anh ta có lẽ cũng sẽ làm những việc như cấu kết để trốn thuế, lậu thuế, còn việc giết người cùng lắm là thuê người làm, vì dù sao trong túi cũng có tiền, chẳng cần phải đích thân ra tay làm gì, hơn nữa lại là ngay trong nhà của mình. Tuy khả năng anh ta là hung thủ không nhiều, nhưng dù sao thì cũng xảy ra án mạng, vì thế các đồng sự bên Phòng Trinh sát hình sự đã đưa anh ta tới nơi tạm giữ. Hiện trường vụ án cũng không thu thập được manh mối nào có giá trị, Miêu Miêu cũng gọi điện đến nói rằng đã cho mời người nhà của hai người đã chết tới, vì thế chúng tôi lập tức lái xe rời khỏi Phong Thái Hoa Viên.
Trước khi ra về, chúng tôi tới Phòng pháp y tìm hiểu về tình hình giải phẫu qua Lưu Niên. "Đều là bị chết vì quá sợ!" Lưu Niên vừa bước ra khỏi phòng giải phẫu, tay đang tháo găng ra. "Đơn giản như vậy sao?" Trăn Trăn hỏi. Tôi ném cho Lưu Niên một điếu thuốc, nhăn nhó nói: "Chẳng thà anh nói tuột ra là họ đều chết rồi."
Lưu Niên ngồi phịch xuống ghế, rít một hơi thuốc, nhả khói ra, nói: "Hai người đó đều chết vì nhồi máu cơ tim, nguyên nhân dẫn tới nhồi máu cơ tim thường thấy nhất là do bệnh về tim. Nhưng, loại bệnh tim này thông thường chỉ xuất hiện ở những người đã hơn bốn mươi tuổi, hơn nữa phần nhiều là nam giới. Với các cô gái trong vòng hai mươi tuổi, trừ phi bị khuyết tật về tim bẩm sinh, nếu không thì tỉ lệ bị nhồi máu cơ tim rất thấp. Hơn nữa, vẻ mặt của cả hai người đó đều méo mó nghiêm trọng, vì thế tôi có thể khẳng định do quá kinh sợ họ đã bị nhồi máu cơ tim và tử vong."
"Theo lời khai của những người chứng kiến thì Lương Thi Vận bị mái tóc của cái bóng quấn chết, còn La Hương Bích thì bị cái bóng bóp chết, anh có phát hiện ra điểm gì đặc biệt trên người họ không?" Tôi hỏi. "Trên thân thể của người chết không thấy có dấu vết của bị trói hoặc bị bóp, có điều, âm đ*o của La Hương Bích mở, hơn nữa có rất nhiều dịch tiết ra, có lẽ người chết đang thực hiện hành vi giao cấu. Hơn nữa..." Lưu Niên đột nhiên nở nụ cười bí hiểm.
"Hơn nữa cái gì? Nói nhanh đi!" Trăn Trăn hỏi. "Có lẽ cô ta đã đạt tới cao trào mấy lần. Ui cha...!" Lưu Niên bị Trăn Trăn cho một cú đạp, ngã xuống khỏi ghế.
Khi chúng tôi về tới phòng làm việc của tổ chuyên án thì thân nhân của người chết đã đợi khá lâu rồi. Có tất cả ba người đến, đó là bố mẹ của Lương Thi Vận và mẹ của La Hương Bích. Hai bà mẹ trước nỗi đau mất con đã khóc cạn nước mắt và khàn cả tiếng, vẻ mặt của bố Lương Thi Vận cũng rất đau đớn, khổ sở. Song, cho dù như vậy tôi vẫn phải bắt đầu công việc đưa ra các câu hỏi. Đầu tiên tôi hỏi họ xem người chết có mắc các chứng bệnh về tim không, và nhận được câu trả lời là không. Tiếp đó, tôi hỏi họ hai người chết ấy biết nhau không, thì nhận được câu trả lời không rõ lắm. Hai người chết theo học các trường từ tiểu học đến đại học khác nhau, hai bên cha mẹ cũng chưa bao giờ nghe con gái nhắc đến người kia, từ đó có thể suy đoán, khả năng hai người đó quen nhau không nhiều.
Tổng kết thông tin có được từ lời khai của thân nhân những người chết, thì thấy ngoài việc hai người này cùng sống trong một thành phố, tuổi cũng xấp xỉ như nhau thì không có điểm gì chung rõ ràng. Không lẽ đây là những vụ giết người hàng loạt? Nhưng, cũng không thể như thế được, căn cứ vào lời khai của những người chứng kiến, hung thủ và người chết có biết nhau... Bỗng nhiên, tôi nhớ đến trong lời khai của Ỷ Kỳ có nói rằng Lương Thi Vận đã gọi hung thủ là
Tiêm Lăng, nên bèn hỏi họ có ấn tượng gì về cái tên này không. Mẹ của La Hương Bích nói rằng không có ấn tượng gì, mẹ của Lương Thi Vận suy nghĩ một hồi rồi cũng nói là chưa nghe thấy bao giờ, nhưng khi được chồng nhắc thì bà Lương mới nhớ ra, "Hình như Thi Vận có một người bạn học hồi phổ thông tên là Tiêm Lăng, cô ấy cũng đã từng tới nhà chúng tôi chơi, nhưng sau đó thì không nghe thấy con gái tôi nhắc đến nữa." Như vậy, từ lời khai của bà Lương được biết, con gái bà từng học ở trường Trung học số 13, thế là tôi và Trăn Trăn lập tức tới đó điều tra.
Trong thời đại ngày nay, cái gì cũng được máy tính hóa, muốn tra tư liệu chỉ cần kích chuột, gõ bàn phím là có thể tìm thấy. Nhưng, những tư liệu mà chúng tôi cần tìm là của hơn chục năm về trước, vì thế phải dùng hai bàn tay để lật giở. Phòng Hồ sơ của trường Trung học số 13 ở tầng một của tòa nhà hành chính. Sau khi chào người phụ trách, tôi bèn vùi đầu vào lật tìm trong đống tư liệu. Tại sao chỉ có một mình tôi kiếm tìm ư? Vì đã có kinh nghiệm lần trước rồi, nên tôi
đâu dám để cho Trăn Trăn lục bừa, không khéo lại làm cháy Phòng Hồ sơ của người ta. Người như cô ấy, khi cần dùng đến nắm đấm thì rất tốt, nhưng nếu phải dùng đến cái đầu thì lại không như vậy vì thế mà tôi bảo cô ấy cứ chờ bên ngoài, còn mình thì vào lục tìm tư liệu.
Phòng Hồ sơ rộng chừng tám mươi mét, xếp đầy giá, mỗi cái giá có ba tầng, trên đó để rất nhiều cặp hồ sơ. May mà nó được sắp xếp theo khóa học, nếu không thì thực sự không biết bắt đầu tìm từ đâu. Có lẽ vì lúc thường không có nhiều người đặt chân đến đây, nên vừa bước chân vào đã cảm thấy bức bối, vì vậy mà tôi kéo rèm cửa ra rồi mở cửa sổ. Ánh nắng mùa hè sau buổi trưa gay gắt một cách khác thường, xuyên qua cửa sổ chiếu vào khiến nhiệt độ trong phòng chỉ một lúc sau đã tăng lên mấy độ. Điều này đã khiến toàn thân tôi ướt đẫm mồ hôi sau khi mới chỉ xem xong mấy hồ sơ.
Trăn Trăn không phải là người có tính kiên trì, đứng chờ một lúc đã thấy bồn chồn, "Tìm thấy gì chưa? Chân tay chậm quá, chẳng khác gì một cô bé con." "Được rồi, thưa đại cô nương, đã tìm thấy rồi!" Tôi giơ cái cặp hồ sơ về phía cô, lật xem mấy trang, thì một chuyện kỳ lạ đã xảy ra...
"Anh hãy nhìn phía sau mình kìa!" Trăn Trăn bỗng nhiên chỉ về phía sau lưng tôi và kêu sửng sốt.
Tôi quay đầu lại nhìn thì thấy phía sau mình quả nhiên có một cái bóng của một cô gái tóc dài. Cái bóng được chiếu lên tường qua ánh nắng mặt trời ngoài cửa sổ, như vậy, chủ nhân của cái bóng ấy chắc chắn là ở ngoài cửa sổ, nhưng ánh nắng bên ngoài rất chói mắt, khiến tôi trong một lúc không nhìn rõ bên ngoài đó có người hay không. Trăn Trăn cũng nhận ra rằng, thân hình thật sự của cái bóng ở ngoài cửa sổ, lên vọt người lên định chộp lấy qua cửa sổ. Nhưng, đúng lúc đó, giọng nói âm u, xa xăm của một thiếu nữ vọng từ bên ngoài vào:
"Đừng có động đậy, các người mà động đậy, tôi sẽ lập tức rời khỏi, để đến hết đời các người cũng không tìm thấy tôi."
Tôi kéo Trăn Trăn lại, ra hiệu cho cô im lặng quan sát sự thay đổi của cái bóng, dù sao cũng đang là ban ngày, đối phương cho dù là ma quỷ thì cũng không thể làm hại người được. Tôi định nói chuyện với người đến, nhưng cảm thấy hơi bối rối vì không biết sẽ nói chuyện với cái bóng hay là với người ngoài cửa sổ?
Ánh sáng bên ngoài rất mạnh, mắt tôi bị lóa, vì thế tôi quyết định nói chuyện
với cái bóng: "Cô đã giết chết Lương Thi Vận và La Hương Bích?"
"Đúng thế, cả hai người ấy đều do tôi giết." Vị trí ở miệng của cái bóng xuất hiện đốm sáng, giống như lời anh Trần nói, nhìn thì thấy giống như đang nói. Nhưng giọng nói mà tôi nghe được thì lại từ bên ngoài cửa sổ.
"Vì sao cô lại giết họ? Rốt cuộc cô là người hay là ma?" Trăn Trăn hỏi bằng giọng hơi giận dữ. Tôi nghĩ, giữa ban ngày có lẽ chẳng có mấy ai lại sợ ma quỷ, cô ấy cũng vậy.
"Bọn họ đều đáng chết!" Giọng nói xa xăm đó chứa đầy vẻ căm hận.
"Cô là Dư Tiêm Lăng phải không?" Tôi tìm thấy cái tên này trong bảng danh sách lớp của Lương Thi Vận.
Cái bóng im lặng một lát, rồi tiếp tục "mở miệng": "Đúng thế, tôi chính là Dư Tiêm Lăng, sứ giả trả thù từ địa ngục trở về!" "Rốt cuộc là bọn họ đã làm gì cô? Vì sao cô lại muốn giết họ?" Nếu có thể có được chút manh mối nào từ miệng của hung thủ, thì dù chỉ là một nguyên nhân giết người cũng còn hơn là chúng tôi phải chạy mỏi cả chân.
Đáng tiếc là, cái bóng giảo hoạt hơn tôi nghĩ rất nhiều, dường như nó cũng đã biết được ý đồ của tôi, nên bỗng nhiên cất tiếng cười ma quái, "Ha...ha...ha...! Thưa anh cảnh sát! Điều tra vụ án đối với anh chẳng qua chỉ là công việc mà thôi, không cần phải nghiêm túc quá, nếu không thì rất dễ làm anh mất mạng đấy!"
"Cô định đe dọa tôi à? Đe dọa cảnh sát không phải là tội danh nhỏ đâu!" Tuy giọng nói của tôi cười cợt, nhưng đó là do tôi cố tạo ra như vậy. Lời nói của cái bóng ấy dường như mang theo ma lực, khiến tôi không khỏi cảm thấy một nỗi sợ hãi kỳ lạ thực sự. Trong nháy mắt, Phòng Hồ sơ bỗng trở nên lạnh như băng giá, mồ hôi trên người chảy ròng ròng. Nếu chỉ dựa vào những lời khai của những người được chứng kiến, tôi còn cho rằng cái gọi là bóng ma ấy chỉ là âm mưu do hung thủ tạo ra, nhưng bây giờ, khi mà đích thân đối diện với cái bóng bí hiểm ấy, tôi không khỏi bất giác nghĩ theo hướng rằng đó là sức mạnh của ma quỷ. Có thể nó là ma quỷ như trong lời truyền miệng, mà nếu không thế thì cũng hoàn toàn không phải là người bình thường. Chỉ một câu đe dọa đơn giản của nó cũng đã khiến cho toàn thân tôi ớn lạnh.
"Ha...ha...ha...! Tội danh của nhân gian mà lại có tác dụng đối với ma quỷ từ địa ngục trở về ư? Tôi đã giết ba kẻ tạp nham, thì cũng chẳng thèm để tâm đến việc có thêm bao nhiêu tội danh. Nếu các người muốn được sống lâu, tốt nhất là lập tức dừng ngay việc điều tra. Nếu không thì...Ha...ha...ha...!" Tiếng cười ma quái vang vọng khắp Phòng Hồ sơ.
"Ba người? Ngoài Lương Thi Vận, La Hương Bích, cô còn giết ai?"
"Tự mà tìm hiểu lấy! Ha...ha...ha...!" Tiếng cười xa dần, cái bóng cũng đột nhiên biến mất.
Trăn Trăn lao đến bên cửa sổ như tên bắn, dùng sức nhảy lên, đặt chân lên cửa sổ rồi lao ra, nhưng chỉ một lúc sau thì lại trở vào qua cửa sổ. Nhìn điệu bộ ủ rũ của cô ấy, không cần hỏi cũng biết là chẳng phát hiện được gì. Lúc đó, tổ trưởng lại gọi điện đến, nói rằng lại có thêm một người khác bị hại, nhưng khác với hai người bị chết trước đó, lần này người chết là đàn ông,
nguyên nhân cái chết cũng không phải là nhồi máu cơ tim, mà là bị cắt bộ phận sinh dục, mất quá nhiều máu nên đã tử vong.
Sau khi nói chuyện với tổ trưởng xong, tôi và Trăn Trăn tới Hoa Viên Phong Thái. Đó là một khu nhà ở cao cấp, gồm một quần thể có đầy đủ biệt thự, chung cư, vườn hoa, sân chơi, nhà hàng, khu vui chơi giải trí, bể bơi..., tóm lại là một nơi rất tuyệt. Có điều, công tác bảo vệ trị an ở đây thì lại không ra sao, có lẽ đó là vì trong khu có những nơi mở cửa cả với khách bên ngoài như nhà hàng, quán bar, nên hầu như bất cứ ai cũng có thể tự do ra vào. Khi chúng tôi lái xe vào đó thủ tục duy nhất phải làm là đón một tấm thẻ xe ra vào cửa.
Nói thật lòng, môi trường ở đây rất tốt, nếu có điều kiện, tôi cũng muốn mua nhà ở đây. Có điều, lần này chúng tôi tới không phải để mua nhà mà là vì công việc. Tổ trưởng nói, tin Phòng Trinh sát hình sự cho biết, vào đêm khuya hôm qua ở đây đã xảy ra án mạng, vì tính chất của vụ án này tương tự như vụ án ở Cung Thiếu nhi nên giao cho chúng tôi tới điều tra.
Án mạng xảy ra trong một căn biệt thự, chủ nhân của nó là Trần Tuấn Kiệt, là một người kinh doanh buôn bán hơn ba mươi tuổi. Người bị chết là bạn gái của anh ta, tên là La Hương Bích làm nghề người mẫu. Khi chúng tôi vào biệt thự, anh Trần đang rít thuốc liên tục, điệu bộ anh ta
trông rất tiều tụy, có lẽ anh ta đã thức trắng đêm hôm qua. Các nhân viên của Phòng Trinh sát hình sự đã hoàn thành việc thu thập chứng cứ, thi thể của người chết cũng đã được mang đi. Sau khi chào hỏi họ xong, tôi lập tức yêu cầu Trần Tuấn Kiệt kể lại quá trình xảy ra sự việc:
Tôi làm trong nghề kinh doanh thời trang, vì thế mà thường tiếp xúc với một số người mẫu. Những cô gái làm nghề người mẫu đều dựa vào sắc đẹp để kiếm sống, vì thế mà khá thực tế, do đó thường thích làm quen với những người đàn ông có tiền. Trước đây cũng đã có mấy người mẫu sống chung với tôi một thời gian.
Hương Bích là người tôi mới quen gần đây, cô ấy rất xinh đẹp, đặc biệt là cái cổ, trông tao nhã như cổ con thiên nga, tôi rất thích kiểu phụ nữ như vậy, vì thế tôi ra sức theo đuổi cô ấy, nửa tháng trước chúng tôi đã quan hệ với nhau. Tối hôm qua, tôi vừa thỏa thuận xong một vụ làm ăn lớn, trong lòng rất vui, nên mời nhân viên đến tiêu khiển trong quán bar của khu, tất nhiên cũng không quên Hương Bích. Vào khoảng chừng một giờ sáng, các nhân viên lần lượt ra về, tôi cũng đưa Hương Bích về nhà. Tuy có uống đôi chút, nhưng là những người thường xuyên uống rượu, vì vậy chúng tôi không bị say, ngược lại do kích thích của chất cồn, tôi bỗng dậy lên cảm giác thèm muốn tình dục. Vừa vào đến nhà, chúng tôi đã ôm chầm lấy nhau, hôn nhau cuồng nhiệt tới mức làm cho người kia thấy ngạt thở, rồi vừa hôn vừa cởi quần áo của nhau.
Chiếc cổ của cô ấy rất đẹp và nhạy cảm, nên tôi rất thích hôn vào đó, càng hôn cô ấy càng hưng phấn. Cô ấy cũng không phải là người mới biết đến quan hệ đàn ông đàn bà, nên cũng rất thuần thục, rất biết cách khêu gợi tôi như thế nào. Chúng tôi đã định làm chuyện ấy trong phòng ngủ trên tầng hai, nhưng vì sự khêu gợi của cả hai do đó không đủ kiên nhẫn chờ đợi thêm giây phút nào nữa, đến đèn cũng không kịp bật lên, và chỉ kịp đóng cửa lại là hành sự ngay tại phòng khách. Mặc dù không bật đèn, nhưng qua ánh đèn đường hắt qua từ cửa sổ, phòng khách cũng không đến nỗi quá tối, thậm chí tôi còn nhìn thấy vẻ ngất ngây trên khuôn mặt của Hương Bích, và điều đó càng khiến tôi hưng phấn hơn. Có lẽ vì có kích thích của chất cồn nên lần này tôi kéo dài khá lâu, khiến sofa, thảm trải, thậm chí là ghế ngồi, hầu như góc nào trong phòng khách cũng dính mồ hôi và... dịch thể của chúng tôi.
"Hương Bích, cô vẫn phóng đãng như vậy!" Đúng khi cả hai chúng tôi đang chìm trong hoan lạc của tình ái thì một giọng nói mơ hồ của một cô gái bất ngờ vang lên, khiến chúng tôi giật mình sợ tới mức bay cả hồn phách. Vì lúc ấy đã rất khuya, lại đúng vào khi đang làm những chuyện riêng tư, bỗng nhiên có tiếng nói bí hiểm như vậy thì quả là một điều vô cùng đáng sợ. Tôi sợ tới mức nhũn xuống ngay lập tức, Hương Bích thì càng sợ hơn, cô ấy kêu ré lên rồi trốn vào phía sau chiếc sofa. Tôi nhìn quanh bốn phía, tìm kiếm người vừa nói. Người thì không thấy đâu, chỉ thấy trên tường có bóng một cô gái. Cái bóng ấy cao chừng một mét sáu, tóc rất dài, chân không chạm đất, dường như bay lơ lửng. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng không thấy chủ nhân của cái bóng đó đâu. Có lẽ vì không thấy có động tĩnh gì tiếp theo, Hương Bích bèn thò đầu ra khỏi chiếc sofa, tôi ra hiệu cho cô ấy nhìn lên cái bóng trên tường. Vừa nhìn thấy nó, cô ấy lập tức ngây người ra. Đúng lúc đó một tiếng cười quái đản vang vọng trong phòng khách, cái bóng có thể mở miệng nói được! Cái bóng trên tường là hình dạng nhìn thẳng của một thiếu nữ, ở vị trí của cái miệng bỗng nhiên có một đốm sáng, nhưng rồi lập tức biến mất, sau đó lại xuất hiện, cảm giác như đang mở miệng nói. Giọng nói giống như lúc trước, rất âm u, xa xăm, "Sao lại dừng lại thế Hương Bích, tôi vẫn còn đang thưởng thức màn biểu diễn đặc sắc của hai người cơ mà! Chẳng phải cô đã nói rằng, làm tình trước con mắt của đám đông mới là việc vô cùng thú vị sao?"
"Cô, cô là người hay là ma?!" Thân hình trần truồng của Hương Bích không ngừng run lên, lời nói cũng trở nên lắp bắp.
"Cô nói xem. Buổi tối hôm ấy chẳng phải các người tận mắt chứng kiến tôi nhảy từ tầng bảy xuống hay sao?" Hương Bích đột nhiên kêu ré lên, định chạy về phía cửa, nhưng lập tức nhận ra rằng mình đang trong trạng thái trần truồng, nên quay lại cuống cuồng mò mẫm tìm quần áo trên sàn nhà. Khi cô ấy định chạy ra phía cửa lớn một lần nữa, thì cái bóng đã chặn lấy đường.
Cô ấy quay đầu lại thì thấy cái bóng ở ngay trên sàn nhà trước mặt, vì thế lại ré lên kinh hoàng, sau đó ngồi thụp xuống, không kịp sửa sang lại áo quần mà cứ lùi lại phía sau bằng cả chân và tay. Còn cái bóng thì cứ dồn từng bước, cho tới khi cô ấy hết đường lui và chạm lưng vào tường.
"Cô, cô muốn gì?!" Hương Bích kinh hoàng, khó khăn lắm mới bật được ra câu nói ấy.
"Chiếc cổ của cô rất đẹp, vừa trắng lại vừa mịn màng, có lẽ nó đã được rất nhiều đàn ông hôn lên đó! Nếu phải bẻ gãy nó thì thật đáng tiếc..." Cái bóng vừa nói vừa vươn tay phải ra bóp vào cổ của Hương Bích... Nói chính xác hơn là bàn tay phải của cái bóng chiếu lên cổ cô ấy, nhìn thì thấy giống như đang bóp, còn cô ấy thì cũng tỏ ra rất đau đớn như đang bị bóp, muốn nói mà không
nói được, hai tay đưa lên cổ túm lung tung, định túm lấy cái bóng của bàn tay ấy...
Tôi đã tìm hiểu qua những tài liệu liên quan đến ông chủ Trần, anh ta là một người làm ăn đàng hoàng, chủ yếu là kinh doanh mậu dịch xuất quần thời trang. Những người như anh ta có lẽ cũng sẽ làm những việc như cấu kết để trốn thuế, lậu thuế, còn việc giết người cùng lắm là thuê người làm, vì dù sao trong túi cũng có tiền, chẳng cần phải đích thân ra tay làm gì, hơn nữa lại là ngay trong nhà của mình. Tuy khả năng anh ta là hung thủ không nhiều, nhưng dù sao thì cũng xảy ra án mạng, vì thế các đồng sự bên Phòng Trinh sát hình sự đã đưa anh ta tới nơi tạm giữ. Hiện trường vụ án cũng không thu thập được manh mối nào có giá trị, Miêu Miêu cũng gọi điện đến nói rằng đã cho mời người nhà của hai người đã chết tới, vì thế chúng tôi lập tức lái xe rời khỏi Phong Thái Hoa Viên.
Trước khi ra về, chúng tôi tới Phòng pháp y tìm hiểu về tình hình giải phẫu qua Lưu Niên. "Đều là bị chết vì quá sợ!" Lưu Niên vừa bước ra khỏi phòng giải phẫu, tay đang tháo găng ra. "Đơn giản như vậy sao?" Trăn Trăn hỏi. Tôi ném cho Lưu Niên một điếu thuốc, nhăn nhó nói: "Chẳng thà anh nói tuột ra là họ đều chết rồi."
Lưu Niên ngồi phịch xuống ghế, rít một hơi thuốc, nhả khói ra, nói: "Hai người đó đều chết vì nhồi máu cơ tim, nguyên nhân dẫn tới nhồi máu cơ tim thường thấy nhất là do bệnh về tim. Nhưng, loại bệnh tim này thông thường chỉ xuất hiện ở những người đã hơn bốn mươi tuổi, hơn nữa phần nhiều là nam giới. Với các cô gái trong vòng hai mươi tuổi, trừ phi bị khuyết tật về tim bẩm sinh, nếu không thì tỉ lệ bị nhồi máu cơ tim rất thấp. Hơn nữa, vẻ mặt của cả hai người đó đều méo mó nghiêm trọng, vì thế tôi có thể khẳng định do quá kinh sợ họ đã bị nhồi máu cơ tim và tử vong."
"Theo lời khai của những người chứng kiến thì Lương Thi Vận bị mái tóc của cái bóng quấn chết, còn La Hương Bích thì bị cái bóng bóp chết, anh có phát hiện ra điểm gì đặc biệt trên người họ không?" Tôi hỏi. "Trên thân thể của người chết không thấy có dấu vết của bị trói hoặc bị bóp, có điều, âm đ*o của La Hương Bích mở, hơn nữa có rất nhiều dịch tiết ra, có lẽ người chết đang thực hiện hành vi giao cấu. Hơn nữa..." Lưu Niên đột nhiên nở nụ cười bí hiểm.
"Hơn nữa cái gì? Nói nhanh đi!" Trăn Trăn hỏi. "Có lẽ cô ta đã đạt tới cao trào mấy lần. Ui cha...!" Lưu Niên bị Trăn Trăn cho một cú đạp, ngã xuống khỏi ghế.
Khi chúng tôi về tới phòng làm việc của tổ chuyên án thì thân nhân của người chết đã đợi khá lâu rồi. Có tất cả ba người đến, đó là bố mẹ của Lương Thi Vận và mẹ của La Hương Bích. Hai bà mẹ trước nỗi đau mất con đã khóc cạn nước mắt và khàn cả tiếng, vẻ mặt của bố Lương Thi Vận cũng rất đau đớn, khổ sở. Song, cho dù như vậy tôi vẫn phải bắt đầu công việc đưa ra các câu hỏi. Đầu tiên tôi hỏi họ xem người chết có mắc các chứng bệnh về tim không, và nhận được câu trả lời là không. Tiếp đó, tôi hỏi họ hai người chết ấy biết nhau không, thì nhận được câu trả lời không rõ lắm. Hai người chết theo học các trường từ tiểu học đến đại học khác nhau, hai bên cha mẹ cũng chưa bao giờ nghe con gái nhắc đến người kia, từ đó có thể suy đoán, khả năng hai người đó quen nhau không nhiều.
Tổng kết thông tin có được từ lời khai của thân nhân những người chết, thì thấy ngoài việc hai người này cùng sống trong một thành phố, tuổi cũng xấp xỉ như nhau thì không có điểm gì chung rõ ràng. Không lẽ đây là những vụ giết người hàng loạt? Nhưng, cũng không thể như thế được, căn cứ vào lời khai của những người chứng kiến, hung thủ và người chết có biết nhau... Bỗng nhiên, tôi nhớ đến trong lời khai của Ỷ Kỳ có nói rằng Lương Thi Vận đã gọi hung thủ là
Tiêm Lăng, nên bèn hỏi họ có ấn tượng gì về cái tên này không. Mẹ của La Hương Bích nói rằng không có ấn tượng gì, mẹ của Lương Thi Vận suy nghĩ một hồi rồi cũng nói là chưa nghe thấy bao giờ, nhưng khi được chồng nhắc thì bà Lương mới nhớ ra, "Hình như Thi Vận có một người bạn học hồi phổ thông tên là Tiêm Lăng, cô ấy cũng đã từng tới nhà chúng tôi chơi, nhưng sau đó thì không nghe thấy con gái tôi nhắc đến nữa." Như vậy, từ lời khai của bà Lương được biết, con gái bà từng học ở trường Trung học số 13, thế là tôi và Trăn Trăn lập tức tới đó điều tra.
Trong thời đại ngày nay, cái gì cũng được máy tính hóa, muốn tra tư liệu chỉ cần kích chuột, gõ bàn phím là có thể tìm thấy. Nhưng, những tư liệu mà chúng tôi cần tìm là của hơn chục năm về trước, vì thế phải dùng hai bàn tay để lật giở. Phòng Hồ sơ của trường Trung học số 13 ở tầng một của tòa nhà hành chính. Sau khi chào người phụ trách, tôi bèn vùi đầu vào lật tìm trong đống tư liệu. Tại sao chỉ có một mình tôi kiếm tìm ư? Vì đã có kinh nghiệm lần trước rồi, nên tôi
đâu dám để cho Trăn Trăn lục bừa, không khéo lại làm cháy Phòng Hồ sơ của người ta. Người như cô ấy, khi cần dùng đến nắm đấm thì rất tốt, nhưng nếu phải dùng đến cái đầu thì lại không như vậy vì thế mà tôi bảo cô ấy cứ chờ bên ngoài, còn mình thì vào lục tìm tư liệu.
Phòng Hồ sơ rộng chừng tám mươi mét, xếp đầy giá, mỗi cái giá có ba tầng, trên đó để rất nhiều cặp hồ sơ. May mà nó được sắp xếp theo khóa học, nếu không thì thực sự không biết bắt đầu tìm từ đâu. Có lẽ vì lúc thường không có nhiều người đặt chân đến đây, nên vừa bước chân vào đã cảm thấy bức bối, vì vậy mà tôi kéo rèm cửa ra rồi mở cửa sổ. Ánh nắng mùa hè sau buổi trưa gay gắt một cách khác thường, xuyên qua cửa sổ chiếu vào khiến nhiệt độ trong phòng chỉ một lúc sau đã tăng lên mấy độ. Điều này đã khiến toàn thân tôi ướt đẫm mồ hôi sau khi mới chỉ xem xong mấy hồ sơ.
Trăn Trăn không phải là người có tính kiên trì, đứng chờ một lúc đã thấy bồn chồn, "Tìm thấy gì chưa? Chân tay chậm quá, chẳng khác gì một cô bé con." "Được rồi, thưa đại cô nương, đã tìm thấy rồi!" Tôi giơ cái cặp hồ sơ về phía cô, lật xem mấy trang, thì một chuyện kỳ lạ đã xảy ra...
"Anh hãy nhìn phía sau mình kìa!" Trăn Trăn bỗng nhiên chỉ về phía sau lưng tôi và kêu sửng sốt.
Tôi quay đầu lại nhìn thì thấy phía sau mình quả nhiên có một cái bóng của một cô gái tóc dài. Cái bóng được chiếu lên tường qua ánh nắng mặt trời ngoài cửa sổ, như vậy, chủ nhân của cái bóng ấy chắc chắn là ở ngoài cửa sổ, nhưng ánh nắng bên ngoài rất chói mắt, khiến tôi trong một lúc không nhìn rõ bên ngoài đó có người hay không. Trăn Trăn cũng nhận ra rằng, thân hình thật sự của cái bóng ở ngoài cửa sổ, lên vọt người lên định chộp lấy qua cửa sổ. Nhưng, đúng lúc đó, giọng nói âm u, xa xăm của một thiếu nữ vọng từ bên ngoài vào:
"Đừng có động đậy, các người mà động đậy, tôi sẽ lập tức rời khỏi, để đến hết đời các người cũng không tìm thấy tôi."
Tôi kéo Trăn Trăn lại, ra hiệu cho cô im lặng quan sát sự thay đổi của cái bóng, dù sao cũng đang là ban ngày, đối phương cho dù là ma quỷ thì cũng không thể làm hại người được. Tôi định nói chuyện với người đến, nhưng cảm thấy hơi bối rối vì không biết sẽ nói chuyện với cái bóng hay là với người ngoài cửa sổ?
Ánh sáng bên ngoài rất mạnh, mắt tôi bị lóa, vì thế tôi quyết định nói chuyện
với cái bóng: "Cô đã giết chết Lương Thi Vận và La Hương Bích?"
"Đúng thế, cả hai người ấy đều do tôi giết." Vị trí ở miệng của cái bóng xuất hiện đốm sáng, giống như lời anh Trần nói, nhìn thì thấy giống như đang nói. Nhưng giọng nói mà tôi nghe được thì lại từ bên ngoài cửa sổ.
"Vì sao cô lại giết họ? Rốt cuộc cô là người hay là ma?" Trăn Trăn hỏi bằng giọng hơi giận dữ. Tôi nghĩ, giữa ban ngày có lẽ chẳng có mấy ai lại sợ ma quỷ, cô ấy cũng vậy.
"Bọn họ đều đáng chết!" Giọng nói xa xăm đó chứa đầy vẻ căm hận.
"Cô là Dư Tiêm Lăng phải không?" Tôi tìm thấy cái tên này trong bảng danh sách lớp của Lương Thi Vận.
Cái bóng im lặng một lát, rồi tiếp tục "mở miệng": "Đúng thế, tôi chính là Dư Tiêm Lăng, sứ giả trả thù từ địa ngục trở về!" "Rốt cuộc là bọn họ đã làm gì cô? Vì sao cô lại muốn giết họ?" Nếu có thể có được chút manh mối nào từ miệng của hung thủ, thì dù chỉ là một nguyên nhân giết người cũng còn hơn là chúng tôi phải chạy mỏi cả chân.
Đáng tiếc là, cái bóng giảo hoạt hơn tôi nghĩ rất nhiều, dường như nó cũng đã biết được ý đồ của tôi, nên bỗng nhiên cất tiếng cười ma quái, "Ha...ha...ha...! Thưa anh cảnh sát! Điều tra vụ án đối với anh chẳng qua chỉ là công việc mà thôi, không cần phải nghiêm túc quá, nếu không thì rất dễ làm anh mất mạng đấy!"
"Cô định đe dọa tôi à? Đe dọa cảnh sát không phải là tội danh nhỏ đâu!" Tuy giọng nói của tôi cười cợt, nhưng đó là do tôi cố tạo ra như vậy. Lời nói của cái bóng ấy dường như mang theo ma lực, khiến tôi không khỏi cảm thấy một nỗi sợ hãi kỳ lạ thực sự. Trong nháy mắt, Phòng Hồ sơ bỗng trở nên lạnh như băng giá, mồ hôi trên người chảy ròng ròng. Nếu chỉ dựa vào những lời khai của những người được chứng kiến, tôi còn cho rằng cái gọi là bóng ma ấy chỉ là âm mưu do hung thủ tạo ra, nhưng bây giờ, khi mà đích thân đối diện với cái bóng bí hiểm ấy, tôi không khỏi bất giác nghĩ theo hướng rằng đó là sức mạnh của ma quỷ. Có thể nó là ma quỷ như trong lời truyền miệng, mà nếu không thế thì cũng hoàn toàn không phải là người bình thường. Chỉ một câu đe dọa đơn giản của nó cũng đã khiến cho toàn thân tôi ớn lạnh.
"Ha...ha...ha...! Tội danh của nhân gian mà lại có tác dụng đối với ma quỷ từ địa ngục trở về ư? Tôi đã giết ba kẻ tạp nham, thì cũng chẳng thèm để tâm đến việc có thêm bao nhiêu tội danh. Nếu các người muốn được sống lâu, tốt nhất là lập tức dừng ngay việc điều tra. Nếu không thì...Ha...ha...ha...!" Tiếng cười ma quái vang vọng khắp Phòng Hồ sơ.
"Ba người? Ngoài Lương Thi Vận, La Hương Bích, cô còn giết ai?"
"Tự mà tìm hiểu lấy! Ha...ha...ha...!" Tiếng cười xa dần, cái bóng cũng đột nhiên biến mất.
Trăn Trăn lao đến bên cửa sổ như tên bắn, dùng sức nhảy lên, đặt chân lên cửa sổ rồi lao ra, nhưng chỉ một lúc sau thì lại trở vào qua cửa sổ. Nhìn điệu bộ ủ rũ của cô ấy, không cần hỏi cũng biết là chẳng phát hiện được gì. Lúc đó, tổ trưởng lại gọi điện đến, nói rằng lại có thêm một người khác bị hại, nhưng khác với hai người bị chết trước đó, lần này người chết là đàn ông,
nguyên nhân cái chết cũng không phải là nhồi máu cơ tim, mà là bị cắt bộ phận sinh dục, mất quá nhiều máu nên đã tử vong.
Bình luận facebook