Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-53
Chương 53: Xảy Ra Chết Người
Lên lên xuống xuống ở Tòa soạn Nhật Báo suốt cả ngày, thu thập lời khai của khá nhiều nhân chứng, thì rút ra một kết luận rất khó tưởng tượng: “Tất cả mọi chuyện kì lạ đó đều do một con ma cái bằng xi măng có thể xuyên tường xuyên vách gây ra!”
Biết đó là do ma quỷ gây ra thì coi như vụ án này cũng kết thúc, dù sao cũng không xảy ra chết người, không cần phải tốn sức của cảnh sát. Nói chuyện với bên đầu tư, gây cho họ một chút áp lực, bảo họ tự nghĩ ra cách để giải quyết vấn đề này, cho dù họ mời đạo sĩ bắt yêu ma hay mời hòa thượng đến tụng kinh niệm Phật cũng được, chỉ cần sau đó không gọi đến 110 là được!
Tuy cách làm của tôi dường như có phần thiếu trách nhiệm, song nên nhớ là các vụ án mà tôi phải giải quyết rất nhiều, còn có biết bao vụ án sập nhà chết người đang xếp chồng đống chờ tôi điều tra, làm gì có thời gian để mà lo những vụ án không chết người ấy cơ chứ. Có lúc tôi đã cảm thấy rất bất lực, nhưng hiện thực là như vậy, những vụ án không chết người và không khiến nhiều người quan tâm phần lớn được kết thúc bằng cách không làm gì.
Sau khi rời Tòa soạn Nhật Báo, tôi và Trăn Trăn chia tay nhau, ai về nhà nấy. Vào lúc tôi đang ở nhà nghĩ xem báo cáo như thế nào với Tổ trưởng để không bị mắng thì bỗng nhiên điện thoại đổ chuông, đó là một số máy lạ, mở máy nghe thì mới biết đó là An An. Hôm nay khi tôi nói chuyện với cô ấy, cô ấy đã xin số điện thoại của tôi, không ngờ lại gọi đến sớm thế, nhưng đáng tiếc là cô ấy không phải kiểu người mà tôi thích. Tuy nhiên, tôi cũng không phải là Liễu Hạ Huê1, nếu cô ấy nhào vào lòng tôi thì tôi cũng không từ chối. Tất nhiên cũng là phải với điều kiện cô ấy không bám riết lấy tôi.
1. Ý muốn nói người nam có hành vi cử chỉ đoan chính, mặc dù ở cùng người nữ nhưng không có hành vi khiếm nhã với người phụ nữ đó.
“Gọi cho tôi có việc gì à?” Tôi hỏi. Đây là một vấn đề rất quan trọng, mượn cớ gọi cho tôi, chính là chủ động trước; còn nếu rỗi rãi không có việc mà chỉ thuần túy là nói chuyện thì có nghĩa là ra hiệu ngầm để tôi chủ động trước. Nếu là ở tình huống thứ hai thì thật sự tôi không muốn mất thời gian với cô gái mà tôi không thích lắm.
“Bây giờ anh có rảnh không? Tôi có việc này muốn nhờ anh giúp.” Giọng nói của An An rất gấp gáp, không có vẻ gì là mượn cớ hẹn hò tôi, hơn nữa tôi còn nghe thấy cả tiếng vọng lại, có lẽ cô ấy đang ở một chỗ có không gian hẹp kiểu như nhà vệ sinh gì đó.
“Tôi thì có thể giúp cô được điều gì đây?” Có lẽ cô ấy có việc cần tôi giúp thật, thế là giấc mộng gặp người đẹp của tôi là không tưởng rồi. Cô ấy còn gọi điện cho tôi trong nhà vệ sinh nữa, vậy thì không phải là việc tốt đẹp. Tôi cần phải xác định xem cô ấy tìm tôi là có việc gì, nếu là chuyện sử dụng ma túy bị bắt thì tôi sẽ không bao giờ giúp.
“Gần đây mẹ tôi cứ là lạ thế nào ấy, vừa rồi có tiếng chuông điện thoại, bà ấy giấu giấu diếm diếm đi lên sân thượng để nghe. Tôi nghe thấy hình như bà ấy hẹn gặp người kia ở quán cà phê Thượng Nhã, tôi sợ xảy ra chuyện gì, định đi theo bà ấy xem thế nào, nhưng chỉ có một mình tôi. Tôi cảm thấy rất sợ...” tuy cô ấy không nói thẳng ra rằng muốn tôi đi cùng nhưng tôi không đến nỗi không hiểu ý tứ của cô ấy.
Lúc đó, một người còn trẻ ăn mặt rất mốt ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Kỷ Tuyết Dung, nhưng tiếc là ở chỗ khuất nên chúng tôi không nhìn rõ mặt anh ta. Tiếp đó hai người bắt đầu nói chuyện. Từ vẻ mặt của Kỷ Tuyết Dung thì có thể đoán, có lẽ quan hệ giữa họ không phải là tình nhân, mà có như vậy thì cũng là cặp tình nhân sắp chia tay. Những người tình gặp nhau thì mặt phải tràn ngập nụ cười ngọt ngào, nhất là cặp yêu nhau lén lút, tình cảm xúc động khó mà kìm nén được. Tuy nhiên, vẻ thể hiện của bà ấy lại là lo lắng, bất an, tiếp đó là vẻ hoảng hốt bất lực, nếu nói họ là tình nhân, thì chắc chắn bây giờ sẽ là giây phút chia tay.
Cảnh tượng ngay sau đó đã chứng minh cho những suy đoán của tôi, người đàn ông trẻ tuổi ném một phong bì to tướng ra trước mặt Kỷ Tuyệt Dung, những tấm ảnh từ trong đó rơi ra. Khi bà ấy cầm những tấm ảnh đó lên, mặt lập tức biến sắc, rồi xé vụn chúng với vẻ giận dữ như điên. Còn người kia thì dường như đã đoán trước được diễn biến sẽ là thế nên không ngăn lại. Cảnh tượng trước mắt rất quen thuộc với tôi, phần lớn các vụ án tống tiền đều bắt đầu như vậy.
Có lẽ An An đã đoán được rằng mẹ cô đang bị người kia đe dọa qua biểu hiện của bà, nên đột nhiên mở cửa xe định xông vào quán cà phê. Tôi vội nắm lấy cánh tay trắng ngần và mềm mại của cô, hỏi: “Cô định làm gì?”
“Tôi tới giúp mẹ tôi!” Cô đáp với vẻ mặt nôn nóng và định giằng tay tôi ra.
Tôi kéo mạnh cô trở lại xe, rồi mắng: “Cô tưởng rằng bây giờ cô vào đó thì có thể giúp được mẹ cô sao? Giữa chỗ đông người như vậy, không lẽ người ta lại dám ăn thịt mẹ cô? Bây giờ cô mà vào thì lại càng làm cho mẹ cô thêm khó xử mà thôi.”
An An suy nghĩ một lát rồi ấm ức nói: “Vậy thì tôi phải nhìn rõ mặt kẻ khốn định ăn hiếp mẹ tôi!”
“Cô không cần phải sốt ruột vì chuyện đó, đây là quán cà phê, không phải khách sạn, nên người đàn ông kia không thể nào ngồi đến sáng được. Chờ khi anh ta ra, ắt sẽ nhìn rõ mặt thôi. Còn cô, hãy nhai chiếc kẹo cao su này cho bớt căng thẳng đi đã!” Nói rồi tôi đưa cho An An một thanh kẹo cao su.
An An nhìn vào trong quán cà phê với vẻ bất an, tay xé vỏ thanh kẹo và cho vào miệng. Ngay lập tức cô kêu lên một tiếng rồi nhả thanh kẹo ra, đưa lên tay xem và hỏi với vẻ ngờ vực: “Thanh kẹo này có phải quá đát rồi không, sao lại cứng như đá vậy, suýt nữa thì làm tôi rơi cả răng.”
“Tôi vừa mới mua hôm qua, có lẽ không quá đát đâu! Có điều tôi mua xong cứ để nó trong tủ lạnh.” Tôi mỉm cười ranh mãnh.
“Anh cố ý chọc giận tôi!” An An giận dữ lao về phía tôi, đưa tay liên tiếp thọc nách tôi.
Đúng như câu: “Kẻ ra tay trước mới có lỗi, kẻ ra tay sau dẫu có đánh chết người cũng không bị tội. Nếu cô ấy đã ra tay trước thì tôi không phải giữ kẽ nữa mà sẽ ‘ra tay’ một cách đường hoàng, tôi đã thọc vào nách, sườn... những chỗ nhạy cảm trên người cô ấy, khiến cô bật cười ha hả, thế là lập tức xua tan những lo lắng lúc trước.”
Hai người mà chơi trò cù nhau như vậy trong một không gian chật hẹp của ca bin xe thì khó lòng tránh khỏi việc đụng chạm đến những chỗ không nên động. Quả nhiên, trước khi chúng tôi phân thắng bại, cô ấy đã động đến bộ phận nhạy cảm của tôi, thế là mặt lập tức đỏ bừng như gấc, tay vội dừng lại và định ngồi trở lại vị trí ghế phụ. Nhưng, đúng lúc đó, mẹ cô ấy và người đàn ông trẻ kia cùng ra khỏi quán cà phê, người đàn ông trẻ còn đi về phía chúng tôi.
Lúc này, tôi đã có thể nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông trẻ, hơn nữa, vừa nhìn đã lập tức nhận ngay ra đó là ai. Tôi nghĩ, khi anh ta đi tới gần thì cũng nhìn một là đã nhận ngay ra chúng tôi. Để tránh bị anh ta phát hiện, tôi lập tức ôm chầm lấy An An, giữ chặt lấy đầu cô và hôn cô.
Có lẽ An An không ngờ là tôi lại liều lĩnh đến như vậy, nên ra sức đấm vào ngực tôi, nhưng mới đấm mấy cái thì dừng tay, thế rồi thân hình mềm mại chùng xuống, cô vòng tay ôm cổ tôi một cách dịu dàng... cái ôm ấy rất chặt, chắc hẳn cô ấy nghĩ rằng tôi đang bày tỏ tình yêu với cô.
Tuy An An không phải là kiểu phụ nữ mà tôi thích, nhưng cảm giác khi hôn cô ấy cũng rất tuyệt, đôi môi mềm mại, chiếc lưỡi ươn ướt và cả mùi hương thoang thoảng rất đặc trưng của con gái... tất cả đều khiến tôi mong sao cho thời gian mãi mãi dừng lại giây phút ấy. Nhưng, nếu tôi tiếp tục hôn cô ấy, thì có thể nửa đời còn lại sẽ bị hủy hoại cùng với cô, vì thế tôi phải nhanh chóng nắm lấy thời cơ chứng tỏ sự trong sạch của mình.
Tôi khẽ đẩy An An ra, làm ra vẻ vừa làm một chuyện đáng xấu hổ, cố ý tránh ánh mắt mê đắm của cô ấy, chỉ vào người đàn ông trẻ vừa đi ngang qua: “Nhìn xem, chính là anh ta!”
Mặc dù lúc này chúng tôi chỉ nhìn thấy một bên của người đàn ông, nhưng An An không thể không nhận ra anh ta, vì người ấy chính là Ninh Vũ Dị, đồng nghiệp mà ngày nào cô cũng gặp mặt.
“Thì ra là anh ta...”, An An tỏ ra rất bất ngờ trước những gì diễn ra trước mắt, rồi cô tiếp tục nhận ra một điều bất ngờ khác, cô hỏi với vẻ bất an: “Vừa rồi vì để anh ta không phát hiện ra chúng ta nên anh mới hôn tôi?”
Tôi ngượng ngùng gật đầu. “Bốp”, một tát lập tức giáng xuống, An An giận dữ mở cửa xe bước xuống và quay đầu đi thẳng. Nhưng mới đi được mấy bước thì lại chạy trở lại, ném cho tôi một câu: “Tôi hận anh, kẻ lừa đảo” và lần này thì cô đã đi thật.
Ôi trời, không hiểu là tôi đã lừa cô ấy cái gì, sao lại phải bị tát như vậy?
Mong là không bị sưng lên, nếu không thì ngày mai không biết sẽ đi làm thế nào. Ngay khi tỉnh đậy, tôi lập tức soi vào gương, vẫn chưa bị sưng, thế nên yên tâm đi làm và chuẩn bị nghe Tổ trưởng mắng nhiếc.
“Sao bây giờ không làm kẻ buôn thần bán thánh nữa, đổi nghề làm đạo sĩ rồi à?” Tôi báo cáo hành hình với Tổ trưởng trong phòng làm việc của anh ta và lại bị mắng đúng như dự đoán.
“Đạo sĩ cũng là một kiểu trong những kẻ buôn thần bán thánh mà!” Tôi bất lực, nhăn nhó cười, “theo lời khai của những người chứng kiến và những phát hiện tại hiện trường, ngoài giả thuyết rằng đó là do ma quỷ làm ra thì tôi không thể nghĩ ra cách giải thích nào.”
“Vậy là cậu định kết thúc nó mà không làm gì?” Tổ trưởng trừng mắt nhìn tôi một, tiếp đó lật xem báo cáo.
Tôi nhún vai: “Biện pháp giải quyết duy nhất bây giờ là phá dỡ toàn bộ tòa nhà, đào xác chết trong cột bê tông lên và đem thiêu, nhưng bên thi công không thể chấp nhận được. Dù sao thì cũng không có ai bị chết, để chủ đầu tư mời đạo sĩ đến giải quyết là được, công việc của một đạo sĩ giả của tôi coi như đã hoàn thành.”
“Vậy thì chỉ có thể làm như vậy, đi xử lý các vụ án khác đi!” Tổ trưởng đặt bản báo cáo sang một bên, rồi xua tay ra hiệu cho tôi đi ra.
“Tổ trưởng, thế còn chuyện nghỉ phép của tôi...” Tôi cố nặn nụ cười nhã nhặn.
“Vẫn còn rất nhiều vụ án đang chờ, phép gì mà phép, mau đi làm việc đi?” Tổ trưởng đuổi tôi đi.
Ra khỏi phòng làm việc của Tổ trưởng, thì nhìn thấy Vĩ Ca đang nói chuyện gì đó rất vui với Miêu Miêu, tôi bèn bước tới góp chuyện.
“Miêu Miêu nghe bạn bè kể, ở Mỹ và Canada đều có quái vật chân to, chân của nó rất to, dài tới bốn, năm chục phân, chiều cao cũng phải ba mét, cao gần gấp đôi Miêu Miêu.” Miêu Miêu nói một cách rất thật thà.
“Ha, ha...”, Vĩ Ca cười tinh quái, nói: “Đó chẳng qua chỉ là để lừa người khác thôi. Ở đâu ra loài quái vật chân to ấy, từ trước đến nay đã ai bắt được một con còn sống như thế đâu.”
“Nhưng ở nhiều nơi người ta đều phát hiện ra dấu chân và lông mà, có người còn chụp được ảnh của nó nữa cơ!” Miêu Miêu tỏ ra vẫn rất tin vào những điều đó. Vĩ Ca gí tay vào trán cô rồi ra vẻ nói: “Hãy dùng cái đầu của cô chút đi! Nếu có nhiều yêu quái chân to ở khắp nơi như vậy thì sao đến bây giờ vẫn chưa bắt được con nào? Cứ cho rằng con sống khó bắt đi, vậy còn những con đã chết thì sao! Nhưng, kể từ khi phát hiện ra dấu chân của loài yêu quái chân to đến nay cũng đã hai trăm năm rồi, thêm đến cái xương của nó cũng còn không tìm thấy, chỉ thấy mấy thứ rất khó phân biệt thật giả như dấu chân và lông, còn những bức ảnh thì lại rất mờ nhìn chẳng rõ.”
“Nếu không có yêu quái chân to, vậy thì những dấu chân và sợi lông ấy cũng như những bức ảnh nữa là thế nào?” Miêu Miêu vẫn rất tin.
“Chuyện ấy thì có gì mà khó, cho tôi một chút thời gian, tôi nhất định sẽ làm ra một con yêu quái chân to đích thục cho cô xem.” Vĩ Ca nhìn thấy tôi nên dường như càng làm ra vẻ. Tôi ném cho anh ta một điếu thuốc, rồi giục: “Đừng có dền dứ nữa, có gì thì mau nói ra đi.”
Anh ta rít một hơi thuốc khoan khoái rồi mới nói: “Đầu tiên là nói về lông lá, thực ra chỉ cần lấy lông của người, của lợn hay của tinh tinh rải bên cạnh dấu chân là được. Trước đây khoa học rất không phát triển, nên hoàn toàn không phân biệt được thật giả. Cho dù là bây giờ, nếu cố tình làm giả thì xét nghiệm cũng chẳng ra kết quả gì. Về phim ảnh thì lại càng dễ hơn, Holy God còn làm ra được cả người ngoài hành tinh, thì việc chụp một con yêu quái chân to đến cánh nghiệp dư cũng làm được, chẳng qua cũng chỉ đơn giản như đặt thợ làm cho một bộ áo giả thôi. Còn về dấu chân thì đòi hỏi kĩ thuật phải cao hơn một chút, nhưng cũng không phải là việc khó khăn gì...” Anh chàng này lại phét lác rồi.
Khi nghe tôi giục lần nữa, Vĩ Ca mới đắc ý nói tiếp: “Muốn tạo ra một dấu chân giả, thực ra chỉ cần tìm người thợ như bác Chính Long làm cho một bàn chân giả bằng gỗ là được. Có điều, sở dĩ dấu chân của yêu quái chân to khiến cho nhiều người tin đến vậy là vì có điểm đặc biệt của nó, mà điều quan trọng nhất là vẫn của ngón chân. Tay có vân tay, thì chân cũng phải có vân chân, nếu dùng gỗ thì rất khó tạo ra vân chân thật, do đó phải dùng thạch cao. Đầu tiên phải dùng chân người thật làm mẫu, sau đó phóng to ra theo tỉ lệ. Kĩ thuật này hoàn toàn không khó, tôi cũng không nói nhiều nữa. Sau khi đã có một mẫu chân giả to thì có thể dùng thạch cao làm thành một đôi chân to, rồi buộc đôi chân giả ấy vào, ai cũng có thể tạo ra những dấu chân to tướng.”
“Thế còn bước chân thì sao? Nếu khoảng cách bước chân không tương xứng với độ dài của bàn chân, thì bất cứ viên cảnh sát nào cũng sẽ phát hiện ra vấn đề, các chuyên gia sinh vật thì lại càng không cần phải nói nữa.” Hầu như bất cứ nhân viên cảnh sát hình sự nào cũng biết công thức tính chiều cao cơ thể bằng dấu chân và khoảng cách bước chân, cho dù người bình thường có đi đôi giày to rộng thì cũng không thể bước những bước chân không có tỉ lệ tương ứng với chiều cao cơ thể.
“Điều này cũng rất đơn giản, từ lâu đã có người khám phá ra bí mật trong đó rồi.” Vĩ Ca đắc ý cười, nói: “Nếu dùng dây thừng buộc chặt ngựa hoặc xe, kéo người muốn để lại dấu chân chạy về phía trước theo kiểu nhảy cóc, thì chỉ cần nắm chắc tốc độ của ngựa hoặc xe thì sẽ tạo ra được tỉ lệ phù hợp giữa khoảng cách bước chân và dấu chân. Hơn nữa, việc chạy nhanh bằng cách nhảy cóc còn có thể để lại những dấu chân sâu, khiến người ta tin tưởng rằng chủ nhân của dấu chân ấy là một vật thể rất lớn.”
Nghe những lời bình luận của Vĩ Ca về yêu quái chân to, trong đầu tôi lóe lên một ý nghĩ: “Rất có thể người tạo ra dấu chân có tỉ lệ không phù hợp với khoảng cách bước chân trong nhà vệ sinh đã buộc một đôi giày cỡ nhỏ dưới chân mình! Và nếu vậy thì, không phải ma quỷ đã gây ra những chuyện ở Tòa soạn Nhật Báo, mà là trò đùa ác do con người tạo ra.” Đúng lúc tôi đang định suy nghĩ kĩ về vấn đề này thì chuông điện thoại vang lên, là của An An, không lẽ cô ấy định đòi nợ tôi vì việc tối hôm qua đã hôn cô ấy!
“Anh Vũ, mau đến cứu em, bọn họ định đổ oan cho em là giết người...” Vừa mở máy đã nghe thấy tiếng khóc hốt hoảng của An An. Tôi chưa kịp hỏi rõ cô ấy xem là có chuyện gì thì tiếng gầm của Tổ trưởng đã vang lên ở phía sau tôi: “A Mộ, mau vào đây cho tôi, Toàn soạn Nhật Báo xảy ra án mạng rồi!”
Lên lên xuống xuống ở Tòa soạn Nhật Báo suốt cả ngày, thu thập lời khai của khá nhiều nhân chứng, thì rút ra một kết luận rất khó tưởng tượng: “Tất cả mọi chuyện kì lạ đó đều do một con ma cái bằng xi măng có thể xuyên tường xuyên vách gây ra!”
Biết đó là do ma quỷ gây ra thì coi như vụ án này cũng kết thúc, dù sao cũng không xảy ra chết người, không cần phải tốn sức của cảnh sát. Nói chuyện với bên đầu tư, gây cho họ một chút áp lực, bảo họ tự nghĩ ra cách để giải quyết vấn đề này, cho dù họ mời đạo sĩ bắt yêu ma hay mời hòa thượng đến tụng kinh niệm Phật cũng được, chỉ cần sau đó không gọi đến 110 là được!
Tuy cách làm của tôi dường như có phần thiếu trách nhiệm, song nên nhớ là các vụ án mà tôi phải giải quyết rất nhiều, còn có biết bao vụ án sập nhà chết người đang xếp chồng đống chờ tôi điều tra, làm gì có thời gian để mà lo những vụ án không chết người ấy cơ chứ. Có lúc tôi đã cảm thấy rất bất lực, nhưng hiện thực là như vậy, những vụ án không chết người và không khiến nhiều người quan tâm phần lớn được kết thúc bằng cách không làm gì.
Sau khi rời Tòa soạn Nhật Báo, tôi và Trăn Trăn chia tay nhau, ai về nhà nấy. Vào lúc tôi đang ở nhà nghĩ xem báo cáo như thế nào với Tổ trưởng để không bị mắng thì bỗng nhiên điện thoại đổ chuông, đó là một số máy lạ, mở máy nghe thì mới biết đó là An An. Hôm nay khi tôi nói chuyện với cô ấy, cô ấy đã xin số điện thoại của tôi, không ngờ lại gọi đến sớm thế, nhưng đáng tiếc là cô ấy không phải kiểu người mà tôi thích. Tuy nhiên, tôi cũng không phải là Liễu Hạ Huê1, nếu cô ấy nhào vào lòng tôi thì tôi cũng không từ chối. Tất nhiên cũng là phải với điều kiện cô ấy không bám riết lấy tôi.
1. Ý muốn nói người nam có hành vi cử chỉ đoan chính, mặc dù ở cùng người nữ nhưng không có hành vi khiếm nhã với người phụ nữ đó.
“Gọi cho tôi có việc gì à?” Tôi hỏi. Đây là một vấn đề rất quan trọng, mượn cớ gọi cho tôi, chính là chủ động trước; còn nếu rỗi rãi không có việc mà chỉ thuần túy là nói chuyện thì có nghĩa là ra hiệu ngầm để tôi chủ động trước. Nếu là ở tình huống thứ hai thì thật sự tôi không muốn mất thời gian với cô gái mà tôi không thích lắm.
“Bây giờ anh có rảnh không? Tôi có việc này muốn nhờ anh giúp.” Giọng nói của An An rất gấp gáp, không có vẻ gì là mượn cớ hẹn hò tôi, hơn nữa tôi còn nghe thấy cả tiếng vọng lại, có lẽ cô ấy đang ở một chỗ có không gian hẹp kiểu như nhà vệ sinh gì đó.
“Tôi thì có thể giúp cô được điều gì đây?” Có lẽ cô ấy có việc cần tôi giúp thật, thế là giấc mộng gặp người đẹp của tôi là không tưởng rồi. Cô ấy còn gọi điện cho tôi trong nhà vệ sinh nữa, vậy thì không phải là việc tốt đẹp. Tôi cần phải xác định xem cô ấy tìm tôi là có việc gì, nếu là chuyện sử dụng ma túy bị bắt thì tôi sẽ không bao giờ giúp.
“Gần đây mẹ tôi cứ là lạ thế nào ấy, vừa rồi có tiếng chuông điện thoại, bà ấy giấu giấu diếm diếm đi lên sân thượng để nghe. Tôi nghe thấy hình như bà ấy hẹn gặp người kia ở quán cà phê Thượng Nhã, tôi sợ xảy ra chuyện gì, định đi theo bà ấy xem thế nào, nhưng chỉ có một mình tôi. Tôi cảm thấy rất sợ...” tuy cô ấy không nói thẳng ra rằng muốn tôi đi cùng nhưng tôi không đến nỗi không hiểu ý tứ của cô ấy.
Lúc đó, một người còn trẻ ăn mặt rất mốt ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Kỷ Tuyết Dung, nhưng tiếc là ở chỗ khuất nên chúng tôi không nhìn rõ mặt anh ta. Tiếp đó hai người bắt đầu nói chuyện. Từ vẻ mặt của Kỷ Tuyết Dung thì có thể đoán, có lẽ quan hệ giữa họ không phải là tình nhân, mà có như vậy thì cũng là cặp tình nhân sắp chia tay. Những người tình gặp nhau thì mặt phải tràn ngập nụ cười ngọt ngào, nhất là cặp yêu nhau lén lút, tình cảm xúc động khó mà kìm nén được. Tuy nhiên, vẻ thể hiện của bà ấy lại là lo lắng, bất an, tiếp đó là vẻ hoảng hốt bất lực, nếu nói họ là tình nhân, thì chắc chắn bây giờ sẽ là giây phút chia tay.
Cảnh tượng ngay sau đó đã chứng minh cho những suy đoán của tôi, người đàn ông trẻ tuổi ném một phong bì to tướng ra trước mặt Kỷ Tuyệt Dung, những tấm ảnh từ trong đó rơi ra. Khi bà ấy cầm những tấm ảnh đó lên, mặt lập tức biến sắc, rồi xé vụn chúng với vẻ giận dữ như điên. Còn người kia thì dường như đã đoán trước được diễn biến sẽ là thế nên không ngăn lại. Cảnh tượng trước mắt rất quen thuộc với tôi, phần lớn các vụ án tống tiền đều bắt đầu như vậy.
Có lẽ An An đã đoán được rằng mẹ cô đang bị người kia đe dọa qua biểu hiện của bà, nên đột nhiên mở cửa xe định xông vào quán cà phê. Tôi vội nắm lấy cánh tay trắng ngần và mềm mại của cô, hỏi: “Cô định làm gì?”
“Tôi tới giúp mẹ tôi!” Cô đáp với vẻ mặt nôn nóng và định giằng tay tôi ra.
Tôi kéo mạnh cô trở lại xe, rồi mắng: “Cô tưởng rằng bây giờ cô vào đó thì có thể giúp được mẹ cô sao? Giữa chỗ đông người như vậy, không lẽ người ta lại dám ăn thịt mẹ cô? Bây giờ cô mà vào thì lại càng làm cho mẹ cô thêm khó xử mà thôi.”
An An suy nghĩ một lát rồi ấm ức nói: “Vậy thì tôi phải nhìn rõ mặt kẻ khốn định ăn hiếp mẹ tôi!”
“Cô không cần phải sốt ruột vì chuyện đó, đây là quán cà phê, không phải khách sạn, nên người đàn ông kia không thể nào ngồi đến sáng được. Chờ khi anh ta ra, ắt sẽ nhìn rõ mặt thôi. Còn cô, hãy nhai chiếc kẹo cao su này cho bớt căng thẳng đi đã!” Nói rồi tôi đưa cho An An một thanh kẹo cao su.
An An nhìn vào trong quán cà phê với vẻ bất an, tay xé vỏ thanh kẹo và cho vào miệng. Ngay lập tức cô kêu lên một tiếng rồi nhả thanh kẹo ra, đưa lên tay xem và hỏi với vẻ ngờ vực: “Thanh kẹo này có phải quá đát rồi không, sao lại cứng như đá vậy, suýt nữa thì làm tôi rơi cả răng.”
“Tôi vừa mới mua hôm qua, có lẽ không quá đát đâu! Có điều tôi mua xong cứ để nó trong tủ lạnh.” Tôi mỉm cười ranh mãnh.
“Anh cố ý chọc giận tôi!” An An giận dữ lao về phía tôi, đưa tay liên tiếp thọc nách tôi.
Đúng như câu: “Kẻ ra tay trước mới có lỗi, kẻ ra tay sau dẫu có đánh chết người cũng không bị tội. Nếu cô ấy đã ra tay trước thì tôi không phải giữ kẽ nữa mà sẽ ‘ra tay’ một cách đường hoàng, tôi đã thọc vào nách, sườn... những chỗ nhạy cảm trên người cô ấy, khiến cô bật cười ha hả, thế là lập tức xua tan những lo lắng lúc trước.”
Hai người mà chơi trò cù nhau như vậy trong một không gian chật hẹp của ca bin xe thì khó lòng tránh khỏi việc đụng chạm đến những chỗ không nên động. Quả nhiên, trước khi chúng tôi phân thắng bại, cô ấy đã động đến bộ phận nhạy cảm của tôi, thế là mặt lập tức đỏ bừng như gấc, tay vội dừng lại và định ngồi trở lại vị trí ghế phụ. Nhưng, đúng lúc đó, mẹ cô ấy và người đàn ông trẻ kia cùng ra khỏi quán cà phê, người đàn ông trẻ còn đi về phía chúng tôi.
Lúc này, tôi đã có thể nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông trẻ, hơn nữa, vừa nhìn đã lập tức nhận ngay ra đó là ai. Tôi nghĩ, khi anh ta đi tới gần thì cũng nhìn một là đã nhận ngay ra chúng tôi. Để tránh bị anh ta phát hiện, tôi lập tức ôm chầm lấy An An, giữ chặt lấy đầu cô và hôn cô.
Có lẽ An An không ngờ là tôi lại liều lĩnh đến như vậy, nên ra sức đấm vào ngực tôi, nhưng mới đấm mấy cái thì dừng tay, thế rồi thân hình mềm mại chùng xuống, cô vòng tay ôm cổ tôi một cách dịu dàng... cái ôm ấy rất chặt, chắc hẳn cô ấy nghĩ rằng tôi đang bày tỏ tình yêu với cô.
Tuy An An không phải là kiểu phụ nữ mà tôi thích, nhưng cảm giác khi hôn cô ấy cũng rất tuyệt, đôi môi mềm mại, chiếc lưỡi ươn ướt và cả mùi hương thoang thoảng rất đặc trưng của con gái... tất cả đều khiến tôi mong sao cho thời gian mãi mãi dừng lại giây phút ấy. Nhưng, nếu tôi tiếp tục hôn cô ấy, thì có thể nửa đời còn lại sẽ bị hủy hoại cùng với cô, vì thế tôi phải nhanh chóng nắm lấy thời cơ chứng tỏ sự trong sạch của mình.
Tôi khẽ đẩy An An ra, làm ra vẻ vừa làm một chuyện đáng xấu hổ, cố ý tránh ánh mắt mê đắm của cô ấy, chỉ vào người đàn ông trẻ vừa đi ngang qua: “Nhìn xem, chính là anh ta!”
Mặc dù lúc này chúng tôi chỉ nhìn thấy một bên của người đàn ông, nhưng An An không thể không nhận ra anh ta, vì người ấy chính là Ninh Vũ Dị, đồng nghiệp mà ngày nào cô cũng gặp mặt.
“Thì ra là anh ta...”, An An tỏ ra rất bất ngờ trước những gì diễn ra trước mắt, rồi cô tiếp tục nhận ra một điều bất ngờ khác, cô hỏi với vẻ bất an: “Vừa rồi vì để anh ta không phát hiện ra chúng ta nên anh mới hôn tôi?”
Tôi ngượng ngùng gật đầu. “Bốp”, một tát lập tức giáng xuống, An An giận dữ mở cửa xe bước xuống và quay đầu đi thẳng. Nhưng mới đi được mấy bước thì lại chạy trở lại, ném cho tôi một câu: “Tôi hận anh, kẻ lừa đảo” và lần này thì cô đã đi thật.
Ôi trời, không hiểu là tôi đã lừa cô ấy cái gì, sao lại phải bị tát như vậy?
Mong là không bị sưng lên, nếu không thì ngày mai không biết sẽ đi làm thế nào. Ngay khi tỉnh đậy, tôi lập tức soi vào gương, vẫn chưa bị sưng, thế nên yên tâm đi làm và chuẩn bị nghe Tổ trưởng mắng nhiếc.
“Sao bây giờ không làm kẻ buôn thần bán thánh nữa, đổi nghề làm đạo sĩ rồi à?” Tôi báo cáo hành hình với Tổ trưởng trong phòng làm việc của anh ta và lại bị mắng đúng như dự đoán.
“Đạo sĩ cũng là một kiểu trong những kẻ buôn thần bán thánh mà!” Tôi bất lực, nhăn nhó cười, “theo lời khai của những người chứng kiến và những phát hiện tại hiện trường, ngoài giả thuyết rằng đó là do ma quỷ làm ra thì tôi không thể nghĩ ra cách giải thích nào.”
“Vậy là cậu định kết thúc nó mà không làm gì?” Tổ trưởng trừng mắt nhìn tôi một, tiếp đó lật xem báo cáo.
Tôi nhún vai: “Biện pháp giải quyết duy nhất bây giờ là phá dỡ toàn bộ tòa nhà, đào xác chết trong cột bê tông lên và đem thiêu, nhưng bên thi công không thể chấp nhận được. Dù sao thì cũng không có ai bị chết, để chủ đầu tư mời đạo sĩ đến giải quyết là được, công việc của một đạo sĩ giả của tôi coi như đã hoàn thành.”
“Vậy thì chỉ có thể làm như vậy, đi xử lý các vụ án khác đi!” Tổ trưởng đặt bản báo cáo sang một bên, rồi xua tay ra hiệu cho tôi đi ra.
“Tổ trưởng, thế còn chuyện nghỉ phép của tôi...” Tôi cố nặn nụ cười nhã nhặn.
“Vẫn còn rất nhiều vụ án đang chờ, phép gì mà phép, mau đi làm việc đi?” Tổ trưởng đuổi tôi đi.
Ra khỏi phòng làm việc của Tổ trưởng, thì nhìn thấy Vĩ Ca đang nói chuyện gì đó rất vui với Miêu Miêu, tôi bèn bước tới góp chuyện.
“Miêu Miêu nghe bạn bè kể, ở Mỹ và Canada đều có quái vật chân to, chân của nó rất to, dài tới bốn, năm chục phân, chiều cao cũng phải ba mét, cao gần gấp đôi Miêu Miêu.” Miêu Miêu nói một cách rất thật thà.
“Ha, ha...”, Vĩ Ca cười tinh quái, nói: “Đó chẳng qua chỉ là để lừa người khác thôi. Ở đâu ra loài quái vật chân to ấy, từ trước đến nay đã ai bắt được một con còn sống như thế đâu.”
“Nhưng ở nhiều nơi người ta đều phát hiện ra dấu chân và lông mà, có người còn chụp được ảnh của nó nữa cơ!” Miêu Miêu tỏ ra vẫn rất tin vào những điều đó. Vĩ Ca gí tay vào trán cô rồi ra vẻ nói: “Hãy dùng cái đầu của cô chút đi! Nếu có nhiều yêu quái chân to ở khắp nơi như vậy thì sao đến bây giờ vẫn chưa bắt được con nào? Cứ cho rằng con sống khó bắt đi, vậy còn những con đã chết thì sao! Nhưng, kể từ khi phát hiện ra dấu chân của loài yêu quái chân to đến nay cũng đã hai trăm năm rồi, thêm đến cái xương của nó cũng còn không tìm thấy, chỉ thấy mấy thứ rất khó phân biệt thật giả như dấu chân và lông, còn những bức ảnh thì lại rất mờ nhìn chẳng rõ.”
“Nếu không có yêu quái chân to, vậy thì những dấu chân và sợi lông ấy cũng như những bức ảnh nữa là thế nào?” Miêu Miêu vẫn rất tin.
“Chuyện ấy thì có gì mà khó, cho tôi một chút thời gian, tôi nhất định sẽ làm ra một con yêu quái chân to đích thục cho cô xem.” Vĩ Ca nhìn thấy tôi nên dường như càng làm ra vẻ. Tôi ném cho anh ta một điếu thuốc, rồi giục: “Đừng có dền dứ nữa, có gì thì mau nói ra đi.”
Anh ta rít một hơi thuốc khoan khoái rồi mới nói: “Đầu tiên là nói về lông lá, thực ra chỉ cần lấy lông của người, của lợn hay của tinh tinh rải bên cạnh dấu chân là được. Trước đây khoa học rất không phát triển, nên hoàn toàn không phân biệt được thật giả. Cho dù là bây giờ, nếu cố tình làm giả thì xét nghiệm cũng chẳng ra kết quả gì. Về phim ảnh thì lại càng dễ hơn, Holy God còn làm ra được cả người ngoài hành tinh, thì việc chụp một con yêu quái chân to đến cánh nghiệp dư cũng làm được, chẳng qua cũng chỉ đơn giản như đặt thợ làm cho một bộ áo giả thôi. Còn về dấu chân thì đòi hỏi kĩ thuật phải cao hơn một chút, nhưng cũng không phải là việc khó khăn gì...” Anh chàng này lại phét lác rồi.
Khi nghe tôi giục lần nữa, Vĩ Ca mới đắc ý nói tiếp: “Muốn tạo ra một dấu chân giả, thực ra chỉ cần tìm người thợ như bác Chính Long làm cho một bàn chân giả bằng gỗ là được. Có điều, sở dĩ dấu chân của yêu quái chân to khiến cho nhiều người tin đến vậy là vì có điểm đặc biệt của nó, mà điều quan trọng nhất là vẫn của ngón chân. Tay có vân tay, thì chân cũng phải có vân chân, nếu dùng gỗ thì rất khó tạo ra vân chân thật, do đó phải dùng thạch cao. Đầu tiên phải dùng chân người thật làm mẫu, sau đó phóng to ra theo tỉ lệ. Kĩ thuật này hoàn toàn không khó, tôi cũng không nói nhiều nữa. Sau khi đã có một mẫu chân giả to thì có thể dùng thạch cao làm thành một đôi chân to, rồi buộc đôi chân giả ấy vào, ai cũng có thể tạo ra những dấu chân to tướng.”
“Thế còn bước chân thì sao? Nếu khoảng cách bước chân không tương xứng với độ dài của bàn chân, thì bất cứ viên cảnh sát nào cũng sẽ phát hiện ra vấn đề, các chuyên gia sinh vật thì lại càng không cần phải nói nữa.” Hầu như bất cứ nhân viên cảnh sát hình sự nào cũng biết công thức tính chiều cao cơ thể bằng dấu chân và khoảng cách bước chân, cho dù người bình thường có đi đôi giày to rộng thì cũng không thể bước những bước chân không có tỉ lệ tương ứng với chiều cao cơ thể.
“Điều này cũng rất đơn giản, từ lâu đã có người khám phá ra bí mật trong đó rồi.” Vĩ Ca đắc ý cười, nói: “Nếu dùng dây thừng buộc chặt ngựa hoặc xe, kéo người muốn để lại dấu chân chạy về phía trước theo kiểu nhảy cóc, thì chỉ cần nắm chắc tốc độ của ngựa hoặc xe thì sẽ tạo ra được tỉ lệ phù hợp giữa khoảng cách bước chân và dấu chân. Hơn nữa, việc chạy nhanh bằng cách nhảy cóc còn có thể để lại những dấu chân sâu, khiến người ta tin tưởng rằng chủ nhân của dấu chân ấy là một vật thể rất lớn.”
Nghe những lời bình luận của Vĩ Ca về yêu quái chân to, trong đầu tôi lóe lên một ý nghĩ: “Rất có thể người tạo ra dấu chân có tỉ lệ không phù hợp với khoảng cách bước chân trong nhà vệ sinh đã buộc một đôi giày cỡ nhỏ dưới chân mình! Và nếu vậy thì, không phải ma quỷ đã gây ra những chuyện ở Tòa soạn Nhật Báo, mà là trò đùa ác do con người tạo ra.” Đúng lúc tôi đang định suy nghĩ kĩ về vấn đề này thì chuông điện thoại vang lên, là của An An, không lẽ cô ấy định đòi nợ tôi vì việc tối hôm qua đã hôn cô ấy!
“Anh Vũ, mau đến cứu em, bọn họ định đổ oan cho em là giết người...” Vừa mở máy đã nghe thấy tiếng khóc hốt hoảng của An An. Tôi chưa kịp hỏi rõ cô ấy xem là có chuyện gì thì tiếng gầm của Tổ trưởng đã vang lên ở phía sau tôi: “A Mộ, mau vào đây cho tôi, Toàn soạn Nhật Báo xảy ra án mạng rồi!”
Bình luận facebook