Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-71
Chương 71: Vào Long Cung Ban Đêm
Nghe những lời kể của bà Ba, tôi nghi ngờ bệnh mà người dân trong bản mắc phải có liên quan đến nước sông, nên định vào trong Long Cung điều tra một chuyến. Tôi hỏi bà Ba về vị trí chính xác của Long Cung.
Tuy nhiên, trước câu hỏi của tôi bà Ba có vẻ khó khăn, mặt nhăn rúm lại, những vết nhăn tưởng chừng như có thể kẹp chết cả ruồi... “Từ trước đến nay, đàn ông không được phép vào Long Cung, người nơi khác đến cũng vậy, không ai được vào đó...” bà ấy tỏ vẻ không muốn cho chúng tôi vào Long Cung, có lẽ là vì sợ chúng tôi sẽ làm kinh động đến Long Vương!
Tôi khuyên nhủ: “Bà ơi, năm nào người trong bản mình cũng tới cúng Long Vương, nhưng tại sao Long Vương lại không đuổi ma núi cho mọi người? Cứ đợi Long Vương che chở, phù hộ, chi bằng chủ động vào đó điều tra, biết đâu lại bắt được ma núi.”
Bà Ba im lặng một lúc, rồi thở dài, nói: “Thôi được, dù sao nếu ta không nói cho các cháu thì chỉ cần các cháu mất chút thời gian cũng sẽ tìm được.” Tiếp đó, bà nói cho chúng tôi biết vị trí chính xác của hang núi, và cứ dặn đi dặn lại chúng tôi là phải nhanh chóng bắt cho bằng được con ma núi đó.
Lúc chuẩn bị rời đi tôi thấy một người đàn ông trung niên thò đầu vào lấm lét nhìn chúng tôi, tôi bèn xông ra túm lấy anh ta. Ai ngờ, tôi vừa túm lấy thì anh ta đã kêu to lên: “Ma núi muốn bắt tôi, cứu tôi với! Ma núi muốn bắt tôi, cứu tôi với!...” Anh ta cứ liên tục lặp lại câu nói trên, rồi ngồi xổm xuống đất, hai tay ôm đầu, co rúm người lại, thân hình run lên cầm cập.
Bà Ba vớ lấy cây gậy, bước vội ra, nếu không có Tử Điệp đỡ thì chắc hẳn bà đã bị ngã. Bà bước tới nhìn người đàn ông đó, rồi gạt cánh tay đang giữ lấy anh ta của tôi ra, hốt hoảng nói: “Cậu đừng làm cho nó sợ, nó bị ma núi làm cho sợ đến phát điên lên đấy, hễ nhìn thấy người là nó lại xông đến, hoặc nếu có ai túm lấy, nó sẽ cứ kêu lên như thế!”
Tôi nghi hoặc buông tay ra, quả nhiên anh ta không kêu lên nữa, nhưng vẫn co người lại trên đất và run bần bật, một hồi lâu sau mới thò đầu ra nhìn chúng tôi một cái, rồi cười một cách ngốc nghếch với chúng tôi. Tôi nhìn anh ta chăm chú một lúc. Người đàn ông ấy chừng bốn mươi tuổi, trông rất bẩn thỉu, nhất là hai bàn tay, hầu như toàn đất là đất. Mặc dù mặt anh ta cũng có rất nhiều đất song tôi vẫn nhìn rõ tướng mạo của anh ta, cảm giác như đã gặp ở đâu rồi, nhưng trong một lúc không thể nào nhớ được ra. Vì bà Ba nói anh ta bị ma núi làm cho sợ đến phát điên, nên tôi muốn tìm hiểu tình hình của anh ta, tuy nhiên, dù hỏi anh ta câu gì, anh ta cũng chỉ cười một cách ngốc nghếch.
“Nó sẽ không trả lời cậu đâu.” Bà Ba nói rồi xua tay với anh ta, Tế Văn, mày ra chỗ khác chơi đi, đừng đến nhà bà Ba gây chuyện, đi mau đi!” Anh ta cứ mỉm cười ngốc nghếch và không hề có ý định rời đi. Bà Ba lại nói: “Mày đúng là một con mèo tham ăn, lại muốn xin bà Ba cái gì ăn chứ gì?” Anh ta vẫn cười một cách ngốc nghếch. Bà Ba chống gậy quay trở vào nhà cầm một quả táo ra cho anh ta, anh ta lập tức chìa bàn tay bẩn thỉu ra đón lấy, rồi quay đầu chạy mất. Bà Ba nhìn theo bóng anh ta, nói: “Con mèo tham ăn này chỉ biết đến chuyện ăn.”
Chờ khi anh ta đã đi khuất khỏi tầm mắt, tôi hỏi bà Ba: “Anh ta là ai vậy?”
“Nó tên là Tế Văn, là người trong bản, vốn dĩ là một thanh niên rất thông minh, đáng tiếc nó bị ma núi làm cho sợ thành điên.” Bà ba nhìn về phía Tế Văn vừa rời đi, cứ lắc đầu liên tục.
“Anh ta đã từng gặp ma núi à? Bà có biết tình hình lúc đó không?” Tôi hỏi.
“Chuyện này dài lắm, phải rồi, nó là người đầu tiên phát hiện ra ma núi đấy...” Bà Ba lại mời chúng tôi vào nhà và kể những chuyện có liên quan đến Tế Văn:
Tế Văn là một đứa có số khổ, nó có một người anh tên là Đại Văn, hai đứa là anh em sinh đôi. Chúng nó phải dựa vào nhau, tự chăm lo cuộc sống và không thể tiếp tục đi học. Nhưng ở vùng quê này của chúng tôi, nếu không học hành thì làm sao thoát khỏi đói nghèo, vì vậy, Tế Văn để cho anh đi học, còn mình thì đi làm kiếm tiền cung cấp cho anh.
Thấy Tế Văn biết nghĩ như vậy, mọi người trong thôn đều hết lòng giúp đỡ những gì có thể, hễ có việc gì cần đến người làm là tìm đến nó đầu tiên. Lúc đó, mọi người trong thôn bắt đầu biết nhựa thông có thể cho ra tiền, nên vào mùa hè cử người luân phiên vào rừng thông canh gác, đề phòng người ngoài tới ăn trộm nhựa thông. Mỗi lần cần đến người canh đêm, trưởng thôn lại tìm Tế Văn, nhưng không ngờ, cũng vì thế mà đã hại đời nó.
Mấy năm lúc mới bắt đầu, Tế Văn làm rất tốt, những ca gác của nó không bị người ngoài vào ăn trộm bao giờ, có lần còn bắt được cả một tên ăn trộm nhựa thông. Chẳng ai ngờ sau đó lại xảy ra chuyện như vậy.
Đêm xảy ra chuyện, vốn dĩ có A Toàn cùng trực đêm với nó, nhưng đêm ấy vợ A Toàn sắp sinh con. A Toàn nhờ Tế Văn trông giúp cho rồi về nhà, Tế Văn đã gác đêm một mình.
Nửa đêm về sáng hôm đó, Tế Văn bỗng nhiên chạy về thôn, toàn thân đầy bùn đất, gõ cửa từng nhà, nói rằng trong rừng thông có ma núi. Mọi người tưởng nó nói là có người ăn trộm nhựa thông, bèn bảo đàn ông trong thôn đốt đuốc chạy vào rừng thông. Nhưng tìm khắp rừng thông một lượt cũng không thấy trộm đâu, mà phát hiện ra một ngôi mộ mới chôn đã bị khai quật.
Người chết được chôn trong ngôi mộ đó là Tú Lan, con bé mới lấy Kiến Quân ba tháng trước, sau đó hai đứa cãi nhau mấy câu, Tú Lan trong một lúc nghĩ quẩn đã uống cả chai thuốc sâu tự tử. Đêm xảy ra chuyện, Tú Lan mới được chôn cất hai, ba ngày, đúng là oan nghiệt!
Mọi người phát hiện ra mộ của Tú Lan bị đào lên, còn xác của con bé nằm trên đầu mộ, quần áo trên người đều bị xé rách, thân hình toàn bùn đất, hai mắt vẫn còn mở. Chắc chắn là xác của con bé đã bị kẻ nào đó xâm phạm. Nhìn thấy cảnh tượng ấy mọi người đều rất giận dữ, nhất là người nhà của Tú Lan. Thế là, họ chia thành mấy tốp lật tìm khắp rừng thông, song đến tận sáng cũng vẫn chẳng tìm thấy gì.
Không tìm thấy và cũng chẳng còn cách nào, mọi người quay trở về thôn tìm Tế Văn, hỏi nó xem kẻ hãm hiếp xác chết kia hình dạng ra sao. Nhưng Tế Văn cứ một mực nói rằng ma núi muốn bắt nó, lúc đó mọi người mới nhận ra rằng Tế Văn đã hóa điên.
Khi Tế Văn bị như vậy thì Đại Văn đang đi thực tập, hơn nữa thời gian thực tập cũng sắp kết thúc. Tiền học phí của cậu ta là mượn của người trong bản, còn tiền sinh hoạt thì do Tế Văn tiết kiệm từng đồng từng xu gửi cho. Nếu cậu ta biết em trai xảy ra chuyện, chắc chắn sẽ quay về chăm sóc em, và rất có thể không lấy được bằng tốt nghiệp. Thấy hoàn cảnh mồ côi đáng thương của hai anh em chúng nó mọi người nhất trí cứ giấu Đại Văn và thay phiên nhau chăm sóc Tế Văn, cho đến khi Đại Văn tốt nghiệp trở về...
“Anh trai của Tế Văn là bác sĩ ở bệnh viện?” Cuối cùng tôi cũng nhớ ra có một bác sĩ ở bệnh viện rất giống Tế Văn.
“Ừ, Đại Văn làm bác sĩ nha khoa ở bệnh viện. Thực ra, ngay từ khi bệnh viện đó chưa xây xong thì Đại Văn đã chữa răng cho chúng tôi rồi. Mặc dù điều kiện lúc đó kém hơn, nhưng tay nghề của cậu ta rất tốt, hai chiếc răng của tôi được cậu ấy hàn cho dạo trước rất chắc, bây giờ già rồi thì răng mới bị rụng hết.” Bà Ba thở dài, trong cái miệng hơi hé ra chẳng còn một chiếc răng nào.
Tế Văn là người đầu tiên phát hiện ra ma núi, nếu mà biết được một số tình hình qua lời của anh ta thì chắc chắn sẽ giúp cho việc điều tra rất nhiều. Đáng tiếc Tiểu Na không có ở đây, nếu không thì đã nhờ được cô ấy dùng biện pháp thôi miên làm cho Tế Văn nói ra tình hình lúc đó.
Tôi định nhân lúc mặt trời chưa lặn nhanh chóng vào Long Cung lấy ít nước sông, để ngày mai mang đi xét nghiệm luôn thể. Nhưng vì phải hỏi chuyện về Tế Văn qua bà Ba nên đã lỡ mất không ít thời gian, và khi chúng tôi rời khỏi nhà bà ấy thì màn đêm đã bắt đầu giăng xuống.
Vùng nông thôn không giống như thành phố, hễ trời tối là tắt đèn, khiến tôi suýt nữa không nhận ra đường đi. Mặc dù vậy, để bớt một lần đi, tôi vẫn quyết định tới Long Cung, dù sao thì Long Vương ở nơi đó cũng không thể ăn thịt người, nói trắng ra thì cái gọi là Long Cung cũng chỉ là một dạng miếu mạo mà thôi.
Bà Ba đã nói với tôi rất kĩ về vị trí của Long Động, tôi cứ tưởng rằng sẽ tìm thấy dễ dàng, nhưng sự thực lại không như vậy. Tôi cầm chiếc đèn pin có cường độ ánh sáng rất mạnh cùng với Tử Điệp tìm khắp rìa của rừng thông gần một tiếng đồng hồ thì mới thấy lối vào Long Động được che khuất bởi những bụi cỏ rậm rạp. Thật ra, lối vào Long Động rất lớn, tuy không cao lắm nhưng cũng đủ chỗ cho hai cỗ xe ngựa cùng tiến vào một lúc, chỉ có điều cửa hang to đùng ấy đã bị cỏ dại chen chúc che khuất mất một nửa, nếu không thì chúng tôi đã không phải tìm vất vả như vậy.
Dùng đèn pin chiếu vào trong hang, thấy hang ăn sâu về phía dưới, trên mặt đất có một con đường nhỏ khá bằng phẳng. Con đường này có lẽ là do người dân trong bản tạo ra, chứ nếu không với một địa hình gập ghềnh, gồ ghề mà cứ ba bước lại phải cúi lạy một cái thì có lẽ chưa tới được chỗ của Long Vương thì đã sớm gặp Diêm Vương rồi.
Cảm giác đầu tiên khi bước vào hang, đó là “tối”, tuy bên ngoài hang cũng rất tối tăm, nhưng dù sao thì cũng vẫn có ánh trăng và ánh sao, còn trong hang thì hoàn toàn là thế giới của bóng đen, ánh sáng cường độ mạnh của chiếc đèn pin lúc này chiếu lên trong hang yếu ớt chẳng khác gì ánh sáng của con đom đóm. Dưới ánh sáng ấy, cảnh vật trong hang trở nên huyền ảo lung linh, những chiếc nhũ đá với muôn hình vạn trạng hiện ra trước mắt, có điều, trong hang khô hạn hơn tưởng tượng của tôi rất nhiều và hoàn toàn không nghe thấy tiếng nước nhỏ tí tách, có lẽ đó là vì bây giờ đang là mùa khô.
Bỗng nhiên, Tử Điệp tiến sát đến bên tôi, dường như vai kề vai với tôi. Kể từ sau lúc va chạm sau buổi trưa, cô ấy đều cố ý giữ khoảng cách với tôi, nhưng lúc này cô ấy tiến sát như vậy có lẽ là vì cô ấy đang cảm thấy sợ hãi. Đặt mình vào trong một chiếc hang tối đen, bất cứ ai cũng có một cảm giác sợ hãi bản năng, vì bóng đen là một trong những căn nguyên đưa đến nỗi sợ hãi, và dưới lòng đất cũng mang lại cảm giác tương tự. Bởi vì, những sự vật có liên quan đến lòng đất phần lớn đều là những thứ không tốt đẹp, và quay cuồng trong đầu tôi lúc này, ngoài hình ảnh của những con rắn con rết thì còn có cả những xác chết thối rữa.
“Cô nói xem, liệu ở đây có xác chết cứng đờ bất ngờ nhảy ra không?” Tôi nói với Tử Điệp bằng vẻ rất lạ lùng.
“Anh... thần kinh à! Trên đời này làm gì có xác chết cứng đờ!” Cô ấy nói, giọng lạc đi, tôi không tin là cô ấy không thấy sợ khi bỗng nhiên có xác chết hiện ra.
Nếu cô ấy sợ, thì sao tôi lại không nhân dịp này dọa cô ấy một chút để làm giảm nhuệ khí của cô ấy nhỉ? Nghĩ rồi, tôi bất ngờ chỉ vào phía bên cạnh của Tử Điệp và ra vẻ hoảng hốt kêu lên: “Ở kia hình như có con gì đó đang động đậy!”
Ối! Tử Điệp kêu lên một tiếng, rồi nép sát vào người tôi, ôm chặt lấy cánh tay tôi, còn vùi cả mặt vào ngực tôi nữa. Cảm giác cánh tay chìm sâu vào bộ ngực căng tròn, mềm mại thật dễ chịu, rất muốn thời gian cứ dừng lại mãi mãi ở giây phút này. Có điều, đó là điều không thể, Tử Điệp chỉ không phản ứng kịp thời nên mới bị tôi làm cho sợ như vậy, sau đó cô ấy lập tức phát hiện ra điều không bình thường. Để tránh tội là gã háo sắc, tôi phải hành động trước khi cô ấy nhận ra. Cho nên, trong lúc cô ấy sợ hãi định quay đầu nhìn về phía tôi chỉ, tôi lập tức chiếu đèn pin về hướng ấy và lên tiếng trước: “Thì ra là một con chuột núi, chạy nhanh quá, làm tôi giật cả mình.”
Tử Điệp đưa mắt nhìn bốn xung quanh, sau khi chắc chắn là không có gì khác lạ, mới thở phào một cái. Đầu óc cô ấy rất nhanh nhậy nên cảm giác sợ hãi vừa tan biến đã lập tức ý thức ngay căn nguyên của vấn đề, gạt ngay cánh tay của tôi ra rồi nói với tôi bằng giọng chất vấn: “Có đúng là có chuột núi không? Sao tôi không nghe thấy có tên gọi đó?”
Loài chuột khi bị làm cho sợ hãi đều kêu ré lên, giống như con người chúng ta, nếu chỗ tôi chỉ có chuột núi thật thì khi ánh đèn pin của tôi chiếu vào chắc chắc nó sẽ cuống cuồng kêu ré lên và bỏ chạy. Thế mà lại không hề có tiếng kêu của loài động vật nào.
“Có thể là loài thú nào khác! Nó chạy nhanh lắm, tôi cũng không nhìn thấy rõ, chúng ta tranh thủ thời gian đi lấy nước sông Long Hà đi!” Không muốn ăn một cái tát, thì phải trổ hết tài diễn ra. Tuy khả năng diễn xuất của tôi không sánh được với các diễn viên điện ảnh, nhưng lừa gạt một cô gái ở một nơi tối tăm như thế này thì cũng không có gì là khó. Mặc dù Tử Điệp nhìn tôi chăm chăm bằng ánh mắt hoài nghi khiến tôi nổi hết da gà, nhưng vẻ làm ra đàng hoàng bình tĩnh cuối cùng đã giúp tôi thoát được cửa ải đó.
Tiếp tục đi về phía trước, Tử Điệp giữ một khoảng cách với tôi nhưng cũng không dám cách xa quá, cứ đi như vậy một lúc thì chúng tôi lại gần như vai kề vai bên nhau. Tôi chợt nghĩ, nghi thức ba bước lạy một bước liệu có phải là để tránh cụng đầu vào nhau dễ dàng không nhỉ? Rất nhiều truyền thống và tập tục trước đây, dù khi giải thích thì đầy màu sắc mê tín, nhưng trên thực tế lại rất đơn giản. Ví dụ như truyền thuyết về con Tương1 chẳng hạn.
1. Truyền thuyết con Tương nói đúng ra thì khuyên mọi người cẩn thận kẻo bị đuối nước.
Đúng lúc tôi đang nghĩ về những chuyện có liên quan đến truyền thuyết, bỗng nghe tiếng Tử Điệp hét lên “Cẩn thận!” Bây giờ kể lại thì thấy chậm, nhưng mọi việc lúc đó xảy ra rất nhanh, sau một tiếng cộp, tôi tối sầm mặt mũi, thì ra đầu tôi vừa va phải vật gì đó.
“Ối chà, những chiếc nhũ đá trong hang sao mà lại cứng như búa vậy chứ, thiếu chút nữa thì làm thủng cả đầu tôi, khiến tôi đau quá phải ngồi sụp xuống.
Tử Điệp đưa bàn tay nõn nà bóp mấy cái lên trán tôi, rồi trách với vẻ quan tâm: “Đã bảo anh cẩn thận rồi mà anh vẫn còn để bị va phải, ngốc thật đấy! Không sao đấy chứ?”
“Vẫn ổn, may mà không vỡ đầu, vẫn còn dùng được.” Tôi cố nặn ra nụ cười, tiện thể đưa mắt nhìn bốn xung quanh. Chỗ này hẹp hơn cửa hang rất nhiều, hơn nữa các nhũ đá còn chặn ở giữa hang, nếu muốn đi sâu vào trong thì chỉ còn cách khom người.
“Nếu mà bị vỡ thì tốt, ít nhất thì cũng không còn chuyện bỗng dưng có chuột núi nữa” Tử Điệp nhìn tôi như một kẻ tội phạm bằng đôi mắt mở to rất đẹp. Tôi nghĩ, chắc là cô ấy đã phát hiện ra, lúc nãy là tôi cố tình dọa cô ấy, có điều không có bằng chứng, nên không thể vạch trần ra mà thôi.
Vì sự an toàn của bản thân, tôi phải lập tức chuyển chủ đề câu chuyện mới được, nên tôi cũng tiếp lời với vẻ phóng khoáng: “Nếu đầu tôi bị thủng thật, thì việc bắt ma núi chỉ còn biết trông vào cô thôi!”
“Như thế thì không được, cho dù cái đầu của anh có bị hỏng thì cũng phải chờ đến sau khi bắt được ma núi. Đưa đèn pin cho tôi...” Nói rồi, cô chớp lấy chiếc đèn pin trong tay tôi, “tôi đi trước, anh theo tôi là được. Tôi lo anh làm hỏng cái đầu của mình thật đấy.” Tôi chỉ còn biết cười, phen này thì tệ thật rồi!
Sau khi kéo tôi đứng dậy, Tử Điệp bèn khom người, tránh nhũ đá vừa mới “chào đón” tôi. Tuy nhiên, đúng lúc cô đang định thẳng người lên thì kêu ré lên.
Tôi vội vàng khom người chui lên, trước mắt tôi hiện lên một cảnh tượng hãi hùng: Dưới ánh sáng của chiếc đèn pin, giữa hang tối om có một chiếc đầu người treo lơ lửng!
Đó là một chiếc đầu người đang thối rữa, các cơ quan trên mặt không còn phân biệt được nữa, nhưng mái tóc dài xõa xượi giúp tôi nhận ra đó là của một người phụ nữ, có lẽ cũng là một người dân trong bản bị ma núi xâm phạm sau khi chết, một linh hồn đầy oán hận... tôi nghĩ, có lẽ chúng tôi gặp ma rồi!
Nghe những lời kể của bà Ba, tôi nghi ngờ bệnh mà người dân trong bản mắc phải có liên quan đến nước sông, nên định vào trong Long Cung điều tra một chuyến. Tôi hỏi bà Ba về vị trí chính xác của Long Cung.
Tuy nhiên, trước câu hỏi của tôi bà Ba có vẻ khó khăn, mặt nhăn rúm lại, những vết nhăn tưởng chừng như có thể kẹp chết cả ruồi... “Từ trước đến nay, đàn ông không được phép vào Long Cung, người nơi khác đến cũng vậy, không ai được vào đó...” bà ấy tỏ vẻ không muốn cho chúng tôi vào Long Cung, có lẽ là vì sợ chúng tôi sẽ làm kinh động đến Long Vương!
Tôi khuyên nhủ: “Bà ơi, năm nào người trong bản mình cũng tới cúng Long Vương, nhưng tại sao Long Vương lại không đuổi ma núi cho mọi người? Cứ đợi Long Vương che chở, phù hộ, chi bằng chủ động vào đó điều tra, biết đâu lại bắt được ma núi.”
Bà Ba im lặng một lúc, rồi thở dài, nói: “Thôi được, dù sao nếu ta không nói cho các cháu thì chỉ cần các cháu mất chút thời gian cũng sẽ tìm được.” Tiếp đó, bà nói cho chúng tôi biết vị trí chính xác của hang núi, và cứ dặn đi dặn lại chúng tôi là phải nhanh chóng bắt cho bằng được con ma núi đó.
Lúc chuẩn bị rời đi tôi thấy một người đàn ông trung niên thò đầu vào lấm lét nhìn chúng tôi, tôi bèn xông ra túm lấy anh ta. Ai ngờ, tôi vừa túm lấy thì anh ta đã kêu to lên: “Ma núi muốn bắt tôi, cứu tôi với! Ma núi muốn bắt tôi, cứu tôi với!...” Anh ta cứ liên tục lặp lại câu nói trên, rồi ngồi xổm xuống đất, hai tay ôm đầu, co rúm người lại, thân hình run lên cầm cập.
Bà Ba vớ lấy cây gậy, bước vội ra, nếu không có Tử Điệp đỡ thì chắc hẳn bà đã bị ngã. Bà bước tới nhìn người đàn ông đó, rồi gạt cánh tay đang giữ lấy anh ta của tôi ra, hốt hoảng nói: “Cậu đừng làm cho nó sợ, nó bị ma núi làm cho sợ đến phát điên lên đấy, hễ nhìn thấy người là nó lại xông đến, hoặc nếu có ai túm lấy, nó sẽ cứ kêu lên như thế!”
Tôi nghi hoặc buông tay ra, quả nhiên anh ta không kêu lên nữa, nhưng vẫn co người lại trên đất và run bần bật, một hồi lâu sau mới thò đầu ra nhìn chúng tôi một cái, rồi cười một cách ngốc nghếch với chúng tôi. Tôi nhìn anh ta chăm chú một lúc. Người đàn ông ấy chừng bốn mươi tuổi, trông rất bẩn thỉu, nhất là hai bàn tay, hầu như toàn đất là đất. Mặc dù mặt anh ta cũng có rất nhiều đất song tôi vẫn nhìn rõ tướng mạo của anh ta, cảm giác như đã gặp ở đâu rồi, nhưng trong một lúc không thể nào nhớ được ra. Vì bà Ba nói anh ta bị ma núi làm cho sợ đến phát điên, nên tôi muốn tìm hiểu tình hình của anh ta, tuy nhiên, dù hỏi anh ta câu gì, anh ta cũng chỉ cười một cách ngốc nghếch.
“Nó sẽ không trả lời cậu đâu.” Bà Ba nói rồi xua tay với anh ta, Tế Văn, mày ra chỗ khác chơi đi, đừng đến nhà bà Ba gây chuyện, đi mau đi!” Anh ta cứ mỉm cười ngốc nghếch và không hề có ý định rời đi. Bà Ba lại nói: “Mày đúng là một con mèo tham ăn, lại muốn xin bà Ba cái gì ăn chứ gì?” Anh ta vẫn cười một cách ngốc nghếch. Bà Ba chống gậy quay trở vào nhà cầm một quả táo ra cho anh ta, anh ta lập tức chìa bàn tay bẩn thỉu ra đón lấy, rồi quay đầu chạy mất. Bà Ba nhìn theo bóng anh ta, nói: “Con mèo tham ăn này chỉ biết đến chuyện ăn.”
Chờ khi anh ta đã đi khuất khỏi tầm mắt, tôi hỏi bà Ba: “Anh ta là ai vậy?”
“Nó tên là Tế Văn, là người trong bản, vốn dĩ là một thanh niên rất thông minh, đáng tiếc nó bị ma núi làm cho sợ thành điên.” Bà ba nhìn về phía Tế Văn vừa rời đi, cứ lắc đầu liên tục.
“Anh ta đã từng gặp ma núi à? Bà có biết tình hình lúc đó không?” Tôi hỏi.
“Chuyện này dài lắm, phải rồi, nó là người đầu tiên phát hiện ra ma núi đấy...” Bà Ba lại mời chúng tôi vào nhà và kể những chuyện có liên quan đến Tế Văn:
Tế Văn là một đứa có số khổ, nó có một người anh tên là Đại Văn, hai đứa là anh em sinh đôi. Chúng nó phải dựa vào nhau, tự chăm lo cuộc sống và không thể tiếp tục đi học. Nhưng ở vùng quê này của chúng tôi, nếu không học hành thì làm sao thoát khỏi đói nghèo, vì vậy, Tế Văn để cho anh đi học, còn mình thì đi làm kiếm tiền cung cấp cho anh.
Thấy Tế Văn biết nghĩ như vậy, mọi người trong thôn đều hết lòng giúp đỡ những gì có thể, hễ có việc gì cần đến người làm là tìm đến nó đầu tiên. Lúc đó, mọi người trong thôn bắt đầu biết nhựa thông có thể cho ra tiền, nên vào mùa hè cử người luân phiên vào rừng thông canh gác, đề phòng người ngoài tới ăn trộm nhựa thông. Mỗi lần cần đến người canh đêm, trưởng thôn lại tìm Tế Văn, nhưng không ngờ, cũng vì thế mà đã hại đời nó.
Mấy năm lúc mới bắt đầu, Tế Văn làm rất tốt, những ca gác của nó không bị người ngoài vào ăn trộm bao giờ, có lần còn bắt được cả một tên ăn trộm nhựa thông. Chẳng ai ngờ sau đó lại xảy ra chuyện như vậy.
Đêm xảy ra chuyện, vốn dĩ có A Toàn cùng trực đêm với nó, nhưng đêm ấy vợ A Toàn sắp sinh con. A Toàn nhờ Tế Văn trông giúp cho rồi về nhà, Tế Văn đã gác đêm một mình.
Nửa đêm về sáng hôm đó, Tế Văn bỗng nhiên chạy về thôn, toàn thân đầy bùn đất, gõ cửa từng nhà, nói rằng trong rừng thông có ma núi. Mọi người tưởng nó nói là có người ăn trộm nhựa thông, bèn bảo đàn ông trong thôn đốt đuốc chạy vào rừng thông. Nhưng tìm khắp rừng thông một lượt cũng không thấy trộm đâu, mà phát hiện ra một ngôi mộ mới chôn đã bị khai quật.
Người chết được chôn trong ngôi mộ đó là Tú Lan, con bé mới lấy Kiến Quân ba tháng trước, sau đó hai đứa cãi nhau mấy câu, Tú Lan trong một lúc nghĩ quẩn đã uống cả chai thuốc sâu tự tử. Đêm xảy ra chuyện, Tú Lan mới được chôn cất hai, ba ngày, đúng là oan nghiệt!
Mọi người phát hiện ra mộ của Tú Lan bị đào lên, còn xác của con bé nằm trên đầu mộ, quần áo trên người đều bị xé rách, thân hình toàn bùn đất, hai mắt vẫn còn mở. Chắc chắn là xác của con bé đã bị kẻ nào đó xâm phạm. Nhìn thấy cảnh tượng ấy mọi người đều rất giận dữ, nhất là người nhà của Tú Lan. Thế là, họ chia thành mấy tốp lật tìm khắp rừng thông, song đến tận sáng cũng vẫn chẳng tìm thấy gì.
Không tìm thấy và cũng chẳng còn cách nào, mọi người quay trở về thôn tìm Tế Văn, hỏi nó xem kẻ hãm hiếp xác chết kia hình dạng ra sao. Nhưng Tế Văn cứ một mực nói rằng ma núi muốn bắt nó, lúc đó mọi người mới nhận ra rằng Tế Văn đã hóa điên.
Khi Tế Văn bị như vậy thì Đại Văn đang đi thực tập, hơn nữa thời gian thực tập cũng sắp kết thúc. Tiền học phí của cậu ta là mượn của người trong bản, còn tiền sinh hoạt thì do Tế Văn tiết kiệm từng đồng từng xu gửi cho. Nếu cậu ta biết em trai xảy ra chuyện, chắc chắn sẽ quay về chăm sóc em, và rất có thể không lấy được bằng tốt nghiệp. Thấy hoàn cảnh mồ côi đáng thương của hai anh em chúng nó mọi người nhất trí cứ giấu Đại Văn và thay phiên nhau chăm sóc Tế Văn, cho đến khi Đại Văn tốt nghiệp trở về...
“Anh trai của Tế Văn là bác sĩ ở bệnh viện?” Cuối cùng tôi cũng nhớ ra có một bác sĩ ở bệnh viện rất giống Tế Văn.
“Ừ, Đại Văn làm bác sĩ nha khoa ở bệnh viện. Thực ra, ngay từ khi bệnh viện đó chưa xây xong thì Đại Văn đã chữa răng cho chúng tôi rồi. Mặc dù điều kiện lúc đó kém hơn, nhưng tay nghề của cậu ta rất tốt, hai chiếc răng của tôi được cậu ấy hàn cho dạo trước rất chắc, bây giờ già rồi thì răng mới bị rụng hết.” Bà Ba thở dài, trong cái miệng hơi hé ra chẳng còn một chiếc răng nào.
Tế Văn là người đầu tiên phát hiện ra ma núi, nếu mà biết được một số tình hình qua lời của anh ta thì chắc chắn sẽ giúp cho việc điều tra rất nhiều. Đáng tiếc Tiểu Na không có ở đây, nếu không thì đã nhờ được cô ấy dùng biện pháp thôi miên làm cho Tế Văn nói ra tình hình lúc đó.
Tôi định nhân lúc mặt trời chưa lặn nhanh chóng vào Long Cung lấy ít nước sông, để ngày mai mang đi xét nghiệm luôn thể. Nhưng vì phải hỏi chuyện về Tế Văn qua bà Ba nên đã lỡ mất không ít thời gian, và khi chúng tôi rời khỏi nhà bà ấy thì màn đêm đã bắt đầu giăng xuống.
Vùng nông thôn không giống như thành phố, hễ trời tối là tắt đèn, khiến tôi suýt nữa không nhận ra đường đi. Mặc dù vậy, để bớt một lần đi, tôi vẫn quyết định tới Long Cung, dù sao thì Long Vương ở nơi đó cũng không thể ăn thịt người, nói trắng ra thì cái gọi là Long Cung cũng chỉ là một dạng miếu mạo mà thôi.
Bà Ba đã nói với tôi rất kĩ về vị trí của Long Động, tôi cứ tưởng rằng sẽ tìm thấy dễ dàng, nhưng sự thực lại không như vậy. Tôi cầm chiếc đèn pin có cường độ ánh sáng rất mạnh cùng với Tử Điệp tìm khắp rìa của rừng thông gần một tiếng đồng hồ thì mới thấy lối vào Long Động được che khuất bởi những bụi cỏ rậm rạp. Thật ra, lối vào Long Động rất lớn, tuy không cao lắm nhưng cũng đủ chỗ cho hai cỗ xe ngựa cùng tiến vào một lúc, chỉ có điều cửa hang to đùng ấy đã bị cỏ dại chen chúc che khuất mất một nửa, nếu không thì chúng tôi đã không phải tìm vất vả như vậy.
Dùng đèn pin chiếu vào trong hang, thấy hang ăn sâu về phía dưới, trên mặt đất có một con đường nhỏ khá bằng phẳng. Con đường này có lẽ là do người dân trong bản tạo ra, chứ nếu không với một địa hình gập ghềnh, gồ ghề mà cứ ba bước lại phải cúi lạy một cái thì có lẽ chưa tới được chỗ của Long Vương thì đã sớm gặp Diêm Vương rồi.
Cảm giác đầu tiên khi bước vào hang, đó là “tối”, tuy bên ngoài hang cũng rất tối tăm, nhưng dù sao thì cũng vẫn có ánh trăng và ánh sao, còn trong hang thì hoàn toàn là thế giới của bóng đen, ánh sáng cường độ mạnh của chiếc đèn pin lúc này chiếu lên trong hang yếu ớt chẳng khác gì ánh sáng của con đom đóm. Dưới ánh sáng ấy, cảnh vật trong hang trở nên huyền ảo lung linh, những chiếc nhũ đá với muôn hình vạn trạng hiện ra trước mắt, có điều, trong hang khô hạn hơn tưởng tượng của tôi rất nhiều và hoàn toàn không nghe thấy tiếng nước nhỏ tí tách, có lẽ đó là vì bây giờ đang là mùa khô.
Bỗng nhiên, Tử Điệp tiến sát đến bên tôi, dường như vai kề vai với tôi. Kể từ sau lúc va chạm sau buổi trưa, cô ấy đều cố ý giữ khoảng cách với tôi, nhưng lúc này cô ấy tiến sát như vậy có lẽ là vì cô ấy đang cảm thấy sợ hãi. Đặt mình vào trong một chiếc hang tối đen, bất cứ ai cũng có một cảm giác sợ hãi bản năng, vì bóng đen là một trong những căn nguyên đưa đến nỗi sợ hãi, và dưới lòng đất cũng mang lại cảm giác tương tự. Bởi vì, những sự vật có liên quan đến lòng đất phần lớn đều là những thứ không tốt đẹp, và quay cuồng trong đầu tôi lúc này, ngoài hình ảnh của những con rắn con rết thì còn có cả những xác chết thối rữa.
“Cô nói xem, liệu ở đây có xác chết cứng đờ bất ngờ nhảy ra không?” Tôi nói với Tử Điệp bằng vẻ rất lạ lùng.
“Anh... thần kinh à! Trên đời này làm gì có xác chết cứng đờ!” Cô ấy nói, giọng lạc đi, tôi không tin là cô ấy không thấy sợ khi bỗng nhiên có xác chết hiện ra.
Nếu cô ấy sợ, thì sao tôi lại không nhân dịp này dọa cô ấy một chút để làm giảm nhuệ khí của cô ấy nhỉ? Nghĩ rồi, tôi bất ngờ chỉ vào phía bên cạnh của Tử Điệp và ra vẻ hoảng hốt kêu lên: “Ở kia hình như có con gì đó đang động đậy!”
Ối! Tử Điệp kêu lên một tiếng, rồi nép sát vào người tôi, ôm chặt lấy cánh tay tôi, còn vùi cả mặt vào ngực tôi nữa. Cảm giác cánh tay chìm sâu vào bộ ngực căng tròn, mềm mại thật dễ chịu, rất muốn thời gian cứ dừng lại mãi mãi ở giây phút này. Có điều, đó là điều không thể, Tử Điệp chỉ không phản ứng kịp thời nên mới bị tôi làm cho sợ như vậy, sau đó cô ấy lập tức phát hiện ra điều không bình thường. Để tránh tội là gã háo sắc, tôi phải hành động trước khi cô ấy nhận ra. Cho nên, trong lúc cô ấy sợ hãi định quay đầu nhìn về phía tôi chỉ, tôi lập tức chiếu đèn pin về hướng ấy và lên tiếng trước: “Thì ra là một con chuột núi, chạy nhanh quá, làm tôi giật cả mình.”
Tử Điệp đưa mắt nhìn bốn xung quanh, sau khi chắc chắn là không có gì khác lạ, mới thở phào một cái. Đầu óc cô ấy rất nhanh nhậy nên cảm giác sợ hãi vừa tan biến đã lập tức ý thức ngay căn nguyên của vấn đề, gạt ngay cánh tay của tôi ra rồi nói với tôi bằng giọng chất vấn: “Có đúng là có chuột núi không? Sao tôi không nghe thấy có tên gọi đó?”
Loài chuột khi bị làm cho sợ hãi đều kêu ré lên, giống như con người chúng ta, nếu chỗ tôi chỉ có chuột núi thật thì khi ánh đèn pin của tôi chiếu vào chắc chắc nó sẽ cuống cuồng kêu ré lên và bỏ chạy. Thế mà lại không hề có tiếng kêu của loài động vật nào.
“Có thể là loài thú nào khác! Nó chạy nhanh lắm, tôi cũng không nhìn thấy rõ, chúng ta tranh thủ thời gian đi lấy nước sông Long Hà đi!” Không muốn ăn một cái tát, thì phải trổ hết tài diễn ra. Tuy khả năng diễn xuất của tôi không sánh được với các diễn viên điện ảnh, nhưng lừa gạt một cô gái ở một nơi tối tăm như thế này thì cũng không có gì là khó. Mặc dù Tử Điệp nhìn tôi chăm chăm bằng ánh mắt hoài nghi khiến tôi nổi hết da gà, nhưng vẻ làm ra đàng hoàng bình tĩnh cuối cùng đã giúp tôi thoát được cửa ải đó.
Tiếp tục đi về phía trước, Tử Điệp giữ một khoảng cách với tôi nhưng cũng không dám cách xa quá, cứ đi như vậy một lúc thì chúng tôi lại gần như vai kề vai bên nhau. Tôi chợt nghĩ, nghi thức ba bước lạy một bước liệu có phải là để tránh cụng đầu vào nhau dễ dàng không nhỉ? Rất nhiều truyền thống và tập tục trước đây, dù khi giải thích thì đầy màu sắc mê tín, nhưng trên thực tế lại rất đơn giản. Ví dụ như truyền thuyết về con Tương1 chẳng hạn.
1. Truyền thuyết con Tương nói đúng ra thì khuyên mọi người cẩn thận kẻo bị đuối nước.
Đúng lúc tôi đang nghĩ về những chuyện có liên quan đến truyền thuyết, bỗng nghe tiếng Tử Điệp hét lên “Cẩn thận!” Bây giờ kể lại thì thấy chậm, nhưng mọi việc lúc đó xảy ra rất nhanh, sau một tiếng cộp, tôi tối sầm mặt mũi, thì ra đầu tôi vừa va phải vật gì đó.
“Ối chà, những chiếc nhũ đá trong hang sao mà lại cứng như búa vậy chứ, thiếu chút nữa thì làm thủng cả đầu tôi, khiến tôi đau quá phải ngồi sụp xuống.
Tử Điệp đưa bàn tay nõn nà bóp mấy cái lên trán tôi, rồi trách với vẻ quan tâm: “Đã bảo anh cẩn thận rồi mà anh vẫn còn để bị va phải, ngốc thật đấy! Không sao đấy chứ?”
“Vẫn ổn, may mà không vỡ đầu, vẫn còn dùng được.” Tôi cố nặn ra nụ cười, tiện thể đưa mắt nhìn bốn xung quanh. Chỗ này hẹp hơn cửa hang rất nhiều, hơn nữa các nhũ đá còn chặn ở giữa hang, nếu muốn đi sâu vào trong thì chỉ còn cách khom người.
“Nếu mà bị vỡ thì tốt, ít nhất thì cũng không còn chuyện bỗng dưng có chuột núi nữa” Tử Điệp nhìn tôi như một kẻ tội phạm bằng đôi mắt mở to rất đẹp. Tôi nghĩ, chắc là cô ấy đã phát hiện ra, lúc nãy là tôi cố tình dọa cô ấy, có điều không có bằng chứng, nên không thể vạch trần ra mà thôi.
Vì sự an toàn của bản thân, tôi phải lập tức chuyển chủ đề câu chuyện mới được, nên tôi cũng tiếp lời với vẻ phóng khoáng: “Nếu đầu tôi bị thủng thật, thì việc bắt ma núi chỉ còn biết trông vào cô thôi!”
“Như thế thì không được, cho dù cái đầu của anh có bị hỏng thì cũng phải chờ đến sau khi bắt được ma núi. Đưa đèn pin cho tôi...” Nói rồi, cô chớp lấy chiếc đèn pin trong tay tôi, “tôi đi trước, anh theo tôi là được. Tôi lo anh làm hỏng cái đầu của mình thật đấy.” Tôi chỉ còn biết cười, phen này thì tệ thật rồi!
Sau khi kéo tôi đứng dậy, Tử Điệp bèn khom người, tránh nhũ đá vừa mới “chào đón” tôi. Tuy nhiên, đúng lúc cô đang định thẳng người lên thì kêu ré lên.
Tôi vội vàng khom người chui lên, trước mắt tôi hiện lên một cảnh tượng hãi hùng: Dưới ánh sáng của chiếc đèn pin, giữa hang tối om có một chiếc đầu người treo lơ lửng!
Đó là một chiếc đầu người đang thối rữa, các cơ quan trên mặt không còn phân biệt được nữa, nhưng mái tóc dài xõa xượi giúp tôi nhận ra đó là của một người phụ nữ, có lẽ cũng là một người dân trong bản bị ma núi xâm phạm sau khi chết, một linh hồn đầy oán hận... tôi nghĩ, có lẽ chúng tôi gặp ma rồi!
Bình luận facebook