Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3
Edit & Beta: Hann
“Thật sự cảm ơn em nhiều lắm ~” Hàng Hi ôm lấy Tô Nam, dùng sức vỗ hai cái sau lưng cô.
Emmm… Lực tay tốt thật.
“Khụ khụ… Cái kia… Cô Hàng không cần quá khách khí, đây là việc em phải làm…”
“Aiza!” Hàng Hi lại vỗ lưng Tô Nam một cái rồi nói: “Cô Hàng cái gì chứ! Không được gọi chị như vậy, em gọi là chị Hàng Hi được rồi. Đúng rồi đúng rồi, đây là em trai của chị, tên Hàng Chính. Em đừng nhìn khuôn mặt lạnh lùng 24/7 của nó, thật ra nó rất tốt tính.”
Hàng Hi quá nhiệt tình khiến Tô Nam không chống đỡ nổi, nhưng Hàng Chính đã quá quen với dáng vẻ nhiệt tình này của Hàng Hi rồi, chỉ hừ lạnh một tiếng nói: “Hàng Hi, chị xong chưa, em muốn trở về quân doanh. Chị nhanh chóng giải quyết chuyện này đi, em bảo Trần Ngũ đến đón.”
Hàng Hi cũng đã quá quen với thái độ của Hàng Chính rồi. Tô Nam thấy hai chị em này quả thật rất thần kỳ, không ổn không ổn chút nào. Chị gái này hơi nhiệt tình khiến người ta phải choáng ngợp, còn em trai thì lạnh lùng không chừa chút mặt mũi nào cho chị gái.
Tô Nam nghĩ vậy rồi nhìn Hàng Chính bên cạnh một chút, bị anh liếc mắt nên trong giây lát, cô không dám ôm tâm tư gì nữa.
Hàng Hi giải thích cặn kẽ hết sức với Cố Quyền Đông về chuyện đã xảy ra trong quán ăn, chứng minh việc này hoàn toàn là hiểu lầm. Lúc Tô Nam bước ra khỏi cục cảnh sát, mặt trời đã ngả về Tây, cô biết rõ tiền lương hôm nay đã khoác lên đôi cánh nhỏ bé và vui vẻ lặn xuống cùng mặt trời rồi.
Hàng Hi vẫn hăng hái vô cùng, so với Hàng Hi, tâm trạng của Tô Nam lúc này quá chán chường. Cô ấy chạy đến khoác tay của Tô Nam, nói: “Nam Nam em muốn đi đâu, để chị đưa em đi ~”
“À… chị Hàng Hi, mọi người cứ đi trước đi, em cũng chưa biết nên đi đâu.” Tô Nam lại nhớ đến việc mình bị chủ nhà đuổi đi lúc sáng sớm hôm nay, trong lòng cảm thấy rất chua xót.
“Không có chỗ ở sao?” Câu nói đầu tiên của Hàng Hi đã vạch trần chân tướng, thế nhưng Tô Nam vì giữ chút thể diện cho mình nên lắc lắc đầu, nói với cô ấy rằng: “Không đúng không đúng, có chỗ ở…”
Tô Nam còn chưa dứt lời, âm thanh lạnh lùng đã vang lên bên cạnh mình: “Vừa nãy ở cục cảnh sát, là ai nói mình bị chủ nhà đuổi ra ngoài? Đến lúc này còn giữ chút mặt mũi này để làm gì không biết!”
“Aiza, A Chính! Không được nói như vậy trước mặt con gái!” Hàng Hi trách móc liếc mắt nhìn Hàng Chính, sau đó nói với Tô Nam rằng: “Nam Nam, chỗ của A Chính có phòng trống đấy, bình thường cũng không có ai ở, nếu không thì… Em cứ đến đó ở trước đi! Bây giờ trời sắp tối rồi, con gái như em một thân một mình không an toàn. Ngày hôm nay em đã giúp chị, chị còn không biết cảm tạ em như thế nào nữa.”
“Không cần, chị Hàng Hi, thực sự không cần. Hôm nay em ở nhờ nhà bạn là được rồi, thực sự không cần.” Tô Nam thẳng thừng xua tay với Hàng Hi. Ngày hôm nay cô giúp cô ấy là đương nhiên thôi, cô tin rằng bất kể là ai nhìn thấy cảnh này cũng sẽ giúp một tay. Mặc dù Tô Nam cô không có chỗ ở nhưng cũng không thể ở nhà Hàng Chính được, không tiện chút nào cả.
Hàng Chính giơ cổ tay lên, nhìn đồng hồ nói rằng: “Người ta không muốn thì chị miễn cưỡng làm gì, Hàng Hi, chị đừng lằng nhằng tốn thời gian như thế được không, lát nữa em còn có việc.”
“Hàng Chính!!! Em thử gọi tên của chị lần nữa xem! Chị đã giữ mặt mũi cho em lắm rồi!” Hàng Hi đột nhiên buông tay Tô Nam ra, giận dữ đi đến trước mặt Hàng Chính rồi hét lớn: “Khi em còn nhỏ, là ai giả chữ ký bố mẹ để ký tên vào sổ giúp em, là ai chịu tiếng xấu thay em, là ai giúp em làm bài tập, là ai theo đuổi con gái giúp, là ai viết thư tình giúp hả!!! Đều là người chị này!!”
Hàng Chính đen mặt lại kéo cổ tay Tô Nam, vừa đi vừa nói: “Biết rồi biết rồi, là chị đều là chị hết, chị là chị ruột của em, chị ruột của em, được chưa! Em dẫn ân nhân của chị đi, còn có… Mạnh Diệp, dẫn vợ của anh về nhà đi, đừng để chị ấy đi khắp nơi làm mất mặt!”
Tô Nam thấy Hàng Hi vậy nên có chút sửng sốt, cô bị Hàng Chính kéo cổ tay đi về phía trước. Đồng thời, lúc Tô Nam quay đầu, người đàn ông văn vẻ lịch sự ấy đang ôm Hàng Hi vào trong lòng, nhưng cô ấy… đang đặc biệt kích động, hét lớn: “Hàng Chính, em có bản lĩnh lắm, nếu lần sau em có thể bước vào cửa nhà chị thì chị không tên là Hàng Hi nữa.”
Trong lòng Tô Nam, Hàng Hi là một người phụ nữ vừa xinh đẹp lại vừa bao dung, hình tượng dịu dàng của cô ấy đang dần dần sụp đổ, cuối cùng tan biến trong làn gió…
“Tô Nam!” Âm thanh vang lên bên tai đã kéo cô về với hiện thực, cô có chút ghét bỏ nhìn Hàng Chính trước mặt mình, tức giận hỏi: “Làm gì?”
“Đây là chìa khóa phòng.” Hàng Chính lấy ra hai chiếc chìa khóa nối liền nhau từ trong túi áo, sau đó nhét vào trong tay của Tô Nam, nói tiếp: “Một cái là khóa cửa chống trộm ở lầu dưới, một cái là chìa mở cửa chính. Cô không cần lo lắng những thứ khác, tôi không thường xuyên về nhà. Còn nữa, tiền thuê nhà xem như cho cô, lương tâm cô không cắn rứt là được, sau đó…”
Hàng Chính đứng bên cạnh vẫy tay gọi một chiếc taxi, sau đó nói với tài xế mấy câu rồi đẩy Tô Nam vào xe. Tô Nam còn đang ngẩn ngơ đã nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Hàng Chính xa dần, ngày càng xa…
“Hàng Chính!! Ông chú này!!! Anh không thể cho tôi chút thời gian về quán ăn lấy hành lý được sao…”
Từ “Sao” cuối cùng Tô Nam thốt ra chầm chậm cuốn theo làn gió… Cuối cùng biến mất. Hàng Chính nhìn chiếc xe taxi của Tô Nam cứ thế rời xa khỏi tầm mắt mình, nhếch miệng cười cười, không phải là hành lý thôi sao, còn kinh hãi như vậy.
“Thật sự cảm ơn em nhiều lắm ~” Hàng Hi ôm lấy Tô Nam, dùng sức vỗ hai cái sau lưng cô.
Emmm… Lực tay tốt thật.
“Khụ khụ… Cái kia… Cô Hàng không cần quá khách khí, đây là việc em phải làm…”
“Aiza!” Hàng Hi lại vỗ lưng Tô Nam một cái rồi nói: “Cô Hàng cái gì chứ! Không được gọi chị như vậy, em gọi là chị Hàng Hi được rồi. Đúng rồi đúng rồi, đây là em trai của chị, tên Hàng Chính. Em đừng nhìn khuôn mặt lạnh lùng 24/7 của nó, thật ra nó rất tốt tính.”
Hàng Hi quá nhiệt tình khiến Tô Nam không chống đỡ nổi, nhưng Hàng Chính đã quá quen với dáng vẻ nhiệt tình này của Hàng Hi rồi, chỉ hừ lạnh một tiếng nói: “Hàng Hi, chị xong chưa, em muốn trở về quân doanh. Chị nhanh chóng giải quyết chuyện này đi, em bảo Trần Ngũ đến đón.”
Hàng Hi cũng đã quá quen với thái độ của Hàng Chính rồi. Tô Nam thấy hai chị em này quả thật rất thần kỳ, không ổn không ổn chút nào. Chị gái này hơi nhiệt tình khiến người ta phải choáng ngợp, còn em trai thì lạnh lùng không chừa chút mặt mũi nào cho chị gái.
Tô Nam nghĩ vậy rồi nhìn Hàng Chính bên cạnh một chút, bị anh liếc mắt nên trong giây lát, cô không dám ôm tâm tư gì nữa.
Hàng Hi giải thích cặn kẽ hết sức với Cố Quyền Đông về chuyện đã xảy ra trong quán ăn, chứng minh việc này hoàn toàn là hiểu lầm. Lúc Tô Nam bước ra khỏi cục cảnh sát, mặt trời đã ngả về Tây, cô biết rõ tiền lương hôm nay đã khoác lên đôi cánh nhỏ bé và vui vẻ lặn xuống cùng mặt trời rồi.
Hàng Hi vẫn hăng hái vô cùng, so với Hàng Hi, tâm trạng của Tô Nam lúc này quá chán chường. Cô ấy chạy đến khoác tay của Tô Nam, nói: “Nam Nam em muốn đi đâu, để chị đưa em đi ~”
“À… chị Hàng Hi, mọi người cứ đi trước đi, em cũng chưa biết nên đi đâu.” Tô Nam lại nhớ đến việc mình bị chủ nhà đuổi đi lúc sáng sớm hôm nay, trong lòng cảm thấy rất chua xót.
“Không có chỗ ở sao?” Câu nói đầu tiên của Hàng Hi đã vạch trần chân tướng, thế nhưng Tô Nam vì giữ chút thể diện cho mình nên lắc lắc đầu, nói với cô ấy rằng: “Không đúng không đúng, có chỗ ở…”
Tô Nam còn chưa dứt lời, âm thanh lạnh lùng đã vang lên bên cạnh mình: “Vừa nãy ở cục cảnh sát, là ai nói mình bị chủ nhà đuổi ra ngoài? Đến lúc này còn giữ chút mặt mũi này để làm gì không biết!”
“Aiza, A Chính! Không được nói như vậy trước mặt con gái!” Hàng Hi trách móc liếc mắt nhìn Hàng Chính, sau đó nói với Tô Nam rằng: “Nam Nam, chỗ của A Chính có phòng trống đấy, bình thường cũng không có ai ở, nếu không thì… Em cứ đến đó ở trước đi! Bây giờ trời sắp tối rồi, con gái như em một thân một mình không an toàn. Ngày hôm nay em đã giúp chị, chị còn không biết cảm tạ em như thế nào nữa.”
“Không cần, chị Hàng Hi, thực sự không cần. Hôm nay em ở nhờ nhà bạn là được rồi, thực sự không cần.” Tô Nam thẳng thừng xua tay với Hàng Hi. Ngày hôm nay cô giúp cô ấy là đương nhiên thôi, cô tin rằng bất kể là ai nhìn thấy cảnh này cũng sẽ giúp một tay. Mặc dù Tô Nam cô không có chỗ ở nhưng cũng không thể ở nhà Hàng Chính được, không tiện chút nào cả.
Hàng Chính giơ cổ tay lên, nhìn đồng hồ nói rằng: “Người ta không muốn thì chị miễn cưỡng làm gì, Hàng Hi, chị đừng lằng nhằng tốn thời gian như thế được không, lát nữa em còn có việc.”
“Hàng Chính!!! Em thử gọi tên của chị lần nữa xem! Chị đã giữ mặt mũi cho em lắm rồi!” Hàng Hi đột nhiên buông tay Tô Nam ra, giận dữ đi đến trước mặt Hàng Chính rồi hét lớn: “Khi em còn nhỏ, là ai giả chữ ký bố mẹ để ký tên vào sổ giúp em, là ai chịu tiếng xấu thay em, là ai giúp em làm bài tập, là ai theo đuổi con gái giúp, là ai viết thư tình giúp hả!!! Đều là người chị này!!”
Hàng Chính đen mặt lại kéo cổ tay Tô Nam, vừa đi vừa nói: “Biết rồi biết rồi, là chị đều là chị hết, chị là chị ruột của em, chị ruột của em, được chưa! Em dẫn ân nhân của chị đi, còn có… Mạnh Diệp, dẫn vợ của anh về nhà đi, đừng để chị ấy đi khắp nơi làm mất mặt!”
Tô Nam thấy Hàng Hi vậy nên có chút sửng sốt, cô bị Hàng Chính kéo cổ tay đi về phía trước. Đồng thời, lúc Tô Nam quay đầu, người đàn ông văn vẻ lịch sự ấy đang ôm Hàng Hi vào trong lòng, nhưng cô ấy… đang đặc biệt kích động, hét lớn: “Hàng Chính, em có bản lĩnh lắm, nếu lần sau em có thể bước vào cửa nhà chị thì chị không tên là Hàng Hi nữa.”
Trong lòng Tô Nam, Hàng Hi là một người phụ nữ vừa xinh đẹp lại vừa bao dung, hình tượng dịu dàng của cô ấy đang dần dần sụp đổ, cuối cùng tan biến trong làn gió…
“Tô Nam!” Âm thanh vang lên bên tai đã kéo cô về với hiện thực, cô có chút ghét bỏ nhìn Hàng Chính trước mặt mình, tức giận hỏi: “Làm gì?”
“Đây là chìa khóa phòng.” Hàng Chính lấy ra hai chiếc chìa khóa nối liền nhau từ trong túi áo, sau đó nhét vào trong tay của Tô Nam, nói tiếp: “Một cái là khóa cửa chống trộm ở lầu dưới, một cái là chìa mở cửa chính. Cô không cần lo lắng những thứ khác, tôi không thường xuyên về nhà. Còn nữa, tiền thuê nhà xem như cho cô, lương tâm cô không cắn rứt là được, sau đó…”
Hàng Chính đứng bên cạnh vẫy tay gọi một chiếc taxi, sau đó nói với tài xế mấy câu rồi đẩy Tô Nam vào xe. Tô Nam còn đang ngẩn ngơ đã nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Hàng Chính xa dần, ngày càng xa…
“Hàng Chính!! Ông chú này!!! Anh không thể cho tôi chút thời gian về quán ăn lấy hành lý được sao…”
Từ “Sao” cuối cùng Tô Nam thốt ra chầm chậm cuốn theo làn gió… Cuối cùng biến mất. Hàng Chính nhìn chiếc xe taxi của Tô Nam cứ thế rời xa khỏi tầm mắt mình, nhếch miệng cười cười, không phải là hành lý thôi sao, còn kinh hãi như vậy.
Bình luận facebook