Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39: Anh ở đây dỗ dành cô
Đến nửa đêm tới gần sáng, Chu Kinh Trạch mới bằng lòng để cô đi, Hứa Tùy chạy một mạch về lều, cẩn thận cởi áo khoác ra, Hồ Thiến Tây còn đang ngủ say đột nhiên vung nắm đấm lên không trung, hung dữ nói: "Cậu vừa đi đâu?"
"Vừa rồi tớ..."
Hứa Tùy chưa kịp nói xong, Hồ Thiến Tây đã ngắt lời cô: "Lộ Văn Bạch, anh đừng tưởng rằng anh tránh tôi, tôi sẽ không theo đuổi được anh."
Hóa ra không phải nói với cô, Hứa Tùy thở phào nhẹ nhõm rồi để hai cánh tay lộ ra ngoài của Hồ Thiến Tây trở lại giường, đắp lại chăn cho cô ấy rồi mới đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, khi hầu hết mọi người đều chưa dậy, còn chưa kịp ngắm bình minh thì tất cả mọi người đã phải thu dọn đồ đạc, tháo dỡ lều trại trả lại cảnh khu, dự định quay lại nhà dân để nghỉ ngơi, bàn bạc.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, cả người Hồ Thiến Tây tràn đầy năng lượng, dẫn Hứa Tùy đi dạo các điểm tham quan xung quanh, đội cacbon axit cũng phải đuổi kịp, theo sau là Tần Cảnh và một cặp đôi.
Mọi người đang đi dạo xung quanh, Hồ Thiến Tây nhìn thấy phía trước treo một tấm biển gỗ với dòng chữ "Cầu treo", mắt cô ấy sáng lên.
Thịnh Nam Châu nhìn một cái rồi quay người rời đi, Hồ Thiến Tây nhanh tay lẹ mắt kéo cậu ta về phía trước, người phía trước nắm lấy lan can không chịu dời một bước, nghiến răng nói một câu: "Em đang chơi anh sao, anh bị triệu chứng sợ nơi đông đúc."
Hoa văn dưới chân cầu treo giống như sinh vật dưới đáy biển sâu, dày đặc và có màu sắc mạnh mẽ.
---Đọc full tại Truyenfull.vn---
"Cái đó lại càng phải vượt qua." Hồ Thiến Tây nói.
Thịnh Nam Châu: "..."
Cây cầu treo lơ lửng giữa hẻm núi, phía dưới sâu không thấy đáy, đi lên đó còn hơi rung chuyển, Hứa Tùy hơi sợ hãi nhưng may mà Chu Kinh Trạch đã giữ chặt cô lại.
Tần Cảnh đi tới trước mặt mọi người, nhìn thấy giữa cầu treo một chuỗi dài ổ khóa đủ màu sắc, đột nhiên dừng lại.
"Con mẹ nó, khóa tình nhân, không ngờ tới ở chỗ này cũng có thể nhìn thấy." Tần Cảnh wow một tiếng.
Đại Lưu bước tới, liếc nhìn ổ khóa trên đó, hỏi: "Sao nào, công tử Tần tình trường phong lưu có suy nghĩ gì không?"
"Fuck you, nhớ năm đó ông đây vẫn rất trong sáng đấy." Tần Cảnh đá Đại Lưu một cái, sờ lên gáy mình, giọng điệu hơi xấu hổ: "Đó là lúc tôi vẫn còn học cấp ba, tôi và mối tình đầu đã bí mật hẹn hò, tiện thể nói một câu, mối tình đầu của tôi giống như em Hứa vậy, dáng vẻ trong sáng lại còn ngoan ngoãn, đôi mắt đó..."
Chu Kinh Trạch đứng ở một bên chỉ vào hẻm núi không đáy: "Muốn rút lui thì cứ nói, tôi đồng ý với cậu."
Tần Cảnh lập tức lùi lại hai bước, trong lòng nhớ lại: "Tôi nhớ là đi đến một ngôi chùa với cô ấy, gần đó cũng có chỗ treo khóa tình nhân, ở đó người ta nói nếu hai người nhìn thấy một chỗ như vậy, chỉ cần hai người thành tâm thành ý ở bên nhau thì có thể yêu nhau dài lâu. Có một ông lão nói rất có lý nên tôi và mối tình đầu đã rung động rồi, kết quả đối phương vừa mở miệng đã nói một khóa hai trăm năm mươi tệ, tôi lập tức quay người rời đi."
"Sau đó thì sao?” Hứa Tùy hỏi vô thức.
"Mối tình đó cũng không kéo dài được bao lâu, là lỗi của ông lão đó quá mơ hồ, cho nên… Nhìn thấy khóa tình nhân này - bỗng nhiên hơi nhớ mối tình đầu, cô ấy tốt như vậy." Tần Cảnh nhìn cách đó không xa xúc động nói.
Cặp đôi duy nhất trong lớp là Chu Kinh Trạch nghe xong lập tức đi treo khoá, Đại Lưu là một cẩu độc thân cũng không phát biểu gì về vấn đề này. Đột nhiên Tần Cảnh cảm thấy như phát hiện điều gì về đại lục mới, nói: "Ê, họ Chu, cậu cũng nên đi treo một cái đi, thần sẽ phù hộ cho hai người ở bên nhau lâu dài đấy."
Hứa Tùy nhìn ổ khóa treo trên cầu, băng trên đó bay phất phơ trong gió, ánh mắt dao động, cô đang định nói: "Hay là chúng ta cũng treo một cái đi." Chu Kinh Trạch đã phủi bụi trên tay, ngẩng đầu, lười biếng chế nhạo một tiếng: "Ông đây theo chủ nghĩa vô thần."
Lời nói đến miệng của Hứa Tùy cũng phải nuốt xuống.
Một nhóm người ồn ào đi đến cuối cầu, trước mặt đúng lúc có một trạm dừng chân, một nhóm ngồi ở trên ụ đá nghỉ ngơi. Chu Kinh Trạch và Hứa Tùy đến máy bán hàng tự động phía trước mua đồ uống cho mọi người.
Chu Kinh Trạch đang đứng trước tủ lạnh chọn đồ uống, Hứa Tùy nghĩ đến mấy lời Tần Cảnh vừa nói, cô không nhịn được lấy điện thoại ra để tra Baidu, tìm trong ô tìm kiếm: Nếu cặp đôi treo khóa tình nhân, hai người sẽ ở bên nhau dài lâu thật sao?
Trên màn hình điện thoại hiện lên một loạt câu trả lời của trang web, Hứa Tùy nghiêm túc nhìn, tất cả đáp án chỉ có một, có nói đương nhiên là sự thật rồi, năm năm rồi, tôi vẫn ở bên anh ấy.
Cũng có người trả lời: Tôi không tin, đó chỉ là chuyện cổ tích, danh lam thắng cảnh lừa tiền thôi.
Cũng có một câu trả lời đúng trọng tâm: Nếu tin thì có, nếu không tin thì không có.
Hứa Tùy không ngừng vuốt màn hình xuống, hoàn toàn chìm đắm trong câu chuyện khóa tình nhân. Chu Kinh Trạch bấm thêm đồ uống trên màn hình máy bán hàng tự động, nghiêng đầu một hồi hỏi:
"Nhất Nhất, em uống gì?"
Không có ai trả lời, Chu Kinh Trạch lùi về sau hai bước, giơ tay bóp mặt cô sau đó híp mắt bất mãn hét lên: "Hứa Tùy."
"A, đợi em một chút." Hứa Tùy ổn định lại tinh thần, cầm điện thoại đi đến trước máy bán chọn đồ uống cô thích, Chu Kinh Trạch đứng ở phía sau liếc nhìn điện thoại của cô, lông mi đen nhánh giật giật một cái.
Khi Chu Kinh Trạch cầm một túi nước quay lại khu nghỉ ngơi, hai tay Đại Lưu nắm chặt: "May mắn có em Hứa, tớ mới có thể sống đến ngày đại nhân Chu chạy việc vặt đi mua nước cho tớ uống."
"Đúng lúc đang thiếu một chai." Chu Kinh Trạch liếc nhìn đồ uống, giọng điệu lúc này càng lúc càng chậm: "Cậu đừng uống, chờ cậu sống đến 99 tuổi tớ sẽ mua cho cậu."
“Con mẹ nó, cậu lại chơi tớ rồi.” Đại Lưu kiễng chân ghì chặt cổ Chu Kinh Trạch, hai người bắt đầu làm loạn.
Mọi người đã uống nước và nghỉ ngơi đủ rồi nên đang chuẩn bị lên đường, Thịnh Nam Châu liếc nhìn bản đồ: "Trạm dừng chân cuối cùng, lâu đài trên mây, có thể nhìn thấy nữ tuyết."
Một nhóm người đang chuẩn bị di chuyển, chỉ có Hồ Thiến Tây đứng tại chỗ không nhúc nhích, thất thần nhìn chằm chằm vào điện thoại. Thịnh Nam Châu bước đến gần, duỗi năm ngón tay ra vẫy trước mặt cô ấy, mỉm cười hỏi:
"Sao còn ngây người nữa, không phải em mong chờ trạm dừng chân tiếp theo sao? Còn nữa em thích cầu vồng nhất mà."
Giọng nói của Thịnh Nam Châu kéo suy nghĩ của cô ấy lại, đột nhiên Hồ Thiến Tây ngẩng đầu lên, vẻ mặt mất mát: "Em vừa nhận được điện thoại từ bệnh viện nói rằng Lộ Văn Bạch ngất xỉu bên đường và được đưa đến bệnh viện."
"Em là người liên lạc gần đây nhất của anh ấy, em muốn đến bệnh viện gặp anh ấy."
"Điểm dừng cuối cùng, không phải em rất muốn đến đó sao? Hiện tại dưới núi cũng không có xe, xem xong chúng ta cùng nhau đi đi." Thịnh Nam Châu ngăn cô ấy lại.
Hồ Thiến Tây cau mày, giọng điệu vẫn gấp gáp lắm: "Bây giờ là lúc ngắm cảnh sao? Anh ấy bị thương rồi, em phải tới thăm anh ấy. Anh muốn có thể đi..."
"Con mẹ nó, anh muốn đi, là vì em muốn đi!" Thịnh Nam Châu trầm giọng gầm lên.
"Bởi vì lúc trước em nói muốn trượt tuyết và thư giãn nên anh mới tổ chức, kêu gọi mọi người thành lập một ban nhạc, chỉ để mọi người có thể đến đây cùng nhau! Là bởi vì em!" Thịnh Nam Châu ném bản đồ xuống đất, "bốp" một tiếng, không biết là vì tức giận hay sao mà cảm giác hốc mắt khô.
Thịnh Nam Châu một hơi nói ra, vẻ mặt mỉa mai: "Em muốn đi thì đi, mẹ kiếp, đừng có mà khóc quay lại tìm anh."
Sau khi Thịnh Nam Châu mắng một trận xong, rời khỏi đám người mà không hề quay đầu lại.
Hồ Thiến Tây bị mắng đến choáng váng, Từ nhỏ đến lớn, Thịnh Nam Châu luôn đối xử với cô ấy rất tốt, cậu ta chưa bao giờ quát mắng cô ấy, đây là lần đầu tiên. Nước mắt óng ánh dính chặt vào lông mi, bộ dạng cô ấy như sắp khóc, Hứa Tùy lập tức tìm khăn giấy đưa cho cô ấy.
Chu Kinh Trạch lấy điện thoại của Hồ Thiến Tây ra, ngón tay lướt ở nhật ký cuộc gọi, cổ thấp xuống, tay kia lấy điện thoại từ trong túi quần ra, đi đến một chỗ cách đó không xa nhỏ giọng gọi điện thoại.
Hai phút sau, Chu Kinh Trạch trả lại điện thoại cho Hồ Thiến Tây, nói: "Cậu đã gọi người đến bệnh viện rồi, đi thôi."
Chỉ bằng một cuộc điện thoại Chu Kinh Trạch đã xử lý hết mọi việc, sau khi làm ầm ĩ lên, mọi người cũng không có tâm trạng đi dạo nữa, Bắc Sơn tương đối hẻo lánh nên chỉ có vài chuyến xe buýt cố định, chưa tới thời gian thì cũng không có chuyến xe nào.
Không biết Chu Kinh Trạch lấy xe ở đâu và đưa mọi người về.
Trên đường trở về, bởi vì tâm trạng Hồ Thiến Tây không tốt nên Hứa Tùy phải ngồi ở hàng ghế sau trò chuyện cùng Hồ Thiến Tây, nói chuyện phiếm được một lúc, cô chủ ấy đã ngủ gục trên vai cô.
Gió lạnh rét thấu xương từ cửa sổ tràn vào, Hồ Thiến Tây vô thức co lại, Hứa Tùy ấn nút cửa sổ xe, cửa sổ từ từ nâng lên, cô lại bảo người lái xe tăng nhiệt độ lên.
Chu Kinh Trạch tay dài chân dài ngồi bên ghế lái phụ, khuỷu tay chống lên cửa sổ, tài xế chuẩn bị bấm nút thì anh nghiêng người tăng nhiệt độ lên một chút, tài xế cười nói: "Cảm ơn."
"Việc nhỏ thôi."
Hứa Tùy ngồi ở hàng ghế sau nhìn Chu Kinh Trạch trên ghế lái phụ, lại ngồi thẳng người lần nữa, hình như tóc dài thêm một chút, mái tóc đen ngắn cứng ở cổ hơi vểnh ra, đốt ngón tay chống ở trên trán, anh thản nhiên ngồi lướt điện thoại, qua loa ngồi lướt xem tin tức.
Đột nhiên điện thoại của Hứa Tùy "ting ting” kêu lên, cô vào WeChat, được cho vào một nhóm tên là tiểu đội trượt tuyết Bắc Sơn, cái tên này... giống như là Đại Lưu đặt.
Quả nhiên, giây tiếp theo, tất cả các thành viên của Đại Lưu: "Các trai xinh gái đẹp ơi, hãy chia sẻ những bức ảnh đẹp của chuyến đi này đi nào."
Tin tức nhóm lập tức xuất hiện dưới dạng 99+, chữ "không có" ngắn gọn của Chu Kinh Trạch xuất hiện trong tin nhắn nhóm, trông rất gợi đòn.
Hứa Tùy dùng ngón tay ấn vào màn hình, tùy ý lướt nhìn ảnh chụp chung, đột nhiên ngón tay bấm vào một bức ảnh, ánh mắt khẽ giật.
Có người chụp cầu treo, giữa trung tâm treo vô số ổ khóa tình nhân.
Hơi đáng tiếc, nếu như có thể treo khóa với anh thì tốt rồi.
Đang suy nghĩ miên man, tiếng tin nhắn trên màn hình hiển thị là ZJZ đã gửi tin nhắn cho bạn, Hứa Tùy bấm mở điện thoại.
ZJZ: "Không vui sao?"
Hứa Tùy vô thức nhìn Chu Kinh Trạch ở trước mặt nhưng anh đang cúi đầu, hơi dựa vào ghế sau như cái cung. Chẳng lẽ vừa rồi anh nhìn thấy nét mặt của cô qua gương chiếu hậu ư?
Mặc dù không biết tại sao hai người đang sống cùng một không gian mà Chu Kinh Trạch lại gửi tin nhắn cho cô, Hứa Tùy điều chỉnh biểu cảm trên mặt, cụp mắt trả lời: "Không có."
Sau khi gửi đi, không có tin nhắn lại. Năm phút sau, WeChat gửi âm thanh nhắc nhở tin nhắn, ZJZ đã gửi một bức ảnh cho bạn.
Cô bấm vào WeChat, nhấp vào bức ảnh, mắt mở to ra, hơi không tin được. Có rất nhiều loại khóa tình nhân, có một cái móc khóa màu đỏ được khóa chặt ở đó, trên đó vẫn còn khắc dòng chữ và tên của hai người ở cạnh nhau: ZJZ & XS.
Tim đập thình thịch, Hứa Tùy cảm thấy cổ hơi ấm, trả lời lại: "Anh quay lại treo lúc nào vậy?"
ZJZ trả lời: "Khi tìm xe cho mọi người."
Ting ting, anh trả lời một tin nhắn khác, Hứa Tùy mở nó ra, ZJZ nói: "Chìa khóa anh ném đi rồi, như vậy sẽ không mở được nữa."
Không thể mở được nữa, anh đang dỗ dành cô, Hứa Tùy nhìn chằm chằm vào dòng chữ khóe môi, không nhịn được mà cong lên.
Rất vui, hạnh phúc đến nỗi cả không khí cũng ngọt ngào.
"Vừa rồi tớ..."
Hứa Tùy chưa kịp nói xong, Hồ Thiến Tây đã ngắt lời cô: "Lộ Văn Bạch, anh đừng tưởng rằng anh tránh tôi, tôi sẽ không theo đuổi được anh."
Hóa ra không phải nói với cô, Hứa Tùy thở phào nhẹ nhõm rồi để hai cánh tay lộ ra ngoài của Hồ Thiến Tây trở lại giường, đắp lại chăn cho cô ấy rồi mới đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, khi hầu hết mọi người đều chưa dậy, còn chưa kịp ngắm bình minh thì tất cả mọi người đã phải thu dọn đồ đạc, tháo dỡ lều trại trả lại cảnh khu, dự định quay lại nhà dân để nghỉ ngơi, bàn bạc.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, cả người Hồ Thiến Tây tràn đầy năng lượng, dẫn Hứa Tùy đi dạo các điểm tham quan xung quanh, đội cacbon axit cũng phải đuổi kịp, theo sau là Tần Cảnh và một cặp đôi.
Mọi người đang đi dạo xung quanh, Hồ Thiến Tây nhìn thấy phía trước treo một tấm biển gỗ với dòng chữ "Cầu treo", mắt cô ấy sáng lên.
Thịnh Nam Châu nhìn một cái rồi quay người rời đi, Hồ Thiến Tây nhanh tay lẹ mắt kéo cậu ta về phía trước, người phía trước nắm lấy lan can không chịu dời một bước, nghiến răng nói một câu: "Em đang chơi anh sao, anh bị triệu chứng sợ nơi đông đúc."
Hoa văn dưới chân cầu treo giống như sinh vật dưới đáy biển sâu, dày đặc và có màu sắc mạnh mẽ.
---Đọc full tại Truyenfull.vn---
"Cái đó lại càng phải vượt qua." Hồ Thiến Tây nói.
Thịnh Nam Châu: "..."
Cây cầu treo lơ lửng giữa hẻm núi, phía dưới sâu không thấy đáy, đi lên đó còn hơi rung chuyển, Hứa Tùy hơi sợ hãi nhưng may mà Chu Kinh Trạch đã giữ chặt cô lại.
Tần Cảnh đi tới trước mặt mọi người, nhìn thấy giữa cầu treo một chuỗi dài ổ khóa đủ màu sắc, đột nhiên dừng lại.
"Con mẹ nó, khóa tình nhân, không ngờ tới ở chỗ này cũng có thể nhìn thấy." Tần Cảnh wow một tiếng.
Đại Lưu bước tới, liếc nhìn ổ khóa trên đó, hỏi: "Sao nào, công tử Tần tình trường phong lưu có suy nghĩ gì không?"
"Fuck you, nhớ năm đó ông đây vẫn rất trong sáng đấy." Tần Cảnh đá Đại Lưu một cái, sờ lên gáy mình, giọng điệu hơi xấu hổ: "Đó là lúc tôi vẫn còn học cấp ba, tôi và mối tình đầu đã bí mật hẹn hò, tiện thể nói một câu, mối tình đầu của tôi giống như em Hứa vậy, dáng vẻ trong sáng lại còn ngoan ngoãn, đôi mắt đó..."
Chu Kinh Trạch đứng ở một bên chỉ vào hẻm núi không đáy: "Muốn rút lui thì cứ nói, tôi đồng ý với cậu."
Tần Cảnh lập tức lùi lại hai bước, trong lòng nhớ lại: "Tôi nhớ là đi đến một ngôi chùa với cô ấy, gần đó cũng có chỗ treo khóa tình nhân, ở đó người ta nói nếu hai người nhìn thấy một chỗ như vậy, chỉ cần hai người thành tâm thành ý ở bên nhau thì có thể yêu nhau dài lâu. Có một ông lão nói rất có lý nên tôi và mối tình đầu đã rung động rồi, kết quả đối phương vừa mở miệng đã nói một khóa hai trăm năm mươi tệ, tôi lập tức quay người rời đi."
"Sau đó thì sao?” Hứa Tùy hỏi vô thức.
"Mối tình đó cũng không kéo dài được bao lâu, là lỗi của ông lão đó quá mơ hồ, cho nên… Nhìn thấy khóa tình nhân này - bỗng nhiên hơi nhớ mối tình đầu, cô ấy tốt như vậy." Tần Cảnh nhìn cách đó không xa xúc động nói.
Cặp đôi duy nhất trong lớp là Chu Kinh Trạch nghe xong lập tức đi treo khoá, Đại Lưu là một cẩu độc thân cũng không phát biểu gì về vấn đề này. Đột nhiên Tần Cảnh cảm thấy như phát hiện điều gì về đại lục mới, nói: "Ê, họ Chu, cậu cũng nên đi treo một cái đi, thần sẽ phù hộ cho hai người ở bên nhau lâu dài đấy."
Hứa Tùy nhìn ổ khóa treo trên cầu, băng trên đó bay phất phơ trong gió, ánh mắt dao động, cô đang định nói: "Hay là chúng ta cũng treo một cái đi." Chu Kinh Trạch đã phủi bụi trên tay, ngẩng đầu, lười biếng chế nhạo một tiếng: "Ông đây theo chủ nghĩa vô thần."
Lời nói đến miệng của Hứa Tùy cũng phải nuốt xuống.
Một nhóm người ồn ào đi đến cuối cầu, trước mặt đúng lúc có một trạm dừng chân, một nhóm ngồi ở trên ụ đá nghỉ ngơi. Chu Kinh Trạch và Hứa Tùy đến máy bán hàng tự động phía trước mua đồ uống cho mọi người.
Chu Kinh Trạch đang đứng trước tủ lạnh chọn đồ uống, Hứa Tùy nghĩ đến mấy lời Tần Cảnh vừa nói, cô không nhịn được lấy điện thoại ra để tra Baidu, tìm trong ô tìm kiếm: Nếu cặp đôi treo khóa tình nhân, hai người sẽ ở bên nhau dài lâu thật sao?
Trên màn hình điện thoại hiện lên một loạt câu trả lời của trang web, Hứa Tùy nghiêm túc nhìn, tất cả đáp án chỉ có một, có nói đương nhiên là sự thật rồi, năm năm rồi, tôi vẫn ở bên anh ấy.
Cũng có người trả lời: Tôi không tin, đó chỉ là chuyện cổ tích, danh lam thắng cảnh lừa tiền thôi.
Cũng có một câu trả lời đúng trọng tâm: Nếu tin thì có, nếu không tin thì không có.
Hứa Tùy không ngừng vuốt màn hình xuống, hoàn toàn chìm đắm trong câu chuyện khóa tình nhân. Chu Kinh Trạch bấm thêm đồ uống trên màn hình máy bán hàng tự động, nghiêng đầu một hồi hỏi:
"Nhất Nhất, em uống gì?"
Không có ai trả lời, Chu Kinh Trạch lùi về sau hai bước, giơ tay bóp mặt cô sau đó híp mắt bất mãn hét lên: "Hứa Tùy."
"A, đợi em một chút." Hứa Tùy ổn định lại tinh thần, cầm điện thoại đi đến trước máy bán chọn đồ uống cô thích, Chu Kinh Trạch đứng ở phía sau liếc nhìn điện thoại của cô, lông mi đen nhánh giật giật một cái.
Khi Chu Kinh Trạch cầm một túi nước quay lại khu nghỉ ngơi, hai tay Đại Lưu nắm chặt: "May mắn có em Hứa, tớ mới có thể sống đến ngày đại nhân Chu chạy việc vặt đi mua nước cho tớ uống."
"Đúng lúc đang thiếu một chai." Chu Kinh Trạch liếc nhìn đồ uống, giọng điệu lúc này càng lúc càng chậm: "Cậu đừng uống, chờ cậu sống đến 99 tuổi tớ sẽ mua cho cậu."
“Con mẹ nó, cậu lại chơi tớ rồi.” Đại Lưu kiễng chân ghì chặt cổ Chu Kinh Trạch, hai người bắt đầu làm loạn.
Mọi người đã uống nước và nghỉ ngơi đủ rồi nên đang chuẩn bị lên đường, Thịnh Nam Châu liếc nhìn bản đồ: "Trạm dừng chân cuối cùng, lâu đài trên mây, có thể nhìn thấy nữ tuyết."
Một nhóm người đang chuẩn bị di chuyển, chỉ có Hồ Thiến Tây đứng tại chỗ không nhúc nhích, thất thần nhìn chằm chằm vào điện thoại. Thịnh Nam Châu bước đến gần, duỗi năm ngón tay ra vẫy trước mặt cô ấy, mỉm cười hỏi:
"Sao còn ngây người nữa, không phải em mong chờ trạm dừng chân tiếp theo sao? Còn nữa em thích cầu vồng nhất mà."
Giọng nói của Thịnh Nam Châu kéo suy nghĩ của cô ấy lại, đột nhiên Hồ Thiến Tây ngẩng đầu lên, vẻ mặt mất mát: "Em vừa nhận được điện thoại từ bệnh viện nói rằng Lộ Văn Bạch ngất xỉu bên đường và được đưa đến bệnh viện."
"Em là người liên lạc gần đây nhất của anh ấy, em muốn đến bệnh viện gặp anh ấy."
"Điểm dừng cuối cùng, không phải em rất muốn đến đó sao? Hiện tại dưới núi cũng không có xe, xem xong chúng ta cùng nhau đi đi." Thịnh Nam Châu ngăn cô ấy lại.
Hồ Thiến Tây cau mày, giọng điệu vẫn gấp gáp lắm: "Bây giờ là lúc ngắm cảnh sao? Anh ấy bị thương rồi, em phải tới thăm anh ấy. Anh muốn có thể đi..."
"Con mẹ nó, anh muốn đi, là vì em muốn đi!" Thịnh Nam Châu trầm giọng gầm lên.
"Bởi vì lúc trước em nói muốn trượt tuyết và thư giãn nên anh mới tổ chức, kêu gọi mọi người thành lập một ban nhạc, chỉ để mọi người có thể đến đây cùng nhau! Là bởi vì em!" Thịnh Nam Châu ném bản đồ xuống đất, "bốp" một tiếng, không biết là vì tức giận hay sao mà cảm giác hốc mắt khô.
Thịnh Nam Châu một hơi nói ra, vẻ mặt mỉa mai: "Em muốn đi thì đi, mẹ kiếp, đừng có mà khóc quay lại tìm anh."
Sau khi Thịnh Nam Châu mắng một trận xong, rời khỏi đám người mà không hề quay đầu lại.
Hồ Thiến Tây bị mắng đến choáng váng, Từ nhỏ đến lớn, Thịnh Nam Châu luôn đối xử với cô ấy rất tốt, cậu ta chưa bao giờ quát mắng cô ấy, đây là lần đầu tiên. Nước mắt óng ánh dính chặt vào lông mi, bộ dạng cô ấy như sắp khóc, Hứa Tùy lập tức tìm khăn giấy đưa cho cô ấy.
Chu Kinh Trạch lấy điện thoại của Hồ Thiến Tây ra, ngón tay lướt ở nhật ký cuộc gọi, cổ thấp xuống, tay kia lấy điện thoại từ trong túi quần ra, đi đến một chỗ cách đó không xa nhỏ giọng gọi điện thoại.
Hai phút sau, Chu Kinh Trạch trả lại điện thoại cho Hồ Thiến Tây, nói: "Cậu đã gọi người đến bệnh viện rồi, đi thôi."
Chỉ bằng một cuộc điện thoại Chu Kinh Trạch đã xử lý hết mọi việc, sau khi làm ầm ĩ lên, mọi người cũng không có tâm trạng đi dạo nữa, Bắc Sơn tương đối hẻo lánh nên chỉ có vài chuyến xe buýt cố định, chưa tới thời gian thì cũng không có chuyến xe nào.
Không biết Chu Kinh Trạch lấy xe ở đâu và đưa mọi người về.
Trên đường trở về, bởi vì tâm trạng Hồ Thiến Tây không tốt nên Hứa Tùy phải ngồi ở hàng ghế sau trò chuyện cùng Hồ Thiến Tây, nói chuyện phiếm được một lúc, cô chủ ấy đã ngủ gục trên vai cô.
Gió lạnh rét thấu xương từ cửa sổ tràn vào, Hồ Thiến Tây vô thức co lại, Hứa Tùy ấn nút cửa sổ xe, cửa sổ từ từ nâng lên, cô lại bảo người lái xe tăng nhiệt độ lên.
Chu Kinh Trạch tay dài chân dài ngồi bên ghế lái phụ, khuỷu tay chống lên cửa sổ, tài xế chuẩn bị bấm nút thì anh nghiêng người tăng nhiệt độ lên một chút, tài xế cười nói: "Cảm ơn."
"Việc nhỏ thôi."
Hứa Tùy ngồi ở hàng ghế sau nhìn Chu Kinh Trạch trên ghế lái phụ, lại ngồi thẳng người lần nữa, hình như tóc dài thêm một chút, mái tóc đen ngắn cứng ở cổ hơi vểnh ra, đốt ngón tay chống ở trên trán, anh thản nhiên ngồi lướt điện thoại, qua loa ngồi lướt xem tin tức.
Đột nhiên điện thoại của Hứa Tùy "ting ting” kêu lên, cô vào WeChat, được cho vào một nhóm tên là tiểu đội trượt tuyết Bắc Sơn, cái tên này... giống như là Đại Lưu đặt.
Quả nhiên, giây tiếp theo, tất cả các thành viên của Đại Lưu: "Các trai xinh gái đẹp ơi, hãy chia sẻ những bức ảnh đẹp của chuyến đi này đi nào."
Tin tức nhóm lập tức xuất hiện dưới dạng 99+, chữ "không có" ngắn gọn của Chu Kinh Trạch xuất hiện trong tin nhắn nhóm, trông rất gợi đòn.
Hứa Tùy dùng ngón tay ấn vào màn hình, tùy ý lướt nhìn ảnh chụp chung, đột nhiên ngón tay bấm vào một bức ảnh, ánh mắt khẽ giật.
Có người chụp cầu treo, giữa trung tâm treo vô số ổ khóa tình nhân.
Hơi đáng tiếc, nếu như có thể treo khóa với anh thì tốt rồi.
Đang suy nghĩ miên man, tiếng tin nhắn trên màn hình hiển thị là ZJZ đã gửi tin nhắn cho bạn, Hứa Tùy bấm mở điện thoại.
ZJZ: "Không vui sao?"
Hứa Tùy vô thức nhìn Chu Kinh Trạch ở trước mặt nhưng anh đang cúi đầu, hơi dựa vào ghế sau như cái cung. Chẳng lẽ vừa rồi anh nhìn thấy nét mặt của cô qua gương chiếu hậu ư?
Mặc dù không biết tại sao hai người đang sống cùng một không gian mà Chu Kinh Trạch lại gửi tin nhắn cho cô, Hứa Tùy điều chỉnh biểu cảm trên mặt, cụp mắt trả lời: "Không có."
Sau khi gửi đi, không có tin nhắn lại. Năm phút sau, WeChat gửi âm thanh nhắc nhở tin nhắn, ZJZ đã gửi một bức ảnh cho bạn.
Cô bấm vào WeChat, nhấp vào bức ảnh, mắt mở to ra, hơi không tin được. Có rất nhiều loại khóa tình nhân, có một cái móc khóa màu đỏ được khóa chặt ở đó, trên đó vẫn còn khắc dòng chữ và tên của hai người ở cạnh nhau: ZJZ & XS.
Tim đập thình thịch, Hứa Tùy cảm thấy cổ hơi ấm, trả lời lại: "Anh quay lại treo lúc nào vậy?"
ZJZ trả lời: "Khi tìm xe cho mọi người."
Ting ting, anh trả lời một tin nhắn khác, Hứa Tùy mở nó ra, ZJZ nói: "Chìa khóa anh ném đi rồi, như vậy sẽ không mở được nữa."
Không thể mở được nữa, anh đang dỗ dành cô, Hứa Tùy nhìn chằm chằm vào dòng chữ khóe môi, không nhịn được mà cong lên.
Rất vui, hạnh phúc đến nỗi cả không khí cũng ngọt ngào.
Bình luận facebook