Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8: Mẹ kiếp, như này ai mà chịu được.
Tháng 11 đã trôi qua một nửa, vào một hôm nào đó trời đổ mưa, thời tiết bỗng chốc trở nên mát mẻ. Sau khi trời chuyển lạnh, Hứa Tùy mặc quần áo dày hơn một chút, mấy nay cô đang chuẩn bị tham gia một cuộc thi năng lực y khoa, vậy nên mỗi ngày đều cầm một chiếc cốc giữ nhiệt, trong khuỷu tay kẹp bảy, tám quyển sách, vừa tan học là chui tọt vào trong thư viện.
Thứ ba, Hứa Tùy như thường lệ học bài ở thư viện, cách cuộc thi vẫn còn hai ngày, cô dự định chỉnh lý lại toàn bộ nội dung, học thuộc những điểm trọng tâm.
Trong thư viện yên tĩnh không tiếng động, những bóng dáng xếp ngay ngắn thành từng hàng, từng hàng một, mọi người đều đang làm việc của riêng mình. Mười rưỡi, Hứa Tùy ngồi trước bàn, cô liếc nhìn bầu trời bên ngoài, âm u nặng nề, mây đen đè xuống, giống như sắp đổ mưa.
Buổi sáng cô ra ngoài quên không mang ô, Hồ Thiến Tây gửi tin nhắn đến nhắc cô trời sắp mưa rồi, về ký túc sớm đi. Hứa Tùy mở sổ ghi chép ra, định nhanh chóng lướt qua những điểm mấu chốt rồi quay về.
Bỗng nhiên, phía đối diện có một chàng trai đi tới, khẽ thở hổn hển, anh ta cầm cốc giữ nhiệt mở ra uống một ngụm rồi đặt xuống dưới bàn, tiếp theo đó lấy sách ra, ngồi xuống học bài.
Hứa Tùy vô ý liếc nhìn một cái, cùng một khoa, nhưng sách mà anh ta đọc là sách năm ba.
Khi Hứa Tùy đang chuẩn bị rời đi, đúng lúc đối phương vươn tay lấy đồ, trong lúc rụt lại thì không cẩn thận đụng phải cốc nước, nắp cốc giữ nhiệt không đóng chặt, "cạch" một tiếng, cốc nước đổ xuống bàn, nước nóng cũng theo đó tràn ra lênh láng, làm ướt nhẹp cuốn sổ ghi chép của Hứa Tùy.
Hứa Tùy lập tức cầm sổ ghi chép lên giũ nước xuống, Sư Việt Kiệt vội vã lên tiếng xin lỗi, đưa một tờ khăn giấy qua đó. Hứa Tùy nhận lấy khăn giấy lau qua một chút, làm bộ muốn cầm đồ rời khỏi.
"Bạn học, thực sự xin lỗi, hay là cậu đưa sổ ghi chép cho tôi đi, tôi giúp cậu làm khô cho." Sư Việt Kiệt gọi cô, giọng điệu hối lỗi.
"Không sao."
Thanh âm vô cùng thản nhiên, Sư Việt Kiệt ngước mắt, nhìn thấy một gương mặt trắng nõn, đôi môi đỏ mọng, Hứa Tùy cầm sách nói vội một câu rồi đi mất.
Động tĩnh vừa rồi không hề nhỏ, chàng trai ở bên cạnh hỏi: "Anh à, không sao chứ?"
Sư Việt Kiệt lắc đầu, cười nói: "Không sao."
Trên đường trời dần đổ mưa, Hứa Tùy che sách trên đầu chạy bước nhỏ, kết quả chạy được một nửa thì có chàng trai cầm một chiếc ô dài đi tới trước mặt cô, hỏi: "Phải Hứa Tùy không vậy?"
Hứa Tùy gật đầu, đối phương chẳng nói chẳng rằng nhét một chiếc ô màu đỏ cho cô rồi đi mất. Ngay lúc sau di động của Hứa Tùy đổ chuông, Hồ Thiến Tây gọi đến: "Cậu nhận được ô chưa?"
"Nhận được rồi, người đưa ô là bạn cậu hả?" Hứa Tùy cười.
"Đương nhiên không phải, đó là người mà bổn tiểu thư đây bỏ tiền ra sai mang ô cho cậu đấy." Hồ Thiến Tây nằm trên giường, chân gác lên trên, "Bổn Vương không nỡ để Ái phi dầm mưa."
"Cảm ơn Hồ Đại Vương!"
Mưa càng lúc càng to, rào rào trút xuống, đập vào những vũng nước có độ sâu khác nhau tạo ra từng đóa, từng đóa hoa nhỏ. Lúc sắp về tới ký túc, ống quần của Hứa Tùy đã ướt sạch.
Hứa Tùy cầm cán ô đang định tiến về phía trước, đột nhiên, con mèo cam thân thuộc đó nhảy vọt ra từ trong bụi cỏ, nó kêu hai tiếng "meo meo" với Hứa Tùy, sau đó tự động chui vào dưới ô của cô.
Một người một mèo cứ thế đi vào trong hành lang ký túc xá. Hứa Tùy thu ô lại, lấy một miếng bánh mỳ ăn dở lúc sáng từ trong túi ra đút cho nó ăn.
Mèo con sát lại trước lòng bàn tay cô bắt đầu ăn bánh mỳ, sau cùng liếm sạch sẽ những mẩu vụn còn dính trong tay Hứa Tùy. Hứa Tùy sờ sờ lông trên người nó, lúc đứng dậy định rời đi, mèo con cắn chặt ống quần cô không cho cô đi.
Hứa Tùy tách nó ra, kết quả cô đi đâu là mèo con đi theo đó. Con ngươi của mèo con trong veo, nhìn cô kêu liên tục, Hứa Tùy phản ứng lại: "Chị thật sự không thể nuôi em, ký túc xá không cho nuôi mèo, dì quản lý mà phát hiện ra là chết chắc."
Kết quả mèo con vẫn nhìn cô với một gương mặt vô tội.
Hứa Tùy nhìn cơn mưa tầm tã ngoài hành lang, không có bất cứ dấu hiệu sẽ ngừng lại, mà mèo con thì ướt sũng, bộ râu cũng bị dính bẩn.
Hứa Tùy đã cho con mèo hoang này ăn một thời gian rồi, phát hiện nó càng ngày càng gầy, vừa nhìn là biết ngay được bữa này mất bữa kia.
Hứa Tùy đến cùng vẫn mềm lòng, ngồi xổm xuống, ôm nó vào trong lòng.
Hứa Tùy lấy di động gửi tin nhắn vào trong nhóm hỏi ý kiến của các cô nàng: [Dưới tầng có con mèo hoang đáng thương quá, mình có thể đưa nó về nuôi mấy hôm không? Muộn một chút sẽ thả nó đi.]
Hồ Thiến Tây: [Được chứ.]
Bách Du Nguyệt chỉ trả lời đúng một chữ: [Tùy.]
Dù sao cậu ta cũng không thường xuyên ở ký túc.
Hứa Tùy coi như cậu ta đã ngầm đồng ý, lúc bế mèo về phòng, Hồ Thiến Tây đứng dậy khỏi giường: "Mèo con dễ thương quá đi, cậu thật sự muốn nuôi nó ư?"
"Ừm, nuôi tạm trước đã, mình định tìm chủ nhân cho nó, vì mình chắc không thể nuôi lâu dài được." Hứa Tùy giải thích.
Người mèo con rất bẩn, Hứa Tùy đích thân tắm rửa cho nó, còn lấy cả tấm mền nhỏ của mình để làm ổ cho nó. Lương Sảng thấy Hứa Tùy bận lên bận xuống, trán đều là mồ hôi, thở dài nói: "Tùy à, cậu giống hệt một Nữ Bồ Tát vậy."
Hứa Tùy bóc hộp sữa dê, ngồi xổm xuống đổ vào trong một chiếc hộp nhỏ cho nó ăn, cười nói: "Đâu có, mình chỉ cảm thấy nó có chút đáng thương thôi."
"Với cả động vật nhỏ thường biết ơn hơn con người." Hứa Tùy tự nói một mình.
Người trong ký túc đều rất tốt, không có bất cứ ý kiến gì về việc Hứa Tùy nuôi mèo cả.
Trước kia Bách Du Nguyệt cũng đã ngầm đồng ý Hứa Tùy có thể nuôi mèo mấy hôm, nhưng khi quay lại không biết có phải ăn cục tức ở chỗ bạn trai cũ hay không, sắc mặt vô cùng khó coi, thấy ký túc có thêm con mèo thì đập sách lên bàn, bắt đầu giận cá chém thớt:
"Cậu còn lôi cái thứ bẩn thỉu này về thật đấy à, không có bệnh truyền nhiễm gì đó sao?" Bác Du Nguyệt châm biếm, hiện tại cậu ta chỉ đơn giản là muốn tìm Hứa Tùy gây khó dễ.
"Trước lúc bế về đã mang đến khoa Thú y nhờ bạn học ở đó kiểm tra rồi, không có bệnh truyền nhiễm, với cả nó cũng sẽ không ở lại đây lâu đâu." Ngữ khí của Hừa Tùy hờ hững, khi nói chuyện lông mi cong cong, "Còn nữa, người nhân từ thì thấy lòng nhân từ."
Nửa câu sau cô không nói ra, Bách Du Nguyệt chắc có thể hiểu được cô có ý gì.
"Cậu..." Bách Du Nguyệt nhíu chặt đôi lông mày xinh đẹp không nói ra được một câu.
Hồ Thiến Tây phì cười, đều nói Hứa Tùy hiền lành dễ nói chuyện, xem ra cũng không phải vậy rồi, ít nhất thì cũng có tính khí của riêng mình.
Cuộc thi kiểm trăng năng lực đến gần, Hứa Tùy tới nơi thi trước, trùng hợp là Bách Du Nguyệt và cô thi cùng một địa điểm. Bách Du Nguyệt ngồi ở vị trí cuối cùng của hàng đầu tiên, Hứa Tùy ngồi ở vị trí thứ ba, hàng thứ hai đếm ngược từ dưới lên.
Người giám sát thi lần này là một giáo viên và cán bộ sinh viên. Khi Sư Việt Kiệt phát đề thi, vừa nhìn liền nhận ra ngay Hứa Tùy mặc chiếc áo khoác lông mỏng, đang vùi mặt vào trong cổ áo.
Giữa buổi thi, Hứa Tùy đang tập trung làm bài thì đột nhiên phía đằng sau ném lên một cuộn giấy nhỏ, bắn vào mép bàn rồi rơi xuống dưới chân cô, cô còn chưa kịp mở ra, giám khảo coi thi đã đi tới nhặt lên, mở ra nhìn, vẻ mặt nghiêm khắc: "Đây là cái gì?"
"Em vẫn chưa kịp mở ra." Hứa Tùy bình tĩnh trả lời.
Giáo viên bị thái độ vô thưởng vô phạt của cô làm cho kích động, cơn thịnh nộ bùng lên: "Đây là gian lận, em coi giáo viên là gì vậy? Em không xấu hổ hay sao mà còn dám gian lận trong cuộc thi thế này?"
"Em không hề." Ngữ khí của Hứa Tùy đúng mực thỏa đáng, cô bỏ bút xuống, "Nếu như thầy chỉ dựa vào một tờ giấy vô duyên vô cớ mà phán định em gian lận, em có thể từ bỏ cuộc thi này."
"Em..."
Sư Việt Kiệt đi tới, lễ phép mời giáo viên ra bên ngoài hành lang. Cũng không biết Sư Việt Kiệt nói gì với giáo viên, anh ta đi vào, nói với Hứa Tùy: "Em cứ thi trước đi đã, chuyện này là do ban nãy bọn anh xử lý không tốt, sau khi cuộc thi kết thúc anh sẽ cho em một kết quả."
Hứa Tùy gật gật đầu, cầm lại bút lên tiếp tục làm bài thi.
Sau khi thi xong, bên ngoài lại đổ mưa, Hứa Tùy đứng trong hành lang thơ thẩn nhìn mành che mưa. Người đi qua sau lưng chen chúc nhau, hòa cùng tiếng mưa rơi vô cùng ồn ào.
Có mấy tiếng thảo luận lọt vào tai Hứa Tùy, thanh âm tuy bé nhưng rất sắc bén: "Học sinh giỏi mà cũng gian lận à."
"Không nhìn ra luôn, trước kia mình còn lấy bản giải phẫu của cậu ta làm tiêu bản đấy, không ngờ lại giả dối như vậy." Có người phụ họa.
Mưa ngớt dần, Hứa Tùy thẳng sống lưng, cầm ô đi ra ngoài. Chuyện Hứa Tùy bị bắt quả tang gian lận được lan truyền rất nhanh, có nhiều ý kiến trái chiều, sự việc liên tục bị thêm mắm dặm muối, nhưng trông cô có vẻ không bị ảnh hưởng chút nào, không phải cho mèo ăn thì là học bài, khiến cho Hồ Thiến Tây muốn an ủi cô cũng không biết phải mở lời ra sao.
Lúc Bách Du Nguyệt quay lại, trong ký túc chỉ có một mình Hứa Tùy, cô vừa gội đầu xong, đang dùng khăn mặt lau tóc, giọt nước rơi xuống lưng của con mèo cam, mèo con uể oải lật bụng, dùng lực vẩy một cái, cô thấy vậy bật cười khanh khách..
Bách Du Nguyệt đi tới bàn của mình bỏ sách xuống, con mèo cam bước qua đó cọ vào chân cậu ta, ngửi ngửi. Bách Du Nguyệt tưởng là cái gì đó, sợ đến mức hét lên một tiếng thất thanh, sau đó phát hiện ra là con mèo, đá thẳng vào nó một cái, mắng: "Cút ra chỗ khác."
Con mèo cam bị đá sang một bên, mắt híp lại, phát ra âm thanh "grừ grừ", lập tức vồ tới muốn cắn cậu ta. Bách Du Nguyệt sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, nước mắt tuôn trào.
Ngữ khí của Hứa Tùy lạnh lùng: "1017, quay lại!"
1017 nghe thấy tiếng của Hứa Tùy thì cũng nhả miệng ra, nó đi xung quanh người Bách Du Nguyệt hai vòng, gầm gừ mấy tiếng, sau đó giẫm lòng bàn chân mềm mại quay về bên cạnh Hứa Tùy.
Sắc mặt Bách Du Nguyệt nhợt nhạt, cả người ngã xuống ghế.
"Xin lỗi, lần sau cậu đừng đá nó nữa thì nó sẽ không như thế đâu."
Hứa Tùy còn đang muốn nói thêm gì đó, di động thông báo có tin nhắn đến, cô mở ra xem, cầm ô đi ra khỏi cửa.
...
Nhóm người Châu Kinh Trạch tập luyện thể lực ở sân vận động được một nửa thì trời đổ mưa to, chỉ đành giải tán. Một nhóm con trai khí thế sôi nổi quay về ký túc xá.
Đại Lưu đạp tung cửa ký túc, mắng nhiếc không thôi: "Mẹ nó chứ, mưa to cứ như muốn rơi đá xuống đầu ông đây vậy."
Châu Kinh Trạch tay đút túi đi vào trong, sau khi cởϊ áσ khoác, cả người ướt sũng khó chịu, hai tay anh bắt chéo nắm vào áo đồng phục huấn luyện màu xanh lam kéo lên trên cởi ra, để lộ hai hàng cơ bụng săn chắc, mảnh khảnh, các đường cơ bắp trên cơ thể trơn nhẵn, láng mịn.
Thịnh Nam Châu hít một hơi: "Mẹ kiếp, như này ai mà chịu được."
Châu Kinh Trạch cúi đầu uể oải cười khẩy một tiếng: "Vậy tối nay cậu thử chịu một chút chẳng phải biết ngay sao?"
Thịnh Nam Châu dùng lực đập một chiếc khăn mặt màu trắng lên người anh, giọng nói run rẩy: "Lưu manh thối tha."
Mấy người con trai sau khi tắm xong, ai đọc sách thì đọc sách, ai xem phim thì xem phim. Châu Kinh Trạch ngồi trên ghế, sau khi nghe xong tin nhắn thoại của dì Thịnh thì lông mày nhíu chặt lại.
Thịnh Nam Châu đưa một lon coca cho anh, hỏi: "Mẹ mình sao thế?"
"Không sao, dì nói mấy hôm nay khi đưa Kratos Đại Nhân đi dạo phát hiện nó rất hoảng loạn, thường xuyên phá nhà, bởi vì bất mãn." Châu Kinh Trạch bật nắp, bọt khí sủi lên.
"Bất mãn cái gì?"
Châu Kinh Trạch có chút đau đầu, tự bản thân cũng muốn cười: "Còn có thể vì cái gì, 'Uy' đi mất rồi nên nó khó chịu."
"Đến kỳ động dục rồi à? Nhưng 'Uy' là mèo cái mà." Thịnh Nam Châu cảm thấy kỳ lạ.
"Phỏng đoán là..." Châu Kinh Trạch nâng coca lên uống một ngụm, lưng dựa vào ghế, "Để mai đi mua cho nó một người bạn đời vậy."
"Uy" là một con mèo cam, là một con mèo hoang Châu Kinh Trạch nhặt được vào hai tháng trước lúc đưa Kratos Đại Nhân ra ngoài đi dạo. Bởi vì Châu Kinh Trạch lười đặt tên cho nó, cả ngày cứ "wei wei wei", dứt khoát đặt tên là "Uy" luôn.
Mới đầu Berger và mèo cam ngày nào cũng đánh nhau, lần nào Châu Kinh Trạch cũng phải tách chúng ra, nhưng không bao lâu sau, không ngờ hai đứa nó lại chụm lại một chỗ cùng chơi đồ chơi, tình cảm cũng càng ngày càng tốt.
Nhưng sau khi Châu Kinh Trạch nuôi con mèo này được hơn một tháng thì nó bỏ nhà ra đi không quay về lần nào nữa. Giữa chừng Berger có buồn bực không vui một khoảng thời gian, Châu Kinh Trạch còn đặc biệt ra ngoài tìm mấy lần.
Nhưng trong dòng người bao la thế này, làm gì có chuyện tìm được một con mèo thất lạc dễ dàng như vậy.
"Tạm thời không nói đến chuyện chó động dục, người anh em à, lần trước cậu đưa em gái Hứa về trường xong thì thế nào?" Thịnh Nam Châu nháy nháy mắt với anh.
Châu Kinh Trạch thong thả nói: "Thế nào à? Mình hỏi cô ấy, Thịnh Ngôn Gia và Thịnh Nam Châu, hai anh em cậu ai ngứa đòn hơn."
Thịnh Nam Châu lấy vai đụng vào người Châu Kinh Trạch, nói: "Mình nói thật đấy, sao mình cứ có cảm giác em gái Hứa Tùy có ý với cậu."
Trong đầu Châu Kinh Trạch thoáng hiện lên một gương mặt hoảng sợ, tiếp tục nói: "Mình cũng nghiêm túc, hình như cô ấy rất sợ mình."
"Cũng phải thôi, nếu là mình, mình cũng không thích tên cặn bã như cậu." Thịnh Nam Châu uốn éo vai mô phỏng nữ chính trong phim Hàn Quốc, "Si lei gi!"*
*Si lei gi tương đương với rác rưởi.
Châu Kinh Trạch cười khẩy một tiếng, không buồn phản bác.
Sáng hôm sau lại đổ một trận mưa to, đợi mưa ngớt dần Châu Kinh Trạch mới ra ngoài đi đến Đại học Y Khoa có chút việc, xong xuôi nhắn tin cho Hồ Thiến Tây như thường lệ: [Buổi tối ra ngoài ăn cơm nhé, có việc. Cháu có thể dẫn theo Hứa Tùy đến ăn cùng.]
[Được ạ, nhưng Tùy Tùy sẽ không đi đâu, mấy hôm nay tâm trạng của cậu ấy không tốt.] Hồ Thiến Tây trả lời.
Châu Kinh Trạch: [?]
Hồ Thiến Tây kể lại hoàn chỉnh chuyện Hứa Tùy bị gán tội gian lận, than thở: [Cháu cảm thấy dạo này cậu ấy không ra ngoài mấy nữa, bởi vì không có tâm trạng, luôn có mấy người tọc mạch bàn tán cậu ấy. Mặc dù Tùy Tùy im lặng không nói gì, nhưng cũng buồn bã lắm.]
Mưa rất nhỏ, gần như không có gì. Châu Kinh Trạch trả lời lại một câu "biết rồi" xong thì bỏ di động vào trong túi. Anh đội chiếc mũ lưỡi chai màu đen, vừa ngước mắt liền nhìn thấy hai người ở cách đó không xa.
Người "không có tâm trạng", "ủ rũ buồn bã" trong miệng Hồ Thiến Tây giờ phút này đang đứng ở ngoài cổng trường cùng một người con trai, mỗi người cầm một cốc trà sữa.
Châu Kinh Trạch vô thức nheo nheo mắt nhìn qua đó, cô gái mảnh mai ngoan ngoãn, chàng trai mặc một chiếc áo khoác màu trắng, vóc dáng cao ráo, không biết nói điều gì với cô, nụ cười trên gương mặt trắng nõn của Hứa Tùy tưởng chừng như muốn hòa tan vào trong kem tươi ở trước mặt.
~Hết chương 8~
Thứ ba, Hứa Tùy như thường lệ học bài ở thư viện, cách cuộc thi vẫn còn hai ngày, cô dự định chỉnh lý lại toàn bộ nội dung, học thuộc những điểm trọng tâm.
Trong thư viện yên tĩnh không tiếng động, những bóng dáng xếp ngay ngắn thành từng hàng, từng hàng một, mọi người đều đang làm việc của riêng mình. Mười rưỡi, Hứa Tùy ngồi trước bàn, cô liếc nhìn bầu trời bên ngoài, âm u nặng nề, mây đen đè xuống, giống như sắp đổ mưa.
Buổi sáng cô ra ngoài quên không mang ô, Hồ Thiến Tây gửi tin nhắn đến nhắc cô trời sắp mưa rồi, về ký túc sớm đi. Hứa Tùy mở sổ ghi chép ra, định nhanh chóng lướt qua những điểm mấu chốt rồi quay về.
Bỗng nhiên, phía đối diện có một chàng trai đi tới, khẽ thở hổn hển, anh ta cầm cốc giữ nhiệt mở ra uống một ngụm rồi đặt xuống dưới bàn, tiếp theo đó lấy sách ra, ngồi xuống học bài.
Hứa Tùy vô ý liếc nhìn một cái, cùng một khoa, nhưng sách mà anh ta đọc là sách năm ba.
Khi Hứa Tùy đang chuẩn bị rời đi, đúng lúc đối phương vươn tay lấy đồ, trong lúc rụt lại thì không cẩn thận đụng phải cốc nước, nắp cốc giữ nhiệt không đóng chặt, "cạch" một tiếng, cốc nước đổ xuống bàn, nước nóng cũng theo đó tràn ra lênh láng, làm ướt nhẹp cuốn sổ ghi chép của Hứa Tùy.
Hứa Tùy lập tức cầm sổ ghi chép lên giũ nước xuống, Sư Việt Kiệt vội vã lên tiếng xin lỗi, đưa một tờ khăn giấy qua đó. Hứa Tùy nhận lấy khăn giấy lau qua một chút, làm bộ muốn cầm đồ rời khỏi.
"Bạn học, thực sự xin lỗi, hay là cậu đưa sổ ghi chép cho tôi đi, tôi giúp cậu làm khô cho." Sư Việt Kiệt gọi cô, giọng điệu hối lỗi.
"Không sao."
Thanh âm vô cùng thản nhiên, Sư Việt Kiệt ngước mắt, nhìn thấy một gương mặt trắng nõn, đôi môi đỏ mọng, Hứa Tùy cầm sách nói vội một câu rồi đi mất.
Động tĩnh vừa rồi không hề nhỏ, chàng trai ở bên cạnh hỏi: "Anh à, không sao chứ?"
Sư Việt Kiệt lắc đầu, cười nói: "Không sao."
Trên đường trời dần đổ mưa, Hứa Tùy che sách trên đầu chạy bước nhỏ, kết quả chạy được một nửa thì có chàng trai cầm một chiếc ô dài đi tới trước mặt cô, hỏi: "Phải Hứa Tùy không vậy?"
Hứa Tùy gật đầu, đối phương chẳng nói chẳng rằng nhét một chiếc ô màu đỏ cho cô rồi đi mất. Ngay lúc sau di động của Hứa Tùy đổ chuông, Hồ Thiến Tây gọi đến: "Cậu nhận được ô chưa?"
"Nhận được rồi, người đưa ô là bạn cậu hả?" Hứa Tùy cười.
"Đương nhiên không phải, đó là người mà bổn tiểu thư đây bỏ tiền ra sai mang ô cho cậu đấy." Hồ Thiến Tây nằm trên giường, chân gác lên trên, "Bổn Vương không nỡ để Ái phi dầm mưa."
"Cảm ơn Hồ Đại Vương!"
Mưa càng lúc càng to, rào rào trút xuống, đập vào những vũng nước có độ sâu khác nhau tạo ra từng đóa, từng đóa hoa nhỏ. Lúc sắp về tới ký túc, ống quần của Hứa Tùy đã ướt sạch.
Hứa Tùy cầm cán ô đang định tiến về phía trước, đột nhiên, con mèo cam thân thuộc đó nhảy vọt ra từ trong bụi cỏ, nó kêu hai tiếng "meo meo" với Hứa Tùy, sau đó tự động chui vào dưới ô của cô.
Một người một mèo cứ thế đi vào trong hành lang ký túc xá. Hứa Tùy thu ô lại, lấy một miếng bánh mỳ ăn dở lúc sáng từ trong túi ra đút cho nó ăn.
Mèo con sát lại trước lòng bàn tay cô bắt đầu ăn bánh mỳ, sau cùng liếm sạch sẽ những mẩu vụn còn dính trong tay Hứa Tùy. Hứa Tùy sờ sờ lông trên người nó, lúc đứng dậy định rời đi, mèo con cắn chặt ống quần cô không cho cô đi.
Hứa Tùy tách nó ra, kết quả cô đi đâu là mèo con đi theo đó. Con ngươi của mèo con trong veo, nhìn cô kêu liên tục, Hứa Tùy phản ứng lại: "Chị thật sự không thể nuôi em, ký túc xá không cho nuôi mèo, dì quản lý mà phát hiện ra là chết chắc."
Kết quả mèo con vẫn nhìn cô với một gương mặt vô tội.
Hứa Tùy nhìn cơn mưa tầm tã ngoài hành lang, không có bất cứ dấu hiệu sẽ ngừng lại, mà mèo con thì ướt sũng, bộ râu cũng bị dính bẩn.
Hứa Tùy đã cho con mèo hoang này ăn một thời gian rồi, phát hiện nó càng ngày càng gầy, vừa nhìn là biết ngay được bữa này mất bữa kia.
Hứa Tùy đến cùng vẫn mềm lòng, ngồi xổm xuống, ôm nó vào trong lòng.
Hứa Tùy lấy di động gửi tin nhắn vào trong nhóm hỏi ý kiến của các cô nàng: [Dưới tầng có con mèo hoang đáng thương quá, mình có thể đưa nó về nuôi mấy hôm không? Muộn một chút sẽ thả nó đi.]
Hồ Thiến Tây: [Được chứ.]
Bách Du Nguyệt chỉ trả lời đúng một chữ: [Tùy.]
Dù sao cậu ta cũng không thường xuyên ở ký túc.
Hứa Tùy coi như cậu ta đã ngầm đồng ý, lúc bế mèo về phòng, Hồ Thiến Tây đứng dậy khỏi giường: "Mèo con dễ thương quá đi, cậu thật sự muốn nuôi nó ư?"
"Ừm, nuôi tạm trước đã, mình định tìm chủ nhân cho nó, vì mình chắc không thể nuôi lâu dài được." Hứa Tùy giải thích.
Người mèo con rất bẩn, Hứa Tùy đích thân tắm rửa cho nó, còn lấy cả tấm mền nhỏ của mình để làm ổ cho nó. Lương Sảng thấy Hứa Tùy bận lên bận xuống, trán đều là mồ hôi, thở dài nói: "Tùy à, cậu giống hệt một Nữ Bồ Tát vậy."
Hứa Tùy bóc hộp sữa dê, ngồi xổm xuống đổ vào trong một chiếc hộp nhỏ cho nó ăn, cười nói: "Đâu có, mình chỉ cảm thấy nó có chút đáng thương thôi."
"Với cả động vật nhỏ thường biết ơn hơn con người." Hứa Tùy tự nói một mình.
Người trong ký túc đều rất tốt, không có bất cứ ý kiến gì về việc Hứa Tùy nuôi mèo cả.
Trước kia Bách Du Nguyệt cũng đã ngầm đồng ý Hứa Tùy có thể nuôi mèo mấy hôm, nhưng khi quay lại không biết có phải ăn cục tức ở chỗ bạn trai cũ hay không, sắc mặt vô cùng khó coi, thấy ký túc có thêm con mèo thì đập sách lên bàn, bắt đầu giận cá chém thớt:
"Cậu còn lôi cái thứ bẩn thỉu này về thật đấy à, không có bệnh truyền nhiễm gì đó sao?" Bác Du Nguyệt châm biếm, hiện tại cậu ta chỉ đơn giản là muốn tìm Hứa Tùy gây khó dễ.
"Trước lúc bế về đã mang đến khoa Thú y nhờ bạn học ở đó kiểm tra rồi, không có bệnh truyền nhiễm, với cả nó cũng sẽ không ở lại đây lâu đâu." Ngữ khí của Hừa Tùy hờ hững, khi nói chuyện lông mi cong cong, "Còn nữa, người nhân từ thì thấy lòng nhân từ."
Nửa câu sau cô không nói ra, Bách Du Nguyệt chắc có thể hiểu được cô có ý gì.
"Cậu..." Bách Du Nguyệt nhíu chặt đôi lông mày xinh đẹp không nói ra được một câu.
Hồ Thiến Tây phì cười, đều nói Hứa Tùy hiền lành dễ nói chuyện, xem ra cũng không phải vậy rồi, ít nhất thì cũng có tính khí của riêng mình.
Cuộc thi kiểm trăng năng lực đến gần, Hứa Tùy tới nơi thi trước, trùng hợp là Bách Du Nguyệt và cô thi cùng một địa điểm. Bách Du Nguyệt ngồi ở vị trí cuối cùng của hàng đầu tiên, Hứa Tùy ngồi ở vị trí thứ ba, hàng thứ hai đếm ngược từ dưới lên.
Người giám sát thi lần này là một giáo viên và cán bộ sinh viên. Khi Sư Việt Kiệt phát đề thi, vừa nhìn liền nhận ra ngay Hứa Tùy mặc chiếc áo khoác lông mỏng, đang vùi mặt vào trong cổ áo.
Giữa buổi thi, Hứa Tùy đang tập trung làm bài thì đột nhiên phía đằng sau ném lên một cuộn giấy nhỏ, bắn vào mép bàn rồi rơi xuống dưới chân cô, cô còn chưa kịp mở ra, giám khảo coi thi đã đi tới nhặt lên, mở ra nhìn, vẻ mặt nghiêm khắc: "Đây là cái gì?"
"Em vẫn chưa kịp mở ra." Hứa Tùy bình tĩnh trả lời.
Giáo viên bị thái độ vô thưởng vô phạt của cô làm cho kích động, cơn thịnh nộ bùng lên: "Đây là gian lận, em coi giáo viên là gì vậy? Em không xấu hổ hay sao mà còn dám gian lận trong cuộc thi thế này?"
"Em không hề." Ngữ khí của Hứa Tùy đúng mực thỏa đáng, cô bỏ bút xuống, "Nếu như thầy chỉ dựa vào một tờ giấy vô duyên vô cớ mà phán định em gian lận, em có thể từ bỏ cuộc thi này."
"Em..."
Sư Việt Kiệt đi tới, lễ phép mời giáo viên ra bên ngoài hành lang. Cũng không biết Sư Việt Kiệt nói gì với giáo viên, anh ta đi vào, nói với Hứa Tùy: "Em cứ thi trước đi đã, chuyện này là do ban nãy bọn anh xử lý không tốt, sau khi cuộc thi kết thúc anh sẽ cho em một kết quả."
Hứa Tùy gật gật đầu, cầm lại bút lên tiếp tục làm bài thi.
Sau khi thi xong, bên ngoài lại đổ mưa, Hứa Tùy đứng trong hành lang thơ thẩn nhìn mành che mưa. Người đi qua sau lưng chen chúc nhau, hòa cùng tiếng mưa rơi vô cùng ồn ào.
Có mấy tiếng thảo luận lọt vào tai Hứa Tùy, thanh âm tuy bé nhưng rất sắc bén: "Học sinh giỏi mà cũng gian lận à."
"Không nhìn ra luôn, trước kia mình còn lấy bản giải phẫu của cậu ta làm tiêu bản đấy, không ngờ lại giả dối như vậy." Có người phụ họa.
Mưa ngớt dần, Hứa Tùy thẳng sống lưng, cầm ô đi ra ngoài. Chuyện Hứa Tùy bị bắt quả tang gian lận được lan truyền rất nhanh, có nhiều ý kiến trái chiều, sự việc liên tục bị thêm mắm dặm muối, nhưng trông cô có vẻ không bị ảnh hưởng chút nào, không phải cho mèo ăn thì là học bài, khiến cho Hồ Thiến Tây muốn an ủi cô cũng không biết phải mở lời ra sao.
Lúc Bách Du Nguyệt quay lại, trong ký túc chỉ có một mình Hứa Tùy, cô vừa gội đầu xong, đang dùng khăn mặt lau tóc, giọt nước rơi xuống lưng của con mèo cam, mèo con uể oải lật bụng, dùng lực vẩy một cái, cô thấy vậy bật cười khanh khách..
Bách Du Nguyệt đi tới bàn của mình bỏ sách xuống, con mèo cam bước qua đó cọ vào chân cậu ta, ngửi ngửi. Bách Du Nguyệt tưởng là cái gì đó, sợ đến mức hét lên một tiếng thất thanh, sau đó phát hiện ra là con mèo, đá thẳng vào nó một cái, mắng: "Cút ra chỗ khác."
Con mèo cam bị đá sang một bên, mắt híp lại, phát ra âm thanh "grừ grừ", lập tức vồ tới muốn cắn cậu ta. Bách Du Nguyệt sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, nước mắt tuôn trào.
Ngữ khí của Hứa Tùy lạnh lùng: "1017, quay lại!"
1017 nghe thấy tiếng của Hứa Tùy thì cũng nhả miệng ra, nó đi xung quanh người Bách Du Nguyệt hai vòng, gầm gừ mấy tiếng, sau đó giẫm lòng bàn chân mềm mại quay về bên cạnh Hứa Tùy.
Sắc mặt Bách Du Nguyệt nhợt nhạt, cả người ngã xuống ghế.
"Xin lỗi, lần sau cậu đừng đá nó nữa thì nó sẽ không như thế đâu."
Hứa Tùy còn đang muốn nói thêm gì đó, di động thông báo có tin nhắn đến, cô mở ra xem, cầm ô đi ra khỏi cửa.
...
Nhóm người Châu Kinh Trạch tập luyện thể lực ở sân vận động được một nửa thì trời đổ mưa to, chỉ đành giải tán. Một nhóm con trai khí thế sôi nổi quay về ký túc xá.
Đại Lưu đạp tung cửa ký túc, mắng nhiếc không thôi: "Mẹ nó chứ, mưa to cứ như muốn rơi đá xuống đầu ông đây vậy."
Châu Kinh Trạch tay đút túi đi vào trong, sau khi cởϊ áσ khoác, cả người ướt sũng khó chịu, hai tay anh bắt chéo nắm vào áo đồng phục huấn luyện màu xanh lam kéo lên trên cởi ra, để lộ hai hàng cơ bụng săn chắc, mảnh khảnh, các đường cơ bắp trên cơ thể trơn nhẵn, láng mịn.
Thịnh Nam Châu hít một hơi: "Mẹ kiếp, như này ai mà chịu được."
Châu Kinh Trạch cúi đầu uể oải cười khẩy một tiếng: "Vậy tối nay cậu thử chịu một chút chẳng phải biết ngay sao?"
Thịnh Nam Châu dùng lực đập một chiếc khăn mặt màu trắng lên người anh, giọng nói run rẩy: "Lưu manh thối tha."
Mấy người con trai sau khi tắm xong, ai đọc sách thì đọc sách, ai xem phim thì xem phim. Châu Kinh Trạch ngồi trên ghế, sau khi nghe xong tin nhắn thoại của dì Thịnh thì lông mày nhíu chặt lại.
Thịnh Nam Châu đưa một lon coca cho anh, hỏi: "Mẹ mình sao thế?"
"Không sao, dì nói mấy hôm nay khi đưa Kratos Đại Nhân đi dạo phát hiện nó rất hoảng loạn, thường xuyên phá nhà, bởi vì bất mãn." Châu Kinh Trạch bật nắp, bọt khí sủi lên.
"Bất mãn cái gì?"
Châu Kinh Trạch có chút đau đầu, tự bản thân cũng muốn cười: "Còn có thể vì cái gì, 'Uy' đi mất rồi nên nó khó chịu."
"Đến kỳ động dục rồi à? Nhưng 'Uy' là mèo cái mà." Thịnh Nam Châu cảm thấy kỳ lạ.
"Phỏng đoán là..." Châu Kinh Trạch nâng coca lên uống một ngụm, lưng dựa vào ghế, "Để mai đi mua cho nó một người bạn đời vậy."
"Uy" là một con mèo cam, là một con mèo hoang Châu Kinh Trạch nhặt được vào hai tháng trước lúc đưa Kratos Đại Nhân ra ngoài đi dạo. Bởi vì Châu Kinh Trạch lười đặt tên cho nó, cả ngày cứ "wei wei wei", dứt khoát đặt tên là "Uy" luôn.
Mới đầu Berger và mèo cam ngày nào cũng đánh nhau, lần nào Châu Kinh Trạch cũng phải tách chúng ra, nhưng không bao lâu sau, không ngờ hai đứa nó lại chụm lại một chỗ cùng chơi đồ chơi, tình cảm cũng càng ngày càng tốt.
Nhưng sau khi Châu Kinh Trạch nuôi con mèo này được hơn một tháng thì nó bỏ nhà ra đi không quay về lần nào nữa. Giữa chừng Berger có buồn bực không vui một khoảng thời gian, Châu Kinh Trạch còn đặc biệt ra ngoài tìm mấy lần.
Nhưng trong dòng người bao la thế này, làm gì có chuyện tìm được một con mèo thất lạc dễ dàng như vậy.
"Tạm thời không nói đến chuyện chó động dục, người anh em à, lần trước cậu đưa em gái Hứa về trường xong thì thế nào?" Thịnh Nam Châu nháy nháy mắt với anh.
Châu Kinh Trạch thong thả nói: "Thế nào à? Mình hỏi cô ấy, Thịnh Ngôn Gia và Thịnh Nam Châu, hai anh em cậu ai ngứa đòn hơn."
Thịnh Nam Châu lấy vai đụng vào người Châu Kinh Trạch, nói: "Mình nói thật đấy, sao mình cứ có cảm giác em gái Hứa Tùy có ý với cậu."
Trong đầu Châu Kinh Trạch thoáng hiện lên một gương mặt hoảng sợ, tiếp tục nói: "Mình cũng nghiêm túc, hình như cô ấy rất sợ mình."
"Cũng phải thôi, nếu là mình, mình cũng không thích tên cặn bã như cậu." Thịnh Nam Châu uốn éo vai mô phỏng nữ chính trong phim Hàn Quốc, "Si lei gi!"*
*Si lei gi tương đương với rác rưởi.
Châu Kinh Trạch cười khẩy một tiếng, không buồn phản bác.
Sáng hôm sau lại đổ một trận mưa to, đợi mưa ngớt dần Châu Kinh Trạch mới ra ngoài đi đến Đại học Y Khoa có chút việc, xong xuôi nhắn tin cho Hồ Thiến Tây như thường lệ: [Buổi tối ra ngoài ăn cơm nhé, có việc. Cháu có thể dẫn theo Hứa Tùy đến ăn cùng.]
[Được ạ, nhưng Tùy Tùy sẽ không đi đâu, mấy hôm nay tâm trạng của cậu ấy không tốt.] Hồ Thiến Tây trả lời.
Châu Kinh Trạch: [?]
Hồ Thiến Tây kể lại hoàn chỉnh chuyện Hứa Tùy bị gán tội gian lận, than thở: [Cháu cảm thấy dạo này cậu ấy không ra ngoài mấy nữa, bởi vì không có tâm trạng, luôn có mấy người tọc mạch bàn tán cậu ấy. Mặc dù Tùy Tùy im lặng không nói gì, nhưng cũng buồn bã lắm.]
Mưa rất nhỏ, gần như không có gì. Châu Kinh Trạch trả lời lại một câu "biết rồi" xong thì bỏ di động vào trong túi. Anh đội chiếc mũ lưỡi chai màu đen, vừa ngước mắt liền nhìn thấy hai người ở cách đó không xa.
Người "không có tâm trạng", "ủ rũ buồn bã" trong miệng Hồ Thiến Tây giờ phút này đang đứng ở ngoài cổng trường cùng một người con trai, mỗi người cầm một cốc trà sữa.
Châu Kinh Trạch vô thức nheo nheo mắt nhìn qua đó, cô gái mảnh mai ngoan ngoãn, chàng trai mặc một chiếc áo khoác màu trắng, vóc dáng cao ráo, không biết nói điều gì với cô, nụ cười trên gương mặt trắng nõn của Hứa Tùy tưởng chừng như muốn hòa tan vào trong kem tươi ở trước mặt.
~Hết chương 8~
Bình luận facebook